[BHTT][Edit]Cấp Trên Là Mỹ Nữ Vai Chính Thụ

Chương 16



Nghe nói con người không ăn, cực hạn chịu đựng là một tháng, còn nếu không có đồ uống quá ba ngày sẽ chết.

Hiện tại lượng nước tại Thành phố S đã ô nhiễm, mà nước chất đầy ở trong căn phòng này, đủ hai người kiên trì rất lâu.

Tô Hạnh quét ánh mắt cả phòng, ngoại trừ trên sàn, trên kệ còn dự trữ lương khô quân đội, đồ hộp lẩu thịt bò, thịt kho tàu, cùng các loại rau củ quả đóng hộp.

Thậm chí còn có một thùng băng vệ sinh và khăn giấy, bên cạnh bàn còn có vũ khí dao bổ dưa.

Bên trong đồ vật rất phù hợp để sinh hoạt ở Tận Thế, làm người khác vui mừng không thôi.

Tạm thời không nói đến đồ ăn và vũ khí, một phòng tràn đầy nước đã đủ hai người an toàn sinh hoạt rất lâu, Tô Hạnh đáy mắt vui mừng, quả nhiên là hào quang nhân vật chính!!! Quá chính xác khi đi theo Ôn Như Yểu.

Nhưng vừa rồi nói không chuẩn bị mà?? Không lẽ, Ôn Như Yểu sợ cô giết người cướp của, vô ý thức nói dối??

Mặc dù hai cô trời xui đất khiến hợp cùng một chỗ, trước đó không thân không quen, tốt xấu cũng làm chung một công ty, nhân phẩm cô không thể bị nghi ngờ đến trình độ này.

"Em không cảm thấy kỳ quái sao??" Ôn Như Yểu đột nhiên lên tiếng.

Tô Hạnh thật sự không cảm thấy kỳ quái, cũng không thể nói như vậy. Tô Hạnh biểu cảm có thể hiểu được: "Kỳ thật, cuộc sống khó nói trước điều gì, với tình tình hiện tại càng cẩn thận càng tốt."

Ánh mắt Ôn Như Yểu đen láy sâu thẳm nhìn Tô Hạnh nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi gạt em."

Tô Hạnh khoát khoát tay nói: "Không có gì."

"Chị còn suy nghĩ thế nào để giải thích, hiện tại xem ra nghĩ nhiều, em đối với việc này không ngạc nhiên lắm."

"..." Trong lòng Tô Hạnh lộp bộp.

Sửng sốt một giây, cô "A" một tiếng, bộ dạng như hiểu ra vấn đề nói: "Em quá căng thẳng liền có chút hồ đồ, Ôn tổng làm sao chị chuẩn bị nhiều đồ thế này?? Không lẽ là sở thích đặc biệt nào đó??"

Mong là cô diễn xuất tốt.

"Vài ngày trước được nhắc Tận Thế sẽ đến, liền mua dự trữ." Ôn Như Yểu giải thích.

Giọng nói chị ấy bình tĩnh như nước, thanh lãnh như băng, nhắc lên gợn sóng trong lòng người khác. Tô Hạnh bối rối, không nghĩ tới Ôn Như Yểu sẽ cùng cô ngã bài.

Ôn Như Yểu lấy ra điện thoại nát đưa đến mặt Tô Hạnh, rồi nói: "Mặc dù có chút huyền huyễn, nhưng nó nói rất nhiều thông tin liên quan Tận Thế, hôm qua liền bị giẫm nát, nó liền biến mất."

Trái tim Tô Hạnh đập thình thịch, sắp nhảy đến cổ họng, khàn giọng nói: "Nó??"

"Đúng vậy. Lúc đầu không tin, về sau nó nói đều đúng."

"Việc đó... Thật xin lỗi." Tô Hạnh toát mồ hôi lạnh, bỗng không biết nói như thế nào nữa.

Chẳng lẽ cùng Ôn Như Yểu ngã bài, nói bàn tay vàng của chị là em nhặt được, còn nói em là nhân vật phụ, thiết lập làm cẩu của chị, ngày ngày kiếm điểm liếm giá trị!!

Cái quái gì đây!? Cô mà giải thích như thế, làm gì còn mặt mũi đối diện Ôn Như Yểu, mà không nói cô lại không biết nói thế nào.

Ôn Như Yểu có biết bản thân là nhân vật chính, còn là thụ không?? Sẽ cảm giác như thế nào??

"Không cần xin lỗi, chuyện ngoài ý muốn, chị tin tưởng em là người tốt."

"..."

Đột nhiên được khen là người tốt, Tô Hạnh có chút choáng, gương mặt Ôn Như Yểu nghiêm túc trưởng thành, mặc kệ nói chuyện gì cũng làm người khác cảm thấy đàng hoàng chững chạc.

"Tình hình hiện tại, so với một người thì hai người cơ hội sống càng cao, cho nên chị không muốn che giấu những thứ này." Ôn Như Yểu quay người, rồi lại nói: "Đương nhiên, về sau em gặp đồng bạn thích hợp hơn, tùy thời có thể rời đi."

Tô Hạnh nháy mắt hiểu ra, Ôn Như Yểu đang chủ động muốn tổ đội cùng cô!!

Tại Tận Thế tùy thời mất mạng, so với một người thì hai người càng có cơ hội sống lâu hơn, huống chi Ôn Như Yểu là nữ chính, sống dưới hào quang nữ chính ai sẽ từ chối đây.

"Em có vấn đề gì muốn nói với chị không?" Ôn Như Yểu ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn Tô Hạnh.

Tô Hạnh nuốt nước bọt nói: "Em là người bình thường, không có gì... À có một căn phòng đang thuê, một thùng mì tôm cùng sữa bò."

Ôn Như Yểu cười nhẹ, muốn nói gì, rồi lại không mở miệng, ánh mắt đen láy nhìn không ra cảm xúc.

Tô Hạnh không thích nụ cười của Ôn Như Yểu, dù rằng biết chị ấy cười rất đẹp, nhưng mỗi lần chị ấy cười như nhìn thấu tâm tư người, mặt lạnh vẫn tốt hơn.

"Chị vừa nói cần giúp, là chuyện gì??" Tô Hạnh thừa cơ đổi chủ đề.

"À... Muốn em hỗ trợ bê thùng nước vào nhà tắm." Ôn Như Yểu nói.

Bởi vì chân trần, trên đường chạy dính rất nhiều đất còn nhiều vết thương nhỏ li ti, cần phải nhanh chóng xử lý, trên thân ra mồ hôi, làm áo dính chặt vào cơ thể, rất gây khó chịu.

Mà thời tiết đang nóng bức càng khiến người không chịu nổi, trước mắt an toàn, Tô Hạnh cũng có suy nghĩ đi tắm, liền bê một thùng vào nhà tắm.

"Cần một hay hai thùng??" Trong phòng tắm, Tô Hạnh để thùng xuống, quay sang hỏi Ôn Như Yểu.

"Tình huống đặc biệt, càng dùng ít nước càng tốt."

Ôn Như Yểu loay hoay trong phòng tắm, tìm không thấy vật chứa nước, tùy tiện đổ nước vào bồn tắm.

Tô Hạnh hai tay khoanh lại đứng dựa tường, híp híp mắt nhìn. Ôn Như Yểu nhắc thùng nước 40kg vào bồn tắm.

Nhìn một hồi, môi nhếch lên, đại khái lương tâm không cho phép, tiến đến hỗ trợ: "Để em giúp."

Ôn Như Yểu nhìn Tô Hạnh, đối phương so với cô cao rất nhiều, thanh lãnh nói: "Cảm ơn."

【Liếm giá trị +1.】

Tô Hạnh cạn lời, cô thật sự muốn quăng cái thùng đi luôn. Vừa nảy giúp cũng không thấy nó cộng.

Bầu không khí trầm mặc, Tô Hạnh đổ nước vào bồn, một tiếng vang thật lớn phá vỡ không gian yên tĩnh, xa xa ở dưới lầu.

"Đùng..."

Rất nhanh lại vang tiếng thứ hai, cả căn phòng đều rung động theo, cô buông thùng nước, tiến đến cạnh vạch tường, nhịp trái tim không ngừng tăng nhanh.

Cũng may âm thanh cách các cô khá xa, theo phán đoán là khu vực đối diện, chỗ cô còn bị ảnh hưởng bởi chấn động, có thể thấy sức công phá rất mạnh.

Tô Hạnh cắn môi, ý thức được từ khi vào căn phòng này, cô quá thả lỏng rồi.

Cô kéo căng thần kinh, nhìn cửa chính và cửa sổ, rồi nói: "Chúng ta có nên gia cố chúng lại không?"

"Cửa sổ và cửa chính đã gia cố xong, tất cả làm bằng chất liệu chống đạn." Ôn Như Yểu nghĩ nghĩ, lại nói: "Em nói không sai, phòng ngừa vạn nhất, chúng ta phải kiểm tra một lần nữa, đặc biệt là các phòng trống."

Tô Hạnh không nói thêm, tiếng nổ lần này làm các cô càng cảnh giác, hai người kiểm tra tất cả mọi thứ đều xong, xác nhận màn cửa đã kéo xuống, không để ánh sáng xuyên qua ngoài, quay trở về phòng tắm, thay phiên lau sơ một chút.

Căn phòng Ôn Như Yểu rất lớn, phòng khách nhiều, quần áo cũng nhiều, không mặc qua càng nhiều, không cần phát sầu vì có không quần áo mặc vừa người.

Vệ sinh cá nhân xong, Tô Hạnh tự nhiên bước vào phòng khác ngủ, lại nghe phía sau âm thanh.

"Cùng ngủ chung đi." Là Ôn Như Yểu nói.

Tô Hạnh cong từ nhỏ, hôm trước cô không hoài nghi xu hướng giới tính cấp trên, Hệ thống đã từng nói, nếu cô nhớ không lầm đây là tiểu thuyết bách hợp, mà Ôn Như Yểu là nhân vật chính thụ...

"Ban đêm có động tĩnh, có thể nhắc nhở đối phương." Ôn Như Yểu rất tự nhiên nói.

"Nếu em không muốn, không cần miễn cưỡng."

Tô Hạnh do dự, nhưng trong tình hình này, bảo mệnh quan trọng, cắn răng gật đầu đồng ý.

Giường Ôn Như Yểu rất lớn, hai người nằm cách xa nhau, ở giữa còn có thể chen thêm hai người. Tô Hạnh nhắm mắt, trãi qua một ngày chạy trốn, sức lực đã cạn, rất nhanh có thể ngủ, vậy mà nhắm mắt khá lâu vẫn không vào giấc ngủ.

Không ngủ được cũng đúng, bình thường ngủ một người đã quen, hôm nay lại cùng ngủ với cấp trên, giường lạ, mà nên ngoài vẫn còn Quái vật, không biết khi nào chúng xông vào, thần kinh khó thả lỏng.

Thẳng đến rạng sáng, quá mệt mỏi Tô Hạnh mới đi vào giấc ngủ.

Không biết qua bao lâu, cô mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng chuông.

Tiếng chuông cửa??

Một giây sau, cô mở to mắt, ánh sáng yếu ớt từ đèn nhỏ sáng khắp phòng, cô nhìn trần nhà.

"Đinh đinh..."

Đúng là tiếng chuông cửa, cô không nghe nhầm.

Đột nhiên quay đầu nhìn người bên cạnh, Ôn Như Yểu đã mở mắt, hai người nhìn nhau.

Tiếng chuông cửa vẫn kiên trì vang lên, Tô Hạnh run lên, sau đó nghe tiếng đập cửa có quy luật "cộc cộc cộc", hai ngắn một dài, rất phù hợp người gõ cửa.

Nơi này tầng 15, sẽ có Quái vật đi lên sao, đi lên còn ấn chuông cửa, lại còn gõ cửa??

Nhưng... Không phải Quái vật chẳng lẽ là người, trong hoàn cảnh này thì...

Tô Hạnh khẽ nói: "Có thể là bạn bè hay người thân của chị??"

Ôn Như Yểu lắc đầu, khẳng định nói: "Không phải, chị vừa đến Thành phố S, không có người quen."

"Chẳng lẽ là nhà nam nhân bên cạnh??"

Tô Hạnh chậm rãi đứng dậy, Ôn Như Yểu theo sau. Ôn Như Yểu cầm theo điện thoại, sau đó nói: "Ở cửa có gắn camera giám sát, chúng ta nhìn là biết."

Kết nối điện thoại với camera giám sát bên ngoài, nhìn đến cảnh tượng, hô hấp hai người cứng ngắc, con ngươi phóng đại.

Ngoài cửa sổ là Quái vật mỏ nhọn, các cô đã gặp qua ở tàu điện ngầm.

Ôn Như Yểu cắn môi dưới, cùng Tô Hạnh liếc nhìn nhau, cô đổi góc quay sang camera khác, có thể nhìn thấy toàn diện khung cảnh bên ngoài.

Thứ này cơ thể lớn hơn một chút, có chút khác so với Quái vật mỏ nhọn ở tàu điện ngầm, bàn tay của nó có năm ngón như con người, rất có quy luật gõ trên cửa.

"Chị ơi, em đói quá, mẹ ơi..."

Ôn Như Yểu quay đầu, kinh ngạc nhìn Tô Hạnh. Âm thanh này rất giống bé gái ở tàu điện ngầm.

Quá kinh khủng!!

Tô Hạnh lông tơ dựng đứng lên, thấy Ôn Như Yểu buông điện thoại xuống, cô há to miệng, âm thanh run rẩy nói: "Thứ đó sao tìm đến đây?? Là cô bé biến dị sao??"

Tô Hạnh nhớ đến hình ảnh ở trạm tàu điện ngầm, trong lòng chưa hết sợ hãi.

"Khả năng không cao, vì Biến dị chuột sẽ không bỏ qua cho cô bé." Ôn Như Yểu gương mặt lạnh lẽo, trong lòng từ lâu đã nhắc lên gợn sóng.

"Chuột?" Tô Hạnh nhớ đến lúc bóp chết thứ kia, nó phát lên âm thanh "chi chi", lại ở trong đường hầm xuất hiện, khả năng cao chính là Biến dị chuột.

"Chuột khứu giác nhạy bén, tăng thêm dị biến, tìm đến đây không phải không có khả năng."

"Nhưng... Tại sao là cô bé âm thanh??" Càng nghĩ sắc mặt càng trắng bệch, vô thức nắm ống tay áo.

Chương trước Chương tiếp
Loading...