[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng

Chương 32: Phủ khán Huyền Vũ



*Từ trên cao nhìn xuống Huyền Vũ

---

Tâm, như bị một cái gì đó hung hăng đốt lấy.

A Y Mộ khẽ run lên, chậm chạp không dám mở mắt nhìn xem Tiêu Doanh lúc này.

Tiêu Doanh ổn định thân mình, lặng nhìn A Y Mộ đang ngây ngốc còn chưa dám mở mắt kia, liền khẽ quét lên chóp mũi nàng, sau đó thu hồi hai tay ra sau, cười nói: "Tiểu Thạch Đầu, đôi khi ngươi thật sự ngốc mà! Ta không cho ngươi mắt, liền thật sự không dám mở mắt!"

A Y Mộ vẫn còn đang chìm trong dư vị ban nãy, nàng chậm chạp mở mắt ra, lúc này Tiêu Doanh đã quay sang chỗ khác, "Đột nhiên có chút đói bụng, Tiểu Thạch Đầu, ta nói với ngươi, đồ chay ở Đồng Thái Tự này ăn rất ngon, hôm nay coi như ngươi được ném thử!"

"Công chúa......" A Y Mộ rất muốn nói, nàng nghĩ bản thân không muốn rời đi nữa.

Dường như biết A Y Mộ sẽ định nói cái gì, Tiêu Doanh ngay lập tức tiếp lời: "Vẫn là ăn no trước rồi quay lại cầu phúc, nếu không, nửa ngày này không biết qua như thế nào." Nói xong, nàng liếc mắt qua mấy trang giấy nằm trên bàn, cẩn trọng gấp lại tờ giấy mà nàng viết tên A Y Mộ, trao về hướng nàng, "Giữ tốt chút, đừng để cho người bên ngoài nhìn thấy, đây là do bổn cung tự tay viết đến thật đẹp, ngươi cũng đừng dễ dàng mà lấy nó cho người khác!"

A Y Mộ cười khẽ, cẩn thận nhận lấy.

Tiêu Doanh cất bước đi tới cửa đại điện, đối với Mai Hương đang đứng ở bên ngoài, nói: "Mai Hương, bổn cung đói bụng, trước tiên đi trai đường dùng bữa."

"Vâng, Công chúa." Mai Hương mở cửa điện, lại thấy A Y Mộ đang cúi thấp đầu đi theo Tiêu Doanh ra, nàng đi tới bên người A Y Mộ, lặng yên níu níu vạt áo, làm cho nàng ấy đi chậm một chút, vừa vặn đi ở sau Tiêu Doanh.

Cả ba một đường đi đến trai đường.

Trụ trì là đại sư được Lương đế kính trọng, hắn cũng coi như là nhìn thấy Công chúa từ nhỏ lớn lên, lần này nghe Công chúa có tâm đến Đồng Thái Tự cầu phúc, liền phân phó trai đường làm một bàn đồ ăn tốt nhất, kính chờ Công chúa đến dùng bữa.

A Y Mộ lặng lẽ liếc mắt lên bàn đầy thức ăn, nàng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, đồ chay trong Kiến Khang thành này lại có thể làm đến phong phú như vậy.

Rõ ràng bên ngoài thành chiến hỏa đã rất nhiều ngày, không ít bá tánh đã muốn không dậy nổi để kiếm cơm, rất nhiều người vì đói quá mức còn tìm đến cây cỏ dại mà ăn. Bên trong chùa lại còn nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, thật sự không khỏi làm cho người ta thổn thức.

Đại Lương sùng Phật, mấy năm nay ở trong thành không biết đã xây nên mấy trăm gian chùa.

Phương Bắc còn có lời đồn thổi về Nam Lương, tăng nhân so với dân chúng ngày càng khá giả hơn, xem ra đều là thật.

A Y Mộ ảm đạm nắm tay lại, chỉ có thể lặng yên thở dài.

"Làm phiền đại sư." Tiêu Doanh hữu lễ mà cúi đầu với vị trụ trì.

Trụ trì đã quen hoàng ân từ lâu, đối với Tiêu Doanh rất khách khí, hắn gật đầu, hai tay chấp lại, "Ba ngày ngày, Công chúa cứ việc phân phó, lão nạp* đều sẽ tận lực phụng làm." Nói xong, trụ trì liền để lại một ánh mắt với mấy sa di* xung quanh, nhìn thấy bọn họ có ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Doanh, lão liền trừng mắt, "Trước tiên Công chúa nên dùng bữa, lão nạp mang những đệ tử này ra ngoài."

*Lão nạp: là một cách xưng hô của các nhà sư; Sa di: chỉ những người mới bắt đầu xuống tóc tu hành, thường là nam.

"Ân." Tiêu Doanh gật gật đầu.

Trụ trì liền mang nhóm sa di cùng rời khỏi trai đường.

A Y Mộ thật sự là không thích ánh mắt của mấy người sa di kia, nàng có chút khó hiểu, vì sao người xuất gia lại có cái ánh mắt như vậy.

"Bao năm nay, người xuất gia phần lớn đều là những kẻ sống không nổi nữa. Hoàng gia gia một đời sùng Phật, với những người như thế, cạo đầu xuất gia chỉ cần giữ được mạng đã là đủ rồi." Nói đến đây, nụ cười nơi khóe môi nàng lại càng thêm ấm áp: "Trên đời này, vốn dĩ đã hiếm ai thật sự buông bỏ được tứ đại giai không. Đã mang chấp niệm trong lòng, thì sao có thể thực sự thành Phật?"

A Y Mộ chỉ cảm thấy có chút vô lực.

Tiêu Doanh giương mắt nhìn thoáng qua Mai Hương, "Mai Hương, đóng cửa trai đường lại, ta có chút lạnh."

"Vâng, Công chúa."

Sau khi Mai Hương đóng cửa lại, Tiêu Doanh mở miệng nói tiếp: "Phật gia có nói, chúng sinh ngang hàng, hiện nay, liền không có cách biệt quân thần, đều cùng ngồi xuống ăn đi."

Mai Hương mở to hai mắt, trăm triệu không dám nghe mệnh.

A Y Mộ lại ngồi xuống trước, Mai Hương chạy nhanh qua đánh nhẹ lên vai A Y Mộ, "Mau đứng lên! Làm càn!"

"Ân? Ai cho ngươi đánh Tiểu Thạch Đầu?" Tiêu Doanh không vui mà trừng mắt nhìn Mai Hương.

Mai Hương biết mình phạm sai, thật nhanh quỳ xuống đất, "Nô tỳ biết sai!"

"Nghe một chút, có phiền hay không?" Tiêu Doanh bất đắc dĩ nhìn về phía A Y Mộ.

A Y Mộ bước qua nâng Mai Hương dậy, "Đừng sợ, Công chúa là người tốt, ngươi cũng đừng chọc cho nàng mất hứng."

Mai Hương nơm nớp lo sợ nhìn nhìn A Y Mộ, lại nhìn qua Tiêu Doanh bên này, cuối cùng đành phải lẳng lặng gật đầu.

Lúc sau khi cả ba đã ngồi vào chỗ, Tiêu Doanh cầm lấy chiếc đũa, gắp một khối thạch hoa mai để vào chén A Y Mộ, cười nói: "Đây là món ngon nhất của Đồng Thái Tự."

"Công chúa, ngoài thành vẫn còn rất nhiều người đang chịu cảnh đói......" Tuy rằng không nên nói ra ý này, nhưng A Y Mộ vẫn không nhịn được mở miệng.

Ý cười của Tiêu Doanh cứng lại, "Ta biết."

"Thực xin lỗi." A Y Mộ nhanh giải thích.

Tiêu Doanh hít lấy một hơi thật dài, "Nếu ta không phải Công chúa, có lẽ còn có thể làm chút gì đó cho dân chúng ngoài thành... Chỉ tiếc, ta lại sinh ra chính là Công chúa."

Nghe xong lời này, A Y Mộ càng cảm thấy vừa rồi đã lỡ lời, nàng lại tiếp tục giải thích, "Ta không có ý trách ngươi, thực xin lỗi."

"Không sao." Tiêu Doanh híp mắt cười cười, "Ngươi xem, đồ ăn đều đã đem lên tốt, nếu chúng ta không ăn, chẳng phải là quá lãng phí?"

"Hình như......Đúng là vậy thật......" A Y Mộ than thở một câu.

Tiêu Doanh lại mỉm cười gấp cho A Y Mộ một khối măng, "Mau ăn! Ăn không hết sẽ bị phạt!" Nói xong, nàng lại gắp một khối cho Mai Hương, "Ngươi cũng như vậy!"

Mai Hương thụ sủng nhược kinh mà trừng to hai mắt, nhận được vinh hạnh này, chỉ sợ cả đời này nàng không dám quên.

Ý cười trên khóe miệng Tiêu Doanh càng đậm, nàng lại tự gấp cho chính mình một khối, "Ta thật sự đói bụng, không chờ các ngươi nữa." Nói xong, liền bắt đầu ăn.

Không khí đột nhiên trở nên có chút thoải mái.

Sau nửa canh giờ, xem như ba người đã ăn xong.

Tiêu Doanh rất là vừa lòng với "Chiến tích" của cả ba, lại cùng mang theo Mai Hương và A Y Mộ quay về điện cầu phúc.

Lúc này, Tiêu Doanh mới thật sự bắt đầu cầu phúc.

Nàng lẳng lặng quỳ gối trước tượng Phật, vì những nạn dân đói chết ngoài thành, vì những tướng sĩ bỏ mạng trên chiến trận, yên lặng tụng kinh.

Bóng đêm, dần dần buông xuống.

Thanh âm tụng kinh của các sa di dần dần nhỏ lại, đến khi màn đêm yên tĩnh không còn tiếng động.

Tuyết lại lần nữa bắt đầu rơi, từng chút từng chút che phủ lên dấu chân trên đất, giống như không một tiếng động mà hủy đi dấu vết của hai người nữ tử.

Để tránh việc tuần tra quấy nhiễu đến sự nghỉ ngơi tu hành của chư tăng trong chùa, Hoàng đế nước Lương từng ban một đạo thánh chỉ, lệnh cho vệ binh sau khi đêm xuống chỉ được tuần tra bên ngoài.

Đồng Thái Tự đã muốn tương đương với hoàng tự, ngày thường cũng không có dân chúng có thể đi vào bái Phật, chỉ cần bảo vệ tốt bên ngoài, liền có thể bảo đảm Đồng Thái Tự được an bình.

Đây chính là cơ hội tốt nhất đã A Y Mộ rời đi.

Cuối cùng Tiêu Doanh cũng chép xong một quyển kinh thư, nàng hạ bút lông xuống, nhìn về phía A Y Mộ lặng yên bên cửa sổ từ lâu, trầm giọng mở miệng, "Tiểu Thạch Đầu, cũng gần đến lúc."

A Y Mộ xoay người qua, "Nga."

Trong lòng Mai Hương như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở phào.

Tiêu Doanh đi qua, cuối cùng còn căn dặn một câu: "Tiểu Thạch Đầu, nhớ rõ, núi nằm ở phía sau kia." Nàng chỉ ra hướng bên ngoài cửa sổ, lại bị A Y Mộ bắt lấy tay.

"Công chúa, ngươi còn muốn làm gì không?" A Y Mộ muốn vì Công chúa làm một điều gì đó.

Tiêu Doanh cố gắng làm cho bản thân cười tươi lên, "Tâm nguyện lớn nhất của ta chính là ngươi có thể bình an."

"Ngoại trừ điều này thì sao?" Ánh mắt A Y Mộ sáng quắc, nàng muốn nghe một chuyện mà nàng có thể làm.

Tiêu Doanh nhận ra không thể làm A Y Mộ bỏ đi ý định này, điều nàng sợ hãi chính là bản thân sẽ nhịn không được muốn giữ A Y Mộ, "Có lẽ......Không có......"

"Thật sao?" A Y Mộ khẩn thiết hỏi lại một câu.

Tiêu Doanh im lặng một chút, lại cúi thấp đầu, nói nhỏ từng câu, "Kỳ thật......Có một việc......"

"Ngươi nói."

"Ta rất muốn ngồi trên mái Phật điện quan sát hồ Huyền Vũ......"

"Được!"

"Chính là......"

Tiêu Doanh còn chưa kịp nói xong thì nàng đã bị A Y Mộ ôm lấy eo, chỉ thấy nàng ấy nhún chân một chút, liền mang nàng lướt ra khỏi cửa sổ, vọt người lên không trung, nhẹ nhàng đáp lên mái hiên của điện.

Mai Hương bị dọa đến cả quên chuyện hô to, đến khi hồi thần lại, A Y Mộ đã đưa đầu xuống dưới dò xét, làm động tác im lặng đối với nàng.

Mai Hương nào dám hô to, nếu kinh động đến mấy sa di trong chùa, chỉ sợ là đại họa.

Tiêu Doanh kinh ngạc nhìn thoáng qua A Y Mộ, nào biết A Y Mộ đã đứng thẳng dậy, liền nắm lấy tay nàng, cùng ngồi xuống trên mái.

"Ngươi xem, bên kia chính là hồ Huyền Vũ!" A Y Mộ chỉ sang hướng bên phải.

Thân là Đại Lương Lật Dương Công chúa, nàng chưa bao giờ được cho phép lên trên mái hiên. Đôi khi trong mùa đông nổi lên hứng thú, muốn đi du hồ, cũng cần đến một đám người theo, chạm chạp từng chút đi bên hồ.

Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, tự tại ngồi trên nóc nhà, trông về tấm gương rạng rỡ phía xa kia — hồ Huyền Vũ.

Mọi âm thanh đều gần như biến mất, chỉ còn cảnh tượng tuyết trắng lặng rơi.

Mặt hồ như đã phủ lên một lớp tuyết mỏng, cầu vòm và đình nhỏ bị tuyết rơi che khuất, nửa ẩn nửa hiện. Núi xa trắng xóa một màu tuyết phủ, còn những tán cây gần thì như ngàn đóa hoa bạc kết đầy trên cành.

Trước giờ, cảnh tượng đẹp như vậy nàng chỉ được thấy qua tranh, hiện nay tận mắt gặp, nàng giống như một con chim bị nhốt trong lồng son cuối cùng cũng được dang rộng đôi cánh, bay lên bầu trời xanh, cuối cùng, cũng có thể nhìn thấy vẻ hùng vĩ của núi non bên ngoài.

Tiêu Doanh kích động nhìn về phía hồ Huyền Vũ, lại nhìn nhìn qua A Y Mộ bên cạnh, bất giác tay hai người đều đã nắm thật chặt.

"Đẹp quá! Tiểu Thạch Đầu, bên kia đẹp quá!" Nàng cố gắng kìm nén lại âm thanh kích động của mình, tránh cho việc kinh động đến mấy tăng nhân đang ngủ.

Lúc này đây, A Y Mộ lại chỉ đang ngơ ngác nhìn theo sườn mặt Tiêu Doanh, đăm chiêu mở miệng, "Đúng vậy, đẹp lắm."

Lần gặp lại này, A Y Mộ là lần đầu tiên thấy Tiêu Doanh tươi cười như thế.

Nàng bỗng nhiên hiểu Tiêu Doanh thêm một chút, hiểu vì sao nàng ấy lại muốn đi cùng nàng.

Cùng lúc đó, có vài bông tuyết ngẫu nhiên rơi trên tóc mai Tiêu Doanh, A Y Mộ nhẹ nhàng dùng tay phủi đi.

Tiêu Doanh vẫn giữ nụ cười tươi như trước, quay đầu lại, học theo cách A Y Mộ mà phủi tuyết cho nàng.

Hai người nhìn nhau cười cười, không hẹn mà cùng nằm xuống, hướng mắt nhìn lên bầu trời đầy tuyết đang rơi. Ít nhất vào lúc này, có thể chân chính tùy tâm mà sống.

Nhưng thời gian thì vẫn luôn lặng lẽ xuôi chảy.

Ai cũng không thể ngăn, càng không thể giữ được.

Tất cả những điều tùy hứng, tất cả những điều tham luyến, cũng chỉ có thể giữ lại trong lòng.

Cả hai đứng lên.

"Tiểu Thạch Đầu, bảo trọng."

"Ân."

Trong lúc A Y Mộ mang theo Tiêu Doanh cùng đi xuống, đoạn đối thoại cuối cùng cũng chỉ có vỏn vẹn hai câu này.

Không hứa hẹn một cách hời hợt, thì sẽ không có những lưu luyến khó buông, càng không có sự thất vọng.

Cả hai cùng buông tay nhau, lẫn nhau đều hiểu, lần này chính là cáo biệt thật sự.

--------

Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~ Bản cập nhật thứ hai đã có tại đây~

Chương trước Chương tiếp
Loading...