[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 16



“Cô nói muốn ly hôn với Tần Hạo là thật sao?”

Trong phòng, Đỗ Tư Oánh ép Mễ Lật vào tường, mắt vì vừa khóc nên đỏ hoe, Mễ Lật bị nàng nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần thế này, cả người đều thấy không thoải mái.

“Có gì thì từ từ nói, cô… Có thể đổi chỗ đặt tay được không?” Cô thật sự không quen bị người khác đứng gần đến vậy, huống chi còn là tư thế tường đông như thế này.

Mễ Lật dán sát lưng vào tường, hận không thể chui luôn vào trong.

Đều là cùng một chiều cao, cùng vóc dáng, có giỏi thì cô buông tôi ra, chúng ta đấu công bằng, nếu không phải cô vừa rồi đánh lén, tôi tuyệt đối không bị ép dính vào tường đâu!

Trong lòng Mễ Lật cực kỳ rối rắm, nhưng cô lại không dám mạnh tay đẩy Đỗ Tư Oánh ra, trạng thái của Đỗ Tư Oánh lúc này nhìn hơi đáng sợ, không biết sẽ làm ra chuyện nguy hiểm gì.

“Bộp!” Tay Đỗ Tư Oánh vỗ mạnh lên tường, vừa vặn lướt qua tai Mễ Lật, “Ly hôn, thật không? Hay là cô cố tình muốn khiến tôi với Tần Hạo trở mặt?”

“Thật mà! 100% thật!” Mễ Lật giơ tay, cẩn thận giữ khoảng cách giữa mình và Đỗ Tư Oánh, lúc nãy cô đến thở cũng không dám, sợ đụng vào ngực Đỗ tiểu thư, giờ thì đỡ hơn chút rồi.

Đỗ Tư Oánh vẫn không nhúc nhích, cứ thế nhìn chằm chằm Mễ Lật mấy giây, bất ngờ kéo người dậy, mở cửa — đẩy người ra ngoài — đóng cửa, liền mạch một hơi.

Mễ Lật: “……”

Từ lúc bị kéo vào đến lúc bị đẩy ra, toàn bộ quá trình chưa tới hai phút, đến mức Đỗ phu nhân còn chưa kịp từ cú sốc khi Đỗ Tư Oánh bất ngờ mở cửa hoàn hồn lại để tiếp tục gõ, liền đón đợt mở cửa thứ hai — tất nhiên, gọi là đợt đóng cửa thứ hai cũng chẳng sai, nói chung ba người họ lại lần nữa bị nhốt ngoài cửa phòng.

“Oánh Oánh kéo cháu vào trong làm gì vậy? Nó có nói gì với cháu không?” Đỗ Phu nhân căng thẳng hỏi, bên cạnh Tần Dao cũng nhìn Mễ Lật.

Mễ Lật há miệng, chuyện này phải nói sao đây? Con gái bác kéo cháu vào trong tường đông cháu, còn hỏi cháu có thật sự muốn ly hôn không???

Cảm giác nói ra nó kỳ kỳ thế nào ấy…

Đúng lúc Mễ Lật đang khó xử, trong phòng vang lên tiếng Đỗ Tư Oánh hét: “Mẹ, đừng hỏi nữa! Mẹ mà hỏi nữa là mai con không ra ngoài đâu đấy!”

“Được được được, mẹ không hỏi, không hỏi nữa, sáng mai nhớ xuống ăn sáng.”

Nhận được lời đáp chắc chắn từ con gái, Đỗ phu nhân cuối cùng cũng yên tâm, với bà, sức khỏe sự an toàn của con gái là quan trọng nhất, còn những chuyện khác, con gái lớn rồi, ai mà chẳng có chút bí mật riêng chứ?

“Bác gái, Mễ Lật hơi cảm cúm, cháu muốn đưa em ấy về nghỉ trước.” Tần Dao thấy bên này không còn gì nữa liền nói.

Mễ Lật vốn chẳng hứng thú gì với kiểu tiệc tùng xã giao này, vừa nghe được đi sớm, lập tức phối hợp với Tần Dao, diễn ra luôn mười phần bệnh cảm. Cô hít mũi mấy cái, mắt lờ đờ, ánh nhìn yếu ớt, trông như sắp ngất đến nơi.

“Tiểu Hạo hiện giờ đang ở đâu, có xa chỗ này không? Bác thấy tiểu Lật khó chịu, hay là để bác gọi bác sĩ đến khám, kê ít thuốc, hai đứa cứ ở lại đây một đêm, đỡ phải vất vả trên đường, lỡ để cảm nặng hơn thì khổ.”

Hình như… Diễn hơi lố rồi thì phải…

Mễ Lật lập tức đứng thẳng người, tỏ ý mình vẫn còn cố được!

“Cháu lái xe đưa em ấy về, mười phút là tới, để Tần Hạo với ba ở lại tiếp chuyện với Đỗ bá bá, cháu với Mễ Lật đi trước.”

Thời gian mười phút mà Tần Dao nói là khoảng cách đến chỗ Tần Hạo đang ở, còn nếu về nhà Mễ Lật thì tất nhiên không chỉ mười phút. Có điều cảm cúm của Mễ Lật cũng không nặng đến mức đó, nên cũng không sao.

Mễ Lật bị cảm là vì cứu Đỗ Tư Oánh, xét cả tình lẫn lý thì Đỗ phu nhân cũng không tiện giữ người lại: “Vậy được, hai đứa đi đường cẩn thận, đến nơi rồi gọi điện báo bác một tiếng.”

Tần Dao gật đầu đồng ý, sau khi dẫn Mễ Lật đi chào hỏi mấy vị trưởng bối thì rời khỏi biệt thự Đỗ gia. Khi đi đến cổng lớn, Mễ Lật chú ý thấy một người đàn ông đi ngang qua họ, nhìn cách ăn mặc thì rõ ràng là khách đến dự tiệc. Nhưng đã là khách, cùng hoạt động trong một vòng tròn xã giao, không thể nào không nhận ra Tần Dao, càng không thể đến chào hỏi khách sáo một câu cũng không có.

Trừ khi…

Mễ Lật ngoảnh đầu nhìn bóng lưng người nọ, hỏi Tần Dao hắn là ai.

“Từ Trứ.” Tần Dao chỉ nói đúng một cái tên, không có ý định giải thích thêm.

Quả nhiên là anh ta… Mễ Lật chẳng qua là không đối chiếu được gương mặt thật với nhân vật trong truyện, có một cái tên là đủ rồi.

Từ Trứ là cháu nội của Từ Kỳ Tường, con trai cả của Từ Kỳ Tường mất sớm, để lại hai mẹ con Từ Trứ. Mẹ Từ Trứ không có bản lĩnh gì, mà lúc đó Từ Trứ lại còn nhỏ, chuyện trong công ty tất nhiên phần lớn do con gái thứ hai của Từ Kỳ Tường, con rể ông và vài người thân khác trong Từ gia phụ trách.

Sau này Từ Trứ lớn dần lên, mẹ hắn vốn nghĩ có thể dựa vào con, ai ngờ Từ Trứ ngày nào cũng tụ tập với đám công tử bột, không học điều tốt, toàn học thói xấu. So ra thì đứa con bên nhà con gái thứ hai ngoan ngoãn hơn nhiều, học hành giỏi, cái gì cũng chăm chỉ, hai người cháu ngoại là Tần Hạo và Tần Dao thì lại càng không cần phải nói, vì thế ông cụ luôn hòa nhã với mấy đứa cháu ngoại này, còn với đứa cháu nội không ra gì thì lại cực kỳ nghiêm khắc.

Từ Kỳ Tường trong lòng vẫn nghĩ Từ Trứ vì thiếu cha dạy dỗ nên mới phóng túng, ông kỳ vọng rất nhiều vào Từ Trứ, nên mới nghiêm khắc như thế. Nhưng mẹ của Từ Trứ lại không hiểu nỗi khổ tâm của ông cụ, luôn nghĩ ông coi thường Từ Trứ. Chồng đã mất, trong mắt bà thì Từ Trứ là chỗ dựa duy nhất, bà oán hận sự thiên vị của Từ Kỳ Tường, bắt đầu tiêm nhiễm sự oán hận đó vào đầu Từ Trứ từ khi hắn còn rất nhỏ.

Từ Trứ lớn lên trong oán hận, tính cách cũng cực đoan giống mẹ. Trong cốt truyện sau này, đầu tiên hắn ra tay với cả nhà dì hai, sau đó lại móc nối với một đứa con riêng của Tần Mậu Dung, cùng người đó hợp tác chơi Tần gia một vố lớn.

Phải nghĩ cách nhắc nhở Tần Dao mới được…

Mễ Lật đến khi ngồi vào trong xe vẫn còn đang nghĩ về chuyện này, phải nói với Tần Dao thế nào đây?

Nói thẳng ra lại vấp phải vấn đề từng gặp khi nói chuyện với Tần Hạo—làm sao cô biết Từ Trứ sau này sẽ hại Tần gia? Chuyện mình xuyên vào một quyển tiểu thuyết, nói ra ai mà tin a, Dù Tần Dao tin, thì sau khi biết thế giới mình sống từ trước đến giờ chỉ là một quyển tiểu thuyết, tất cả những trải nghiệm may mắn hay bất hạnh của bản thân, bao gồm cả diện mạo, tính cách, xuất thân đều do tác giả dựng lên… Mễ Lật cũng không chắc Tần Dao sẽ nghĩ thế nào, nhưng nếu là cô thì chắc chắn không thể chấp nhận nổi.

“Lúc nãy người đó… Vừa nhìn đã thấy mặt kiểu phản diện, chắc chắn không phải người tốt!”

Câu này nghe sao mà thần côn quá! Mễ Lật thầm phun tào chính mình, nhưng ngoài cách này, cô cũng không nghĩ ra cách nào khác để nói, cảm cúm cũng ảnh hưởng đến tốc độ vận hành não cô.

“Ừm…” Tần Dao trả lời rõ ràng không mấy tập trung.

Cũng đúng, ai nghe câu đó mà tin cho nổi chứ. Mễ Lật dựa vào lưng ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục suy nghĩ xem nên nói thế nào mới khiến Tần Dao để tâm.

“Vừa rồi Đỗ Tư Oánh kéo em vào phòng làm gì?” Mễ Lật đang thất thần bỗng nghe Tần Dao hỏi.

“Cô ấy hỏi em có thật sự muốn ly hôn với Tần Hạo không.” Chuyện này không tiện nói với Đỗ phu nhân, nhưng với Tần Dao thì chẳng có gì không thể nói, dù sao Tần Dao cũng đã biết mối quan hệ giữa cô và Tần Hạo chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có tình cảm, cũng không sống cùng nhau.

“Chỉ vậy? Không có gì khác nữa sao?”

Cô ấy còn đè em lên tường nữa đó!

Bản năng cầu sống mãnh liệt khiến Mễ Lật không dám nói ra, tuy không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy chắc chắn Tần Dao mà nghe xong sẽ không vui.

“Không, không còn gì nữa.”

“Nghĩ kỹ lại nói.” Giọng Tần Dao lạnh tanh.

Mễ Lật do dự một giây giữa việc thành thật rồi chọc giận nữ thần hay giấu giếm rồi chọc giận nữ thần, cuối cùng nhắm mắt chọn phương án đầu tiên, dù sao cũng sẽ bị giận, cô chỉ hy vọng nữ thần có thể nương tay vì cô đã thành khẩn khai báo.

Ơ nhưng tại sao mình lại nghĩ vậy? Mình với nữ thần rõ ràng chỉ là bạn bè, tại sao lại có cảm giác xấu hổ như thể bị bắt gian tại trận thế này???

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ thần gợi cảm, online ghen tuông!

Chương trước Chương tiếp
Loading...