[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao
Chương 11
Trang điểm xong, Tần Dao buông tóc Mễ Lật xuống, bắt đầu tạo kiểu cho nàng. “Chị đều, đều tự mình… Tự mình làm tóc sao?” Mễ Lật nói mà lưỡi như líu lại, cảm giác nếu tiếp tục thế này thì cô sắp không thở nổi. Tại sao Tần Dao lại đích thân trang điểm và làm tóc cho cô a? Chuyện như thế này chẳng phải nên là tổng tài vung tay một cái, gọi lên một lúc mười mấy chị gái thợ trang điểm với mấy anh Tony, còn bản thân tổng tài thì khoanh tay đứng bên cạnh, thỉnh thoảng góp vài ý kiến là được rồi sao?!Tần Dao: “Bình thường là có người chuyên trách, nhưng mà...”Mễ Lật: “???”Nhưng mà cái gì?Tần Dao khẽ cười, lại không nói tiếp. Cô dùng máy uốn tóc uốn nhẹ mái tóc cho Mễ Lật, tóc lùa trong tay, nhìn vào gương nói: “Cổ em dài, xương quai xanh cũng đẹp, búi tóc lên sẽ toát ra khí chất hơn.”Mễ Lật ngây ngốc ngồi cứng đờ trước gương, không dám nhúc nhích, mặc cho Tần Dao búi tóc cô ra sau đầu, rồi lại hơi kéo lỏng hai bên thái dương, mỗi bên rút ra một lọn tóc nhỏ, dùng lưỡi dao cạo cắt ngắn, uốn thành độ cong lơi lỏng để tôn lên gương mặt.Tiếp theo Tần Dao lấy ra một sợi dây chuyền mảnh, cúi người từ phía sau Mễ Lật để đeo cho nàng. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại trên xương quai xanh và đầu ngón tay mát lạnh của Tần Dao chạm vào sau cổ cô lúc đang cài khóa, khiến nơi sâu thẳm trong lòng Mễ Lật dấy lên từng tầng khoái cảm run rẩy.A lô? Chú cảnh sát phải không? Ở đây có người đang điên cuồng dụ dỗ tôi phạm tội!Mễ Lật âm thầm siết chặt tay vịn ghế, cố gắng không để lộ cảm xúc của mình.“Không quá đẹp.” Tần Dao nhìn một lúc rồi tháo dây chuyền ra, chỉ đeo cho Mễ Lật một đôi khuyên tai: “Cổ em vốn đã rất đẹp, không cần thêm mấy thứ rườm rà này.”Sau khi tháo ra dây chuyền, Mễ Lật cảm thấy khá hơn nhiều, cô vịn ghế đứng dậy, hai chân có chút mềm nhũn.Tần Dao dẫn nàng đến bên tủ giày, chọn ra một đôi giày cao gót màu champagne: “Thử xem mang có thoải mái không?”Mễ Lật xỏ vào đi thử, bình thường cô rất ít khi mang giày cao gót, lúc còn làm lão sư thì phải đứng cả ngày, mang giày cao gót chẳng khác nào tự tìm khổ, đến thế giới này phần lớn thời gian cũng đứng trong bếp, nên không quen đi giày cao.Cũng may đôi giày Tần Dao chọn gót không quá cao, chưa đến năm phân, gót cũng không quá nhọn, Mễ Lật đi tới đi lui một lúc, cảm thấy có thể chịu được.“Gót mảnh một chút sẽ đẹp hơn, nhưng sợ em đi sẽ mỏi. Tối nay chắc không có nhiều thời gian để ngồi nghỉ, nếu thấy đau chân thì nhất định phải nói, tôi tìm cho em đôi khác.”Bá tổng tỷ tỷ lại là kiểu người thế này sao?! Mễ Lật cảm thấy có chút hỗn loạn. Trong ấn tượng của cô, Tần Dao trong tiểu thuyết là người ít nói, những lần gặp gỡ với nữ chính đều thể hiện sự lạnh nhạt, thỉnh thoảng thấy nữ chính bị nam chính cùng nữ phụ bắt nạt thì còn châm chọc IQ của nữ chính mấy câu.Vậy người dịu dàng tỉ mỉ trước mặt cô đây là ai??? Rốt cuộc là có gì sai ở đâu rồi?!Vẻ đờ đẫn của Mễ Lật khiến Tần Dao tưởng nàng thấy giày không thoải mái, liên tục hỏi mấy câu, Mễ Lật vội vàng lắc đầu nói không sao.Sau khi xác nhận đi xác nhận lại mấy lần là không có vấn đề gì, Tần Dao đưa cho nàng một chiếc túi cầm tay cùng màu với đôi giày và một chiếc vòng tay, dẫn Mễ Lật đến trước gương soi toàn thân.Khi nhìn thấy người trong gương, Mễ Lật lập tức quăng sạch những rối rắm nhỏ nhặt vừa nãy ra khỏi đầu.Người trong gương này là ai a a a! Đây thật sự là mình sao? Mình mà cũng có lúc xinh đẹp đến thế này sao?!!!Mễ Lật vốn khá tự tin về ngoại hình chính mình, sự tự tin này chỉ nằm trong phạm vi người qua đường. Lúc đi trên phố hoặc chen chúc trong tàu điện ngầm, cô vẫn được xem là loại người có thể khiến người khác ngoái nhìn thêm một cái.Nhưng người trong gương lúc này đã không còn ở mức trung thượng trong tiêu chuẩn người qua đường nữa rồi, chí ít cũng phải ở đẳng cấp minh tinh đi! Mễ Lật cảm thấy nhan sắc đỉnh cao của đời mình chính là như bây giờ đây.Tần Dao bảo Mễ Lật ra phòng khách chờ nàng, Mễ Lật liền nhân cơ hội này lấy ra điện thoại định lén selfie một chút, bỏ lỡ cơ hội này thì không biết bao giờ mới có lại, nếu không phải được Tần Dao trang điểm cho, đổi lại là cô tự làm, e rằng cả đời cũng không ra được hiệu quả thế này.Ban đầu Mễ Lật chỉ định chụp trộm vài tấm là thôi, nhưng góc này cũng đẹp, góc kia cũng quá xinh, căn bản là không thể dừng lại được! Mãi đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô mới vội vàng giấu điện thoại ra sau lưng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn Tần Dao.Chính cái liếc mắt này, thật sự khiến người ta quên cả thở——Tần Dao mặc một chiếc váy ôm màu xanh đen, bên trên là những mảng phối chéo giữa lớp lót trong suốt và vải lưới cùng màu xanh đen, từng tấc vải đều ôm sát, tôn lên dáng người thon dài của nàng một cách hoàn hảo. Tóc mai và tóc trước trán được chải hết ra sau, buông xõa xuống, để lộ ra đường nét lông mày cùng đôi mắt sắc sảo. Dưới chân là đôi giày cao gót da đen, gót giày mảnh mà nhọn, cũng giống như lớp trang điểm của nàng—lạnh lùng sắc nét.Đầu óc Mễ Lật hoàn toàn trống rỗng, mãi đến khi Tần Dao đi đến trước mặt mới bừng tỉnh lại.A a a a!!! Tôi đã chết!!!Mễ Lật gào thét trong lòng, vừa rồi có một khoảnh khắc cô thậm chí suýt nữa quỳ xuống luôn.Hôm nay nữ thần không còn chỉ là nữ thần, là nữ vương!Tần Dao lại dẫn Mễ Lật quay về phòng thay đồ, hai người cùng đứng trước gương. Mễ Lật vừa điên cuồng ngắm nữ thần vừa mang tâm trạng phức tạp, cảm thấy mình như chú cừu nhỏ bên cạnh nữ vương.Thật là buồn bực chết đi được! Mễ Lật muốn đi cào tường.Cũng không hẳn là do cách ăn mặc của Tần Dao lấn át Mễ Lật, khiến cô trở thành nền phụ, thực ra hai người đứng cạnh nhau nhìn rất đẹp, Tần Dao trông gọn gàng mạnh mẽ, Mễ Lật lại mềm mại ngọt ngào, có thể nói là rất hài hòa.Chỉ là Mễ Lật thật sự siêu thích kiểu của Tần Dao, mà khổ nỗi cô lại có đôi mắt hạnh, mặt còn hơi bầu bĩnh một chút, kiểu tạo hình hôm nay của Tần Dao đã khéo léo làm nổi bật hết những đặc điểm này. Vì lý do bẩm sinh như vậy, dù cô có trang điểm thế nào cũng không thể đạt được hiệu quả như Tần Dao.Chính vì không thể trở thành kiểu người mình thích nhất nên mới thấy buồn bực!Mễ Lật nhìn chằm chằm Tần Dao trong gương, tức tối quyết định sẽ khắc sâu dáng vẻ hôm nay của nữ thần vào trong đầu, để sau này có thể mang ra ngắm bất cứ lúc nào.“Cũng không tệ lắm” Tần Dao đánh giá hai người từ trên xuống dưới mấy lượt, khá hài lòng, hỏi: “Chúng ta ngồi nghỉ một lát rồi đi hay đi luôn bây giờ?” Cô vừa nói vừa quay đầu, liền thấy Mễ Lật chảy máu mũi.Tần Dao: “……”Trước mặt nữ thần mà ngắm đến chảy máu mũi, còn có gì mất mặt hơn chuyện này nữa không?! Mễ Lật ôm mũi, hận không thể giả vờ ngất xỉu để trốn tránh cuộc đời.Nếu nói sự dịu dàng trước đó của Tần Dao khiến Mễ Lật cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, thì khí chất lạnh lùng khi Tần Dao thay đồ xong, không cười, lại khiến Mễ Lật tìm lại cảm giác rung động mãnh liệt như lần đầu gặp nàng, mà tất cả những điều này cũng không thể so được với nụ cười nghiêng mắt lúc nàng nói “cũng không tệ lắm” Trong bầu không khí lạnh giá, nét cười nơi khóe mắt của Tần Dao như tia nắng đầu xuân chợt lóe lên trong mùa đông khắc nghiệt, rất mỏng, rất nhẹ, lại ấm áp mà chân thật.Chính nụ cười nhàn nhạt này khiến tim Mễ Lật đập dồn dập như trống đánh, sau đó liền cảm thấy trong mũi nóng lên…Trước đây cũng đâu có cảm thấy mình là nhan khống đến mức này chứ! Mễ Lật mềm oặt nằm trên sofa, nhìn Tần Dao đi tới đi lui lấy giấy lấy khăn cho cô, thiếu điều là gọi bác sĩ tới, trong lòng vô cùng tuyệt vọng.“Em nếu thấy không khỏe thì chúng ta không đi nữa cũng được, không sao đâu.” Tần Dao nửa quỳ trước sofa, trong mắt là lo lắng rõ rành rành.Nếu thật sự là không sao, Tần Hạo đã chẳng kéo cô vào blacklist rồi còn đích thân chạy tới một chuyến, mà Tần Dao cũng sẽ không sau khi mắng Tần Hạo mười phút xong còn quay sang nói với cô nhất định phải đi. Mễ Lật có thể không quan tâm Tần Hạo, nhưng không thể vô tình với Tần Dao người đã giúp cô không chỉ một lần.Cô chống tay lên sofa ngồi dậy, lấy khăn ra, nói: “Không sao rồi, không chảy nữa.” Trên khăn có vài vết máu loang lổ trông hơi dọa người, nhưng thực ra không nhiều, hơn nữa giờ đúng là cũng đã ngừng chảy. Tần Dao vẫn không yên tâm, muốn đưa Mễ Lật đi bệnh viện kiểm tra một chút, Mễ Lật nhất quyết không chịu. Hằng năm cô đều khám sức khỏe định kỳ, cực kỳ khỏe mạnh, trong nguyên tác, tuy nữ chính về sau bị ngược cũng khá thảm, nhưng cũng chẳng có plot gì như “đột nhiên mắc bệnh nan y” các thứ. Cho nên dù bây giờ thân thể này là của cô hay là của nguyên nữ chính, thì chắc chắn cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là kiểu “nhìn nữ thần quá say mê đến mức đầu óc nóng lên bla bla bla” thì sao nói ra nổi! Mễ Lật chỉ đành dùng chiêu làm nũng, suýt nữa thì lăn lộn trên sofa luôn rồi.Tần Dao thật sự bị Mễ Lật quậy đến hết cách, bất đắc dĩ phải nhượng bộ: “Vậy em dậy đi, tôi dặm lại lớp trang điểm cho em, tối mà thấy có gì khó chịu là phải về ngay, biết chưa?”“Dạ dạ!” Mễ Lật lập tức ngồi thẳng dậy gật đầu, trông ngoan hết sức.-----Tác giả có lời muốn nói:Câu Tần Dao chưa nói hết: “…Nhưng thỏ con đáng yêu thế này, sao có thể để người khác đụng tay vào được chứ? Tất nhiên là phải tự mình trang điểm!”Tác giả gà mờ văn phong nát bét lúc viết chương này nghẹn dữ lắm, cảm giác còn chưa miêu tả hết được vẻ đẹp nghẹt thở của Tần Dao thì mình đã bị nghẹn trước rồi (:з」∠)Cái vụ chảy máu mũi này là kiểu tự dưng chảy thôi nha, không phải hint ngược hay phúc bút* gì về bệnh tật gì đâu. Lương tâm của một tác giả ngọt văn, tuyệt đối không ngược, mọi người cứ yên tâm ăn nha~*(phúc bút) – thường dùng chỉ tình tiết gợi mở, ám chỉ điều sẽ xảy ra sau này.