[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 22



Mễ Lật tay chân lóng ngóng đi thay đồ, làm xong món tráng miệng hôm nay cho Tần Dao, sau đó giao cho Diêu Phỉ, đợi đến khi Diêu Phỉ rời đi rồi mà vẫn còn hơi ngơ ngác.

Tần Dao rốt cuộc đang chơi cái trò gì vậy!!! Bắt một khối băng mặt không biểu cảm, nghiêm túc truyền đạt "món tráng miệng tình yêu", đây là việc người làm sao???

Mễ Lật điên cuồng phun tào trong lòng một trận, hồi thần lại, chỉ thấy An Thành đang nằm bò trên quầy, cắn ống hút trà sữa ngẩn người, trông có vẻ hơi chán nản.

“Anh…” Mễ Lật vốn không định hỏi chuyện riêng của An Thành, nhưng nhìn bộ dạng hôm nay của bạn trai cũ hắn, có lẽ sau này sẽ còn tiếp tục đến gây rối, cô liền muốn hỏi thử xem có chỗ nào có thể giúp được An Thành không: “Người hôm nay là như thế nào?”

“Là tại tôi ngày xưa mắt bị mù, hôm qua anh ta gọi điện tôi cúp máy, hôm nay không biết nổi cái quỷ gì lên cơn, tự dưng tới cửa tiệm, vừa vào đã nghe thấy tôi với quản lý Phan nói chuyện mua lại cửa hàng, chắc là phát hiện tôi còn có một khoản tiền mà anh ta không biết, muốn tới kiếm chác gì đó chứ gì.” An Thành bĩu môi.

“Vậy quyền sở hữu cửa tiệm này có vấn đề gì không? Hay là để tôi giúp anh hỏi thử một luật sư giỏi, sớm tách bạch rõ ràng với anh ta, khỏi để sau này rắc rối thêm.” Mễ Lật lo lắng nói.

“Nghe anh ta nói bậy bạ gì chứ! Tiền thuê cửa hàng, chi phí sửa sang đều là tiền tôi bỏ ra, nguyên liệu cũng là tôi mua. Anh ta bỏ ra cái gì? Chỉ phụ trách làm bánh thôi, nói trắng ra cũng giống như tôi thuê một đầu bếp về làm việc, tiền thì chưa kiếm lại được đồng nào, tôi còn phải đắp vào không ít, thế mà còn có mặt mũi tới đòi tôi cái tiệm này!”

An Thành tức giận nói một tràng, im lặng một lúc, có vẻ hơi bực bội: “Thôi cô vẫn giúp tôi hỏi một luật sư đáng tin đi, dù lúc đó đúng là tôi bỏ tiền, nhưng hợp đồng thuê lại đứng tên anh ta, các loại giấy tờ cũng do anh ta đi làm…”

Mễ Lật thật sự không hiểu nổi làm sao An Thành lại để mắt tới một tên dị hợm như thế, đã ngoại tình mà còn dám đến tìm bạn trai cũ vòi tiền. Nhưng nghĩ lại đúng là có mấy loại người kỳ quặc biết giấu, không viết hai chữ “kỳ quặc” lên mặt, mà người đang yêu thường hay đeo kính lọc tình yêu, An Thành lúc đó không nhìn ra cũng là chuyện có thể hiểu được.

Mễ Lật an ủi An Thành mấy câu, lại giúp hắn dọn dẹp lại cửa tiệm, sau một trận ồn ào thế này, chuyện buôn bán hôm nay lại bị ảnh hưởng.

“Tiểu Lật Lật, nếu chúng ta thật sự phải đóng cửa làm sao bây giờ?”

Trước đây mỗi lần nhắc đến tình hình kinh doanh của tiệm, An Thành đều là người giữ tâm thái tốt nhất, Mễ Lật không ngờ hắn lại có ngày cũng lo lắng chuyện đóng cửa.

“Tôi thấy hôm nay anh hình như vẫn chưa ký hợp đồng với quản lý Phan, hay là đừng mua lại tiệm, giữ lại chút tiền trong tay, lỡ sau này không kinh doanh được còn có thể làm việc khác.” Mễ Lật đưa ra lời khuyên.

“Nhưng làm việc khác thì sẽ khiến cô mất việc.” An Thành vùi cằm vào cánh tay, ủ rũ nói: “Tôi có phải rất tệ không…”

“Nghĩ gì vậy, anh rất tốt mà! Ờ… Tuy là mắt nhìn bạn trai hơi kém một chút, nhưng mà bây giờ không phải đã chia tay rồi sao. Kịp thời cắt lỗ, tương lai vẫn tươi sáng chói lóa!”

Vừa nói, Mễ Lật vừa bưng cho An Thành một phần bánh cuộn chà bông, khi nãy làm tráng miệng cho Tần Dao, cô đã đoán An Thành chắc chắn tâm trạng không tốt nên tiện thể chuẩn bị một phần cho hắn.

“Không muốn ăn.” An Thành liếc một cái, quay đầu đi.

“Vậy tôi mang đi nha? Nếu anh không ăn thì tối tan ca tôi đem về đưa cho chị Đào.”

“Không được!” An Thành lập tức vươn một móng vuốt ra đè lên khay, “Đặt ở đó, lát nữa tôi ăn!”

“Đấy, thế là được rồi mà! Không có chuyện gì mà một phần đồ ngọt không giải quyết được, nếu một phần không được thì ăn thêm phần nữa!” Mễ Lật vỗ vỗ vai An Thành, “Anh còn muốn ăn gì nữa không, tôi làm cho? Đừng quá lo lắng, giờ cũng không phải khung giờ cao điểm, cùng lắm hôm nay mình tổ chức một buổi ăn thử miễn phí, thu hút tí khách, cũng đỡ phải đổ bỏ đồ.”

An Thành vốn là người rất lạc quan, nhờ sự an ủi kép từ đồ ăn ngon và kế hoạch khuyến mãi của Mễ Lật nhanh chóng lấy lại tự tin, cầm một tờ giấy trắng, loáng cái đã vẽ ra một tấm áp phích quảng cáo chibi đơn giản.

Mễ Lật dán áp phích lên bảng thông báo, cùng An Thành bàn bạc xem còn cần thêm hình thức tuyên truyền nào nữa.

“Còn hai tiếng nữa là tầm đông người đến rồi.” An Thành nhìn thời gian trên điện thoại, nói với Mễ Lật: “Hay là cô đi thay bộ đồ khác đi?”

“Thay đồ gì?” Mễ Lật có dự cảm không lành.

An Thành cười thần bí: “Tôi đi lấy cho cô là biết ngay.”

Xong rồi, cảm giác càng không ổn hơn rồi phải làm sao? Bây giờ trốn về nhà còn kịp không?

Nhà An Thành ở gần, mười phút sau liền quay lại, tay xách một cái túi, bên trong là hai bộ đồ, một bộ đồ nam gồm quần tây, áo ghi-lê và sơ mi, một bộ là trang phục thỏ bunny girl.

“Tôi cảm thấy Không được!” Mễ Lật kiên quyết phản đối mặc bộ đồ thỏ bunny girl, “Anh xem, khách ở đây toàn là ông bà dắt cháu tan học ghé mua bánh, còn có các bà mẹ bỉm sữa, tôi mặc thế này chắc ông bà với các bà mẹ không chịu nổi.”

“Chính vì vậy nên mới phải mặc cái này đó!” An Thành hào hứng giơ bộ đồ thỏ bunny girl lên cho Mễ Lật xem, “Bộ này của tôi không có hở hang chút nào nha, siêu dễ thương luôn, mấy em nhỏ chắc chắn sẽ thích.”

Tuy An Thành nói là thật, bộ đồ thỏ bunny hắn lấy ra đúng là không hở hang, ngoài phần cổ áo và viền váy có ít lông trắng, nhìn từ phía trước chỉ là một chiếc váy liền màu đỏ trông khá bình thường, nhưng quan trọng là bộ váy này còn kèm theo găng tay và giày bông lông tơ, phía sau còn có một cái đuôi tròn tròn ngắn ngắn, cộng thêm đôi tai thỏ đáng yêu… Mễ Lật nghĩ đến cảnh mặc bộ này đứng giữa ban ngày ban mặt, cảm thấy mình hoàn toàn không chịu nổi!

“Không được! Trời thế này mà mặc đồ lông xù thì nóng chết mất!” Mễ Lật cố gắng viện cớ từ chối.

“Tôi bật điều hòa cho cô.” An Thành trả lời gọn gàng dứt khoát.

“Không cần, tôi mặc đồ nam, anh mặc đồ thỏ bunny girl đi!” Mễ Lật ôm lấy cửa tiệm, tiếp tục giãy giụa.

“Nhưng bộ đồ nam này cô không mặc được nha.” An Thành lấy bộ đó ướm thử lên người Mễ Lật, hắn cao hơn Mễ Lật không ít, nhưng dáng người lại gầy, váy là cỡ M, Mễ Lật mặc vào cùng lắm chỉ hơi dài một chút, vẫn còn ổn, nhưng bộ đồ nam thì quần lại không hợp dáng.

“Muốn mặc thì anh tự mặc, dù sao tôi cũng không mặc!” Mễ Lật kiên quyết phản kháng.

Nghe vậy, An Thành lập tức làm ra vẻ mặt đau khổ, miệng thì liên tục ai thán “Tiểu Lật Lật~”.

A a a a! Mình đúng là thánh mẫu Maria chuyển thế, không chịu nổi nhất là nhìn bạn bè làm ra vẻ đáng thương kiểu này!

Mễ Lật cảm thấy bản thân sắp rơi vào trạng thái phân li nhân cách, tiểu nhân lý trí thì không ngừng gào lên "đừng mặc, đừng mặc", còn tiểu nhân cảm xúc đã tự giác mặc váy vào xoay vòng ngắm mình trong gương.

Tình thương mù quáng là bệnh, phải trị! Chính vì vậy mà cô mới liên tục bị Tần Dao trêu chọc, giờ đến cả An Thành cũng học theo trò này.

Cuối cùng Mễ Lật không chống đỡ nổi màn năn nỉ mềm mỏng dai dẳng của An Thành, đành phải đi thay bộ đồ thỏ bunny siêu cấp dễ thương kia, váy mặc vào vừa người, giày thì hơi rộng một chút, nhưng vì chỉ đi loanh quanh trong ngoài tiệm, ráng chịu một lúc cũng được.

“Ái chà! Tôi biết ngay mà, cô mặc chắc chắn siêu~ cấp~ đáng~ yêu~ luôn!” An Thành bây giờ chẳng còn chút bóng dáng nào của bộ dạng u ám khi nãy vì vụ bạn trai cũ tới quấy rối, cả người như thể tâm trạng đang bay bổng tận mây xanh, ngay cả giọng nói cũng có thêm mấy đường lượn sóng vui vẻ.

“Bộ đồ này anh từng mặc ra ngoài bao giờ chưa?” Mễ Lật soi gương xong, cực kỳ nghi ngờ hỏi, cảm thấy mặc bộ này còn nổi bật hơn cả lúc mặc váy lolita đứng giữa đám đông.

“Đương nhiên chư—” An Thành đang nói thì bị ánh mắt của Mễ Lật chặn lại, đành nuốt chữ “chưa” vào, “Đương nhiên từng mặc rồi! Dễ thương thế cơ mà, tại sao lại không dám cho người khác thấy!”

Mễ Lật: “Hehe!” Tôi tin, thật đấy!

Cô lại cảm thấy mình bị lừa nữa rồi.

Thế giới này thật có độc, sao người bị hố lúc nào cũng là tôi vậy?

Thấy Mễ Lật đã thay đồ xong, An Thành cũng đi thay trang phục của mình. Mễ Lật lấy một phần bánh kem và bánh mì trong tủ trưng bày ra, cắt thành miếng nhỏ, mỗi loại lấy một ít cho vào hộp nhỏ chia ngăn, đóng gói thành cả trăm hộp, để lát nữa dễ phát.

“Còn có bóng bay, mau chuẩn bị đi, lát nữa có thể phát cho tụi nhỏ.” An Thành từ kho chứa đồ đi ra, cầm theo một túi bóng bay lớn cùng các thanh gắn bóng.

“Trong tiệm còn có cả cái này nữa hả?!” Mễ Lật chưa từng lục lọi đồ đạc trong kho bao giờ, cứ tưởng hoạt động lần này làm gấp gáp sẽ thiếu đủ thứ, không ngờ lại có sẵn kha khá đồ.

“Đồ từ hồi khai trương còn sót lại.” An Thành thò tay vào túi bóng, móc ra hai cái bơm tay, chia mỗi người một cái, hai người thổi tổng cộng được 5-60 chục quả bóng, tiệm cũng đón đợt khách đông đầu tiên trong ngày.

Nhóm đầu tiên tới chủ yếu là mấy bé vừa tan học.

Phải công nhận là kế hoạch của An Thành rất hiệu quả, Mễ Lật mặt mũi dễ thương, lại mặc bộ đồ thỏ bunny siêu dễ cưng, một tay cầm bóng bay, tay kia bưng khay bánh mẫu đứng ngay trước cửa tiệm, trẻ con đi ngang qua, mười đứa thì hết chín đứa chạy tới chơi với cô, thêm nữa Mễ Lật còn phát bánh ngọt miễn phí, đám nhóc con cứ bám riết không chịu rời đi, vây quanh cô thành một đám đông nho nhỏ, lại thu hút thêm nhiều trẻ con và phụ huynh có con nhỏ tới.

Mễ Lật chọc tụi nhỏ vui vẻ xong, bọn nhỏ bắt đầu đòi mua đồ ăn, một nhà mua, mấy đứa khác cũng nhao nhao đòi theo, níu lấy ba mẹ đòi mua cho bằng được, khiến bánh trong tiệm bán ra được kha khá.

Đợt khách này qua, sẽ đến lượt người tan ca. An Thành thay Mễ Lật đứng ngoài cửa, để nàng vào trong trông quầy thu ngân, hắn thì ra ngoài phát bánh mẫu.

Trẻ con thì dễ thương thật, nhưng đông quá cũng ồn tới mức đau đầu, Mễ Lật bước vào trong tiệm, cuối cùng cũng được yên tĩnh một lúc.

Cô lấy điện thoại ra, vừa mở đã thấy tin nhắn của Tần Dao: "Hôm nay tiệm bọn em làm hoạt động gì sao?"

Ngay dưới tin nhắn là một ảnh chụp màn hình bài đăng Weibo, trong ảnh là một nhóm trẻ con vây quanh một nhân viên mặc đồ thỏ bunny, có một bé gái đang lén lút đưa bàn tay tội lỗi chạm vào cái đuôi thỏ phía sau, dòng caption trên bài là: “Nữu Nữu hôm nay phát hiện một chị gái rất đáng yêu.”

Mặt của nhân viên trong ảnh đã được làm mờ, nhưng tên tiệm phía sau vừa nhìn đã nhận ra ngay là tiệm của An Thành.

Là vị khách nào chụp vậy trời ơi trời ơi trời ơi!!!
Trong lòng Mễ Lật như sụp đổ, mặc đồ thỏ bunny đối với cô chẳng khác gì một vết đen trong cuộc đời, vậy mà còn bị Tần Dao phát hiện!!!

“Không, cái đó không phải em, là An Thành!”
Mễ Lật lập tức đẩy nồi sang người khác trong chưa tới một giây.

“Được rồi, tôi biết rồi, người đó chính là em.” Tần Dao gửi xong câu đó còn chưa thấy đủ, lại nhắn thêm một cái emoji mặt cười.

Sao chị chắc chắn là tôi chứ?! An Thành cũng hay mặc đồ con gái mà?!

Mễ Lật đọc lại đoạn đối thoại giữa hai người, lúc này mới thấm thía thế nào gọi là “Giấu đầu hở đuôi.”

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Dao: Thỏ con mặc bộ đồ đó dễ thương quá đi, muốn…

Mễ Lật hoảng sợ: Không! Chị không muốn!!!

Chương trước Chương tiếp
Loading...