[BHTT][Edit] Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn Phải Làm Sao

Chương 9



“Ê ê! Vừa nãy người đó chẳng phải là Tần Dao sao?” Thái Văn Mẫn lén lút chọc chọc Mễ Lật.

Từ lúc nhìn thấy Tần Dao, đầu óc Mễ Lật đã rơi vào trạng thái treo máy, trong đầu chỉ toàn là “Nữ thần sao lại ở đây?!” “Nữ thần hôm nay vẫn xinh đẹp như thế!” “Nữ thần vừa rồi cười với mình á á á á á!”…

“Tôi nói sao nhìn tên đó quen quen, thì ra là Tần Hạo…” An Thành cũng chui lại gần Mễ Lật, ba người rúc sau quầy nhỏ tiếng tám chuyện.

Ờm, cũng không thể nói là cả ba người cùng tám chuyện được, chủ yếu là An Thành và Thái Văn Mẫn đang cảm thán, còn Mễ Lật thì cứ ngơ ngẩn đứng giữa hai người, đến thính giả cũng không tính nổi, miễn cưỡng chỉ được coi là một cái cọc gỗ hình người.

“Chồng của Mễ Lật là Tần Hạo?! Có nhiều tiền như vậy sao còn phải tới cái tiệm bánh be bé của cậu làm thêm…” Thái Văn Mẫn chọc chọc Mễ Lật mấy lần không thấy phản ứng, rốt cuộc bỏ cuộc, quay sang nói với An Thành.

“Tiệm bánh của tôi thì sao? Mỗi một món đồ trưng bày, mỗi một viên gạch lát nền, từng tấc tường trong đây đều do tôi tự thiết kế đấy nhé!” An Thành dừng lại một chút lại nói: “Nếu không vì chuyện hôm nay thì tôi cũng chưa nghĩ đến, có lẽ nên mua đứt cái cửa tiệm này, tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp…”

Lời hai người kia nói Mễ Lật nghe tai này lọt tai kia, ong ong ong ong cả đầu, hình như từng chữ đều nghe thấy, nhưng ghép lại thì chẳng thể suy nghĩ ra được họ đang nói gì, cho đến khi bị An Thành vỗ mạnh một cái vào vai.

“Ái da!” Mễ Lật bị dọa tới mức run lên.

“Hỏi cô đấy!” An Thành ghé sát lại nhỏ giọng nói: “Trên mạng nói chị em Tần gia bất hòa là thật hả?”

“Tôi không biết a…”

Mễ Lật nghĩ, tôi xuyên tới thế giới này thì cũng có lên mạng mấy đâu, biết quái gì mạng ở đây nói gì chứ? Qua hai giây sau cô mới phản ứng lại, tuy cô không lên mạng ở thế giới này, nhưng đã đọc tiểu thuyết, trong sách nói chị em Tần gia do vài chuyện vụn vặt thời niên thiếu mà có chút mâu thuẫn, hiện tại vẫn chưa đến mức nghiêm trọng.

Mễ Lật phát hiện mỗi lần đụng đến chuyện có liên quan đến Tần Dao là chỉ số thông minh của mình lại tụt thẳng. Sắc đẹp hại người, cổ nhân quả không lừa ta!

“Tôi nghe vừa nãy họ nói, khu phố này chắc là nằm trong tay Tần Dao, tôi đang nghĩ nếu Tần Dao mua lại, cậu nói xem cô ấy có chịu bán cho tôi không?”

Lời này của An Thành, nói là hỏi Mễ Lật thì không bằng nói là đang lẩm bẩm một mình. Hắn lầu bầu một hồi, có chút lo lắng liếc nhìn về phía nhà bếp: “Mới năm phút mà họ còn chưa ra, không phải xảy ra án mạng đấy chứ?”

Lúc Tần Dao vào hỏi ra câu kia, Tần Hạo lúc đầu còn rất kinh ngạc vì gặp Tần Dao ở đây, sau đó quay đầu đi không nói gì. Tần Dao hỏi mượn An Thành một căn phòng trống, tiệm này làm gì có phòng trống, chỉ có nhà bếp và kho, mà kho còn nằm phía sau nhà bếp. An Thành chỉ nhà bếp cho Tần Dao, Tần Dao bèn lôi em trai mình vào đó.

Dù sao cũng là người thường xuyên lên truyền hình, tạp chí, mức độ xuất hiện tuy không bằng những minh tinh, nhưng cũng coi là nhân vật có tiếng, Tần Dao ở nơi công cộng dù gì cũng phải để lại chút thể diện cho Tần Hạo, không tiện mắng trước mặt mọi người.

Để chứng minh quy trình làm bánh sạch sẽ, trong tiệm bánh của An Thành có một cửa sổ kính trong suốt rất lớn ở bếp, có thể nhìn thấy rõ bên trong, Tần Dao vẫn đang nói chuyện với Tần Hạo. Tần Hạo quay lưng về phía cửa sổ nên không thấy rõ vẻ mặt, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ qua bóng lưng cũng đoán được là không vui vẻ gì.

Khi gần đến mười phút, cuộc nói chuyện cuối cùng cũng kết thúc. Tần Hạo bước ra ngoài, không liếc nhìn ba người đang ngồi xổm bên cạnh cửa một cái nào, mặt đen thui đi thẳng ra xe đậu ngoài cửa, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.

Ba người đưa mắt tiễn Tần Hạo rời đi, sau đó lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tần Dao ở bên trong.

“Có gì ăn không? Tôi đói bụng.” Tần Dao bước ra, vẻ mặt có chút lười biếng.

Đại lão! Chị vừa mới dạy dỗ bá tổng đó! Bá tổng đó! Không phải mèo chó ven đường đâu nhé! Sao có thể bình tĩnh được như vậy a!

Ba người Mễ Lật cùng lúc có một dòng OS to tướng lướt qua trên đầu.

Hơn nữa đây là lần thứ hai Mễ Lật gặp Tần Dao. Hai lần! Cả hai đều mở đầu bằng câu “Tôi đói bụng”! Chị bá tổng bình thường không ăn cơm à? Sao lần nào cũng đói thế?

“Trong tiệm có mấy món bánh ngọt, chị xem muốn ăn cái nào?” An Thành là người đầu tiên đè xuống cơn thèm khát được tuôn lời chọc ghẹo, chỉ vào tủ kính trưng bày bánh hỏi Tần Dao.

Tần Dao: “Có cái nào không ngọt quá không?”

An Thành lấy cho cô một hộp bánh yến mạch hạt phỉ, Tần Dao nếm thử một miếng liền đặt xuống: “Mấy người không ăn cơm trưa sao?”

An Thành bị câu hỏi này làm cho ngơ ngác.

“Hôm nay gọi đồ ăn ngoài…”

Tần Dao lại quay sang nhìn Mễ Lật, vốn dĩ Mễ Lật vẫn luôn nhìn nàng, giờ ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau, chỉ mất mấy giây là cô đã hiểu được ý Tần Dao.

Bánh yến mạch, quá ngọt, không muốn ăn đồ ngoài.

Chặc, thật là khó hầu hạ. Bây giờ trong tiệm không có món mặn, không ăn đồ ngoài thì chỉ còn cách làm riêng cho vị tổ tông này một phần bánh.

Trong lòng Mễ Lật vừa thấy phiền lại có chút vui mừng, bản thân cũng không nói rõ được vì sao.

Không phải ở trong thế giới cẩu huyết này lâu quá rồi nên bắt đầu từ từ biến thành M à…

Mễ Lật tưởng tượng ra cảnh mình quỳ trong mưa ôm lấy chân Tần Dao khóc lóc van xin: “Cầu xin chị đừng đi”, sau đó Tần Dao vô tình gỡ tay cô ra, lạnh lùng nói: “Cô gái, cô đây là đang đùa với lửa. Cô dám buông thả thế này, là trước kia tôi chiều cô quá rồi phải không, hửm?”

Ai mà, cái hình ảnh này chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sét đánh tới chết. Còn tốt còn tốt, mình vẫn còn khá bình thường, vui mừng chắc là vì hôm nay Tần Dao lại giúp mình.

Mễ Lật xoa xoa cánh tay nổi da gà, đi vào bếp chuẩn bị làm món riêng cho Tần Dao, Tần Dao cũng đi theo nàng vào trong.

Thái Văn Mẫn liếc nhìn tấm bảng “Người không phận sự miễn vào” treo trước cửa bếp, quay đầu nhìn An Thành, An Thành thản nhiên gỡ bảng xuống nhét vào ngăn kéo dưới quầy, giả vờ như nó chưa từng tồn tại.

“Bánh táo tàu được không? Em sẽ bớt đường.” Mễ Lật đeo khẩu trang, giọng nói nghe u u trong đó.

“Không phải ăn củ cải sợi sao?” Tần Dao đảo mắt nhìn quanh, không thấy củ cải đâu.

Mễ Lật từng nói qua với Tần Dao rằng dạo này đang dùng củ cải luyện dao, ngày nào cũng ăn củ cải. Khi đó chỉ tiện miệng nói một câu, không ngờ Tần Dao lại nhớ rõ.

Nói như vậy, chẳng lẽ là do nàng xem được bài đăng bạn bè hôm qua của mình nên mới đặc biệt đến ăn chung à?

Ý nghĩ này lặp đi lặp lại mấy lần trong đầu Mễ Lật, cuối cùng vẫn không dám mở miệng hỏi ra. Nếu đúng thì không sao, nếu không phải thì chẳng phải là cô đang tự mình đa tình, xấu hổ chết mất…

“Hiện tại tiệm bận hơn trước, ngại quá nên không tiện lơ là, nên em không mua củ cải về.” Mễ Lật giải thích.

“Vậy bây giờ em dành thời gian làm bánh riêng cho tôi, cũng là đang lơ là trong giờ làm việc.” Tần Dao tựa vào bàn trêu chọc.

Được lợi còn ra vẻ!

Thấy Tần Dao không phản đối bánh táo tàu, Mễ Lật liền cắt táo tàu bỏ vào nước nấu.

“Đúng nha Tần tiểu thư, vì chị mà em lơ là ngay trước mặt lão bản, lát nữa mà bị trừ lương thì phải tính vào đầu chị.”

“Tôi cũng có thể giống như Tần Hạo, mua hết bánh trong tiệm mấy người, để hôm nay em chỉ có thể làm cho tôi ăn.” Tần Dao nói xong tự cười: “Như vậy có phải rất ngốc không?”

Mễ Lật cũng bị Tần Dao chọc cười. Cô cho baking soda vào nước khuấy đều, lại cho thêm bơ vào trộn tiếp, trả lời: “Suýt nữa thì quên mất, chị cũng là tổng tài, đã từng làm mấy chuyện ngốc nghếch kiểu vậy chưa?”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như ‘trời lạnh rồi, để tập đoàn Vương thị phá sản đi’ ấy.”

“Chưa từng.”

Tần Dao nghĩ một chút, nói: “Nhưng hồi còn đi học từng làm một chuyện rất ngốc. Có lần thi không tốt, sợ về nhà bị mắng, nên đi nhờ lão sư sửa bảng điểm.

Lão sư nếu giúp thì sợ bị ba mẹ tôi biết mà đắc tội với họ, không giúp thì lại sợ đắc tội với tôi, tôi mà méc với ba mẹ thì khổ. Nên cô ấy không dám tự ý làm, bảo tôi đi tìm hiệu trưởng. Vậy là tôi thật sự đi tìm hiệu trưởng, dọa ông ấy nếu không sửa thì tôi sẽ nghỉ học.”

“Sau đó thì sao?” Mễ Lật tò mò.

“Sau đó hiệu trưởng cực kỳ dứt khoát làm luôn thủ tục thôi học cho tôi, còn gọi ông ngoại tôi đến trường ký giấy đón người. Ông ngoại trước mặt hiệu trưởng tháo giày đánh vào mông tôi một trận, từ đó về sau ngoan luôn.”

“Ha ha ha ha ha!” Mễ Lật cười đến suýt nữa làm rơi cái rây: “Lúc đó chị bao nhiêu tuổi mà còn bị đánh vào mông?”

“Tiểu học, chắc lớp ba.” Nhớ lại sự ngốc nghếch của bản thân năm đó, Tần Dao cũng không nhịn được cười khẽ.

“Vậy còn đỡ, hồi nhỏ ai mà chẳng từng ngốc, em còn từng tưởng tượng mình cứu cả thế giới nữa cơ…”

......

Trong bếp, hai người nói chuyện rôm rả. Ngoài bếp, Thái Văn Mẫn liếc nhìn vào trong qua cửa sổ kính, lại nhìn lần nữa, không nhịn được nói với An Thành: “Sao trước giờ tôi không phát hiện Mễ Lật lại cười nhiều thế nhỉ?”

An Thành chống đầu nằm bò lên quầy thở dài: “Tôi thấy chắc phải thuê thêm một đầu bếp nữa rồi.”

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Dao: Dạy dỗ thằng em ngốc nghếch xong mệt quá, phải để thỏ con đút ăn mới hồi được.

An Thành: Tại sao một người vừa thất tình như tôi lại phải chịu đựng mùi vị của cẩu lương!

Chương trước Chương tiếp
Loading...