[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 23



Mễ Lật vô cùng hối hận vì sao lại liếc mắt nhìn điện thoại vào lúc đó.

Nếu cô không nhìn điện thoại, thì đã không phát hiện ra tin nhắn của Tần Dao, cũng sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc kia, cho nên suy cho cùng, đều là lỗi tại cái điện thoại!

Đi làm thì nên nghiêm túc mà làm việc, không có chuyện gì thì phân tâm cái gì chứ!

Mễ Lật cất điện thoại đi, quyết định nghiêm túc làm việc.

Trước cửa tiệm, An Thành đang phát hộp quà dùng thử cho người đi đường. Vốn dĩ hắn đã có vẻ ngoài thanh tú, hôm nay lại mặc sơ mi, khoác gi-lê, tóc tai vuốt gọn chỉnh tề, chỉ đứng yên một chỗ đã mang theo phong thái nho nhã, huống chi lúc mở miệng cười lên lại có sức lây lan mạnh mẽ, khiến người ta rất dễ sinh thiện cảm, không bao lâu đã có mấy vị khách quen các chị gái tới xin chụp ảnh chung.

Trước đây Mễ Lật đã từng cảm thấy, An Thành đi phát tờ rơi chắc sẽ có hiệu quả hơn, cũng không nhất thiết phải ăn mặc nghiêm chỉnh như hôm nay, bình thường mặc áo thun quần short trông cũng không tệ.

Hôm nay An Thành mang lại cho Mễ Lật một cảm giác có hơi khác trước, không chỉ là sự thay đổi về cách ăn mặc, mà cả nhiệt tình đối với công việc cũng hoàn toàn khác. Dù An Thành không nói gì, nhưng Mễ Lật vẫn có thể cảm nhận được thái độ của hắn đối với tiệm này đã có thay đổi. Có lẽ là bị bạn trai cũ kích thích thật rồi.

Phải nỗ lực mới được…

Hai người bận rộn mấy tiếng đồng hồ, hiệu quả vô cùng khả quan, chưa đến 8 giờ, đồ trong tiệm đã gần như bán hết sạch.

“Wow~ Tiểu Lật Lật, cô thật sự quá lợi hại! Tiệm của tôi từ trước đến giờ chưa từng náo nhiệt như vậy, giống như nhìn thấy hi vọng kiếm tiền mỗi ngày vậy đó!” An Thành vừa nói vừa làm bộ muốn nhào tới tặng Mễ Lật một cái hôn gió, lập tức bị Mễ Lật tỏ vẻ ghét bỏ đẩy ra.

Rõ ràng là do trước giờ anh chưa từng nghiêm túc làm ăn, Mễ Lật âm thầm bĩu môi trong lòng.

An Thành cũng không thật sự định nhào tới ôm, bị Mễ Lật đẩy một cái thì thuận thế chạy tới sau quầy, vui vẻ bắt đầu kiểm kê doanh thu hôm nay

Mễ Lật thấy vậy liền đi về phía phòng chứa đồ, chuẩn bị thay đồ rồi quay ra dọn dẹp tủ trưng bày, đúng lúc này đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.

“Xin lỗi nha, tụi tôi đóng cửa rồi, mời anh quay lại vào ngày mai~” An Thành vừa đếm tiền vừa nói, đầu không buồn ngẩng lên.

“Tôi không phải đến mua đồ, tôi thấy trên cửa sổ có dán thông báo tuyển dụng, cho hỏi bên tiệm còn đang tuyển thợ làm bánh không?”

Nghe đến đây, Mễ Lật dừng bước lại, hiếu kỳ quay đầu nhìn người vừa vào.

Người bước vào là một người đàn ông khoảng 35-36 tuổi, vóc dáng vừa phải, không béo cũng không gầy, lúc chờ câu trả lời, đầu ngón tay còn khẽ cọ lên đường may bên sườn quần, rõ ràng có chút căng thẳng.

“A, tuyển tuyển tuyển! Nào, ngồi xuống nói chuyện đi!” An Thành nhanh chóng mời người kia ngồi vào bàn, rồi giới thiệu: “Tôi là chủ tiệm này, còn đây là thợ chính hiện tại của tụi tôi.”

Người đàn ông kia nhìn theo hướng tay An Thành, vừa thấy bộ đồ thỏ sexy trên người Mễ Lật, ánh mắt lập tức mang theo chút kinh ngạc sợ hãi.

“Không không không, anh hiểu lầm, nhân viên chúng tôi không cần mặc thế này để đi làm.” An Thành vội vàng giải thích, “Hôm nay là trường hợp đặc biệt, chúng tôi mới tổ chức hoạt động dùng thử, lúc anh bước vào chắc cũng thấy poster ở cửa rồi đó.”

Người đàn ông kia gật đầu một cách khó khăn, biểu cảm vẫn có chút do dự.

“Anh giới thiệu sơ về bản thân trước đi.” An Thành sợ cực lắm mới đợi được một người có thể làm thợ, liền nhanh chóng kéo về đúng chủ đề.

“Tôi tên Thôi Hoành Kiện, trước đây làm thuê ở tiệm khác, làm thợ bánh cũng gần mười năm, bánh gato kiểu Hồng Kông, kiểu Tây, bánh tart, cheesecake các loại tôi đều làm được, bánh mì kiểu Pháp với Đức tôi cũng làm được một ít.”

“Ồ…” An Thành sờ cằm một cái, người này kể ra cả đống, thật ra hắn cũng không phân biệt được rõ mấy thứ đó khác nhau ra sao, nhưng không sao, nghe là biết tay nghề chắc cũng không tồi!

“Tiện cho tôi hỏi vì sao anh muốn đổi chỗ làm không?” An Thành hỏi tiếp.

“Tiệm cũ trả lương thấp quá…” Thôi Hoành Kiện hơi đỏ mặt, có vẻ đề tài này khiến hắn thấy ngại ngùng.

Chê lương thấp nên muốn đổi việc cũng không phải lý do gì khó nói, phần lớn người đi tìm chỗ mới đều là vì tiền lương, vậy mà Thôi Hoành Kiện lại thấy xấu hổ vì điều đó, chuyện này khiến Mễ Lật và An Thành đều hơi bất ngờ.

Xem ra là người thật thà.

Có lẽ do sự im lặng của Mễ Lật và An Thành khiến Thôi Hoành Kiện hiểu nhầm rằng hai người không hài lòng, hắn vội vàng nói: “Hai người đừng hiểu lầm, tôi không phải kiểu người tham thì thâm đâu, chỉ là… Con gái tôi ngày càng lớn…”

Nhắc đến con gái, vẻ căng thẳng trên mặt Thôi Hoành Kiện cũng dịu đi ít nhiều, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhè nhẹ: “Tôi với mẹ con bé đều bận, không có thời gian ở bên nó, thấy mấy đứa nhỏ khác đều được đi học thêm, học năng khiếu, còn con bé tan học xong chỉ biết lủi thủi ở nhà một mình, tôi cũng muốn đăng ký cho nó vài lớp, không cần học được gì to tát, chỉ mong nó có thêm chút đề tài chung với bạn bè cùng tuổi. Nhưng mà giờ mấy lớp học đó đâu có rẻ, tôi thực sự không kham nổi nữa, nên mới phải đổi việc.”

Những lời này khiến Mễ Lật lập tức nghĩ đến ba mình, cô lén lút chọc chọc An Thành một cái, thật ra thì cũng không cần Mễ Lật nhắc, An Thành vốn đã khá hài lòng với Thôi Hoành Kiện rồi, sau đó hắn lại để anh ấy làm thử mấy món ngọt nếm thử, hương vị quả thật không tồi chút nào.

Mễ Lật khi làm bánh luôn có nhiều ý tưởng mới lạ, đầu óc linh hoạt, còn Thôi Hoành Kiện lại có kinh nghiệm dày dặn, hiểu rõ khẩu vị mà khách quanh đây yêu thích, kiểm soát được nhiều chi tiết nhỏ trong quá trình chế biến.

Thế là quyết định luôn, ba người cùng nhau bàn bạc lịch làm việc, ngày thường thì Mễ Lật và Thôi Hoành Kiện có thể luân phiên nghỉ hai ngày, cuối tuần nếu không có gì đặc biệt thì phải đi làm đầy đủ.

Về đến nhà cũng gần 10 giờ, Mễ Lật tắm rửa xong xuôi, để khỏi trễ giờ ngủ nên đành chịu khó sấy tóc, cô tự thấy mình khá kiên nhẫn, từ lúc luyện dao cho tới luyện trang trí bánh, đứng lì vài tiếng đồng hồ cũng không thấy mệt, vậy mà không hiểu sao cứ tới khâu sấy tóc là như muốn phát điên, mỗi lần cầm máy sấy lên là chỉ muốn cạo trọc đầu cho xong.

Cạo trọc là chuyện không thể xảy ra, đời này kiếp này cũng không đời nào xảy ra, mà đã không chịu cạo, lại lười sấy, đành phải tự an ủi mình: có ngày phát tài rồi sẽ bao nuôi nữ thần.

Nhưng khổ nỗi nữ thần nhà người ta vốn đã là một đại gia, cho dù cô có trúng số phát tài cũng chưa chắc giàu bằng người ta, nghĩ tới thôi đã thấy đau lòng...

Vừa ngẩn ngơ nghĩ vẩn vơ, vừa cố nhịn cơn bốc đồng muốn nhổ tóc, cuối cùng Mễ Lật cũng sấy được tóc gần khô. Để giữ lại mái tóc yêu quý, cô canh thấy khô vừa đủ để ngủ là vội tắt máy sấy.

Vừa mới cất máy sấy xong, điện thoại bất ngờ hiện lên yêu cầu gọi video từ Tần Dao.

Nhìn người mà mấy giây trước còn đang bị mình trong đầu cưỡi cưỡi đạp đạp, đủ trò đen tối, giờ lại đang xuất hiện ngay trên màn hình, Mễ Lật chột dạ vô cùng, nhớ tới cái ảnh mặc đồ thỏ sexy buổi chiều, lại càng chột dạ!

Cô thầm quyết định, nếu Tần Dao nhắc đến bức ảnh kia, cô sẽ lập tức cúp máy, giả vờ điện thoại hết pin rồi im re giả chết.

“Tôi cho em xem cái này.” Tần Dao vừa nói xong, một bàn chân đầy lông mềm mềm chui vào trong khung hình, tiếp theo là một đôi mắt tròn xoe sáng long lanh.

“Tiểu miêu!” Mễ Lật hét lên, trời biết cô mê mèo tới mức nào, chỉ tiếc là mãi chẳng có cơ hội nuôi lại.

Tần Dao đang ôm một con mèo con lông trắng đen, chừng hai tháng tuổi, không biết có phải vừa mới được tắm không mà lông xù lên trông vừa sạch vừa mềm.

Mèo con dường như rất tò mò với ống kính, liên tục giơ móng ra định cào thử, Tần Dao đưa điện thoại ra xa một chút, mèo con với không tới, chỉ lộ ra lòng bàn chân hồng hồng mềm mềm.

Trái tim Mễ Lật như muốn tan chảy, cái móng nhỏ kia đúng là đáng yêu tới mức phạm quy!

“Còn một con nữa.” Tần Dao vừa nói vừa xoay camera, dưới đất còn một con mèo trắng đen khác, lông đen trên người nó nhiều hơn con kia một chút, gần như cả lưng đều đen, nó không bám người như con trên tay Tần Dao, chỉ đứng xa xa sau cái bàn, lộ nửa cái đầu, khiến Mễ Lật không tự chủ nhớ đến meme “rình mò trong bóng tối” nổi tiếng trên mạng.

“A a a a!” Mễ Lật không kìm được gào thét trong lòng, những cảm giác tội lỗi, xấu hổ hồi nãy khi nghĩ bậy đã hoàn toàn bị mèo con quét sạch.

“Ở đâu ra đó?” Cô hỏi.

“Bảo vệ dưới công ty nhặt được một ổ mèo con.” Tần Dao nói, “Nói là hai hôm liền đi làm đều thấy đám mèo con nằm đó, vừa bẩn vừa dơ, xung quanh cũng không có mẹ mèo, sáng nay chết mất hai con, sợ tan ca quay lại thì bốn con còn lại cũng không sống nổi, nên hắn mới ôm tụi nó đến công ty, tìm cái thùng giấy bỏ vào tạm. Tôi vào công ty đúng lúc thấy một con chạy từ trong thùng ra.”

Tần Dao kể chuyện giọng bình thản, nhưng đối với anh bảo vệ kia thì hôm nay đúng là một ngày như đang chơi tàu lượn siêu tốc.

Lén đem mèo tới công ty vốn đã là chuyện trái quy định, xui xẻo làm sao lại bị đại BOSS bắt gặp, lúc đó hắn còn tưởng đời mình tới đây là hết, khỏi cần đợi đến lúc tan ca. Ai ngờ BOSS không những không la mắng, mà còn hỏi han tình hình mèo con, cuối cùng còn chủ động xin hai con đem đi.

Phải biết, phần lớn phụ nữ đúng là khó cưỡng lại mấy con thú lông xù dễ thương, nhưng trong mắt anh bảo vệ, Tần Dao đâu phải "phần lớn phụ nữ"! Hắn từng tận mắt chứng kiến Tần Dao mắng đám cấp dưới 40 tuổi tới mức nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng nhân viên công ty, Tần Dao đã không thể xếp vào hàng “phụ nữ bình thường” nữa rồi, chị là một chiếc máy bay chiến đấu biết đi!

Vậy mà một người như vậy lại quan tâm đến mèo con? Nhất là mấy con mèo kia mới nhặt về, bẩn thỉu hôi hám, chẳng được như mấy con mèo xịn người ta đăng khoe trên mạng. Mấy con mèo cỏ tầm thường, không hề thuộc giống gì quý hiếm, mà BOSS còn tự mình mở miệng xin mua, đến mức anh bảo vệ phải nghi ngờ liệu hôm nay mình có quên rửa mặt khi ra khỏi nhà không, nên mới mơ mơ hồ hồ thế này?

Tần Dao thật ra cũng không phải kiểu người đặc biệt mê thú cưng, lúc đó đi ngang, vô tình ánh mắt chạm ngay con mèo con nghịch ngợm kia, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh Mễ Lật, chắc chắn nàng sẽ rất thích mấy đứa nhỏ này, thế là Tần Dao lập tức cho người đưa cả lũ mèo đến bệnh viện thú y gần đó, tắm rửa sạch sẽ, tẩy giun kỹ càng, hai con còn lại thì trả lại cho anh bảo vệ, dặn dò kỹ càng là phải trông mèo cẩn thận, đừng để tụi nó chạy lung tung trong khu văn phòng.

Sau khi biết chuyện, Mễ Lật ghen tị không thôi, anh bảo vệ đó thật đúng là có số hưởng, cũng có thể nhặt được mèo! Cô thì vì đã hứa với chị Đào là không nuôi thú trong nhà, nên ngày ngày chỉ biết hy vọng có thể gặp được mèo hoang trong khu. Dù gì mấy con mèo hoang ngoài kia phần lớn đều cảnh giác, không thân thiện, nhưng dù chỉ được nhìn từ xa để hít hà mèo cũng thấy mãn nguyện rồi!

Vậy mà Mễ Lật dọn đến đây gần một tháng, ngay cả một cọng lông mèo hoang cũng chưa thấy.

Không chỉ bảo vệ có vận may, Tần Dao cũng thế, tại sao lại có thể đúng lúc bắt gặp một con mèo con trốn ra ngoài chạy lung tung chứ?

So người với người thật tức chết người! Có người ngoài mặt đã hào nhoáng, phía sau còn giấu cả mèo!

Mễ Lật lại "hít" thêm một hơi mèo qua màn hình, cố gắng đè nén cơn ghen tị đang bùng cháy trong lòng.

“Đặt tên cho nó chưa?” cô hỏi.

“Chưa nghĩ ra.” Tần Dao cố định điện thoại lên bàn, rảnh tay xoa lên nhúm lông ngốc nghếch trên đầu mèo con, “Hay gọi nó là Lật Lật, em thấy sao?”

???

Tôi cảm thấy chẳng ra gì!

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Lật: Cái tiệm này từ ông chủ tới nhân viên ai cũng ăn mặc kỳ lạ, vừa nhìn đã biết không phải tiệm đàng hoàng! ——Trích lời thật trong lòng của Thôi sư phụ.

An Thành ôm mặt: Đừng nói nữa! Mau đi thay đồ cái coi!

Mễ Lật: Hứ! Đàn ông đúng là mấy con heo lừa đảo! Lúc năn nỉ tôi mặc bộ này thì không có nói vậy đâu nha!

Chương trước Chương tiếp
Loading...