[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 49



So với gọi nơi này là một căn biệt thự, chẳng bằng gọi nó là khu vườn ẩn giữa lưng chừng núi thì đúng hơn. Căn nhà hai tầng trông không hề hào nhoáng như phần lớn các biệt thự khác, trái lại, cực kỳ khiêm tốn, giống như một sân nhà nông thôn bình dị. Quanh nhà trồng đủ loại hoa cỏ, cây cối chen nhau mọc, được chăm sóc vô cùng gọn gàng xinh xắn.

Lúc nãy suốt dọc đường vì quá căng thẳng mà Mễ Lật không chú ý gì, giờ mới phát hiện ra bọn họ đã rời xa khu vực thành thị từ lâu. Không khí ở đây trong lành, cây cối xanh rì, đúng là nơi lý tưởng để tĩnh dưỡng.

Hai người vừa đi được vài bước, phía sau có một chiếc xe lao tới, phanh lại dừng ngay trước mặt hai người họ.

Tần Hạo bước xuống, chặn trước mặt Tần Dao, thấp giọng quát: "Tần Dao, chị muốn làm gì?!"

"Cậu không muốn tự mình giải quyết, thì để tôi giúp cậu giải quyết, tránh ra!" Tần Dao nắm tay Mễ Lật, khẽ kéo nàng ra phía sau mình che lại.

"Chị đừng hồ đồ! Chị không biết sức khoẻ của mẹ hiện tại thế nào sao? Chuyện như vậy mà chị cũng dám mang ra kích thích mẹ?" Tần Hạo vừa biết tin Tần Dao dẫn Mễ Lật đến đây liền đoán được nàng định làm gì, hắn lập tức đuổi theo, vất vả lắm mới kịp chặn lại trước khi hai người vào đến biệt thự.

Hiếu thuận với mẹ có lẽ là ưu điểm hiếm hoi còn sót lại của Tần Hạo với tư cách là nam chính nguyên tác, chỉ là cái sự hiếu thuận này chỉ giới hạn ở những lúc ở trước mặt Từ Nhã Vận mà thôi, hễ bà không nhìn thấy, hắn liền làm theo ý mình, chẳng chút kiêng dè.

"Là tôi đang kích thích mẹ, hay là cậu?" Tần Dao phản bác, "Cậu có dám để mẹ biết những chuyện cậu đã làm mấy năm nay không?"

"Chuyện trước kia đúng là lỗi của tôi." Trong nguyên tác, sau khi phát hiện sự thật, nam chính cũng nhận lỗi rất gọn gàng, nhưng thành ý bao nhiêu thì chẳng ai nói chắc được, ít nhất Mễ Lật không cho rằng hắn thực sự thay đổi tư duy từ gốc rễ, cũng như lần trước Tần Dao từng chỉ ra, mỗi khi đối mặt với vấn đề, Tần Hạo luôn ưu tiên suy xét từ góc độ bản thân trước tiên.

"Tôi đang tự kiểm điểm lại rồi, chị muốn đánh mắng tôi gì cũng được, nhưng đừng lấy chuyện này ra làm mẹ buồn được không? Tần Dao, chị cũng không muốn thấy sức khỏe mẹ lại xấu đi chứ?"

"Vậy cậu định tính sao? Bao giờ thì công khai chuyện cậu đã ly hôn với Mễ Lật?" Tần Dao truy hỏi, nếu không phải bất đắc dĩ, cô cũng chẳng muốn quấy rầy mẹ mình, nhưng với sự hiểu biết của cô về cậu em và người cha kia, muốn trông chờ bọn họ tự động nhượng bộ? Còn lâu mới có chuyện đó.

"Phải công khai sao?" Tần Hạo nhìn về phía Mễ Lật đang đứng sau lưng Tần Dao, có ý muốn vượt qua Tần Dao để trực tiếp đối thoại với Mễ Lật. Sau khi biết được sự thật, hắn vô cùng hối hận vì ngày xưa quá tuỳ tiện mà đồng ý ly hôn, nếu lúc đó không ly hôn, hắn còn có trăm phương ngàn kế để giữ Mễ Lật ở lại bên mình.

Nhưng bây giờ thì khác, việc ly hôn đã thành sự thật, hắn đã ở thế bị động, nếu công khai chuyện này, sẽ là đoạn tuyệt hoàn toàn, chẳng còn đường quay lại.

Mễ Lật không cần nghĩ cũng biết Tần Hạo chắc chắn sẽ không chịu công khai, cô lại đứng sát về phía sau Tần Dao hơn một chút, Tần Hạo như hiện tại khiến cô còn chán ghét hơn cả trước kia.

Không hề có chút thành ý nào, chỉ biết lải nhải mấy câu “tôi hối hận”, “tôi nhận lỗi”.

Huống hồ, từ khi cô xuyên vào đây đến nay cũng chưa từng bị Tần Hạo trực tiếp làm tổn thương, nếu hắn thực sự thấy hối hận, thì nên đi xin lỗi những cô gái từng bị hắn làm tổn thương, lừa dối kia kìa.

Mễ Lật nghiêng người, gần như giấu cả bản thân vào sau lưng Tần Dao, không phải cô không dám đối diện với Tần Hạo, mà là... chỉ cần nghĩ đến cái ánh mắt cứ lén lút, là lạ mà hắn dùng để nhìn mình dạo gần đây, cô lại thấy buồn nôn không chịu nổi.

Nhìn gì mà nhìn? Đã đóng tiền chưa hả?

"Mễ Lật..." Giọng Tần Hạo nghe như rất tổn thương, nhưng Mễ Lật chẳng buồn để tâm, đừng nói là cô hiện tại đã có người mình yêu, cho dù chưa có, cô cũng chẳng muốn dính líu gì đến Tần Hạo.

"Đủ rồi!" Cơn giận mà hôm qua Mễ Lật vất vả lắm mới dỗ cho Tần Dao nguôi xuống, giờ lại lần nữa bùng lên, "Cậu muốn cãi nhau ở đây à? Đây là cái cách mà cậu gọi là ‘nghĩ cho mẹ’ sao?"

“Là tôi muốn cãi nhau sao? Rõ ràng là cậu đang gây chuyện!”

“Vậy thì chị tự lo cho người của mình cho đàng hoàng vào!” Tần Hạo hạ giọng vì sợ cuộc đối thoại bị Từ Nhã Vận nghe thấy, nhưng so về khí thế thì rõ ràng hắn thua chị mình không chỉ một chút.

Ôi trời, lại muốn vỗ tay cho nữ thần!

Mễ Lật đang say mê ngắm Tần Dao, cửa sổ tầng hai của biệt thự phía trước đột nhiên mở ra.

“Là tiểu Dao với Lật Lật tới à? Ai nha, cả tiểu Hạo cũng đến hả! Sao lại đứng ngoài đấy làm gì, mau vào mau vào!” Tiếng một người phụ nữ ngoài 60 mươi vang lên, giọng nói vô cùng thân thiết, đến mức cười mà đôi mắt híp lại gần như nhìn không thấy.

Cổng sân mở ra, một người dì trẻ hơn vẫy tay gọi: “Mẹ mấy đứa nãy còn nhắc sao giờ tụi con chưa đến, đứng đó làm gì, nắng vậy, mau vào đi!”

Vụ tranh cãi thế là tạm hoãn, Tần Dao nắm tay Mễ Lật, vòng qua người Tần Hạo đi vào nhà. Tần Hạo nhìn bóng lưng hai người một hồi, cũng đành lặng lẽ bước theo sau.

“Đã bảo khỏi mang gì theo rồi mà, hàng tháng không phải mấy đứa vẫn cho người mang biết bao trái cây rau củ đến sao, ăn còn không hết nữa là.” Dì mở cửa đón tiếp vừa cười vừa nhận lấy quà Tần Dao xách theo, đi trước dẫn đường.

“Bình thường bọn con bận, không có nhiều thời gian đến thăm mẹ, phiền mọi người vất vả rồi.” Mễ Lật phát hiện Tần Dao đối với những người lớn trong nhà rất khách khí, đặc biệt là với những ai ở cạnh mẹ nàng, điều đó cho thấy, nàng thật sự rất tôn trọng người mẹ này. Nghĩ đến việc sắp gặp mặt, Mễ Lật lại thấy tim đập rộn, thấp thỏm không yên.

“Đây là Lật Lật phải không? Ái chà, cao lên không ít, lại còn xinh đẹp, lần trước dì gặp con, hình như còn thấp cỡ này thôi.” Dì vừa nói vừa đưa tay làm dấu tầm khoảng mét 2 mét 3, chiều cao này chắc không phải năm mẹ nữ chính đưa cô đi đính hôn, mà có lẽ là lúc dự tang lễ mẹ nữ chính.

“Dì nói gì kỳ vậy! Lật Lật từ bé đã xinh rồi mà.” Một dì khác đang tỉa cây ngoài vườn bật cười chen vào, “Giống mẹ con bé, từ nhỏ đã thấy là tiểu mỹ nhân rồi.” Mễ Lật bị mấy lời khen ngợi này làm cho ngại ngùng đến đỏ tai, lần đầu tiên trong đời cô gặp những người lớn nhiệt tình như vậy, không biết nên đặt tay ở đâu, đành phải nắm chặt lấy tay Tần Dao, tìm cảm giác an toàn.

“Vị kia là dì Tôn, còn người bên kia là thím Khuất, họ đều là hộ lý chăm mẹ chị, còn có bà Trần trên lầu, những năm gần đây đều nhờ họ.” Tần Dao nhân lúc hai dì không chú ý ghé tai Mễ Lật nhỏ giọng dặn.

Mễ Lật âm thầm ghi nhớ, còn may Tần Dao nói trước, nếu không để hai người này nhận ra còn mình chẳng nhận ra ai thì đúng là vừa ngượng vừa tổn thương.

Ba người theo chân dì Tôn vào nhà, Mễ Lật vừa đi vừa tò mò nhìn quanh cách bài trí bên trong, cũng giống bên ngoài, nội thất trong nhà cực kỳ đơn giản, nếu so với hoàn cảnh Tần gia hay Từ gia thì đúng là hơi quá mức giản dị, thậm chí còn không nhiều vật trang trí đắt tiền bằng nhà ba mẹ nữ chính.

Dù không có đồ cổ hay thư họa quý giá, nhưng từng góc nhà đều được bày trí rất tinh tế, có nhiều món đồ thủ công nhỏ xinh, khéo léo và sống động, khiến cả không gian mang cảm giác ấm cúng, đầy sức sống.

Từ Nhã Vận đang ngồi trên ghế sofa tầng hai, chắc là biết trước hôm nay Mễ Lật sẽ đến, nên bà có trang điểm nhẹ, sắc mặt trông cũng tươi tắn hơn bình thường.

“Hiếm khi các con có thời gian đến thăm mẹ một lượt như vậy, mau ngồi nghỉ đi, ngoài kia nóng lắm đúng không?” Giọng Từ Nhã Vận mang theo sự yếu ớt của người bệnh lâu năm, bà vốn sợ lạnh, điều hoà trong phòng thường để nhiệt độ cao, hôm nay biết con gái và Mễ Lật đến, bà đã sớm dặn điều chỉnh nhiệt độ xuống mức dễ chịu hơn với người bình thường, còn bản thân thì mặc áo dài tay, quần dài, bên ngoài khoác thêm một lớp khăn mỏng bằng lên mềm.

Tần Dao ngồi xuống bên cạnh mẹ, Tần Hạo chọn chiếc sofa đơn bên kia, Mễ Lật nhìn một chút giữa chỗ ngồi đơn còn lại và vị trí sát cạnh Tần Dao, cuối cùng vẫn chọn ngồi kế bên Tần Dao, như thế sẽ giúp cô cảm thấy an tâm hơn.

Bà Trần từ trong mang trà ra, Mễ Lật vội đứng dậy đón lấy, không dám để các bậc trưởng bối phải bưng bê, bà Trần thấy vậy thì cười tít mắt, khen nàng một hồi trước khi quay người rời khỏi.

“Lật Lật à, nhiều năm không gặp. Hôm con với tiểu Hạo đi đăng ký kết hôn, bác lẽ ra nên lên thành phố gặp con một chuyến, nhưng đúng lúc đó thời tiết giao mùa, bệnh bác lại nặng hơn, sợ mang theo vận xui làm ảnh hưởng đến hai đứa nên chỉ có thể gọi điện chúc mừng, bác thật sự thấy áy náy với con lắm.” Từ Nhã Vận nhìn Mễ Lật, ánh mắt dịu dàng lại tràn đầy thương yêu, hoàn toàn không có chút dáng vẻ của một phu nhân nhà quyền quý.

Mễ Lật từng làm lão sư, cũng từng tiếp xúc đủ loại phụ huynh học sinh, nhưng Từ Nhã Vận là người khiến cô cảm thấy nhẹ lòng nhất, khó trách Tần Dao từng nói, chỉ cần gặp được mẹ rồi thì sẽ không còn thấy căng thẳng nữa.

“Không đâu ạ, rõ ràng là tụi con làm hậu bối, nên là người phải chủ động đến thăm bác mới đúng…” Lúc thấy Từ Nhã Vận, cuối cùng Mễ Lật cũng hiểu được vì sao sự dịu dàng của Tần Dao lại khác hẳn với ba và em trai nàng đến vậy.

Có lẽ chính là thừa hưởng từ mẹ nàng.

Chỉ là—Nếu so với sự dịu dàng yếu đuối của mẹ, thì Tần Dao trên thương trường lại sắc bén và mạnh mẽ hơn nhiều, bởi vậy nên mỗi khi lộ ra chút dịu dàng mềm mại, lại càng khiến Mễ Lật say mê đến vô phương chống đỡ.

“Ôi chao, con ngoan quá, nhà ta cách thành phố xa như vậy, mấy đứa mà chạy tới chạy lui cũng vất vả… Có việc gì cứ lo việc của mình trước, đừng để phải bận tâm đến mẹ.” Từ Nhã Vận là nói vậy, nhưng có người mẹ nào lại không hy vọng con cái có thể ở bên mình nhiều hơn một chút đâu.

Ngay cả sự chu đáo cũng giống hệt!

Mễ Lật lén lút dùng đầu ngón tay ngoắc nhẹ lấy tay Tần Da, từ từng lời từng cử chỉ của Từ Nhã Vận, cô đều liên tưởng đến những điểm đáng yêu trên người Tần Dao, lại không nhịn được muốn thể hiện một chút tình cảm thân mật với chị.

Tần Dao bắt lấy bàn tay đang nghịch của nàng, im lặng một lát, có vẻ lại cảm thấy làm vậy quá lạnh lùng, thế là cũng giơ ngón tay ra ngoắc lại nàng một cái.

Từ Nhã Vận lúc này đang nói chuyện với Tần Hạo nên không chú ý đến động tác nhỏ bên này, nhưng Tần Hạo thì thấy hết từ đầu đến cuối.

Lần trước ở văn phòng Tần Dao, hắn còn chưa để ý gì tới quan hệ giữa cô và Mễ Lật, nhưng sau khi phát hiện trò lừa đảo của Mễ Khả, lại nhìn thấy hai người kia mắt đi mày lại như vậy, trong lòng liền bùng lên cảm giác chướng mắt dữ dội.

Hai người đó dám ở ngay trước mặt hắn mà liếc mắt đưa tình, rõ ràng là khiêu khích trắng trợn!

“Tiểu Hạo? Con sao thế?”

“Tiểu Hạo?”

“A! Không có gì ạ…” Vừa rồi thất thần khiến Tần Hạo không nghe rõ mẹ hỏi gì: “Mẹ vừa nói tới đâu rồi ạ?”

“Con đứa nhỏ này, lớn rồi mà vẫn hấp tấp bộp chộp như trẻ con.” Từ Nhã Vận trách yêu, hỏi lại: “Mẹ đang hỏi chuyện hôn lễ của hai đứa, con tính khi nào thì làm? Lật Lật đã đăng ký với con rồi, đừng để người ta phải thiệt thòi vì cứ kéo dài mãi.”

Lời vừa dứt, ba người còn lại trong phòng đồng loạt khựng lại.

Tần Hạo nhìn về phía Mễ Lật, Mễ Lật lại nhìn sang Tần Dao, Tần Dao siết chặt bàn tay đang cầm lấy tay Mễ Lật, dời mắt nhìn về phía Từ Nhã Vận.

“…Sao vậy?” Từ Nhã Vận tinh ý nhận ra bầu không khí có gì đó là lạ, “Các con… có chuyện gì giấu mẹ đúng không?”

Phải rồi. — Mễ Lật thầm nghĩ.

Người con dâu mẹ chọn đã ly hôn với con trai mẹ, hiện giờ lại dính lấy con gái mẹ, giờ hai người còn muốn mẹ ra mặt thuyết phục cả chồng lẫn con trai mẹ, giúp họ công khai chuyện đã ly hôn…

Chuyện gì thế này? Đúng là máu chó hết chỗ nói! Tần Dao, chị đúng là chiến sĩ thép thật đấy, chuyện như vậy cũng dám mở miệng nói ra sao?!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Lật: Chiến sĩ thực thụ, dám đối mặt với hiện thực khốc liệt, dám nhìn thẳng vào vết thương đẫm máu, dám vừa come-out trước mặt mẹ bạn gái, vừa mặt dày xin bà giúp sức…

Tần Dao: Vì tình yêu, chuyện gì cũng không thành vấn đề!

Chương trước Chương tiếp
Loading...