[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 48
Tối hôm đó, Tần Dao vẫn luôn ở lại bệnh viện trông chừng Mễ Lật, trong lúc đó nhận mấy cuộc điện thoại, vừa gửi vừa xem email, làm việc đến tận khuya.Mễ Lật nhìn Tần Dao vùi đầu vào công việc vất vả, lại nghĩ đến mấy hôm rồi mình chưa ghé tiệm bánh, thế là cầm điện thoại nhắn tin hỏi tình hình bên đó, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mở tiệm.【Tôi sẽ cân nhắc thêm...】 Lần nữa đề cập đến chuyện mở chi nhánh, An Thành không từ chối ngay như mọi lần. Người này bình thường nói chuyện rất dứt khoát, hiếm khi do dự như thế, chỉ từ vài dấu chấm lửng Mễ Lật cũng cảm thấy hình như bên kia đang gặp chuyện phiền.【Sao thế?】 Mễ Lật hỏi.【Con gái của Thôi sư phụ mấy hôm nay bị bệnh.】 An Thành trả lời.【Bệnh gì, có nghiêm trọng không?】 Mễ Lật giật mình, Thôi sư phụ từng hay cho mọi người xem video con gái mình, cả cô, An Thành lẫn Đỗ Tư Oánh sau này cũng từng xem qua, là một cô bé rất đáng yêu, sao đột nhiên lại bệnh?【Sốt cao, phải truyền nước vài hôm, giờ không sao rồi.】【A... vậy thì tốt rồi, anh nói kiểu nghiêm trọng quá làm tôi sợ hết hồn, tưởng chuyện gì nặng.】Cho dù không phải bệnh gì lớn, Mễ Lật nghĩ chắc dạo này Thôi sư phụ cũng sốt ruột. Vợ của hắn công việc rất bận, nếu không phải dạo gần đây cô bị bắt cóc, thì còn có thể thay ca cho hắn, để hắn có thêm thời gian chăm con, chỉ tiếc là mọi chuyện lại đổ dồn về cùng lúc. May mà con gái hắn không sao.【Haiz, sớm nhất thì chiều hoặc tối mai tôi có thể quay lại, hai tuần tới tôi sẽ thay ca hết cho Thôi sư phụ, để anh ấy nghỉ ngơi vài ngày.】 Mễ Lật thực ra không nghỉ tới hai tuần, nhưng cô tự biết vì chuyện cá nhân của mình đã gây thêm phiền phức cho người khác, trong lòng cảm thấy hơi áy náy.【Tôi nghe nói cô vừa gặp chuyện, không cần gấp, nghỉ ngơi trước đi, Thôi Sư phụ cũng nói không sao, chờ cô khoẻ rồi quay lại.】Mễ Lật còn muốn trả lời thêm thì bị Tần Dao tịch thu điện thoại: “Muộn rồi, đừng nghịch điện thoại nữa, ngủ đi.”Mễ Lật tròn mắt nhìn đồng hồ điện tử treo trên tường, lại quay sang nhìn Tần Dao như nhìn sinh vật lạ – người mà bình thường toàn ngủ lúc 2-3 giờ sáng như nàng, làm gì có tư cách nói 10 giờ là muộn?“Mới 10 giờ thôi mà!” Mễ Lật lao tới giành lại điện thoại, nhưng Tần Dao giấu ra sau lưng, Mễ Lật đang nằm trên giường bệnh nên không dễ nhúc nhích, giành mấy lần mà vẫn không được, hai người cứ thế đùa giỡn một hồi, Mễ Lật cảm thấy ở trên giường không tiện ra tay, liền tung chăn định bước xuống.“Cho em này~” Tần Dao đùa đủ rồi, đưa điện thoại trả lại cho nàng: “Hai mươi phút nữa đi rửa mặt, trước 11 giờ phải ngủ.”Mễ Lật thật ra cũng không định lướt điện thoại lâu, chỉ là muốn nhắn nốt tin với An Thành. Xong xuôi, dưới sự giám sát chặt chẽ của Tần Dao, cô ngoan ngoãn đi rửa mặt.Cô bị bắt đi mấy hôm, trời lại nóng, trên người không biết đã có mùi gì rồi, nhưng khi tỉnh dậy trong bệnh viện thì cơ thể lại vô cùng sạch sẽ thơm tho, chắc chắn là có người đã giúp cô lau rửa.Đỗ Tư Oánh chỉ mới cào tay cô một cái Tần Dao đã nổi máu ghen, thì người giúp cô lau người là ai còn không rõ sao?Mễ Lật vừa tắm vừa nghĩ tới chuyện này, mà bên ngoài còn có Tần Dao viện cớ lo cô yếu quá tắm nửa chừng xỉu mất, nên nhất định không chịu rời đi, cứ đứng đấy nhìn chằm chằm, dù bây giờ da mặt Mễ Lật dày hơn trước không ít, nhưng kiểu bị nhìn trực diện thế này vẫn hơi quá sức chịu đựng, cô đành tắm qua loa cho xong.Lần trước ở Đỗ gia, Tần Dao đã từng sấy tóc cho cô, Mễ Lật vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, bình thường không tiện mở miệng nhờ vả, giờ có cái cớ chính đáng, cô liền nhét máy sấy vào tay Tần Dao.Tần Dao để Mễ Lật ngồi xuống mép giường phụ, kiên nhẫn giúp nàng sấy tóc.Lần trước được Tần Dao sấy tóc, toàn bộ tinh thần của Mễ Lật đều đặt vào mấy câu như “đây là nữ thần đó!”, “nữ thần đang sấy tóc cho mình, làm sao bây giờ, căng thẳng quá đi!”. Nhưng lần này quan hệ giữa cô và Tần Dao đã thay đổi, vô cùng thân mật, cho nên lúc được sấy tóc, không còn căng thẳng nữa, chỉ còn lại cảm giác thuần tuý là… Sướng.Nàng lúc thì nghiêng trái, lúc thì nghiêng phải, cố tình quậy phá một chút, chọc chọc bụng Tần Dao, gãi gãi vài cái.Tần Dao không ngờ chỉ sấy tóc mà Mễ Lật cũng nhiều trò như thế, cố nhịn nhột sấy cho nàng xong, thu lại máy sấy rồi vừa cười vừa mắng: “Em là con nít à? Ngồi cũng không yên.”Mễ Lật hồi tưởng lại hành động vừa nãy của mình, đúng thật là có hơi trẻ con.Xem ra yêu đương đúng là làm con người ta giảm chỉ số thông minh, sau này vẫn nên biết tiết chế một chút, nếu không càng lúc càng ngu thì phải làm sao?Sấy tóc xong, Mễ Lật quay lại giường bệnh nằm một lúc, trở mình liên tục, cũng không buồn ngủ.“Ngủ sớm quá nên không ngủ được…” Bình thường cô đều ngủ tầm 12 giờ, từ sau khi chung sống với Tần Dao, vì có vận động nhẹ trước khi ngủ nên càng ngủ muộn hơn, dù giờ này Tần Dao đã tắt đèn, chỉ dùng laptop và điện thoại trong bóng tối để làm việc, nhưng cô vẫn không tài nào ngủ nổi.Không ngủ được, Mễ Lật liền định cầm điện thoại lên, dù trong điện thoại chẳng có gì thú vị, nhưng suốt mấy năm qua, thói quen trước khi ngủ của nàng là lướt vài vòng, cho dù chỉ lướt tới lướt lui màn hình cũng có thể giết thời gian nửa tiếng.“Em đang xem gì thế?” Tần Dao hỏi.“Xem… xem tiểu thuyết.” Mễ Lật sợ Tần Dao lại tịch thu điện thoại, vội bổ sung: “Xem mười phút rồi ngủ!”“Rồi xem một hồi là hết cả đêm.”Một mũi tên đâm trúng đầu gối, Mễ Lật nhớ lại bản thân chính là vì đọc một quyển ngược văn hố cha mà xuyên sách vào thế giới này, lập tức quyết định không xem tiểu thuyết, ai biết chừng đọc nữa lại có chuyện gì xảy ra…“Nhưng mà em ngủ không được, tại sao em phải ngủ sớm còn chị thì không?” Mễ Lật biết Tần Dao làm vậy là vì quan tâm mình, cảm thấy mình là bệnh nhân cần nghỉ ngơi, nhưng mà cô vẫn nhịn không được làm nũng một chút.“Ngủ!” Tần Dao dứt khoát gập laptop, tắt điện thoại, ánh sáng cuối cùng trong phòng cũng biến mất, chỉ còn chút ánh sáng từ đèn hành lang hắt qua khung kính trên cửa, phác hoạ một vài đường nét mờ nhạt của đồ vật và con người trong phòng.“Không cần nghiêm túc vậy đâu, em… em chỉ nói miệng thôi mà…”Mễ Lật không ngờ người cuồng công việc như Tần Dao lại thật sự buông hết công việc chỉ để dỗ cô ngủ, đến mức nói năng cũng lắp bắp.Tần Dao không đáp lại, Mễ Lật nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm. Một lúc sau, cô thấy Tần Dao từ phòng tắm bước ra, rồi leo luôn lên giường bệnh của mình!!!“Chị sao lại chen giường với bệnh nhân được?! Chị về bên kia ngủ đi!” Mễ Lật miệng thì phản đối kịch liệt, người cũng nhúc nhích liên tục, nhưng lại không thật sự dùng sức đẩy Tần Dao ra.Tần Dao đưa tay ôm lấy eo nàng, không cho nàng động đậy: “Em không ngủ được đúng không? Vậy chị ngủ với em.”Mễ Lật bị Tần Dao ôm như vậy, bên cổ có thể cảm nhận được hơi thở mảnh nhẹ của chị, không nóng, chỉ âm ấm, giống như có ai đó ấn nút tạm dừng lên người cô vậy, trong nháy mắt liền bất động.“Chị có chen em không?” Giọng Tần Dao vang lên bên tai, nhẹ nhàng dịu dàng, mang theo mùi hương quen thuộc, tuy đổi sang sữa tắm khác, nhưng Mễ Lật vẫn có thể nhận ra đó là mùi của chị.Tất cả điều này cộng lại khiến Mễ Lật cảm thấy vô cùng dễ chịu, cô dần thả lỏng, cuối cùng cũng có chút cảm giác buồn ngủ.“Không đâu…” Cô cũng dùng giọng rất nhỏ trả lời, cứ như thể chỉ cần nói to một chút là sẽ phá vỡ không khí ngọt ngào ấm áp này.“Vậy ngủ đi.” Tần Dao nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay nàng, nắm tay nàng lại.Những ngày này Tần Dao thật sự rất mệt, trong mấy hôm Mễ Lật nằm viện, cô vừa phải chăm sóc nàng, vừa tranh thủ làm việc, trước đó lại lo lắng căng thẳng suốt mấy ngày trời, trong khoảng thời gian Mễ Lật bị bắt cóc, gần như cô không hề ngủ. Liên tục quay cuồng như thế mà cơ thể vẫn gắng gượng được, đều là nhờ có thói quen rèn luyện lâu dài, giờ được ôm người mình yêu vào lòng, cô không lâu sau liền ngủ say.Nghe tiếng hô hấp đều đều của Tần Dao, Mễ Lật cũng bắt đầu thấy buồn ngủ, cô lén hôn lên trán chị một cái, rồi tựa vào chị, chìm vào giấc mộng.Sáng hôm sau, sau khi bác sĩ kiểm tra cho Mễ Lật xong liền thông báo có thể xuất viện. Mễ Lật cùng Tần Dao về nhà, hôm cô bị bắt đi là đang dở việc dọn nhà, đồ đạc còn chưa sắp xếp xong.Cô không có nhiều đồ, Tần Dao đã chừa cho cô vài ngăn tủ quần áo, hai người cùng nhau dọn dẹp hành lý của Mễ Lật, vừa quay đầu lại đã thấy Lật Lật đã chui tọt vào vali, kẹp mình giữa đống quần áo với vách thành, cả thân thể duỗi thành một dải dài ngoằng.“Mấy ngày không gặp mà nó vẫn ngốc như cũ ha.” Dạo gần đây có dì giúp việc đến dọn dẹp nhà cửa, cho mèo ăn, nên hai con mèo vẫn khoẻ mạnh như bình thường, thậm chí còn tròn trịa thêm một chút, Mễ Lật ôm Lật Lật lên hít một hơi, nói với Tần Dao: “Chị nhìn nè, em thông minh lanh lợi như vậy, em thấy nên đổi tên hai bé mèo đi. Con này gọi là Dao Dao, con kia là Lật Lật.”Mễ Lật vừa dứt lời, liền thấy Dao Dao rón rén lại gần vali, thăm dò một lúc rồi cũng chui vào, chui đúng vào chỗ Lật Lật vừa nằm ban nãy, nhét mình y chang vào cái khe đó.Tần Dao: “Chị nói rồi, bất kể con nào, chỉ cần gọi là ‘Lật Lật’ thì đều ngốc.”Mễ Lật: “…...” Chị mới ngốc! Chị là ngốc nhất! Mèo chẳng phải vẫn hay thích chui vào mấy chỗ lạ lạ như vậy sao!Cô âm thầm oán thầm trong bụng, Tần Dao toàn cố tình diễn giải hành vi mèo mèo sai bét, quên luôn là chính mình mới là người đầu tiên nói Lật Lật ngốc.Cô đặt Lật Lật xuống, lại bế Dao Dao ra, đóng nắp vali lại, tránh để hai đứa ngốc nghếch đó lại tiếp tục bộc lộ chỉ số thông minh đáng lo ngại.“Ai, nó để em ôm rồi nè!” Mễ Lật như vừa phát hiện ra châu lục mới, hưng phấn ôm Dao Dao gãi gãi xoa xoa một trận.Dao Dao lúc bị ôm cũng nheo mắt lại, nhưng biểu cảm hoàn toàn khác với vẻ hưởng thụ của Lật Lật, Dao Dao mặt mày như bị ép ăn đồ chán ngấy vậy, đầy vẻ khinh bỉ, biểu cảm nó quá rõ ràng: Trẫm hoàn toàn không muốn bị sờ, nhưng nể tình ngươi là con sen chịu khó hốt phân, trẫm tạm thời tha thứ, ngươi mau mau gãi nhanh lên, gãi xong thì thả trẫm xuống đi, cái đồ người phàm đáng ghét!Mễ Lật đã quá quen với việc bị con mèo mình nuôi chê bai rồi, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng, mèo mà, đều là kiểu ngoài lạnh trong nóng! Nó không bỏ chạy là chứng tỏ nó vẫn muốn được vuốt ve!“Chắc là mấy ngày không gặp, nó nghĩ chúng ta không quay về nữa.” Tần Dao khều cằm Dao Dao, hôm nay con mèo này ngoan đến lạ, tuy mặt vẫn khó ở nhưng bị Mễ Lật xoa tới xoa lui cũng không phản kháng.Nghe Tần Dao nói thế, lòng Mễ Lật bất chợt mềm nhũn, có chút chua xót. Trước kia cô từng đọc một bài viết, đại khái nói rằng: Đối với mèo, mỗi lần chủ nhân ra ngoài là một lần nó mặc định chủ đi săn, nếu chủ mãi không quay lại, nó sẽ cho rằng con hai chân từng nuôi dưỡng nó đã gặp chuyện khi săn mồi, có thể… đã chết.Mễ Lật không phải mèo, không phân biệt được mấy lý thuyết kia là thật hay giả, nhưng nhìn Dao Dao hôm nay ngoan như vậy, cô lại nhớ đến bài viết đó, đột nhiên cảm thấy bị ngược một trận."Một lát nữa chị còn phải ra ngoài, đợi chị về nấu canh cá cho hai đứa nha!"Mễ Lật không giỏi an ủi người khác, lại càng không biết cách dỗ mèo, điều duy nhất cô nghĩ được chỉ là nấu một bữa thật ngon cho tụi nó ăn.Mễ Lật cùng Tần Dao thu dọn đồ đạc xong thì thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, cô tự biết trình makeup của mình bình thường, nhớ đến lần trước Tần Dao trang điểm cho mình xinh quá trời, liền làm nũng bảo chị vẽ cho một chút."Không sao, dù em không trang điểm thì mẹ chị cũng thích em mà." Tần Dao vừa nói, vẫn vừa tỉ mỉ giúp nàng kẻ chân mày, vẽ eyeliner cẩn thận."Nhưng mà em căng thẳng a!" Càng gần đến giờ đi, Mễ Lật lại càng ngồi không yên, "Đừng vẽ đậm quá nha, em sợ người lớn không thích kiểu trang điểm như vậy… hay là vẽ nhẹ thêm tí, nhìn có sức sống chút… ơ nhưng thôi đừng vẽ nữa thì hơn…""Xong rồi." Tần Dao cất son, nâng mặt nàng lên ngắm nghía một chút, "Rất xinh, lúc gặp rồi em sẽ hết lo thôi."Hết lo mới lạ đó! Mễ Lật ngồi trên xe, cứ một lát lại soi gương xem son có bị lem không, lát sau lại kiểm tra tóc tai có rối không, chẳng bao lâu lại lôi gương ra tiếp."Người ta đi gặp mẹ chồng còn chẳng rối lên như em đâu á." Tần Dao vừa lái xe vừa liếc thấy nàng lần thứ ba lôi gương ra, liền bật cười."Thì em cũng gần như vậy còn gì?!"Câu này khiến Tần Dao phì cười: "Ừ, chở em đi gặp mẹ vợ đó."Mễ Lật không còn hơi đâu đôi co với chị, cô lại soi gương, càng nhìn càng không vừa ý: "Tần Dao, hay chúng ta quay về thay đồ nha, em thấy cái váy xanh đó vẫn đẹp hơn…""Chị nói rồi mà, cái đó rất đẹp." Đèn xanh sáng lên, Tần Dao đạp nhẹ chân ga."Vậy mình về đổi được không? Được không?" Mễ Lật bắt đầu hối hận không thôi."Cái này cũng đẹp rồi, thiệt đó, không sao hết…"Cuối cùng cũng thuyết phục được Mễ Lật khỏi đòi quay về, nhưng nàng yên ổn được chưa tới hai phút, lại nói: "Tần Dao… em muốn đi vệ sinh…""…Nhịn đi, còn năm phút nữa tới rồi.""Cái gì?! Chỉ còn năm phút?!" Mễ Lật càng lúc càng thấy hối hận, sao lúc chị bảo hôm nay đi gặp mẹ chị, mình lại gật đầu nhanh như vậy?! Chuyện hệ trọng cỡ này, lẽ ra phải đi mua đồ trước, sau đó ở nhà giảm cân một tháng, rồi cuối cùng tắm gội đốt hương ba ngày ba đêm mới được xuất phát chớ!"Tới rồi." Tần Dao giảm tốc độ, dừng xe ổn thoả, tháo dây an toàn.Cái này mà gọi là năm phút?! Rõ ràng mới có một phút thôi mà!! Mễ Lật líu ríu đi theo phía sau Tần Dao, bước chân lóng ngóng như cùng tay cùng chân mà tiến về phía cánh cổng lớn phía trước.