[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 38
Buổi tối Tần Dao đến đón Mễ Lật tan ca, như thường lệ, cô đứng đợi bên ngoài cửa tiệm, đợi Mễ Lật ra rồi cùng nhau đi xuống bãi đỗ xe dưới công ty.“Chị hôm nay tăng ca à?” Mễ Lật vừa ngồi vào ghế, thắt dây an toàn vừa hỏi.“Ừm, không phải em được nghỉ thứ hai sao? Nên chị tranh thủ xử lý trước một ít việc mấy hôm nay, để thứ hai có thể rảnh rỗi ở bên em.” Tần Dao đánh tay lái, từ bãi xe lái ra ngoài.Đèn đường sáng rực lên, thành phố từng xa lạ này nay với Mễ Lật đã không còn xa lạ.Sau khi ba qua đời, cô từng có lúc cảm thấy rất cô đơn, dù xung quanh có bạn bè, có đồng nghiệp, nhưng khoảng trống của tình thân vẫn luôn là thứ không thể bù đắp. Cô từng mơ hồ tưởng tượng về người yêu tương lai của mình, cũng từng lờ mờ nhận ra xu hướng tình cảm của bản thân, nhưng chưa bao giờ chắc chắn, trong tưởng tượng, người này rất mơ hồ, cho đến khi gặp Tần Dao, trong những ngày tháng bên nhau, hình bóng kia mới dần hiện rõ nét.Chính là cái kiểu “À, thì ra mình thích là kiểu người như thế này.” Thì ra mình thích tính cách như vậy, thái độ sống như vậy, từng cử chỉ thói quen nhỏ nhặt như vậy. Trước giờ chưa từng nghĩ tới, vậy mà giờ lại thấy hợp tình hợp lý.“Em đang nghĩ gì vậy?” Tần Dao nhận ra Mễ Lật hôm nay có chút khác thường.Mễ Lật liền kể cho Tần Dao nghe chuyện của Thái Văn Mẫn, hôm nay phản ứng của hắn đã khiến cô hơi dao động.“Thật ra em có thể hiểu được phần nào… ở chỗ bọn em… Ý em là trong số những người em quen, có rất nhiều người đang giấu giếm bản thân mình.”“Chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Giữa người thân với nhau còn giấu nhau đủ thứ, huống chi là chuyện xu hướng tình cảm mà họ cho là ‘khác người’. Có khi những điều họ đang giấu còn khó coi hơn chuyện này gấp bội.” Tần Dao nói giọng nhàn nhạt, mang theo chút giễu cợt, Mễ Lật lập tức nghĩ đến ông ba trăng hoa của Tần Dao.“Thế còn em thì sao?” Đèn đỏ, Tần Dao dừng xe, nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. “Em cũng sẽ muốn giấu bản thân mình sao?”Bị ánh nhìn của Tần Dao nhìn chằm chằm, Mễ Lật nhất thời ngây người, cô không kìm được vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên gò má Tần Dao, dịu dàng nói: “Em cũng có những điều không muốn người khác biết, nhưng em thấy mình thật may mắn, vì có một người, em không cần phải giấu gì cả.”Bao gồm cả thân thế của cô, nếu Tần Dao hỏi, cô sẽ kể. Được toàn tâm toàn ý tin tưởng một người, được mở lòng không chút e dè trước người đó, là một điều vô cùng hạnh phúc.
Mễ Lật vừa nói, đôi mắt đã cong lên không nén được, trong ánh sáng mờ tối trong xe, đôi mắt kia vẫn lấp lánh rực rỡ, đó là ánh sáng không thể che giấu của niềm vui và háo hức.“Ê! Tần Dao, chị đúng là đồ cầm thú! Đèn xanh rồi kìa, có… Có camera đó!” Mễ Lật hét lên, không hiểu sao cô vừa nói xong chuyện nghiêm túc như vậy, Tần Dao lại đột nhiên nhào qua định hôn cô, giữa thanh thiên bạch nhật, thật sự là không còn nhân tính!“Bây giờ là buổi tối rồi mà, sao lại bảo là ‘giữa thanh thiên bạch nhật’ chứ?” Tần Dao làm ra vẻ vô tội.“Đó là một phép ẩn dụ! Ẩn dụ chị hiểu không?! Trước sau trái phải toàn xe là xe, còn có camera giao thông!” Mễ Lật vội vàng lau mặt, khi nãy lúc Tần Dao nhào tới định hôn, cô đã né được nên không hôn trúng môi, chỉ là phía sau xe bóp còi inh ỏi, Tần Dao đành tiếc nuối cúi xuống hôn lên má cô một cái, để lại một dấu son đỏ rực.“Tần tiểu thư, dù sao chị cũng là nửa người của công chúng, có thể chú ý một chút được không? Chị mà cứ thế này hoài, sớm muộn gì cũng lên báo cho xem, tiêu đề em nghĩ sẵn luôn rồi nhé—‘Chấn động! Đại tiểu thư Tần thị bất chấp luật giao thông, ngang nhiên làm chuyện ấy trong xe!’”“Không còn cách nào khác, ai bảo em dùng ánh mắt đó nhìn chị.”“Ánh mắt gì?”“Chính là cái kiểu ánh mắt tìm…” Tần Dao đang nói thì không nhịn được bật cười, dưới ánh nhìn mù mờ chưa hiểu chuyện của Mễ Lật, cô ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt lại: “Em chắc chắn không muốn nghe chị nói ra đâu.”Mễ Lật ngẩn ra một lúc, rồi mới phản ứng được Tần Dao định nói gì, nếu không phải thấy nàng còn đang lái xe, chắc cô đã nhào qua bóp cổ rồi.Cô chỉ cười một cái thôi mà?! Giờ yêu đương mà cũng quy định nghiêm ngặt vậy sao? Cười một cái cũng bị nói là đang tìm “cái đó”??? Không cho người ta cười nữa hả???“Em thấy chúng ta cần lập ra vài quy tắc.” Mễ Lật hít sâu một hơi: “Vì sự an toàn khi lái xe, em nghĩ từ giờ trở đi, khi ở trong xe thì đừng nói chuyện nữa.”“Không được nói chuyện gì hết á?”“Đúng, một chữ cũng không được nói!”“Chị thì làm được, còn xem em có làm được không.”“Tất nhiên là được!” Mễ Lật tự tin cam đoan, chẳng phải chỉ là hai mươi phút không nói gì thôi sao? Có gì khó!Vài phút sau, Tần Dao dùng hành động thực tế để cho nàng biết—rất khó. Phải, hành. động. thực. tế.“Tần Dao! Chị có thể nghiêm túc lái xe được không?!” Mễ Lật cảm thấy mình sắp bị Tần Dao chọc cho khóc luôn rồi.“Chờ đèn đỏ thôi mà, đừng sợ.” Tần Dao biết điểm dừng nên cũng không tiếp tục giở trò tay chân, lại không nhịn được dùng lời nói trêu chọc: “Thật ra hôm qua chị đã muốn nói rồi, chị phát hiện em rất nhạy…”“Không cho nói! Chị mà còn nói nữa thì tối nay ra sofa ngủ một mình đi!” Mễ Lật vừa xấu hổ vừa tức giận.Phi! Ai bảo là người này cái gì cũng tốt, thích nhất! Đều là ảo giác hết! Giả hết! Người này đáng ghét muốn chết luôn ấy!Lúc trước chưa sống chung, Mễ Lật còn có thể không thèm trả lời tin nhắn, tự nhốt Tần Dao vào “phòng đen” trong đầu mình, hiện tại hai người ở chung rồi, dù cô không muốn để ý đến Tần Dao thì Tần Dao vẫn cứ thích lải nhải bên tai cô.Mà Tần Dao cái người này, lúc chưa yêu nhau đã lộ mặt vô lại một chút, giờ đã cùng làm chuyện thân mật nhất rồi, lại càng như thả dây cương, Mễ Lật hoàn toàn đỡ không nổi, mặt đỏ bừng cả đoạn đường về đến nhà, vừa bước vào cửa đã bị Tần Dao đè xuống ghế sofa.“Con mèo!” Lần này Mễ Lật đã có kinh nghiệm, trước tiên bảo Tần Dao đưa Lật Lật và Dao Dao vào phòng khác đóng cửa lại, hôm qua bị dọa chết khiếp, thế mà Tần Dao cái cầm thú này còn giở trò cố ý chọc cô gọi to để dọa mèo chạy đi cho nhanh.Xong việc, hai người mặc lại quần áo, Tần Dao tỏ vẻ ủy khuất: “Chị phát hiện em thay đổi rồi.”Mễ Lật mờ mịt: “???”“Lúc trước em còn xem chị như nữ thần, bây giờ lại gọi chị là cầm thú.”Tần Dao không nói thì thôi, vừa nói xong Mễ Lật lập tức muốn bùng nổ: “Chị còn mặt mũi mà nói sao? Chị nhìn xem chị làm ra cái gì kìa!”Mễ Lật kéo áo ra định cho Tần Dao nhìn “tác phẩm vĩ đại” vừa rồi, ai ngờ Tần Dao nắm tay nàng lại, nhanh tay kéo áo nàng lại cài nút vào.“Đừng để chị thấy nữa… Chị sợ không kiềm được lại…”Mễ Lật: “……”Hai người vừa xác nhận tình cảm, đang là thời điểm nồng nàn khó tách, tối hôm qua giày vò nguyên một đêm, sáng nay Mễ Lật lại một lần nữa suýt không bò dậy nổi, ngược lại Tần Dao đã quen thức đêm, thích nghi còn tốt hơn cô nhiều, lại còn dậy trước để chuẩn bị bữa sáng cho cô.Không được, tiếp tục như thế không ổn, Mễ Lật nghĩ, rõ ràng lúc trước cô còn định giúp Tần Dao bồi bổ dưỡng sinh, cuối cùng lại biến thành cùng nhau trượt dốc, tất cả là do Tần Dao quá không biết liêm sỉ!Được rồi, thật ra cũng không hoàn toàn do Tần Dao, chính cô khi đối mặt với người mình yêu, thì nào có giữ được chút lý trí đâu?Sau khi ăn sáng xong, Tần Dao đưa cô đến chỗ làm, lần này không gặp Thái Văn Mẫn, mà lại vừa vặn đụng phải Đỗ Tư Oánh được tài xế đưa đến.“Chị Tần Dao, lâu quá không gặp! Hai người… Sao lại cùng nhau vậy?” Hôm qua không thấy Tần Dao, hôm nay đột nhiên thấy hai người xuất hiện chung, Đỗ Tư Oánh có hơi ngạc nhiên.“Tôi đến công ty làm thêm giờ, tiện đường đưa Mễ Lật đi luôn.”Tần Dao chỉ đơn giản trò chuyện mấy câu liền rời đi, Mễ Lật mở cửa tiệm, Đỗ Tư Oánh cũng theo vào trong.“Tôi tưởng cô với Tần Hạo ly hôn rồi thì sẽ không còn dính dáng gì tới Tần gia.”“Với họ thì không, nhưng với Tần Dao thì vẫn có.” Mễ Lật trả lời mập mờ, rồi đi thay đồ, đúng lúc Thôi sư phụ cũng đến, mọi người bắt đầu bận rộn làm việc.Hôm nay An Thành có chuẩn bị, không mặc đồ nữ, canh giờ chuẩn tới nơi, hắn cùng Mễ Lật và mọi người sắp xếp bánh trái ra kệ.“Thái Văn Mẫn hôm nay không đến sao?” Mễ Lật vừa cho bánh vào khay vừa hỏi.“Ừm, trước là do quán ít khách, lại chưa tuyển được nhân viên, hiện tại có người, không tiện để cậu ta cứ đến giúp hoài.” An Thành đặt khay bánh Mễ Lật đã chuẩn bị vào tủ kính, tiện tay lấy luôn một cái bánh mì làm bữa sáng.“Anh từng gặp bạn gái của anh ấy chưa?” Mễ Lật muốn hỏi có biết Thái Văn Mẫn là cong không, nhưng nghĩ lại, vẫn quyết định vòng vo một chút, nhỡ đâu An Thành không biết, cô lỡ miệng là lộ chuyện.“Gặp rồi, họ quen chắc ba bốn năm rồi đó.” An Thành vừa ăn bánh vừa nói, “Cho nên tôi mới bảo cậu ta khỏi tới nữa, cứ chiếm mất cuối tuần hoài cũng tội bạn gái người ta.”Xem ra là không biết gì rồi…Thật ra nếu không phải hôm qua Thái Văn Mẫn phản ứng dữ dội như vậy, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó.Với nguyên tắc đừng tự rước phiền toái, Mễ Lật dừng lại chủ đề này, cô vừa xếp bánh ngọt xong, đang định quay vào bếp, cửa tiệm bị ai đó đẩy ra.“Hoan nghênh quý khách!”“Chị ơi, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi…”Cái giọng này… Nghe quen quá… Không đúng, sao kịch bản này cũng quen đến lạ vậy!!!Mễ Lật đẩy An Thành ra phía trước liền cắm đầu chạy về phía bếp, còn chưa kịp đóng cửa Mễ Khả đã chen tới, hai người một bên đẩy, một bên kéo, kẹt ngay cửa, không ai thắng ai, Mễ Lật không đóng được cửa, mà Mễ Khả cũng không chen vào được.“Hai người đang làm gì vậy?” An Thành vừa nhai miếng bánh mì cuối cùng vừa nhìn cảnh này, hơi khó hiểu. Nhưng có một điều hắn chắc chắn hiểu, cô gái mới đến này hắn hoàn toàn không quen biết, cho nên giờ có thể yên tâm đứng ngoài hóng chuyện mà không lo mình bị vạ lây.“Mau… Mau kéo cô ấy ra ngoài giúp tôi cái!” Mễ Lật dồn hết sức để giữ cửa, đến nói chuyện cũng lắp bắp.An Thành vẫn chưa động đậy, nhưng người gần nhất là Đỗ Tư Oánh đã vươn tay kéo Mễ Khả một cái, cuối cùng cũng giúp Mễ Lật khóa được cửa.“Cô là ai?” Mễ Khả nhìn sang Đỗ Tư Oánh, ánh mắt đầy cảnh giác.“Tôi còn muốn hỏi cô là ai.” Đỗ tiểu thư cũng không phải dạng dễ bắt nạt, hai người cứ thế giằng co bằng ánh mắt, An Thành cảm giác như trong không khí sắp tóe lửa, vội lùi một bước, tiện tay lại với thêm một cái bánh.“Tôi là em gái chị ấy.” Mễ Khả cuối cùng cũng trả lời, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo.“Nhưng tôi thấy cô ấy có vẻ không nhận cô là em gái đâu.” Đỗ Tư Oánh không chịu lép vế, đáp lại đầy khiêu khích.Câu này dường như đâm trúng chỗ đau của Mễ Khả, cô nghiến răng nhìn chằm chằm Đỗ Tư Oánh, rồi bất thình lình lao thẳng vào người đối phương. Đỗ Tư Oánh không kịp đề phòng, bị đẩy ép sát vào tường, hai người như sắp lao vào đánh nhau.An Thành vội vàng ném cái bánh trong tay xuống, chạy tới kéo hai người ra can.Một lúc sau, cả năm người lại quây quần quanh bàn tròn trong một bầu không khí vi diệu, chỉ khác là hôm nay người thế chỗ Thái Văn Mẫn là Mễ Khả, còn An Thành từ vai trò nhân vật chính gây sự cố đã biến thành khán giả xem kịch.“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Là chủ tiệm, An Thành xoa tay, xung phong nhận nhiệm vụ giải hòa (kiêm hóng drama).---Tác giả có lời muốn nói:Sau lần thứ n nào đó trong đêm, Mễ Lật ôm eo nằm bẹp trên giường: Em cảm thấy… Chúng ta nên treo một tấm bùa thanh tâm ở đầu giường, không có việc gì thì niệm hai lần…Tần Dao liếm môi: "Thanh tâm chú cái gì, lại đây hôn chị một cái đi!"Lần thứ n+1, bắt đầu.Khụ, nhắc nhở nhẹ: Nhớ lái xe an toàn, đừng đem mạng sống ra đùa giỡn trên đường nha!
Mễ Lật vừa nói, đôi mắt đã cong lên không nén được, trong ánh sáng mờ tối trong xe, đôi mắt kia vẫn lấp lánh rực rỡ, đó là ánh sáng không thể che giấu của niềm vui và háo hức.“Ê! Tần Dao, chị đúng là đồ cầm thú! Đèn xanh rồi kìa, có… Có camera đó!” Mễ Lật hét lên, không hiểu sao cô vừa nói xong chuyện nghiêm túc như vậy, Tần Dao lại đột nhiên nhào qua định hôn cô, giữa thanh thiên bạch nhật, thật sự là không còn nhân tính!“Bây giờ là buổi tối rồi mà, sao lại bảo là ‘giữa thanh thiên bạch nhật’ chứ?” Tần Dao làm ra vẻ vô tội.“Đó là một phép ẩn dụ! Ẩn dụ chị hiểu không?! Trước sau trái phải toàn xe là xe, còn có camera giao thông!” Mễ Lật vội vàng lau mặt, khi nãy lúc Tần Dao nhào tới định hôn, cô đã né được nên không hôn trúng môi, chỉ là phía sau xe bóp còi inh ỏi, Tần Dao đành tiếc nuối cúi xuống hôn lên má cô một cái, để lại một dấu son đỏ rực.“Tần tiểu thư, dù sao chị cũng là nửa người của công chúng, có thể chú ý một chút được không? Chị mà cứ thế này hoài, sớm muộn gì cũng lên báo cho xem, tiêu đề em nghĩ sẵn luôn rồi nhé—‘Chấn động! Đại tiểu thư Tần thị bất chấp luật giao thông, ngang nhiên làm chuyện ấy trong xe!’”“Không còn cách nào khác, ai bảo em dùng ánh mắt đó nhìn chị.”“Ánh mắt gì?”“Chính là cái kiểu ánh mắt tìm…” Tần Dao đang nói thì không nhịn được bật cười, dưới ánh nhìn mù mờ chưa hiểu chuyện của Mễ Lật, cô ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt lại: “Em chắc chắn không muốn nghe chị nói ra đâu.”Mễ Lật ngẩn ra một lúc, rồi mới phản ứng được Tần Dao định nói gì, nếu không phải thấy nàng còn đang lái xe, chắc cô đã nhào qua bóp cổ rồi.Cô chỉ cười một cái thôi mà?! Giờ yêu đương mà cũng quy định nghiêm ngặt vậy sao? Cười một cái cũng bị nói là đang tìm “cái đó”??? Không cho người ta cười nữa hả???“Em thấy chúng ta cần lập ra vài quy tắc.” Mễ Lật hít sâu một hơi: “Vì sự an toàn khi lái xe, em nghĩ từ giờ trở đi, khi ở trong xe thì đừng nói chuyện nữa.”“Không được nói chuyện gì hết á?”“Đúng, một chữ cũng không được nói!”“Chị thì làm được, còn xem em có làm được không.”“Tất nhiên là được!” Mễ Lật tự tin cam đoan, chẳng phải chỉ là hai mươi phút không nói gì thôi sao? Có gì khó!Vài phút sau, Tần Dao dùng hành động thực tế để cho nàng biết—rất khó. Phải, hành. động. thực. tế.“Tần Dao! Chị có thể nghiêm túc lái xe được không?!” Mễ Lật cảm thấy mình sắp bị Tần Dao chọc cho khóc luôn rồi.“Chờ đèn đỏ thôi mà, đừng sợ.” Tần Dao biết điểm dừng nên cũng không tiếp tục giở trò tay chân, lại không nhịn được dùng lời nói trêu chọc: “Thật ra hôm qua chị đã muốn nói rồi, chị phát hiện em rất nhạy…”“Không cho nói! Chị mà còn nói nữa thì tối nay ra sofa ngủ một mình đi!” Mễ Lật vừa xấu hổ vừa tức giận.Phi! Ai bảo là người này cái gì cũng tốt, thích nhất! Đều là ảo giác hết! Giả hết! Người này đáng ghét muốn chết luôn ấy!Lúc trước chưa sống chung, Mễ Lật còn có thể không thèm trả lời tin nhắn, tự nhốt Tần Dao vào “phòng đen” trong đầu mình, hiện tại hai người ở chung rồi, dù cô không muốn để ý đến Tần Dao thì Tần Dao vẫn cứ thích lải nhải bên tai cô.Mà Tần Dao cái người này, lúc chưa yêu nhau đã lộ mặt vô lại một chút, giờ đã cùng làm chuyện thân mật nhất rồi, lại càng như thả dây cương, Mễ Lật hoàn toàn đỡ không nổi, mặt đỏ bừng cả đoạn đường về đến nhà, vừa bước vào cửa đã bị Tần Dao đè xuống ghế sofa.“Con mèo!” Lần này Mễ Lật đã có kinh nghiệm, trước tiên bảo Tần Dao đưa Lật Lật và Dao Dao vào phòng khác đóng cửa lại, hôm qua bị dọa chết khiếp, thế mà Tần Dao cái cầm thú này còn giở trò cố ý chọc cô gọi to để dọa mèo chạy đi cho nhanh.Xong việc, hai người mặc lại quần áo, Tần Dao tỏ vẻ ủy khuất: “Chị phát hiện em thay đổi rồi.”Mễ Lật mờ mịt: “???”“Lúc trước em còn xem chị như nữ thần, bây giờ lại gọi chị là cầm thú.”Tần Dao không nói thì thôi, vừa nói xong Mễ Lật lập tức muốn bùng nổ: “Chị còn mặt mũi mà nói sao? Chị nhìn xem chị làm ra cái gì kìa!”Mễ Lật kéo áo ra định cho Tần Dao nhìn “tác phẩm vĩ đại” vừa rồi, ai ngờ Tần Dao nắm tay nàng lại, nhanh tay kéo áo nàng lại cài nút vào.“Đừng để chị thấy nữa… Chị sợ không kiềm được lại…”Mễ Lật: “……”Hai người vừa xác nhận tình cảm, đang là thời điểm nồng nàn khó tách, tối hôm qua giày vò nguyên một đêm, sáng nay Mễ Lật lại một lần nữa suýt không bò dậy nổi, ngược lại Tần Dao đã quen thức đêm, thích nghi còn tốt hơn cô nhiều, lại còn dậy trước để chuẩn bị bữa sáng cho cô.Không được, tiếp tục như thế không ổn, Mễ Lật nghĩ, rõ ràng lúc trước cô còn định giúp Tần Dao bồi bổ dưỡng sinh, cuối cùng lại biến thành cùng nhau trượt dốc, tất cả là do Tần Dao quá không biết liêm sỉ!Được rồi, thật ra cũng không hoàn toàn do Tần Dao, chính cô khi đối mặt với người mình yêu, thì nào có giữ được chút lý trí đâu?Sau khi ăn sáng xong, Tần Dao đưa cô đến chỗ làm, lần này không gặp Thái Văn Mẫn, mà lại vừa vặn đụng phải Đỗ Tư Oánh được tài xế đưa đến.“Chị Tần Dao, lâu quá không gặp! Hai người… Sao lại cùng nhau vậy?” Hôm qua không thấy Tần Dao, hôm nay đột nhiên thấy hai người xuất hiện chung, Đỗ Tư Oánh có hơi ngạc nhiên.“Tôi đến công ty làm thêm giờ, tiện đường đưa Mễ Lật đi luôn.”Tần Dao chỉ đơn giản trò chuyện mấy câu liền rời đi, Mễ Lật mở cửa tiệm, Đỗ Tư Oánh cũng theo vào trong.“Tôi tưởng cô với Tần Hạo ly hôn rồi thì sẽ không còn dính dáng gì tới Tần gia.”“Với họ thì không, nhưng với Tần Dao thì vẫn có.” Mễ Lật trả lời mập mờ, rồi đi thay đồ, đúng lúc Thôi sư phụ cũng đến, mọi người bắt đầu bận rộn làm việc.Hôm nay An Thành có chuẩn bị, không mặc đồ nữ, canh giờ chuẩn tới nơi, hắn cùng Mễ Lật và mọi người sắp xếp bánh trái ra kệ.“Thái Văn Mẫn hôm nay không đến sao?” Mễ Lật vừa cho bánh vào khay vừa hỏi.“Ừm, trước là do quán ít khách, lại chưa tuyển được nhân viên, hiện tại có người, không tiện để cậu ta cứ đến giúp hoài.” An Thành đặt khay bánh Mễ Lật đã chuẩn bị vào tủ kính, tiện tay lấy luôn một cái bánh mì làm bữa sáng.“Anh từng gặp bạn gái của anh ấy chưa?” Mễ Lật muốn hỏi có biết Thái Văn Mẫn là cong không, nhưng nghĩ lại, vẫn quyết định vòng vo một chút, nhỡ đâu An Thành không biết, cô lỡ miệng là lộ chuyện.“Gặp rồi, họ quen chắc ba bốn năm rồi đó.” An Thành vừa ăn bánh vừa nói, “Cho nên tôi mới bảo cậu ta khỏi tới nữa, cứ chiếm mất cuối tuần hoài cũng tội bạn gái người ta.”Xem ra là không biết gì rồi…Thật ra nếu không phải hôm qua Thái Văn Mẫn phản ứng dữ dội như vậy, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó.Với nguyên tắc đừng tự rước phiền toái, Mễ Lật dừng lại chủ đề này, cô vừa xếp bánh ngọt xong, đang định quay vào bếp, cửa tiệm bị ai đó đẩy ra.“Hoan nghênh quý khách!”“Chị ơi, cuối cùng em cũng tìm được chị rồi…”Cái giọng này… Nghe quen quá… Không đúng, sao kịch bản này cũng quen đến lạ vậy!!!Mễ Lật đẩy An Thành ra phía trước liền cắm đầu chạy về phía bếp, còn chưa kịp đóng cửa Mễ Khả đã chen tới, hai người một bên đẩy, một bên kéo, kẹt ngay cửa, không ai thắng ai, Mễ Lật không đóng được cửa, mà Mễ Khả cũng không chen vào được.“Hai người đang làm gì vậy?” An Thành vừa nhai miếng bánh mì cuối cùng vừa nhìn cảnh này, hơi khó hiểu. Nhưng có một điều hắn chắc chắn hiểu, cô gái mới đến này hắn hoàn toàn không quen biết, cho nên giờ có thể yên tâm đứng ngoài hóng chuyện mà không lo mình bị vạ lây.“Mau… Mau kéo cô ấy ra ngoài giúp tôi cái!” Mễ Lật dồn hết sức để giữ cửa, đến nói chuyện cũng lắp bắp.An Thành vẫn chưa động đậy, nhưng người gần nhất là Đỗ Tư Oánh đã vươn tay kéo Mễ Khả một cái, cuối cùng cũng giúp Mễ Lật khóa được cửa.“Cô là ai?” Mễ Khả nhìn sang Đỗ Tư Oánh, ánh mắt đầy cảnh giác.“Tôi còn muốn hỏi cô là ai.” Đỗ tiểu thư cũng không phải dạng dễ bắt nạt, hai người cứ thế giằng co bằng ánh mắt, An Thành cảm giác như trong không khí sắp tóe lửa, vội lùi một bước, tiện tay lại với thêm một cái bánh.“Tôi là em gái chị ấy.” Mễ Khả cuối cùng cũng trả lời, giọng nói mang theo chút kiêu ngạo.“Nhưng tôi thấy cô ấy có vẻ không nhận cô là em gái đâu.” Đỗ Tư Oánh không chịu lép vế, đáp lại đầy khiêu khích.Câu này dường như đâm trúng chỗ đau của Mễ Khả, cô nghiến răng nhìn chằm chằm Đỗ Tư Oánh, rồi bất thình lình lao thẳng vào người đối phương. Đỗ Tư Oánh không kịp đề phòng, bị đẩy ép sát vào tường, hai người như sắp lao vào đánh nhau.An Thành vội vàng ném cái bánh trong tay xuống, chạy tới kéo hai người ra can.Một lúc sau, cả năm người lại quây quần quanh bàn tròn trong một bầu không khí vi diệu, chỉ khác là hôm nay người thế chỗ Thái Văn Mẫn là Mễ Khả, còn An Thành từ vai trò nhân vật chính gây sự cố đã biến thành khán giả xem kịch.“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Là chủ tiệm, An Thành xoa tay, xung phong nhận nhiệm vụ giải hòa (kiêm hóng drama).---Tác giả có lời muốn nói:Sau lần thứ n nào đó trong đêm, Mễ Lật ôm eo nằm bẹp trên giường: Em cảm thấy… Chúng ta nên treo một tấm bùa thanh tâm ở đầu giường, không có việc gì thì niệm hai lần…Tần Dao liếm môi: "Thanh tâm chú cái gì, lại đây hôn chị một cái đi!"Lần thứ n+1, bắt đầu.Khụ, nhắc nhở nhẹ: Nhớ lái xe an toàn, đừng đem mạng sống ra đùa giỡn trên đường nha!