[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 28



Mấy ngày sau đó, mỗi lần gọi video với Tần Dao, Mễ Lật đều cẩn thận dè dặt, sợ Tần Dao lại nhắc đến chuyện kia. Cũng may Tần Dao tựa như đã bận đến quên mất, khiến cô cuối cùng cũng có thể yên tâm, không cần lần nào cũng chuẩn bị lấy Lật Lật ra làm cái cớ để cúp máy.

Mùng 5 Mễ Lật được nghỉ, cô định trốn ở nhà Tần Dao một ngày, chẳng lẽ còn có người đến tận cửa bắt người sao!

Gần trưa, cô nhận được cuộc gọi từ An Thành, hắn nói hôm nay có việc bận, hỏi cô có thể đến cửa hàng trông quầy giúp một lát không.

Có thể... Nhưng mà tôi cảm thấy tôi đại khái không thể hoàn thành nổi nhiệm vụ này a...

Trước đó Mễ Lật đã nói với An Thành hôm nay sẽ không về nhà ba mẹ, cả ngày đều sẽ ở nhà mình, hiện tại cô không tiện nói rõ vì sao có thời gian mà lại không thể đến cửa hàng, đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Kết quả cô vừa đi đến gần cửa hàng, một chiếc xe màu đen đột nhiên dừng lại trước mặt, trên xe bước xuống hai người đàn ông xa lạ, một bàn tay từ phía sau vươn ra bịt miệng cô, hai người kia nhanh chóng kéo cô lên xe.

Trên xe, cô bị hai người kia kẹp trái phải, ngồi ở giữa, khó chịu muốn chết.

“Đại ca, thương lượng chút được không, có thể tìm chỗ nào dừng xe một lát không? Tôi muốn đi vệ sinh…” Mễ Lật đem toàn bộ kỹ năng diễn xuất cả đời ra mà giả vờ đáng thương, tuy biết là hy vọng mong manh nhưng vẫn muốn thử xem có thể chạy thoát hay không.

“Phu nhân, nhịn một chút đi, còn mười phút nữa là đến.”

Phu nhân???

Mễ Lật ngây người, cô vốn tưởng là Mễ Khả tìm người tới cưỡng ép bắt cô đi, nghe khẩu khí này, thì ra là người của Tần Hạo?

Không đúng a, đây là tình huống gì?

“Tần Hạo hôm nay đến nhà ba tôi sao?” Mễ Lật hỏi.

“Vâng, phu nhân, thiếu gia đang đợi ngài.”

Mễ Lật chẳng muốn phun tào mấy cách xưng hô “phu nhân”, “thiếu gia” gì đó, hiện tại cô chỉ muốn biết, đây là đang giở trò gì vậy?

Trước tiên, cô đâu có báo cho Tần Hạo đến Mễ gia, theo thiết lập trong nguyên tác, hiện tại Tần Hạo hẳn là còn chưa biết hôm nay là sinh nhật Mễ Khả, sau này tới cũng là do cuộc điện thoại mời mọc của Mễ Khả mà thôi.

Cho nên bây giờ là Mễ Khả chủ động mời Tần Hạo đến từ trước?

Mễ Khả gọi Tần Hạo tới sớm, rồi lại bảo Tần Hạo đưa cô tới?

Mễ Lật không cảm thấy chuyện này là do Tần Hạo chủ động tìm mình, nếu Tần Hạo thực sự sẽ để tâm đến cảm xúc của người nhà Mễ Lật, thì trong nguyên tác hắn đã chẳng thẳng thừng từ chối nữ chính. Hắn chán ghét người cha hám lợi cùng mẹ kế của nữ chính, lại còn bị Mễ Khả khiêu khích thêm vài lần, nên nói trắng ra, với cả nhà nữ chính, hắn chỉ nguyện ý nghe lời một mình Mễ Khả nói.

Nhưng vấn đề là Mễ Khả đã gọi Tần Hạo tới rồi, vậy còn nhất định phải lôi cô theo làm gì?

Cô muốn nam chính, tôi đây chẳng phải đã dâng tận tay cho cô rồi sao?

Mễ Lật hết sức mơ hồ, sao cô cảm thấy tình tiết này đã bắt đầu đọc không hiểu nữa rồi?

Dọc đường đi, mấy vệ sĩ áo đen ngoài việc không cho cô xuống xe, cũng không trả lời thêm bất kỳ câu hỏi nào của cô, còn lại thì không làm khó dễ gì.

Chờ đến nơi, hai người vẫn một trái một phải kèm sát cô, cho đến khi đưa cô bước vào sân biệt thự mới đồng loạt lui ra.

“Chị ơi, em đợi chị lâu lắm rồi đó!” Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Mễ Khả rất nhanh từ trong nhà bước ra, khoác tay Mễ Lật kéo nàng vào nhà.

Mễ Lật thử rút tay ra, khổ nỗi Mễ Khả bám quá chặt, tư thế này khiến cô cực kỳ không thoải mái, gần như là bị Mễ Khả kéo xềnh xệch vào trong cửa.

Trong nhà, Tần Hạo đang ngồi trên ghế sofa, lại là một khuôn mặt đen sì.

Mễ Lật đã quen rồi, Tần Hạo phần lớn thời gian đều là cái mặt lạnh như núi băng, mỗi khi cô xuất hiện thì mười lần hết chín lần đều không vui, huống chi trước khi cô đến, tám chín phần là Mễ Khả lại khiêu khích thêm một đợt, nếu hôm nay hắn mà tỏ ra dễ chịu mới là chuyện lạ.

Mễ Lật khoảng thời gian này sớm đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhìn thấy sắc mặt Tần Hạo chẳng buồn tức giận chút nào, thậm chí còn mỉm cười với hắn một cái.

Giận dữ làm hại thân thể, giận người khác thì cứ để người ta tức đi, cô biết Tần Hạo chắc chắn đang giận mình, vậy thì để hắn giận thêm chút nữa cũng tốt.

Quả nhiên, Tần Hạo vừa thấy nụ cười này của Mễ Lật, bàn tay đặt trên đùi liền chậm rãi siết lại thành quyền.

Oa ôi, nhìn hung dữ thật đó nha!

Tác giả quyển sách này xem như còn chút lương tâm, Tần Hạo tuy có đủ loại lịch sử tra nam, nhưng ít ra chưa từng động tay đánh phụ nữ. Mễ Lật chính là nhìn trúng điểm này của hắn, mấy ngày nay đã âm thầm nghĩ ra được một biện pháp mới để đối phó với Tần Hạo. Cô biết rõ diễn biến cốt truyện, chỉ cần không có nữ phụ nào muốn đánh vào nội tạng của cô, thì cô hoàn toàn có thể vô tư mà chọc tức Tần Hạo, chọc đến khi hắn tức chết mới thôi! Cho hắn nếm thử cảm giác bị tức đến nửa sống nửa chết như nữ chính trong nguyên văn mỗi ngày ấy.

“Khả khả hôm nay sinh nhật, sao cô không nói với anh?” Tần Hạo thấp giọng chất vấn.

“Em ấy là em gái tôi, liên quan gì đến anh?” Mễ Lật lập tức phản hỏi lại.

Tần Hạo hít một hơi sâu, rõ ràng đang cố áp chế lửa giận: “Cô căn bản là không định về nhà mừng sinh nhật cho em ấy!”

“Chắc chị là bận quá nên quên, chuyện này cũng bình thường mà, mấy năm trước chị cũng từng quên rồi, đều tại em sáng nay quên không nhắc lại lần nữa.” Mễ Khả vẫn khoác tay Mễ Lật, làm ra vẻ thân mật hiểu chuyện, trên thực tế lại đang âm thầm đổ thêm dầu vào lửa, ra hiệu với Tần Hạo rằng Mễ Lật từ trước đến nay đều chẳng coi trọng cô ta.

“Tức cười.” Tần Hạo hừ lạnh một tiếng, bỗng nhiên cau mày hỏi Mễ Lật: “Cái công việc ở tiệm bánh ngọt kia của cô, còn chưa nghỉ sao?”

“Tiệm bánh ngọt? Tiệm bánh ngọt gì vậy?” Mễ Lật còn chưa kịp mở miệng, Mễ Khả đã giành hỏi trước.

Mễ Lật tuyệt không muốn để Mễ Khả biết tên tiệm, kẻo sau này lại mò đến quấy rầy cô, vì thế lập tức cướp lời trước Tần Hạo, ủy khuất nói: “Chuyện này phải hỏi anh đó, anh không cho tôi tiền tiêu, chẳng lẽ tôi không nên tự đi kiếm tiền nuôi mình sao?”

Trong nguyên tác, nữ chính thích Tần Hạo, cho dù là vì muốn bảo vệ danh tiếng của hắn hay giữ lại chút tự tôn cho bản thân, nàng đều không muốn để người ngoài biết Tần Hạo đối xử tệ với mình. Nhưng Mễ Lật hoàn toàn không có mối bận tâm đó, cô biết Tần Hạo sĩ diện, ước gì có thể hét toáng lên cho cả thiên hạ biết, Tần Hạo chính là một tên đàn ông ngược đãi vợ!

Tần Hạo hoàn toàn không ngờ Mễ Lật lại chơi chiêu này, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc kiểu “chúng ta đều đã ly hôn, cô vậy mà còn dám đòi tiền tôi?”.

Mễ Lật dũng cảm đối mặt, bình tĩnh đáp lại ánh mắt hắn, ngụ ý rõ ràng: “Ly hôn là chuyện anh không chịu công khai, bên ngoài ai ai cũng tưởng anh vẫn là chồng tôi, cái lợi này anh nghĩ chiếm không công được sao?”

Tần Hạo thật sự không nghĩ tới, chuyện hắn vẫn luôn dùng để khống chế Mễ Lật, lúc này lại bị nàng lật lại cắn ngược một chiêu, nhất thời trầm mặc mấy giây, sau đó mở miệng: “Khả khả nhớ cô như vậy, cô lại ngay cả sinh nhật em ấy cũng không chịu về, cô còn coi em ấy là người nhà không?”

Mễ Lật hơi không hiểu lắm đoạn Mễ Khả nhớ cô này là diễn biến kiểu gì, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc cô đáp trả lời trách móc của Tần Hạo: “Sinh nhật của tôi, năm nào anh từng tổ chức cho tôi chưa?”

Tần Hạo sững người, nói: “Khi đó chúng ta còn chưa kết hôn.”

“Chậc, tôi tưởng đã đính hôn rồi, sớm đã là người một nhà, hai nhà chúng ta đều ở trong thành phố S, đại thiếu gia Tần gia anh sinh nhật của người nhà còn chẳng buồn quan tâm, lại quay sang chất vấn tôi vì sao không về mừng sinh nhật người nhà?”

Tần Hạo bị nàng vòng vo mấy câu làm cho rối não, cư nhiên không nói được lời nào.

“Mễ Lật! Con nói năng kiểu gì vậy!” Một bên, Mễ Chí Tân thấy Mễ Lật chỉ nói mấy câu đã khiến Tần Hạo nổi giận, lập tức nổi đóa, chỉ thẳng vào mặt con gái, quát: “Có ai nói chuyện với chồng mình kiểu đó không? Mau xin lỗi A Hạo đi!”

Ồ, xin lỗi, anh ta không phải chồng con nữa rồi. Mà lại nói, thời buổi nào rồi, phụ nữ lấy chồng chẳng lẽ vẫn còn phải theo cái tư tưởng ‘phu vi thê cương’ cổ lỗ đó sao? Gọi con gái bằng cả họ tên, gọi con rể thì thân mật “A Hạo” này “A Hạo” nọ, cái mức độ nịnh hót này thật đúng là không hề che giấu chút nào luôn ha.

Mễ Lật lạnh lùng nhìn hết một màn diễn này, trong lòng cười nhạt, ông muốn trèo lên cành cao này thì vẫn nên chết tâm sớm đi là vừa, trong nguyên tác, nữ chính và Tần Hạo chưa từng ly hôn, Tần Hạo cũng chưa từng để Mễ gia chiếm được chút lợi nào, mà hiện tại, cô với hắn đã âm thầm ly hôn từ lâu, Mễ Chí Tân cho dù có nịnh đến trời long đất lở, cũng chẳng có tác dụng gì đâu.

“Ây da, tôi đã nói đứa nhỏ này từ bé đã chẳng có dạy dỗ gì ra hồn, tưởng lấy chồng rồi sẽ sửa được, ai ngờ vẫn cái tính ngang ngược. Cũng may là mẹ cô có mắt nhìn xa, lúc cô còn bé xíu đã định sẵn hôn sự với A Hạo, chứ cô kiểu này, nhà nào dám cưới chứ!” Mẹ kế Trần Ngọc khoanh tay đứng một bên, không quên nhân cơ hội bôi đen Mễ Lật thêm mấy câu.

“Ăn cơm không? Không ăn thì tôi đi.” Mễ Lật chẳng thèm để ý bà ta, đi thẳng tới bàn ăn ngồi xuống, dù sao cô xuyên đến đây vốn đã chẳng có tình cảm gì với cái nhà này, Trần Ngọc đã nói cô không có giáo dưỡng, Mễ Chí Tân cũng không thật lòng coi cô là con, vậy thì cô càng không cần coi họ là cha mẹ làm gì.

“Mẹ kế của mày đang nói chuyện với mày đấy!” Mễ Chí Tân đập mạnh tay xuống bàn trà, bật dậy quát: “Lại đây! Đứng nghiêm!”

Mễ Lật nhún vai một cái, mặt đầy vẻ thờ ơ, chẳng có ý định nghe lời: “Con đây là đang vì sinh nhật của Mễ Khả mà suy nghĩ, dù sao cũng là ngày vui, cãi cọ om sòm thì ra thể thống gì? Con thấy người không muốn mừng sinh nhật cho Mễ Khả, e là chính các người đấy chứ?”

Một câu nói ra, cả phòng phút chốc im bặt.

Mễ Khả thấy vẻ mặt Tần Hạo dường như đã bắt đầu hiện lên chút mất kiên nhẫn vì cuộc tranh cãi này, lập tức bước lên hoà giải, tỏ ra hiểu chuyện: “Thôi mà, chị đến là em vui lắm rồi, đừng nói nữa, dì Trương, dọn cơm đi ạ~”

Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, mọi người cũng theo đó mà ngồi vào bàn.

Mễ Chí Tân như biến thành một con người khác, quét sạch dáng vẻ thô lỗ khi nãy mắng Mễ Lật, cười nói niềm nở với Tần Hạo, cố gắng tìm cơ hội nhắc đến dự án đang làm ở công ty, hy vọng Tần Hạo chịu đầu tư ít vốn.

Chỉ tiếc Tần Hạo mặt lạnh như tiền, thậm chí ngay cả mấy lời khách sáo cơ bản cũng không buồn nói, thái độ rõ ràng là chẳng có hứng thú, Mễ Lật ngồi một bên nhìn còn thấy thay ông ta xấu hổ giùm.

“À, Lật Lật, con thấy sao?” Mễ Chí Tân bất ngờ quay đầu gọi nàng.

Mễ Lật đang mải ăn, nghe tiếng “Lật Lật” ngọt như rót mật thì suýt nữa cắn phải lưỡi.

“Dạ?” Mễ Lật mờ mịt ngẩng đầu.

“Ý ba là, đã là người một nhà thì nên hỗ trợ nhau, cùng kiếm tiền cũng là chuyện nên làm mà.”

Ồ, trách sao đột nhiên đổi giọng gọi mình ngọt xớt, thì ra là muốn mình mở miệng giúp ông ta khuyên Tần Hạo bỏ tiền đầu tư chứ gì.

“Con chỉ tới mừng sinh nhật Mễ Khả, mấy chuyện khác con không rõ.” Mễ Lật mỉm cười, nhẹ nhàng đáp một câu không mặn không nhạt, nhét luôn cục than nóng này trả lại.

Đùa nhau à! Chớ nói đến chuyện Tần Hạo vốn dĩ sẽ không nghe lời cô, cho dù hắn có đồng ý đi nữa, cô cũng không muốn vì một người cha kỳ cục như vậy mà nợ ân tình của Tần Hạo đâu.

Giọng điệu rõ ràng là ‘không giúp’ của Mễ Lật khiến Mễ Chí Tân lại bắt đầu mất kiên nhẫn. Trần Ngọc tranh thủ chen vào giễu cợt: “Ôi dào, ông cũng đừng làm khó Mễ Lật làm gì, mấy chuyện này nó đâu có hiểu, có nói vào cũng chẳng ai nghe, không như Khả Khả nhà mình học đúng chuyên ngành, hiểu giá trị của cái dự án này còn rõ hơn nó nhiều, không bằng để Khả Khả nói với A Hạo vài câu đi?”

Mễ Lật nghe câu này suýt nữa thì bật cười thành tiếng, không biết Mễ Chí Tân tìm đâu ra người phụ nữ mù tịt thế sự như Trần Ngọc. Mễ Khả chẳng qua chỉ là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, bài vở chưa học đến nơi đến chốn, thi thì toàn vừa đủ điểm qua, không thì phải thi lại, ngay cả thực tập cũng chỉ là ở công ty nhà cho có lệ. Về trình độ, bảo cô ta hiểu được chuyện đầu tư hơn người nắm giữ cả một công ty suốt mấy năm trời như Tần Hạo thì chi bằng bảo Mễ Khả đi dỗ Tần Hạo vài ngày còn thực tế hơn đấy.

Mễ Khả chắc cũng không ngờ tới lại bị mẹ ruột tự tay đẩy vào hố như vậy, sắc mặt có phần lúng túng.

“Mẹ ơi, ăn cơm đi, anh Tần Hạo không thích nói mấy chuyện này trong bữa ăn đâu, để ăn xong rồi tính.” Mễ Khả vội lên tiếng cứu vãn tình hình.

Trần Ngọc thấy con gái mở lời, cũng tạm thời dẹp chuyện đầu tư sang một bên, nhưng chưa ngồi yên được bao lâu, bà lại bắt đầu lải nhải chỉ trích Mễ Lật đủ điều.

Mễ Lật tuy không thèm so đo với bà ta, nhưng nghe lâu cũng thấy ngứa tai, khó chịu.

Đúng lúc này, chuông cửa bất ngờ vang lên, dì Trương đi mở cửa, Trần Ngọc nhỏ giọng hỏi Mễ Khả một câu đầy nghi hoặc: “Con còn mời ai nữa sao?”

“Không có ạ…” Mễ Khả nhíu mày, cũng không hiểu gì cả.

Không chỉ Mễ Khả, đến cả Mễ Lật người đã đọc qua nguyên tác cũng không biết gì, theo đúng cốt truyện, hôm nay bữa cơm này vốn dĩ ngay cả Tần Hạo cũng không nên có mặt…

Cô nghi hoặc nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy một người lẽ ra giờ này đang ở tận nơi xa ngàn dặm, không hiểu vì sao lại xuất hiện ngay ở đây!

-----

[Tác giả có lời muốn nói:]

Tần Dao: Để xem là ai đang bắt nạt bảo bối của tôi nào! 😠💥

Chương trước Chương tiếp
Loading...