[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng

Chương 35: Giải y cho khanh



Có thể quang minh chính đại ở lại bên người Công chúa, tuy rằng tâm tình A Y Mộ không khỏi phức tạp, nhưng cuối cùng lại kiên định không ít.

Sau khi về đến Đông Cung, Tiêu Doanh liền phân phó Mai Hương đi chuẩn bị nước ấm.

Vốn A Y Mộ nên cùng Mai Hương đi chuẩn bị cho Công chúa tắm gội, nhưng khi nàng vừa bước chân ra khỏi tẩm điện, liền bị Tiêu Doanh gọi lại.

Mai Hương dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua A Y Mộ, xong liền im lặng lui xuống.

"Tiểu Thạch Đầu, ngươi đến đây." Tiêu Doanh chỉ chỉ qua bàn trà ở một bên, "Trước tiên ngồi xuống, chờ ta một lát."

Hiện giờ cửa điện đang mở rộng, mặc dù A Y Mộ không hiểu lễ nghi trong cung, nhưng tôn ti trật tự thì làm sao không hiểu được. Nàng chỉ đi qua cạnh bên bàn, cũng không có ý ngồi xuống.

Tiêu Doanh biết A Y Mộ kiêng kị cái gì, nàng thật cũng không muốn ép A Y Mộ ngồi xuống, chỉ thấy nàng bước nhanh đến trước đài trang điểm, lấy ra một bình ngọc nhỏ trong ngăn dưới, liền quay trở lại.

"Cúi đầu."

So với Tiêu Doanh thì A Y Mộ cao hơn nàng cả nửa cái đầu, Tiêu Doanh đem bình ngọc nhỏ từ từ mở ra, một cỗ mùi hương quen thuộc xông vào mũi.

Ngọc Cơ Cao.

A Y Mộ nhớ rõ loại thuốc mỡ này, ngày trước chính Tiêu Doanh đã dùng nó thoa cho nàng.

Tiêu Doanh mỉm cười, liếc mắt một cái với A Y Mộ còn đang nhíu mày. Nàng nhẹ nhàng mà quơ quơ bình ngọc nhỏ, "Dược này giống với loại trước đây ngươi từng dùng qua, Ngọc Cơ Cao."

"Thứ này rất quý......" A Y Mộ thấp giọng đáp lại một câu, nhưng vẫn cúi đầu xuống.

Tiêu Doanh dùng ngón trỏ lấy ra một khối dược vừa phải, mềm nhẹ thoa lên trên thái dương cho A Y Mộ, vết thương vì tiết đông nên đã ngừng chảy máu, thế nhưng sắc đỏ ấy vẫn khiến tim nàng thoáng run rẩy.

"Vật cho Công chúa dùng, tất nhiên là vật quý giá." Tiêu Doanh theo lời của A Y Mộ mà đáp lại, "Mạng của Công chúa so với thứ này còn quý giá hơn rất nhiều, đêm nay ngươi cứu ta, ta ban thưởng Ngọc Cơ Cao cho ngươi, đây không phải là thuận lý thành chương sao?"*

*顺理成章(Thuận lý thành chương): hợp tình hợp lý

"Ân." Ngay lập tức A Y Mộ cảm thấy miệng vết thương lạnh lại, tuy rằng vừa rồi vết thương nóng rát, nhưng vừa thoa dược liền dễ chịu không ít.

Sau khi Tiêu Doanh cẩn thận thoa cho A Y Mộ xong, còn thành thật nói: "Nhị ca nói, bình Ngọc Cơ Cao đặc chế này đối với vết thương có kì hiệu, ta thật muốn xem lần này hắn sẽ gạt ta hay không."

Kỳ thật A Y Mộ cũng không để ý lắm trên mặt bản thân có vết thương gì.

Tiêu Doanh cẩn thận đậy bình dược, lại ném sang một bên. Quay lại nhìn thấy vẫn là bộ dáng A Y Mộ đang cúi đầu, liền thuận thế nắm lấy cằm nàng, còn cố ý áp sát vào, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thạch Đầu a, ngươi còn cúi thấp đầu như vậy, có thể ta sẽ thấy phải thứ không nên thấy......"

"A?" A Y Mộ rất nhanh liền ý thức được -- hôm nay vì để Tống Kỳ tin chuyện nàng sốt ruột giết người nên đã tự phá hủy xiêm y trên người, khả theo góc độ của Tiêu Doanh nhìn xuống, nhiều phần chính là cảnh tuyết trắng bên trong của nàng, thậm chí là một đường xuân sắc mê người dưới cổ áo.

"Ong!"

Hai gò má A Y Mộ bỗng dưng biến thành một mảng nóng bỏng, Công chúa đây chính là "Khinh bạc" nàng!

Nghĩ đến như vậy, A Y Mộ liền nhanh chóng đứng lên, nàng nghiêm mặt lại, nói: "Tạ ơn Công chúa ban dược, ta.....Trước tiên ta nên lui xuống."

"Chậm đã!" Tiêu Doanh nhịn cười gọi nàng lại.

A Y Mộ không biết Công chúa còn hậu chiêu gì, nàng theo bản năng mà cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt sáng quắc của Công chúa, "Công chúa còn cái gì cần phân phó?"

"Ban tối trong chùa, ngươi còn có chút lời chưa nói xong." Thanh âm Tiêu Doanh nghiêm túc nói.

A Y Mộ ngạc nhiên một chút, nàng nhớ vì sao đêm nay đi rồi lại quay về? Quả thật nàng nên đem những chuyện này nói rõ cho Tiêu Doanh, ít nhất việc này không thể gạt nàng ấy.

Vừa lúc nàng muốn mở miệng, khóe miệng Tiêu Doanh liền lộ ra vẻ mỉm cười đắc ý, "Khoan, bây giờ bổn cung không nghe, chờ lúc tắm xong, bổn cung chờ ngươi chậm rãi nói." Tiêu Doanh vừa dứt câu, bên ngoài Mai Hương đã cùng bảy tỳ nữ khác đi vào, còn mang theo nước ấm đi đến, tất cả ở trước mặt Công chúa thi lễ, liền đem nước ấm đi đến phía sau tấm bình phong trong tẩm cung.

"Ào ào--"

Nghe tiếng từng chậu nước ấm được đổ vào bên trong thùng lớn, A Y Mộ có chút không biết làm sao mà đứng tại chỗ.

Đợi đến khi nước ấm đã được chuẩn bị tốt, Mai Hương liền đem theo bảy tỳ nữ cùng rời đi, cúi đầu đối với Công chúa, "Công chúa, có thể tắm."

Tiêu Doanh đứng yên khoanh tay, thản nhiên nói: "Đều lui ra đi."

"Vâng, Công chúa." Mai Hương cúi đầu, nhẹ nhàng kéo kéo một góc áo A Y Mộ, nhỏ giọng nhắc nhở: "Công chúa nói, lui ra."

"Nàng ở lại hầu hạ bổn cung tắm." Tất nhiên Tiêu Doanh sẽ không cho A Y Mộ cơ hội lui ra.

"A?" A Y Mộ mở to hai mắt nhìn, giống như chính mình đã nghe lầm.

Tiêu Doanh cười cười, còn nói lại một lần nữa, "Ngươi ở lại, hầu hạ bổn cung, tắm gội." Làm như cố ý, hai từ "Tắm gội" cuối cùng nàng còn nói đến rõ to.

Ngày thường vốn luôn là Mai Hương hầu hạ Công chúa tắm gội. Thế nhưng từ khi A Y Mộ xuất hiện, Mai Hương chợt sinh ra một cảm giác nguy cơ chưa từng có - tựa như người trước mắt sớm muộn gì cũng sẽ thay thế mình, trở thành tỳ nữ được Công chúa sủng tín nhất.

Đây là lần đầu tiên Mai Hương có cảm giác đố kỵ ghen tuông.

Tiêu Doanh cảm nhận được ánh mắt không tốt từ Mai Hương, nàng thu liễm ý cười, "Ân? Các ngươi không nghe được lời bổn cung nói? Lui ra!"

Công chúa tựa như mất hứng.

Mặc dù trong lòng Mai Hương cảm thấy không thoải mái, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cùng mấy tỳ nữ khác lui ra khỏi tẩm điện, còn thuận tay đóng cửa lại thật cẩn thận.

"Cởi áo ra."

Thời điểm Tiêu Doanh quay về phía A Y Mộ, trên khóe mắt đã nồng đậm niềm vui không thể che giấu.

A Y Mộ lắc đầu mãnh liệt, "Không, không được! Ta không làm vậy được!"

"Bổn cung dạy ngươi!" Ý cười trong đáy mắt Tiêu Doanh càng sâu, nàng lẩm bẩm, "Ngươi như cục đá thì chớ, ngay cả việc cởi áo cũng không biết. Nói xem, bổn cung nên xử trí ngươi thế nào đây?"

"Công chúa, ta......Ta có thể không học không?" Trên mặt A Y Mộ đã bị thiêu đến hồng thấu, ánh mắt đều là sự ngượng ngùng.

"Không! Được!" Tiêu Doanh quyết tâm phải làm "Phu tử" của nàng,

"Đứng yên!"

A Y Mộ đành phải theo quy cũ mà đứng thẳng người, trong lòng thầm nghĩ: "Hóa ra giúp Công chúa cởi áo thì phải đứng yên trước......Ừm, tâm chính tắc thân chính......" Nàng còn chưa kịp đem cái quy củ kỳ quái này nhớ kĩ, thì liền phát hiện những chuyện xảy ra phía sau không giống với nàng nghĩ lắm.

Cùng lúc, vạt áo của nàng bị Tiêu Doanh toang mở ra, A Y Mộ không khỏi kinh hô: "Công chúa! Ngươi đây là!"

"Đúng vậy, ta giúp ngươi cởi áo ra a! Ngươi không cởi thì tắm như thế nào?" Tiêu Doanh cực lực nhịn lại ý cười, nhưng càng cố nhịn, lại nhịn không được, ánh mắt long lanh như làn nước xuân, không hề sắc sảo mà rung động lòng người, "Lớn như vậy mà ngay cả cởi áo cho chính mình cũng không biết! Ngươi nói xem, mở vạt áo chẳng phải đơn giản như vậy sao? Ngươi không biết, kia đành để bổn cung giúp ngươi."

Nàng vậy mà vẫn có thể nói đến nghiêm túc như thế?!

A Y Mộ vừa xấu hổ vừa đè lại tay của Tiêu Doanh, "Ta còn nghĩ ý ngươi nói chính là......Giúp ngươi cởi áo ra......"

"Ngươi nghĩ đến thật hay!" Tiêu Doanh rút lại bàn tay đang bị A Y Mộ giữ lấy, nhẹ quét lên chóp mũi nàng ấy một cái.

Lần này sao lại biến thành A Y Mộ có "Lòng dạ không ngay thẳng" với nàng rồi?!

A Y Mộ cảm thấy chính mình vừa dính phải hai lần "bẫy" của Công chúa, nàng khẽ siết lấy vạt áo, "Công chúa! Ngươi......Ngươi đây là khi dễ người a!"

Nhưng A Y Mộ cũng không dám nói nặng một lời với Tiêu Doanh, ấm ức này đành phải âm thầm nhịn xuống.

Bên này Tiêu Doanh cũng không có dẹp đi ý định "Đùa giỡn".

Nàng nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: "Xem như là lỗi của ta đi, được chứ? Người toàn mùi máu thế này, nếu không tắm sớm, sẽ càng ngày càng thối đấy." Nói xong, nàng khẽ đẩy vai A Y Mộ, nghiêng sát vào tai nàng, khẽ thì thầm: "Trời lạnh, nước cũng nguội nhanh. Nước tắm của các tỳ nữ đâu có ấm như thế này đâu."

"Cái này......Đó là của Công chúa......"

"Nếu là của bổn cung, như vậy bổn cung muốn cho ai dùng, liền cho người đó!"

Tiêu Doanh quả thực có chút dỗi, "Ngươi cứ dong dài mãi, ta đây thật sự sẽ nổi giận! Một khi ta giận, chẳng phải ba, năm ngày là nguôi đâu. Nếu vẫn là do ngươi làm ta giận, không chừng mười ngày nửa tháng ta cũng không thôi giận!"

"Ta......Nghe lời." A Y Mộ không thể ngày nào cũng ở đây, nàng còn một việc vô cùng quan trọng phải làm. Nghĩ đến đó, đâu dám chần chờ nửa khắc, nàng cúi đầu với Tiêu Doanh một cái, rồi vội vàng bước tới phía sau bình phong.

Tiêu Doanh âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngồi qua một bên bàn trà.

Tẩm điện đột nhiên im lặng.

Yên tĩnh lại làm cho thanh âm xiêm y A Y Mộ rơi xuống rõ ràng đến lạ.

Lần này, ngược lại là Tiêu Doanh cảm thấy có chút không thích hợp.

Nàng nâng tay, xoa xoa lên hai má đã đỏ ửng của mình, lại áp tay lên ngực--một mảng hỗn loạn. Tiêu Doanh liền lắc lắc đầu, cố làm cho bản thân không nghĩ đến bộ dáng khi A Y Mộ cởi bỏ xiêm y sẽ như thế nào?

Nàng là Lật Dương Công chúa đoan trang đại khí, sao giờ phút này lại biến thành một cái cô nương "hư" rồi?

"Hư hỏng......Hư hỏng......" Tiêu Doanh không dám ảo tưởng tiếp A Y Mộ lúc này ra sao, nhưng những thắc mắc nhiều năm qua trong lòng nàng dần có lời giải đáp.

Thế nhưng, dường như cả nàng và A Y Mộ đều quên mất một chuyện "rất quan trọng"?

A Y Mộ nhanh chóng rửa sạch máu trên người, nàng vừa đứng lên khỏi bồn tắm thì giật mình kêu:

"Xong rồi!" Nói xong, nàng lại ngồi phịch xuống trong bồn tắm.

Tiêu Doanh vội vàng đứng lên, định chạy vào trong xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại phía sau bình phong: "Làm sao vậy?"

A Y Mộ bất đắc dĩ mà ôm che ngực lại, "Ta......Ta không có chuẩn bị xiêm y để thay......"

"Phốc." Tiêu Doanh thoải mái bật cười, "Ta vậy mà quên mất việc này." Nói xong, Tiêu Doanh liền hướng đến tủ y phục, từ bên trong lấy ra một kiện nội thường, đi vào đưa cho A Y Mộ.

A Y Mộ rất nhanh nhận lấy, âm thanh xấu hổ nói: "Công chúa."

"Ân?" Tiêu Doanh lên tiếng.

A Y Mộ lại tiếp tục: "Ta......Ta phải mặc y phục......"

Cuối cùng Tiêu Doanh cũng hiểu ra A Y Mộ thẹn thùng cái gì, nàng dĩ nhiên sẽ không thất lễ, liền trở về chiếc bàn trà trong điện, lẳng lặng ngồi xuống.

Tiêu Doanh ngồi đợi hồi lâu mà vẫn chưa thấy A Y Mộ từ sau bình phong đi ra, nàng không khỏi nghi hoặc hỏi vọng vào: "Tiểu Thạch Đầu, làm sao vậy?"

A Y Mộ thật sự là không biết nên nói như thế nào với Tiêu Doanh, nàng cúi đầu, nhìn xuống nội thường đang căng chặt trên người, sợ một cử động nhỏ sẽ đem vạt áo ngay ngắn bị mở toang ra.

Nàng không thể không thừa nhận, ngoại trừ việc nàng cao hơn Tiêu Doanh nửa cái đầu, tựa hồ vẫn còn một nơi lớn hơn một vòng so với Tiêu Doanh.

--------------

Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~ Cảm giác Công chúa có điểm phúc hắc - -!

Chương trước Chương tiếp
Loading...