[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 18



Mễ Lật uống thuốc xong thì vùi đầu ngủ suốt một đêm, giấc ngủ này không được yên lắm, lúc thì mơ thấy người ba đã khuất, lúc lại mơ thấy đồng nghiệp bạn bè trước kia, cuối cùng màn hình chuyển một cái, cô lại trở về trong xe tối nay, Tần Dao vuốt đầu cô, nhưng không tháo dây an toàn cho cô, mà chỉ cứ thế nhìn cô chằm chằm, tay từ từ trượt xuống từ đầu cô, nắm lấy cằm cô, buộc cô hơi ngẩng mặt lên...

Trong mơ, tim Mễ Lật đập gia tốc, cô làm theo động tác của Tần Dao ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Dao từ từ nghiêng người về phía cô.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, cho đến khi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, Tần Dao hơi nghiêng đầu, Mễ Lật cảm thấy trên môi truyền đến một cảm giác ấm nóng.

“Ưm…” Mễ Lật không chắc mình có rên khẽ ra tiếng hay không, Tần Dao nhẹ nhàng cắn môi cô, khiến cô không thể không hơi hé miệng, còn Tần Dao thì nhân cơ hội đó xâm nhập, quấn lấy đầu lưỡi cô vòng qua một lượt rồi mới hơi lui ra, sau đó lại lần nữa hôn lên, động tác vội vàng hơn lúc đầu, tay cũng đặt lên eo cô...

Một đoạn BGM kỳ quái vang lên.

Mễ Lật: ???

Hình như là điện thoại của cô!

Chuông điện thoại vang lên hết hồi này đến hồi khác, hoàn toàn không có ý định dừng lại. Mễ Lật không tình nguyện thò tay ra khỏi chăn, sờ soạng trên tủ đầu giường một lúc, cuối cùng cũng tắt được cái tiếng chuông phiền phức đó.

Cô vừa rút tay về lại, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên, Mễ Lật bực bội cầm điện thoại lên xem, người gọi đến là An Thành, mà phía góc phải trên màn hình lại đang hiển thị 8 giờ rưỡi!

Má nó! Trễ giờ rồi!

Cơn buồn ngủ của Mễ Lật lập tức bay biến, cô hất chăn bật dậy khỏi giường, bật loa ngoài rồi luống cuống thay quần áo, vừa mặc vừa nhận điện thoại của An Thành.

“A lô? Cuối cùng cô cũng chịu nghe máy rồi! Hôm nay còn đi làm không đấy?”

“Đi đi đi!” Mễ Lật nhanh như chớp mặc áo sơ mi vào, “Xin lỗi! Tôi ngủ quên, không nghe chuông báo thức, tôi tới ngay đây!”

Chỉ chưa tới mười phút đã giải quyết xong chuyện rửa mặt thay đồ, Mễ Lật chạy như bay tới tiệm, vừa đúng 9 giờ kém mười lăm.

Hôm nay An Thành mặc một chiếc váy nhỏ phối đỏ trắng, cổ áo có đính hoa nhỏ, hai bên là những đường xếp bèo công chúa, phần eo thắt một cái nơ xinh xắn, vạt váy có viền hoa nhỏ, so với mấy bộ váy cầu kỳ trước kia thì bộ hôm nay trông có vẻ đời thường hơn chút.

Mễ Lật chạy đến mồ hôi đầm đìa, trông rất nhếch nhác, đứng cạnh An Thành ung dung thong thả, lập tức cảm thấy An Thành đúng là một cô tiên nhỏ, còn cô thì chẳng khác nào người hầu cõng giày che ô cho tiên nữ.

Nhưng mà An Thành là lão bản, còn cô là nhân viên làm công, nghĩ vậy thì cũng hợp lý.

“Không phải đã bảo cô đừng vội sao, dù sao cũng muộn rồi, chậm vài phút nữa có sao đâu.”

Có lẽ vì đợi người nhàm chán, An Thành đang ngậm một cây kẹo mút, lúc nói chuyện thì rút ra khỏi miệng. Tay hắn vốn trắng trẻo, hôm qua lại mới làm một bộ móng màu thạch trong suốt, ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy que kẹo màu sữa, lại càng khiến cả người thêm phần đáng yêu.

Mỗi lần thấy An Thành mặc đồ con gái, Mễ Lật đều cảm thấy bản thân thật có lỗi vì là phụ nữ, đả kích không nhẹ, hôm nay cũng không ngoại lệ.

An Thành: “Trời thì nóng, lại là cuối tuần, chẳng mấy ai đến sớm như vậy đâu. Cô đi lau mồ hôi, rửa mặt chút đi, nghỉ ngơi rồi lại bắt đầu làm.”

Lúc trước Mễ Lật vội vội vàng vàng nên cũng không để ý, chỉ nghĩ là do mình chạy nên nóng, giờ nghe An Thành nhắc mới cảm thấy hình như hôm nay đúng là tăng nhiệt thật, mặt trời chói chang hơn hôm qua không ít.

An Thành là lão bản, tính cách lại rất Phật hệ, còn Mễ Lật là nhân viên, vẫn khá có tinh thần trách nhiệm, cô không thực sự đi nghỉ mà chỉ lau mặt một cái, thay đồ xong rửa tay sạch sẽ liền bắt tay vào làm việc.

Hôm nay đúng như An Thành nói, chẳng có mấy khách, Mễ Lật sau một hồi bận rộn thì lấy điện thoại ra, thấy trên đó có một tin nhắn được Tần Dao gửi đến từ một tiếng trước, hỏi hôm nay cô cảm thấy thế nào, cảm mạo đã đỡ hơn chưa.

Chắc là khỏi rồi, Mễ Lật lúc này không cảm thấy chỗ nào khó chịu, xem ra cơ thể này tuy vụng về hơn cô trước kia, nhưng về mặt sức khỏe thì cũng tương đương. Cô trước đây chỉ cần kịp thời uống thuốc ngay lúc mới chớm cảm là sẽ không bị bệnh nặng.

Trả lời tin nhắn của Tần Dao xong, Mễ Lật bất giác nhớ lại giấc mơ buổi sáng. Lúc đó đang mơ thì bị cuộc gọi của An Thành cắt ngang, sau đó lại bận như đánh trận, hết chuyện này đến chuyện khác, đến tận bây giờ cô mới có thời gian hồi tưởng kỹ lại cảnh trong mơ.

Thôi, vẫn là đừng nhớ lại thì hơn…

Mễ Lật đỏ mặt nhét điện thoại lại vào túi, chuyện nằm mơ thấy được nữ thần hôn, độ xấu hổ cũng chẳng kém gì hôm qua cô đứng trước mặt nữ thần nói câu “thích chị” đâu! Vẫn nên để giấc mơ này vĩnh viễn chôn giấu trong lòng thì hơn, tuyệt đối không thể để ai biết, đặc biệt là chính nữ thần!

Từ trong bếp đi ra, Mễ Lật thấy Thái Văn Mẫn đang ngồi sau quầy chơi game trên điện thoại, còn An Thành thì nằm gục trên bàn bên kia, ngón tay thi thoảng chạm chạm vào màn hình, chẳng biết đang xem gì.

“Hôm nay sao không đi phát tờ rơi?” Mễ Lật hỏi.

“Nóng quá, không muốn đi.” An Thành lười biếng trả lời.

“Thời tiết mà nóng lên là tiệm bánh này cũng ảnh hưởng theo. Đừng nói người khác, ngay cả tôi cũng vậy, trời nóng mà ngửi thấy mùi ngọt ngào này là hết muốn ăn uống.” Thái Văn Mẫn vừa điên cuồng thao tác nhân vật trong game, miệng vẫn không ngừng nói: “Cậu nhìn tiệm nước mát phía trước kia kìa, buôn bán tốt chưa kìa.”

Mễ Lật đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, quả thật, trước cửa tiệm nước mát xếp hàng mấy vòng, mấy nhân viên bên trong bận rộn đến mức chân không chạm đất.

“Chúng ta cũng có thể cho ra mấy món ăn không quá nặng vị, như mousse sữa chua, mousse trái cây, hoặc làm bánh tuyết mochi cũng được, mát lạnh ăn vào mùa hè là hợp lắm.” Mễ Lật nói.

An Thành vừa nghe liền ngồi thẳng, chỉ huy Mễ Lật: “Cô đi làm mấy mẫu thử đi, chúng ta bày lên bàn, chụp vài tấm poster dán lên, mau đi, làm nhiều một chút a!”

Chỉ là chụp ảnh thôi thì cần gì làm nhiều thế, rõ ràng là An Thành lại muốn ăn, Mễ Lật chú ý thấy trước mặt hắn chẳng có lấy một đĩa bánh nào đã động đến, xem ra thời tiết cũng ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn rồi.

Bánh mousse thật ra không phức tạp, Mễ Lật nhanh chóng trộn xong nhân, đổ từng phần vào khuôn, đặt cốt bánh lên trên, ép cho cốt bánh và phần nhân dính vào nhau từng cái một, sau đó cho vào tủ lạnh để đông lại.

So với mousse thì tuyết mochi có nhiều công đoạn hơn một chút, Mễ Lật bắt đầu nhào bột để làm lớp vỏ lạnh, rồi cho vào tủ lạnh làm mát, sau đó đánh bông kem tươi, chuẩn bị vài loại nhân như vụn bánh oreo, xoài cắt hạt lựu, đậu đỏ nhuyễn. Đợi vỏ đã lạnh, cô lấy ra chia thành từng viên nhỏ, dùng cán lăn cán thành hình tròn, cho kem và nhân vào gói lại, bên ngoài phủ một lớp bột nếp chín để chống dính, vì biết An Thành thích mùi ngọt ngào dễ chịu nên Mễ Lật còn rắc thêm ít dừa sấy bên ngoài.

Làm xong hết cũng đã xế chiều, ba người ăn cơm trưa xong, Mễ Lật lấy mấy món tráng miệng từ tủ lạnh ra, đến lúc cô bưng phần mousse cuối cùng lên bàn thì mấy chiếc tuyết mochi đưa ra trước đã mất đi một nửa.

Nói là để chụp ảnh mà???

“Cái tiệm này sớm muộn gì cũng bị cậu ăn đến phá sản thôi.” Thái Văn Mẫn nhìn không nổi nữa, lên tiếng.

“Chuyện nhỏ, không sao, phá thì phá chứ sao.” An Thành hoàn toàn không để tâm, với tay lấy bánh mousse dâu mà Mễ Lật vừa mang lên.

“Cậu đây là buông xuôi rồi à? Hôm qua chẳng phải còn đầy hùng tâm tráng chí muốn mua lại cả cửa tiệm sao?”

“Đính chính cậu một chút, mua lại cửa tiệm không đồng nghĩa với hùng tâm tráng chí, thật sự làm không nổi thì tôi cho người khác thuê lại, ngồi không thu tiền thuê nhà, nhẹ nhàng mà đỡ phiền.” An Thành nói xong liếc nhìn Mễ Lật, có lẽ cuối cùng cũng cảm thấy hơi ngại ngùng trước mặt nhân viên cần mẫn của mình, nhất là hiện tại còn đang ăn món tráng miệng chính tay nàng làm ra, thế nào cũng phải nghĩ cho cảm xúc của cô nhân viên nhỏ chút chứ.

Hắn ho nhẹ một tiếng, ngồi thẳng lại, bày ra dáng vẻ mà gần như chẳng bao giờ thấy ở hắn—— khí chất lão bản nghiêm túc—— trịnh trọng tuyên giảng lý tưởng kinh doanh với hai nhân viên của mình; một chính thức, một thời vụ: “Tất nhiên, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, trước tiên chúng ta vẫn phải cố gắng hết sức, còn thành hay không thì đành giao cho ông trời định đoạt.”

He he! Tôi chỉ nghe ra cậu muốn “giao cho ông trời định đoạt” chứ hoàn toàn không nghe ra chỗ nào là “cố gắng hết sức” a!

Thấy “tuyên ngôn hùng hồn” của mình chẳng thuyết phục nổi hai nhân viên, An lão bản lập tức rút ra một tờ thông báo tuyển dụng đặt trước mặt Mễ Lật, cố gắng vớt vát nhân viên chính thức của mình.

Còn nhân viên thời vụ, đã gọi là thời vụ thì không quan trọng, lúc nào muốn đuổi thì đuổi thôi.

“Nè, trước khi mở tiệm đã nói là sẽ tuyển thêm một đầu bếp nữa, tờ tuyển dụng tôi viết xong hết rồi, đợi tuyển được người thì cô có thể thay phiên nghỉ ngơi với người ta.”

Lừa quỷ à! Tờ tuyển dụng này y chang tờ tôi nhìn thấy dưới đất hồi mới tới, đến cả dấu chấm câu cũng không khác, rõ ràng là cùng một tờ còn gì!

Sự nghi ngờ của Mễ Lật hiện rõ mồn một trên mặt, An Thành đành phải tung chiêu cuối cùng.

“Tiểu Lật Lật, cô đừng bỏ tôi mà đi a!” Tay trái hắn kéo vạt áo của Mễ Lật, giọng nức nở van nài, đồng thời tay phải còn khoa trương lau đi giọt nước mắt không tồn tại: “Tôi gặp phải bất hạnh, bị tra nam ruồng bỏ, bây giờ chỉ còn lại mình cô và cái tiệm này thôi, nếu ngay cả cô cũng rời xa tôi…”

Thái Văn Mẫn quay sang, nhỏ giọng nói với Mễ Lật: “Tôi ăn no rồi, còn cô?”

Mễ Lật: “Tôi cũng no rồi.”

Hai người đứng dậy thu dọn đĩa không, một người đi vào bếp, một người quay lại quầy.

An Thành diễn quá nhập tâm, hoàn toàn không để ý tay trái từ lúc nào đã trống trơn, đến khi đọc xong đoạn thoại mà hắn cho là cảm động trời đất, ngẩng đầu lên thì cả hai người trước mặt đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

“Nè nè nè! Tôi còn chưa nói xong mà! Hai người đi đâu hết rồi?!”

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Mễ Lật: Chuyện nằm mơ nhất định không thể để nữ thần biết được! Không thì không biết sẽ bị chị ấy trêu chọc thế nào nữa. Khoan đã, vừa rồi mình có phải vừa lập flag gì đó không...?

Khụ khụ, hôn trong mơ thì cũng là hôn mà! Làm tròn một cái thì tính như hai người họ đã hôn nhau rồi đó nha! (mặt dày chống nạnh)

Chương trước Chương tiếp
Loading...