[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 39



"Cô dám đánh tôi?! Cô biết tôi là ai không?! Hôm nay cô đừng hòng đi được, lát nữa cô sẽ biết tay tôi!" Đỗ Tư Oánh gỡ dây buộc tóc, túm lại mái tóc vừa bị Mễ Khả kéo rối bù buộc lại lần nữa.

"Đánh thì đánh, ai sợ ai?!" Mễ Khả lại nhảy dựng lên định lao tới, cũng may An Thành nhanh tay đè cô lại, tóc tai cô cũng chẳng khá hơn gì, cổ còn bị Đỗ Tư Oánh cào ra ba vệt đỏ bừng, sưng vù, nhìn thôi cũng thấy đau.

Mễ Lật vô thức đưa tay sờ cổ mình, âm thầm may mắn vì trước giờ chưa từng đụng độ chính diện với Đỗ Tư Oánh, ai mà ngờ một tiểu thư nhà giàu quen được nuông chiều, đánh nhau lại hung dữ như thế.

Nhưng nghĩ lại miêu tả của nguyên tác về Đỗ Tư Oánh, Mễ Lật lại thấy cũng hợp lý. Những năm nàng ở bên Tần Hạo còn miễn cưỡng gọi là dịu dàng, chứ bình thường thì tính tình rất thất thường, sau khi ra nước ngoài thì truyện không viết rõ, nhưng nhìn cái điệu bộ đánh lộn quá rành rẽ này, tám phần là ra ngoài cũng chẳng ít lần gây sự.

"Chuyện gì cũng nên nói cho rõ ràng, sao có thể vừa gặp đã động tay động chân? Dù muốn đánh cũng nên nói rõ lý do trước đã chứ..." An Thành vừa nói được nửa câu bị Thôi sư phụ kéo tay một cái, liền giả vờ ho khan hai tiếng, nói: "Ý tôi là, đánh nhau là không đúng, có chuyện gì cứ ngồi xuống nói đàng hoàng mà giải quyết."

Nếu câu này nói trước nửa tháng còn có chút sức thuyết phục, nhưng sau vụ KTV lần đó, Mễ Lật thật sự không thể hiểu nổi tại sao An Thành còn mặt dày nói ra những lời này, người nói đánh là đánh chẳng phải cũng có hắn góp mặt đấy thôi?

Cô liếc mắt nhìn An Thành, quả nhiên trong mắt hắn toàn là ánh sáng hóng hớt, như thể đang nói thẳng ra: "Các cô đánh nhau ảnh hưởng đến tôi ăn dưa rồi đấy."

Mễ Khả với Đỗ Tư Oánh nhìn nhau như hai con gà chọi, sau một hồi lại đột nhiên "oa" lên một tiếng, khóc rống gục đầu xuống bàn.

Đỗ Tư Oánh rõ ràng không nghĩ sẽ như thế, giống như hai cao thủ võ lâm đối đầu căng như dây đàn ba ngày ba đêm, kiếm kề cổ, lửa tóe tung, sắp sửa đánh một trận long trời lở đất, tự nhiên có một bên bảo: "Xin lỗi, cho tôi đi toilet cái đã."

Tiếng khóc của Mễ Khả khiến cả phòng chết lặng, Thôi sư phụ lật đật đi lấy khăn giấy, An Thành thì muốn an ủi mà chẳng biết khóc vì gì, cũng ngại không dám tùy tiện vỗ vai an ủi cô gái xa lạ, đành ra sức nháy mắt với Mễ Lật, ý bảo: "Cô gây ra chuyện này còn không mau ra dỗ đi!"

Mễ Lật cũng hết cách. Tôi có biết nó khóc vì cái gì đâu!

Trong phòng cũng chỉ có vài người, hai người đàn ông hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì, Đỗ Tư Oánh vừa mới đánh nhau với Mễ Khả xong, không xỉa xói thêm đã là tốt rồi, bảo cô đi dỗ người thì chi bằng trông chờ Mễ Khả tự khóc đến ngất.

Suy đi tính lại, đúng là chỉ có Mễ Lật là có thể ra mặt.

Nghĩ đến việc cô em này từng lên tay động chân, Mễ Lật cẩn thận kéo ghế ngồi cách ra xa một chút. Đợi tìm được vị trí tự thấy an toàn, cô mới nhỏ giọng dịu dàng hỏi: "Đừng khóc a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Mễ Khả sụt sịt nói một tràng dài, Mễ Lật không nghe rõ chữ nào, cô ngơ ngác nhìn mấy người khác, An Thành và Thôi sư phụ cũng cùng trạng thái như cô, hoàn toàn không hiểu. Cuối cùng vẫn là Đỗ Tư Oánh nghe ra được.

"Cô ta nói, cô chặn cô ta."

Tôi chặn nó khi nào... À mà đúng là có chặn thật.

Mễ Lật nhớ lại chuyện hôm đó, vẫn không hiểu có gì mà phải khóc lóc.

"Rồi sao nữa?" Mễ Lật hỏi tiếp.

Mễ Khả lại khóc nức nở thêm một trận.

Đỗ Tư Oánh phiên dịch: "Cô ta nói, cô mặc kệ cô ta, cô ta sống không nổi nữa, 'Ta đem chân tâm trao ánh trăng, nào ngờ ánh trăng soi mương cạn' nghe xong mà tôi thấy thương thay!"

Mễ Lật: "?"

Mễ Khả "bật" dậy khỏi ghế, lần này Đỗ Tư Oánh có phòng bị, vừa thấy cô đứng dậy cũng lập tức đứng lên theo, cách cái bàn mà lạnh giọng cảnh cáo: "Cảnh báo cô trước, đừng có dùng cái tay lau nước mũi dơ bẩn đó mà đụng vào tôi!"

"Ai lau nước mũi bằng tay chứ?!" Mễ Khả khàn giọng hét lên.

"Chó nó mới làm vậy!"

Đỗ Tư Oánh vừa dứt lời, Mễ Khả lại muốn nhào tới, An Thành với Thôi sư phụ mỗi người giữ một bên, kịp lúc kéo hai người ra trước khi họ kịp lao vào cấu xé nhau.

"Đang yên đang lành lại đòi đánh nhau là sao?" An Thành lần này rút được kinh nghiệm, bắt hai cô ngồi cách nhau ở hai bàn, vừa làm công tác chia cắt vừa nghiêm mặt giáo huấn: "Người quân tử dùng miệng, không dùng nắm đấm, hiểu chưa?"

"Xì, ai thèm làm quân tử với các người." Đỗ Tư Oánh không phục, Mễ Khả bên kia lại vùng vằng định nhảy lên lần nữa.

"Em gái, tôi lạy cô, bớt nói vài câu đi." An Thành nhỏ giọng khuyên, còn để người ta ăn dưa không yên nữa!

Đỗ Tư Oánh hừ một tiếng, quay mặt sang chỗ khác, miễn cưỡng coi như chịu ngừng gây chuyện.

"Tôi đâu có nói mấy câu đó..." Mễ Khả lại khóc, lần này không vùi đầu xuống bàn, giọng cũng rõ hơn nhiều.

An Thành rút một tờ giấy đưa qua: "Vậy cô đã nói gì, tự nói rõ ra đi, cần gì người khác phiên dịch."

Mễ Khả lau nước mắt, nhìn Mễ Lật hỏi: "Sao chị lại tới chỗ thế này làm việc? Tần Hạo không cho chị tiền tiêu sao?"

Mễ Lật: "???" Tần Hạo chán ghét nữ chính chẳng phải là do cô giở trò à?

"Chị lại không thèm để ý đến em!" Mễ Khả dùng khăn giấy che mặt, tiếp tục nức nở.

Đỗ Tư Oánh bắt đầu thấy phiền, bực mình nói: "Cô chưa cai sữa à? Bị kéo đen thôi mà? Trước đây..."

Đỗ Tư Oánh định nói: Tần Hạo mấy năm trời không thèm quan tâm tôi, tôi cũng chả buồn để tâm, nhưng nghĩ kỹ thấy nói ra chẳng có gì vẻ vang, mà nhắc lại còn thấy tức, tức mình không biết điều, cũng tức Mễ Khả vì chuyện vặt vãnh mà khóc sướt mướt, cô lườm một cái, cằn nhằn: "Cô ấy là chị cô chứ không phải mẹ cô, người ta không thèm để ý cô, thì cô cũng lơ đi là xong!"

Có lẽ Mễ Khả cuối cùng cũng nhận ra đang ở địa bàn người khác, lại không đánh lại Đỗ Tư Oánh, nên từ bỏ ý định đánh tiếp, khóc thì lại càng dữ dội hơn.

"Mễ Khả." Mễ Lật bị cô khóc đến đau đầu, "Có chuyện gì thì nói cho rõ, đừng cứ khóc mãi, ảnh hưởng việc buôn bán của tiệm. Tôi trả lời câu hỏi đầu tiên trước, đây là tiệm bánh, không phải cái gì mà 'chỗ thế này'. Tôi thích làm bánh, thích mấy món ngọt, nên mới chọn làm ở đây. Còn câu thứ hai, thì cô đi mà hỏi Tần Hạo, tôi sao biết anh ta nghĩ gì?"

Mễ Khả cứ như vừa phải chịu nỗi oan khuất ngút trời, khóc đến nấc nghẹn từng chặp. Nghe Mễ Lật nói xong, nước mắt dần dần ngưng lại, nhưng nấc thì vẫn không ngừng.

"Chị- hic -chị không thích Tần Hạo nữa rồi sao?"

"Lúc nào tôi thích anh ta?"

"Rõ ràng là trước đây chị rất thích anh ấy mà! Hic!"

Có sao? Mễ Lật cố nhớ lại mấy đoạn miêu tả về nữ chính trước khi kết hôn trong truyện, nhưng viết không nhiều nên cô cũng chẳng nhớ rõ, chỉ biết là hồi nhỏ nữ chính từng gặp Tần Hạo một lần, khi đó Mễ gia còn chưa sa sút, mẹ nữ chính từng dẫn cô tới Tần gia thăm mẹ Tần Hạo là Từ Nhã Vận, người lớn trò chuyện, còn cô thì chơi với Tần Hạo nguyên một buổi chiều. Cũng chính hôm đó, hai nhà ước định hôn sự cho hai đứa.

Truyện có viết, hôm đó Tần Hạo để lại trong lòng nữ chính một ấn tượng sâu sắc, khiến nàng đem lòng mong mỏi suốt bao năm trời.

Mễ Lật thật ra không hiểu được kiểu tình cảm này, cô thử nhớ lại cảnh tượng hồi mình bốn, năm tuổi, nhưng mấy đứa bạn từng chơi cùng lúc đó đến tên còn không nhớ nổi, mặt mũi lại mơ hồ đến mức từ "mơ hồ" còn cảm thấy oan ức, thật sự không tài nào tưởng tượng nổi làm sao chỉ với nửa ngày gặp mặt lại có thể nhớ nhung ai đó suốt hơn hai mươi năm.

Chắc là vì có hôn ước nên mới đặc biệt chăng...

Mễ Lật lắc đầu, gạt hết những suy nghĩ không liên quan đó ra khỏi đầu, dù nữ chính trước kia có thích Tần Hạo hay không, hiện tại Mễ Lật cô đúng là không có chút cảm tình nào với hắn.

"Thế giờ tôi không thích anh ta nữa được chưa? Nếu cô tới đây chỉ để vì chuyện này thì yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không chủ động tìm anh ta, cũng không xen vào giữa hai người đâu, được chưa?"

Câu này của Mễ Lật lại làm Đỗ Tư Oánh hứng thú, cô nhìn Mễ Khả từ trên xuống dưới một lượt, tặc lưỡi: "Cô thích Tần Hạo hả? Cái tên tra nam đó có gì mà đáng để thích?"

"Liên quan quái gì đến cô?" Mễ Khả vừa nãy còn khóc lóc đáng thương, giờ quay sang Đỗ Tư Oánh là chanh chua ngay.

"Không liên quan tới tôi, mà cũng chẳng liên quan tới chị cô. Mau cút đi cút đi, đừng ở đây cản trở người ta làm việc."

"Sao lại không liên quan chị tôi? Chị ấy kết hôn với Tần Hạo rồi mà!" Mễ Khả bật ra câu này như hét lên.

"Ly hôn rồi nhé!" Đỗ Tư Oánh cũng nóng máu, xắn tay áo lên, nếu Mễ Khả dám gào nữa câu là cô sẽ cho biết tay.

Ai ngờ Mễ Khả nghe xong câu đó lại im bặt, cô sững người trong vài giây, lẩm bẩm: "Ly hôn rồi sao?" Lại thêm một lúc, cuối cùng cũng tiêu hóa được thông tin đó, cô bất chợt túm chặt lấy tay Mễ Lật, hỏi dồn: "Hai người ly hôn rồi? Khi nào vậy?"

Mễ Lật bị cô túm đau điếng, rít nhẹ một hơi, gỡ từng ngón tay cô ra: "Cũng được một thời gian rồi."

Dù gì thông tin này cũng là do Đỗ Tư Oánh nói ra, không tính là cô phá vỡ giao kèo với Tần Hạo.

Mễ Khả buông tay, ngồi đờ ra một hồi lâu, bỗng ngẩng đầu hỏi: "Tiệm này còn tuyển người không?"

Mễ Lật: "......"

"Không tuyển!" Đỗ Tư Oánh phản ứng nhanh, "Cái tiệm nhỏ thế này, đã bốn người, còn tuyển cái gì mà tuyển!"

An Thành liếc quanh một vòng tiệm bánh, trong lòng thấy... Cũng không đến nỗi nhỏ lắm nhỉ... Nhưng nghĩ lại, thôi khỏi đi. Với hai vị tổ tông này, đồ còn chưa kịp bán hết, chắc tiệm đã bị đập tan.

"Cô là chủ hả?" Mễ Khả lần này hiếm khi lanh trí, từ mấy câu nói lúc nãy đã nhìn ra người quản lý cửa tiệm là An Thành, cô quay sang nói: "Lương tôi có thể không cần, các người thiếu gì không? Có cần nhân viên bán hàng không?"

Công thức quen thuộc, kịch bản quen thuộc, thậm chí lời thoại cũng na ná nhau. Mễ Lật chỉ muốn hỏi một câu: Mấy người rốt cuộc có phải đều giàu sẵn không vậy? Không lấy tiền mà chịu đi làm, các người rốt cuộc mưu cầu cái gì?

An Thành thật sự cũng không ngờ cái tiệm bánh nhỏ của mình lại có sức hút đến thế, người này nối tiếp người kia tranh nhau đòi tới làm không công, khiến hắn hơi lưỡng lự. Hắn lén liếc sang Thôi sư phụ, muốn xin ít ý kiến.

Thôi sư phụ: "Đừng nhìn tôi, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy ai tới tiệm bánh xin làm mà còn không lấy lương."

Chẳng qua hắn không biết là hôm Đỗ Tư Oánh đến, hắn đang nghỉ, nếu mà biết hiện giờ trong tiệm đã có một người làm không công rồi, chắc hắn chẳng bình tĩnh nói được như vậy.

Không hỏi được ý kiến gì, An Thành đành quay sang nhìn Mễ Lật, tất nhiên là Mễ Lật phản đối!

Đùa sao! Người đang trước mặt đây chính là đầu têu xúi giục nam chính hành hạ nữ chính bao phen! Tuy giờ không rõ cốt truyện đã trật ở đâu, nhưng giữ một nhân vật nguy hiểm thế này bên cạnh, làm sao cô có thể yên tâm cho được?

Ba nhân viên, hai người phản đối, một người không ý kiến, An Thành suy nghĩ một lúc, đành tiếc nuối từ chối cái điều kiện tưởng như rất hấp dẫn đó.

Bị từ chối, Mễ Khả cũng không chịu rời đi, cứ nhất quyết bám trụ trong tiệm. Cô chỉnh lại đầu tóc, vuốt phẳng quần áo bị túm kéo nhăn nhúm, hễ thấy có khách bước vào liền lập tức cười tươi như hoa, chạy ra chào hỏi.

Phải nói kỹ năng "cười giả trân" của vị tiểu thư này đúng là chuyên nghiệp, mới giây trước còn trợn mắt lên gân, giây sau đã cười dịu dàng đon đả như hoa nở. Mễ Lật cảm thấy tác giả chắc hẳn không ngờ tới năng lực diễn xuất của nhân vật phụ này lại được tận dụng theo cách này. Nhìn Mễ Khả nhiệt tình kéo khách như vậy, cô thật sự không nỡ bảo An Thành đuổi người ta đi.

Tối đến, Tần Dao đến đón Mễ Lật. Mễ Khả từ sáng tới giờ vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Mễ Lật, nên dù Tần Dao chỉ đứng ngoài không vào trong, cô vẫn lập tức phát hiện.

Mễ Khả vừa nhìn thấy Tần Dao, Tần Dao cũng đồng thời nhìn thấy cô, ngay khoảnh khắc đó, Mễ Lật cũng quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp bóng người quen thuộc đang theo sau mình.

Mễ Khả như không thể tin vào mắt mình, cứ nhìn chằm chằm hai người, Mễ Lật đang định mở miệng giải thích, nhưng chưa kịp nói gì thì Mễ Khả bỗng như phát điên, xông tới định đẩy Tần Dao.

Lúc Mễ Khả đánh nhau với Đỗ Tư Oánh, Mễ Lật còn có thể đứng bên hóng drama, hiện tại thấy cô ta định ra tay với Tần Dao thì không thể làm ngơ nữa, theo bản năng lập tức nhào tới chắn trước mặt Tần Dao.

Tần Dao nhanh như chớp đẩy Mễ Lật sang một bên, tay trái nắm chặt cánh tay Mễ Khả, tay phải đè vai cô xuống, cánh tay siết chặt, đồng thời đầu gối đá thẳng vào kheo chân. Mễ Khả căn bản không có sức phản kháng, chỉ trong chớp mắt đã bị quật quỳ xuống đất.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Dao: ??? Lại có người dám công khai tới giành em gái của tôi nữa sao?

Chương trước Chương tiếp
Loading...