[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng

Chương 34: Hữu kinh vô hiểm



有惊无险(hữu kinh vô hiểm): có kinh sợ nhưng không nguy hiểm

---

Một án này cuối cùng vẫn kinh động đến Đông Cung, rất nhanh Tống Kỳ đã xuất quân, đi đến vây quanh Đồng Thái Tự.

Hắn đặt tay trên kiếm, cẩn thận quan sát thi thể, lúc sau lại hồ nghi mà nhìn chằm chằm A Y Mộ, không nói một lời.

Tiêu Cương Thái tử sớm đã bị chiến sự bên ngoài làm lo lắng đến sức đầu mẻ trán, sau sự kinh hãi khi nghe chuyện này, liền tức giận hướng lên trụ trì, "Là ai cho hắn lá gan như vậy? Dám nổi lên sát tâm với cả Lật Dương!"

"A di đà phật, điện hạ bớt giận, lão nạp chưa bao giờ gặp qua tăng nhân này a." Quả thật oan uổng cho trụ trì, hắn chỉ vào đầu người kia, "Tăng nhân trong chùa muốn xuống tóc đều phải xem ngày, thỉnh điện hạ nhìn xem, tóc người này là mới xuống hai ngày trước, trên gáy vẫn còn dấu vết."

Lời trụ trì nói, Tống Kỳ tất nhiên biết. Điều hắn cảm thấy khó hiểu đó là người bị giết bên ngoài cửa, nếu nói người bên trong bị tỳ nữ giết, vậy còn bên ngoài là do ai?

Trên người kẻ này Tống Kỳ không tìm thấy bất kỳ vết thương nào. Y thậm chí còn cẩn thận kiểm tra cả phần đầu, những huyệt trọng yếu cũng không hề có vật gì như ngân châm cắm vào.

Nếu nói về nguyên nhân cái chết, Tống Kỳ có thể khẳng định người này chết vì kinh mạch bị chặn đột ngột.

Trừ phi có người giỏi điểm huyệt, nếu không không có người nào làm được.

Tống Kỳ nghĩ như vậy, lại nhìn qua tỳ nữ tên gọi Thạch Nhi bên kia, rõ ràng còn sợ hãi chuyện giết người mà ngồi quỳ bên trong, hoảng sợ dán vào vách tường.

Xét theo tuổi tác của nàng, bất quá cũng chỉ là cô nương mười mấy tuổi tầm thường, sẽ không có bản lĩnh làm chuyện như vậy.

Tiêu Cương nhận ra thần sắc khác thường của Tống Kỳ, hỏi: "Tống Kỳ, ngươi phát hiện ra cái gì?"

"Hồi điện hạ, cách người này chết, chỉ sợ là có điểm kì hoặc khác......" Tống Kỳ thành thật trả lời, còn chưa đợi hắn nói xong, Tiêu Doanh liền mở miệng.

"Phụ thân!" Đột nhiên Tiêu Doanh quỳ xuống, khấu đầu một cái thật mạnh với Tiêu Cương.

Tiêu Cương cùng Tống Kỳ đều cả kinh.

Tiêu Doanh tiếp tục nói: "Nếu hôm nay không có Thạch Nhi, chỉ sợ nữ nhi đã gặp phải độc thủ, còn thỉnh phụ thân niệm tình Thạch Nhi liều mình cứu nữ nhi, cho nàng lưu lại tiếp tục hầu hạ."

Tiêu Cương ngạc nhiên một chút, "Nàng không phải tỳ nữ của ngươi?"

Ánh mắt Tống Kỳ bỗng dưng tối sầm xuống.

Tiêu Doanh gật gật đầu, so với việc sau này bị Tống Kỳ tra ra manh mối, chi bằng nhân lúc này sớm định đoạt chuyện này. Tuy bước đi này mạo hiểm, nhưng lại là cách tốt nhất để vượt qua cửa ải.

"Nàng......Nàng là Vũ Cơ......Mấy tháng trước cùng gánh hát đến Đông Cung hiến vũ, phụ thân còn nhớ rõ?" Tiêu Doanh vừa bi ai vừa nói, đáy mắt còn ẩn ẩn lệ quang, nhoáng cái đã khiến cho người nhìn không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Tiêu Cương nhớ rõ ra là chuyện như vậy, lúc ấy Tiêu Doanh tựa như rất cao hứng, còn cho gánh hát đến trong đình của nàng nhảy thêm một lần.

"Ta thấy nàng ấy dung mạo tươi tắn, lại múa rất đẹp, nên mới sinh lòng riêng, lén giữ bên mình làm tỳ nữ bên người." Tiêu Doanh nói xong, khẽ kéo nhẹ vạt áo của Tiêu Cương, "Phụ thân, vốn ta định chờ đến khi người vui vẻ, sẽ bẩm rõ chuyện này với người. Nào ngờ chiến sự ngày một dồn dập, mấy tháng nay con cũng không có cơ hội thưa lại, xin phụ thân tha tội."

Nàng ngừng một chút, khẽ dụi khóe mắt, như sắp khóc, "Đêm qua phụ thân nổi giận, cấm hết Vũ Cơ và Ca Cơ của ta. Phụ thân, ta xin người, đừng đưa Thạch Nhi đi...... ta cam đoan, từ nay về sau nhất định sẽ không cho nàng ấy múa nữa......"

Tiêu Cương cũng biết nữ nhi này từ nhỏ say mê ca vũ, có thể làm ra chuyện như vậy, coi như là có tình lý bên trong. Đêm qua hắn chính là tức giận, ngoài thành còn đang đối giặc, vậy mà nữ nhi trong phủ lại ca vũ thăng bình, chỉ sợ tin này truyền ra làm cho tâm binh sĩ rét lạnh, cho nên mới giận, hạ lệnh không cho Vũ Cơ đến hiến vũ cho Công chúa nữa.

Tiêu Cương lạnh lùng nhìn A Y Mộ, lại tự mình nâng nữ nhi dậy, than thở nói: "Niệm tình nàng có công cứu ngươi, việc này sẽ không truy cứu. Nhưng là, Lật Dương, lần sau không được có những chuyện như thế này nữa."

"Tạ ơn phụ thân." Tiêu Doanh rưng rưng gật đầu.

Tống Kỳ thấp giọng nói: "Điện hạ, hạ quan có chuyện quan trọng muốn hỏi Vũ Cơ này một chút."

Xưa nay Tiêu Cương biết Tống Kỳ là người thận trọng, hắn gật đầu.

Tống Kỳ lĩnh mệnh, đi qua cạnh người A Y Mộ, "Ngươi tên gì?"

"Thạch......Thạch Nhi......" A Y Mộ run giọng trả lời, cũng không dám giương mắt lên nhìn hắn.

Tống Kỳ đưa tay ra, tự nhiên mà nắm lấy cằm A Y Mộ, bức nàng nhìn thẳng vào hắn——hắn chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy trong thiên hạ, ánh mắt chợt lóe lên, bỗng chốc tin tưởng lời của Công chúa nói.

Vì sao ban ngày hắn lại không để ý tới một tỳ nữ xinh đẹp như vậy?

A Y Mộ thật sự chán ghét ánh mắt của Tống Kỳ, nhưng mà lúc này là phải diễn cho tốt, chỉ thấy nàng như sợ hãi mà hỏi lại: "Đại nhân......Ta sẽ rơi đầu sao?"

Cô nương trước mắt này sống mũi cao thẳng, Tống Kỳ mơ hồ cảm thấy nàng không giống người Lương. Nhưng nghĩ lại, thường ngày công chúa vốn ưa thích những Vũ Cơ dị tộc, e rằng người này là con lai giữa cả hai.

"Thành thật rả lời ta, người liền không có việc gì." Đột nhiên âm thanh Tống Kỳ lại nhẹ nhàng không ít.

A Y Mộ nhanh chóng gật đầu.

Tống Kỳ buông lỏng tay ra, "Ngươi biết múa cái gì?" Luyện múa, không phải chỉ luyện mấy ngày là thành, nếu như người này không phải Vũ Cơ, nhất định dáng vẻ khi múa sẽ lộ ra.

Nếu là như vậy, thì nàng chính là kẻ mang ý đồ tiếp cận công chúa đầy nguy hiểm.

A Y Mộ hơi do dự mà nhìn qua Tiêu Doanh, Tiêu Doanh liền muốn giúp nàng giải vây, nhưng chưa kịp đã bị Tiêu Cương mở miệng trước, "Làm rõ ràng nghi vấn của Tống Kỳ, sau này ngươi để nàng hầu hạ bên người cũng yên tâm chút."

Đã nghe Tiêu Cương nói mấy lời này, Tiêu Doanh còn lý do nào để há mồm?

A Y Mộ run run giọng nói: "Hồi......Hồi đại nhân......Ta sẽ......Sẽ......."

"Ngươi biết múa Kinh Hồng không?" Không đợi A Y Mộ trả lời, Tống Kỳ đã lên tiếng nêu tên điệu múa. Đây là một trong những vũ khúc khó nhất của người Lương, nếu không khổ luyện mười năm thì khó mà thể hiện được thần thái trong đó.

"Tạch!"

Tống Kỳ thấy A Y Mộ vẫn chậm chập không đáp, liền xuất kiếm, đem lưỡi kiếm vừa vặn đặt bên cổ A Y Mộ, "Nếu không múa, đầu người có thể giữ không nổi."

"Sẽ! Ta sẽ múa! Sẽ......" Làm như là một con thú nhỏ bị dọa cho kinh sợ, A Y Mộ gật đầu liên tục.

Tống Kỳ nhấc nàng từ mặt đất lên, "Múa!"

A Y Mộ lại chần chờ nhìn qua Tiêu Doanh.

Tâm Tiêu Doanh cũng loạn lên, nàng gấp giọng nói: "Phụ thân, nếu Thạch Nhi với tên hòa thượng giả đó cùng một đám, vậy thì tại sao lại liều mình cứu ta?"

Tống Kỳ giải thích nói: "Hồi Công chúa, chiến cuộc hiện giờ không rõ, để tránh việc phản quân gian tế lẫn vào, không thể không tra nàng!"

Tiêu Cương gật đầu.

Tiêu Doanh lo lắng nhìn theo A Y Mộ đang bị Tống Kỳ kéo qua chỗ trống bên ngoài điện.

Kiếm trong tay Tống Kỳ cũng không có ý muốn vào vỏ, hắn cầm kiếm lẳng lặng nhìn A Y Mộ, nhếch mày ý bảo nàng nhanh múa một chút, nếu còn cần chờ, một kiếm này sẽ xuyên ngực nàng.

A Y Mộ hít vào một hơi thật sâu, nàng biết lý do Tống Kỳ muốn nàng múa là vì cái gì?

Sơ hở lớn nhất của nàng chính là người bị giết ngoài điện kia——nàng có thể chứng minh việc bản thân sốt ruột mà giết sa di ở trong điện, nhưng người bên ngoài thì vừa nhìn liền biết do cao thủ võ công xuống tay, hiện giờ Tống Kỳ không tìm ra dấu vết của hung thủ để lại, liền chỉ có thể tính lên đầu A Y Mộ.

Nếu như nàng múa tốt, liền có thể chứng minh lời Công chúa là thật. Còn nếu như nàng có võ công, thì càng chứng tỏ việc nàng cố ý tiếp cận Công chúa.

Màn múa này không khó, lúc trước Vân Vũ Ảnh từng dạy Kinh Hồng, nhưng liệu có giấu được chuyện võ công?

Người tập võ đối với mọi thứ xung quanh đều cảnh giác rất cao, nếu như đang múa mà Tống Kỳ đâm tới, nàng không có khả năng sẽ thờ ơ được. Lúc này, chắc chắn sẽ bại lộ việc nàng là người mang võ nghệ.

Chỉ còn cách liều một phen!

A Y Mộ cúi đầu khép mắt, chỉ có chìm đắm vào điệu múa say quên hết thảy, nàng mới có thể không để tâm đến mọi biến đổi xung quanh.

Nàng khẽ khum ngón tay như cánh lan, chân trái nhấc lên, mũi chân hướng xuống đất, tạo thành tư thế khởi đầu của điệu Kinh Hồng.

Tống Kỳ chăm chú quan sát nàng, tuy búi tóc đã rũ xuống, y phục rách nát, nhưng vừa vào tư thế khởi đầu, vẻ hoảng hốt ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

Tuyết rơi lất phất, đọng nơi chân mày và bờ vai nàng. Tựa như cánh chim bên bờ tuyết chậm rãi dang đôi cánh, xoay người hất nhẹ lớp tuyết bám trên thân, rồi vui tươi nhảy múa giữa sân.

Điệu múa ấy diễm lệ tựa tiên nữ giáng trần, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Tiêu Cương vốn cho rằng Vũ Cơ đứng đầu phủ mình đã rất yêu kiều duyên dáng, nào ngờ so với cảnh tượng trước mắt, người kia sao có thể sánh nổi ba phần.

Hắn có chút hiểu vì sao nữ nhi lại lén lưu lại nàng, đổi lại là hắn, hơn phân nửa cũng sẽ lưu lại.

Tiêu Doanh kinh ngạc nhìn bộ dáng khiêu vũ trong tuyết của A Y Mộ, không thể không thừa nhận, A Y Mộ đã không còn là A Y Mộ ngây ngô của năm xưa.

Trước giờ Tiêu Doanh luôn tâm tâm niệm niệm với điệu Chá Chi của A Y Mộ, nay được thưởng qua khúc Kinh Hồng này, trong lặng lẽ, nàng đã xếp nó xuống vị trí thứ hai.

Không khí trong điện đột nhiên yên lặng xuống, tựa như một án mạng kia chưa từng xuất hiện.

Các nhà sư cảm thấy cô nương đang múa kia tựa như bạch hạc tiên tử đã tu hành trăm năm trước Phật đài, còn đám thị vệ Đông Cung lại thấy nàng như thiên nữ bay xuống giữa đêm tuyết rơi.

Trụ trì một bên thì chắp tay niệm Phật hiệu, chỉ mong vơi bớt đôi phần ý vui dâng lên trong lòng.

Khi điệu Kinh Hồng sắp đến hồi kết, Tống Kỳ đang mải mê nhìn cũng chợt bừng tỉnh. Y siết chặt chuôi kiếm, ngắm chuẩn thân hình của A Y Mộ, lặng lẽ đâm thẳng một kiếm về phía đầu nàng.

"Tống Kỳ! Lớn mật!"

Khoảnh khắc ánh quang từ mũi kiếm xông vào tầm mắt Tiêu Doanh, nàng kinh hãi mà quát chói tai một tiếng.

Tiêu Cương cũng không vui nhìn về phía Tống Kỳ, một khúc múa đẹp như vậy lại bị Tống Kỳ phá hủy. Dù Tiêu Cương biết là Tống Kỳ chỉ muốn thử, nhưng oán khí trong lòng cũng không phải không có.

"Tạch!"

Dù có chìm đắm trong điệu múa đến đâu, A Y Mộ vẫn cảm nhận rõ luồng kiếm khí lạnh lẽo áp sát. Thế nhưng nàng không thể né tránh dù chỉ nửa phần, buộc bản thân phải cắn răng chịu đựng, mặc cho mũi kiếm lướt qua thái dương, để lại một vệt máu.

"A!" A Y Mộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng mà lảo đảo ngã xuống đất, một bên dùng tay cầm máu trên thái dương, một bên lại không ngừng dập đầu với Tống Kỳ, "Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng a!"

"Ai cho ngươi làm Thạch Nhi bị thương?" Tiêu Doanh không thể nhịn được nữa, nàng bước nhanh qua chỗ A Y Mộ, chắn phía trước nàng ấy, tức giận trừng mắt với Tống Kỳ, "Đêm nay nàng chính là ân nhân cứu mạng của bổn cung! Ngươi đây là muốn thiên hạ chê cười bổn cung lấy oán báo ơn hay sao?!"

"Tống Kỳ biết tội!" Tống Kỳ nhanh chóng thu kiếm, quỳ xuống đất. Vừa rồi thử qua, hắn có thể kết luận Thạch Nhi cô nương này quả thật sẽ không có võ công.

Tuy rằng một kiếm kia hắn đã giảm bớt lực đạo, nhưng chung quy là vẫn thương đến thái dương của nàng, chỉ sợ ngày sau sẽ lưu lại vết sẹo.

Ít nhiều trong đáy lòng Tống Kỳ lại cảm thấy đau lòng.

Tiêu Cương trừng mắt liếc xuống Tống Kỳ một cái, đối với Tiêu Doanh nói: "Lật Dương, việc ở Đồng Thái Tự cứ để cho Tống Kỳ giải quyết đi, ngươi cùng cô trở về Đông Cung."

"Phụ thân, Tống Kỳ hắn làm Thạch Nhi bị thương!" Tiêu Doanh hiển nhiên là sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Tiêu Cương nhìn thoáng qua Tống Kỳ, "Vậy liền phạt hắn bổng lộc một tháng, quả thật làm cho người ta mất hứng!"

"Hạ quan lĩnh phạt." Tống Kỳ hơi hơi ngẩn đầu nhìn qua phía Công chúa, lại thấy Công chúa đang hung hăng trừng mắt nhìn hắn, là sát ý mà trước giờ chưa từng xuất hiện.

Tống Kỳ lại nhanh chóng cúi đầu.

Tiêu Doanh nâng A Y Mộ dậy, lại chỉ có thể nhịn hết mấy lời muốn nói vào trong, "Thạch Nhi, theo bổn cung hồi cung, ngươi yên tâm, ngươi cứu bổn cung, về sau bổn cung nhất định sẽ không bạc đãi ngươi! Về sau những người này cũng đừng mong làm khó dễ ngươi!" Nàng còn cố ý đề cao thanh âm, dường như là để tất cả cùng nghe thấy.

Tống Kỳ biết hôm nay đã đắc tội Công chúa, nhưng việc phòng vệ Đông Cung không cho phép hắn sơ suất dù chỉ một chút, nên hôm nay buộc phải ra một kiếm ấy.

Giờ đã chứng minh A Y Mộ vô tội, thì kẻ sát hại người ngoài điện tám phần vẫn đang ẩn náu trong ngôi chùa này. Việc còn lại của hắn chính là lập tức tra hỏi toàn bộ tăng nhân trong chùa suốt đêm nay.

-----------

Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~~


Chương trước Chương tiếp
Loading...