[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 42
Mễ Lật có thể cảm nhận được người đang giữ chặt cô là một người đàn ông, vóc dáng hơi mập. Trong lối thoát hiểm của trung tâm thương mại này không có điều hoà, mùa hè lại oi bức, không biết người đó đã phục kích trong này bao lâu, cánh tay dính dính mồ hôi cọ lên mặt Mễ Lật khiến cô buồn nôn.Mà đáng sợ nhất không phải điều đó, người đàn ông kia dùng một vật ẩm ướt không rõ là khăn hay giẻ nhét lên mũi miệng cô, Mễ Lật đoán bên trên chắc chắn đã xịt thuốc mê, vì để giữ được tỉnh táo lâu nhất, cô chỉ có thể cố gắng kiểm soát hơi thở của mình.Việc này cực kỳ khó khăn, nhất là trong tình huống hoảng loạn bất ngờ như thế này, phản xạ tự nhiên của con người sẽ là hít thở thật sâu. Mễ Lật cào chặt cánh tay đang bịt miệng mình, móng tay cắm sâu vào da thịt, cố gắng níu lại chút tỉnh táo cuối cùng.Tần Dao nhất định rất nhanh sẽ phát hiện ra cô mất tích, cô phải gắng giữ tỉnh táo, phải để lại cho Tần Dao thêm nhiều đầu mối.“Mẹ nó, con nhãi này sức khỏe ghê thật, mau trói tay nó lại đi!” Gã đàn ông hạ giọng chửi thề, trong hành lang còn có một đồng bọn khác, gã kia kéo tấm bịt mắt trùm lên đầu Mễ Lật, lấy đi túi xách và điện thoại nàng, sau đó dùng băng keo trói ngược hai tay nàng ra sau, tiếp theo là trói cả cổ chân, cuối cùng dán kín luôn miệng lại.Tấm giẻ ướt được gỡ xuống, Mễ Lật cuối cùng cũng có thể thở bình thường, nhưng thuốc mê đã bắt đầu phát tác, đầu óc cô choáng váng, tứ chi nặng trĩu.Không được, chưa thể ngất...Mễ Lật cố gắng gồng mình tập trung, bắt ép đầu óc hoạt động tiếp, cô dốc toàn bộ sức lực để nhớ lại từng chi tiết vừa xảy ra.Gã trói cô có bàn tay rất lớn, đầu ngón tay thô ráp, có vết chai, khả năng cao cũng là đàn ông.
Bọn chúng đánh thuốc mê rồi trùm mắt cô lại, phần lớn là để đưa cô đến nơi nào đó, chắc chắn sẽ không giết cô ngay lập tức. Nếu định giết, đã chẳng cần bịt mắt cô làm gì, dù sao thì... Người chết là không thể kể lại được hình dạng... Của chúng...Dù Mễ Lật cố gắng cưỡng lại cỡ nào, ý thức của cô vẫn đang dần dần rơi vào hư vô.“Đem bỏ vào trong thùng.” Cô mơ hồ nghe thấy một người nói như vậy.Cảm giác mất trọng lực... Hình như là bị bế lên...Mễ Lật gom hết sức lực giãy giụa, đối phương không ôm vững, khiến cô rơi xuống đất. Dưới tác dụng của thuốc mê, cô gần như không cảm thấy đau, mà cũng chẳng cần cảm thấy, bởi vì đây chính là cơ hội mà cô chờ đợi.Hai tay bị trói sau lưng hơi lỏng ra, một chiếc cúc áo bị cô thuận thế thả xuống mặt đất, không phát ra âm thanh nào.Chiếc cúc ngay từ khoảnh khắc bị kéo vào lối thoát hiểm, cô đã lặng lẽ gỡ từ áo ra, giấu vào túi quần sau. Cô vẫn luôn không dám vứt ra sớm, sợ nó rơi xuống phát tiếng sẽ bị phát hiện, may thay, bọn chúng không lục soát kỹ người cô.Mễ Lật thả cúc xong, còn cố lăn người thêm hai lần, khiến chiếc cúc lăn về phía góc tường.
Ngay sau đó cô lại bị người ta bế lên lần nữa, nhét vào trong một cái thùng, bốn phía tối sầm, nắp thùng bị đóng lại rồi.“Đừng để ai phát hiện... Đừng để ai phát hiện...” Đó là câu Mễ Lật vẫn không ngừng lặp lại trong đầu, lời cầu nguyện cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.Lần này, ông trời có vẻ đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô, lối thoát hiểm ánh sáng không rõ ràng, hai gã kia lại đang sốt ruột rời đi, nhanh chóng khiêng cái thùng xuống tầng dưới, hoàn toàn không phát hiện ra góc tường có thêm một vật nhỏ lạ lẫm.Cùng lúc đó, Tần Dao vừa lấy vé xong, mua luôn cả bắp rang, nhưng khi quay lại khu vực chờ thì không thấy Mễ Lật đâu.Đi vệ sinh rồi? Tần Dao tự nhủ, nhưng trực giác lại không đồng tình, nếu Mễ Lật rời khỏi, nhất định sẽ nói với cô một tiếng. Cô bấm gọi số Mễ Lật, nhưng thứ đáp lại là giọng máy lạnh lẽo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”Xảy ra chuyện rồi!Ánh mắt Tần Dao lập tức quét khắp xung quanh, mọi người vẫn bình thường, đều bận rộn việc của mình, từ đầu thang cuốn phía trước vẫn liên tục có người lên tầng.Ở nơi người qua kẻ lại tấp nập như thế này, nếu có người cố tình lôi kéo Mễ Lật đi, chắc chắn không thể nào chọn hướng này, ánh mắt Tần Dao rất nhanh đã khoá chặt vào lối thoát hiểm bên cạnh. Cô lập tức ném hộp bắp rang vào thùng rác gần đó, lao như bay về phía cửa thoát hiểm, đẩy cửa ra, hành lang bên trong trống trơn, chẳng thấy bóng người.“Cát Lâu, tôi đang ở trước rạp chiếu phim tầng sáu, Mễ Lật có khả năng bị bắt cóc. Các anh cử người đến phòng giám sát, thêm mấy người nữa chốt ở các lối ra của trung tâm, kiểm tra những đối tượng khả nghi, những người còn lại mau lên tầng này!”Tần Dao nói dứt câu liền ngắt máy, vừa định gọi cho Diêu Phỉ, ánh mắt rơi vào một thứ ở góc tường, một chiếc cúc áo màu nâu đang lặng lẽ nằm ở đó.Là của Mễ Lật! Hôm nay Mễ Lật mặc áo sơ mi trắng sọc dọc xanh lam, nút áo đúng là kiểu này.Tần Dao tiến lại vài bước, trên cúc áo lấm tấm vết máu, cô cúi xuống nhặt lên, lòng bàn tay tức thì lạnh toát.Không có thêm vết máu nào khác quanh đây, có lẽ Mễ Lật vẫn chưa bị thương nặng.Cô ép mình giữ tỉnh táo, những giờ đầu tiên sau khi mất tích chính là thời điểm vàng để cứu người, cô phải sắp xếp mọi việc thật nhanh chóng.Tần Dao cầm điện thoại, gọi lại cuộc lúc nãy còn dang dở, dặn Diêu Phỉ tìm người thông báo cho quản lý trực ca của trung tâm thương mại lập tức tới gặp mình.Quản lý trực ca là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, khi nhận được điện thoại, cấp trên không nói rõ chuyện gì, chỉ nói: “Tần tổng đang ở rạp chiếu phim tầng sáu, việc rất gấp, anh lập tức đến ngay.”Hắn vừa dập máy liền chạy đi tìm người, không dám trì hoãn lấy một giây, nhưng chờ thang máy mãi không thấy xuống, mỗi tầng lại dừng lâu một cách bất thường, khiến hắn sốt ruột đến đổ cả mồ hôi, ngó đồng hồ một cái, hắn quyết định đi vòng ra phía bên hông để dùng thang hàng.Lối này thông với khu vận chuyển, bình thường không quá đông, khi hắn vừa đến nơi, đúng lúc bắt gặp hai người đàn ông đang khiêng một chiếc thùng lớn đi ra từ đó.Nhìn dáng vẻ thì chắc là công nhân chuyển hàng từ khu điện máy tầng năm, quản lý vội né sang bên cho họ đi qua, rồi nhanh chóng bước vào thang hàng, ấn nút tầng sáu.“Lần cuối cùng tôi thấy cô ấy là ở đây, lúc đó là 11:05, sau đó khoảng năm phút, tôi quay lại thì người đã biến mất.” Tần Dao đang kể lại đầu đuôi mọi chuyện với Cát Lâu, xoay người lại thấy người quản lý trung tâm thương mại đã đến. “Tôi muốn xem tất cả video giám sát từ sáng đến giờ, người của tôi đã đến phòng giám sát rồi, phiền anh thông báo giúp. Ngoài ra, nhờ tất cả bảo vệ trực hôm nay phối hợp với đội tôi, nếu từng thấy người nào khả nghi, lập tức cung cấp thông tin.”Quản lý ngẩn ra một lúc, giờ mới hiểu có người mất tích, vội vàng báo phòng giám sát và bộ phận an ninh, cả toà nhà lập tức náo loạn, mỗi bên một việc, chạy đôn chạy đáo.Ngồi phịch xuống sofa khu chờ, Tần Dao tràn đầy hối hận.Cô vẫn luôn rèn luyện thể chất, người thường căn bản không phải đối thủ của cô. Chỉ cần không bị bao vây bởi quá nhiều người, cô có thể cầm cự đủ lâu để đợi tiếp viện. Chính vì vậy, mỗi lần ra ngoài, cô không quá thích dẫn theo vệ sĩ, nếu không xác định được nguy hiểm rõ ràng, cô càng không muốn bị vệ sĩ bám sát.Hôm nay Tần Hạo đã cảnh báo, vậy mà cô lại không cảnh giác gì, cô cứ nghĩ trung tâm thương mại là nơi công cộng, đông người qua lại, hỗn loạn nhưng an toàn, ở nơi như vậy, làm sao có ai dám ra tay với cô được?Nhưng điều cô không ngờ tới là mục tiêu của đối phương căn bản không phải cô, mà là Mễ Lật. Hai người chỉ vừa tách nhau chưa đầy vài phút, đối phương đã nhanh chóng chớp lấy cơ hội! Bây giờ không phải lúc tự trách, phải nghĩ xem ai là kẻ đứng sau chuyện này.Tần Dao xoa mặt một cái, lần nữa tự nhắc bản thân bình tĩnh.Người đầu tiên cô nghĩ tới là Tần Mậu Dung, nhưng có vẻ không hợp lý, Tần Hạo nói đoạn ghi âm kia là mới thu hôm qua, hôm qua Tần Mậu Dung còn sai người theo dõi cô, không lý nào hôm nay đã vội ra tay bắt cóc người.Chẳng lẽ là Mễ Khả? Tần Dao không chắc lắm, ánh mắt Mễ Khả hôm qua thực sự rất đáng sợ, điên đến mức chuyện gì cũng dám làm.Nhưng cũng có khả năng không phải cô ta.
Làm ăn đến quy mô như Tần gia, đối thủ cạnh tranh không thiếu, người dưới trướng lại đông, không thể kiểm soát được hết, chỉ cần sơ suất một chút, cũng có thể đắc tội với kẻ điên nào đó…“Tần tổng, bên trong lối thoát hiểm không phát hiện thêm gì khác. Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát, chỉ bắt được một cánh tay cùng một phần khuôn mặt, gương mặt không rõ ràng. Ngoài ra có một nhân viên vệ sinh hơi đáng nghi, tôi đã cho người đi tìm rồi...” Cát Lâu dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Từ lúc Mễ tiểu thư rời khỏi tầm mắt của ngài đến khi chúng tôi phong toả toàn bộ các lối ra và kiểm tra người khả nghi, tổng cộng đã trôi qua 18 phút, nếu đối phương hành động trơn tru, rất có thể đã rời khỏi đây rồi… Mong ngài chuẩn bị tâm lý.”“Tôi hiểu.” Tần Dao đứng dậy, cảm xúc dâng trào khiến cô thoáng choáng váng.Cát Lâu lập tức đỡ nàng một tay, hỏi: “Cần báo cảnh sát không?”Tần Dao đứng vững lại, hạ tay khỏi thái dương, trong đôi mắt đã hiện lên vẻ kiên định: “Anh gọi cho đội trưởng Tề, bảo anh ta dẫn người và thiết bị đến khu Gia Mỹ. Anh ta sẽ biết cần làm gì. Khi nào anh ta đến thì báo cho tôi.”Khu Gia Mỹ cách trung tâm thương mại này chỉ khoảng hơn mười phút đi bộ, Tần Dao có một căn hộ ở đó, nếu Mễ Lật được tìm thấy ngay trong trung tâm thương mại, cô cũng có thể quay về kịp thời.Nhưng hiện tại… Phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Bọn chúng đánh thuốc mê rồi trùm mắt cô lại, phần lớn là để đưa cô đến nơi nào đó, chắc chắn sẽ không giết cô ngay lập tức. Nếu định giết, đã chẳng cần bịt mắt cô làm gì, dù sao thì... Người chết là không thể kể lại được hình dạng... Của chúng...Dù Mễ Lật cố gắng cưỡng lại cỡ nào, ý thức của cô vẫn đang dần dần rơi vào hư vô.“Đem bỏ vào trong thùng.” Cô mơ hồ nghe thấy một người nói như vậy.Cảm giác mất trọng lực... Hình như là bị bế lên...Mễ Lật gom hết sức lực giãy giụa, đối phương không ôm vững, khiến cô rơi xuống đất. Dưới tác dụng của thuốc mê, cô gần như không cảm thấy đau, mà cũng chẳng cần cảm thấy, bởi vì đây chính là cơ hội mà cô chờ đợi.Hai tay bị trói sau lưng hơi lỏng ra, một chiếc cúc áo bị cô thuận thế thả xuống mặt đất, không phát ra âm thanh nào.Chiếc cúc ngay từ khoảnh khắc bị kéo vào lối thoát hiểm, cô đã lặng lẽ gỡ từ áo ra, giấu vào túi quần sau. Cô vẫn luôn không dám vứt ra sớm, sợ nó rơi xuống phát tiếng sẽ bị phát hiện, may thay, bọn chúng không lục soát kỹ người cô.Mễ Lật thả cúc xong, còn cố lăn người thêm hai lần, khiến chiếc cúc lăn về phía góc tường.
Ngay sau đó cô lại bị người ta bế lên lần nữa, nhét vào trong một cái thùng, bốn phía tối sầm, nắp thùng bị đóng lại rồi.“Đừng để ai phát hiện... Đừng để ai phát hiện...” Đó là câu Mễ Lật vẫn không ngừng lặp lại trong đầu, lời cầu nguyện cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.Lần này, ông trời có vẻ đã nghe thấy lời cầu nguyện của cô, lối thoát hiểm ánh sáng không rõ ràng, hai gã kia lại đang sốt ruột rời đi, nhanh chóng khiêng cái thùng xuống tầng dưới, hoàn toàn không phát hiện ra góc tường có thêm một vật nhỏ lạ lẫm.Cùng lúc đó, Tần Dao vừa lấy vé xong, mua luôn cả bắp rang, nhưng khi quay lại khu vực chờ thì không thấy Mễ Lật đâu.Đi vệ sinh rồi? Tần Dao tự nhủ, nhưng trực giác lại không đồng tình, nếu Mễ Lật rời khỏi, nhất định sẽ nói với cô một tiếng. Cô bấm gọi số Mễ Lật, nhưng thứ đáp lại là giọng máy lạnh lẽo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”Xảy ra chuyện rồi!Ánh mắt Tần Dao lập tức quét khắp xung quanh, mọi người vẫn bình thường, đều bận rộn việc của mình, từ đầu thang cuốn phía trước vẫn liên tục có người lên tầng.Ở nơi người qua kẻ lại tấp nập như thế này, nếu có người cố tình lôi kéo Mễ Lật đi, chắc chắn không thể nào chọn hướng này, ánh mắt Tần Dao rất nhanh đã khoá chặt vào lối thoát hiểm bên cạnh. Cô lập tức ném hộp bắp rang vào thùng rác gần đó, lao như bay về phía cửa thoát hiểm, đẩy cửa ra, hành lang bên trong trống trơn, chẳng thấy bóng người.“Cát Lâu, tôi đang ở trước rạp chiếu phim tầng sáu, Mễ Lật có khả năng bị bắt cóc. Các anh cử người đến phòng giám sát, thêm mấy người nữa chốt ở các lối ra của trung tâm, kiểm tra những đối tượng khả nghi, những người còn lại mau lên tầng này!”Tần Dao nói dứt câu liền ngắt máy, vừa định gọi cho Diêu Phỉ, ánh mắt rơi vào một thứ ở góc tường, một chiếc cúc áo màu nâu đang lặng lẽ nằm ở đó.Là của Mễ Lật! Hôm nay Mễ Lật mặc áo sơ mi trắng sọc dọc xanh lam, nút áo đúng là kiểu này.Tần Dao tiến lại vài bước, trên cúc áo lấm tấm vết máu, cô cúi xuống nhặt lên, lòng bàn tay tức thì lạnh toát.Không có thêm vết máu nào khác quanh đây, có lẽ Mễ Lật vẫn chưa bị thương nặng.Cô ép mình giữ tỉnh táo, những giờ đầu tiên sau khi mất tích chính là thời điểm vàng để cứu người, cô phải sắp xếp mọi việc thật nhanh chóng.Tần Dao cầm điện thoại, gọi lại cuộc lúc nãy còn dang dở, dặn Diêu Phỉ tìm người thông báo cho quản lý trực ca của trung tâm thương mại lập tức tới gặp mình.Quản lý trực ca là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, khi nhận được điện thoại, cấp trên không nói rõ chuyện gì, chỉ nói: “Tần tổng đang ở rạp chiếu phim tầng sáu, việc rất gấp, anh lập tức đến ngay.”Hắn vừa dập máy liền chạy đi tìm người, không dám trì hoãn lấy một giây, nhưng chờ thang máy mãi không thấy xuống, mỗi tầng lại dừng lâu một cách bất thường, khiến hắn sốt ruột đến đổ cả mồ hôi, ngó đồng hồ một cái, hắn quyết định đi vòng ra phía bên hông để dùng thang hàng.Lối này thông với khu vận chuyển, bình thường không quá đông, khi hắn vừa đến nơi, đúng lúc bắt gặp hai người đàn ông đang khiêng một chiếc thùng lớn đi ra từ đó.Nhìn dáng vẻ thì chắc là công nhân chuyển hàng từ khu điện máy tầng năm, quản lý vội né sang bên cho họ đi qua, rồi nhanh chóng bước vào thang hàng, ấn nút tầng sáu.“Lần cuối cùng tôi thấy cô ấy là ở đây, lúc đó là 11:05, sau đó khoảng năm phút, tôi quay lại thì người đã biến mất.” Tần Dao đang kể lại đầu đuôi mọi chuyện với Cát Lâu, xoay người lại thấy người quản lý trung tâm thương mại đã đến. “Tôi muốn xem tất cả video giám sát từ sáng đến giờ, người của tôi đã đến phòng giám sát rồi, phiền anh thông báo giúp. Ngoài ra, nhờ tất cả bảo vệ trực hôm nay phối hợp với đội tôi, nếu từng thấy người nào khả nghi, lập tức cung cấp thông tin.”Quản lý ngẩn ra một lúc, giờ mới hiểu có người mất tích, vội vàng báo phòng giám sát và bộ phận an ninh, cả toà nhà lập tức náo loạn, mỗi bên một việc, chạy đôn chạy đáo.Ngồi phịch xuống sofa khu chờ, Tần Dao tràn đầy hối hận.Cô vẫn luôn rèn luyện thể chất, người thường căn bản không phải đối thủ của cô. Chỉ cần không bị bao vây bởi quá nhiều người, cô có thể cầm cự đủ lâu để đợi tiếp viện. Chính vì vậy, mỗi lần ra ngoài, cô không quá thích dẫn theo vệ sĩ, nếu không xác định được nguy hiểm rõ ràng, cô càng không muốn bị vệ sĩ bám sát.Hôm nay Tần Hạo đã cảnh báo, vậy mà cô lại không cảnh giác gì, cô cứ nghĩ trung tâm thương mại là nơi công cộng, đông người qua lại, hỗn loạn nhưng an toàn, ở nơi như vậy, làm sao có ai dám ra tay với cô được?Nhưng điều cô không ngờ tới là mục tiêu của đối phương căn bản không phải cô, mà là Mễ Lật. Hai người chỉ vừa tách nhau chưa đầy vài phút, đối phương đã nhanh chóng chớp lấy cơ hội! Bây giờ không phải lúc tự trách, phải nghĩ xem ai là kẻ đứng sau chuyện này.Tần Dao xoa mặt một cái, lần nữa tự nhắc bản thân bình tĩnh.Người đầu tiên cô nghĩ tới là Tần Mậu Dung, nhưng có vẻ không hợp lý, Tần Hạo nói đoạn ghi âm kia là mới thu hôm qua, hôm qua Tần Mậu Dung còn sai người theo dõi cô, không lý nào hôm nay đã vội ra tay bắt cóc người.Chẳng lẽ là Mễ Khả? Tần Dao không chắc lắm, ánh mắt Mễ Khả hôm qua thực sự rất đáng sợ, điên đến mức chuyện gì cũng dám làm.Nhưng cũng có khả năng không phải cô ta.
Làm ăn đến quy mô như Tần gia, đối thủ cạnh tranh không thiếu, người dưới trướng lại đông, không thể kiểm soát được hết, chỉ cần sơ suất một chút, cũng có thể đắc tội với kẻ điên nào đó…“Tần tổng, bên trong lối thoát hiểm không phát hiện thêm gì khác. Chúng tôi đã kiểm tra camera giám sát, chỉ bắt được một cánh tay cùng một phần khuôn mặt, gương mặt không rõ ràng. Ngoài ra có một nhân viên vệ sinh hơi đáng nghi, tôi đã cho người đi tìm rồi...” Cát Lâu dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Từ lúc Mễ tiểu thư rời khỏi tầm mắt của ngài đến khi chúng tôi phong toả toàn bộ các lối ra và kiểm tra người khả nghi, tổng cộng đã trôi qua 18 phút, nếu đối phương hành động trơn tru, rất có thể đã rời khỏi đây rồi… Mong ngài chuẩn bị tâm lý.”“Tôi hiểu.” Tần Dao đứng dậy, cảm xúc dâng trào khiến cô thoáng choáng váng.Cát Lâu lập tức đỡ nàng một tay, hỏi: “Cần báo cảnh sát không?”Tần Dao đứng vững lại, hạ tay khỏi thái dương, trong đôi mắt đã hiện lên vẻ kiên định: “Anh gọi cho đội trưởng Tề, bảo anh ta dẫn người và thiết bị đến khu Gia Mỹ. Anh ta sẽ biết cần làm gì. Khi nào anh ta đến thì báo cho tôi.”Khu Gia Mỹ cách trung tâm thương mại này chỉ khoảng hơn mười phút đi bộ, Tần Dao có một căn hộ ở đó, nếu Mễ Lật được tìm thấy ngay trong trung tâm thương mại, cô cũng có thể quay về kịp thời.Nhưng hiện tại… Phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.