[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 36: Tùy cơ ứng biến
Đang lúc A Y Mộ rối rắm không biết làm thế nào, Tiêu Doanh đã lặng lẽ đến bên cạnh bình phong, đưa một nửa đầu nhìn trộm vào, len lén trông thấy vẻ mặt ngượng nghịu của A Y Mộ bên trong.Thì ra là thế.Tiêu Doanh nhịn cười không nói gì, chỉ nhẹ nhàng từng bước quay trở về, bước đến mở cửa đại điện ra, nói với tỳ nữ đứng ở bên ngoài: "Đi gọi Lý ma ma đến.""Vâng, Công chúa." Tỳ nữ gật đầu lui xuống.Tiêu Doanh lại đóng cửa điện, vừa lúc xoay người thì bắt gặp A Y Mộ đang mặc nội thường đi ra, hai gò má vẫn chưa hết ửng đỏ, cực kì giống với một vị tiểu tân nương a.Tiêu Doanh chấp tay sau lưng, hơi hơi nghiêng đầu qua, cười hỏi: "Tiểu Thạch Đầu, chẳng lẽ ngươi bị thùng gỗ kia bắt nạt sao? Sao lại ấm ức như thế kia?"A Y Mộ biết nàng là "Biết rõ còn cố hỏi", nhưng mà làm gì còn biện pháp khác? Ngoại trừ nội thường nàng đang mặc lúc này, thật sự nàng không biết còn có thể mặc cái gì?Nhìn thấy A Y Mộ không trả lời, còn trông như ủy khuất hơn, Tiêu Doanh liền nhanh chóng thu lại ý cười, bước đến cạnh nàng, ôn nhu nói: "Ta cam đoan, xiêm y ngày mai ngươi mặc nhất định sẽ vừa người.""Thật sao?!" Đột nhiên ánh mắt A Y Mộ chợt lóe lên.Tiêu Doanh gật đầu thật mạnh như một lời chắc chắn.Không bao lâu sau, ngoài điện vang lên tiếng của tỳ nữ vừa rồi."Công chúa, Lý ma ma đến rồi."Tiêu Doanh mỉm cười xoay người qua, lần nữa mở cửa, cùng Lý ma ma tiến vào.Lý ma ma cúi đầu bái, "Bái kiến Công chúa.""Miễn lễ." Tiêu Doanh ngắm liếc một cái lên mấy công cụ mà Lý ma ma này cầm trong tay, lại chỉ chỉ qua hướng A Y Mộ, "Lượng thân người Thạch Nhi, ngày mai bổn cung muốn thấy nàng có cung phục riêng."Lý ma ma ngạc nhiên nhìn A Y Mộ, không biết làm sao cô nương đang mặc nội thường kia của Công chúa lại đến được đây.Tuy rằng A Y Mộ muốn nhanh chóng có xiêm y, nhưng cũng không thể để một cái ma ma già phải thức cả đêm để đẩy nhanh tốc độ a."Thạch Nhi chính là ân nhân cứu mạng của bổn cung, nếu hầu hạ tốt, tất nhiên bổn cung sẽ có thưởng." Tiêu Doanh biết Lý ma ma sẽ cảm thấy kì quái nên liền đi trước một bước, nói xong, nàng lại nhìn A Y Mộ, "Thạch Nhi, ngươi cũng nên sớm ngày học cung quy, như vậy cũng ít làm sai điều gì, nghe lời, yên lặng chờ Lý ma ma làm tốt xiêm y đi."Công chúa đã nói đến như vậy, A Y Mộ làm sao còn nói cái gì được đây?Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ làm lẳng lặng thở dài.Lời Công chúa nói là đúng, để tiếp cận người kia, trước tiên nàng nhất định phải đứng vững ở Đông Cung. Những quy củ này, nàng cần phải học nhanh chóng một chút, để tránh sau này làm sai hay nói sai cai gì, lại cấp thêm phiền toái cho Công chúa.Dù sao, Công chúa cũng chỉ có thể bảo hộ nàng trong nhất thời, cả đời là không thể.Lý ma ma cũng là người biết chuyện, liền nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Công chúa. Chỉ thấy nàng đi thẳng tới bên người A Y Mộ, liếc mắt đánh giá nàng ấy một cái.A Y Mộ có chút ngượng ngùng mà lui người lại.Lý ma ma cười nói: "Đúng là một cô nương xinh đẹp.""Làm phiền ma ma." A Y Mộ nhìn gương mặt của nàng rất hiền lành, liền chân thành đáp lại một câu tạ ơn.Lý ma ma thấy nàng rất biết lễ, vốn trong lòng còn có chút oán khí, nhưng hầu hạ hoàng tộc bao năm cũng đã quen, thêm vào đó cô nương trước mắt quả thật sinh ra xinh xắn linh lợi, bà liền chẳng còn giữ lại chút oán khí nào.Lý ma ma đặt dụng cụ trong tay lên chiếc án thấp bên cạnh, cẩn thận cầm thước dây đo một vòng eo của A Y Mộ, lại đo một vòng trước ngực, rồi cúi đầu ghi chép vào cuốn sổ nhỏ.Tiêu Doanh cũng quay đầu qua nhìn xem một chút, thấy mấy dòng ghi chép trong sổ mà không khỏi che miệng lại cười.A Y Mộ bị cười đến ngượng ngùng, đành cúi cúi đầu, nào đâu lại bị Lý ma ma điểm một cái lên thắt lưng."Đứng thẳng, giơ rộng hai tay.""Được."A Y Mộ đành nhanh chóng làm theo, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới điều này lại làm cho vạt áo bung mở ra. Chỉ thấy lúc cảnh xuân trước ngực sắp bị bại lộ, liền có một đôi tay trắng ngọc kịp giữ lại giúp nàng.A Y Mộ thở nhẹ ra một hơi, nghiêng đầu nhìn qua Tiêu Doanh, "Đa tạ Công chúa.""Không cần.....Tạ ơn!" Tiêu Doanh nhịn xuống nụ cười, nhìn qua bên phía Lý ma ma đang đo lượng tốt, "Lý ma ma, tối nay vất vả ngươi, lần sau ngươi xuất cung, bổn cung sẽ cho ngươi ở bên ngoài lâu hơn một ngày."Lý ma ma kích động mà bái tạ ơn: "Đa tạ Công chúa.""Đi may y phục đi." Tiêu Doanh phân phó.Lý ma ma thu thập công cụ thật tốt, liền rời khỏi đại điện, lúc cửa vừa đóng, cũng là lúc ánh mắt tha thiết đầy thâm ý nhìn thoáng qua A Y Mộ.Nhưng A Y Mộ lúc này cũng chỉ còn biết ngượng ngùng mà không hề nhận ra ánh mắt kia."Công chúa......" A Y Mộ nhẹ gọi một tiếng.Tiêu Doanh liền gật đầu, bước qua nắm lấy tay nàng, "Tự mình giữ cho chắc nga.""Ân." A Y Mộ gật đầu, hai tay siết chặt lấy xiêm y.Bầu không khí bỗng trở nên ám muội, Tiêu Doanh khoanh tay đứng, ánh mắt bắt đầu nghiền ngẫm mà nhìn A Y Mộ.A Y Mộ cảm thấy ngượng ngùng đến lợi hại, "Công chúa, ngươi nhìn ta như vậy, không tốt......""Sao không tốt?" Ý cười trên mặt Tiêu Doanh càng đậm.Cũng không thể nói là nàng ấy lại "Khinh bạc" nàng đi?A Y Mộ biết mình nói không lại Tiêu Doanh, chỉ đành quay người qua chỗ khác, "Không nghĩ tới Công chúa sẽ khi dễ người như vậy.""Ta cũng không nghĩ tới a....." Tiêu Doanh đi đến bên người A Y Mộ, nghiêng mặt nhìn nàng, "Tiểu Thạch Đầu, quả nhiên lúc trước ngươi nói không sai."A Y Mộ không dám nhìn thẳng vào nàng, hơi hơi quay đi mà trả lời: "Cái gì không sai a?"Tiêu Doanh híp mắt lại cười, cũng chẳng biết từ lúc nào nàng đã tháo xuống đai lưng bạch ngọc của mình. Chỉ thấy nàng lùi về sau vài bước, cẩn thận vòng tay qua người A Y Mộ, cẩn thận đem đai lưng đeo lên cho nàng."Tiểu Thạch Đầu ngươi quả thật ăn rất nhiều, nhìn xem, bảy năm trôi qua liền béo hơn ta đến một vòng." Tiêu Doanh trêu ghẹo xong, lúc này liền khoanh tay đắc ý đứng nhìn thành quả của mình, "Bây giờ không cần lo lắng chuyện xiêm y sẽ tản ra nữa, Tiểu Thạch Đầu, ngươi nói, bổn cung có thực thông minh hay không?"A Y Mộ cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên chuyện xiêm y không cần lo lắng nữa.Nàng cười khổ mà quay người qua, cúi đầu đối với Tiêu Doanh, "Đa tạ Công chúa.""Đến đây, chuyện khiến ngươi phiền lòng giờ đã giải quyết xong, cũng có thể nói với ta những lời chưa kịp nói ở Đồng Thái Tự rồi chứ." Vừa nói, Tiêu Doanh liền nắm lấy tay A Y Mộ, cùng trở về bên giường trong tẩm điện, lôi kéo A Y Mộ ngồi xuống.Đây là lần thứ hai A Y Mộ ngồi trên giường của Công chúa, nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.Nhưng làm sao Tiêu Doanh cho nàng một bước lui nào?Chỉ thấy Tiêu Doanh kéo chăn lại đây, vừa vặn đem hai người chùm lấy, còn cười nói: "Bây giờ có phải ấm hơn hay không?"Tim bỗng chốc đập loạn lên.A Y Mộ kinh ngạc nhìn qua Tiêu Doanh, "Công chúa, ngươi đối với ta như vậy......" Nàng nói đến một nửa liền im lặng."Sao?" Trái tim Tiêu Doanh cũng bỗng chốc như đang bị treo lơ lửng, nàng chớp mắt đầy mong đợi nhìn A Y Mộ, cảm giác như tim sắp bật ra khỏi lồng ngực.A Y Mộ lắc lắc đầu, những lời này quả thật hết sức hoang đường, nàng sợ sẽ khiến cho Công chúa chán ghét nàng mất. Nghĩ như vậy, A Y Mộ liền nhịn lại lời muốn nói, đáp lại bằng một câu khác, "Không có việc gì......"Tiêu Doanh cảm thấy có chút mất mác, "Nga? Thật sự là không có việc gì sao?"A Y Mộ nhanh chóng đổi chủ đề, "Không phải Công chúa muốn nghe chuyện ta chưa nói xong sao?"Tiêu Doanh gật đầu mỉm cười, "Ừm.""Hiện tại ta......." A Y Mộ còn chưa nói xong đã bị Tiêu Doanh kéo nằm xuống giường, "Công chúa.......""Chỉ là ta có chút mệt mỏi, ngươi cứ nói, ta nằm nghe." Tiêu Doanh lẳng lặng nắm lấy tay A Y Mộ, lại hơi nghiêng đầu qua, nhẹ nhàng tựa lên vai nàng.A Y Mộ dùng một tay còn lại chỉnh góc chăn cho Tiêu Doanh, vừa định nói chuyện, liền nghe thấy Tiêu Doanh kinh ngạc hỏi: "Đây là bị thương từ lúc nào?"Tiêu Doanh xoa xoa lên ngón tay A Y Mộ, ở đó có một vết sẹo rất nhỏ, quả thật nếu không đến gần nhìn xem, sẽ không thể nhận ra.Cảm giác nhẹ nhàng khi đầu ngón tay Công chúa chạm vào, làm cho A Y Mộ có cảm lạ lùng nổi lên.Nàng liền nhanh chóng bắt lấy ngón tay Tiêu Doanh, "Trước đây luyện kiếm không cẩn thận nên mới bị thương, từ lâu đã không còn đau."Tiêu Doanh nghiêm mặt lại, nói: "Nếu bị thương một chỗ, liền sẽ có nơi thứ hai bị, thậm chí thứ ba......" Nghĩ đến bộ dáng giết người hôm nay của A Y Mộ, đột nhiên Tiêu Doanh cảm thấy có chút xa lạ, "Là nàng dạy kiếm pháp cho ngươi sao?" Giọng nói lạnh lẽo, ẩn ẩn còn mang theo ngữ khí chất vấn."Là chính ta cầu sư phụ dạy." A Y Mộ giải thích, "Công chúa, ngươi không nên trách sư phụ, nàng đối với ta rất tốt."Ánh mắt Tiêu Doanh tràn đầy sự nghi hoặc.A Y Mộ bất đắc dĩ mà nhấp nhấp miệng, thán thanh nói: "Ta vì muốn báo thù cho nương nên mới muốn học kiếm của sư phụ." Nói xong, ánh mắt nàng dần trở nên lạnh lẽo, "Bảy năm trước, nương ta chết thảm ngoài Kiến Khang thành, nếu không nhờ có sư phụ, chỉ sợ ta cũng không sống đến hôm nay.""Thực xin lỗi......" Tiêu Doanh cảm thấy tự trách vô cùng, "Nếu như ta có thể tùy hứng một chút, lúc trước nhất quyết giữ lại ngươi cùng nương ngươi ở lại biệt viện, nương ngươi sẽ không......"Vành mắt A Y Mộ đã ửng hồng, nàng cố gắng kìm lại bi thương trong lòng, nhẹ nhàng cười với Tiêu Doanh, "Công chúa, chẳng phải ngươi đã phái sư phụ đến cứu ta sao? Công chúa không nên tự trách như vậy."Dù vậy như trong lòng Tiêu Doanh vẫn cảm thấy khó chịu, một bước sai lầm đã khiến cho nàng và A Y Mộ phải xa cách bảy năm, nàng thật sự rất hối hận."Huống hồ, ta cũng đã chính tay báo thù." A Y Mộ cố ý giấu đi chuyện của Tiêu Chính Đức, nàng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Chuyện đã qua, không có việc gì."Nỗi đau mất mất đi thân mẫu, làm sao có thể "Không có việc gì"?Nếu thật sự đã là chuyện của quá khứ, vậy tại sao ánh mắt A Y Mộ lại đau thương đến vậy?Tiêu Doanh không dám vạch trần sự ngụy trang của A Y Mộ, chỉ thấy nàng gắt gao nắm chặt lấy tay A Y Mộ, ôn nhu nói: "Về sau ta sẽ bảo hộ ngươi."A Y Mộ nở nụ cười, "Ta cũng sẽ bảo hộ Công chúa."Tiêu Doanh mỉm cười, nhắm mắt dựa lên vai của A Y Mộ, trầm giọng nói: "Ngủ đi."Ít nhất, Tiêu Doanh không muốn tối nay A Y Mộ lại nhớ về chuyện cũ."Được......" A Y Mộ nhịn lại lời nói, nhìn thấy gương mặt của Tiêu Doanh, nàng thầm nghĩ: "Công chúa, ta nhất định sẽ không cho những người đó đạt được mục đích, tuyệt đối không."Những người đó......Kỳ thật hôm đó ở sơn môn, khi A Y Mộ thấy có người lẻn vào Đồng Thái Tự, liền ẩn nấp ở một góc khuất quan sát sự tình, nàng nghe rõ ràng một câu nói —— Lương đế đã bắt giữ công tử, chủ thượng ra lệnh: tối nay bắt cóc " hòn ngọc quý trên tay" của Lương đế, ép thả công tử.Hiện giờ ngoài thành chiến sự giằng co, ngoại trừ phản quân thì còn ai khởi lòng xấu xa đối với Công chúa?Công tử trong lời của bọn họ, chỉ sợ chính là Hầu Bộ Bình đi hòa đàm.Cho nên, một bên nàng phải bảo vệ Công chúa thật tốt, một bên điều tra nơi Hầu Bộ Bình ở, chỉ cần lợi dụng tốt, nhất định nàng sẽ có sơ hội tiếp cận Tiêu Chính Đức, từ đó báo thù cho a phụ.Phản quân bây giờ phụng đế Tiêu Chính Đức, chỉ cần Tiêu Chính Đức chết, phản quân còn lại cũng chỉ là một đám ô hợp.Có lẽ, chiến sự ngoài thành sẽ được dẹp đi.A Y Mộ vẫn không tin Hầu Cảnh thật sự muốn giết Tiêu Chính Đức, nếu không có Tiêu Chính Đức thì hắn làm sao có cớ xuất binh, thế thì có khác gì kẻ ngốc tự đi phá hủy thế cục tốt?Đây cũng chính là mặt nàng suy nghĩ nhiều nhất, tại sao phía Hầu Cảnh lại phía Hầu Bộ Bình đi hòa đàm?Bông tuyết tuôn rơi, lặng lẽ phủ trắng cả đình.Xuân năm sau, chẳng biết những bông hoa ngoài thành Kiến Khang có còn nở rộ, tràn đầy sức sống như ngày xưa hay không?------------Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~ Mấy ngày gần đây cận cuối kỳ, các lớp học nhiều hơn, nhưng Trường Ngưng sẽ cố gắng từ ngày mai tranh thủ cập nhật mỗi ngày. Thật có lỗi nga ~