[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 47



Dương Diệc Tiêu nhìn qua đã không còn tỉnh táo, kế tiếp bất kể ai hỏi gì, cô cũng chỉ mang bộ dạng ngơ ngẩn, ngây dại.

“Vậy thì tôi đưa người về trước.” Tề Trinh ra hiệu cho viên cảnh sát đang ghi chép bên cạnh, người kia đứng dậy đi mở cửa phòng bệnh, chẳng bao lâu một nữ cảnh sát bước vào, đỡ Dương Diệc Tiêu đứng lên dìu cô rời đi.

“Chiêu khích tướng dùng không tệ, có hứng thú vào sở cảnh sát làm không?” Tề Trinh đút tay vào túi quần, hôm nay hắn vẫn không mặc đồng phục, râu ria vì mấy ngày bận rộn chưa kịp cạo kỹ, cả người toát ra vẻ hơi lôi thôi nhếch nhác.

Lời này rõ ràng chỉ là nói đùa, sở cảnh sát đâu phải tiệm bánh ngọt, muốn vào là vào được.

Mễ Lật vội xua tay: “Anh quá khen, quá khen rồi, vậy các anh hỏi được gì chưa?”

“Còn không bằng cô hỏi được, trước đó cô ta không chịu hợp tác, bọn tôi vừa định tiếp tục thẩm vấn thì Tần tổng nhà các cô…” Tề Trinh nói tới đây dừng lại, giơ tay làm động tác ra hiệu bảo nàng tự hiểu đi.

Sau đó thì Tần tổng nhà các cô liền yêu cầu đến bệnh viện gặp Dương Diệc Tiêu.

Mễ Lật nhanh chóng hiểu ý, cô cũng không rõ chuyện đó có hợp quy tắc không, nhưng trong nguyên tác Tần Hạo từng có thể tra bất cứ thông tin gì hắn muốn, Tần Dao là người Tần gia, xét theo lý thì kim bài đặc quyền này chắc có tác dụng với cả ba người Tần gia.

Tề Trinh nói xong liền chào Tần Dao một tiếng rồi chuẩn bị quay về sở.

“Chờ đã!” Mễ Lật chợt gọi hắn lại khi hắn vừa sắp bước ra khỏi cửa: “Tôi có một manh mối…”

Tề Trinh dừng chân, bảo các đồng nghiệp đợi bên ngoài.

“Manh mối gì?”

“Hôm tôi bị bắt cóc, hình như nghe một tên trong số những kẻ bị Tôn Dũng Chính giết nói hắn có bằng chứng về ‘lão bản’ đứng sau.” Mễ Lật cố gắng sắp xếp lại đầu óc, nói: “Lúc đó bọn chúng định lấy tiền chuộc rồi bỏ trốn, tôi đoán bằng chứng này rất có thể mang theo bên người, hoặc giấu ở chỗ tôi từng bị nhốt.”

Tề Trinh trầm ngâm xoa cằm, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Thật ra lúc khám xét hiện trường, bọn tôi có tìm thấy một thứ khá kỳ lạ, một chiếc khuy măng sét, loại hàng cao cấp.”

Tề Trinh nói ra một cái tên thương hiệu, Mễ Lật nghe mà vẫn mù mờ chưa hiểu, Tần Dao giải thích giúp nàng: “Hãng đó áp dụng chế độ hội viên, có tiền cũng chưa chắc mua được, phải có thẻ thành viên của bọn họ mới vào nổi.”

“Vậy à? Tôi còn tưởng chỉ cần có tiền là có thể trở thành hội viên của họ rồi.” Mễ Lật còn chưa kịp nói gì, Tề Trinh đã nhướng mày tiếp lời. Không ngờ vị đội trưởng nhìn thì nghiêm túc kia, thật ra cũng khá thích đùa dai, hay châm chọc người khác.

“Họ có quy trình duyệt hội viên riêng, nếu Tề đội trưởng thật sự muốn, tôi có thể giúp cậu hỏi thử.” Tần Dao cười nhẹ, không hề cảm thấy bị đụng chạm gì.

Tề Trinh giơ ngón trỏ lên chỉ về phía nàng, cười nói: “Cô đây là đang hối lộ nhân viên công vụ đấy nhé! Tôi sẽ ghi sổ lại rồi đó~”

Chuyện hội viên đến đây kết thúc, Tề Trinh quay đầu lại nói tiếp với Mễ Lật: “Như Tần tổng nhà mấy người nói, toàn bộ khuy măng sét của hãng đó đều là đặt riêng, mỗi chiếc đều có hồ sơ lưu trữ, chiếc mà chúng tôi tìm được tại hiện trường…”

“Là của ai?” Mễ Lật và Tần Dao đồng thời lên tiếng.

“Người mua là ba cô.” Tề Trinh liếc mắt nhìn Tần Dao, những gì vừa bị Dương Diệc Tiêu khai ra thật sự quá mức chấn động, tuy hắn không phải loại nhiều chuyện, nhưng ánh mắt đó vẫn lộ rõ một tầng cảm xúc kiểu như: ‘Giới nhà giàu đúng là loạn quá…’

Tần Mậu Dung? Nhưng thế thì cũng thấy sai sai…

Mễ Lật đưa mắt nhìn Tần Dao, đối phương không nói gì, chỉ cau mày, vẻ mặt cũng đang do dự.

“Người mua là ba cô, nhưng kẻ ra lệnh cho bọn bắt cóc chưa chắc là ông ấy.” Tề Trinh bổ sung, “Cũng có thể ông ta tặng ai đó, cũng có thể bị đánh rơi đâu đó…”

Lời này vốn là định an ủi, dù sao việc bị chính cha ruột mình muốn hại cũng chẳng phải chuyện dễ nuốt trôi, nhưng khi hắn nói được nửa câu thì phát hiện vẻ mặt Tần Dao hoàn toàn không có vẻ gì là bị tổn thương.

Được rồi, có vẻ như nàng vốn đã sớm biết ba mình có ý định ra tay.

Tề Trinh thầm cảm thán trong lòng ‘Giới nhà giàu đúng thật phức tạp’, đồng thời âm thầm nuốt nốt phần sau định nói vào bụng, đi thẳng đến kết luận: “Trên khuy măng sét chỉ có dấu vân tay của bọn bắt cóc, chỉ dựa vào món này thì không đủ bằng chứng để bắt người.”

“Ông ta nói gì?” Tần Dao hỏi, chữ “ông ta” đây tất nhiên là chỉ Tần Mậu Dung.

Tề Trinh: “Ông ta không chịu gặp chúng tôi, chỉ gọi điện nói không rõ gì về cái khuy đó, có thể là bị trộm lúc nào mà không biết.”

Đến đây thì manh mối tạm thời đứt đoạn, sau khi Tề Trinh rời đi, Mễ Lật quay sang hỏi Tần Dao: “Chị thấy là ai?”

Tần Dao ngồi xuống mép giường nàng, hỏi ngược lại: “Em thấy là ai?”

“Chúng ta cùng lúc gõ tên người đó vào điện thoại, rồi đối chiếu xem có phải cả hai đang nghĩ tới cùng một người, được không?” Mễ Lật nghiêng người định với lấy điện thoại trên tủ.

Tần Dao đứng chắn trước mặt nàng, động tác này liền biến thành một cái ôm ấm áp đầy bất ngờ.

“Cần gì phải phiền phức vậy!” Tần Dao ôm nàng vào lòng, đè nàng nằm lại trong chăn: “Chị cảm thấy tám phần là Tần Nam.”

Xét về mức độ an ninh ở Tần gia, chuyện bị trộm gần như không thể xảy ra. Người lui tới nhà họ đa phần đều là nhân vật có máu mặt, chẳng ai dại gì đi ăn trộm một món đồ như vậy. Mà dù thật sự có người muốn trộm, thì trong nhà còn khối món đáng giá hơn cái khuy măng sét này. Những món hàng kiểu này đều có hồ sơ ghi lại từng chiếc, rất khó tiêu thụ, dân trong nghề không thèm mua, người ngoài nghề lại không chịu trả giá cao, trộm thứ này đúng là lỗ vốn.

Tần Mậu Dung quả thực có động cơ, trong nguyên tác, bởi vì Tần Dao không chịu thỏa hiệp chuyện đứa con riêng, ông ta cho rằng nàng quá không nghe lời, luôn muốn tìm cách đè đầu nàng xuống, đối với Tần Hạo cũng vậy, ông ta cũng từng muốn dạy dỗ hắn một bài học.

Nhưng vì Tần Hạo là nam chính, sao có thể chịu thiệt thật sự được? Cho nên trong truyện, kết quả cuộc tranh đấu trong nhà là Tần Dao và Tần Mậu Dung lưỡng bại câu thương, còn Tần Hạo thì ngồi mát ăn bát vàng, chiếm hết lợi ích.

Tất nhiên đó là chuyện về sau, còn hiện tại, có lẽ Tần Mậu Dung vẫn chỉ đang trong giai đoạn chuẩn bị, dù sao ba người Tần Dao, Tần Hạo và Tần Nam đều là con ông ta, ông ta không đáng để vì một đứa mà làm tổn hại đến hai đứa còn lại. Nếu thật sự chỉ là dạy dỗ một chút, thì đúng như lời Dương Diệc Tiêu nói, “phá sản”, nghe có vẻ quá nặng, công ty Tần Dao lại còn trực thuộc Tần thị, nếu nàng thật sự phá sản, đối với Tần Mậu Dung cũng chẳng có lợi gì.

Nếu người đó là Tần Nam thì lại hợp lý hơn nhiều, rất có thể Tần Mậu Dung từng tặng khuy măng sét đó cho hắn, mà Tần Nam thì đúng là có đủ động cơ gây án —— hắn khác Tần Mậu Dung, hắn thật sự hận Tần Hạo và Tần Dao, ghen tị đến phát điên khiến hắn giống như Từ Trác, làm ra được bất kỳ hành vi nào cực đoan lại đáng sợ.

“Anh ta muốn đối phó hai người bọn chị, mà thân phận của em lại đủ đặc biệt, nếu em chết, chị tra ra là do Dương Diệc Tiêu bày mưu, kiểu gì cũng sẽ hận chết Tần Hạo.” Mễ Lật không chịu nằm yên trong chăn, sau khi hồi phục một chút liền lại ngọ nguậy không chịu nổi, bò qua nằm úp lên đùi Tần Dao: “Sau đó hai người sẽ trở mặt, đấu tới đấu lui, mục đích của anh ta liền đạt được.”

“Không cần nó xúi bẩy thì chị với Tần Hạo cũng chẳng thân thiết gì.” Nhắc đến Tần Hạo là Tần Dao lại muốn tức.

“Phải phải!” Nữ thần cũng cần được dỗ dành, dù thật ra khi Tần Hạo không làm mấy chuyện cặn bã, Tần Dao làm chị cũng vẫn đối xử với hắn khá ổn, nhưng chuyện này Mễ Lật chẳng hơi đâu mà tranh cãi.

Cô nhân lúc đang trò chuyện, vén vạt áo của Tần Dao lên một chút, khẽ chạm vào đường cơ bụng của chị, Tần Dao có một lớp cơ bụng cực đẹp, là thứ mà cô không có nên vô cùng ngưỡng mộ. Trước kia cô chỉ dám len lén sờ khi hai người thân mật, không ngờ lần này vừa tỉnh lại không biết dây thần kinh nào bị chập, cứ dính lấy Tần Dao như một cục kẹo dẻo, muốn ôm ôm sờ sờ nắn nắn, thế là tâm trạng vui vẻ suốt.

Ánh mắt thèm thuồng của Mễ Lật rõ rành rành, Tần Dao bị nàng chạm đến hơi chịu không nổi, trong lòng bắt đầu nổi lên một chút xúc động muốn tiến thêm một bước thân mật hơn. Hai người đã mấy ngày chưa thân thiết, nhưng cơ thể của Mễ Lật còn yếu, Tần Dao không nỡ làm nàng mệt, vậy nên cũng rất khổ sở.

“Bỏ móng vuốt ra!” Tần Dao vỗ nhẹ tay nàng, Mễ Lật rụt lại một chút, chưa tới hai giây sau lại đưa tay kia ra tiếp.

Tần Dao giữ chặt tay nàng, kết quả Mễ Lật lại giơ luôn tay còn lại lên, lần này cô còn nghiêng đầu, nhanh như chớp mà liếm một cái.

!!!

“Em định chọc chị điên luôn đúng không!” Tần Dao ấn Mễ Lật nằm xuống giường cho đàng hoàng, Mễ Lật chui rúc vào chăn, nửa khuôn mặt trốn vào bên trong, chỉ để lộ ra đôi mắt đen lay láy nhìn Tần Dao, trong mắt đầy vẻ tinh nghịch: “Em biết bây giờ chị không dám làm gì em nên em muốn làm gì thì làm nè hihi~”

Vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, Tần Dao chỉ muốn lập tức ăn sạch người trước mặt vào bụng cho rồi.

Để chuyển hướng sự chú ý của bản thân, cô đành nói sang chuyện nghiêm túc: “Ngày mai nếu em thấy ổn hơn thì chị dẫn em tới một nơi.”

“Đi đâu vậy?” Mễ Lật hỏi, giọng mềm mềm, lần đầu tiên nói bằng giọng này chính cô cũng thấy sốc, nhưng giờ quen rồi, ở trước mặt người mình yêu, đặc biệt một chút cũng là điều bình thường, huống hồ mỗi lần thấy Tần Dao bị mình làm cho mềm lòng, Mễ Lật lại vui đáo để.

“Đi gặp mẹ chị.” Tần Dao trả lời.

“Ể???” Mễ Lật vèo một cái hất tung chăn ra, lộ cả khuôn mặt ngơ ngác.

Quyết định này bất ngờ tới mức cô còn chẳng kịp tiếp tục giả vờ đáng yêu nữa.

“Ngày mai có phải là ngày gì đặc biệt không? Sao tự nhiên lại đi gặp mẹ chị?”

Có thể vì giờ đã biết rõ Tần Mậu Dung cũng chẳng ra gì, hoặc cũng có thể vì khi mới xuyên vào thế giới này, trong mắt Mễ Lật, những người này chỉ là nhân vật trong truyện, nên lần đầu gặp người nhà Tần Dao cô không hề thấy căng thẳng.

Nhưng lần này lại khác, cô đã ở đây đủ lâu để không thể tiếp tục xem mọi người như những NPC không có cảm xúc.

Hơn nữa mẹ của Tần Dao Từ Nhã Vận lại là một trong số ít những người luôn thân thiện và dịu dàng với nữ chính trong truyện, mẹ Mễ Lật mất từ sớm, cô luôn có sự khát khao cùng cảm tình đặc biệt với những người trưởng bối dịu dàng như thế, nghe Tần Dao nói sẽ dẫn mình đi gặp mẹ, trong lòng cô bỗng nảy sinh cảm giác như sắp đi gặp “mẹ chồng” vậy.

“Không phải dịp gì đặc biệt, chỉ là chị muốn nói rõ với mẹ chuyện em và Tần Hạo đã ly hôn.” Tần Dao nhẹ nhàng vuốt tóc Mễ Lật.

“Ể? Được ạ?” Mễ Lật từ lâu đã muốn công khai chuyện này, chỉ là trước đó Tần Hạo vẫn luôn không chịu.

“Nếu khi đó chị quyết đoán hơn, không để Tần Hạo tiếp tục giấu giếm, có lẽ em đã không phải chịu khổ thế này.” Nhắc đến chuyện này, trong giọng Tần Dao vẫn mang theo một chút tự trách.

“Đúng rồi, chị có biết tại sao Tần Hạo lại không chịu công khai chuyện ly hôn không?” Mễ Lật vẫn luôn không hiểu nổi cái logic xoắn xuýt trong đầu Tần Hạo.

“Chuyện hôn ước của em với Tần Hạo từ rất sớm đã bị truyền thông đào lên…” Tần Dao kể lại: “Vì công việc, Tần Hạo thường xuyên mang theo Dương Diệc Tiêu xuất hiện ở đủ loại sự kiện. Dương Diệc Tiêu ngoại hình khá ổn, cộng thêm Mễ gia sa sút, rất nhiều người đồn đoán rằng có khi Tần Hạo sẽ phá vỡ hôn ước để cưới cô ta. Mấy chuyện như vậy bị truyền thông, mấy tài khoản marketing moi lên quậy đi quậy lại nhiều lần, bọn chị từng thử kiểm soát rồi, nhưng thông tin lan quá nhanh, kiểu tin tức giải trí thế này vốn là thứ dân mạng thích xem nhất mà.”

Trong nguyên tác chỉ nhắc sơ một câu, hoàn toàn không miêu tả chi tiết như Tần Dao vừa nói, nhờ lời kể của nàng, Mễ Lật cuối cùng cũng hiểu vì sao Dương Diệc Tiêu lại căm ghét mình đến thế, luôn tự cho mình là “chính thất” như thể tất nhiên. Ngoài giới cứ bàn ra tán vào như vậy, Dương Diệc Tiêu có suy nghĩ kiểu “nếu không có cái hôn ước kia thì tôi đã là vợ Tần thiếu rồi” cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

“Tần Hạo cuối cùng vẫn đi đăng ký kết hôn với em, chuyện này lan truyền khắp nơi trên mạng, có vài tài khoản truyền thông với tự media còn tung hô nó như một người đàn ông si tình, giữ lời hứa, một lòng một dạ…”

Chả trách hắn có tới cả trăm “Tần phu nhân”, thì ra là vì không ai biết bản chất hắn tra đến mức nào!

Tần Hạo không cưới Dương Diệc Tiêu, đơn giản là vì hắn chẳng thích cô ta. Nữ chính hắn cũng chẳng thích, nhưng lại có hôn ước, kết hôn với nữ chính có thể khiến mẹ hắn hài lòng, mà mẹ hắn hài lòng thì tức là ông ngoại hắn cũng hài lòng. Như vậy vừa giữ được sự ủng hộ từ nhà mẹ đẻ, vừa gom luôn danh tiếng đẹp trong mắt công chúng, danh lợi đều có, so ra thì chọn ai đã quá rõ ràng.

Chỉ khổ cho đám fan nữ vì bị vẻ ngoài của sự việc đánh lừa, vừa ghen tị với may mắn của nữ chính, vừa càng thêm si mê cái tên tra nam đó.

“Dựng nhân thiết thì dễ, giữ nhân thiết mới khó.” Tần Dao vì chuyện này từng phiền lòng rất lâu, nhưng trước giờ chẳng có ai để dốc bầu tâm sự. Tần Hạo đương nhiên không cảm thấy hành vi của mình có gì sai, mà Tần Mậu Dung thì khỏi nói, ông ta còn là người thúc đẩy việc này, bề ngoài tỏ vẻ nghiêng về phía Dương Diệc Tiêu, nhưng thật ra lại chẳng bao giờ định cho cô ta thực sự gả vào Tần gia, chỉ tiếc Dương Diệc Tiêu quá ngây thơ, bị người ta lợi dụng còn không biết.

“Chị từng nói với nó rằng, nếu không có tình cảm thật thì đừng vội vã kết hôn, cứ nói rõ mọi chuyện với công chúng, cho dù hủy hôn cũng chưa chắc gây tổn thất nghiêm trọng, nhưng nó không chịu nghe. Hai người bị chụp lại cảnh đi đăng ký kết hôn, rồi chẳng bao lâu lại ly hôn, nếu chuyện này lộ ra, trừ phi em chịu gánh hết tội danh kiểu như ngoại tình này nọ, bằng không nhân thiết hắn dựng lên còn giữ được sao?”

“Vì hắn mà cuộc hôn nhân này bị chú ý quá nhiều, chỉ cần dính một vụ bê bối mà lỗi là do nó, thì danh tiếng và cổ phiếu công ty nó chắc chắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”

Hơn nữa, với tư cách là người được chọn để kế thừa Tần thị trong tương lai, nếu dính vào scandal kiểu đó, ảnh hưởng tới cả hình ảnh của tập đoàn cũng không lạ.

Thì ra là vậy... Xem ra mình vẫn còn khá may mắn á! May mà lúc đó ly hôn nhanh gọn, tuy có điều kiện kèm theo, nhưng vẫn kịp thời tách ra trước khi Tần Hạo nảy sinh mấy suy nghĩ kỳ lạ với cô, nếu để đến lúc hắn phát hiện ra sự thật chuyện năm xưa cứu người, dưới tác động kép của lợi ích và tình cảm, e rằng cuộc hôn nhân này sẽ không dễ gì kết thúc được.

“Ngay khi biết hai người ly hôn, chị đã bắt đầu sắp xếp để công khai chuyện này, nhưng việc đó cần có thời gian chuẩn bị, như vậy mới có thể giảm thiểu ảnh hưởng đến mức thấp nhất. Trước đây chị vẫn luôn lo nếu công khai vội vàng, Tần Hạo và ba chị sẽ vì bị ép đến bước đường cùng mà quay sang bôi nhọ em…”

“Em không sao đâu mà, dù sao em cũng không phải người của công chúng, mặc họ muốn nói gì thì nói, dư luận rồi sẽ qua đi thôi.” So với bản thân, Mễ Lật lo cho Tần Dao hơn: “Chỉ sợ chị bị kéo theo, nếu bị người ta phát hiện em với chị ở bên nhau rồi rêu rao như Dương Diệc Tiêu từng nói, bôi nhọ chị thì phải làm sao? Nếu thật sự có khả năng đó, em có thể chờ thêm một thời gian cũng không sao, đợi chị sắp xếp ổn thỏa.”

“Nhưng mà chị không chờ nổi.” Tần Dao cúi đầu, hôn nhẹ lên mí mắt Mễ Lật, cô thực sự không chịu nổi ánh mắt vừa lo lắng vừa hiểu chuyện kia, nhìn vào là đau lòng muốn chết: “Sẽ không sao đâu, chị sẽ thuyết phục mẹ chấp nhận và để chị công khai chuyện này.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay cũng là một ngày bé thỏ siêu cấp nghịch ngợm ~

Chương trước Chương tiếp
Loading...