[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng

Chương 31: Vài lời trước Phật



Dọc theo thềm đá, cuối cùng cũng đến điểm cuối, trước mặt đã hiện ra cửa chùa đồ sộ.

Tiêu Doanh thu hồi đôi tay, nàng không hề chần chờ mà ghé mắt nhìn về phía Mai Hương, "Mai Hương, đi chuẩn bị hương nến."

"Vâng, Công chúa." Mai Hương có chút lo lắng nhìn về hướng A Y Mộ, nhưng cuối cùng vẫn là tách ra.

Động tác của A Y Mộ vẫn còn như cũ, đỡ lấy không khí, nàng suy sụp mà chậm rãi buông tay xuống.

Tiêu Doanh buồn bã nói: "Ngươi theo ta đi vào cầu phúc đi."

Những năm gần đây, A Y Mộ không thường đến mấy nơi như chùa miếu, cũng bởi nàng không tin vào mấy vị thần phật này. Nếu như ông trời thật sự có lòng từ bi, thế gian cũng sẽ không có nhiều buồn vui tan hợp như vậy.

A Y Mộ cùng đi theo Tiêu Doanh, trang nghiêm quỳ gối trước tượng Phật, đây cũng là lần đầu tiên A Y Mộ có bộ dáng tâm nguyện thành kính.

Nàng lẳng lặng nhìn qua Tiêu Doanh, hai tay nàng ấy đang chấp lại, trước tượng Phật, thành kính mà nhắm mắt cầu nguyện.

A Y Mộ không hề biết rằng, giờ phút nàng hai nàng đang có cùng một suy nghĩ giống nhau.

"Nguyện cho A Y Mộ một đời bình an." Tiêu Doanh âm thầm cầu nguyện, nhưng mà, nàng cũng không nói cho Phật chuyện nàng luyến tiếc A Y Mộ, nàng sợ, sợ Phật sẽ nghe thấy và thành toàn cho nàng, sợ liên lụy một đời A Y Mộ sẽ không thể rời đi.

Chỉ cần nàng ấy có thể bình yên ở ngoài, đã là tốt rồi.

Tiêu Doanh thành kính cầu nguyện những điều này, cúi đầu với Phật mà bái xuống.

Thời điểm nàng đã đứng dậy, Mai Hương đem đến ba trụ hương thơm ngát, Tiêu Doanh nhận lấy, chậm rãi nói: "Mai Hương, nói cho trụ trì, bổn cung muốn ở đây một mình nửa ngày cầu phúc, cơm chay hay những thứ khác, lát nữa bổn cung sẽ đến trai đường* ăn."

*斋堂(trai đường): dạng phòng ăn trong chùa

"Dạ, Công chúa." Mai Hương lui xuống, mệnh cho thị vệ hai bên trái phải nhanh chóng đóng cửa lại.

Tiêu Doanh lại đợi một lát, đem ba trụ sáp hương đặt vào trong lư hương, xong xuôi mới quay người lại, đối với A Y Mộ nói: "Đồng Thái Tự vẫn có thủ vệ tinh nhuệ canh giữ, ngươi vẫn nên chờ thêm."

"Công chúa......" A Y Mộ cảm kích với sự quan tâm này của Tiêu Doanh, cúi người nhẹ bái nàng một chút, sau đó đứng lên.

Tiêu Doanh nhìn xem dáng vẻ buồn rầu của nàng, liền an ủi nói: "Cũng không phải là tử biệt, đừng như vậy, nhìn thấy thật làm cho người ta khó chịu."

"Công chúa, người không thể hồ ngôn loạn ngữ!"* Sắc mặt A Y Mộ nghiêm chính, trả lời: "Công chúa nhất định sẽ có một đời an khang, tuyệt đối sẽ không có tai họa!" Nói xong, A Y Mộ còn bái dưới tượng Phật mấy lần, "Công chúa nói bậy, còn thỉnh Bồ Tát chớ để tâm."

*Hồ ngôn loạn ngữ: lời nói lung tung, nhảm nhí,...

"Phốc." Tiêu Doanh thật sự bị bộ dáng nghiêm túc kia chọc đến vui vẻ, nàng nhìn quanh Phật đường, cuối cùng dừng lại trên bút giấy đặt chỉnh tề trên chiếc bàn ở góc, ngày thường đều có mấy chú tiểu đến quét dọn, tuyệt đối không có nửa điểm bụi bậm.

"A Y Mộ, ngươi tới đây." Tiêu Doanh đi đến bên bàn, vẫy vẫy tay gọi A Y Mộ lại, "Mấy năm không gặp, chữ viết ngươi sẽ còn giống như trước?"

A Y Mộ trả lời: "Mấy năm nay đều do đích thân sư phụ dạy, ta cũng có chút tiến bộ, so với mấy trước có lẽ sẽ đẹp hơn chút."

Tiêu Doanh hơi hơi bĩu môi, "Ta không tin."

A Y Mộ bước qua mài mực, đem giấy trắng phơi ra, nhấc tay đề bút, còn rất nghiêm túc mà nói: "Không tin lời ta nói, vậy thì ta viết cho ngươi xem."

"Được!" Hai tay Tiêu Doanh chấp ở sau người, thân mình hơi hơi nghiêng về trước, tò mò nhìn xuống nơi mà A Y Mộ hạ bút, một chữ "Hoành".

Vân Vũ Ảnh múa rất hay, nhưng thư pháp chỉ là thường thường. Có nàng dạy võ công cho A Y Mộ, thật sự là dạy đến không tồi, bằng không làm sao nàng ấy có thể thâm nhập được Đông Cung. Nhưng mà chuyện nàng dạy thư pháp cho A Y Mộ, Tiêu Doanh thật sự không dám tưởng tượng, A Y Mộ sẽ viết ra mấy chữ có bộ dáng gì nữa?

Cùng lúc, một chữ "Doanh" được viết đến rất đẹp hiện ra trên giấy, Tiêu Doanh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy chữ này, lại quay qua nhìn nhìn A Y Mộ, "Viết đẹp lắm!"

Năm đó A Y Mộ viết chữ, không điểm nào coi là có bút phong, nhưng hôm nay nàng viết chữ, nhìn rất quyên tú, bên trong lại mang theo kình lực, cũng coi như là một trường phái của riêng nàng.

"Không nghĩ tới Vân Vũ Ảnh còn có thể dạy cho ngươi thư pháp tốt đến như vậy." Tiêu Doanh có chút cảm khái, đối với vị vũ sư kia, xem ra nàng đã xem thường nàng ấy.

A Y Mộ gật gật đầu, cười nói: "Sư phụ chính là một người rất lợi hại."

"Nga?" Trong lòng Tiêu Doanh nổi lên sự hiếu kỳ, "Lợi hại như thế nào?"

"Sư phụ biết múa rất nhiều loại, loại nào múa cũng rất đẹp." A Y Mộ nghĩ đến mấy năm sư phụ từng múa qua cho nàng xem, ánh mắt nàng dần hiện ra một tia sùng kính, "Những năm qua, ta chỉ cố luyện kiếm, nên tài luyện múa của sư phụ cũng chỉ học được ba phần."

"Ba phần cũng tốt lắm." Tiêu Doanh nhớ lại bộ dáng Vân Vũ Ảnh khi mới gặp, quả thật kỹ thuật múa quá sức khuynh đảo. Nếu không phải từng được Vân Vũ Ảnh dạy qua, Tiêu Doanh cũng không biết, ở Thạch quốc Tây Vực xa xôi là có một điệu "Chá Chi Vũ" đẹp như vậy. Nghĩ như thế, Tiêu Doanh có chút trêu ghẹo, cười nói: "Tính ra, ngươi với ta cũng xem như là cùng sư môn."

A Y Mộ ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Nhất định Công chúa so với ta tốt hơn."

"Ngươi nhớ thay ta đa tạ nàng." Tiêu Doanh cười nhắc nhở.

A Y Mộ lạ do dự, nàng hạ bút, lắc đầu nói: "Ta không biết khi nào mới gặp lại sư phụ."

"Nàng?" Tiêu Doanh không dám nghĩ đến chuyện Vân Vũ Ảnh bị làm sao?

A Y Mộ đáp: "Ta đã tách khỏi sư phụ mấy tháng nay, cũng không biết hiện giờ nàng ở nơi nào."

Từ tận đáy lòng, Tiêu Doanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi chọc giận nàng?"

A Y Mộ lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành trả lời thành một câu khác, "Cứ xem như là ta chọc nàng đi. Bất quá, ta tin rằng ngày sau nhất định sẽ có thể tìm được nàng, hảo hảo phụng dưỡng nửa đời sau của nàng ấy thật tốt, đại khái sẽ không bực ta đi."

Đối với chuyện báo thù, A Y Mộ nghĩ, tốt hơn vẫn không nên nói cho Tiêu Doanh.

"Thật tốt......" Đột nhiên Tiêu Doanh có chút hâm mộ Vân Vũ Ảnh, nửa đời sau còn có A Y Mộ bầu bạn, nếu so với chính nàng, thật sự hạnh phúc gấp trăm lần.

Cảm thấy được sự mất mát trong giọng nói của Tiêu Doanh, A Y Mộ nhanh chóng cười cười làm lành, "Công chúa, nếu có cơ hội, ta muốn mang sư phụ cùng trở về gặp ngươi."

"Thật sao?" Tiêu Doanh có chút vui mừng.

A Y Mộ gật gật đầu, còn chưa kịp nói đã bị Tiêu Doanh chặn trước.

Ý cười trên mặt Tiêu Doanh dần mất, nàng lắc đầu thật mạnh, nói: "Vẫn là thôi đi. Trong Kiến Khang thành vẫn còn rất nhiều chuyện, nếu có thể không trở về, liền......Đừng trở lại."

A Y Mộ nhận ra sự mất mát trong giọng nói của Tiêu Doanh, nàng làm sao có thể bỏ lại Công chúa được?

Nàng âm thầm thở dài, nhưng vẫn không biết nên nói gì để an ủi Tiêu Doanh.

Không khí đột nhiên theo đó đông cứng lại.

Tiêu Doanh ho khan hai tiếng, cúi đầu đem chữ "Doanh" mà A Y Mộ viết cẩn thận gấp lại, thu vào trong lòng ngực. Nàng lại gượng cười, tay đề bút viết tên A Y Mộ lên tờ giấy trắng còn lại, "A Y Mộ, ngươi nhìn, ta cũng nhớ rõ cách viết tên ngươi a!"

A Y Mộ chua chát cười cười.

Cả hai đều biết trong lòng lẫn nhau đều là nồng đậm không nỡ, ai cũng hiểu, chỉ cần Tiêu Doanh nói một câu "Không được đi" thì A Y Mộ sẽ không đi đâu cả.

Chính là, Tiêu Doanh thà rằng cắn đến hỏng môi dưới cũng không nói ra hai chữ kia.

Sinh ra làm chim hoàng yến, so với cái gì cũng đều khổ, thế thì, nàng làm sao nỡ nhìn cánh ưng tự do của đại mạc-A Y Mộ chịu khổ trong chiếc lồng này cùng nàng?

A Y Mộ kìm lòng không đậu tiến lên cầm lấy bút trong tay Tiêu Doanh, ôn nhu nói bên tai nàng: "Thật ra những năm gần đây, ta không phải gọi là A Y Mộ."

"Nga?" Tiêu Doanh bối rối nhìn nàng.

A Y Mộ nắm lấy tay nàng, từ khoảng trắng dưới chữ "A Y Mộ", chậm rãi viết ra ba chữ khác, "Tiểu......Thạch......Đầu......"

Tiêu Doanh nhịn không được nở nụ cười, "Tên này so với A Y Mộ dễ nhớ hơn nhiều!"

A Y Mộ cũng cười lên, "Đúng vậy, sư phụ đã đơn giản lấy cái tên này cho ta, nghe được hơn, kỳ thật cũng thấy dễ nghe."

"Tiểu Thạch Đầu." Trong lòng Tiêu Doanh vui mừng niệm niệm một lần, nàng nhìn nhìn lên gương mặt A Y Mộ, lại nhìn xuống ba chữ kia dưới trang giấy. Sau đó nhẹ buông khỏi tay A Y Mộ, nhẹ nhàng dùng đầu bút lông gõ lên chóp mũi A Y Mộ một cái, "Về sau ta đây cũng sẽ gọi ngươi là Tiểu Thạch Đầu!"

"A?" A Y Mộ sửng sốt một chút.

"Giống ngươi!" Tiêu Doanh buông bút lông xuống, còn như thật nói, "Ngươi xem, lễ vật ngươi tặng người đều là đá, ngươi nói, gọi ngươi là Tiểu Thạch Đầu không phải rất đúng sao?"

A Y Mộ cười khanh khách, lắc lắc đầu, "Công chúa muốn gọi ta là cái gì cũng được."

"Kia là chính ngươi nói!" Tiêu Doanh vươn ngón út, ngoéo ngoéo nhìn qua A Y Mộ.

A Y Mộ mỉm cười gật đầu, cũng vươn ngón út ra đáp lại nàng, "Được, về sau ta gọi là Tiểu Thạch Đầu."

Hai người nhìn nhau cười, lại cùng giơ ngón tay cái lên, ấn mạnh vào nhau.

"Tiểu! Thạch! Đầu!" Tiêu Doanh hơi tiến lại đây, đắc ý mà gọi một tiếng - mày đẹp tựa liễu, hai mắt trong như thủy tinh, những thứ kia tựa như làn gió nhẹ, thổi qua hồ nước trong tâm A Y Mộ, tạo nên vô số bọt nước.

Mỗi một cái bọt nước đều như đánh vào tim, "Đông" lên một tiếng ngân vang, trong lúc bất tri bất giác, lòng nàng đã cuồng loạn mà nhảy dựng lên.

A Y Mộ nhìn đến ngây ngốc, toàn bộ bộ dáng si mê của nàng đều lọt vào mắt Tiêu Doanh, lại phá lệ làm cho tâm tình Tiêu Doanh nóng lên.

Bên trong đầu óc, đột nhiên vang lên một câu thơ trong《 Khổng tước Đông Nam phi 》- Bồ thảo nhẫn như ti, bàn thạch vô chuyển di.*

*Cỏ hương bồ dai như tơ, đá tảng chẳng chuyển rời.

Trong đầu nàng bỗng toát ra một ý niệm.

Nếu như nàng có thể giống với cành lá hương bồ, vậy thì liệu A Y Mộ có thể tựa như bàn thạch?

Rất nhanh sau đó, A Y Mộ ý thức được việc chính mình thất lễ, nàng vội buông lỏng ngón út Tiêu Doanh ra, nghiêm túc nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi là ta làm càn."

"Ta không có trách ngươi......" Tiêu Doanh cúi thấp đầu xuống, hai gò má không biết từ khi nào đã đỏ ửng, nhỏ giọng than thở một câu.

A Y Mộ lại nghe rõ rành mạch, hai má nàng so với Tiêu Doanh còn đỏ nhanh hơn, nàng cúi đầu xuống, lí nhí nói: "Ta biết Công chúa sẽ không trách ta......"

"Cho nên ngươi mới làm càn? Ân?" Lông mày Tiêu Doanh hơi nhướn lên, nàng muốn trêu chọc A Y Mộ một chút.

A Y Mộ nghiêm mặt nói: "Lòng dạ ta thật sự không có ý đó."

"Lòng dạ không có, vậy còn tâm thì sao?" Khóe miệng Tiêu Doanh cười càng sâu, lại hỏi một câu.

"Ta......" Đột nhiên A Y Mộ không biết nên trả lời như thế nào.

"Tiểu Thạch Đầu."

"Ân?"

Tiêu Doanh nhẹ giọng gọi nàng một tiếng.

A Y Mộ cũng nhỏ nhẹ đáp lại một câu.

Rõ ràng bên trong Phật đường này chỉ có hai người các nàng, vậy mà lại thì thầm đến cực nhỏ, thoáng cái khoảng cách của cả hai đã rất gần.

"Ở yên......"

"Vâng!"

"Nhắm mắt......"

"Vâng!"

Tiêu Doanh kiễng mũi chân, đem cánh môi mềm mại nhẹ hôn lên trán A Y Mộ - tuy rằng không thể mở miệng nói lời lưu lại, nhưng nàng muốn làm cho A Y Mộ vĩnh viễn nhớ tới nàng.

Không thể nói câu "Không được đi" kia, vậy thì Tiêu Doanh sẽ làm cho nàng ấy nhớ kĩ câu "Không cho quên ta" đi.

---------

Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~ Bản cập nhật đầu tiên trong ngày hôm nay~

Editor: dưới đây mình xin bổ sung ít thông tin:

孔雀东南飞 (Khổng tước Đông Nam phi): Chim khổng tước bay đến Đông Nam.

Khổng tước Đông Nam phi là một tác phẩm đầu tiên được thấy trong "Ngọc đài tân vịnh" do Từ Lăng người nước Trần ở Nam triều biên soạn. Là một tác phẩm ca ngợi về tình nghĩa vợ chồng....

Còn câu thơ: 蒲草韧如丝,磐石无转移

(Cỏ hương bồ dai như tơ, đá tảng chẳng chuyển rời)

Hương bồ được ví như tơ để chỉ sự mềm yếu nhưng bền,...

Đá, không thể chuyển dời: sự vững chắc,...

Ở đây ẩn dụ cho sự thủy chung của tình yêu.

Nguồn mình tìm hiểu:https://www.dkn.tv/van-hoa/nghe-thuat/cam-am-kiet-tac-hoa-tau-khong-tuoc-dong-nam-phi-khi-vo-chong-nhu-doi-chim-khong-tuoc-riu-rit-loi-yeu-thuong.html

PS: Từ chương này mình sẽ bắt đầu edit hoàn toàn trên bản Raw a~

Chương trước Chương tiếp
Loading...