[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 38: Xua mây thấy trời
Cuối cùng trận tuyết lớn ở Kiến Khang cũng dừng sau nhiều ngày liền. Mây đen trên trời cũng tản đi, để lộ ra ánh dương ấm áp chiếu sáng khắp nơi."Đại nhân." Này đã là tỳ nữ thứ bảy bên cạnh Công chúa bị Tống Kỳ gọi đến.Nhiều ngày qua, mỗi ngày Tống Kỳ đều cho gọi một tỳ nữ đến để hỏi về A Y Mộ. Hôm nay, người tới chính là tỳ nữ thân tín của Công chúa, Mai Hương.Ấn tượng của Tống Kỳ đối với Mai Hương chỉ có một, đó là dáng vẻ chân chất, làm cái gì cũng y hệt như một cái cây. Thế nên, người như vây nếu mà nói dối, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra ngay.Tay Tống Kỳ vẫn như cũ mà ấn kiếm, mắt lẳng lặng nhìn về Mai hương, nhìn hắn cũng không nóng lòng muốn hỏi chuyện.Mai Hương có chút không biết làm sao, nàng lén lút liếc nhìn Tống Kỳ một cái, lại thật nhanh cúi đầu xuống."Gần đây Thạch Nhi có cái gì khác thường không?" Cuối cùng Tống Kỳ cũng mở miệng.Mai Hương ngạc nhiên một chút, nàng cẩn thận ngẫm nghĩ. Quả thật A Y Mộ nhận được ân sủng lớn nhất của Công chúa, nhưng ngoại trừ điểm này ra, A Y Mộ chính là một cô nương rất quy củ.Nàng cung kính trả lời: "Hồi đại nhân, hết thảy Thạch Nhi đều như thường, không có gì khác lạ cả."Tống Kỳ nhíu mày một chút, "Thật sao?"Mai Hương gật đầu, "Ta sẽ không nói dối, những lời kia cũng là sự thật."Ánh mắt Tống Kỳ có chút phức tạp, hắn ngẫm nghĩ thật kĩ — Một án ở Đồng Thái Tự thật sự kì hoặc. Nếu cô nương tên Thạch Nhi kia là cố ý tiếp cận Công chúa, vậy thì mấy ngày qua hẳn cũng phải lộ ra dấu vết mới đúng.Bình yên như vậy quả thực không đúng.Sai khi Mai Hương trả lời một lúc lâu mà chẳng thấy Tống Kỳ đáp lại, nàng giương mắt lên nhìn hắn một cái, "Đại nhân?"Tống kỳ khoát tay áo, "Lui xuống đi."Mai Hương gật đầu, cúi người liền lui xuống.Nhưng nàng vừa mới đi được vài bước thì Tống Kỳ đột nhiên gọi lại, "Chậm đã!"Mai Hương quay người qua, cung kính cúi đầu, "Mời đại nhân nói."Tống Kỳ cười nói, ngữ khí mang theo vài phần trêu tức: "Ta có biện pháp làm cho Thạch Nhi phải rời khỏi Đông Cung, ngươi có bằng lòng giúp ta một chút?"Nói tâm của Mai Hương không động là không có khả năng, chính là, nàng cũng không phải là người thích trêu đùa tâm kế. Mai Hương không biết trả lời làm sao, đành bổi rối nhìn Tống Kỳ.Tống Kỳ thấy vậy liền đắc ý, hơi hơi nghiêng mặt, "Lúc trước Công chúa chỉ độc sủng để một mình ngươi bên người, hiện giờ lại độc sủng Thạch Nhi, trong lòng ngươi không thấy khó chịu sao?"Tâm Mai Hương như bị một cái gì đó nắm lại, nàng nhanh chóng nhăn mày, nhưng cũng không dám đem suy nghĩ tối tăm trong nội tâm nói ra.Nơi này là Đông Cung, mà nàng chỉ là một tỳ nữ, cái gì nên nói cái gì không nên nàng đều hiểu, tự nhiên cũng nhắc nhở chính mình im lặng.Tống Kỳ biết tính tình Mai Hương chính là như vậy, hắn nguyện ý cấp cho Mai Hương chút thời gian để lo lắng, "Không cần trả lời ta sớm, trở về ngẫm nghĩ cho thật tốt đi."Mai Hương vội vàng xoay người, nhanh chóng bước đi thật xa.Tống Kỳ nhìn bóng dáng nàng dần biến mất, trong lòng có chút đăm chiêu mà lạnh lùng cười, "Từ xưa, người được sủng ái nhất định sẽ phú quý, đạo lý này ta nghĩ ngươi cũng sẽ hiểu được."Hắn ngoài mặt không thể động đến A Y Mộ, những ngày này chỉ có thể âm thầm theo dõi, sợ nàng nổi lên sóng gió gì. Nếu có kẻ nào nhìn nàng không vừa mắt, hắn liền có thể thuận nước đẩy thuyền, mượn tay kẻ đó mà trừ bỏ nàng.Đông Cung đã lâu rồi không khiến hắn ăn ngủ bất an đến vậy. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại hiện lên điệu vũ kinh diễm đêm ấy của A Y Mộ tại Đồng Thái Tự.Dù không tra ra được A Y Mộ rốt cuộc có lai lịch thế nào, nhưng Tống Kỳ hiểu rõ, nữ nhân này mang theo một sự "nguy hiểm". Hắn phải sớm trừ khử thứ "nguy hiểm" này.
Mai Hương vội vã chạy vào đình điện của Công chúa, lại bắt gặp A Y Mộ đang theo các cung nữ khác quét lớp tuyết rơi trong sân.Sự xuất hiện của nàng, quả thực đã chiếm mất sự sủng ái mà nàng ta từng có.Nếu nàng ta biến mất......Ý nghĩ ấy vừa nảy lên, một luồng lạnh lẽo thấu xương từ ngực lan ra khắp tứ chi, khiến Mai Hương không khỏi rùng mình một cái.A Y Mộ chuyển mắt nhìn sang, thấy nàng ngơ ngác đứng ở trong đình, liền híp mắt lại cười nói: "Mai Hương tỷ tỷ, tuyết rơi đều đã quét gần xong rồi, hôm nay ngươi nên nghỉ sớm một chút, còn lại giao cho ta đi."Nàng cũng không nhớ rõ đây đã là lần thứ mấy A Y Mộ chủ động bắt chuyện. Mấy lần trước, nàng luôn tùy ý trả lời rồi thôi, nhưng lúc này, khi nhìn thấy sự ấm áp trên gương mặt A Y Mộ, Mai Hương bỗng nhiên cảm thấy A Y Mộ không thể là kẻ xấu được.Mai Hương ho nhẹ một tiếng, liền bước nhanh qua đoạt lấy cây chổi trong tay A Y Mộ, nghiêm mặt nói: "Làm sao có thể! Lỡ như Công chúa cho rằng ta đang trốn việc thì sao?"Lời vừa dứt, trong điện liền vang lên tiếng của Tiêu Doanh."Mai Hương, vào đây."Mai Hương đành đưa lại cây chổi cho A Y Mộ, còn dặn thêm: "Quét cho kỹ, nhất là mấy băng đá trên lối đi, phải gạt hết xuống.""Vâng." A Y Mộ mỉm cười gật đầu, rồi tiếp tục cặm cụi quét dọn.Mai Hương hít sâu một hơi, cúi đầu bước vào điện.Tiêu Doanh lúc này đang nghiêng người tựa trên ghế lông, ôm trong lòng một chiếc lò sưởi nhỏ tinh xảo. Nàng nhìn Mai Hương, khóe môi cong lên: "Mai Hương, bỗng dưng bổn cung lại muốn uống trà ngươi pha."Mai Hương khựng lại: "Nô tỳ lập tức đi pha cho Công chúa."Tiêu Doanh ngồi thẳng dậy, cười khẽ: "Sau này trà vẫn phải do ngươi pha. Nha đầu Thạch Nhi kia thật sự là quá vụng về, bổn cung dạy bao nhiêu lần vẫn phí mất trà ngon."Mai Hương bật cười, thì ra Công chúa vẫn nhớ đến điểm tốt của nàng. Có những thứ, Thạch Nhi kia vĩnh viễn không thể thay thế được.Tiêu Doanh lẳng lặng nhìn theo Mai hương đã rời đi, ánh mắt theo bản năng mà ngắm nhìn sang A Y Mộ — chỉ thấy A Y Mộ vội vàng đáp lại ánh mắt nàng, liền tiếp tục quét tuyết dưới sân.Tiêu Doanh mỉm cười nhìn nàng, lại giương mắt nhìn qua hai tỳ nữ khác còn ở phía hậu viện, "Các ngươi cũng đi quét tuyết đi.""Vâng, Công chúa." Hai tỳ nữ gật đầu, liền nhanh chóng đi đến, bắt tay vào việc quét.Nếu như có thể quét tuyết xong sớm một chút, Tiểu Thạch Đầu liền có thể tiến vào ấm áp ở trong này.Nghĩ như vậy, Tiêu Doanh lại nhẹ nhàng vuốt ve lò sưởi trong lòng, nàng đang nghĩ xem lát nữa làm sao để A Y Mộ có thể danh chính ngôn thuận mà ôm lấy lò sưởi ấm áp này.Một lúc sau, Mai Hương liền bưng trà ấm vừa pha lên.Tiêu Doanh nhìn Mai Hương bưng trà để qua một bên, liền mỉm cười hỏi: "Mai Hương a, mấy năm qua bổn cung đối đãi ngươi có tốt?"Mai Hương gật gật đầu, "Công chúa đãi nô tỳ tốt lắm, những điều này nô tỳ luôn khắc ghi trong lòng."Tiêu Doanh nâng chén trà nóng, khẽ dùng nắp gạt vài lá trà nổi trên mặt, giọng nhàn nhạt cất lên: "Đông Cung này có đến hàng trăm cung nữ, ngươi có biết vì sao bổn cung chỉ giữ mình ngươi hầu hạ bên người không?"Mai Hương bỗng thấy bối rối, vội cúi đầu: "Nô tỳ không rõ."Tiêu Doanh nhẹ nhấp một ngụm trà nhỏ, ý cười trên miệng đậm hơn vài phần: "Bởi vì ngươi là người thành thật, cũng giống như chén trà này, sạch sẽ, không có những tạp vị khác."Mai Hương nhanh chóng quỳ xuống, nàng biết Tiêu Doanh không phải vô duyên vô cớ mà nói những lời này.Tiêu Doanh lại nhấp thêm một ngụm trà, liền buông tách xuống, từ từ nâng Mai hương từ dưới đất dậy, "Người trong cung này muốn lấy lòng bổn cung có rất nhiều, chính là, người không có tâm tư khác mà ở cạnh ta hầu hạ, chỉ có một mình ngươi. Bổn cung vẫn thực quý ngươi như vậy, cho nên, Mai Hương, bổn cung không hy vọng ngươi sẽ giống như những người khác."Mai Hương hít vào một hơi, nàng tất nhiên hiểu những lời này của Tiêu Doanh là có ý gì.Lật Dương Công chúa xưa nay chưa từng là một kẻ ngu dốt, nàng làm sao không biết nhiều ngày qua Tống Kỳ luôn âm thầm theo dõi A Y Mộ?Trong lòng Mai Hương thầm nghĩ, chỉ sợ những lời khi nãy Tống Kỳ nói với nàng cũng đều rơi vào tai Công chúa hết rồi?!"Nô tỳ......Sẽ không hại người!" Mai Hương không biết nển giải thích như thế nào, chỉ có thể dứt khoát thốt ra lời này từ tận đáy lòng.Tiêu Doanh vừa lòng gật gật đầu, nàng nâng tay sờ sờ lên đỉnh đầu Mai Hương, "Đừng sợ, bổn cung biết ngươi là một cô nương tốt, ta tin tưởng ngươi không phải là người có lòng dạ xấu xa."Mai Hương chưa bao giờ được Công chúa đối đãi như vậy, nàng vừa kinh vừa sợ mà nhìn Tiêu Doanh, dường như đã quên mất thân là nô tỳ không được nhìn thẳng chủ tử như vậy.Tiêu Doanh cũng không để ý bộ dáng thất thố lúc này của Mai Hương, nàng nở nụ cười, "Hôm nay ngươi so với mọi khi, đáng yêu hơn rất nhiều.""A?" Mai Hương chưa hiểu được ý trong lời nói của Công chúa.Tiêu Doanh nheo mắt, cười nói: "Để ngươi dám nhìn thẳng vào bổn cung, có tính là một sự ban ân chăng?"Mai Hương lúc này mới sực tỉnh, vội quỳ sụp xuống, hốt hoảng: "Thỉnh Công chúa tha tội!""Không sao." Tiêu Doanh chắp tay sau lưng, ánh mắt vô thức rơi lên A Y Mộ đang ở ngoài viện, khẽ thở dài: "Đôi khi, phá lệ một hai lần, kỳ thật cũng tốt."Hồi lâu chưa nghe thấy Mai Hương trả lời, Tiêu Doanh liền biết là nàng không hiểu thâm ý bên trong."Mai Hương, ngươi còn nhớ người bạn thuở nhỏ của ngươi chứ?""Nô tỳ vẫn còn nhớ."Tiêu Doanh nghiêng mắt nhìn nàng, giọng trở nên nghiêm nghị: "Bổn cung và nàng ấy, từng cùng nhau trải qua sinh tử."Mai Hương tất nhiên hiểu, nếu không nhờ A Y Mộ, chỉ e công chúa đã gặp nạn ở Đồng Thái Tự."Rất nhiều năm trước." Tiêu Doanh cũng không kể toàn bộ, chỉ buông ra bốn chữ ngắn gọn. Mai Hương tuy thật thà, nhưng chẳng phải kẻ ngu dốt. Tiêu Doanh nghĩ những lời này sẽ làm cho Mai Hương hiểu được — người kia không phải là người nàng có thể động vào.Từ trước đến nay, Mai Hương chỉ biết A Y Mộ là một người bằng hữu của Công chúa, không nghĩ tới — thì ra Công chúa và người ấy đã cùng vào sinh ra tử từ nhiều năm trước.Người này, đối với Công chúa mà nói, không thể nghi ngờ, chính là một sự tồn tại đặc biệt.Dù có khờ đến đâu, nàng cũng hiểu hàm ý trong lời Công chúa — A Y Mộ chính là nghịch lân* của người.*Nghịch lân(逆鳞): vảy ngược của rồng, ý chỉ là điểm không được động vào.Mai Hương gật đầu thật mạnh: "Công chúa, nô tỳ đã hiểu."Tiêu Doanh khẽ gật đầu, mỉm cười: "Ngươi còn phải hiểu thêm một điều nữa.""Thỉnh Công chúa chỉ dạy." Mai Hương cúi đầu, chờ đợi sự răn dạy của nàng.Tiêu Doanh lại lần nữa nâng Mai hương dậy, nàng gằn từng tiếng mà nói: "Ngươi cũng coi như là cùng bổn cung trải qua sinh tử ở Đồng Thái Tự, cho nên ở trong Đông Cung này, ngươi cùng với các cung tỳ khác cũng không thể giống nhau."Mai Hương chua xót cái mũi, đôi mắt chợt đỏ lên, "Ân."Tiêu Doanh nhanh chóng nghiêm mặt, "Bổn cung cũng không thích người khác khóc.""Vâng, vâng, nô tỳ không khóc." Mai Hương vội vàng hít hít mũi, cố nén nước mắt không cho rơi xuống."Mai Hương ngốc a." Tiêu Doanh lắc đầu cười, lại nhìn qua phía A Y Mộ ở xa xa, khi nhìn thấy nàng, liền đắc ý gật đầu đáp lại.A Y Mộ tự nhiên hiểu, đây là Công chúa đã thay nàng giải trừ nguy cơ từ Mai Hương. Thật ra, từ khi Tống Kỳ lén lút triệu kiến cung nữ thứ ba, A Y Mộ đã sớm nhận ra. Giữ miệng giữ lời chỉ có thể khiến Tống Kỳ không thể công khai động đến nàng, nhưng nếu có người bên cạnh công chúa nảy sinh ác ý với nàng, nàng sẽ không thể phòng bị nổi.Bởi vậy, tối qua sau khi thổ lộ hết những lo lắng trong lòng, Công chúa chỉ ung dung gật đầu: "Trong Đông Cung này, lời của Tống Kỳ, Mai Hương không được phép nghe.""Thạch Nhi, vào đây, hầu hạ bổn cung chép kinh." Tiêu Doanh vốn chẳng nỡ để A Y Mộ tiếp tục làm việc ngoài kia, liền trực tiếp gọi nàng vào.A Y Mộ chỉ có thể ngoan ngoãn bước vào.Tiêu Doanh tiện tay ném chiếc lò sưởi nhỏ vào lòng nàng, giọng lạnh sắc:"Cầm cho chắc! Đây là lò sưởi bổn cung yêu thích nhất, nếu làm rơi vỡ... mười cái mạng của ngươi cũng không đền nổi!"A Y Mộ đành ôm chặt lấy, khoảnh khắc tay nàng chạm vào, từng luồng ấm áp len thấm vào tận máu thịt.Nàng cúi đầu, khẽ cong môi, trong lòng lặng lẽ thầm gọi một tiếng:"Ngốc."-------------Tác giả có lời muốn nói: Càng văn~Mọi người tân niên khoái hoạt nga~~ đây là chương đầu tiên của năm 2019~