[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 29



“Nghe nói hôm nay bên thông gia có người sinh nhật, không biết có ngại thêm một đôi đũa một cái bát không?” Tần Dao nhẹ nhàng bước vào phòng, phía sau còn có tài xế theo cùng.

Mễ Chí Tân sững người chốc lát, rồi vui mừng ra mặt, vội nói: “Hoan nghênh hoan nghênh! Đều là người một nhà, khách khí cái gì! Tôi vốn cũng định mời cô với ba cô, nhưng nghĩ hai người đều bận rộn, sinh nhật con nít thôi mà, sợ quấy rầy nên mới không báo một tiếng, ha ha ha ha…”

Mễ Chí Tân cười gượng vài tiếng, không ai tiếp lời, Trần Ngọc thì vốn EQ đã thấp, không biết làm sao đỡ tình, còn sắc mặt Mễ Khả lại cực kỳ vi diệu, không đơn thuần là kinh ngạc, thậm chí còn xen lẫn chút sợ hãi?

Mễ Lật lại chẳng để ý đến phản ứng bọn họ, thậm chí cũng không nghe rõ Mễ Chí Tân nói gì, từ lúc Tần Dao xuất hiện, ánh mắt cô đã hoàn toàn bị đối phương hút chặt, những thứ khác đều như bị thần kinh cảm giác của cô tự động lọc bỏ.

Tần Dao hôm nay mặc một chiếc sơ mi trắng cổ chữ V, để lộ cổ thon cùng xương quai xanh gợi cảm, phía dưới là chân váy ôm sát màu lam nhạt, phối với đôi giày cao gót đồng màu, nhìn qua vẫn như thường lệ, ưu nhã, điềm tĩnh, sắc sảo.

Chị ấy… Sao lại xuất hiện ở đây?

Tim Mễ Lật đập thình thịch, cô thật sự chưa chuẩn bị tâm lý để gặp lại Tần Dao lần nữa.

Chẳng lẽ là đến vì mình?

Trong lòng bỗng nảy sinh kỳ vọng, ngọt ngào đến mức đầu ngón tay cũng khẽ run, nhưng nghĩ tới việc dạo gần đây Tần Dao bận rộn đến tận khuya, hôm qua còn làm việc tới nửa đêm mới nghỉ ngơi, trong lòng cô lại dâng lên vị chua xót.

Chị ấy về lúc nào? Vừa xuống máy bay sao? Về nhà chưa? Ăn trưa chưa vậy?

Trong nháy mắt, vô số câu hỏi ùa tới, tất cả đều xoay quanh Tần Dao, cô muốn từ trên gương mặt kia tìm chút đầu mối, nhưng đáng tiếc là lớp trang điểm khéo léo đã che lấp hết mọi biểu cảm.

“Lần này tới vội, chưa kịp tìm hiểu sở thích của thông gia, chỉ mang chút quà mọn, mong mọi người đừng chê.” Tần Dao nói xong, tài xế phía sau bước lên, lần lượt đưa quà cho ba người Mễ gia, Tần Dao khẽ gật đầu, tài xế liền lui ra ngoài, xem ra là về xe đợi.

Ba người mở quà ra, Mễ Chí Tân nhận được một chiếc đồng hồ, Trần Ngọc và Mễ Khả mỗi người một cái túi xách.

Thương hiệu hàng xa xỉ ở thế giới này hoàn toàn không giống với kiếp trước của Mễ Lật, cô không nhận ra được tên nào cả, nhưng nhìn nét mặt ba người kia, tám phần là giá trị không nhỏ.

Mễ Chí Tân càng nhìn càng vui, miệng không ngừng khách sáo “đến là được rồi, còn khách khí gì chứ”, nhưng tay vẫn giữ chặt hộp quà, chẳng có chút nào là định từ chối.

Tần Dao cười cười, đi đến bên cạnh Mễ Lật, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, quay sang nói với Mễ Chí Tân: “Không phải khách sáo đâu, dù sao Mễ Lật bây giờ cũng là người Tần gia rồi, trở về nhà mẹ đẻ, sao có thể để em ấy tay không mà đến được?”

Nhiệt độ xuyên qua lớp vải áo truyền đến từ vai, tay của Tần Dao như thường lệ, đầu ngón tay lạnh mát, chỉ có lòng bàn tay mang chút ấm áp, nhưng chỉ một tia ấm mỏng manh này, lại khiến Mễ Lật có cảm giác như bị đốt cháy, mặt cô nóng bừng, tai đỏ đến tận cổ. Nàng vội cúi đầu, giả vờ nghiêm túc dùng đũa khuấy tán hạt cơm trong bát, sợ người khác nhìn ra tâm tình mình lúc này.

Nữ thần sao có thể tốt đến mức này chứ!
Trong đầu Mễ Lật như có một dòng thác ngọt ngào ào ào đổ xuống, làm bao suy nghĩ đều hoá thành hồ dán, cô biết rõ chỉ một chữ “tốt” không đủ để hình dung, nhưng lúc này ngoài chữ đó ra, cô hoàn toàn không nghĩ nổi từ nào khác.

Tốt! Nữ thần cái gì cũng tốt! Ở đâu cũng tốt!
Hôm nay cũng là một ngày muốn tiếp tục làm fan não tàn vì nữ thần!

Trong khi Mễ Lật ngồi một bên trái tim bay bổng, sắc mặt những người khác trong Mễ gia thì không thể nói là dễ nhìn, câu nói kia của Tần Dao gần như là thẳng thừng chỉ mặt, quà hôm nay là vì Mễ Lật mới mang đến, còn bọn họ chỉ được thơm lây.

Mễ Chí Tân khựng tay một chút, sau mấy giây liền lấy lại vẻ mặt, gượng gạo cười ha ha vài tiếng. Hiện tại trong tay Tần Dao nắm giữ không ít quyền lực và tài nguyên của Tần gia, chẳng thua gì Tần Hạo. Trước đây nói đến rát cả miệng, Tần Hạo vẫn không mảy may hứng thú đầu tư, ông còn tưởng chuyện này coi như xong, không ngờ hôm nay Tần Dao lại đích thân tới cửa, nếu có thể bám vào quan hệ với nàng thì cũng là cơ hội không tệ.

Một tia hy vọng mới vừa lóe lên, tuy trong lòng có bực, nhưng Mễ Chí Tân không dám để lộ chút nào ra mặt, giả vờ như không nghe ra hàm ý trong lời Tần Dao, vội vàng nói: “Mau ngồi, mau ngồi! Biết cô đến thì chúng tôi đã chờ cô rồi, bữa cơm này ăn được nửa chừng mới có khách quý đến, đúng là quá sơ suất, hay là tôi gọi điện đặt bàn ngay bây giờ, chúng ta ra ngoài ăn?”

“Không cần phiền phức thế.” Tần Dao đáp, “Hôm nay là sinh nhật Mễ Khả, lấy nhân vật chính làm trọng, tôi chỉ là đến góp vui thôi.”
Nói đoạn, cô ngồi xuống ngay ghế trống bên cạnh Mễ Lật, bàn tay đặt dưới bàn thình lình nhéo nhẹ một cái lên eo nàng.

Mễ Lật giật nảy người, cuối cùng cũng hoàn toàn bừng tỉnh khỏi trạng thái ngẩn ngơ.

“Không được không được!” Mễ Chí Tân còn đang tính lấy lòng, thái độ cực kỳ nhiệt tình: “Đã tới đây thì không thể qua loa, tôi gọi cho nhà hàng ngay, đến nơi là có thể dọn sẵn bàn.”

Tần Dao không thèm để ý đến lời ông ta, đưa mắt nhìn sang phía Mễ Khả, mỉm cười như không cười: “Vẫn là nghe nhân vật chính đi, sinh nhật mà, do cô ấy quyết định.”

Mễ Lật theo ánh mắt của Tần Dao nhìn qua, lúc này mới phát hiện ra sự khác thường của Mễ Khả.

Sắc mặt Mễ Khả có chút tái nhợt, khẽ cắn môi, tay cầm đũa khẽ run rẩy.

Cô ta đang sợ Tần Dao sao? Mễ Lật nghi hoặc liếc nàng một cái, lại quay đầu len lén nhìn Tần Dao, gương mặt Tần Dao mang theo ý cười nhàn nhạt, giọng điệu cũng không hề lạnh nhạt, dựa vào thái độ này, thật sự không hiểu Mễ Khả sợ cái gì.

Rõ ràng lần trước gặp nhau vẫn chưa đến mức này mà?

“Khả Khả, A Dao khó lắm mới tới chơi một lần, chúng ta không thể tiếp đón sơ sài được…” Mễ Chí Tân thậm chí còn gọi thẳng là “A Dao”.

Cái gọi là “A Dao”? Ông ta còn gọi thân mật hơn cả mình ư?!

Trong lòng Mễ Lật “bùm” một tiếng, lập tức cảm thấy từ miệng Mễ Chí Tân thốt ra cái tên này vô cùng chói tai! Rõ ràng cô còn chưa từng gọi Tần Dao thân mật đến thế, cái loại mặt dày này sao có thể nói tự nhiên như vậy được?!

Mễ Lật vừa định mở miệng, Tần Dao như đã đoán trước được nàng muốn nói gì, lén kéo nhẹ nàng một cái dưới gầm bàn.

Hơi thở suýt chút nữa nghẹn trong cổ họng, Mễ Lật đành tiếp tục cúi đầu chọc chọc hạt cơm trong bát, nghẹn đến muốn ho nhưng không dám.

“Vẫn nên ăn ở nhà là được rồi.” – Tần Dao lên tiếng, câu này rõ ràng là nói với Mễ Chí Tân, nhưng ánh mắt lại chẳng rời khỏi người Mễ Khả một giây.

Áp lực như vậy, rốt cuộc Mễ Khả cũng không chịu nổi nữa, nhỏ giọng nói với ba mình: “Ở nhà đi, đỡ phải chạy tới chạy lui.”

“Nhưng mà như vậy không hay lắm đâu…” Mễ Chí Tân vẫn còn do dự.

Tần Dao nghiêng người tựa vào lưng ghế, bộ dạng thản nhiên thoải mái, nhưng lời nói ra lại chẳng có chút khách khí nào: “Không có gì là không hợp, dọn hết đi, làm lại một bàn mới.”

Ối giời ơi… Chuyện này mà nói ra miệng ở trong nhà người khác, đổi bàn cơm vì không hài lòng? Dù có là ở nhà mình, bắt trưởng bối vì mình mà dọn hết rồi nấu lại cũng không phải chuyện lễ phép, Mễ Lật biết rõ Tần Dao không phải người càn quấy, chị ấy làm vậy rõ ràng là cố tình khiến Mễ Chí Tân mất mặt.

Mặt Mễ Chí Tân sa sầm, không hiểu rốt cuộc mình đắc tội vị đại tiểu thư này ở đâu, đúng lúc Trần Ngọc lại không biết nhìn sắc mặt, chen miệng nói: “Cơm cũng ăn đến nửa rồi, bắt mọi người chờ đợi làm lại cũng không tiện… Hay là để dì Trương làm thêm vài món?”

Trần Ngọc ngốc đến mức Mễ Lật chỉ muốn tặng nguyên cái nồi lẩu úp vào đầu bà ta cho tỉnh, đây rõ ràng là đưa đầu ra cho Tần Dao bắn phá tiếp!

Quả nhiên Tần Dao không hề dao động, khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh băng, giọng nói cũng lạnh hơn hẳn: “Dọn. Làm. Lại.”

Aaaa cái giọng này, mình mê chết mất!!

Tần Dao vừa xuất hiện là Mễ Lật đã âm thầm mong chờ nữ thần vả mặt đám người kỳ quái trong nhà này rồi, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra thật đến vậy.

Bây giờ cô không còn tâm trạng để xem kịch, mấy con người phiền não kia có là gì đâu? Cô chỉ muốn lôi nữ thần đi ngay lập tức, tìm một góc không người, rồi…

Trời ạ đầu óc mày còn có thể bình thường một chút được không?! Mễ Lật hận không thể úp mặt xuống bàn, nữ thần đang nghiêm túc vì mình mà xả giận, thế mà trong đầu cô lại đang mơ mộng chuyện xấu hổ thế kia?

Trong đầu Mễ Lật lại bắt đầu vang lên cuộc chiến giữa tiểu nhân lý trí và tiểu nhân cảm xúc.

Tiểu nhân lý trí:

> “Không biết xấu hổ? Người ta đang giúp cậu, cậu thì ở đây mơ mộng linh tinh?”

Tiểu nhân cảm xúc uỷ khuất:

> “Không phải đâu! Là vì giọng nữ thần quá gợi cảm! Là lỗi của cô ấy!”

Tiểu nhân lý trí tức giận dậm chân:

> “Gợi cảm cái gì? Người ta chỉ nói mấy câu thôi mà! Cậu thích cái kiểu lạnh nhạt ra lệnh này sao?”

Tiểu nhân cảm xúc đỏ mặt, hai mắt long lanh:

> “Không phải ai nói tôi cũng thích! Tần tra nam làm bộ làm tịch thì tôi thấy ghê tởm, Diêu Băng Sơn lạnh nhạt thì tôi thấy nhàm chán, nhưng nữ thần thì khác! Bình thường với tôi dịu dàng thế cơ mà! Nếu thỉnh thoảng dùng cái giọng kia ra lệnh cho tôi làm mấy chuyện mờ ám một chút… Aaa tôi chết mất!!”

Tiểu nhân lý trí: “…???”

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh chút!” Mễ Lật buột miệng hét một câu, lập tức đứng lên chạy khỏi bàn ăn, mặc kệ sau lưng có bao nhiêu ánh mắt nghi hoặc.

Cô chạy vào phòng tắm, mở nước, rửa mặt mấy lần, đợi sắc đỏ trên mặt dịu xuống mới dám quay lại.

Vừa ngồi xuống chưa kịp lấy lại tinh thần, liền nghe Tần Hạo mở miệng: “Tần Dao, chị phát cái gì điên vậy? Có gì từ từ nói, hôm nay là sinh nhật Khả Khả.”

“Vậy sao?” Tần Dao cười nhạt, không chút khách khí vạch trần: “Chị còn tưởng hôm nay là để bàn chuyện đầu tư của Mễ tổng chứ.”

Một câu nói thẳng thừng khiến không khí trên bàn ăn lập tức đông cứng.

Tần Hạo vốn đã chẳng ưa gì mấy người Mễ gia, nếu không phải nể mặt Mễ Khả hắn từ sớm đã chẳng buồn mở miệng, giờ nghe Tần Dao nói toạc ra sự thật, lại nhớ tới chuyện lúc nãy Mễ Chí Tân cứ bám lấy mình nói chuyện đầu tư, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cuối cùng hắn dứt khoát im lặng, không còn định can ngăn.

Mễ Chí Tân nhìn Tần Dao một lúc lâu, giọng lạnh xuống mấy độ: “Tôi tưởng con cháu Tần gia đều được dạy dỗ lễ phép, biết quy củ.”

Tần Dao chỉ cười nhạt, ánh mắt chẳng buồn để ý đến sự châm chọc, thẳng thừng hỏi lại: “Ông muốn bao nhiêu tiền đầu tư?”

Đoàng.

Một câu phũ phàng như tát thẳng vào mặt người đàn ông kia, Mễ Chí Tân lập tức bị chọc giận, sắc mặt tím tái như gan lợn, hai tay đặt trên bàn siết đến mức gân xanh nổi rõ, lại không dám trút giận lên người Tần Dao như đã từng quát Mễ Lật.

Tần Dao thấy ông ta không nói, liền tự mình báo ra một con số, sắc mặt Mễ Chí Tân lập tức sa sầm. Tần Dao không chút để ý, tùy tiện nâng tay, nhẹ giọng: “Vậy thì… gấp đôi đi.”

Ầm.

Mễ Chí Tân như bị dội gáo nước sôi, mặt đỏ bừng, trong mắt chỉ còn lại phẫn nộ.

Nhưng tới lúc Tần Dao hờ hững báo ra lần thứ ba, Mễ Lật lại rõ ràng thấy được trong ánh mắt Mễ Chí Tân, dẫu căm giận vẫn dần dần lộ ra do dự.

Quả nhiên, ông ta động lòng rồi.

“Giá này không chỉ cho mỗi một hạng mục ông đang nhắm tới.” Tần Dao cười nhàn nhạt, ngữ điệu như đang đùa giỡn chuyện mấy trăm nghìn bạc lẻ: “Các mảng kinh doanh khác trong công ty ông, chỉ cần cần đầu tư, cứ theo mức này mà làm.” Lại cộng thêm một tầng dụ hoặc.

Trước món mồi khổng lồ, cuối cùng Mễ Chí Tân cũng nén giận xuống, cứng giọng hỏi: “Vậy cô muốn gì?”

Tần Dao liếc mắt nhìn ông, khóe môi khẽ cong lên, chậm rãi nói từng chữ: “Tôi muốn quyền phủ quyết trong hội đồng quản trị công ty ông.” Lời vừa dứt, không chỉ Mễ Chí Tân, ngay cả Tần Hạo cũng quay đầu nhìn nàng, ngạc nhiên không thôi.

---

[Tác giả có lời muốn nói]

Tần Dao: Ủa hình như tôi lại phát hiện thêm một play mới rồi đó~

Chương trước Chương tiếp
Loading...