[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 10



Mễ Lật mở ra lò nướng, mùi hương nồng đậm của táo tàu lập tức ập đến.

“Sẽ ngọt lắm sao?” Tần Dao ngửi thấy mùi, hơi nhíu mày.

“Ngửi thì thấy thơm ngọt vậy thôi, em đã giảm một nửa lượng đường, sẽ không quá ngọt. Nhưng mà đường ít thì ảnh hưởng đến vị bánh, em sẽ phết một lớp mỏng sốt caramel kem lên trên, vừa đẹp vừa ngon.” Mễ Lật bê bánh ra, lại quay người đi pha sốt.

“Đừng ngọt quá.”

“Biết rồi mà, chỉ phết một lớp mỏng xíu thôi, sẽ ngon lắm tin em đi.”

Mễ Lật làm xong bê tới trước mặt Tần Dao. Tần Dao rửa tay sạch sẽ, nửa tin nửa ngờ cầm lấy bánh, bẻ một miếng nhỏ bỏ vào miệng, sau đó Mễ Lật như nhìn thấy cái bóng đèn nhỏ “ting~” một cái sáng rực trên đỉnh đầu Tần Dao.

Đáng yêu quá đi mất!

“Thế nào?” Mễ Lật cố gắng không để cái đuôi nhỏ trong lòng mình vểnh lên.

“Khá ngon.” Tần Dao vừa nói vừa bẻ thêm một miếng.

Thế là hài lòng rồi, xem ra nữ thần cũng không khó nuôi lắm nhỉ…

Mễ Lật trong lòng tính toán ti tỉ kế hoạch lấy lòng nữ thần, liền nghe Tần Dao nói: “Tối nay tiệc rượu Đỗ gia, vẫn phải để em đi một chuyến.”

“Hả?” Mễ Lật dại ra, chẳng phải Tần Hạo đã bị đuổi đi rồi sao, sao vẫn thoát không khỏi tình tiết tiệc rượu Đỗ gia?

“Em đi với tôi, không cần đi cùng Tần Hạo. Lúc đó gặp ông ngoại một chút, đợi ông đi rồi ta chuồn cũng được.”

Nghe nói không phải đi với Tần Hạo, Mễ Lật liền cảm thấy có thể chấp nhận. Cô hơi do dự một chút rồi gật đầu, sau đó liền đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của Tần Dao.

“Em không phải vì chị, à không phải, ý em là em không muốn đi chủ yếu là vì không quen ai, hơn nữa đi với Tần Hạo thì đi đâu cũng gặp rắc rối…”

Mình đang nói cái gì a!!! Đúng là giấu đầu lòi đuôi!!!

Mễ Lật cảm thấy tuyệt vọng với chính mình, cái bệnh hễ thấy nữ thần là tụt IQ này bao giờ mới khỏi được?!

Cũng may Tần Dao không nói gì, chỉ bưng bánh ra ngoài, nếu không Mễ Lật chắc chắn sẽ muốn chui xuống đất luôn cho rồi.

Bên ngoài An Thành và Thái Văn Mẫn đang mở gói đồ ăn ngoài, thấy hai người họ đi ra liền gọi cùng ăn. Chủ yếu là hai người bọn họ và Mễ Lật ăn, Tần Dao ngồi cùng bàn, ăn bánh nhỏ do Mễ Lật làm.

“Tần tổng, tôi muốn mua lại cửa tiệm này, đại khái khoảng bao nhiêu tiền?” Câu này của An Thành vừa thốt ra, Mễ Lật và Thái Văn Mẫn đều có chút bất ngờ.

Cửa tiệm này tuy không nằm trên trục đường chính, nhưng lại gần khu thương mại và khu dân cư, vị trí tính ra cũng không tệ, giá chắc chắn không rẻ, hơn nữa với tình hình kinh doanh hiện tại thì chỉ vừa đủ hoà vốn, sau này có thể sinh lời hay không còn chưa chắc.

Tuy nói theo xu thế giá bất động sản hiện nay thì đầu tư vào cửa tiệm này cũng không đến nỗi lỗ, nhưng mà bỗng nhiên bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy, nguồn vốn lưu động trong tay sẽ ít đi, lỡ đâu xoay xở không kịp chẳng phải rất phiền sao.

Thế nhưng vẻ mặt An Thành lại vô cùng nghiêm túc, không giống đang hỏi chơi.

Tần Dao nói một con số đại khái: “Nếu cậu thực sự có ý định, thứ hai tôi sẽ cho người đến bàn bạc kỹ hơn với cậu.”

“Mua được là được!” An Thành yên tâm, tâm trạng phấn khởi, nên lúc Tần Dao sau đó nói muốn mượn Mễ Lật nửa ngày, hắn liền sảng khoái đồng ý.

Tần Dao: “Tôi sẽ gọi người đến tiệm thay Mễ Lật, chắc không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cậu.”

An Thành phẩy tay một cái tỏ ý chuyện nhỏ, hắn và Mễ Lật đã bận suốt hơn một tuần không nghỉ, hôm nay hàng bán hết rồi thì dứt khoát đóng tiệm nghỉ luôn.

Không phải chứ, đại lão, anh mở tiệm kiểu Phật hệ như vậy mà còn muốn mua luôn mặt bằng là sao, sợ trong tay mình tiền nhiều quá hả?

Mễ Lật hoàn toàn không thể hiểu nổi logic của An Thành, nhưng tiền là của người ta, người ta muốn bỏ ra thì cô cũng chẳng can thiệp được, chỉ có thể nói một câu: “Đừng đoán tâm tư của đại lão.”

Ăn xong cơm, Mễ Lật vào nhà kho phía sau bếp thay đồng phục làm việc, chào An Thành liền cùng Tần Dao rời đi.

Tần Dao không lái xe, Mễ Lật đi theo nàng ra khỏi con hẻm nhỏ, rẽ phải 500 mét, bước vào một toà cao ốc.

Trời ạ, hoá ra lại gần chỗ Tần Dao làm việc đến vậy sao?!

Mễ Lật mơ mơ màng màng đi theo, ngay cả tên công ty cũng chưa kịp nhìn rõ.

Thật ra cũng không trách cô được, nguyên tác vốn miêu tả về Tần Dao đã ít, nói về công ty của nàng lại càng chỉ vài dòng ít ỏi. Lúc Mễ Lật tìm chỗ ở chỉ nghĩ đến việc né Tần Hạo, căn bản không để ý đến phía Tần Dao.

Vì là cuối tuần, trong công ty không có nhiều người, chỉ có vài người đang tăng ca, gặp Tần Dao đều chào hỏi rất lễ phép.

Tần Dao vào thang máy, bấm tầng cao nhất, khi ra khỏi thang máy, Mễ Lật cứ tưởng đây sẽ là văn phòng của Tần Dao, không ngờ nhìn qua lại giống nơi ở hơn.

“Văn phòng ở tầng dưới.” Tần Dao rót cho Mễ Lật một ly nước, ra hiệu nàng cứ ngồi trước, “Có khi tăng ca muộn quá, lười về nên tôi sẽ nghỉ lại đây.”

Mễ Lật nhận lấy ly nước, ngồi xuống sofa, đánh giá căn phòng.

Căn phòng chiếm một nửa tầng lầu, không có bếp. Ngoài nhà vệ sinh ra thì không còn phòng nào khác, chỉ dựa vào cách bài trí nội thất mà phân tách thành các khu vực như thư phòng, phòng khách cùng phòng ngủ. Ba mặt của căn phòng là tường, mặt đối diện cửa ra vào là một bức tường kính sát đất. Phòng rất rộng nhưng không hề có cảm giác trống trải, ngược lại còn có khí thế rộng lớn, hùng vĩ.

“Thời gian quá gấp, không kịp đặt may lễ phục cho em, ở đây tôi có vài bộ sưu tập mùa mới do các nhà cung cấp gửi đến, để tôi tìm thử xem có cái nào hợp với em không.” Tần Dao vừa nói vừa mở cánh cửa bên kia hành lang, Mễ Lật theo sau, phát hiện đó là một nửa tầng lầu dùng làm phòng để đồ.

Cả tủ đầy túi xách, giày dép, quần áo, mũ nón, còn có từng hộp từng hộp son môi và đủ loại mỹ phẩm, đúng là thiên đường trong mơ!

Trước khi xuyên vào thế giới này, thu nhập của Mễ Lật đã được coi là khá trong nhóm bạn cùng lứa, nhưng cũng thường xuyên rơi vào cảnh phải đắn đo chọn giữa vài màu son, vài chiếc váy.

Nghĩ đến bản thân mình, lại nhìn căn phòng của người ta, quả nhiên người nghèo mới cần lựa chọn, người có tiền thì “tất cả tôi đều muốn” là xong chuyện.

Mễ Lật ôm ví tiền chính mình, rơi xuống giọt nước mắt nghèo khó.

“Cơ bản đều là đồ mới, nếu có cái nào em thích thì cứ lấy.” Tần Dao vừa nói vừa lấy ra mấy chiếc váy dạ hội từ trong tủ, ướm thử lên người Mễ Lật một chút, rồi rất nhanh chọn ra một chiếc: “Thử thay cái này xem sao.”

Đó là một chiếc váy liền thân màu trắng tinh, vạt váy trước ngắn sau dài, phía trước cao hơn đầu gối, phía sau vừa qua đầu gối một chút, kiểu dáng vô cùng đơn giản, cho dù mặc thường ngày cũng không thấy lố.

Mễ Lật thấp hơn Tần Dao gần nửa cái đầu, vốn tưởng quần áo của Tần Dao cô mặc sẽ không vừa, không ngờ ánh mắt Tần Dao lại rất chuẩn, chiếc váy này mặc lên người vừa khít.

“Có mấy cái vừa nhìn là biết quá nhỏ.” Tần Dao nhìn hiệu quả khi mặc lên người, tạm thấy hài lòng: “Vậy là được, không cần ăn mặc quá cầu kỳ.”

Nói xong cô dẫn Mễ Lật đến ngồi trước gương, gom tóc Mễ Lật lại, dùng một chiếc kẹp tóc cố định rồi mở ra hộp trang điểm, chuẩn bị trang điểm cho Mễ Lật.

“Bình thường em có tự trang điểm không?”

“Trước đây đi làm thì có, nhưng trang điểm cũng bình thường.”

Bị người khác tỉ mỉ chỉnh sửa như thế khiến Mễ Lật vô cùng căng thẳng, đặc biệt người chỉnh sửa cho cô lại là Tần Dao, khiến đầu óc cô rối như tơ vò, đến cả giọng nói cũng hơi run.

“Trước đây em làm việc ở đâu?”

“Ở trung tâm đào tạo XX làm lão sư…”

Xong rồi, lỡ miệng rồi! Mễ Lật tim đập thình thịch, đó là công việc của cô, đâu phải quá khứ của nữ chính…

Mễ Lật không biết nếu mình bị lộ ở thế giới này thì sẽ thế nào, cũng may Tần Dao dường như chỉ đang cố gắng trò chuyện để làm dịu sự căng thẳng của cô, chứ không thật sự muốn dò hỏi điều gì.

“Sắp kẻ eyeliner rồi, mắt nhìn lên trên, đừng chớp, đừng sợ.”

Giọng Tần Dao vang lên ngay bên tai, nhẹ nhàng dịu dàng, khiến tim Mễ Lật đập loạn như có nai nhảy nhót trong lòng.

“Mở miệng ra, không cần mở lớn đâu, một chút thôi, đúng rồi, như thế.”

Mễ Lật ngoan ngoãn hé miệng một chút, cảm giác cằm mình được Tần Dao nhẹ nhàng đỡ lấy, một cây cọ lông mềm mềm chấm son môi nhẹ nhàng lướt lên môi cô từng chút một.

Tần Dao hơi nghiêng mặt sang, lệch khỏi tầm nhìn của Mễ Lật, hai người cách nhau rất gần, từ góc độ của Mễ Lật có thể nhìn thấy mí mắt cụp xuống của Tần Dao cùng hàng mi đang khẽ run, theo từng động tác của Tần Dao, hơi thở của cô cũng dần dần trở nên dồn dập.

Ngay lúc Mễ Lật cảm thấy mình sắp không chịu nổi, Tần Dao hơi lui lại một chút, nâng cằm nàng lên nhìn trái phải, nói: “Kẻ thêm chút eyeliner nữa.”

Cô lại bảo Mễ Lật nhìn lên trên, Mễ Lật nhìn về phía trên gương, chỉ cảm thấy mắt nóng rát, nước mắt như sắp trào ra, chẳng rõ là vì cây bút kẻ mắt kích ứng, hay là vì lý do nào khác...

Tất nhiên là do cây bút kẻ mắt gây kích ứng rồi, còn có thể là lý do nào khác!

Mễ Lật tuyệt đối không thừa nhận vừa nãy có một khoảnh khắc cô lại cảm thấy xao xuyến. Cô! Một gái thẳng chính hiệu! Tuyệt đối không thể rung động vì một người phụ nữ! Cho dù đối phương là một nữ thần như Tần Dao cũng tuyệt đối không thể!

Ngay lúc Mễ Lật đang gào thét điên cuồng trong lòng, thì đầu bút kẻ mắt đột nhiên nhấn mạnh hơn một chút ở một điểm nào đó.

“Ưm…” Mễ Lật bị chính âm thanh của mình dọa cho giật mình, cô chưa từng biết mình lại có thể phát ra một tiếng rên mềm mại khiến người ta dễ nghĩ ngợi đến thế.

“Chị làm em đau à?” Tần Dao dừng tay, nhẹ giọng hỏi.

“Không, không có…” Mễ Lật lắp bắp trả lời.

Nhìn người ta kìa, nữ thần vẫn điềm nhiên như không! Rồi nhìn lại mày đi! Trang điểm thôi mà cũng sắp bị người ta trêu đến bật khóc, còn ra thể thống gì nữa!

Mễ Lật cảm thấy vô cùng xấu hổ, thậm chí còn muốn buông xuôi cho rồi.

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường 1:

Mễ Lật: Tôi! Gái thẳng! Nhất quyết không thể cong!

Nửa năm sau——

Mễ Lật: Thật thơm…

Tiểu kịch trường 2:

Tần Dao: Vô tình ra tay hơi mạnh một chút, ánh mắt ướt át của thỏ con thật khiến người ta không thể kiềm lòng nổi~

Tiểu kịch trường 3:

Thái Văn Mẫn: Nói là cùng nhau nghèo, vậy mà các người sau lưng tôi đều âm thầm trở thành nhà giàu hết rồi???

Tuy là có chút trêu ghẹo, nhưng đều là miêu tả từ cổ trở lên, chắc là… không sao đâu… Nhỉ?

Chương trước Chương tiếp
Loading...