[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 29: Thính tuyết nhập mộng
Đột nhiên an tĩnh, lại làm cho A Y Mộ có chút không biết làm sao.Nàng ở tại chỗ, nhìn quanh một vòng, phát hiện cũng không có bàn con nào cả, nàng có chút khó xử mà nhìn nhìn Tiêu Doanh, lại không biết nên mở miệng như thế nào —— nàng ngủ ở đâu?Tiêu Doanh biết nàng muốn hỏi cái gì, nhưng chính là cứ ở im không đáp. Chỉ thấy nàng duỗi duỗi eo một cái, đi tới bên mép giường, một bên thản nhiên cởi áo, một bên cúi đầu nhịn cười.A Y Mộ hoảng loạn mà xoay người, hô hấp đến không tự nhiên, "Ta...... Ta vẫn nên ra gian ngoài ngồi đi.""Ngày mai, bọn tỳ nữ sẽ trực tiếp tiến vào rửa sạch trước điện." Khi nói, Tiêu Doanh tháo bỏ lớp vũ y đỏ thẫm, nhẹ nhàng xô gọn góc chăn trên người. Không rõ là cố ý hay vô tình, để lộ bờ vai trắng tuyết lấp ló ra ngoài. Nàng ôn nhu nói: "A Y Mộ, giường chỉ có một chiếc, ngươi không ngủ chỗ này thì ngủ ở đâu?""Cái này...... Cái này không tốt...... Ta......" A Y Mộ xoay người lại, lời nói lại đột nhiên loạn cả lên, nàng ngơ ngác mà nhìn Tiêu Doanh, không thể nghi ngờ, Tiêu Doanh lúc này thật sự là quá mức "Mê người", mặc dù là nàng là nữ tử, tâm cũng không thể không loạn."Sao lại không tốt?" Tiêu Doanh điềm nhiên hỏi lại, hơi hơi cúi đầu, đá rơi giày vũ xuống, sau đó nghiêng người, ngã xuống chăn, sâu xa nói: "Bây giờ không vào, đợi đến lát nữa mà làm cho ta lạnh, ta sẽ phạt ngươi!"A Y Mộ hướng tới mép giường vài bước, chần chờ nói: "Công chúa, ta là cái nha đầu sống ở giang hồ, thật sự là không thể ngủ giường trên giường ngươi a."Tiêu Doanh vặn vẹo thân mình, lại nhìn phía A Y Mộ, ý cười trên mặt đã tắt, "A Y Mộ, ta chưa bao giờ xem nhẹ ngươi, ngươi vì sao phải xem nhẹ chính mình vậy?"A Y Mộ không biết nói gì nữa.Tiêu Doanh cầm lấy tay A Y Mộ, "Ấm không?"A Y Mộ gật gật đầu, tay Tiêu Doanh lúc này so với vừa nãy ấm hơn rất nhiều, "Ấm.""Ngươi nhìn xem, ta cùng ngươi đều giống nhau, cũng chỉ là một người sống thôi." Tiêu Doanh nhẹ nhàng kéo kéo tay A Y Mộ, để A Y Mộ ngồi xuống, dựa vào nàng, Tiêu Doanh lại tiếp tục nói, "Nếu ta ghét bỏ ngươi, vừa rồi đã không dùng áo choàng cừu của ngươi rồi."Một lần nữa, A Y Mộ không biết nói gì.Đột nhiên Tiêu Doanh híp mắt, nở nụ cười, "Ngươi nhìn, ngươi cũng ngồi lên giường rồi, ngủ một đêm cũng có khác gì.""Ai." A Y Mộ nhíu mày thở dài.Bỗng Tiêu Doanh ngồi dậy, phủ lên hai má A Y Mộ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt vuốt lên đôi mày đang nhíu chặt của nàng, nghiêm túc nói: "A Y Mộ, ngươi cứ thở ngắn than dài như vậy, chỉ sợ mấy ngày nữa, ngươi liền biến thành lão bà!"A Y Mộ nhịn cười nói: "Sẽ không."Tiêu Doanh hơi hơi ngửa đầu, "Bổn cung nói sẽ thành, thì nhất định sẽ thành.""Vâng, vâng, vâng." A Y Mộ nhanh chóng chịu thua, nàng gật gật đầu, dư quang lại thoáng nhìn lên cái yếm trắng tuyết của Tiêu Doanh —— mới vừa rồi, lúc nàng ấy ngồi dậy, làm sao chú ý đến việc nó đã rơi xuống vài phần?Cả người A Y Mộ căng thẳng, cuống quít ngồi thẳng tắp, quay đầu nhìn về phía bình phong, chột dạ nói: "Bình phong sơn thủy này đẹp thật nha.""Ân, đẹp!" Tiêu Doanh nhìn theo sườn mặt A Y Mộ, như suy tư điều gì mà nói một câu."Này...... Cái này chính là vẽ cái gì?" A Y Mộ không dám quay đầu lại đối diện cùng nàng, rốt cuộc chính mình đã thật sự làm càn.Tiêu Doanh lại lần nữa phủ lên hai má nàng, cười nói: "A Y Mộ, ngươi thật sự trở thành hư."Tâm, bỗng dưng bị nắm."Thực...... Thực xin lỗi......" A Y Mộ vội quay qua xin lỗi.Tiêu Doanh làm bộ dáng không vui, "Tuyết bên ngoài càng rơi càng lớn, ngươi để ta ngồi như vậy, không sợ ta bị cảm lạnh sao?""Thực xin lỗi!" A Y Mộ lại nhanh chóng lấy chăn vòng lên người Tiêu Doanh.
Tiêu Doanh liền thuận thế, gối đầu lên trên hai gối A Y Mộ, nở nụ cười, "A Y Mộ, ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì vậy?""Ta...... Ta không sợ cái gì a!" A Y Mộ càng thêm chột dạ, chẳng lẽ Tiêu Doanh phát hiện tâm tư khác thường của nàng?Tiêu Doanh mỉm cười, lẳng lặng mà nhìn chằm chằm mặt A Y Mộ.A Y Mộ càng ngày càng hoảng loạn, nàng gấp gáp tìm lý do, "Công chúa, cái này...... Đêm đã khuya...... Nên nghỉ tạm......""Hảo a, ngươi cởi áo đi!" Tiêu Doanh ngoan ngoãn ngồi dậy.Hai má A Y Mộ dần dần đỏ lên, "Nga......" Nàng hơi hơi nghiêng người, kéo đai lưng ngoại thường ra, cuối cùng là đem ngoại thường cởi xuống.Tiêu Doanh ánh mắt hơi dịu lại, mỉm cười nói: "A Y Mộ, ngươi đừng sợ.""A?" A Y Mộ còn chưa kịp phản ứng lại, Tiêu Doanh liền tiến đến bên tai nàng.Lời nàng nói đến cực nhỏ, mỗi một chữ đều mang theo một tràn ấm áp, "Ngươi là nữ nhi gia, ta cũng là nữ nhi gia, ta sẽ không khinh bạc ngươi."Những lời này không phải nên cho nàng nói trước sao?A Y Mộ không nhịn được mà bật cười, ngẫm lại vừa rồi, nàng có những cái hành động giấu đầu lòi đuôi, thật sự là ngốc."Ngươi a, cũng đừng cảm thấy ta tùy tiện, những người khác chính là không lên được giường ta!" Tiêu Doanh tiếp tục nói, câu này nói đến phá lệ nghiêm túc."Ta làm sao lại nghĩ như vậy?" A Y Mộ hơi hơi nghiêng mặt, không nghĩ rằng Tiêu Doanh tiến đến gần như vậy, suýt nữa hôn tới cánh môi nàng rồi.Hai người đột nhiên rơi vào bên trong lặng im, ngơ ngẩn mà nhìn lẫn nhau, cảm thấy đáy lòng thứ gì đột nhiên mở ra, không vẫn không biết là gì."Ta...... Thực xin lỗi......""Mau ngủ đi! Ta...... Ta...... Ngủ trước......"Tiêu Doanh đi trước A Y Mộ, một bước trở về trên giường, nàng vẫn không quên đem nửa cái chăn đang bị đè dưới thân ra, xong liền đưa lưng về phía A Y Mộ, dặn dò một câu, "Nhanh chút ngủ, đừng ngồi như tảng đá ngốc nữa. Tuy rằng trong điện có lò sưởi, nhưng vẫn có thể bị cảm lạnh.""Ân." Giờ phút này A Y Mộ còn cảm thấy lạnh? Mặt nàng bị thiêu đến lợi hại, sau khi cúi người cởi giày, nàng lẳng lặng ngã xuống bên người Tiêu Doanh, kéo chăn che trên người mình.Nàng cũng không có phát hiện, tai Tiêu Doanh cũng đã đỏ bừng.Lưng Tiêu Doanh lén lút dán lại đây, quả nhiên, A Y Mộ vẫn luôn là cái người A Y Mộ ấm áp kia.Khóe miệng nàng âm thầm nhếch lên, chậm rãi khép lại hai mắt.Cuối cùng nàng cũng chờ tới lúc A Y Mộ trở về, cuối cùng là...... Chờ được rồi.Giờ phút này, A Y Mộ chỉ nghĩ đến việc làm cho chính mình thanh tỉnh một ít —— bảy năm qua, rất nhiều lúc nàng luôn nhớ đến chuyện báo thù như thế nào, học cách tránh né khi bị đánh lén? Hiện giờ nàng biết rõ, chính mình đang ở nơi Đông Cung nguy hiểm, nhưng không biết vì sao, lần đầu tiên nàng đặt đầu lên gối liền bị cơn buồn ngủ vây chặt.Không thể ngủ, không thể ngủ.A Y Mộ không ngừng tự nhủ với chính mình, nhưng khi Tiêu Doanh dùng một tay ôm lấy eo nàng, toàn bộ lý trí của nàng như bị cuốn trôi trong khoảnh khắc."Công......""Hư... Ta đây... Đừng nghịch nữa..."Tiêu Doanh áp sát vào lưng A Y Mộ, ôm nàng thật chặt không buông.A Y Mộ liền không dám cử động thêm chút nào.Ở đáy lòng, một thanh âm lén lút vang lên —— nếu như có thể bị Tiêu Doanh ôm nhiều hơn vài lần, thật tốt biết bao nhiêu?Chỉ tiếc.Ý cười trên khóe miệng A Y Mộ dần dần biến mất, nàng còn có thù chưa báo, không thể có nghĩ đến ý niệm hoang đường này! Tiêu Doanh là Công chúa, mà nàng chỉ là cái giang hồ lùm cỏ.Cuối cùng đều sẽ có một con đường riêng.A Y Mộ nghĩ đến mấy chữ này, tâm bỗng dưng căng thẳng. Nàng nhẹ nhàng mà thở dài, thân mình hơi hơi cuộn lại, đôi mắt chậm rãi chớp, mở ra nhắm lại, cũng không biết từ lúc nào, đã lặng yên ngủ rồi.Nàng mơ thấy nàng trở về bảy năm trước ở Kiến Khang, năm ấy nàng vẫn là hiến vũ cho tiểu Quận chúa, nhưng người một nhà không có gặp phải ám sát ở Tấn An biệt viện.Dựa theo ước định của nàng cùng Quận chúa, ở sinh thần náo nhiệt của nàng ấy, nàng mặc vào bộ vũ y do nương chọn cho, tự tin múa một điệu Chá Chi, cười ngâm ngâm đứng trước mặt các khách nhân."Quận chúa, A Y Mộ hiến vũ cho ngươi, chúc ngươi sinh thần vui vẻ!"Nói xong, nàng nhanh nhẹn khởi múa, tiếng trống làm bạn, hòa với âm thanh của chuông bạc, đem khúc Chá Chi này múa đến cực kỳ xuất sắc.Nàng không có lỗ mãng mà nhảy sai, cũng không có huỷ hoại nhã hứng của ai.Quận chúa ở trên thượng tọa cao cao, cười đối với nàng, dường rất vừa lòng với màn hiến vũ.Ở cuối giấc mộng.Lại là kết quả giống nhau.A phụ cùng nương nắm tay nàng, đại thúc ngồi ở trước, một đường đi đến hướng tây.Quận chúa chỉ có thể đưa đến cửa Tấn An biệt viện, nàng không thể khóc, không thể kêu gọi, không thể cáo biệt.Bởi vì, sau lần từ biệt này, sẽ không có ngày gặp lại.A Y Mộ đang nhìn xem gương mặt mờ nhạt của Quận chúa thì bừng tỉnh, nàng cầm lòng không đậu mà duỗi cánh tay, đem Tiêu Doanh ôm vào trong lòng ngực, vì nàng sợ, hết thảy cảnh tượng trong mơ sẽ thành sự thật.Đó là chuyện xưa vốn đã nên kết thúc, nhưng kết quả lại không phải thứ mà A Y Mộ muốn nhất.A Y Mộ bỗng phát hiện, lần này trở về, dường như nàng đã phạm phải một sai lầm mang tên "cam tâm tình nguyện". Từ khoảnh khắc ấy trở đi, nàng không còn có thể thờ ơ với Tiêu Doanh nữa.Nàng, nên làm thế nào cho phải?Trong sự trằn trọc, nàng lại lần nữa nặng nề vào giấc, chỉ hy vọng đêm này nhanh chóng qua đi. Nàng suy nghĩ cẩn thận, đường về sau nên đi như thế nào?Đêm, càng ngày càng thâm.Trong tẩm cung, khi ngọn nến cuối cùng của đèn cung đình cháy hết, ánh sáng cũng dần tắt.Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng tuyết rơi rào rạt ngoài kia.Dưới lớp chăn gấm, thân thể hai người đã chẳng thể phân rõ – là ai đang sưởi ấm cho ai?Khi trời còn chưa sáng hẳn, Tiêu Doanh là người đầu tiên tỉnh dậy. Nàng phát hiện mình đang gối đầu lên cổ A Y Mộ, bị nàng ấy ôm chặt trong vòng tay – một mảnh ấm áp đến dịu lòng.Nhẹ nhàng, đầy cẩn trọng, Tiêu Doanh dùng đầu ngón tay khẽ lần theo đường nét gương mặt A Y Mộ – từ vầng trán, dọc sống mũi, lướt qua chóp mũi, rồi dừng lại nơi đôi môi kia. Cuối cùng, như có như không, nàng khẽ chạm vào cằm nàng ấy – một cái chạm rất khẽ, mà mang theo tất cả trìu mến trong lòng.Nàng đắc ý mà nở nụ cười, khóe miệng vẫn mang ý cười, nàng khẽ liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ — nhưng nụ cười ấy dần đông lại trên gương mặt.Đêm qua tùy hứng, xem là lần cuối cùng nàng làm càn đi.Nàng là Công chúa của Đại Lương, cả đời đã định sẽ mãi mãi sống trong chiếc lòng son này. Nhưng A Y Mộ không phải người Đại Lương, không có lý do gì để nàng ấy bị nhốt ở chỗ này.Mặc dù là nàng có chút buông bỏ không được, nhưng nàng cũng không thể đem cả đời A Y Mộ bị giam cùng nàng.Nghĩ như vậy, Tiêu Doanh lén lút tiến đến bên tai A Y Mộ, như có như không mà nói một câu.Mi giác A Y Mộ hơi hơi nhảy, dường như sắp tỉnh, lại làm như không.Tiêu Doanh nhẹ nhàng mà cọ cọ lên cổ nàng, thật cẩn thận từ trong lòng ngực A Y Mộ chui ra, bước xuống giường. Nàng quay đầu lại, mong mỏi liếc nhìn A Y Mộ một cái. Ngay lập tức, từ trong tủ quần áo đem ra một bộ tố y. Tiêu Doanh ôm lấy bộ đồ, bước ra tẩm cung. Ở đại điện, nàng giương giọng nói: "Người đến, hầu hạ bổn cung thay y phục.""Nhạ." Tỳ nữ ngoài điện đã chờ từ sớm, nghe thấy Tiêu Doanh gọi, lập tức đẩy cửa vào trong.A Y Mộ cuộn tròn thân thể, đôi tay ấm áp ôm lấy lòng mình, chậm rãi mở mắt, lẩm bẩm nói:"Ngươi như vậy... ta làm sao mà đi được?"---------Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~ bình tĩnh lại, hai người sẽ có từng lựa chọn riêng ~ đại gia chậm rãi xem nga ~