[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 37
An Thành là người ở gần tiệm nhất, lại thường là người đến muộn nhất. Bình thường chỉ có một mình hắn phụ trách quầy thu ngân, dù có đến trễ thì ít nhất cũng phải đúng giờ khai trương mới có mặt, cuối tuần có Thái Văn Mẫn phụ, nên hắn càng thoải mái hơn chút, dù sao hắn là ông chủ, hắn nói sao thì là vậy."Cái hôm đó sau đó thế nào rồi?" Mễ Lật tranh thủ lúc An Thành chưa đến để hỏi Thái Văn Mẫn, tối đó sau khi về, cô đã nhắn tin hỏi hắn, nhưng hắn mãi đến hôm sau mới trả lời, chỉ vỏn vẹn một câu "nói ra thì dài lắm".Nhắc lại chuyện cũ, vẻ mặt Thái Văn Mẫn vẫn còn chút sợ hãi: "Hôm đó sau khi cô đi, tôi quay lại xin lỗi cậu ta, cậu ta không có nói gì, chỉ ngồi tựa vào giường, dáng vẻ kiểu như sống không nổi, như kiểu đời này hết hy vọng rồi ấy.""Sau đó thì sao?""Sau đó thì... Thấy cậu ta như vậy, tôi nào dám đi? Nhưng mà lại lúng túng, không biết phải nói gì, đành hỏi cậu ta có muốn uống nước không." Nói đến đây, sắc mặt Thái Văn Mẫn trở nên rất vi diệu."Sao nữa? Có chuyện gì hả?" Mễ Lật ngạc nhiên hỏi."Cậu ta lúc thì đòi uống nước, lúc lại đòi ăn trái cây, lúc lại muốn uống sữa, xong còn đòi ăn bánh ngọt, nửa đêm rồi còn muốn ăn xiên que! Tôi nói để tôi gọi đồ ăn ngoài thì cậu ta lại không chịu, nhất quyết bắt tôi phải xuống dưới lầu mua về, vật lộn suốt ba bốn tiếng đồng hồ cậu ta mới chịu ngủ."Mễ Lật nhớ lại sáng hôm sau lúc đi làm, thấy An Thành vừa cười vừa nghịch điện thoại, thật sự không tin nổi tối hôm trước hắn lại có cái dáng vẻ "sống không nổi" như vậy, cô liếc nhìn Thái Văn Mẫn với ánh mắt đầy đồng cảm, trong lòng hoài nghi hắn bị An Thành chơi xỏ rồi. An Thành bị người ta vô tình đụng đến vết thương lòng, buồn hay giận cũng chắc chắn sẽ có chút bực dọc, nhưng đã là bạn thì không thể mắng người ta, đành phải phát tiết bằng mấy trò hành hạ người khác, còn may là hôm đó cô trốn nhanh.Nhưng mà..."Hôm đó anh ngủ lại nhà An Thành hả?" Hôm cô rời đi cũng đã gần 11 giờ, lại còn bị hành suốt ba bốn tiếng, chắc cũng phải hơn 2 giờ sáng, trong khi Thái Văn Mẫn không sống gần đây, đường về cũng không ngắn."Dĩ nhiên là không! Cô đang nghĩ gì vậy hả?!" Thái Văn Mẫn như thể bị đụng trúng dây thần kinh nào đó, phản ứng cực kỳ mãnh liệt, liên tục phủ nhận mấy lần liền: "Tôi nói cho cô biết, tôi là trai thẳng, có bạn gái đàng hoàng nha! Để tôi cho cô xem hình bạn gái tôi!"Nói xong liền lôi điện thoại ra, lướt lướt vài cái rồi đưa cho Mễ Lật xem, Mễ Lật mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng.Trước đây cô chưa từng nghi ngờ giới tính của Thái Văn Mẫn, nhưng có một điều cô chắc chắn: hắn không có bạn gái. Bao lâu nay đến tiệm phụ việc, gần như cuối tuần nào cũng có mặt, chưa từng thấy bạn gái đến đón hay ghé qua, thỉnh thoảng có đi sớm cũng không giống kiểu hẹn hò, chưa kể cái hôm đó, hắn cùng cô chăm sóc An Thành đến tận khuya, trừ lúc đưa cô xem đoạn ghi hình thì hắn không hề rút điện thoại ra, mà điện thoại cũng chẳng hề reo. Một người đang yêu sẽ không như vậy.Dù hiện tại xã hội đã cởi mở hơn nhiều, nhưng trong mắt không ít người, LGBT vẫn là người khác biệt. Ai cũng có lựa chọn riêng của mình, chỉ cần Thái Văn Mẫn không đi lừa gạt con gái nhà người ta, mà chỉ tự dối mình một chút, Mễ Lật nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không vạch trần."Hai người đang nói chuyện gì vậy? Vị này cũng là đầu bếp trong tiệm sao?" Đỗ Tư Oánh sau khi vào bếp quan sát Thôi sư phụ làm việc một lúc mà không thấy Mễ Lật đi vào, liền bước ra tìm."Đây là bạn đại học của An Thành, Thái Văn Mẫn, không phải đầu bếp, tới giúp tạm thôi." Mễ Lật giới thiệu với Đỗ Tư Oánh, rồi quay sang giới thiệu ngược lại, "Còn đây là Đỗ Tư Oánh, là..."Cái công ty Đỗ gia tên gì nhỉ? Mễ Lật chợt khựng lại, trong sách hình như đâu có nói rõ, nhiều tiểu thuyết ngôn tình cũng vậy, nhân vật chính hay phụ mở công ty gì, mở ra sao đều viết lướt qua, chủ yếu là để nhấn mạnh một điều họ giàu."Tôi là đàn em của An Thành." Đỗ Tư Oánh nhẹ nhàng tiếp lời, tiện thể báo cả tên trường.Thấy hai người trò chuyện khá ăn ý, Mễ Lật liền rút lui không tiếng động, đi thay đồ rồi vào bếp phụ Thôi sư phụ.An Thành đến tiệm lúc gần 9 giờ rưỡi, hôm nay hắn đội một bộ tóc giả dài màu hạt dẻ sẫm, đeo kính râm tròn trên sống mũi, mặc váy ngắn trễ vai màu rượu vang, tất chân màu xám đậm, mang giày sandal đế thô màu đen, tay cầm dù nhỏ đi ngang qua ô cửa kính trưng bày. Mễ Lật đang sắp hàng lên kệ, từ xa đã thấy cái bóng nghiêng uốn éo yêu kiều mà không quá lố kia của hắn.Từ nhà ra tiệm chỉ mấy bước chân, gần như chẳng hề bị nắng mà cũng đeo kính râm che dù cho bằng được!Đam mê cái đẹp của đại lão đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của Mễ Lật.An Thành thu dù đẩy cửa bước vào tiệm, tháo kính râm xuống tiện tay chỉnh lại tóc bằng cách soi bóng mình trên cánh cửa kính."Chào buổi sáng, tiểu lão bản~" Thôi sư phụ bưng ra mẻ tart trứng mới nướng, bây giờ hắn đã quen với sở thích này của An Thành, bình tĩnh chào hỏi như thường."Chào buổi sáng~" An Thành chỉnh tóc xong, vừa quay đầu lại liền thấy Đỗ Tư Oánh trợn to mắt, tay bịt miệng nhìn hắn, qua kẽ ngón tay còn có thể thấy rõ cái miệng mở to gần như có thể nhét được quả trứng gà.Wow oh, hình như tôi nghe thấy cả tiếng ba quan niệm của cô ấy vừa nổ tung luôn rồi đó~Mễ Lật dừng tay, sẵn sàng mở sạp coi kịch vui.Chỉ thấy An Thành khựng lại một giây, sau đó đeo lại kính râm, bật dù ra, xoay người một cách duyên dáng nhịp nhàng như đi catwalk, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Một lúc sau, hắn bị Đỗ Tư Oánh đuổi theo kéo về. Thật ra bình thường thì Đỗ Tư Oánh chắc chắn không đuổi kịp được hắn đâu, đừng nhìn An lão bản mang giày cao gót mà lầm, bất kể là đi bộ hay chạy, đều rất thuần thục, hoàn toàn không thua kém các cô gái đi giày cao gót lâu năm. Chỉ có điều, cái dù đó... Là cú chí mạng. Tính bốc đồng yêu cái đẹp đã kéo chân An lão bản một phát thật đau, chạy cả gần một con phố vẫn bị Đỗ Tư Oánh tóm được.Khi trở lại tiệm, An Thành và Đỗ Tư Oánh ngồi đối mặt bên bàn tròn, mắt to trừng mắt nhỏ, không chỉ có hai người họ, Mễ Lật và Thôi sư phụ cũng vừa xong một đợt làm bánh, cộng thêm Thái Văn Mẫn, năm người cùng ngồi quanh một bàn tròn, bầu không khí vi diệu đến kỳ lạ."Anh căn bản là đâu có bệnh thật đúng không?" Đỗ Tư Oánh lấy lại hơi, chỉ tay vào An Thành, vẻ mặt đau lòng xen lẫn phẫn nộ: "Em chưa từng thấy bệnh nhân nào chạy nhanh như anh hết đó! Ấy thế mà sau khi anh tạm nghỉ học, lão sư Dailey vẫn cứ nhắc hoài tới anh.""Không phải hôm qua đã khuyên được em về rồi sao? Sao hôm nay lại tới nữa!" An Thành vén tóc mái, lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt khủng hoảng thấy rõ, hôm qua hắn còn tưởng Đỗ tiểu thư nói vậy cho có, ai ngờ thật sự tới.Thường thì là An lão bản làm người khác khủng hoảng, nay ngược lại, trên mặt hắn hiện ra biểu cảm bất lực, Mễ Lật nhìn thấy mới lạ."Không bệnh mà lại nghỉ học làm gì?" Đỗ Tư Oánh vẫn bám chặt lấy vấn đề, An Thành lau mồ hôi xong, vò vò tờ khăn giấy trong tay, hoàn toàn không đáp.Thấy phản ứng của An Thành, rồi nhìn sang Mễ Lật và Thái Văn Mẫn, tuy tính tình cô có chút bướng, nhưng không ngu, cô dần nhận ra chắc đây là chuyện An Thành không muốn bị nhắc tới.Thôi vậy... Dù sao cô cũng chẳng phải giáo sư hướng dẫn của An Thành, chuyện hắn làm sao, cô quản không nổi.Nhưng mà!"Dù em không biết lý do là gì, nhưng em có thể giữ bí mật giúp anh, điều kiện là không được đuổi em đi!" Nhân lúc An Thành còn chưa phản ứng lại, Đỗ Tư Oánh đã chụp liền vài tấm ảnh, rồi nhanh tay sao lưu lên cloud. "Nếu anh mà dám đuổi em, em sẽ gửi ảnh cho lão sư Dailey, nói cho lão sư biết học trò cưng mà ông luôn thương nhớ không những không bệnh mà còn mặc váy giả gái chơi!"An Thành: "......"Lần đầu tiên thấy có người liều mạng vì một cái vị trí thu ngân, bị nắm thóp, An Thành cuối cùng cũng đành nhượng bộ với điều kiện của Đỗ Tư Oánh.---Tác giả có lời muốn nói:Về vụ công ty của nhân vật chính/phụ bị lướt cho qua--tôi tự tấu bản thân đây!