[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 37: Hầu hạ bữa tối
Ngày thứ hai, Lý ma ma mang tới bộ cung trang mới vừa gấp gáp làm xong cho A Y Mộ. Vốn dĩ Tiêu Doanh còn muốn nàng thêm, lại nhìn qua sắc mặt nhợt nhạt của Lý ma ma, đành nhịn lại lời muốn nói, chỉ phân phó tiếp tục làm sau. Mặt khác ban lệnh cho Lý ma ma được rời cung thăm người thân.Ban ân cũng là để răn đe —— đây chính là cách làm của hoàng tộc.A Y Mộ lặng lẽ đứng quan sát cách Tiêu Doanh phân phó như thế nào cho vị ma ma kia, những điều này đủ để nàng biết, về sau trong Đông Cung nàng cũng được xem là tâm phúc. Lọt vào mắt xanh của bề trên, là điều mà không ít cung tỳ cầu mà chẳng được, ấy vậy mà cũng không phải điều A Y Mộ muốn. Mấy năm qua lưu lạc thiên hạ, không thể nghi ngờ hai chữ "giấu dốt"* chính là phương thức sinh tồn tốt nhất.*藏拙(giấu dốt): giấu chỗ vụng về, che cái yếu kém; cũng có nghĩa khiêm tốn, không phô trương.Nhưng bất đắc dĩ, hiện giờ trong Đông Cung này, nàng giấu không được mà cũng trốn không được.Hôm nay xem như là ngày đầu tiên nàng chính thức trở thành cung tỳ, Tiêu Doanh sợ nàng trong cung sẽ bị người khác khi dễ, lại đặt biệt phong nàng làm nhất đẳng cung nữ, ngày thường ở gần đây hầu hạ, cũng coi như không vất vả.Dường như Tiêu Cương có chút lo lắng A Y Mộ, giờ ngọ liền sai hai tỳ nữ lớn tuổi đến, mệnh hai người các nàng về sau cần phải dạy các loại lễ nghi cho A Y Mộ.Dù sao nơi này cũng là Đông Cung, không phải nơi nhân gian bên ngoài của bá tánh, là tỳ nữ thì cũng không thể phạm sai cái gì.A Y Mộ hiểu được đạo lý này, nếu tỳ nữ trong Đông Cung hầu hạ chuyện nhỏ nhất cũng làm không tốt, nhất định hoàng thất Đại Lương sẽ bị thiên hạ chê cười — cả tỳ nữ cũng quản không được.Cho nên, mặc dù Tiêu Doanh cảm thấy đau lòng nhưng A Y Mộ vẫn vui vẻ tiếp nhận sự quản giáo của hai tỳ nữ lớn tuổi kia, nàng lẳng lặng, thẳng người quỳ ở trước điện đến nửa canh giờ.Làm cung tỳ cũng không dễ a.Quỳ phải ra dáng, đứng cũng phải ra dáng, mặc kệ là làm điều gì cũng phải cúi đầu thật thấp.Tiêu Doanh lặng lẽ nhìn hình bóng đang cúi đầu của A Y Mộ, tư vị trong lòng cuồn cuộn cả lên, nàng vẫn còn nhớ rất rõ A Y Mộ của trước kia, từ khí chất đến tâm ý đều ngay thẳng kiêu hãnh, rạng rỡ mỉm cười với nàng.Nhưng hôm nay, tựa như chính nàng đã gạt bỏ đi mất A Y Mộ của trước kia."Thực xin lỗi."Trong tâm Tiêu Doanh bỗng dưng run lên, đột nhiên nàng có chút sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó A Y Mộ sẽ giống như Mai Hương, không bao giờ....là A Y Mộ trong trí nhớ của nàng nữa.Bên này Mai hương đổi một tách trà nóng khác cho Tiêu Doanh, nhỏ giọng nhắc nhở:"Công chúa, nên dùng bữa tối.""Đã biết."Tiêu Doanh gật đầu, thời khắc nàng chờ cuối cùng cũng đến, rất nhanh nàng nói:"Tốt lắm, hôm nay Thạch Nhi học đến đây thôi.""Vâng, Công chúa."Hai tỳ nữ tuân mệnh cúi đầu bái, liền đi xuống.Tiêu Doanh đứng dậy, đi đến trước người A Y Mộ, nghĩ muốn tự mình giúp nâng nàng ấy lên, A Y Mộ lại nhanh hơn một bước, tự đứng lên, lại cúi đầu với Tiêu Doanh:"Công chúa, không thể."Động tác của Tiêu Doanh còn cương ở chỗ cũ, nàng trầm giọng nói:"Hiện giờ không phải thời điểm học quy củ kia, ngẩng đầu lên."A Y Mộ im lặng lắc đầu.Tiêu Doanh có chút nóng nảy, nói lại lần nữa:"Ngẩng đầu lên."A Y Mộ lại lắc đầu."Bổn cung mệnh lệnh cho ngươi! Ngẩng lên......"Đột nhiên nàng dừng lại, bởi vì phát hiện ra một bóng người quen thuộc đứng ở ngoài điện — Tống Kỳ.Tiêu Doanh ý thức được cái gì, nàng liền chuyển ánh mắt về phía Tống Kỳ,"Không biết Tống đại nhân đến đây có việc gì?"Tống Kỳ đầy thâm ý nhìn qua A Y Mộ, lại cung kính cúi đầu với Tiêu Doanh, chấp tay nói: "Án ở Đồng Thái Tự đã chấm dứt, hạ quan đây chỉ là vô tình đi ngang, nếu không may quấy nhiễu Công chúa, còn thỉnh Công chúa thứ lỗi."Tiêu Doanh vốn không tin lời nói của hắn, nhưng mà, hiện tại nàng cũng không muốn nói thêm điều gì với Tống Kỳ: "Không sao, nếu án đã xong, vậy thì Tống đại nhân cũng nên quay về nơi tuần của mình đi.""Hạ quan lĩnh mệnh." Tống Kỳ nói xong, lại nhìn thoáng qua A Y Mộ bên này, ánh mắt dừng lại trên vết thương ở thái dương của nàng, hắn nhẹ thở dài, liền cúi đầu rời khỏi đình viện.Cuối cùng thì A Y Mộ mới ngẩng đầu lên một chút, khi nhìn thấy rõ Tống Kỳ đã đi xa thì mới nhẹ nhõm."Thạch Nhi, theo bổn cung vào trong." Tiêu Doanh để lại một tiếng, liền xoay người đi vào trong điện phân phó cho Mai Hương, "Mai Hương, đi truyền thiện, sai người đem đến nơi này.""Vâng, Công chúa." Mai Hương gật đầu nhận lệnh.Quả nhiên, từ khi cô nương tên "A Y Mộ" này xuất hiện, Mai Hương liền không khác gì so với cung tỳ thông thường.Trong lòng dâng lên một nỗi mất mát nồng đậm, Mai Hương với gương mặt lạnh lùng như băng, chậm rãi bước về phía phòng thiện thực của Đông Cung.Những lời Tiêu Doanh giữ kín cả ngày, rốt cuộc lúc này cũng có cơ hội nói ra."Tiểu Thạch Đầu, ta cho ngươi ở lại bên người ta, nhưng cũng không phải là ở lại với bộ dáng kia!""Ân, ta biết."A Y Mộ nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời Tiêu Doanh.Tiêu Doanh nhìn nhìn gương mặt A Y Mộ, rốt cuộc vẫn không nhìn ra tâm tình gì, nàng sốt ruột nói: "Phụ thân sai hai người kia đến, bất quá cũng chỉ là lấy lệ thôi, sau này ngươi cũng không cần ra trước hầu hạ như thế, cho nên mấy quy củ này ngươi tùy ý học là được, có nghe rõ?"A Y Mộ gật đầu.Tiêu Doanh cảm thấy A Y Mộ cũng chẳng đem mấy lời này để trong lòng, liền đi đến trước mặt nàng, đột nhiên nắm lấy cằm A Y Mộ, gằn giọng từng tiếng: "Ta không thích nhìn thấy bộ dáng cúi đầu của người, rất không thích!"Khóe miệng A Y Mộ hơi hơi nhếch lên, cuối cùng là để lại một tia ấm áp, "Cái này ta cũng biết."Tiêu Doanh nhíu mày, "Nhưng ta không biết ngươi đang suy nghĩ cái gì?"A Y Mộ lại đem bàn tay khác của Tiêu Doanh lại gần hơn, nàng cúi đầu xuống, vừa viết vừa nói —— bình an.Tiêu Doanh giật mình, "Bình an?"A Y Mộ mỉm cười nói: "Ta chỉ cần Công chúa bình an là được, những chuyện khác đối với ta đều không quan trọng.""Ngốc!" Tiêu Doanh cảm thấy A Y Mộ tựa hồ chưa đem lời trong lòng nói hết, "Ta chưa từng nghĩ sẽ ủy khuất ngươi, năm xưa không có, hôm nay lại càng không. Ta không muốn. . . . . .""Công chúa." A Y Mộ mỉm cười đối diện ánh mắt nàng, thần quang trong mắt sáng trong, nụ cười tựa như gió xuân tháng ba, "Không phải ai cũng có thể khiến ta cúi đầu."Ngụ ý là, nàng chỉ cúi đầu vì một mình Tiêu Doanh?Tim Tiêu Doanh khẽ đập nhanh hơn một nhịp, nàng xoay lưng lại, nén cười nói: "Lần sau không được cúi đầu với ta mãi, biết chưa?""Chỉ cần người nọ không ở gần, ta cũng không cúi đầu mãi." A Y Mộ có chút đăm chiêu mà trả lời lại.Tiêu Doanh quay đầu nhìn qua phía A Y Mộ bên này, nàng tất nhiên biết người kia chính là ai, "Tống Kỳ là người khó đối phó, chỉ sợ việc ở Đồng Thái Tự cũng chưa thật sự yên ổn.""Sơ hở nhiều, tự nhiên sẽ khó có thể bình yên." Lời vừa nói xong, A Y Mộ liền cười, "Bất quá, ta càng theo quy củ thì hắn sẽ càng khó nắm được nhược điểm của ta, chuyện bắt ta càng không thể. Cho nên, Công chúa, quy củ này ta nhất định phải học thật tốt, nếu không, chỉ sợ không quá ba ngày Tống Kỳ đã tìm cớ đến bắt ta."Tiêu Doanh hiểu được ý của A Y Mộ, nàng gật đầu, lại suy nghĩ cách làm sao cho Tống Kỳ dừng tay."Không bằng......Ta nói phụ thân, mang ngươi đi đến biệt viện trụ lại mấy ngày?" Cách duy nhất Tiêu Doanh nghĩ ra để tránh mặt Tống Kỳ chính là cho A Y Mộ tránh xa hắn một chút.A Y Mộ lắc đầu, nói: "Công chúa, ngươi cũng biết chuyện ngươi đang bị theo dõi. Tuyệt đối không nên rời khỏi Đông Cung!"Tiêu Doanh lạnh nhạt cười cười, "Mấy năm nay để mắt tới ta, đâu chỉ có vài vị tăng nhân ở Đồng Thái Tự." Nàng khoanh tay ra sau, đứng thẳng tắp, "Đã là thiên chi kiêu nữ của Đại Lương, tất nhiên cũng là vật mà phản quân ngoài thành nhất định phải chiếm được. Hoàng gia gia càng yêu quý ta, ta lại càng trở thành quân bài đe dọa hoàng gia gia tốt nhất trong tay họ."A Y Mộ không nghĩ Tiêu Doanh lại đem những lời này ra nói rõ như vậy.Tiêu Doanh nắm lấy tay nàng, cười nói: "Ta biết ngươi muốn toàn lực bảo hộ ta, nhưng ta vẫn muốn cho ngươi biết, ta cũng sẽ dùng toàn lực để bảo hộ ngươi."A Y Mộ lắc lắc đầu, "Nhưng mà lần này không giống vậy, bởi vì.......""Thùng thùng."Là Mai Hương bên ngoài đang khấu vang cửa phòng, "Công chúa, bữa tối đã đến."Tiêu Doanh buông tay A Y Mộ, xoay người ngồi thẳng bên bàn trà, "Truyền thiện."Mai Hương mở cửa, dẫn theo là sáu tỳ nữ khác nối đuôi đi vào.Tiêu Doanh nhìn qua, "Mai Hương, ngươi dạy cho Thạch Nhi cách hầu hạ như thế nào đi.""Vâng, Công chúa." Mai Hương khom người đáp, rồi từ tay tỳ nữ đứng đầu nhận lấy mâm thức ăn, đặt món cá hấp lên chiếc bàn thấp trước mặt Tiêu Doanh.Nàng lần lượt bày sáu món, sau đó ra lệnh cho mấy tỳ nữ kia lui ra ngoài. Chính mình thì cầm lấy một đôi đũa bạc, gắp một miếng cá hấp, khẽ nếm thử, nhai kỹ để chắc chắn không có vấn đề. Đến khi xác nhận an toàn, nàng mới đổi sang đôi đũa vàng, gắp một miếng cá bỏ vào đĩa của Tiêu Doanh."Thỉnh Công chúa dùng bữa."A Y Mộ nhớ lại lần dùng bữa ở Đồng Thái Tự, lúc đó cũng coi như là được xem qua cách hoàng thất dùng bữa. Không nghĩ tới, "chân chính dùng bữa" lại trông như thế này.Tiêu Doanh nhìn về phía A Y Mộ, nhịn cười hỏi: "Thạch Nhi, đã học xong chưa?"A Y Mộ cúi thấp đầu nói: "Đại khái là.....hiểu đi.""Mai Hương......" Tiêu Doanh nhắc Mai Hương một tiếng, liền thấy nàng buông đôi đũa xuống, cúi đầu nhanh chóng rời khỏi đại điện, còn không quên đóng cửa thật tốt."Ừm?" Tiêu Doanh đoan chính ngồi yên, cũng không vội vã ăn miếng thịt cá mà Mai Hương gắp cho, "Còn đứng thất thần ở đó làm gì?"A Y Mộ cẩn thận nhớ lại mấy động tác vừa rồi của Mai Hương, nàng cầm lấy đôi đũa bạc, hướng về bên đĩa nấm hương, sau đó đưa vào trong miệng, cẩn thận nhai."Ngon quá!" Mấy năm qua A Y Mộ chưa từng nếm qua thứ gì ngon như vậy!"Ăn ngon a?" Tiêu Doanh chống cằm nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của A Y Mộ, ý cười càng đậm, "Không bằng nếm thử thứ này một chút?" Nói xong, Tiêu Doanh liền gắp một miếng ức gà đưa đến bên A Y Mộ.A Y Mộ kinh ngạc một chút, cuối cùng mới nhớ phản ứng lại, không phải nàng mới nên là người hạ hầu Công chúa dùng bữa sao?"Thực xin lỗi! Ta.......Ta thất lễ!" A Y Mộ nhanh chóng buông đũa bạc xuống, cũng nào dám ăn đồ mà Tiêu Doanh gắp cho.Nhưng Tiêu Doanh lại không theo ý nàng, "Ăn, bổn cung sẽ tha lỗi cho ngươi, còn nếu không ăn, bổn cung liền......"A Y Mộ không chờ Tiêu Doanh nói hết, liền một ngụm ăn lấy thịt gà.Nàng nghĩ nấm hương đã là món rất ngon, không ngờ thịt gà lại càng ngon hơn, suýt nữa còn cắn hỏng cả đầu lưỡi, "A......""Ngươi ăn chậm lại một chút, cũng không có ai giành với ngươi a." Tiêu Doanh cảm thấy buồn cười, lại chạy đến kéo A Y Mộ ngồi xuống bên cạnh, ôn nhu hỏi: "Bị cắn đến đau sao?""Không.......Không sao......" A Y Mộ ngượng ngùng nở nụ cười.Tiêu Doanh lại gắp một miếng thịt gà đưa tới, tươi cười nói: "Há miệng.""Cái này......Công chúa, như vậy không tốt......""Hửm?"Đột nhiên Tiêu Doanh hung hăng trừng mắt với A Y Mộ một cái, làm cho A Y Mộ nhớ lại lời nói trước kia —— một khi nàng đã không vui thì rất khó dỗ dành.A Y Mộ thụ sủng nhược kinh mà lại ăn một ngụm.Cuối cùng Tiêu Doanh buông đôi đũa xuống, đắc ý cười nói: "Như vậy mới ngoan." Nói xong, nàng nhìn sang A Y Mộ, nheo mắt lại cười, "Nên đến lượt ngươi hầu hạ ta a."---------Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~~Đây là chương mới cuối cùng của năm 2018 ~ Hy vọng năm mới mọi người sẽ khỏe mạng an khang, vui vẻ hạnh phúc ~Cảm ơn mọi người đã làm bạn trong một năm nữa ~ Cảm ơn ~Editor: Bộ này cũng là một bộ khá lâu của tác giả rồi a, bản Raw đã hoàn từ năm 2019 ^^