[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 19
Bản thân An Thành đã điều hành tiệm một cách tùy tiện như vậy rồi, tám phần là không hứng thú gì chuyện mở chi nhánh. Mễ Lật rửa xong đống đĩa, ra ngoài nhắc đến chuyện tối qua Thượng Giai nói, An Thành nghe xong quả nhiên không chút do dự mà từ chối.“Không mở, một cái tiệm này thôi đã mệt muốn chết rồi, không muốn mở thêm chi nhánh.”“Cậu có thể thuê người mà.” Thái Văn Mẫn ngược lại lại thấy có thể thử tiếp xúc với đối phương, nếu thật sự phù hợp thì cũng là cơ hội không tệ.“Phiền lắm, lười làm.” An Thành bày bánh ngọt ra cho đẹp mắt, chọn một góc chụp tốt rồi chụp mấy tấm, sau đó chuyển qua máy tính.“Anh tính tự làm luôn sao?” Nhìn động tác của An Thành, Mễ Lật hơi bất ngờ, cô vốn tưởng mấy thứ như poster hay tờ quảng cáo các kiểu đều là thuê công ty thiết kế chuyên nghiệp làm.“Còn phải nhờ người ta? An Thành mà thiết kế mấy cái đồ nhỏ nhặt này thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Cô không biết đấy chứ, hồi trước lúc còn học ở trường…”Thái Văn Mẫn đang nói được một nửa bị An Thành liếc ngang một cái, lời còn lại lập tức nghẹn lại, nuốt trở vào.Đây là lần đầu tiên Mễ Lật rõ ràng cảm nhận được sự khó chịu từ An Thành, có thể lúc cô gọi cú điện thoại đầu tiên cho hắn thì hắn cũng có nét mặt này, nhưng khi đó cô không tận mắt nhìn thấy. Về sau khi tới tiệm, An Thành dù có bực bội, cũng chưa từng như bây giờ, toàn thân đều tỏa ra khí thế "đừng có chọc vào tôi".Mễ Lật len lén liếc Thái Văn Mẫn, Thái Văn Mẫn lập tức ra hiệu cầu cứu bằng ánh mắt, Mễ Lật bèn bưng phần bánh tuyết mochi chưa chụp ra.“Cái đó... Nếu anh không ăn thì tôi mang đi?”“Đừng! Đặt xuống! Ai cũng không được đụng vào đồ ăn của tôi!” Tầm mắt An Thành lập tức rời khỏi máy tính, cả người cũng sinh động hẳn lên, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của Mễ Lật và Thái Văn Mẫn.Được rồi, xem ra đối phó với mấy người ham ăn thì cách hữu hiệu nhất vẫn là lấy đồ ăn ra dụ dỗ.Thái Văn Mẫn âm thầm làm dấu OK với Mễ Lật, Mễ Lật lại đặt đĩa bánh về chỗ cũ, đứng nhìn An Thành chỉnh ảnh một lát. Mảng này Mễ Lật hoàn toàn không rành, cúi đầu liếc điện thoại một cái, đến khi ngẩng lại không còn nhìn ra An Thành đang chỉnh cái gì nữa.Thế là cô dứt khoát không xem, tập trung tán gẫu với Tần Dao.Trước đó cô đã chụp ảnh bánh tuyết mochi mới làm gửi cho Tần Dao xem, tuy cô không làm được mấy thao tác phức tạp như An Thành, nhưng gửi cho Tần Dao ngó qua thì cũng đâu cần chuyên nghiệp gì, bánh tuyết mochi làm ra từng cái mềm mềm trắng trắng vốn dĩ đã rất đáng yêu, dùng thêm phần mềm chỉnh ảnh có sẵn trong điện thoại chỉnh sơ chút, nhìn là thấy ngon rồi.“Tôi chừa cho chị một phần ít đường.”Loại bánh lạnh như tuyết mochi, với cùng một lượng đường thì vị ngọt vốn đã thấp hơn bánh ngọt thường ăn ở nhiệt độ phòng, Mễ Lật lại còn cố ý bớt thêm đường, cảm thấy Tần Dao chắc sẽ thích.“Lần này không sợ lão bản em nói gì à?” Tần Dao trả lời rất nhanh.“Bản giới hạn bán đặt trước, Tần tổng chỉ cần trả thêm chút tiền là được.” Mễ Lật gửi kèm theo một biểu cảm đểu giả.Thực ra sau lần trước Mễ Lật làm bánh quy cho Tần Dao ở tiệm, An Thành đã bảo với cô là những chuyện này không sao, không cần mỗi lần đều phải báo với hắn. Dĩ nhiên, Mễ Lật chưa bao giờ lợi dụng đồ của tiệm, cô đều tự trả lại tiền, chỉ là đồ nghề và nguyên liệu trong tiệm đầy đủ hết, làm thì tiện hơn một chút.Biểu cảm của Mễ Lật vừa gửi đi, Tần Dao lập tức trả lại một sticker tội nghiệp ỉu xìu, khiến Mễ Lật lại nhớ đến tối qua lúc ở trên xe, Tần Dao giả vờ ủy khuất để lừa cô khen.Người này quá xấu rồi! Toàn nghĩ cách trêu chọc mình!Mễ Lật quyết định nhốt Tần Dao vào "phòng tối" không thèm để ý đến nàng trong mười phút.…Thôi thì nể tình Tần Dao sáng sớm nay đã quan tâm đến sức khỏe của cô, rút lại thành năm phút vậy.Mễ Lật căn đúng thời gian không mở tin nhắn, vừa đúng năm phút liền không nhịn được mà mở ngay khung chat —— hừ, cái gì mà không nhịn được chứ, cô mới không thèm thừa nhận đâu!Trong khung chat, Tần Dao đã gửi cho cô một chuỗi sticker khóc lóc, từ đầu là "kiên cường kìm nén nước mắt", đến cuối cùng "gào khóc thảm thiết", Mễ Lật bị Tần Dao chọc cho bật cười, thật không hiểu Tần Dao moi đâu ra lắm sticker tội nghiệp như vậy nữa.“Đám nhân viên dưới trướng của chị có biết tổng tài của bọn họ là thế này không?” Mễ Lật nhắn lại.“Không cho họ biết.” Tần Dao còn cố tình thêm một dấu chấm cao lãnh vào cuối câu.Được rồi, vì hình tượng lạnh lùng cao quý của chị, tôi sẽ không chụp màn hình bóc phốt đâu.Mễ Lật ngẩng đầu nhìn một cái, An Thành vẫn đang chỉnh poster, Thái Văn Mẫn vẫn đang chơi game, trong tiệm vẫn chẳng có khách nào.“Em cảm thấy mình sắp thất nghiệp rồi.” Nhìn thấy cảnh tượng này, lại liên tưởng đến “kinh nghiệm kinh doanh” trước đó của An Thành, Mễ Lật bắt đầu thật sự lo lắng cho bát cơm của mình.“Hay là đến làm trợ lý đời sống cho tôi đi?” Tần Dao nhắn xong lại bổ sung một câu: “Bao ăn bao ở luôn.”Chậc, mặc dù bao ăn bao ở không có gì sai, nhưng cố tình nhấn mạnh như vậy, cứ cảm thấy có mưu đồ bất chính gì đó thì phải!“Thôi, em muốn tự mở một tiệm bánh ngọt.”“Có kế hoạch cụ thể gì chưa?”“Tạm thời chưa có, em chưa có nhiều kinh nghiệm, vẫn muốn học thêm một thời gian nữa rồi tính.”Không biết bên Tần Dao đang bận gì, Mễ Lật thấy trạng thái “đang nhập” ở trên hiện suốt một lúc lâu, cuối cùng Tần Dao gửi đến một tin nhắn: “Tôi có chút việc, lát nữa nói chuyện sau.”Mễ Lật cất điện thoại, không có nữ thần để tán gẫu, lập tức cảm thấy buồn chán. Cố gắng chịu đựng đến hơn 5 giờ chiều, cô thấy Tần Dao vẫn chưa nhắn lại, đắn đo mãi, nhắn một tin hỏi nàng còn muốn phần bánh tuyết mochi không, có cần cô gọi một phần đồ ăn ngoài gửi đến công ty cho không.Tần Dao vẫn không có hồi âm, Mễ Lật trong lòng cảm thấy trống rỗng, vừa có chút lo lắng, lại vừa có chút thất vọng. Rõ ràng biết là Tần Dao chắc chắn thật sự bận việc, nhưng vẫn vô cớ lo lắng có khi nào do mình làm hỏng cuộc trò chuyện, khiến Tần Dao thấy nói chuyện với cô nhàm chán nên mới không nhắn lại.Cô hết lần này đến lần khác lật lại cuộc trò chuyện giữa hai người, gần như tách từng chữ ra mà nghiền ngẫm, rốt cuộc có phải như cô lo lắng hay không.Tiệm thường đóng cửa lúc 9 giờ tối, Mễ Lật 7 giờ là có thể tan ca. Cô thay đồ xong, lúc đi ngang quầy thu ngân, uể oải chào tạm biệt An Thành và Thái Văn Mẫn.Mễ Lật: “Tôi đi đây…”An Thành: “Ừ.”Thái Văn Mẫn: “Đi cẩn thận!”Mễ Lật lê bước ra khỏi tiệm, mơ mơ màng màng đi về nhà, vừa mới bước được hai bước, đột nhiên trước mặt vươn ra một cánh tay.“Cướp đây!”“Á!” Mễ Lật giật mình, chỉ thấy Tần Dao bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt cô. Đến lúc này cô mới nhận ra, thì ra cả buổi chiều bất an lo lắng đều là vì… Nhớ.“Đang nghĩ gì đấy, đến đường cũng không nhìn?” Tần Dao thấy Mễ Lật như thể đang mộng du, còn tưởng nàng vẫn chưa khỏi cảm cúm, đưa tay sờ trán nàng, nghi hoặc nói: “Cũng đâu có sốt.”Nói xong cô nhìn thấy hai tay Mễ Lật trống không, lại hỏi: “Bánh ngọt nhỏ của tôi đâu?”“Á!” Mễ Lật lại giật mình, “Chị đợi chút! Em… Em đi lấy cho chị!”Nói rồi, Mễ Lật bỏ mặc Tần Dao đứng đó, hớt hải chạy vội quay lại tiệm.Thái Văn Mẫn đang chơi game nghe thấy cửa mở, cũng không ngẩng đầu: “Hoan nghênh quý khách.”Mễ Lật: “Chào buổi tối!”Thái Văn Mẫn nghe ra giọng Mễ Lật, lúc này mới ngẩng đầu, mặt đầy dấu chấm hỏi.Mễ Lật như cơn gió lao vào bếp, mở tủ lạnh lấy phần bánh tuyết mochi để dành cho Tần Dao, lại như cơn gió lao ra ngoài.Mễ Lật: “Tạm biệt! Tôi đi thật đây!”An Thành: “Ừ.”Thái Văn Mẫn: “Đi cẩn thận!… Ủa? Sao thoại nghe quen thế nhỉ?”An Thành liếc mắt nhìn Tần Dao đang đứng chờ ngoài cửa tiệm, lại cụp mắt xuống tiếp tục nghịch điện thoại: “Lo chơi game của cậu đi.”Thái Văn Mẫn: “Ờ…”“Sao chị lại tới đây? Không phải đang bận sao?” Mễ Lật đưa phần bánh tuyết mochi cho Tần Dao, “Cái này phải ăn ngay, hoặc mang về cho vào tủ lạnh, không thì sẽ không ngon.”Tần Dao tại chỗ mở hộp lấy một cái ra ăn, lớp vỏ lạnh mềm dẻo dai, vừa cắn một miếng, bên trong là lớp kem tươi thơm ngọt dịu nhẹ bao lấy những miếng xoài nhỏ ngọt ngào thơm lừng, ăn một miếng vào buổi tối oi bức thế này đúng là sảng khoái cực kỳ.“Ừm, lúc nãy họp suốt, xong việc mới rảnh xem điện thoại.” Tần Dao ăn xong một cái, định lấy cái thứ hai thì bị Mễ Lật ngăn lại.“Đừng ăn lạnh nhiều cùng lúc, không tốt cho sức khỏe.”Tần Dao liếc nhìn Mễ Lật một cái, ngoan ngoãn đậy hộp lại, vẻ mặt có điểm tiếc nuối, nhưng dường như cũng có chút vui vẻ. Cô cất hộp bánh vào túi, nói với Mễ Lật: “Đi thôi, tôi đưa em về.”“Hôm nay không phải Chủ nhật sao? Cuối tuần các chị cũng phải đi làm?” Trên đường, Mễ Lật hỏi.“Làm cho mình thì lấy đâu ra cuối tuần, có chuyện gì là lập tức phải tăng ca. Nhân viên dưới quyền nhận được thông báo tăng ca còn có thể chửi sếp, còn tôi là sếp thì chỉ có thể chửi công ty đối thủ thôi, nhưng mà công ty đối thủ có biết tôi đang chửi nó đâu, tức muốn chết!”Nói cứ như nhân viên của chị dám chửi chị trước mặt vậy ấy, Mễ Lật thầm cười trộm, cảm thấy Tần Dao lúc thì thầm oán thán công việc như thế này thật đáng yêu.Xong rồi, giờ nhìn thấy nữ thần làm gì cô cũng thấy dễ thương, chắc là không cứu nổi nữa rồi.Tần Dao có vẻ không muốn nói nhiều về công việc của mình, liền đổi đề tài hỏi: “Không muốn quan tâm đống lộn xộn này nữa, tiệm bánh ngọt của em bao giờ mở? Tôi đến làm nhân viên cho em, đợi em làm Đại lão bản, tôi sẽ làm trợ lý đời sống cho em, thấy sao?”Mễ Lật: “???” Chị là một đại phú bà mà lại muốn làm trợ lý cho tôi, chị không còn chí hướng gì sao?“Không còn cách nào.” Tần Dao lười biếng nói, “Tôi muốn mời em làm trợ lý cho tôi, nhưng em không chịu, vậy thì tôi đành hạ mình chút, đi làm trợ lý cho em vậy.”“Bao gồm cả việc sấy tóc luôn hả?”“Đúng thế, làm cô bé sấy tóc riêng cho em, thế nào?”Nghe xong cũng hơi động lòng… Mễ Lật ngứa ngáy trong lòng một lúc, tự nhắc mình phải biết thân biết phận, chuyện này chỉ nghĩ thôi đã biết là không thể, chắc chắn là phú bà đang nói đùa!Hai người cứ vừa trò chuyện vừa đi, lúc phát hiện ra đã đứng dưới nhà Mễ Lật.Mễ Lật nhìn Tần Dao, Tần Dao thì nhìn Mễ Lật đầy mong đợi, trong ánh mắt rõ ràng viết: Mau mời tôi lên nhà đi!Nữ thần hôm nay còn nói cả chuyện làm cô bé sấy tóc cho người ta… Mễ Lật nhắm mắt liều một phen, hỏi: “Chị có muốn lên ngồi một lát không?”Tần Dao “phụt” cười: “Tiến triển quá nhanh, để lần sau đi.” Nói rồi lại đưa tay xoa đầu Mễ Lật, thừa lúc nàng còn chưa phản ứng kịp liền chạy mất.Cái gì mà quá nhanh?! Mễ Lật gào thét trong lòng: Tôi chỉ muốn mời chị uống ly trà nói chuyện, chị đang nghĩ thứ gì đen tối vậy hả? Tần Dao quay lại đây nói rõ cho tôi!
-----Tác giả có lời muốn nói:Mễ Lật: Tần Dao! Nếu em còn tin chị, em sẽ đi làm cô bé sấy tóc cho chị luôn!Tần Dao: Nhớ kỹ cái flag đó nha~
-----Tác giả có lời muốn nói:Mễ Lật: Tần Dao! Nếu em còn tin chị, em sẽ đi làm cô bé sấy tóc cho chị luôn!Tần Dao: Nhớ kỹ cái flag đó nha~