[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 17



"Cô ta chạm vào đâu của em?" Một cú phanh gấp đột ngột khiến Mễ Lật suýt chút nữa bay khỏi ghế nếu không có dây an toàn giữ lại.

Cũng may đoạn đường này khá vắng, gần như không có xe nào qua lại, nếu ở khu trung tâm mà phanh kiểu này, e là phía sau đã đâm phải rồi.

"Chỉ... Chỉ nắm tay em thôi..."

"Còn gì nữa?"

"Lần này thật sự không có gì nữa!"

Lời vừa dứt, điện thoại Mễ Lật đột nhiên reo lên, cô rút máy ra dưới ánh mắt chăm chú của Tần Dao, không hiểu nghĩ gì mà lại bật luôn loa ngoài.

Cuộc gọi đến từ một số lạ, nhưng người mở miệng vừa cất tiếng là Mễ Lật đã nhận ra chính là Tần Hạo.

"Thứ hai mang giấy tờ tới tìm tôi, đi làm thủ tục ly hôn." Nói xong lập tức cúp máy.

Mễ Lật còn đang đơ người vì "Đm, ảnh thật sự đồng ý rồi á?" thì điện thoại lại đổ chuông.

"Chuyện này không được nói với người khác!" lại cúp.

Tần bá tổng, cái phong cách gọi điện kiểu này, người biết thì bảo anh ngầu, người không biết còn tưởng anh đang cố tiết kiệm cước phí ấy chứ! Với lại cái câu "không được nói với người khác" này hình như không làm được đâu nha, chị anh biết hết rồi còn gì…

Ờm… Nhưng mà là chị ruột, chắc không tính là "người khác"… Nhỉ…

Thấy Mễ Lật nghe điện thoại xong cứ im lặng mãi không nói gì, Tần Dao hỏi: "Em hối hận?"

"Không, không, không phải!" Mễ Lật vội vàng giải thích, "Em chỉ không ngờ là anh ta lại đồng ý nhanh vậy, rõ ràng lúc trước em nói thì còn không chịu… Chẳng lẽ là do Đỗ Tư Oánh?"

Càng nghĩ Mễ Lật càng thấy khả năng này cao. Đỗ Tư Oánh hỏi cô có thật sự muốn ly hôn không, có khi lúc đó còn chưa hoàn toàn tin, cho nên cách tốt nhất là ép cô ly thật luôn, có thật giả gì thì cũng thành thật rồi.

Không ngờ Đỗ Tư Oánh lại có bản lĩnh khiến Tần Hạo gật đầu, xem ra mấy nữ phụ trong nguyên tác sở dĩ không có sức chiến đấu trước mặt nam chính, chẳng qua là vì toàn bộ sức chiến đấu đều dùng để đối phó với nữ chính thôi.

Nghĩ đến đây, đầu óc Mễ Lật bỗng bừng sáng, cảm giác như vừa tìm được một hướng mới để tự cứu mình.

"Em muốn ly hôn với Tần Hạo, nó không chịu, tại sao em không nói với tôi?" Đúng lúc Mễ Lật đang cân nhắc có nên tiếp tục lôi kéo thêm mấy chị nữ phụ nữa hay không thì nghe thấy Tần Dao hỏi.

"Em nghĩ là mình có thể tự giải quyết được…" Mễ Lật trả lời. Dù gì Tần Dao cũng là cái đùi to cần ôm, nhưng đùi to thì phải dùng lúc quan trọng, nếu việc gì cũng dựa vào, nhỡ đâu ôm gãy đùi thì sao!

"Nhưng em lại kể với Đỗ Tư Oánh." Tần Dao nhàn nhạt nói, "Sao em kể với cô ta mà lại không nói với tôi? Chẳng lẽ đùi cô ta to hơn tôi?"

Mễ Lật: "???"

Tần Dao khởi động xe, tốc độ cực kỳ chậm, đến mức có một chiếc xe đạp vượt qua, người đi xe còn quay đầu lại nhìn họ một cái, trong mắt viết rõ ba chữ to: "Không thể tin được."

"Em có đùi mới rồi, còn làm bánh quy nhỏ cho tôi không?" Giọng điệu Tần Dao đầy u oán, giống hệt như tốc độ u oán hiện tại của chiếc xe.

"Đương nhiên sẽ a! Ấy khoan, 'đùi mới' là sao chứ?"

"Chẳng phải trước kia em coi tôi là đùi to sao? Lần đầu ăn cơm cố ý rủ tôi vào bếp, mỗi lần tôi giúp em xong em đều rất ngoan." Tần Dao đầy vẻ ủy khuất.

Mễ Lật đột nhiên chột dạ, xong rồi, cái đùi to của mình phát hiện mình thật sự coi chị ấy là đùi to rồi! Phải làm sao bây giờ?! Online đợi! Gấp lắm luôn!!!

"Không không không! Không phải vậy đâu! Chị không phải cái đùi to của em, à không, ý em là tuy em có coi chị là đùi to, nhưng chị không giống mấy người kia mà!"

"Khác ở đâu?"

"Chị xinh hơn họ!"

"Ồ, một cái đùi xinh đẹp." Tần Dao ngừng lại một chút, giọng càng u oán hơn: "Em không chỉ coi tôi là đùi to, còn xài ké mặt tôi!"

"Không phải! Không chỉ là mặt, còn có khí chất!"

Thì cũng vẫn là ngoại hình thôi mà? Mễ Lật sắp bị chính mình làm cho phát khóc, "Còn nữa, chị đối xử với em rất tốt, chăm sóc em, dịu dàng, chu đáo, còn… Còn tự tay sấy tóc cho em…"

Những điều này nếu nói ra thì rất bình thường, thậm chí chẳng có gì đặc biệt, nhưng Mễ Lật lại không tìm được từ nào để mô tả cái cảm giác đặc biệt mà cô dành cho Tần Dao, bởi vì là Tần Dao, nên tất cả những hành động đó đều trở nên ngọt ngào hơn bình thường.

"Em… Em vụng về, không nói được mấy lời hoa mỹ, nhưng chị thật sự rất rất tốt, em không chỉ coi chị là đùi to, còn coi chị là nữ thần, em… Em rất thích ở bên chị… Rất… Rất thích chị…"

Mễ Lật vụng về giải thích suốt nửa ngày, đến lúc ngẩng đầu, lại thấy Tần Dao trên mặt hoàn toàn không có chút tức giận nào, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt sáng rực, căn bản là sắp không nhịn được cười.

"Tần Dao!!! Có phải chị đang đùa em không hả!" Nghĩ đến những gì mình vừa nói lúc nãy, cảm giác xấu hổ lập tức bùng nổ, mặc kệ nữ thần gì đó đi! Lúc này Mễ Lật chỉ muốn lao lên đập Tần Dao một trận.

"Á á! Đừng làm loạn! Đang lái xe!"

Sau đó, mặc kệ Tần Dao chọc thế nào, Mễ Lật nhất quyết không chịu mở miệng, quay đầu sang chỗ khác, nhìn ra cửa sổ bên hông, chỉ để lại cho Tần Dao một cái ót đầy tức giận.

Đúng là đầu óc bị úng nước mới tin cái người mà lúc nào ở đâu cũng tự tin rạng rỡ như Tần Dao sẽ có cái kiểu như con mèo nhỏ tủi thân đáng thương thế kia!

Khi sắp lái vào khu trung tâm, phía trước đột nhiên tắc đường.

“Sao thế? Lẽ nào phía trước xảy ra tai nạn?” Mễ Lật rướn cổ nhìn về phía trước.

“Đang kiểm tra lái xe sau khi uống rượu.” Tần Dao giảm tốc, dừng xe lại.

“Chị có uống rượu không?” Mễ Lật nghe xong lập tức hoảng lên, nếu Tần Dao bị phát hiện lái xe sau khi uống rượu ở đây, không nói đến chuyện bị phạt tiền trừ điểm, lỡ mà lên hẳn hot search thì…

“Giờ chịu nói chuyện với tôi rồi à?” Tần Dao tay đặt lên vô lăng, nghiêng đầu cười.

Mễ Lật nghe xong lại quay đầu đi, lần này chưa được mấy giây đã quay lại: “Rốt cuộc là có uống không?”

“Có uống hay không chẳng phải em thấy hết rồi sao? Vào Đỗ gia đến giờ em vẫn luôn đi theo tôi, sau đó tôi chỉ nhận một cuộc điện thoại, em liền tự mình ngã xuống nước, tiếp đến tôi chỉ lo hầu hạ em tắm rửa sấy tóc, lấy đâu ra thời gian đi uống rượu với người khác.” Chiếc xe phía trước nhích lên một đoạn, Tần Dao nhẹ đạp ga đi theo.

Hình như đúng thật là vậy, vừa vào biệt thự Đỗ gia, Tần Dao đã bị một đám người vây lấy, sau đó là Đỗ Tư Oánh, rồi đến Tần Hạo xuất hiện, Tần Dao liền đưa cô lên lầu…

Mễ Lật hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ở tiệc rượu, trong đầu không tự chủ được mà hiện ra hình ảnh Tần Dao vừa trách cô vừa lo lắng, rồi lúc nhìn cô cười vui vẻ nhưng lại tức đến không phát ra lửa, còn cả lúc kiên nhẫn sấy tóc cho cô, và cả khi tức đến mức hỏi cô bị Đỗ Tư Oánh sờ vào đâu.

Những hình ảnh đó chỉ cần nhớ lại đã khiến trong lòng cô dâng lên một niềm vui nho nhỏ khó mà kìm nén, Mễ Lật lại quay đầu, cô còn đang giận Tần Dao! Tuyệt đối không thể để Tần Dao biết là trong lòng cô lại đang lén liếm nữ thần!

“Nhà còn thuốc cảm không?” Khi gần đến nơi, Tần Dao hỏi.

“Vừa rồi em đã dùng điện thoại đặt mua rồi.” Lúc trước khi bị Tần Dao trêu, Mễ Lật còn giả vờ tức giận không thèm để ý đến nàng, nhưng giờ Tần Dao quan tâm cô, cô lại không thể tiếp tục tỏ vẻ lạnh nhạt, huống hồ gì cô cũng muốn nói chuyện với nữ thần thêm một chút, cả đoạn đường cứ nhịn không nói đã khó chịu lắm rồi, nhất là giờ sắp về đến nhà, cô còn không biết lần sau gặp lại Tần Dao phải đợi đến bao giờ.

Nghĩ tới đây, Mễ Lật lại thấy có hơi hối hận vì vừa rồi đã lãng phí quá nhiều thời gian bên cạnh nữ thần. Lúc Tần Dao hỏi cô có thuốc không, lẽ ra cô nên bảo là không có, như vậy biết đâu Tần Dao sẽ đi cùng cô mua một chút.

“Về đến nhà nhớ uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm một chút.” Tần Dao đỗ xe ở bên ngoài khu nhà Mễ Lật ở, giúp nàng tháo dây an toàn: “Lúc nãy chỉ là nói đùa thôi, đù tôi to, không sợ em ôm gãy, có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với tôi, không được đi tìm người khác biết chưa?”

Mễ Lật ngây ngốc gật đầu, còn đang trong cơn hối hận.

Tần Dao nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, cảm thấy có chút đáng yêu, không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng một cái.

Mễ Lật bị xoa đầu chẳng biết bị chạm trúng công tắc nào, đột nhiên mở miệng hỏi: “Chị có muốn lên nhà em ngồi một lát không?”

“Được chứ.”

Tần Dao nói xong liền định tháo dây an toàn, Mễ Lật vội vàng đè tay nàng lại, luống cuống nói: “Em, em chỉ tiện miệng hỏi thôi! Chị đừng coi là thật! Em đi đây! Tạm biệt! Chị cũng về nghỉ sớm một chút!”

Lời còn chưa dứt, Mễ Lật đã mở cửa xe, nhảy xuống, chạy biến không thấy bóng.

Tần Dao ngồi trong xe, mãi đến khi thấy đèn trong căn hộ của nàng sáng lên, mới khởi động xe rời đi.

Mễ Lật chạy một mạch lên lầu, mặt nóng bừng, lấy ra chìa khóa, nhưng mấy lần liền vẫn không cắm trúng ổ khóa.

“Mễ Lật?” Đúng lúc cô đang mất tập trung vật lộn với ổ khóa, bên cạnh chợt có người gọi cô.

Mễ Lật quay đầu lại, thấy người đến là Thượng Giai con gái chị Đào, tay xách một túi hoa quả to, trông như vừa đi siêu thị về.

“Chiều nay tôi đi ngang qua tiệm bánh nhà cô còn cố ý vào xem thử, mà không thấy cô đâu.”

“Hôm nay tôi có việc nên xin nghỉ.”

“Ồ, không sao, là thế này, tôi có một khách hàng muốn mở tiệm bánh ở khu họ, chỗ đó anh ấy đã xem gần xong rồi, quanh đấy có nhiều cửa tiệm, lưu lượng người cũng khá, mấy khu dân cư ở cũng gần, chỉ thiếu một tiệm bánh. Có điều anh ấy không có kinh nghiệm, sợ bị người ta lừa, vốn cũng hơi eo hẹp, tôi từng mang bánh tiệm các cô cho anh ấy thử, anh ấy thấy rất ngon, nhờ tôi hỏi các cô có tính mở chi nhánh không.”

Chuyện này Mễ Lật thật sự chưa từng nghĩ đến, hiện giờ cô chỉ là nhân viên làm thuê cho An Thành, có mở chi nhánh hay không còn phải xem An Thành quyết định thế nào.

“Tôi sẽ hỏi giúp cô với sếp tôi sau.” Mễ Lật trả lời.

“Được, vậy nhờ cô hỏi thử giúp tôi, cảm ơn nha.” Thường Giai lấy ra hai quả táo nhét cho Mễ Lật, “Khách hàng này tôi tiếp xúc mấy năm rồi, người khá đáng tin, không phải kiểu ba hoa chích chòe, các cô cứ cân nhắc thử xem.”

Mễ Lật đồng ý với nàng.

Bị Thường Giai chen ngang như vậy, cô cảm thấy nhịp tim giống như không còn nhanh như lúc nãy, nhưng khi mở cửa vào phòng, chỉ còn lại một mình trong không gian yên tĩnh, từng hình ảnh trong buổi tối nay lại không ngừng tràn về.

A a a a sao mình lại có thể nói ra mấy lời xấu hổ như vậy a!

Mễ Lật đổ người lên giường, chui vào trong chăn làm một con đà điểu.

Điện thoại rung lên hai cái, cô cầm lên, thấy Tần Dao gửi đến một tin nhắn.

“Ngủ ngon, nếu tối cảm nặng sốt lên thì gọi cho tôi.”

Mễ Lật chui hơn nửa khuôn mặt vào chăn, chỉ để lộ hai con mắt cùng một phần trán, cô nhắn lại một câu “vâng”, lại tiếp tục chui đầu vào, cứ như thể người ở đầu bên kia điện thoại có thể nhìn thấy cô qua màn hình, còn cô trốn vào trong chăn thì có thể giấu được khuôn mặt đang đỏ bừng này vậy.

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Dao: Tuy rất muốn theo thỏ con về nhà, nhưng vẫn nên từ từ tới, kẻo dọa em ấy sợ ^_^

Tiểu kịch trường

Tần • phúc hắc • Dao: Dỗ được thỏ con nói ra lời thật lòng, siêu vui!

Mễ • thỏ con • Lật (tức tối): Đó mà gọi là dỗ hả! Rõ ràng là lừa gạt! Chị bắt nạt em!

Tần • phúc hắc • Dao: Đừng khóc đừng khóc, vậy giờ chị dỗ lại em?

Mễ • thỏ con • Lật (đỏ mặt): Kh-không cần đâu!

Tần • phúc hắc • Dao: Nào nào~ Hôn một cái trước?

Mễ • thỏ con • Lật (mặt càng đỏ): Chị tránh ra! Gọi cảnh sát đây này!

Thích một người ấy mà, thật ra không cần lý do gì, chỉ là bất kể nàng làm gì, mình đều thấy vui, dù chỉ là một việc rất bình thường, nhưng chỉ cần nhân vật chính là nàng thì sẽ trở nên đặc biệt.

(Nếu dính phải một tên tra thì vẫn sẽ ngược, hy vọng mọi người đều gặp được người khiến cuộc sống mỗi ngày đều ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào~)

Chương trước Chương tiếp
Loading...