[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 44
Mễ Lật bị một gáo nước lạnh hắt thẳng vào mặt tỉnh lại, ánh đèn chói mắt khiến cô lại lần nữa nhắm nghiền hai mắt. Cô cảm giác được bịt mắt đã tụt xuống cổ, có người túm mạnh lấy tóc cô, ép cô ngẩng đầu dậy, cơn đau nhói từ da đầu truyền tới khiến cô khẽ rên lên một tiếng.“Nghe thấy rồi chứ? Con tin vẫn còn sống.
Điều kiện tôi đưa ra, một xu cũng không được thiếu.”Là giọng của Tôn ca, Mễ Lật mở mắt ra, thấy trước mặt là một gã đàn ông gầy gò đến mức quái dị, hốc mắt trũng sâu, làn da vàng vọt như sáp, đầu trọc lốc, trên người mặc một chiếc áo thun màu nâu, hắn đang nói chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia. Mễ Lật nhận ra, chính là gã nhân viên vệ sinh trong trung tâm thương mại, người từng hai lần bắt cô nhường chỗ.Cô cố gắng cử động tay chân một chút, vẫn bị trói chặt, tình hình hiện giờ tệ đến mức không thể tệ hơn, bịt mắt đã rơi xuống, hắn cũng không thèm đeo lại cho cô, điều đó có nghĩa là hắn không sợ cô thấy mặt, cũng đồng nghĩa với việc: hắn chắc chắn sẽ giết cô.“Yêu cầu của anh tôi có thể đáp ứng, nhưng sáng mai quá gấp, tôi không rút ra được nhiều tiền đến thế…”Tần Dao! Mễ Lật nghe thấy giọng Tần Dao trong điện thoại của Tôn ca, cô lập tức phát ra tiếng “ư ư ư” đầy tuyệt vọng, cố gắng hét lên thật lớn.“Cô không có tư cách ra điều kiện với tôi, tiền cô xoay kiểu gì là chuyện của cô, 8 giờ sáng mai, chậm một phút tôi đâm cô ta một dao.
Cô đoán xem, cô ta cầm cự được bao lâu?”“Định vị được chưa?” Điện thoại vừa ngắt, Tề Trinh liền quay sang hỏi kỹ thuật viên.“Còn thiếu chút nữa.” Kỹ thuật viên lắc đầu: “Đối phương quá khôn, căn thời gian rất chuẩn.”“Ba tiếng sau gọi lại cho hắn, nói tiền đã chuẩn bị xong, nhưng yêu cầu gọi video xác nhận tình trạng con tin lần nữa.” Tề Trinh dặn dò Tần Dao.Ba tiếng sau, Tần Dao gọi lại cho tên bắt cóc.“Tiền tôi đã xoay đủ rồi, xe tôi cũng sẽ đậu đúng chỗ anh nói vào ngày mai, nhưng tôi muốn gọi video với cô ấy, xác nhận cô ấy còn sống.”“Đã cho cô nghe tiếng rồi.” Tên bắt cóc không đồng ý.“Chỉ có một tiếng gọi, tôi sao biết không phải là ghi âm? Nếu người đã chết rồi, tôi lập tức báo cảnh sát, một xu cũng đừng mong lấy được!”Tên bắt cóc im lặng một lúc, sau đó cúp máy.“Có thể là sợ giữ máy lâu bị định vị, không sao, cứ gọi lại.” Tề Trinh nói.Tần Dao lại gọi lần nữa, chuông reo rất lâu mới có người bắt máy, giọng đối phương truyền tới: “Video thì không được, tôi có thể cho cô nói chuyện với cô ta một câu.”“Được.” Tần Dao siết chặt điện thoại trong tay, cô và Mễ Lật đã mất liên lạc gần 30 tiếng đồng hồ, mỗi một phút trôi qua đều khiến tính mạng Mễ Lật thêm phần nguy hiểm, dù không phải là chiến lược của Tề Trinh, cô cũng khát khao được nghe giọng Mễ Lật, biết rằng nàng còn sống.“Alo…” Âm thanh bên kia yếu ớt đến mức gần như tan vào gió, nhưng Tần Dao chắc chắn đó là giọng Mễ Lật.“Mễ Lật!” Tầng lớp lý trí mà Tần Dao cố gắng giữ vững suốt mấy chục tiếng cuối cùng cũng sụp đổ, “Em không sao chứ? Đừng sợ, chị sẽ đến cứu em.”“Em không sao… Em biết chị sẽ đến… Giống như hôm đó, ở trên xe, chị đi rồi… Em biết chị nhất định sẽ quay lại… Ưm!”“Alo? Mễ Lật? Mễ Lật!”Giọng Mễ Lật đột ngột biến mất, thay vào đó là chất giọng lạnh lẽo của tên bắt cóc: “Nghe rõ rồi chứ? Cô ta còn sống, nhưng nếu cô dám giở trò, tôi không đảm bảo đâu.”Cuộc gọi bị ngắt, Tần Dao cầm chặt điện thoại, hít sâu mấy hơi liên tiếp, lồng ngực cuộn trào cảm xúc dữ dội, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng cũng dần tỉnh táo trở lại.“Sân bay! Cô ấy ở gần sân bay!” Tần Dao nhìn sang Tề Trinh, “Lần trước lúc đưa tiễn tôi, em ấy từng đến đó…”Mễ Lật không nhớ mình ngất đi khi nào, lần nữa tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện, mu bàn tay cắm kim truyền, trên đầu còn thấy treo chai dịch. Cô thử cử động tứ chi, may mắn thay, dù hơi khó nhọc nhưng chân tay vẫn còn nguyên vẹn, ngón tay, ngón chân dường như cũng chưa bị thiếu mất cái nào...“Em tỉnh rồi!” Giọng Tần Dao vang lên đầy kích động, Mễ Lật quay đầu, thấy Tần Dao đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường, tay còn băng vải.“Chị… Bị thương?” Cô mở miệng hỏi, cổ họng khô rát, Tần Dao ấn nút đầu giường, điều chỉnh tư thế ngồi, đỡ Mễ Lật uống một ít nước.“Chỉ là vết thương nhỏ, không sao.” Tần Dao cúi người, hôn lên trán nàng một cái, Mễ Lật cảm thấy có thứ gì đó lạnh lạnh rơi lên mặt mình…Là nước mắt.“Đừng khóc…” Mễ Lật muốn giơ tay lau nước mắt cho Tần Dao, nhưng bị Tần Dao nhẹ nhàng bắt lấy, đúng lúc đó, bác sĩ bước vào, Tần Dao lập tức quay lưng đi.Chị chắc chắn là đang ngại, sợ bị người khác thấy mình khóc, dù sao cũng là nữ thần mà, cũng có hình tượng cần giữ a…Được gặp lại Tần Dao, tâm trạng Mễ Lật vô cùng tốt, dù vừa mới trải qua một trận sinh tử kinh hoàng, cô vẫn muốn trêu chọc người kia một chút, thậm chí còn thấy, bản thân càng thêm trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau.Bác sĩ kiểm tra sơ bộ rồi nói với Tần Dao: “Trước đó chỉ bị mất nước, giờ đã tỉnh lại thì không còn gì đáng ngại, hôm nay theo dõi thêm, ngày mai là có thể xuất viện.”“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Tần Dao vẫn không quay lại, nhưng giọng nói không hề khác thường. Mễ Lật âm thầm cảm khái trong lòng, cùng là giả vờ như không khóc, vậy mà diễn xuất của Tần Dao tốt hơn hẳn hôm nọ cô giả bộ đó nha…Sau khi bác sĩ đi khỏi, Tần Dao quay lại ngồi bên cạnh, hai người lặng lẽ nhìn nhau một hồi, Mễ Lật liếm môi, chớp chớp mắt: “Cho em xin một cái hôn?”Tần Dao: “…...”Tần Dao lộ ra biểu cảm, ‘Em bị gì vậy? Trong hoàn cảnh này mà còn đòi hôn?’ Cuối cùng vẫn cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi Mễ Lật một cái rất nhẹ, như thể sợ nàng không chịu được.Phát hiện Tần Dao định rời đi, Mễ Lật chủ động liếm lên môi chị, chủ động sâu thêm nụ hôn này.Nụ hôn kết thúc, Mễ Lật nhìn Tần Dao cười, ánh mắt long lanh, Tần Dao còn tưởng nàng muốn nói lời tình tứ gì, ai ngờ lại nghe thấy câu: “Em ngất bao lâu rồi? Có phải mấy ngày chưa đánh răng không? Có mùi không?”Tần Dao: “……Ít nói vài câu thì chết sao?” Cô thật sự hận không thể vò mặt người trước mắt một trận, mới vừa thoát nạn đã có sức làm trò rồi.Lý do thì còn gì khác ngoài việc muốn cô bớt lo chứ là gì… Tần Dao trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, đưa tay vuốt ve gò má Mễ Lật, lại cúi đầu hôn tiếp, lần này cô chủ động quấn lấy đầu lưỡi Mễ Lật, tỉ mỉ liếm hết một lượt, cuối cùng mới buông nàng ra: “Không có mùi, dù có cũng không ghét bỏ.”“Vậy thì quá tốt quá, em thích chị lắm đó, Tần Dao…” Mễ Lật dùng tay không cắm kim ôm lấy Tần Dao, không cho chị rời đi. Cô đã tỉnh lại một lúc rồi, cảm giác sức lực hồi phục không ít.Tần Dao nhận ra rõ sự thay đổi của Mễ Lật, trước kia cô gái nhỏ luôn e thẹn, dù biết Mễ Lật có tình cảm với mình, nhưng đại đa số thời gian nàng đều không chịu nói ra, chỉ có những lúc hai người thân mật, cảm xúc bốc lên cao nhất, mới có thể từ miệng nàng rặn ra được vài câu tỏ tình.Hiện giờ không cần cô hỏi, Mễ Lật lại chủ động nói thích cô, còn ôm cô dính chặt như vậy, cảm giác mất rồi lại được trở về, đương nhiên là nguyên nhân khiến đối phương như thế, nhưng Tần Dao cũng biết, sau vụ bắt cóc vừa rồi, Mễ Lật chắc chắn sẽ có tổn thương tâm lý, thiếu cảm giác an toàn, là điều khó tránh.Tần Dao rất đau lòng, dù bọn họ cứu viện kịp thời, thương tích trên cơ thể Mễ Lật không nghiêm trọng, nhưng kinh nghiệm cận kề cái chết như vậy, sợ rằng sẽ ám ảnh bảo bối của cô rất lâu.“Là chị không tốt… Là chị đánh mất em…” Tần Dao vùi mặt vào hõm cổ Mễ Lật, giọng nghẹn lại: “Chị thề, sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa, tên bắt cóc em đã chết rồi, đừng sợ…”“Em không sợ…” Bình thường toàn là Tần Dao xoa đầu cô, hiếm lắm mới có dịp để Mễ Lật xoa đầu Tần Dao an ủi. “Em biết chị sẽ đến cứu em, em không nói những lời đó vì sợ, mà là em thấy đời người khó lường, nên càng phải trân trọng cuộc sống, và những người bên cạnh.”Mấy ngày nay Mễ Lật quả thực sống rất khổ, nhưng cô cũng đoán được, mấy ngày đó, áp lực mà Tần Dao phải chịu chắc chắn cũng chẳng thua kém gì mình, không chừng vụ bắt cóc bất ngờ này, đối với hai người, ai bị tổn thương sâu hơn còn chưa biết rõ nữa là.“Cánh tay chị bị sao vậy? Còn chưa nói cho em biết. Mà… Sao chị tìm được em?” Nghe Mễ Lật hỏi tới chuyện này, Tần Dao rút giấy lau mặt, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó kể cho nàng nghe quá trình điều tra mấy ngày qua.Đầu tiên là chiếc cúc áo rơi lại hiện trường, phân tích DNA trên đó giúp họ xác định được danh tính một trong ba tên bắt cóc, hắn từng cướp siêu thị ngồi tù hai năm trước, mới được thả ra cách đây ba tháng, dựa theo hắn, họ lần ra thêm hai tên đồng phạm còn lại.“Tên cuối cùng, người đưa em đi, tên là Tôn Dũng Tránh, là tội phạm bị truy nã, từng giết bốn người, tính cả hai tên bị hắn giết trong lần này, trên người hắn có tổng cộng sáu mạng người.” Dù lúc này Mễ Lật đã an toàn, nhưng khi nói đến đây, Tần Dao vẫn thấy toàn thân phát lạnh, cô còn nhớ rõ khi nghe được thân phận tên bắt cóc kia, trong lòng cô gần như đã tuyệt vọng, nếu không phải sau đó nghe được giọng Mễ Lật, thì thật sự không dám nghĩ tiếp.“Vậy thì em thật sự may mắn quá rồi…” Mễ Lật cảm khái, cô không ngờ mình lại có thể sống sót rời khỏi tay loại người đó, mà thân thể còn giữ được nguyên vẹn.“Đúng vậy.” Tần Dao xưa nay không tin thần phật, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mễ Lật vẫn còn sống, cô cũng suýt chút muốn dập đầu cảm tạ thần linh.“Vậy sau đó thì sao? Sao chị lại bị thương?” Mễ Lật lại hỏi.“Sau đó nghe tin em được cứu, chị mừng quá, lúc xuống lầu không cẩn thận trượt chân, bị móc vào đinh trên tường nên xước một chút…”Tần Dao tùy tiện bịa ra một lý do, chứ sự thật… Tất nhiên không phải thế.Đêm hôm đó sau khi gọi điện với Mễ Lật xong, từ những thông tin mới nhất cô nói ra, Tề Trinh đã giúp thu hẹp lại phạm vi điều tra, trong các lần liên lạc trước, chưa từng nghe thấy tiếng máy bay cất/hạ cánh, nhưng lần này Mễ Lật lại nói nơi giam giữ ở gần sân bay, điều đó chứng minh vị trí kia cách sân bay một đoạn, nhưng cửa sổ chắc chắn được đóng kín, cách âm tốt mới không lọt được tiếng động vào.Kết hợp với khu vực đã được xác định trước đó, Tề Trinh cuối cùng khoanh vùng ra ba địa điểm đáng nghi, bọn họ tìm thấy tung tích của Tôn Dũng Tránh ở một khu nhà ổ chuột bỏ hoang, nằm trong danh sách chờ giải toả, việc giải cứu không thuận lợi như mong đợi, tên đó cảnh giác cực cao, gần như lập tức phát hiện ra có người đột nhập, hắn luôn giữ Mễ Lật trước mặt, khiến lính bắn tỉa không có góc ngắm thích hợp.Cuối cùng chính Tần Dao phải ra mặt đàm phán, cô nói người trong tay hắn đang hôn mê, nếu xảy ra sự cố thì hắn cũng mất luôn con tin, không còn lợi thế nào để uy hiếp nữa.
Vì vậy, cô nguyện ý lấy bản thân trao đổi với hắn.Chiến lược này Tề Trinh kiên quyết phản đối, nếu đã phải trao đổi con tin thì cũng nên cử một nữ cảnh sát khác, không thể để Tần Dao đích thân đi vào nguy hiểm, nhưng Tôn Dũng Tránh từng giao đấu với đội hình sự của họ vài lần, âm thầm theo dõi đội rất lâu, cảnh sát dưới trướng Tề Trinh, hắn đều đã nhận mặt, mượn nhân lực từ nơi khác thì sợ không kịp. Khi hắn còn đang chần chừ, Tần Dao đã bắt đầu chủ động thương lượng với Tôn Dũng Tránh rồi.Xét thấy mang theo một người hôn mê không tiện để trốn chạy, mà nếu bắt được Tần Dao, một cảnh sát có tiếng thì có thể gây sức ép cùng uy hiếp lớn hơn, cuối cùng hắn chấp nhận lời đề nghị.Sự việc đã đến nước đó, Tề Trinh đành phải cho người phối hợp với Tần Dao.Tần Dao bước vào hiện trường, Tôn Dũng Tránh dùng dao khống chế cô, ép cô ra ngoài theo hắn, nhưng hắn không ngờ thân thủ của Tần Dao không kém bất kỳ nữ cảnh nào, chỉ sơ ý một chút, liền bị cô nắm được sơ hở, đến khi hắn nhận ra thì chỉ kịp rạch được một đường trên cánh tay cô, ngay sau đó, hắn đã bị lính bắn tỉa ẩn nấp hạ gục ngay tại chỗ.Cái kết đúng là tốt đẹp, nhưng quá trình lúc đó quả thực nguy hiểm đến nghẹt thở, Tần Dao không muốn kể lại, sợ Mễ Lật lo lắng, định giấu mãi mãi trong lòng.“Chị nói dối nghe dở quá đi.” Mễ Lật không khách sáo vạch trần, “Trượt chân thì sao lại chỉ bị mỗi vết này? Chẳng có vết bầm nào khác, chỉ đúng một chỗ bị thương?”Cô vòng tay ôm lấy eo Tần Dao, dụi mặt vào người chị, khẽ nói: “Chị không muốn nói thì thôi, em biết chắc là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, chị siêu tuyệt vời, đừng tự trách mình. Nhưng về sau cũng đừng tự đưa mình vào nguy hiểm nữa, được không?”Tần Dao đặt tay lên vai Mễ Lật, bảo bối của cô mãi mãi vẫn thông minh, hiểu chuyện như vậy.“Được, chị hứa với em.” Tần Dao vỗ nhẹ lưng Mễ Lật, khẽ trả lời.Từ nay về sau sẽ không để em đặt mình vào nguy hiểm nữa, và chị đương nhiên cũng sẽ không liều lĩnh như thế này.Hai người yên lặng ôm nhau, cùng tận hưởng sự yên bình sau giông bão, bỗng nhiên điện thoại của Tần Dao vang lên.“Tần tổng, người đứng sau chỉ đạo Tôn Dũng Tránh đã tìm ra rồi.”---Tác giả có lời muốn nói:Mễ Lật: Em thích chị lắm đó Tần Dao!Tần Dao: Cảm xúc hơi phức tạp…Mễ Lật: Lại đây cho hun cái nào!Tần Dao: Tự nhiên thấy cảnh này quen quen, nhưng sao nhớ hồi xưa người hay đòi hun là mình nhỉ???
Điều kiện tôi đưa ra, một xu cũng không được thiếu.”Là giọng của Tôn ca, Mễ Lật mở mắt ra, thấy trước mặt là một gã đàn ông gầy gò đến mức quái dị, hốc mắt trũng sâu, làn da vàng vọt như sáp, đầu trọc lốc, trên người mặc một chiếc áo thun màu nâu, hắn đang nói chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia. Mễ Lật nhận ra, chính là gã nhân viên vệ sinh trong trung tâm thương mại, người từng hai lần bắt cô nhường chỗ.Cô cố gắng cử động tay chân một chút, vẫn bị trói chặt, tình hình hiện giờ tệ đến mức không thể tệ hơn, bịt mắt đã rơi xuống, hắn cũng không thèm đeo lại cho cô, điều đó có nghĩa là hắn không sợ cô thấy mặt, cũng đồng nghĩa với việc: hắn chắc chắn sẽ giết cô.“Yêu cầu của anh tôi có thể đáp ứng, nhưng sáng mai quá gấp, tôi không rút ra được nhiều tiền đến thế…”Tần Dao! Mễ Lật nghe thấy giọng Tần Dao trong điện thoại của Tôn ca, cô lập tức phát ra tiếng “ư ư ư” đầy tuyệt vọng, cố gắng hét lên thật lớn.“Cô không có tư cách ra điều kiện với tôi, tiền cô xoay kiểu gì là chuyện của cô, 8 giờ sáng mai, chậm một phút tôi đâm cô ta một dao.
Cô đoán xem, cô ta cầm cự được bao lâu?”“Định vị được chưa?” Điện thoại vừa ngắt, Tề Trinh liền quay sang hỏi kỹ thuật viên.“Còn thiếu chút nữa.” Kỹ thuật viên lắc đầu: “Đối phương quá khôn, căn thời gian rất chuẩn.”“Ba tiếng sau gọi lại cho hắn, nói tiền đã chuẩn bị xong, nhưng yêu cầu gọi video xác nhận tình trạng con tin lần nữa.” Tề Trinh dặn dò Tần Dao.Ba tiếng sau, Tần Dao gọi lại cho tên bắt cóc.“Tiền tôi đã xoay đủ rồi, xe tôi cũng sẽ đậu đúng chỗ anh nói vào ngày mai, nhưng tôi muốn gọi video với cô ấy, xác nhận cô ấy còn sống.”“Đã cho cô nghe tiếng rồi.” Tên bắt cóc không đồng ý.“Chỉ có một tiếng gọi, tôi sao biết không phải là ghi âm? Nếu người đã chết rồi, tôi lập tức báo cảnh sát, một xu cũng đừng mong lấy được!”Tên bắt cóc im lặng một lúc, sau đó cúp máy.“Có thể là sợ giữ máy lâu bị định vị, không sao, cứ gọi lại.” Tề Trinh nói.Tần Dao lại gọi lần nữa, chuông reo rất lâu mới có người bắt máy, giọng đối phương truyền tới: “Video thì không được, tôi có thể cho cô nói chuyện với cô ta một câu.”“Được.” Tần Dao siết chặt điện thoại trong tay, cô và Mễ Lật đã mất liên lạc gần 30 tiếng đồng hồ, mỗi một phút trôi qua đều khiến tính mạng Mễ Lật thêm phần nguy hiểm, dù không phải là chiến lược của Tề Trinh, cô cũng khát khao được nghe giọng Mễ Lật, biết rằng nàng còn sống.“Alo…” Âm thanh bên kia yếu ớt đến mức gần như tan vào gió, nhưng Tần Dao chắc chắn đó là giọng Mễ Lật.“Mễ Lật!” Tầng lớp lý trí mà Tần Dao cố gắng giữ vững suốt mấy chục tiếng cuối cùng cũng sụp đổ, “Em không sao chứ? Đừng sợ, chị sẽ đến cứu em.”“Em không sao… Em biết chị sẽ đến… Giống như hôm đó, ở trên xe, chị đi rồi… Em biết chị nhất định sẽ quay lại… Ưm!”“Alo? Mễ Lật? Mễ Lật!”Giọng Mễ Lật đột ngột biến mất, thay vào đó là chất giọng lạnh lẽo của tên bắt cóc: “Nghe rõ rồi chứ? Cô ta còn sống, nhưng nếu cô dám giở trò, tôi không đảm bảo đâu.”Cuộc gọi bị ngắt, Tần Dao cầm chặt điện thoại, hít sâu mấy hơi liên tiếp, lồng ngực cuộn trào cảm xúc dữ dội, đầu óc hỗn loạn, cuối cùng cũng dần tỉnh táo trở lại.“Sân bay! Cô ấy ở gần sân bay!” Tần Dao nhìn sang Tề Trinh, “Lần trước lúc đưa tiễn tôi, em ấy từng đến đó…”Mễ Lật không nhớ mình ngất đi khi nào, lần nữa tỉnh lại thì đã nằm trong bệnh viện, mu bàn tay cắm kim truyền, trên đầu còn thấy treo chai dịch. Cô thử cử động tứ chi, may mắn thay, dù hơi khó nhọc nhưng chân tay vẫn còn nguyên vẹn, ngón tay, ngón chân dường như cũng chưa bị thiếu mất cái nào...“Em tỉnh rồi!” Giọng Tần Dao vang lên đầy kích động, Mễ Lật quay đầu, thấy Tần Dao đang ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường, tay còn băng vải.“Chị… Bị thương?” Cô mở miệng hỏi, cổ họng khô rát, Tần Dao ấn nút đầu giường, điều chỉnh tư thế ngồi, đỡ Mễ Lật uống một ít nước.“Chỉ là vết thương nhỏ, không sao.” Tần Dao cúi người, hôn lên trán nàng một cái, Mễ Lật cảm thấy có thứ gì đó lạnh lạnh rơi lên mặt mình…Là nước mắt.“Đừng khóc…” Mễ Lật muốn giơ tay lau nước mắt cho Tần Dao, nhưng bị Tần Dao nhẹ nhàng bắt lấy, đúng lúc đó, bác sĩ bước vào, Tần Dao lập tức quay lưng đi.Chị chắc chắn là đang ngại, sợ bị người khác thấy mình khóc, dù sao cũng là nữ thần mà, cũng có hình tượng cần giữ a…Được gặp lại Tần Dao, tâm trạng Mễ Lật vô cùng tốt, dù vừa mới trải qua một trận sinh tử kinh hoàng, cô vẫn muốn trêu chọc người kia một chút, thậm chí còn thấy, bản thân càng thêm trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau.Bác sĩ kiểm tra sơ bộ rồi nói với Tần Dao: “Trước đó chỉ bị mất nước, giờ đã tỉnh lại thì không còn gì đáng ngại, hôm nay theo dõi thêm, ngày mai là có thể xuất viện.”“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Tần Dao vẫn không quay lại, nhưng giọng nói không hề khác thường. Mễ Lật âm thầm cảm khái trong lòng, cùng là giả vờ như không khóc, vậy mà diễn xuất của Tần Dao tốt hơn hẳn hôm nọ cô giả bộ đó nha…Sau khi bác sĩ đi khỏi, Tần Dao quay lại ngồi bên cạnh, hai người lặng lẽ nhìn nhau một hồi, Mễ Lật liếm môi, chớp chớp mắt: “Cho em xin một cái hôn?”Tần Dao: “…...”Tần Dao lộ ra biểu cảm, ‘Em bị gì vậy? Trong hoàn cảnh này mà còn đòi hôn?’ Cuối cùng vẫn cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi Mễ Lật một cái rất nhẹ, như thể sợ nàng không chịu được.Phát hiện Tần Dao định rời đi, Mễ Lật chủ động liếm lên môi chị, chủ động sâu thêm nụ hôn này.Nụ hôn kết thúc, Mễ Lật nhìn Tần Dao cười, ánh mắt long lanh, Tần Dao còn tưởng nàng muốn nói lời tình tứ gì, ai ngờ lại nghe thấy câu: “Em ngất bao lâu rồi? Có phải mấy ngày chưa đánh răng không? Có mùi không?”Tần Dao: “……Ít nói vài câu thì chết sao?” Cô thật sự hận không thể vò mặt người trước mắt một trận, mới vừa thoát nạn đã có sức làm trò rồi.Lý do thì còn gì khác ngoài việc muốn cô bớt lo chứ là gì… Tần Dao trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, đưa tay vuốt ve gò má Mễ Lật, lại cúi đầu hôn tiếp, lần này cô chủ động quấn lấy đầu lưỡi Mễ Lật, tỉ mỉ liếm hết một lượt, cuối cùng mới buông nàng ra: “Không có mùi, dù có cũng không ghét bỏ.”“Vậy thì quá tốt quá, em thích chị lắm đó, Tần Dao…” Mễ Lật dùng tay không cắm kim ôm lấy Tần Dao, không cho chị rời đi. Cô đã tỉnh lại một lúc rồi, cảm giác sức lực hồi phục không ít.Tần Dao nhận ra rõ sự thay đổi của Mễ Lật, trước kia cô gái nhỏ luôn e thẹn, dù biết Mễ Lật có tình cảm với mình, nhưng đại đa số thời gian nàng đều không chịu nói ra, chỉ có những lúc hai người thân mật, cảm xúc bốc lên cao nhất, mới có thể từ miệng nàng rặn ra được vài câu tỏ tình.Hiện giờ không cần cô hỏi, Mễ Lật lại chủ động nói thích cô, còn ôm cô dính chặt như vậy, cảm giác mất rồi lại được trở về, đương nhiên là nguyên nhân khiến đối phương như thế, nhưng Tần Dao cũng biết, sau vụ bắt cóc vừa rồi, Mễ Lật chắc chắn sẽ có tổn thương tâm lý, thiếu cảm giác an toàn, là điều khó tránh.Tần Dao rất đau lòng, dù bọn họ cứu viện kịp thời, thương tích trên cơ thể Mễ Lật không nghiêm trọng, nhưng kinh nghiệm cận kề cái chết như vậy, sợ rằng sẽ ám ảnh bảo bối của cô rất lâu.“Là chị không tốt… Là chị đánh mất em…” Tần Dao vùi mặt vào hõm cổ Mễ Lật, giọng nghẹn lại: “Chị thề, sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra nữa, tên bắt cóc em đã chết rồi, đừng sợ…”“Em không sợ…” Bình thường toàn là Tần Dao xoa đầu cô, hiếm lắm mới có dịp để Mễ Lật xoa đầu Tần Dao an ủi. “Em biết chị sẽ đến cứu em, em không nói những lời đó vì sợ, mà là em thấy đời người khó lường, nên càng phải trân trọng cuộc sống, và những người bên cạnh.”Mấy ngày nay Mễ Lật quả thực sống rất khổ, nhưng cô cũng đoán được, mấy ngày đó, áp lực mà Tần Dao phải chịu chắc chắn cũng chẳng thua kém gì mình, không chừng vụ bắt cóc bất ngờ này, đối với hai người, ai bị tổn thương sâu hơn còn chưa biết rõ nữa là.“Cánh tay chị bị sao vậy? Còn chưa nói cho em biết. Mà… Sao chị tìm được em?” Nghe Mễ Lật hỏi tới chuyện này, Tần Dao rút giấy lau mặt, điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó kể cho nàng nghe quá trình điều tra mấy ngày qua.Đầu tiên là chiếc cúc áo rơi lại hiện trường, phân tích DNA trên đó giúp họ xác định được danh tính một trong ba tên bắt cóc, hắn từng cướp siêu thị ngồi tù hai năm trước, mới được thả ra cách đây ba tháng, dựa theo hắn, họ lần ra thêm hai tên đồng phạm còn lại.“Tên cuối cùng, người đưa em đi, tên là Tôn Dũng Tránh, là tội phạm bị truy nã, từng giết bốn người, tính cả hai tên bị hắn giết trong lần này, trên người hắn có tổng cộng sáu mạng người.” Dù lúc này Mễ Lật đã an toàn, nhưng khi nói đến đây, Tần Dao vẫn thấy toàn thân phát lạnh, cô còn nhớ rõ khi nghe được thân phận tên bắt cóc kia, trong lòng cô gần như đã tuyệt vọng, nếu không phải sau đó nghe được giọng Mễ Lật, thì thật sự không dám nghĩ tiếp.“Vậy thì em thật sự may mắn quá rồi…” Mễ Lật cảm khái, cô không ngờ mình lại có thể sống sót rời khỏi tay loại người đó, mà thân thể còn giữ được nguyên vẹn.“Đúng vậy.” Tần Dao xưa nay không tin thần phật, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mễ Lật vẫn còn sống, cô cũng suýt chút muốn dập đầu cảm tạ thần linh.“Vậy sau đó thì sao? Sao chị lại bị thương?” Mễ Lật lại hỏi.“Sau đó nghe tin em được cứu, chị mừng quá, lúc xuống lầu không cẩn thận trượt chân, bị móc vào đinh trên tường nên xước một chút…”Tần Dao tùy tiện bịa ra một lý do, chứ sự thật… Tất nhiên không phải thế.Đêm hôm đó sau khi gọi điện với Mễ Lật xong, từ những thông tin mới nhất cô nói ra, Tề Trinh đã giúp thu hẹp lại phạm vi điều tra, trong các lần liên lạc trước, chưa từng nghe thấy tiếng máy bay cất/hạ cánh, nhưng lần này Mễ Lật lại nói nơi giam giữ ở gần sân bay, điều đó chứng minh vị trí kia cách sân bay một đoạn, nhưng cửa sổ chắc chắn được đóng kín, cách âm tốt mới không lọt được tiếng động vào.Kết hợp với khu vực đã được xác định trước đó, Tề Trinh cuối cùng khoanh vùng ra ba địa điểm đáng nghi, bọn họ tìm thấy tung tích của Tôn Dũng Tránh ở một khu nhà ổ chuột bỏ hoang, nằm trong danh sách chờ giải toả, việc giải cứu không thuận lợi như mong đợi, tên đó cảnh giác cực cao, gần như lập tức phát hiện ra có người đột nhập, hắn luôn giữ Mễ Lật trước mặt, khiến lính bắn tỉa không có góc ngắm thích hợp.Cuối cùng chính Tần Dao phải ra mặt đàm phán, cô nói người trong tay hắn đang hôn mê, nếu xảy ra sự cố thì hắn cũng mất luôn con tin, không còn lợi thế nào để uy hiếp nữa.
Vì vậy, cô nguyện ý lấy bản thân trao đổi với hắn.Chiến lược này Tề Trinh kiên quyết phản đối, nếu đã phải trao đổi con tin thì cũng nên cử một nữ cảnh sát khác, không thể để Tần Dao đích thân đi vào nguy hiểm, nhưng Tôn Dũng Tránh từng giao đấu với đội hình sự của họ vài lần, âm thầm theo dõi đội rất lâu, cảnh sát dưới trướng Tề Trinh, hắn đều đã nhận mặt, mượn nhân lực từ nơi khác thì sợ không kịp. Khi hắn còn đang chần chừ, Tần Dao đã bắt đầu chủ động thương lượng với Tôn Dũng Tránh rồi.Xét thấy mang theo một người hôn mê không tiện để trốn chạy, mà nếu bắt được Tần Dao, một cảnh sát có tiếng thì có thể gây sức ép cùng uy hiếp lớn hơn, cuối cùng hắn chấp nhận lời đề nghị.Sự việc đã đến nước đó, Tề Trinh đành phải cho người phối hợp với Tần Dao.Tần Dao bước vào hiện trường, Tôn Dũng Tránh dùng dao khống chế cô, ép cô ra ngoài theo hắn, nhưng hắn không ngờ thân thủ của Tần Dao không kém bất kỳ nữ cảnh nào, chỉ sơ ý một chút, liền bị cô nắm được sơ hở, đến khi hắn nhận ra thì chỉ kịp rạch được một đường trên cánh tay cô, ngay sau đó, hắn đã bị lính bắn tỉa ẩn nấp hạ gục ngay tại chỗ.Cái kết đúng là tốt đẹp, nhưng quá trình lúc đó quả thực nguy hiểm đến nghẹt thở, Tần Dao không muốn kể lại, sợ Mễ Lật lo lắng, định giấu mãi mãi trong lòng.“Chị nói dối nghe dở quá đi.” Mễ Lật không khách sáo vạch trần, “Trượt chân thì sao lại chỉ bị mỗi vết này? Chẳng có vết bầm nào khác, chỉ đúng một chỗ bị thương?”Cô vòng tay ôm lấy eo Tần Dao, dụi mặt vào người chị, khẽ nói: “Chị không muốn nói thì thôi, em biết chắc là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, chị siêu tuyệt vời, đừng tự trách mình. Nhưng về sau cũng đừng tự đưa mình vào nguy hiểm nữa, được không?”Tần Dao đặt tay lên vai Mễ Lật, bảo bối của cô mãi mãi vẫn thông minh, hiểu chuyện như vậy.“Được, chị hứa với em.” Tần Dao vỗ nhẹ lưng Mễ Lật, khẽ trả lời.Từ nay về sau sẽ không để em đặt mình vào nguy hiểm nữa, và chị đương nhiên cũng sẽ không liều lĩnh như thế này.Hai người yên lặng ôm nhau, cùng tận hưởng sự yên bình sau giông bão, bỗng nhiên điện thoại của Tần Dao vang lên.“Tần tổng, người đứng sau chỉ đạo Tôn Dũng Tránh đã tìm ra rồi.”---Tác giả có lời muốn nói:Mễ Lật: Em thích chị lắm đó Tần Dao!Tần Dao: Cảm xúc hơi phức tạp…Mễ Lật: Lại đây cho hun cái nào!Tần Dao: Tự nhiên thấy cảnh này quen quen, nhưng sao nhớ hồi xưa người hay đòi hun là mình nhỉ???