[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 43
Hai mươi phút sau, Tề Trinh đến nơi, hắn dẫn theo mấy cảnh sát thường phục, sau khi nghe kỹ lại toàn bộ tình huống trước và sau khi Mễ Lật mất tích, liền nói với Tần Dao: “Tần tiểu thư, tôi đã cho người qua Gia Mỹ chuẩn bị rồi, cô ở lại đây cũng không giúp được nhiều, chi bằng đến đó trước đi, nếu đúng là bắt cóc, đối phương nhất định sẽ gọi điện cho cô, đến lúc đó đồng nghiệp của tôi sẽ hướng dẫn cô nên làm gì. Trong thời gian chờ đợi, nếu cô nhớ ra manh mối gì, xin hãy lập tức nói cho chúng tôi.”“Được.” Tần Dao vừa theo Tề Trinh ra ngoài vừa bổ sung: “Chúng tôi đã xác nhận với phòng nhân sự của trung tâm thương mại, không có nhân viên vệ sinh đó, nghi là đồng bọn của kẻ bắt cóc.”“Tôi biết rồi, tôi sẽ cho người điều tra. Hiện giờ chúng ta cần chuẩn bị cả hai phương án, người có thể vẫn đang bị giấu trong trung tâm thương mại, tôi sẽ cho người rà soát lại toàn bộ những góc chết của camera giám sát, đồng thời kiểm tra camera xung quanh để xem có phương tiện nào khả nghi ra vào trong khoảng thời gian đó hay không. Còn về cái cúc áo cô tìm được, tôi đã giao cho đồng nghiệp mang đi giám định, có kết quả sẽ thông báo cho cô.”Trừ việc xét nghiệm cái cúc áo, những việc còn lại thật ra Tần Dao đã sắp xếp cho thuộc hạ xử lý trước đó, nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả gì. Tuy nhiên, cô vẫn hy vọng là do người của mình tìm chưa đủ kỹ, nếu may mắn, biết đâu Mễ Lật vẫn còn bị giấu đâu đó trong trung tâm thương mại.Cô để lại Cát Lâu và vài người khác phối hợp cùng Tề Trinh, mang theo một vệ sĩ đi thẳng đến khu Gia Mỹ.Trong căn hộ, người của Tề Trinh đã vào vị trí, một nữ cảnh sát hơn 30 tuổi kéo Tần Dao ra một bên, cùng nàng diễn tập tỉ mỉ các tình huống có thể xảy ra khi kẻ bắt cóc gọi đến, như lời nói, yêu cầu, thái độ và hướng dẫn nàng cách xử lý từng bước một.Thời gian chờ đợi với Tần Dao trôi qua vô cùng chậm chạp, mỗi khi yên tĩnh, cảm giác tự trách lại như cỏ dại sau mưa, không ngừng lan tràn trong lòng, cô buộc phải liên tục hồi tưởng chi tiết hiện trường và những sự việc gần đây, mong rằng có thể tìm ra chút sơ hở hay manh mối, giúp gì đó cho quá trình điều tra.Việc đến trung tâm thương mại hôm nay hoàn toàn là quyết định ngẫu hứng, ngoài hệ thống định vị trên điện thoại của cô sẽ tự động báo vị trí cho vệ sĩ, thì không ai biết hành tung của cô.Thông thường, trong những nơi như trung tâm thương mại, rất hiếm khi xảy ra việc dụ dỗ phụ nữ trưởng thành, phần lớn đều nhằm vào trẻ nhỏ. Nếu loại trừ khả năng tội phạm ngẫu nhiên gây án, mà đây là hành vi có chủ đích nhằm vào Mễ Lật, thì đối phương tuyệt đối không thể mai phục sẵn bên trong từ trước, toàn bộ kế hoạch hẳn là chớp nhoáng gấp gáp.Điều này cũng trùng khớp với những gì Cát Lâu xem được trong camera, trong video, nhân viên vệ sinh kia không mặc đồng phục tiêu chuẩn của trung tâm thương mại, không rõ từ đâu lôi ra được một cây chổi lau sàn cỡ lớn, ngụy trang cực kỳ sơ sài. Ấy vậy mà với sự chuẩn bị cẩu thả như vậy, hắn vẫn có thể lặng lẽ đưa người đi mà không khiến bảo vệ hay khách hàng nghi ngờ, điều này chứng tỏ: vụ bắt cóc này nhất định đã được lên kế hoạch từ trước, chỉ có điều thời cơ ra tay có thể là tuỳ cơ ứng biến.“Tần Hạo! Gọi cho Tần Hạo, bảo cậu ta gửi thông tin người chụp lén tôi mấy hôm trước qua đây!” Tần Dao đột ngột đứng bật dậy, quay sang nói với vệ sĩ của mình, rồi lại lắc đầu: “Thôi, để tôi tự gọi.”Nếu đây là một vụ bắt cóc có sắp đặt, vậy thì trong những ngày qua nhất định đã có người theo dõi cô, biết đâu trong những bức ảnh chụp lén kia, lại tình cờ có bóng dáng của kẻ tình nghi.Tần Dao bấm gọi cho Tần Hạo, đầu bên kia hình như đang ngủ trưa, cuộc đầu bị từ chối, gọi lần hai mới bắt máy, giọng Tần Hạo khô khốc, mang theo rõ ràng cơn cáu kỉnh khi bị đánh thức: “Gọi cái gì mà gọi giờ này?”Nếu là trước kia, tâm trạng tốt, Tần Dao có thể đã mắng cho một trận, nhưng lúc này cô không muốn lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề: “Mấy tấm ảnh cậu nói sáng nay, lập tức gửi cho tôi.”“Gửi làm gì? Chị dạo này đừng để người ta túm được nhược điểm là được, ba nhất thời cũng chưa làm gì chị đâu, đợi tháng sau họp xong đã rồi tính tiếp—”Tần Hạo vốn chẳng muốn gửi ảnh sớm cho nàng, sợ nàng lấy được ảnh rồi lại đổi ý không bỏ phiếu cho hắn. Tần Dao thẳng thừng cắt ngang mớ lời vô dụng đó, giọng điệu cứng rắn đến không thể bàn cãi: “Đến lúc đó tôi tự điều tra cũng ra thôi, cậu có hai lựa chọn, hoặc gửi ngay bây giờ, hoặc chờ mà ăn phiếu phản đối đi!”Nói xong cô cúp máy, không bao lâu sau, Tần Hạo đã gửi ảnh qua, còn nhắn thêm một câu: “Xảy ra chuyện gì rồi?”Hừ, cũng chưa đến mức ngu hoàn toàn.Tần Dao không trả lời. Cô biết chuyện này chắc chắn không phải do Tần Hạo làm, đã chủ động đến tìm cô để thỏa hiệp thì chẳng có lý gì lại tự tay chặt đứt đường lui lúc này. Nhưng kẻ địch đang trong tối, cô lại ở ngoài sáng, không phải Tần Hạo thì có thể là người bên cạnh hắn, cô không muốn để lộ quá nhiều, cẩn thận vẫn hơn.Lúc Mễ Lật tỉnh lại, trước mắt cô vẫn là một mảnh tối đen, ý thức chậm rãi quay về, điều đầu tiên cô cảm nhận được là chiếc bịt mắt trên mặt, sau đó là đôi tay bị trói.Cô đang ngồi, chắc chắn là đã không còn trong cái thùng kia nữa, từ cảm giác truyền đến từ tay và chân, có thể xác định, cô bị trói vào một chiếc ghế.Cô nghiêng tai lắng nghe, chung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, dường như không có ai. Cô thử động đậy cổ tay, cố gắng thoát khỏi sợi dây, nhưng dây trói quá dày, không thể giãy ra, hai bàn tay còn bị quấn chặt bằng băng keo, hoàn toàn không thể dùng ngón tay để tháo dây.Trên TV, nhân vật chính lúc nào cũng có thể tìm được một vật nhọn nào đó, mài dây cắt trói vào thời khắc sinh tử. Mễ Lật cũng thử xoay người trên ghế, kết quả là lôi cả người cả ghế ngã nhào xuống đất, đừng nói là góc nhọn, đến vết xước cũng không có.Cô xuyên thành nữ chính mà chẳng có tí hào quang chính chủ nào là sao? Danh hiệu nữ chính này chắc là hàng dởm rồi! Chỉ có nam chính mới có hào quang thôi sao?Phế văn!!!Trong lòng Mễ Lật gào thét, lôi tác giả truyện ra đánh cho một trận ra trò, nhưng nghĩ đến Tần Dao, cô lại mềm lòng mà tha cho đối phương nửa cái mạng, vả lại… Còn có chiếc cúc áo kia, mong là Tần Dao có thể tìm thấy.Cô nhớ lúc đó mình có cào rách tay tên mập, móng tay cùng đầu ngón tay còn dính chút máu của hắn, do tác dụng của thuốc mê, đoạn ký ức lúc bị trói cuối cùng khá mơ hồ, nhưng cô có cảm giác hình như đã quệt tay qua cái cúc kia, không biết có để lại máu không, nếu có, thì có lẽ… Sẽ giúp ích được gì đó cho Tần Dao.Dĩ nhiên, trừ phi tên mập đó từng có tiền án, bằng không, máu cũng chẳng giúp được nhiều.Mễ Lật cố gắng lết cả người lẫn ghế trên mặt đất, nền nhà hơi sần sùi, giống như là xi măng. Cô tiếp tục trườn về phía trước, muốn tìm hiểu thêm về hoàn cảnh xung quanh. Mấy người này bắt cóc cô, ném vào đây, không đánh đập, không xâm hại, cũng không thẩm vấn, vậy khả năng lớn là bắt cóc hoặc buôn người.Không lẽ cô thật sự bị một nhóm buôn phụ nữ bắt rồi? Truyện gốc chưa bao giờ đề cập đến vấn đề buôn người, nhưng dựa trên những hiểu biết của Mễ Lật về quy tắc vận hành của thế giới sau khi xuyên sách, những sự kiện lớn thế này chắc chắn sẽ liên quan đến tuyến cốt truyện chính, chỉ là hiện tại vẫn chưa biết nó phát sinh từ mạch truyện nào.Cô cẩn thận rà soát lại diễn biến: Những người từng có ý ra tay với nữ chính gồm ba người, Mễ Khả, Đỗ Tư Oánh, cùng Dương Diệc Tiêu, còn những kẻ nhằm vào Tần Dao thì cũng có ba người, Từ Trứ, Tần Nam, về sau còn có cả Tần Hạo.Sáng nay Tần Hạo còn đến thương lượng với Tần Dao chuyện hợp tác đối phó Tần Nam, chứng tỏ nội dung truyện vẫn chưa tiến triển đến đoạn đó. Tần Hạo tạm thời có thể loại trừ, nhưng lại có thêm một cái tên mới xuất hiện gần đây, Tần Mậu Vinh.Vậy thì… Là ai ra tay?Mễ Lật còn đang cố nhớ lại, bỗng nghe được tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân, tiếp theo là một cánh cửa khác bị mở ra.“Ồ, tỉnh rồi.” Một giọng đàn ông vang lên.“Đỡ cô ta dậy.” Một giọng khác xen vào, chính là tên mập đã bắt cô lúc trước.“Ngoan một chút, đừng tự chuốc khổ vào thân.” Nói xong, tên đó đỡ cô ngồi dậy.Mễ Lật biết lúc này có muốn chạy cũng không thể, đành phải ngoan ngoãn làm theo, ngồi yên như lời hắn nói, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, miễn gây ra họa sát thân vô ích.“Chắc gần đến giờ rồi, cậu ở lại trông chừng cô ta, tôi ra ngoài gọi điện.” Tên mập nói xong liền rời đi. Mễ Lật vểnh tai lên nghe, chỉ nghe hắn nói vọng ra: “Người của cô đang ở trong tay tôi, chuẩn bị 500 vạn, sáng mai 8 giờ, mang tiền đến cái thùng rác thứ hai bên phải đầu đường Thanh Nguyên, cô đưa tiền, tôi thả người, cấm báo cảnh sát, không thì tôi giết con tin!”Nói xong dập máy ngay, không cho bên kia lấy một giây để thương lượng.“Anh gọi cho ai vậy? Không phải gọi cho Tần Dao chứ?” Người trong phòng hỏi.“Ừ.” Tên mập thừa nhận rất dứt khoát.“Tôi tưởng anh gọi cho lão bản. Sao lại đi đòi tiền Tần Dao? Lão bản đổi ý rồi sao?”“Đổi cái đầu cậu! Là tôi tự nghĩ ra.”“Hả??” Người kia sửng sốt: “Nhưng lão bản có nói gì đến chuyện tống tiền đâu! Nhỡ lộ thì sao?”“Cậu ngu à?!” Tên mập mắng: “Hắn bảo chúng ta mỗi ngày chặt một ngón tay gửi cho Tần Dao, cậu nói xem, gửi mấy cái đó dễ lộ hơn hay tống tiền dễ lộ hơn? Với cả gửi mấy cái đó thì chúng ta được gì? Hắn cũng đâu nói nhốt người bao lâu, ngón tay chặt hết rồi chặt ngón chân, rồi tai rồi mũi, ai biết hắn còn muốn ra điều kiện gì với Tần Dao? Lỡ đàm phán không thành, quay lại bảo chúng ta giết người thì sao? Mà dù không bắt giết,cậu biết băng bó à? Chặt chém kiểu đó máu không chảy ồ ạt chắc? Người mà chết rồi thì tính làm sao?”“Làm sao?”Bộp! một tiếng động nặng nề vang lên, chắc là cái đầu ngu nào đó vừa bị đập một cú.“Thì là giết người đó! Giết người cậu biết là tội gì không? So với tống tiền thì sao?”“À à! Giờ tôi hiểu rồi! Hèn chi anh không theo chỗ lão bản sắp xếp, thì ra đã tính toán hết từ trước!”“Còn phải nói, chúng ta lấy được tiền là chuồn ngay, kệ tụi nó tự cắn nhau, tôi nói cho cậu biết, tôi còn giữ bằng chứng. Hắn mà dám báo cảnh sát, tôi kéo hắn chết chung. Tôi đoán là hắn cũng chẳng dám đâu.”“Anh đúng là thông minh tuyệt đỉnh!”Mễ Lật im lặng nghe toàn bộ cuộc đối thoại, cả người choáng váng, không biết nên chê hai tên này đầu óc rỗng tuếch, hay chê cái tên đứng sau quá ngu khi đi thuê hai đứa ngốc như vậy làm việc.Thành thật cảm ơn tác giả, may mà trong truyện này phản diện IQ đều tụt dốc không phanh, Tần Dao không tính là phản diện thật, nên may mắn thoát khỏi hệ thống ‘giảm trí tuệ nhân vật’.Hai tên kia lại bắt đầu nói chuyện trời ơi đất hỡi, một tên vừa vỗ mông ngựa vừa đột nhiên hét: “Anh ơi! Em thấy không đúng a! Tần gia là dạng gì chứ? Có tiền phát ngốt luôn! Sao anh chỉ đòi có 500 vạn? Sao không đòi hẳn 5000 vạn?”“Sao cậu không nói 500 triệu đi cho tròn số?!”“Thì cũng không phải không được…”“Không được cái đầu cậu! Bà đây là mẹ ruột của Tần Dao chắc? Đòi 500 triệu?!”“Nghe cũng hợp lý…”Mễ Lật: “……”Tôi không muốn làm con tin nữa được không?”Bị bắt cóc đấy, hai người các anh có thể nghiêm túc một chút được không?! Cứ tiếp tục thế này, lỡ tôi nhịn không nổi mà bật cười thì tính sao hả!Chuông điện thoại vang lên, tên chuyên nịnh nọt lập tức hô lên: “A! Có khi nào lão bản phát hiện ra chúng ta đổi chỗ rồi không?!”“Không phải,” tên mập đáp, “là Tần Dao gọi đến.”“Vậy thì mau nghe máy đi chứ!” Tên kia giục giã.“Nghe thì nói gì bây giờ?”“Thì nói 5000 vạn chứ còn gì nữa! 500 vạn đủ dùng chắc?!”Hai tên còn đang tranh cãi xem có nên nghe điện thoại hay không thì cánh cửa đột nhiên bật mở.Mễ Lật nghe thấy một giọng đàn ông đục khàn quát lớn: “Hai người đang làm cái gì vậy hả?!”“Tôn, Tôn ca…” Tên chuyên nịnh nọt lập bập lên tiếng.Tên mập cũng rụt rè chào một câu. Nhìn thái độ sợ sệt của hai người kia, Mễ Lật đoán chắc người mới đến chính là kẻ cầm đầu thật sự.“Tôi nói các người thế nào?! Sao lại đưa người đến cái chỗ này hả?!”Tôn ca nghe cực kỳ giận dữ, bên tai Mễ Lật vang lên mấy tiếng “bốp bốp”, không giống với mấy cái gõ đầu chơi chơi trước đó, lần này tiếng động rõ ràng vang dội, đi kèm là tiếng kêu rên của tên mập, đau đớn đến nỗi khiến Mễ Lật nín thở, không dám thở mạnh
.
“Tôn ca, nghe em nói, chúng em chỉ là thấy phi vụ này quá nguy hiểm, không vớt được một mẻ lớn thì không đáng công…”Giọng của tên chuyên nịnh nọt giờ đã chẳng còn vui vẻ gì, thay vào đó là khô khốc vì hoảng loạn.“Lời tôi nói các cậu coi như đánh rắm hết hả?!” Bốp! một cú tát nặng tay giáng xuống, sau đó là một tiếng rên vang lên, thê thảm.“Còn dám lén tôi gọi điện? Giỏi lắm đúng không?!”Mễ Lật không thấy được hành động của Tôn ca, nhưng lại nghe tên kia la lên kinh hoảng: “Không, không phải! Tôn ca, chúng em không dám nữa đâu! Tiền có được đều giao cho anh hết! Van anh tha cho chúng em một con đường sống! Em xin anh… Xin anh…” Tiếng hét của tên đó càng lúc càng cao, cuối cùng đột ngột im bặt, một mùi máu tanh nồng lan khắp căn phòng.Tim Mễ Lật đập thình thịch, cô không thể khống chế nổi nhịp đập dồn dập, giết người rồi...Tiếng tên mập cũng chẳng còn, không biết là ngất xỉu hay đã giống tên kia, không còn sống nổi. Mễ Lật cảm giác Tôn ca đang đến gần mình, cô sợ đến mức muốn hét lên, nhưng miệng lại bị nhét đầy giẻ, chỉ có thể phát ra vài tiếng “ư ư” mơ hồ, không nghe rõ. Cô không ngừng lắc đầu, dùng hết sức giãy giụa, kết quả chỉ là kéo cả cái ghế đổ rầm xuống đất, nằm sóng soài, chẳng thể động đậy.Tần Dao! Cứu mạng!! Mễ Lật gào thét trong lòng, người này không giống hai tên trước, đây là một kẻ liều mạng thực sự, coi mạng người như cỏ rác.Hắn đã ra tay giết người trước mặt cô, bất kể cô có thấy rõ mặt hay không, chắc chắn sẽ không để cô sống mà rời khỏi đây. Mễ Lật hiện tại chỉ có thể hy vọng mình vẫn còn chút giá trị lợi dụng nào đó, khiến hắn chưa giết ngay.Tần Dao, mau đến đi…Sau cổ truyền đến một cơn đau nhói, cô lại lần nữa chìm vào bóng tối.---Tác giả có lời muốn nói:Người viết bản gốc: Ủ ê đau lòng, bị đánh một lúc lại cảm thấy mình đáng yêu, đúng là một cô gái thất thường!Mễ Lật: Vui mừng nhận được danh hiệu "cô gái thất thường" x2Để cơn kích thích này đến mãnh liệt hơn nữa đi!
.
“Tôn ca, nghe em nói, chúng em chỉ là thấy phi vụ này quá nguy hiểm, không vớt được một mẻ lớn thì không đáng công…”Giọng của tên chuyên nịnh nọt giờ đã chẳng còn vui vẻ gì, thay vào đó là khô khốc vì hoảng loạn.“Lời tôi nói các cậu coi như đánh rắm hết hả?!” Bốp! một cú tát nặng tay giáng xuống, sau đó là một tiếng rên vang lên, thê thảm.“Còn dám lén tôi gọi điện? Giỏi lắm đúng không?!”Mễ Lật không thấy được hành động của Tôn ca, nhưng lại nghe tên kia la lên kinh hoảng: “Không, không phải! Tôn ca, chúng em không dám nữa đâu! Tiền có được đều giao cho anh hết! Van anh tha cho chúng em một con đường sống! Em xin anh… Xin anh…” Tiếng hét của tên đó càng lúc càng cao, cuối cùng đột ngột im bặt, một mùi máu tanh nồng lan khắp căn phòng.Tim Mễ Lật đập thình thịch, cô không thể khống chế nổi nhịp đập dồn dập, giết người rồi...Tiếng tên mập cũng chẳng còn, không biết là ngất xỉu hay đã giống tên kia, không còn sống nổi. Mễ Lật cảm giác Tôn ca đang đến gần mình, cô sợ đến mức muốn hét lên, nhưng miệng lại bị nhét đầy giẻ, chỉ có thể phát ra vài tiếng “ư ư” mơ hồ, không nghe rõ. Cô không ngừng lắc đầu, dùng hết sức giãy giụa, kết quả chỉ là kéo cả cái ghế đổ rầm xuống đất, nằm sóng soài, chẳng thể động đậy.Tần Dao! Cứu mạng!! Mễ Lật gào thét trong lòng, người này không giống hai tên trước, đây là một kẻ liều mạng thực sự, coi mạng người như cỏ rác.Hắn đã ra tay giết người trước mặt cô, bất kể cô có thấy rõ mặt hay không, chắc chắn sẽ không để cô sống mà rời khỏi đây. Mễ Lật hiện tại chỉ có thể hy vọng mình vẫn còn chút giá trị lợi dụng nào đó, khiến hắn chưa giết ngay.Tần Dao, mau đến đi…Sau cổ truyền đến một cơn đau nhói, cô lại lần nữa chìm vào bóng tối.---Tác giả có lời muốn nói:Người viết bản gốc: Ủ ê đau lòng, bị đánh một lúc lại cảm thấy mình đáng yêu, đúng là một cô gái thất thường!Mễ Lật: Vui mừng nhận được danh hiệu "cô gái thất thường" x2Để cơn kích thích này đến mãnh liệt hơn nữa đi!