[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 27



“Mễ Lật dạo này làm lành với chồng cũ rồi à? Sao tôi cứ thấy cô ấy dán mắt vào điện thoại mãi, trông cứ như đang yêu.” Cuối tuần lại đến, Thái Văn Mẫn đến cửa tiệm phụ việc, nhìn thấy Mễ Lật cứ có chút thời gian rảnh là cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoảng còn ngẩn người cười trộm, bèn len lén hỏi An Thành.

Hỏi xong lại gãi đầu suy nghĩ: “Không đúng a, nếu làm lành rồi, chồng cô ấy có tiền như vậy, sao cô ấy còn phải tới cái tiệm nhỏ xíu này làm công? Đây là thú vui mới của giới nhà giàu sao?”

Gần đây trời nóng, cộng thêm việc kinh doanh trong tiệm bắt đầu đi vào quỹ đạo, An Thành cũng không cần phải ra ngoài phát tờ rơi, có Thái Văn Mân đến giúp, thậm chí hắn còn chẳng cần canh quầy thu ngân, cuối cùng cũng nếm được chút cảm giác ông chủ rảnh rỗi bóc lột nhân viên.

“Cô ấy làm ở đây không tốt sao? Ít nhất cuối tuần cậu còn được đến ăn chùa một bữa.” An Thành bắt đầu suy tính có nên thuê thêm một người chuyên lo thu ngân hay không, như vậy hắn có thể hoàn toàn giải phóng sức lao động.

“Ơ, tôi chỉ là tò mò thôi mà!” Thái Văn Mẫn liếc mắt nhìn Mễ Lật lại đang cười ngốc nghếch với điện thoại: “Tôi thấy cậu nên sớm chuẩn bị thuê người đi là vừa, biết đâu ngày nào đó cô ấy đột nhiên nghỉ việc thì sao.”

“Tôi thấy không đâu, chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ rơi tôi.”

Thái Văn Mẫn liếc mắt khinh thường: Cậu mấy tuần trước còn khóc lóc van nài người ta đừng đi, giờ tự tin từ đâu chui ra vậy hả.

Từ sau khi Thôi sư phụ đến, gánh nặng trên vai Mễ Lật cũng nhẹ đi không ít, dù là cuối tuần, cô vẫn có thể tranh thủ nấu cơm trưa cho mọi người.

“Đến rồi đây~ cá công mở màn~” Mễ Lật bưng món cuối cùng lên bàn, lau tay xong liền ngồi xuống cùng ăn với mọi người.

“Cô ở nhà một mình cũng nấu cầu kỳ như thế sao?” Thái Văn Mẫn nhìn món cá bưng ra liền kinh ngạc, cá này được Mễ Lật chặt bỏ đầu đuôi, lưng cá được rạch từng lát, phần bụng cá vẫn còn liền mạch, rồi sắp xếp quanh phần đầu tạo thành hình dáng công xòe đuôi. Thịt cá sau khi hấp trắng nõn, trên từng lát thịt còn được điểm xuyết ớt xanh ớt đỏ cắt khoanh tròn, phần bụng cá gần đầu thì rắc hành lá thái nhuyễn, món ăn không những cầu kỳ mà còn cực kỳ bắt mắt.

“Một mình thì nấu đơn giản thôi, nhưng nay đông người, không sợ lãng phí nguyên liệu.” Mễ Lật hiếm khi có cơ hội nấu ăn đông người như vậy, tự nhiên dốc hết tâm huyết vào làm.

“Cô mà không làm bánh ngọt, chuyển sang mở quán cơm chắc cũng chẳng tệ.” Thôi Sư Thôi cảm thán.

“Đấy thấy chưa, không phải mình tôi nói Mễ Lật sắp nghỉ việc đâu nha~” Thái Văn Mẫn hùa theo.

“Các người sao có thể ngay trước mặt tôi mà xúi giục tiểu Lật Lật rời bỏ tôi được hả?” An Thành không vui: “Cô ấy mà đi, Thôi sư phụ, anh phải làm gấp đôi, mà không có chuyện tăng lương đâu nha!”

“Ấy ấy, tôi chỉ nói chơi thôi mà.” Thôi sư phụ bật cười, ở cùng đám trẻ này, hắn cũng thấy lòng mình trẻ ra được vài phần.

“Em sẽ không đi.” Mễ Lật gắp một đũa thức ăn, giọng điệu nghiêm túc: “So với nấu cơm, em vẫn thích làm bánh ngọt hơn.” Gần đây cô đã luyện dao tạm ổn, bắt đầu dồn nhiều tâm huyết vào việc nghiên cứu kỹ thuật bắt bông kem và tạo hình bánh, một số kiểu trang trí phức tạp hơn cũng dần có thể làm được, mấy kiểu khó hơn nữa vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm.

Bốn người đang nói cười vui vẻ, điện thoại Mễ Lật đột nhiên đổ chuông. Điện thoại để ngay trên bàn, mọi người đều thấy rõ trên màn hình hiện hai chữ: “Ba ba.” Nhìn thấy hai chữ đó, tim Mễ Lật như rơi vào khoảng không vô định, có một loại cảm giác rơi tự do, nhưng rất nhanh, cô phản ứng lại, cái người gọi tới không phải ba ruột đã qua đời của cô, mà là người cha yếu đuối, vô dụng, có phần thực dụng của nữ chính.

“Không nghe sao?” Chuông vang lên lần lượt, Thôi sư phụ lấy làm lạ, hỏi một câu.

“À…” Câu hỏi của hắn kéo Mễ Lật ra khỏi ký ức về cha mình, cô phức tạp nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn nhận máy, rõ ràng biết người cha của nữ chính chẳng hề giống ba cô chút nào, nhưng trong lòng cô vẫn không thể kìm được dâng lên một tia chờ mong nho nhỏ…

“Alo?”

“Lật Lật à, dạo này con vẫn ổn chứ?”

Nghe thấy giọng nói bên kia truyền tới, trái tim đang treo lơ lửng của Mễ Lật dần hạ xuống, người này bất kể là giọng điệu hay cách nói chuyện, đều hoàn toàn khác xa ba ruột của cô.

“Vẫn ổn.” Mễ Lật trả lời nhàn nhạt, không mặn không nhạt.

“À là như vầy, con còn nhớ sinh nhật ngày 5 tháng sau của Khả Khả không? Dì Trần của con nói, tuy không phải ngày sinh trọng đại gì, nhưng dù gì cũng là ngày vui, người một nhà nên tụ họp một chút. Con nhớ hỏi trước Tần Hạo xem cậu ấy có rảnh không, nếu có thì hai đứa cùng nhau trở về a.”

Câu nói này thật đúng là thú vị, vừa hỏi "vẫn ổn chứ" liền chuyển ngay sang chuyện chính, như thể sợ quan tâm thêm hai câu sẽ khiến con gái tưởng lầm ông thực sự để ý, thậm chí một chút cũng không hỏi đến thời gian của con gái có tiện hay không, toàn bộ trọng điểm đều xoay quanh Tần Hạo, thông báo trước tận cả tháng, chỉ vì muốn sắp xếp theo lịch của Tần Hạo.

Cái gọi là tình thân này, cũng giả đến mức khiến người ta phát lạnh.

Nghĩ đến đây, Mễ Lật liền nhớ ra đây là đoạn tình tiết nào trong truyện.

Trong nguyên tác, nữ chính sau khi nghe điện thoại liền đi hỏi Tần Hạo có thể cùng cô về nhà hay không, Tần Hạo vì chuyện Mễ Khả trúng độc lần trước nên đã sinh ra ác cảm sâu sắc, căn bản không thèm hỏi lý do, liền dứt khoát từ chối nàng.

Đến hôm đó, nữ chính một mình quay về nhà, vì không mời được Tần Hạo nên sắc mặt cha nàng liền không tốt. Buổi trưa ăn cơm trong nhà, buổi tối Mễ Khả rủ bạn đi hát, còn kéo nữ chính đi cùng. Vì cả ngày hôm đó Mễ Khả không giở trò gì nên nữ chính liền buông lỏng cảnh giác, nghĩ dù sao cũng là sinh nhật em gái, thế là đồng ý đi theo.

Tới nơi, bạn bè của Mễ Khả liền hỏi sao không thấy Tần Hạo, nữ chính viện cớ nói Tần Hạo bận công việc, Mễ Khả ngay trước mặt mọi người gọi điện rủ Tần Hạo đến, kết quả Tần Hạo thật sự đến. So sánh hai bên, Tần Hạo coi trọng ai liền quá rõ ràng. Nữ chính vừa ngượng vừa đau lòng, lại không ngờ, sau khi cả đám uống rượu hứng lên liền đặt khách sạn ở gần đó, sáng hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện Tần Hạo và Mễ Khả ngủ chung giường!

Cái đoạn cẩu huyết này đúng là không thể cẩu huyết hơn được nữa rồi!

Mễ Lật thật sự không hiểu, Mễ Khả từ nhỏ đã nhằm vào chị gái mình, lần nào giả ngoan không phải cũng đều đang chuẩn bị cho một màn kịch mới? Nữ chính sao lại có thể ngu đến thế, người sáng mắt nhìn một cái là biết sẽ bị gài bẫy, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện nhảy hố.

Chắc là vì nhu cầu cốt truyện thôi… Nếu nữ chính quá thông minh, thì làm sao mà ngược cho được?

Mễ Lật cúp máy, cúi đầu ăn vài miếng cơm, trong lòng có chút phiền muộn.

Dựa theo kinh nghiệm trước giờ, sinh nhật lần này dù cô không muốn đi, nhưng kiểu gì cũng sẽ có chuyện gì đó ép cô phải xuất hiện.

“Sao vậy? Phiền phức lắm à?” Lúc nãy Mễ Lật nghe điện thoại không tránh mặt mọi người, An Thành lại ngồi ngay bên cạnh, cũng nghe đại khái được nội dung.

“Ừm…”

Cô nhất định sẽ không đi hỏi Tần Hạo, trong nguyên tác lúc còn có danh nghĩa vợ chồng mà Tần Hạo còn không chịu về nhà nữ chính, giờ hai người đã ly hôn, cô càng không có lý do gì đi cầu cạnh hắn.

Điều duy nhất khiến cô cảm thấy dễ chịu một chút, là phân đoạn này chỉ đơn thuần ngược tâm nữ chính, mà cô thì đối với Tần Hạo không còn chút cảm giác gì, cho nên dù Tần Hạo có thật sự lên giường với Mễ Khả thì đối với cô cũng chẳng có gì gọi là quan trọng.

Ngược tâm thì ngược không nổi cô, chỉ cần đừng ngược thân là được.

Mễ Lật không nói gì thêm, nhưng dựa vào tình hình trước đó, An Thành cũng không khó đoán được mối quan hệ giữa cô và Tần Hạo chẳng tốt đẹp gì, nhìn sắc mặt nàng lúc này, tám phần là chuyện dẫn Tần Hạo về nhà sẽ có khó khăn.

“Ái chà! Cô đừng cứng đầu thế chứ, không muốn tìm Tần Hạo thì đi tìm Tần Dao cũng được mà!” An Thành đưa ra gợi ý.

Đúng rồi ha, Mễ Lật hai mắt sáng bừng, nhưng rất nhanh lại ủ rũ cụp mắt xuống: “Nhưng mà người ta muốn mời là Tần Hạo a…”

“Cô nhìn cô đi, bình thường lanh lợi, sao đến lúc then chốt lại ngốc thế hả? Họ đâu có thật sự quan tâm người đến có phải Tần Hạo không, họ muốn mời chính là người Tần gia, nếu cô có bản lĩnh mời được cả Tần Mậu Dung đến, tôi cá là ba cô sẽ mừng còn hơn ấy chứ.”

An Thành nói thế, Mễ Lật cảm thấy hình như cũng có lý, chỉ là gần đây Tần Dao thật sự rất bận, mấy tin nhắn cô gửi Tần Dao cũng chưa chắc đã kịp hồi âm, huống chi còn muốn nhờ chị ấy bớt thời gian cả buổi để cùng cô về nhà…

Mễ Lật có chút do dự, lại nhớ tới hôm đó Tần Dao từng nói trong xe: nếu có chuyện gì cứ việc tìm tôi, cuối cùng cô vẫn quyết định thử hỏi một tiếng. Tin nhắn được gửi đi, cả buổi chiều cũng không có hồi âm.

Tan làm, Mễ Lật vẫn đến nhà Tần Dao cho mèo ăn như thường lệ, gần lúc đi ngủ, Tần Dao gửi tới một cuộc gọi video.

Nhìn dáng vẻ chắc là Tần Dao vừa mới về tới khách sạn, lớp trang điểm còn chưa tẩy, sắc mặt mang theo chút mỏi mệt.

“Bên chị tiến triển không thuận lợi sao?” Mễ Lật ngập ngừng hỏi, cô biết mấy ngày nay Tần Dao gần như không được nghỉ ngơi tử tế, thấy nàng mệt như vậy, trong lòng không khỏi có chút xót xa.

“Có chút phiền, nhưng vẫn ổn.” Tần Dao đưa tay không cầm điện thoại đặt lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, theo quan sát của Mễ Lật, đây là hành động đặc trưng khi Tần Dao muốn che giấu cảm xúc không vui.

Cho nên cái “vẫn ổn” kia, hẳn là phải hiểu thành không ổn lắm mới đúng…

“Chị có muốn chơi dao không?” Mễ Lật chợt nhớ tới một chuyện: tay nghề dùng dao của Tần Dao nghe nói là luyện được trong lúc phiền muộn, bằng cách thái đồ.

Ngón tay đang gõ nhẹ lên bàn đột nhiên dừng lại, Tần Dao khẽ cười: “Ở bên ngoài không được, đây là bí mật, chỉ nói cho mình em biết thôi.”

“Ể?” Mễ Lật bị sự tin tưởng đột nhiên này làm cho có hơi hoảng, có chút thụ sủng nhược kinh.

Tần Dao duỗi thắt lưng, trông có vẻ thoải mái hơn chút: “Khách sạn nhiều người, miệng lưỡi nhiều chuyện, tôi không thích người ta nói tôi có tật xấu gì đâu.”

Nữ thần vậy mà cũng sợ người khác bàn tán, Mễ Lật thật sự hơi bất ngờ, cô vẫn luôn cho rằng Tần Dao lúc nào cũng điềm nhiên như gió, không màng thế sự, đâu ngờ chị ấy cũng có điều để ý.

“Không phải là để tâm nhiều, mà là khi tâm trạng kém thì càng thấy phiền.” Tần Dao giải thích.

“Vậy sao chị lại nói cho em biết? Không sợ em đi kể linh tinh sao?” Mễ Lật nghiêng đầu hỏi với vẻ tò mò.

Tần Dao như nhớ lại gì đó, khẽ bật cười, nụ cười mang theo cảm giác như trẻ con phát hiện món đồ chơi mới: “Em biết lúc đó em trông như thế nào không?”

"Thế nào?" Mễ Lật nghe Tần Dao hỏi vậy, trong lòng đột nhiên dâng lên chút căng thẳng, hôm đó cô chuyên tâm làm cơm a… Không lẽ lại làm trò ngốc gì rồi?

"Lúc đó em nhìn chẳng khác nào một chú thỏ con bị hoảng sợ, cách một lúc lại quay đầu nhìn tôi một cái, vừa hoang mang lại vừa bất lực, sợ tôi đi mất."

"Có không đó?!"

Không thể nào! Biểu hiện của cô rõ ràng kín đáo lắm mà?!

"Không có, em không thế, chị đừng nói bừa!" Mễ Lật phủ nhận ba lần liền, cô biết trong xương cốt mình là kiểu người tấu hài, nhưng cô thà chết cũng không chịu thừa nhận lần đầu gặp nữ thần lại tấu như vậy!

Ai ya, nếu còn tiếp tục chọc ghẹo, e là thỏ con lại ngại ngùng mất. Tần Dao nghĩ nghĩ, liền chuyển chủ đề: "Trưa nay em nhắn tin cho tôi là chuyện gì? Mùng 5 tháng sau em có việc sao?"

"Không có gì, chị bận thì cứ làm việc của chị đi." Mễ Lật bây giờ hối hận muốn chết vì đã gửi tin nhắn kia, đáng lẽ phải nghĩ ra sớm dạo này Tần Dao bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, chuyện nhỏ như vậy sao có thể phiền nữ thần ra tay, cô tự mình giải quyết được mà!

"Không sao, dù có bận thì chút thời gian này vẫn có thể rút ra được. Có chuyện gì khó xử à? Đỗ Tư Oánh tìm em?"

Tìm rồi, nhưng tạm thời chưa có thêm động tĩnh, mà việc lần này thật ra chẳng liên quan gì đến Đỗ Tư Oánh.

"Không có." Mễ Lật trả lời.

"Vậy là thư ký Dương của Tần Hạo?"

Cái này mà chị cũng đoán được? Mễ Lật có hơi kinh ngạc, nhưng cũng không phải chuyện đó.

"Chị đừng đoán mò nữa mà, thật sự không có gì đâu… Á!" Mễ Lật hét khẽ một tiếng, "Lật Lật tha giày của em đi rồi! Không nói nữa, em đi thu dọn cái đồ nhóc này, chị nghỉ ngơi trước đi!"

Dứt lời, không để Tần Dao có cơ hội nói thêm, cô dứt khoát ngắt cuộc gọi video.

Gần đây tay nghề ngắt video của nữ thần ngày càng điêu luyện…

Mễ Lật thở phào một hơi, không còn cách nào, Tần Dao quá thông minh, cô sợ tiếp tục nói chuyện sẽ bị nhìn thấu.

"Meo?" Lật Lật ngồi chễm chệ trên bàn trà, có vẻ như thấy hai chân đi bằng hai cái chân kia cứ huyên thuyên cả nãy giờ bỗng dưng im bặt, nên có hơi mờ mịt, cất tiếng gọi thăm dò.

Mễ Lật ôm lấy Lật Lật, cọ cọ một trận điên cuồng, lăn ra sô pha mà hít hà no nê.

Ai da, xin lỗi bảo bối phải chịu oan rồi, hôm kia nghỉ mẹ làm canh cá bù cho con nha.

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Lật Lật: Meo ở nhà ngồi ngoan, nồi từ trên trời giáng xuống!

Tiểu kịch trường:

Tần Dao: Thỏ con tiến bộ rồi, biết tự mình cúp điện thoại của chị luôn, đợi chị về rồi xem…

Mễ Lật hồi hộp: Chị muốn làm gì?

Tần Dao (ý cười không rõ): Em đoán xem~

Chương trước Chương tiếp
Loading...