[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 30: Cầu phúc Đồng Thái
同泰(tạm dịch: Đồng Thái)同泰寺 (Đồng Thái Tự): là một ngôi chùa được xây dựng vào triều Nam Lương, kinh đô Kiến Khang trong khoảng năm 527, nay là Nam Kinh Trung Quốc.Nguồn:https://baike.baidu.com/item/%E5%90%8C%E6%B3%B0%E5%AF%BA/11044257----Tuyết rơi một đêm, đến sáng nay gần như đã ngừng.Thời điểm tỳ nữ đẩy cửa vào trong, gió tuyết theo đó thổi vào, làm cho không khí bên trong bỗng chốc lạnh hơn vài phần.Tiêu Doanh giống như mọi ngày, lập tức giương hai tay, tùy ý cho bọn tỳ nữ giúp nàng mặc tố y."Mai Hương, ngươi lưu lại một lát." Tiêu Doanh thoáng nhìn theo Mai Hương đang muốn đi sửa sang lại giường chăn trong tẩm cung, lập tức gọi nàng lại, "Trước tiên hầu hạ ta mặc y phục, việc sửa sang lại giường chăn để đó.""Vâng, Công chúa." Mai Hương gật gật đầu, tự nhiên hiểu ra trong tẩm cung còn có một người chưa đi.Bọn tỳ nữ bên này thực mau đã giúp Tiêu Doanh mặc xong xiêm y, lại giúp nàng chải vuốt búi tóc thật tốt.Mai Hương nhìn trang phục của Tiêu Doanh, cảm thấy có chút kỳ quái, "Công chúa, đột nhiên người mặc y phục toàn trắng, đây là muốn làm cái gì nha?"Tiêu Doanh làm như thật, nói: "Đêm qua, bổn cung suy nghĩ cả đêm, phía trước đang có đại chiến, quả thật bổn cung không nên ở Đông Cung ca vũ thăng bình, ta muốn học theo hoàng gia gia, đi Đồng Thái Tự cầu phúc vì Đại Lương." Nói, nàng chuyển mắt nhìn một tỳ nữ khác, "Ngươi đi thông báo cho Tống Kỳ, để hắn chuẩn bị xe ngựa, bổn cung liền lập tức đi.""Vâng, Công chúa." Tỳ nữ này lập tức lui xuống.Tiêu Doanh sửa sang lại xiêm y, huy tay áo, cho lui mấy tỳ nữ khác, chỉ để lại một người Mai Hương."Mai Hương." Tiêu Doanh gọi nàng một tiếng, theo bản năng mà nhìn hướng ra cửa điện đang mở rộng.Mai Hương biết Công chúa là có ý gì, lập tức tiến lên đem cửa điện đóng lại, lại đi trở về, cung kính mà nhất bái hành lễ với Tiêu Doanh, "Nô tỳ xin nghe Công chúa phân phó.""Bằng hữu của ta bị nhốt ở trong cung, hôm nay, ta cần phải bình yên mang nàng rời Đông Cung, cho nên, ngươi đem đến đây một bộ xiêm y cung tì." Tiêu Doanh chậm rãi nói, "Lát nữa khi đem tới, sau khi A Y Mộ thay, ngươi lại dạy cho nàng một chút lễ nghi cung tì, chớ có để Tống Kỳ thấy lạ. Người nọ đôi mắt thực độc, phải hành sự cẩn thận.""Vâng, Công chúa." Mai Hương nghe thấy Công chúa chỉ muốn đưa vị bằng hữu kia rời đi, tự nhiên là thở phào nhẹ nhõm.Cô nương đêm qua rời khỏi Công chúa, về sau sẽ bớt đi không ít phiền toái, Mai Hương tự nhiên vui vẻ hỗ trợ.Cho nên, Mai Hương liền thực mau lãnh mệnh, rời khỏi đại điện.Tiêu Doanh nhẹ nhàng thở dài, lặng lẽ nhìn về phía mấy xâu thạch châu trên bàn, năm tháng dài lâu về sau, có lẽ, nàng chỉ có thể dựa vào thạch châu này.Nàng cười cười chua xót, khom lưng đem thạch châu cầm lên, coi như một món trân bảo mà dán ở ngực, một lúc lâu vẫn không nói lời nào.Khi mặc lại xiêm y hôm qua xong, A Y Mộ lén lút đi tới phía sau Tiêu Doanh, nàng ngơ ngẩn mà nhìn bóng dáng của nàng ấy, trong lòng nổi lên một trận chua xót."A Y Mộ, ở bên ngoài đang đánh giặc, sau khi ngươi ra ngoài, phải cẩn thận một chút." Kỳ thật Tiêu Doanh đã phát hiện nàng, nàng vừa nói, một bên ghé mắt đưa tình nhìn về phía nàng, hỏi: "A Y Mộ, tiểu lục lạc năm đó ta đưa cho ngươi còn sao?"A Y Mộ gật gật đầu, lấy ra từ túi nhỏ trên eo. Bởi vì đêm qua nàng muốn lẻn vào Đông Cung, cho nên cố ý dùng lông dê bọc thêm một lớp, giờ phút này nàng đem lông dê bên ngoài lột ra, mỉm cười đưa về phía Tiêu Doanh, "Ngươi nhìn, ở đây."Nhìn thấy trên tiểu chuông đồng rạng rỡ ánh sáng, đủ thấy mấy năm nay A Y Mộ cũng như nàng, thường xuyên vuốt ve cái tiểu chuông đồng này.Tiêu Doanh rất vui mừng, nàng đi tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ lên tiểu chuông đồng, giương mắt cười khanh khách nhìn A Y Mộ, "A Y Mộ, về sau ngươi phải hảo hảo mà mang nó, cứ coi như là mang theo ta."Tâm của A Y Mộ bị nắm một cái thật hung hăng, đây là cáo biệt sao?Đáy mắt Tiêu Doanh nổi lên lệ quang, nàng hoảng loạn cúi đầu xuống, mang theo một mạt giọng mũi, từ từ nói: "Thiên địa rất lớn, có một số nơi ta vĩnh viễn sẽ không đến được, A Y Mộ, ngươi liền mang theo chuông đồng này, nên đến thử những địa phương đó một lần đi.""Công chúa......" A Y Mộ vốn định an ủi nàng vài câu, nhưng lời nói đến bên miệng, đều là nghẹn ngào.Tiêu Doanh liên tiếp hít vào mấy ngụm khí, cố hòa hoãn lại, nàng nhẹ nhàng mà đẩy đẩy A Y Mộ, "Trước tiên nhanh trốn vào trong đi, chốc lát lại đổi qua xiêm y cung tì, miễn cho Đông Cung thủ vệ bên ngoài nhìn thấy."A Y Mộ cắn cắn môi dưới, gật gật đầu, lùi về bên trong tẩm cung.Không bao lâu sau Mai Hương đã trở lại, nàng cố ý đem xiêm y bỏ vào khối vải bố trắng, đẩy cửa vào trong, lại gấp gáp nhìn quanh cửa điện, lúc này mới dám mở miệng ra nói: "Công chúa, nô tỳ đã trở lại.""Hảo, đi giúp A Y Mộ thay y phục đi." Tiêu Doanh nói xong, nhìn thấy Mai Hương đi vài bước, lại nhịn không được bỏ thêm một câu, "Y phục cũ của A Y Mộ, sau khi thay ra, trước tiên ngươi giúp ta lén cầm đi giặt sạch, nhớ rõ, chớ có làm người khác phát hiện.""Vâng, nô tỳ hiểu." Mai Hương gật gật đầu, nàng liền đi vào tẩm cung.Tiêu Doanh lại nhẹ nhàng mà than một tiếng, liền ngồi xuống."Thùng thùng."Đột nhiên, có người khấu vang lên ở trước cửa điện.Tiêu Doanh giương giọng hỏi: "Chuyện gì?""Công chúa, hạ quan Tống Kỳ." Tống Kỳ đứng thẳng người ở ngoài điện, "Nghe Công chúa hôm nay muốn đi Đồng Thái Tự, điện hạ mệnh hạ quan đi theo bảo hộ.""Đã biết, chờ trước đi." Tiêu Doanh lên tiếng.Tống Kỳ gật đầu cung kính, tay ấn kiếm đứng ở ngoài điện.Rốt cuộc, A Y Mộ cũng đổi xong xiêm y, đi ra từ trong tẩm cung.Tiêu Doanh nhìn qua, đây là lần đầu tiên nàng thấy A Y Mộ mặc Lương y, không nghĩ tới lại đẹp như vậy?Xiêm y mùa đông của tỳ nữ Đông Cung là màu vàng nhạt, A Y Mộ làn da vốn trắng như tuyết, lại quanh năm tập võ, một thân y phục này, ẩn ẩn hiện hiện từng đường cong yểu điệu, thật là kinh diễm lòng người.Tiêu Doanh nhìn đến có chút ngây người.Đừng nói là Tiêu Doanh, mới vừa rồi, lúc Mai Hương giúp A Y Mộ thay y phục, cũng xem đến ngây ngốc.Một cô nương sinh ra xinh đẹp như thế, trách không được việc Công chúa sẽ thích đến như vậy.Nghĩ xong câu sau, Mai Hương tự nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghĩ lại vẫn không biết sai ở đâu, liền đơn giản dẹp xuống ý nghĩ này, chuyện quan trọng nhất hiện giờ, chính là sớm chút mang cô nương này bình yên rời Đông Cung.Phát hiện sự kinh diễm dưới đáy mắt Tiêu Doanh, A Y Mộ ngược lại là cảm thấy ngượng ngùng, nàng có chút thẹn thùng mà nâng váy lên nhìn nhìn, "Ta không nghĩ có thể chạy với thứ này a."Tiêu Doanh không nhịn được nở nụ cười, "Nhân cơ hội này liền thử một cái, nếu ngươi chạy không được, đời này chỉ có thể vây ở chỗ này."A Y Mộ giật mình, nhịn xuống lời muốn nói, nàng gật gật đầu, dựa theo cách Mai Hương ở phía sau dạy nàng bước đi, liền thử vài bước, thật là có bộ dáng tỳ nữ nha.Không thể không nói, A Y Mộ là một cô nương thông minh.Mai Hương nhận định.Tiêu Doanh cũng nhịn xuống lời luyến tiếc, nàng "Như không có việc gì" mà nhìn về phía Mai Hương, "Mai Hương, giúp ta đem bạch hồ cừu ra, chúng ta chuẩn bị xuất phát.""Vâng, công chúa." Mai Hương thực mau đã đem bạch hồ cừu đến, khoác lên người Tiêu Doanh, nhỏ giọng nói, "Xiêm y của A Y Mộ cô nương, ta đã xử lí thật tốt, Công chúa không cần lo lắng.""Hảo." Tiêu Doanh nỗ lực làm cho chính mình cười vui, nàng không thể đem A Y Mộ giữ lại bên người, nàng thu lại bạch hồ cừu, lấy viên thạch châu văn mây treo ở bên hông, xong xuôi liền mấy viên thạch châu khác đưa về phía Mai Hương, "Giúp bổn cung cất giữ thật tốt những viên thạch châu này.""Vâng." Mai Hương lại đem toàn bộ thạch châu thu vào đài trang trong tẩm cung.Tiêu Doanh hít sâu một hơi, mặt hướng ra cửa đại điện, "Mở cửa, chúng ta nên đi rồi."A Y Mộ tâm tình phức tạp mà cùng Mai Hương đi tới cửa đại điện, một trái một phải đem cửa điện mở ra.Tống Kỳ theo bản năng nhìn phía trong điện, vừa lúc nhìn thấy rõ ràng Tiêu Doanh trong bộ y phục tuyết trắng, hắn nhanh chóng cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy tim đập nhanh đến lợi hại.Tiêu Doanh ôn nhu nở nụ cười, đi tới trước mặt Tống Kỳ, "Tống đại nhân, hôm nay làm phiền ngươi.""Làm việc vì Công chúa, chính là phúc của hạ quan. Công chúa, thỉnh." Tống Kỳ thụ sủng nhược kinh gật gật đầu, lập tức khom lưng, mang theo Tiêu Doanh hướng đến đại môn Đông Cung.Ngày thường Tống Kỳ là cái người rất tinh tế, hiện nay bởi vì chuyện của Tiêu Doanh, hắn cũng không quá để ý hai tỳ nữ đang rũ đầu đi phía sau, một đường dẫn Công chúa cùng rời Đông Cung.Tiêu Doanh bước lên xe ngựa, nhưng không gọi A Y Mộ lên, nàng chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua nàng ấy.A Y Mộ tự nhiên biết, hiện tại cũng không phải thời điểm tốt để rời khỏi, nàng cần phải chờ Tống Kỳ đi, lúc đó mới có thể hành sự an toàn.Thấy A Y Mộ cúi đầu, Tiêu Doanh biết A Y Mộ đã hiểu, liền bình yên ngồi vào bên trong xe ngựa.Tống Kỳ xoay người lên ngựa, vung tay lên, liền mang theo một đội Đông Cung thủ vệ, hộ tống xe ngựa Công chúa tới núi Kê Lồng.Một đêm tuyết lớn, toàn bộ Kiến Khang thành như bị bút trắng vẽ một đường lên, đem toàn thành nhuộm trong tuyết tinh.Bên ngoài chiến hỏa tán loạn, còn Đông Cung Kiến Khang thành ở cạnh, vẫn trước sau như một mà bình lặng. Đi theo xa giá của Công chúa ra khỏi khu vực hoàng thành, vào đến khu tập trung của bá tánh, những con hẻm, bờ ruộng quen thuộc kia, A Y Mộ không còn nhận ra nữa.Chỉ có những cái tiểu kiều không giống nhau đó là còn có thể gợi lên một vài ký ức cho A Y Mộ.Kê Lồng sơn tọa lạc ở ven hồ Huyền Vũ, xa xa nhìn lại, liền trông như một cái lồng gà, cho nên, mới có cái tên Kê Lồng.Trên núi là chùa mà Lương đế thích nhất — Đồng Thái Tự.Lương đế cả đời pha mê phật hiệu, nhiều lần từng muốn vào Phật môn, mỗi một lần đều bị triều thần ngăn lại. Nhưng mặc dù bị ngăn lại, cũng không giảm được lòng si mê của Lương đế đối với Đồng Thái Tự.Kỳ thật Tiêu Doanh không thích nơi này, nhưng chuyện tới chỗ này cầu phúc, lại là lý do tốt nhất nàng có thể nghĩ ra để rời Đông Cung.Xe ngựa đến đền thờ dưới chân núi thì ngừng lại, Tống Kỳ cung kính nhảy xuống ngựa, đi tới, "Công chúa, chúng ta tới rồi.""Đã biết." Tiêu Doanh vén rèm lên, nàng theo bản năng mà nhìn thoáng về phía sau xe ngựa, nhìn thấy A Y Mộ vẫn còn, liền lén lút thở phào nhẹ nhõm.Tống Kỳ là Đông Cung vệ trưởng, hắn không thể rời Đông Cung quá lâu. Đồng Thái Tự là chùa mà Lương đế thích nhất, tự nhiên cũng coi như là chuyên miếu của hoàng gia. Hắn đối với nhóm thủ vệ canh gác ở trước sơn môn dặn dò vài câu, liền cúi đầu nhất bái đối với Tiêu Doanh, "Công chúa, ba ngày sau, hạ quan lại đến tiếp Công chúa trở về.""Đã biết, ngươi trở về đi." Tiêu Doanh nhàn nhạt đáp lại.Tống Kỳ biết điều mà lui xuống.Mai Hương lén lút thả một cái ánh mắt cho A Y Mộ, liền dẫn theo A Y Mộ cùng đi tới phía sau Tiêu Doanh.Tiêu Doanh giương mắt nhìn từng tầng thềm đá lên chùa, nàng nhẹ nhàng than một tiếng, "Chúng ta lên chùa đi.""Vâng, công chúa."Mai Hương cùng A Y Mộ cúi đầu đáp một câu.Tiêu Doanh vươn tay hướng tới A Y Mội, A Y Mộ tiến lên, nhẹ nhàng đỡ lấy bàn tay của nàng."Đi thôi."Tâm Tiêu Doanh hơi hơi đau xót, đoạn thềm đá này, cũng xem như là đoạn đường cuối cùng A Y Mộ bồi nàng đi.Từng bước trên thềm đá đầy tuyết, mỗi một bước đi lên của Tiêu Doanh, chua xót trong lòng nàng liền nâng lên một phân.Nhưng nàng biết, nàng không thể để lộ dù là nửa phần, đành cao cao ngẩng đầu, nàng cần phải trở thành hoàng nữ có tư thái cao quý nhất hoàng tộc Đại Lương.Ít nhất để cho mọi người biết, ngoài thành Kiến Khang đã chiến hỏa tán loạn, nhưng Lật Dương Công chúa như nàng lại không có một tia sợ hãi, này cũng coi như là sự ủng hộ tốt nhất đối với các tướng sĩ ngoài kia...--------Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~~ cảm ơn đại gia vẫn luôn ủng hộ ~ Lại đào hố, 'ngượng ngùng'