[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 30



“Cô... Để tôi suy nghĩ một chút đã.” Mễ Chí Tân lộ vẻ do dự, quyền phủ quyết một phiếu đối với một công ty mà nói ảnh hưởng quá lớn, nhưng cái giá mà Tần Dao đưa ra thực sự khiến ông động lòng.

Tần Dao bỏ ra từng ấy tiền chỉ để đổi lấy một phiếu phủ quyết, xét về thân phận cổ đông mà nói, lợi ích của nàng hẳn là trùng khớp với lợi ích của công ty, vinh nhục cùng hưởng, nếu như nàng đã không coi trọng Mễ gia, thì ít nhất cũng sẽ vì đống tiền mà chính tay mình đầu tư vào mà không dám làm loạn, đúng không...

“Chuyện này tôi phải bàn lại với mấy người còn lại trong hội đồng quản trị đã.” Mễ Chí Tân vẫn cảm thấy có bẫy, không dám dễ dàng đồng ý.

Thấy thế, Tần Dao liền đổ thêm một gàu dầu vào lửa: “Giờ ông có thể gọi điện bàn bạc luôn, cái giá tôi đưa ra chỉ giữ đến 3 giờ chiều hôm nay, trước 3 giờ mà ông không cho tôi một câu trả lời chắc chắn, thì mấy điều đã nói trước đó, coi như không tính.”

Sắc mặt Mễ Chí Tân thay đổi mấy lượt, cuối cùng vẫn đứng dậy rời khỏi bàn cơm đi gọi điện thoại, trước khi đi còn dặn dì Trương dọn hết đồ ăn trên bàn để chuẩn bị lại bữa khác, coi như hoàn toàn ném mặt mũi sang một bên. Sau khi ông ta rời đi, Trần Ngọc cũng lập tức theo lên lầu, để lại Mễ Khả tiếp đãi khách.

Hai người đó vừa đi, phòng ăn lập tức yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, bốn người còn lại không ai mở miệng, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt và tiếng dao thái rau loáng thoáng truyền từ trong bếp ra, càng khiến bầu không khí nơi đây trở nên quái dị vô cùng.

Lẽ ra trong tình huống này, với thân phận chủ nhà, Mễ Khả nên chủ động tìm chủ đề để xoa dịu bầu không khí, nhưng từ lúc thấy Tần Dao, Mễ Khả cứ như gặp phải quỷ, lúc đầu khi còn náo nhiệt thì đỡ một chút, giờ đối mặt trực tiếp, cả người cô như ngồi trên đống lửa.

“Tôi... Tôi ra ngoài hít thở chút.” Nói xong liền vội vội vàng vàng chạy ra ban công, không dám liếc mắt nhìn về phía bên này thêm lấy một lần.

Nhìn bóng dáng Mễ Khả chật vật bỏ chạy khỏi phòng ăn, Mễ Lật càng thêm nghi hoặc.

Người nghi hoặc không chỉ có mình Mễ Lật, còn có cả Tần Hạo, dù gì thì sự bất thường của Mễ Khả cũng quá rõ ràng, ai có mắt đều nhìn ra được.

“Chị đã làm gì với Khả Khả vậy? Em ấy sợ chị đến thế cơ à?” Tần Hạo nhíu mày hỏi Tần Dao.

“Em tự đi hỏi nó đi.” Tần Dao thản nhiên trả lời.

Tần Hạo liếc nhìn Tần Dao, lại liếc nhìn Mễ Lật, cuối cùng không nói gì, xoay người rời khỏi phòng ăn đi tìm Mễ Khả.

Tần Hạo vừa đi, trong phòng ăn chỉ còn lại Mễ Lật và Tần Dao, thật ra Mễ Lật cũng rất tò mò, cô hỏi, Tần Dao cười cười, nói: “Thật ra cũng chẳng có gì, lần trước không phải cô ta bị trúng độc sao? Tôi đi cùng đến bệnh viện, bảo bác sĩ cho cô ta đặt ống dạ dày, ‘tỉ mỉ kỹ càng’ rửa sạch một lượt.”

Mễ Lật từng có một đồng nghiệp, do bị ngộ độc thức ăn mà bị người nhà đưa đi rửa dạ dày, nghe nói cực kỳ khó chịu, bình thường đã vậy, huống chi còn có người cố tình căn dặn bác sĩ, cảm giác đó, chỉ sợ là sống không bằng chết.

“Tần Hạo lúc đó không nhìn thấy sao?” Mễ Lật có phần kinh ngạc, không ngờ Tần Hạo lại không ngăn cản Tần Dao.

“Chính vì Tần Hạo có mặt, nếu rửa xong mà không phát hiện ra thành phần chất độc, chẳng phải sẽ bị lộ ngay sao? Cô ta còn đòi đến bệnh viện gần đó, tôi đoán chắc là đã có chuẩn bị trước, nên mới đổi sang một bệnh viện tư tốt hơn, cũng không xa lắm, Tần Hạo cái tên đầu...”

Tần Dao khựng lại một chút, Mễ Lật cảm thấy chắc nàng định nói “Tần Hạo cái tên đầu đất”, nhưng nghĩ lại dù sao cũng là em ruột mình, nói thế thì không hay, nên cô đành sửa miệng: “Tần Hạo chưa từng nghi ngờ cô ta giả trúng độc, đương nhiên sẽ thấy bệnh viện quen thuộc đáng tin hơn, thế là đưa cô ta đến đó.”

Cho nên Tần Dao chính là ép cho Mễ Khả từ diễn thành thật, không chỉ phải nếm trải cảm giác đau đớn khi trúng độc, còn bị cưỡng ép rửa dạ dày, không thể không biết là mình đã bị Tần Dao nhìn thấu, chẳng trách lại sợ cô đến vậy.

Mễ Lật không ngờ hôm đó còn có đoạn hậu truyện như thế, theo như cốt truyện trong tiểu thuyết thì sự việc này vốn dĩ không có sự nhúng tay của Tần Dao.

“Hôm đó tôi bảo em đi bệnh viện với tôi mà.” Tần Dao nhắc lại chuyện cũ, cố ý ra vẻ tủi thân: “Tôi muốn giúp em xả giận, kết quả em khán giả chính lại không nể mặt gì cả, không thèm có mặt luôn.”

“Em… Em đâu ngờ chị sẽ làm mấy chuyện đó vì em…” Mễ Lật ấp a ấp úng trả lời, lúc đó cô chỉ biết ôm lấy cái đùi to của Tần Dao mà thôi, nghĩ bụng nếu có thể bình an vô sự qua chuyện đã là may lắm rồi, ai mà ngờ cái đùi này không chỉ vững mà còn ra tay vì cô đến cả hậu sự nữa.

“Cũng nhờ em đích thân mời tôi một bữa đấy chứ~” Tần Dao nhoẻn môi cười, một tay chống cằm, một tay vén giúp Mễ Lật mấy sợi tóc lòa xòa bên má, “Em đã lấy lòng tôi đến vậy, tôi sao có thể để người khác giở trò bắt nạt em được?”

Gò má vừa nguội bớt được một chút của Mễ Lật lại bị hành động này của Tần Dao làm cho nóng ran trở lại, cô vội quay mặt đi, không dám tiếp tục nhìn thẳng vào người đối diện.

“Thật ra còn một chuyện.” Tần Dao ngắm đủ bộ dạng lúng túng của nàng rồi mới nói tiếp, “Tôi còn nắm một cái thóp khác của cô ta, tôi từng cảnh cáo rồi, không ngờ cô ta vẫn dám đến dây dưa với em.”

“Hả?” Mễ Lật lập tức nhìn về phía Tần Dao, đôi mắt lộ rõ vẻ tò mò.

“Hôm đó Tần Hạo chẳng phải nói cô ta là ân nhân cứu mạng gì đó sao? Tôi thấy hơi nghi, nên đi điều tra một chút…”

Thì ra là vậy… Trong nguyên tác phải đến khi nữ chính bị mấy nữ phụ thay phiên hành hạ xong, Tần Hạo mới phát hiện ra người cứu hắn năm xưa không phải Mễ Khả, mà là Mễ Lật người vợ mà hắn từ trước đến nay chẳng buồn liếc mắt nhìn, sau khi biết mình bị lừa, Tần Hạo đem hết những đau khổ mà Mễ Khả từng khiến nữ chính phải chịu, trả lại cho cô ta nguyên vẹn.

Tuy hiện tại mấy tình tiết hậu kỳ này vẫn chưa xảy ra, nhưng Mễ Khả hẳn cũng không khó để đoán ra kết cục nếu chân tướng bị vạch trần. Bằng chứng nằm trong tay Tần Dao, đối với cô ta chẳng khác gì một thanh dao sắc kề cổ, còn đáng sợ hơn vụ giả ngộ độc trước đó.

Khoan đã, Tần Dao mới nói là từng cảnh cáo Mễ Khả, bảo cô ta đừng quấy rầy Mễ Lật nữa. Nếu vậy, tại sao Mễ Khả còn dám liều mạng mà đến gây sự?

Nghi vấn từng lóe lên trong đầu lúc mới đến nay lại hiện về trong tâm trí Mễ Lật.

Nhưng bị Tần Dao nhìn chằm chằm như vậy, cô hoàn toàn không nghĩ ngợi gì được.

Thôi kệ đi! Mấy ngày rồi mới lại được gặp nữ thần, lãng phí thời gian vào mấy chuyện nhỏ nhặt này làm gì chứ!

Cô muốn nói chuyện với Tần Dao thật tử tế, từ lúc Tần Dao bước vào cửa là cô đã mong chờ được nói chuyện riêng với chị ấy rồi, vậy mà lúc thật sự có cơ hội, lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Tương tư không nói được nên lời, yêu thích cũng chẳng thể gói gọn trong vài câu. Mễ Lật nghẹn cả buổi, cuối cùng lại phun ra một câu: “Sao chị phải tặng nhiều quà quý giá thế cho mấy người đó chứ! Loại người như vậy đâu đáng để nhớ ơn, thật là phí của quá đi.”

A! Mình có độc phải không a! Sao lại đi nói mấy lời này vào lúc thế này cơ chứ!

Không được không được, lần này không phát huy được, phải sửa lại!

“Chị không cần đầu tư nhiều tiền cho họ như vậy…”

...Được rồi, chắc là mình thật sự có độc...

Mễ Lật lại một lần nữa cảm nhận được độ tụt thảm hại của chỉ số thông minh mỗi khi đối mặt với Tần Dao, vô cùng tuyệt vọng.

“Em không định nói mấy cái đó… Em muốn nói… Em muốn nói là…” Mễ Lật quýnh đến mức nói lắp luôn, cuối cùng dứt khoát bỏ cuộc, nhắm mắt “nằm thẳng đón đạn”, nói ra lời thật lòng: “Em muốn nói là… Em thật sự thấy rất bất ngờ khi chị đến, mấy hôm nay chị vất vả như vậy, em không muốn vì mấy chuyện vụn vặt này mà làm phiền chị. Em nghĩ mình có thể tự xử lý được, nhưng mà chị thật sự đến rồi, em thấy rất vui, em…”

Đây là cái mớ hỗn độn gì vậy chứ…

Mễ Lật không nói tiếp được nữa, lén hé một mắt định vụng trộm quan sát biểu cảm của Tần Dao, kết quả lại bị ánh mắt trêu chọc của đối phương bắt trúng tại trận.

“Em còn đáng yêu như vậy nữa, tôi sẽ không nhịn được mà hôn em ngay tại đây mất.”

Mễ Lật nghe thấy câu này thì ngẩn ra, tiếp đó liền ngoan ngoãn để mặc cho Tần Dao xoa đầu mình một cái.

Bị xoa đầu, lại còn nói cái gì mà “hôn hôn”… Mễ Lật không nhịn được nhớ tới giấc mơ kia mà mình từng mơ một lần nào đó, ánh mắt bất giác rơi xuống đôi môi của Tần Dao.

Môi Tần Dao có hình dáng rất đẹp, không mỏng không dày, chỉ có vài đường vân môi nhàn nhạt, nhìn vào liền cảm thấy mềm mại, hôm nay còn trang điểm tô son, càng thêm nổi bật tươi tắn, nếu mà hôn lên thì…

Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang cắt ngang dòng suy nghĩ của Mễ Lật, chắc là Mễ Chí Tân sắp xuống, cô chỉ đành lại lần nữa chạy vào nhà vệ sinh dội mặt cho hạ nhiệt.

Mặt đỏ tai hồng như vậy, xấu hổ muốn chết, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy được!

Lúc quay lại, mọi người đều đã ngồi lại vào bàn, Tần Dao vừa cúp điện thoại, nói với Mễ Chí Tân: “Tôi đã cho người sắp xếp rồi, hợp đồng sẽ được đưa tới đây.”

Xem ra Mễ Chí Tân đã đồng ý với điều kiện của Tần Dao.

Ăn cơm lại lần nữa, dì Trương bưng bánh sinh nhật lên, vốn nên là một màn rêu rao phô trương của cả nhà hiện tại chẳng ai còn tâm trạng mà nói chuyện nữa, bánh sinh nhật được chia qua loa, Diêu Phỉ mang luật sư tới, bên phía công ty của Mễ Chí Tân cũng có luật sư đến, mấy người ngồi xuống sofa trong phòng khách, bắt đầu thương lượng chi tiết hợp đồng.

Chuyện ký hợp đồng Mễ Lật không hiểu rõ lắm, cô cầm bánh đứng qua một bên, vừa gửi tin nhắn cho An Thành bảo mình bị kéo về nhà tổ chức sinh nhật cho Mễ Khả nên không qua tiệm được, vừa ăn bánh vừa chờ Tần Dao.

“Chị với Tần Dao từ bao giờ thân nhau như vậy?”

Mễ Lật đang bận chuyển qua lại giữa điện thoại và miếng bánh, bất thình lình nghe thấy giọng nói mơ hồ của Mễ Khả, suýt chút nữa làm cô giật mình rơi điện thoại vào bánh.

“Gì nữa đây?” Giờ cốt truyện đã dần chạy lệch khỏi quỹ đạo, Mễ Lật hoàn toàn không hiểu ý đồ của câu hỏi này là gì.

“Hôm nay sao chị lại không chịu về nhà tổ chức sinh nhật cho tôi?” Thấy Mễ Lật không chịu trả lời câu hỏi đầu tiên, Mễ Khả lại hỏi sang câu thứ hai.

“Chẳng phải có Tần Hạo về cùng cô mừng sinh nhật rồi sao?” Mễ Lật liền phản hỏi lại.

Hai người ai cũng không chịu trả lời ai, cứ thế câu trước lệch câu sau, cô nói gà tôi nói vịt cả buổi, chẳng có kết luận gì, cho đến khi Tần Dao quét mắt nhìn về phía này, Mễ Khả mới uất ức bỏ đi.

Rốt cuộc là sao vậy trời?

Mễ Lật ngơ ngác cầm lại điện thoại, phía bên An Thành vừa nhắn lại nói không sao, hắn đã đóng tiệm, đi chơi mất tiêu rồi.

Không sao thì nói sớm chứ! Mễ Lật đầy vạch đen, cứ tưởng An Thành có chuyện quan trọng gì, biết vậy từ sáng cô đã không thèm để ý hắn rồi!

Nhưng nghĩ lại thì cũng không hay, lúc đó chắc Tần Dao còn đang trên máy bay, nếu cô không bị vệ sĩ của Tần Hạo bắt về đây, vậy chẳng phải Tần Dao sẽ bay một chuyến uổng công sao? Lần này không giống lần trước, lần này là Tần Dao cố ý từ xa chạy tới chỉ để ra mặt giúp cô xả giận, mà kết quả là chính cô khán giả chính lại không có mặt, chắc Tần Dao sẽ bực mình lắm nhỉ.

Mễ Lật trong đầu tự vẽ ra hình ảnh Tần Dao ngồi một góc lặng lẽ bực dọc, thế là ngẩn người cười ngu cả nửa ngày, hoàn toàn không biết mình với An Thành vừa nói cái gì, cuối cùng dứt khoát cất luôn điện thoại, chuyên tâm liếm sắc nữ thần.

Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ Tần Dao khi làm việc. Khác hẳn sự tùy ý thong dong khi trò chuyện với cô thường ngày, giờ phút này vẻ mặt Tần Dao vô cùng nghiêm túc, mặc dù khoản đầu tư lần này tám phần là để đào hố cho Mễ Chí Tân nhảy, nhưng Tần Dao vẫn cực kỳ cẩn trọng rà soát từng điều khoản hợp đồng, nàng khẽ rũ mắt lắng nghe ý kiến của luật sư bên đối phương, khi thì gật đầu, khi thì hơi cau mày, cứng rắn từ chối những điểm không phù hợp.

Mấy người bận rộn suốt đến gần giờ ăn tối, cuối cùng cũng thống nhất xong toàn bộ chi tiết.

Tần Dao nhìn Mễ Chí Tân ký tên lên bản hợp đồng, sau đó mới ngoắc tay gọi Mễ Lật lại gần.

Mễ Lật không biết chuyện làm ăn của họ gọi cô đến làm gì, nhưng nhìn là Tần Dao gọi, cô vẫn ngoan ngoãn đi tới.

“Công ty chúng tôi sẽ ủy nhiệm Mễ Lật làm đại diện gia nhập hội đồng quản trị quý công ty, thay mặt thực hiện các quyền hạn.” Mễ Lật vừa đi tới trước mặt bọn họ, liền nghe thấy Diêu Phỉ dùng chất giọng lạnh lùng quen thuộc tuyên bố.

“Nó chưa từng làm mấy chuyện này, sao lại có thể giao quyền lớn như vậy cho nó?” Mễ Chí Tân kinh ngạc đến mức bật dậy khỏi ghế sofa.

Tần Dao không thèm đáp lời chất vấn của Mễ Chí Tân, chỉ nghiêng đầu, mỉm cười nói với Mễ Lật: “Quyền phủ quyết này giao cho em, sau này tất cả các kế hoạch cần hội đồng quản trị bỏ phiếu thông qua của công ty bọn họ, em không cần hỏi ý tôi, cứ dựa vào tâm trạng mà quyết định là được.”

Mễ Chí Tân không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Tần Dao, ông và luật sư đã thương lượng bản hợp đồng suốt cả buổi chiều, mọi điều kiện đều dựa trên tiền đề rằng Tần Dao sẽ không can thiệp quá sâu vào vận hành công ty vì đã bỏ vốn đầu tư, không ngờ Tần Dao hoàn toàn chẳng xem trọng số tiền đó, quay đầu liền giao quyền phủ quyết cho Mễ Lật, điều này đồng nghĩa với việc sau này mỗi quyết sách quan trọng trong công ty đều phải nhìn sắc mặt Mễ Lật.

Nghĩ đến thái độ của mình dành cho Mễ Lật suốt bao năm nay, mặt Mễ Chí Tân tái mét, ngã người ngồi phịch lại xuống ghế sofa.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Chuyện điều hành công ty các thứ chỉ là hư cấu vui vẻ thôi, đừng coi là thật nhé, ngoài đời chắc chắn không thể sơ sài vậy đâu đó!

Dạo trước có nhiều bé hỏi vụ của An Thành với Tần Hạo, hôm qua tui định viết vào lời tác giả mà không hiểu sao lại không lưu được. Thấy mọi người có vẻ lo lắng ghê, nên tui nói trước vậy—

An Thành vừa mới bị tra nam làm tổn thương xong, mà hắn cũng là dạng IQ online, không bị mỡ lợn che mắt, cho nên… Sau này chắc khỏi nói thêm nữa ha~ (liên tục ám chỉ điên cuồng 👀).

Chương trước Chương tiếp
Loading...