[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 46
Tần Dao không chịu dẫn Mễ Lật theo cùng, Mễ Lật liền ôm lấy chị không buông, vừa làm nũng vừa bày ra dáng vẻ moe moe, còn tung tuyệt chiêu “em không nghe em không nghe~”, nếu không thì giả vờ ngất, tóm lại là không có chuyện buông tay.Tần Dao còn phải lo cái kim truyền dịch trên mu bàn tay nàng, đâu dám mạnh tay kéo ra. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Mễ Lật toàn thắng.Xét đến việc sức khoẻ Mễ Lật vẫn cần theo dõi, Tần Dao ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. Mễ Lật không biết nàng đã trao đổi gì với bên cảnh sát, tóm lại là đến tận buổi chiều, Tề Trinh cùng một cảnh sát khác dẫn theo Dương Diệc Tiêu xuất hiện trước cửa phòng bệnh.Nghe nói cô ta bị trực tiếp đưa đi từ công ty sáng nay, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm chưa tẩy, trông cũng không đến mức quá chật vật, nhưng tám phần đã bị thẩm vấn một vòng ở cục, cả người nhìn qua rất mệt mỏi, sắc mặt tiều tụy.“Tần tiểu thư, người tôi mang tới rồi, nhưng nếu các vị muốn hỏi gì, cảnh sát chúng tôi phải cử người ghi chép tại chỗ, tôi cũng cần giám sát nghi phạm.” Tề Trinh kéo một cái ghế lại cho Dương Diệc Tiêu ngồi, còn mình thì ngồi trên giường phụ phía sau. Tần Dao gật đầu đồng ý.Trong phòng nhất thời yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim đồng hồ, không ai lên tiếng, cũng không ai đặt câu hỏi, mà sự im lặng này đúng là điều Dương Diệc Tiêu mong muốn, đỡ phải vắt óc đối phó. Nhưng càng im lặng, cô lại càng thấy khó chịu, dù Tần Dao chưa nói một lời nào, chỉ im lặng nhìn chằm chằm, nhưng ánh mắt kia lại khiến cô như ngồi trên đống lửa.Chắc chắn là đang tính cách để dằn mặt mình đây, Dương Diệc Tiêu nghĩ, đối với những người như Tần Dao, muốn khiến người khác đau khổ căn bản là chuyện dễ như trở bàn tay. Từ khoảnh khắc bị bắt đi, cô đã biết bản thân không thể mong được xử nhẹ, những chuyện đang xảy ra bây giờ còn chưa gọi là tra tấn, đến lúc thật sự bị nhốt vào trại giam, mới là bắt đầu của ác mộng.Cô vốn nghĩ bản thân đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, vậy mà đến lúc thật sự đối mặt với Tần Dao, mới phát hiện thì ra mình vẫn chẳng can đảm như tưởng tượng.“Muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, tôi với mấy người chẳng có gì để nói.” Vì muốn né tránh áp lực vô hình, Dương Diệc Tiêu thà chủ động mở miệng còn hơn.“Sao cô lại làm như vậy?” Mễ Lật giành hỏi trước khi Tần Dao lên tiếng.Cô không rõ cảnh sát đang nắm trong tay những chứng cứ nào, nhưng theo như Tần Dao nói thì chứng cứ vô cùng xác thực, đủ để khởi tố cô ta. Mễ Lật không nghi ngờ chuyện Dương Diệc Tiêu có nhúng tay vào, cô chỉ không hiểu vì sao cô ta lại làm như vậy.“Không có lý do gì, tôi ghét cô, vậy thôi được không?” Dương Diệc Tiêu đáp, giọng khinh miệt.“Thư ký Dương, tôi với Tần Hạo gần như có không liên lạc, Tần Dao với cô cũng chẳng có thù oán, tôi thật sự nghĩ không ra lý do gì cô lại làm vậy, chẳng lẽ có người đứng sau sai khiến cô? Ai chỉ đạo cô làm chuyện này?”Dương Diệc Tiêu cười lạnh: “Mễ Lật, cô biết tôi ghét nhất ở cô cái gì không? Chính là cái vẻ thánh mẫu giả tạo kia của cô đó, chẳng cần làm gì, chẳng có tài cán gì, chỉ dựa vào một câu hôn ước năm xưa mà cũng dám ngồi đây nói chuyện với tôi? Cô định nói gì? ‘Tôi tin cô là vô tội’ đúng không? Xin lỗi, không có ai chỉ đạo tôi, chỉ tại cô khiến tôi thấy buồn nôn mà thôi.”Mễ Lật mặt không đổi sắc: “Ồ, làm phiền vị cảnh sát kia ghi lại giúp tôi câu đó, nghi phạm thái độ ác liệt, biết rõ bản thân có tội nhưng hoàn toàn không hối lỗi, không hề có bất kỳ biểu hiện nhận sai nào, xin sau này quý toà khi xét xử nhớ cân nhắc kỹ về mức án.”Dương Diệc Tiêu: “...Mễ Lật! Cô vô sỉ!”“Thư ký Dương,” Mễ Lật nghiêng đầu, giơ hai tay ra vẻ bất đắc dĩ: “Cô nói tôi thánh mẫu khiến cô thấy chướng mắt, giờ tôi không giả thánh mẫu nữa, nói thật thì lại thành vô sỉ. Haizz, làm người sao lại có thể trở mặt nhanh như vậy? Còn nữa, ai nói tôi định bảo cô vô tội? Cô có vô tội hay không trong lòng cô không tự biết sao?”Cảnh sát ghi chép bên cạnh lỡ bật cười thành tiếng, ngay lập tức bị đội trưởng lườm một cái sắc như dao, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cầm sổ ghi chú nghiêm túc như đang chấm thi quốc gia.Mà đâu đã xong, Mễ Lật quay đầu lại nhìn Tần Dao, mím môi hỏi: “Công ty của Tần Hạo tuyển người kiểu gì vậy? Người như cô ta mà cũng vào được công ty, công ty anh ta chưa phá sản đúng là kỳ tích.”“Ừm, chị cũng thấy vậy, chắc trong công ty đều là IQ âm.” Tần Dao thản nhiên đáp.Thật ra ban nãy khi Dương Diệc Tiêu vừa mở miệng, Tần Dao đã có ý định cắt ngang, cho người kia biết thế nào là ‘khuyên người bằng tay chân’. Nhưng thấy Mễ Lật có vẻ còn muốn nói tiếp, lại nhớ lúc nãy Mễ Lật vừa mắng Tần Hạo xong liền nói thấy cực kỳ sảng khoái, nên thôi để cho nàng tự do phát huy một lần.Bảo bối nhà cô tuy tính tình mềm mỏng, nhưng cũng không phải kiểu ai muốn bắt nạt là bắt nạt, nhìn Mễ Lật ngoài mặt chẳng hề giận dỗi, lại có thể khiến Dương Diệc Tiêu tức đến nghiến răng nghiến lợi, Tần Dao ngược lại còn cảm thấy... Có chút thú vị.Thôi thì phối hợp một chút vậy, dù sao cũng là để Mễ Lật trút giận, nàng vui là được.Tần Dao và Mễ Lật phối hợp tung hứng cực kỳ ăn ý, còn Dương Diệc Tiêu đang bị chọc tức lại chẳng thấy buồn cười chút nào, nếu không bị Tề Trinh giữ lại, cô thật sự muốn bật dậy vác ghế phang thẳng vào đầu hai người kia.“Mễ Lật! Đừng tưởng cô thoát được lần này thì có thể kiêu ngạo! Còn cô nữa, Tần Dao! Tôi sẽ đợi ngày cô phá sản, biết đâu sau này tôi còn có thể thấy cô vào đây ngồi cùng tôi! Ha ha ha ha ha!” Dương Diệc Tiêu rống lên như điên, mấy lần định đứng dậy đều bị Tề Trinh ép xuống. Cô trừng trừng nhìn Tần Dao, gương mặt vặn vẹo méo mó bởi tiếng cười điên loạn.Quả nhiên không chỉ có một mình cô ta!Mễ Lật lập tức bắt được hai chữ “đợi” mà Dương Diệc Tiêu lặp lại, càng thêm chắc chắn trong chuyện này vẫn còn đồng phạm chưa bị bắt. Cô giả vờ không hiểu, dụ dỗ hỏi tiếp: “Cô ghét tôi thì thôi, sao lại hận Tần Dao đến mức đó?”“Hai người đều là rác rưởi! Mễ Lật, cô gả cho Tần Hạo, đó là giấc mơ của biết bao nhiêu người, vậy mà cô không biết trân trọng, ngoại tình, cắm sừng, dính líu với kẻ khác! Còn cô nữa, Tần Dao! Đến cả em dâu mình cũng quyến rũ! Danh tiếng Tần gia sớm muộn cũng bị cô phá cho nát bét! Với cái loại rác rưởi như cô mà cũng dám cạnh tranh vị trí người thừa kế với Tần Hạo?!”Gả cho Tần Dao là giấc mơ của biết bao người??? Alo chị gái? Xin chị đừng đem giấc mơ của chị áp đặt lên người khác được không?Mễ Lật thở dài trong lòng, nhớ lại hôm đó mình đứng trước quầy lễ tân công ty Tần Hạo, bị gọi thành ‘phu nhân thứ 168 của Tần tổng’, cô thật sự không biết nên mỉa mai Dương Diệc Tiêu hay nên cảm thán cái thế giới rối loạn logic trong truyện này nữa.Truyện rác rưởi! Cuộc sống còn biết bao điều thú vị, tại sao cứ phải treo cổ trên một cái cây thế chứ?“Những lời này ai nói với cô?” Trong lúc Mễ Lật đang lôi tác giả truyện ra đánh mắng trong lòng, Tần Dao bên kia lạnh mặt hỏi Dương Diệc Tiêu, “Tôi thật không ngờ cô lại có cảm giác ‘thuộc về’ Tần gia như vậy, danh tiếng Tần gia mà cũng đến lượt cô bận tâm? Cô nghĩ đến phát điên chuyện muốn gả cho Tần Hạo à, tưởng mình là người Tần gia chắc?”“Lão Tần tổng coi trọng tôi như vậy, nếu không phải vì cô ta và Tần Hạo có hôn ước từ trước, giờ tôi đã là Tần phu nhân rồi!” Dương Diệc Tiêu vì quá kích động mà giọng nói cũng vỡ lên, chói tai cực kỳ.“Bảo đầu óc cô có vấn đề là còn khen rồi đấy.” Tần Dao cảm thấy chẳng cần phí lời với cô ta làm gì, dứt khoát bật TV lên, chiếu một đoạn video: “Mở to mắt ra mà nhìn xem cái người cô gọi là ‘lão Tần tổng’ coi trọng cô đến mức nào.”Video là một đoạn bản tin, nhìn thời gian chắc quay vào trưa nay, Dương Diệc Tiêu ở công ty Tần Hạo có vị trí tương đương với Diêu Phỉ bên Tần Dao, là cấp cao trong ban thư ký, một người như vậy bị cảnh sát đưa đi từ công ty, dù thông tin chưa được công bố chính thức, nhưng cánh truyền thông với chiếc mũi thính như chó săn đã ùa ra hết rồi.Nhìn bối cảnh thì hình như là ở sân bay, Tần Mậu Dung vừa từ máy bay bước ra liền bị nhóm phóng viên bao vây chặn ngay lối ra.Đèn flash loé chớp liên tục, các câu hỏi cứ dội tới như mưa rào, Tần Mậu Dung dưới sự hộ tống của vệ sĩ bước nhanh ra ngoài, nhưng đám phóng viên dù bị chắn vẫn bám riết không buông, tay cầm micro vươn dài tới mức suýt đâm vào mặt Tần Mậu Dung luôn rồi.“Tần tổng, sáng nay cảnh sát đã bắt giữ thư ký hội đồng quản trị Dương Diệc Tiêu tại công ty Tinh Huy thuộc Tần thị, xin hỏi ngài có biết chuyện này không?”“Tần tổng, ngài có thể tiết lộ nguyên nhân bị bắt của cô ấy không?”“Tổng Tần, nghe nói trước đây chính ngài là người tiến cử Dương Diệc Tiêu vào Tinh Huy, xin hỏi đánh giá của ngài về cô ấy như thế nào?”“Tần tổng, chuyện này chỉ liên quan đến cá nhân Dương Diệc Tiêu thôi sao, hay còn dính líu đến Tinh Huy, thậm chí là toàn bộ Tần thị? Ngài nắm được tình hình đến đâu?”Một phóng viên cuối cùng bất chấp ngăn cản, chen qua vòng bảo vệ, chĩa thẳng micro vào sát miệng Tần Mậu Dung, các phóng viên khác cũng nhào lên theo, đội vệ sĩ phải chia người ra vừa che chắn vừa gọi tiếp viện.Có lẽ bị đám người này làm phiền đến phát ngán, sắc mặt Tần Mậu Dung lúc đầu rõ ràng là không định trả lời, lúc này lại dừng bước: “Tôi không rõ cô ấy đã làm gì, chắc là chỉ phối hợp điều tra thôi, mấy người đừng suy đoán lung tung.”Vừa dứt lời, đám phóng viên xung quanh liền nổ tung.“Nhưng theo nguồn tin chúng tôi nhận được, sự việc không đơn giản như vậy, cô ấy bị tình nghi liên quan đến một vụ bắt cóc nghiêm trọng, mà nạn nhân hình như có quan hệ không nhỏ với Tần gia…”“Cô nói những điều đó đều là ‘nghe nói’, sự việc còn chưa có kết luận.”“Vậy tức là cô ấy thật sự bị tình nghi dính líu tới vụ bắt cóc?” Một phóng viên khác hỏi tiếp, “Xin hỏi chuyện này có khả năng ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Tinh Huy trong thời gian tới không?”“Trước tiên, tôi xin nhấn mạnh một lần, sự việc hiện tại vẫn chưa có kết luận! Thứ hai, đây là hành vi cá nhân của cô ấy, không liên quan gì đến Tinh Huy cũng như toàn bộ Tần thị của chúng tôi, chúng tôi cảm ơn những đóng góp của cô ấy suốt những năm qua, nhưng chỉ riêng cá nhân cô ấy thì không đủ sức ảnh hưởng đến hoạt động vận hành của Tinh Huy.” Trong đoạn ghi hình, Tần Mậu Dung vẫn giữ được sự điềm tĩnh, nhưng không khó để nhận ra sự kiên nhẫn của ông đang cạn dần.“Vậy ngài đánh giá thế nào về việc khi xưa chính ngài là người tiến cử cô ấy vào Tinh Huy? Có phải năm đó nhìn lầm người?” Phóng viên lúc đầu lại tiếp tục lên tiếng.“Tôi không biết mấy người lấy mấy tin đồn vớ vẩn đó từ đâu ra, tôi chưa từng tiến cử cô ấy vào Tinh Huy, càng không hiểu cái gọi là ‘đánh giá rất cao’ mà các người đang nói đến là cái gì. Ấn tượng của tôi về cô ấy không sâu sắc, cô ấy chỉ là một quản lý cấp cao bình thường mà thôi, làm ơn quay về chờ đợi thông báo chính thức từ phía cảnh sát có được không?” Tần Mậu Dung nói tới đây, đội vệ sĩ tiếp viện vừa tới nơi, mở ra một lối đi, hộ tống ông lên xe an toàn.Tin tức kết thúc tại đây, Tần Dao tắt TV, quay lại nói với Dương Diệc Tiêu: “Nghe rõ chưa? ‘Không ấn tượng sâu sắc’, ‘chỉ là một quản lý bình thường’.”Sắc mặt Dương Diệc Tiêu trắng bệch, dù điều hoà trong phòng bệnh vẫn giữ nhiệt độ ổn định, mồ hôi trên trán cô vẫn từng giọt từng giọt thấm ra.“Ông, ông ấy đương nhiên phải nói vậy rồi, đó là tuyên bố truyền thông mà…” Dương Diệc Tiêu cố gắng biện hộ, nhưng đôi tay đang bị còng lại siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch đã để lộ rõ sự hoảng loạn cùng bất an trong lòng.“Vậy thì nghe tiếp cái này đi.” Tần Dao mở điện thoại, bấm phát một đoạn ghi âm, Mễ Lật ngẩn ra, bởi vì cô nghe thấy trong đó chính là giọng của mình.“Còn cả Dương Diệc Tiêu, cô ấy luôn nghĩ mình là tâm phúc của anh, là người quan trọng nhất với anh.”“Hứ, lần trước cô không nghe Tần Dao nói sao? Người quan trọng nhất của tôi đương nhiên là người nhà tôi rồi, cô ta tính là cái gì, tự cho là đúng cũng không tới lượt được liệt vào danh sách.”Đây là… Là lời cô nói với Tần Hạo trong buổi tiệc ở Đỗ gia lần trước!Tần Dao sao lại có đoạn ghi âm này? Mễ Lật quay sang nhìn cô bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, Tần Dao giống như đã đoán trước được nàng sẽ thắc mắc điều gì, khẽ gõ vào màn hình điện thoại rồi đưa cho nàng xem, trên đó là đoạn tin nhắn giữa Tần Dao và Đỗ Tư Oánh —người đã gửi đoạn ghi âm này cho cô cách đây chưa tới một tiếng.Hoá ra hôm đó Đỗ Tư Oánh đã lén ghi âm lại, nhưng điều khiến Mễ Lật không ngờ là, tại sao bây giờ nàng lại đưa đoạn ghi âm đó cho Tần Dao? Chẳng lẽ mấy ngày gần đây, nàng đã biết được chuyện Dương Diệc Tiêu có dính líu đến vụ bắt cóc?Tần Dao và Mễ Lật trao đổi mấy động tác kín đáo như thế, Dương Diệc Tiêu lại chẳng nhận ra, hoặc dù có thấy cũng không còn tâm trí để để ý. Nếu như những lời vừa rồi của Tần Mậu Dung vẫn còn khiến cô luyến tiếc giữ lại chút ảo tưởng, thì những lời Tần Hạo trong đoạn ghi âm này đã nghiền nát hoàn toàn giấc mộng mà cô ấp ủ bao năm nay.“Không phải đâu, là giả, đều là giả……” Cô lẩm bẩm, ánh mắt mơ hồ như điên dại: “Anh ấy chỉ là chơi đùa với người khác, anh ấy yêu tôi, đúng vậy, nhất định là yêu tôi…”“Dương Diệc Tiêu! Cô bị người ta lợi dụng cô biết không? Tôi với Tần Hạo đã ly hôn từ lâu rồi! Cuối cùng là ai đã nói mấy lời đó với cô?” Mễ Lật cố gắng lay động chút lý trí cuối cùng của đối phương, hy vọng sau khi thấy hết những chuyện này, Dương Diệc Tiêu có thể chết tâm mà hối cải, nhưng cô ta lại giống như không nghe thấy, hai mắt vô thần, miệng vẫn không ngừng lặp lại mấy câu vô nghĩa.“Không phải đâu, tất cả những gì tôi làm đều là vì anh ấy, anh ấy sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi, anh ấy sẽ đến tìm tôi… Nhất định sẽ đến…”---Tác giả có lời muốn nói:Dương bị lợi dụng cũng rất đáng thương, nhưng lựa chọn là của chính cô ấy, quả đắng thì vẫn phải tự mình nuốt lấy thôi.