[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng
Chương 28: Bị nhốt ở Đông Cung
A Y Mộ đột nhiên cúi đầu, cầm lấy đôi tay Tiêu Doanh, cùng lúc giương mắt lên, có chút than nói: "Xem cái đầu đá ta này, thật là, chỉ lo nói chuyện, lại quên mất ngươi sắp bị đông lạnh đến nơi rồi." Nói, nàng liền cởi xuống áo choàng cừu của mình, nhẹ nhàng khoác lên vai Tiêu Doanh, lại chỉnh chỉnh cho vừa, lúc này mới yên lòng, "Cảm sẽ uống thuốc, nhưng thuốc thì lại rất đắng."Tiêu Doanh biết đây là cách A Y Mộ tránh né đề tài kia, nếu nàng ấy đã muốn vậy, trước tiên Tiêu Doanh quyết định tạm thời buông tha nàng."Ta lại không sợ uống thuốc." Tiêu Doanh lẩm bẩm một câu, liền lôi kéo A Y Mộ ngồi xuống, thuận thế đem áo choàng cừu của A Y Mộ, vòng lên người nàng ấy, "Ngươi nói, ngươi sợ khổ, cho nên a, ngươi mới không nên bị lạnh."A Y Mộ thụ sủng nhược kinh mà trợn mắt nhìn Tiêu Doanh bên cạnh, Tiêu Doanh nghiêng đầu gối lên đầu vai nàng, một tay vòng lấy tay A Y Mộ, "Ngươi nói cho ta nghe một chút, những nơi mà mấy năm qua ngươi từng đi trông ra sao?"A Y Mộ chần chờ một chút, nàng đã lưu lại Đông Cung lâu lắm rồi, "Công chúa, chuyện này về sau ta lại nói cho ngươi nghe đi, hôm nay thật sự là quá muộn."Tiêu Doanh không có ý buông, nàng lại nắm hai tay thật chặt, "Ta sẽ không cho ngươi đi đâu.""Công chúa, chuyện là ta cũng không thuộc về nơi này a." A Y Mộ nói thẳng ra lời ở đáy lòng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng, Tiêu Doanh khẽ run lên.Tiêu Doanh trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới đáp lại một câu, "Ta biết."Đột nhiên A Y Mộ không biết nên nói tiếp cái gì, dù trong điện so với bên ngoài ấm hơn, nhưng vẫn như trước, nàng có thể cảm giác được ý lạnh run run của Tiêu Doanh ."A Y Mộ, ta bị nhốt ở nơi này lâu lắm rồi." Tiêu Doanh nói, nàng đứng thẳng người, đượm tình mà nhìn A Y Mộ, "Ta sợ một ngày, ta sẽ biến thành rối gỗ như cách bọn họ muốn, bọn họ thích ta đi chỗ nào, ta liền hướng chỗ đấy, ta sợ như vậy." Nói xong, vành mắt nàng bắt đầu đỏ lên.A Y Mộ hoảng loạn mà xoa xoa lên mặt nàng, lắc đầu nói: "Là ta nói sai, thực xin lỗi, Công chúa, ngươi...... Ngươi đừng khóc a......"Lời A Y Mộ còn chưa dứt, này mới nói ra, hốc mắt Tiêu Doanh liền trào lệ, dọc theo khuôn mặt lạnh lẽo của nàng rơi xuống, từng chút thấm lên ngón tay A Y Mộ."Hảo, hảo, ta không nói những lời này nữa, được không?" A Y Mộ vô cùng ôn nhu mà an ủi.Tiêu Doanh lại phủ lên mu bàn tay nàng, "Chi bằng, ngươi dẫn ta đi theo, được không?"A Y Mộ kinh ngạc trừng mắt, nàng im lặng hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, "Công chúa?"Tiêu Doanh biết chính mình đã nói lỡ lời, lần này nàng lặng im, tự mình cắn chặt môi dưới, một lúc lâu sau vẫn không biết nên nói cái gì."Ta có thể mang ngươi rời Đông Cung, lại không cách nào mang ngươi rời Kiến Khang thành......" Lời A Y Mộ nói là sự thật, Tiêu Doanh biết. Hiện giờ Kiến Khang thành đề phòng nghiêm ngặt, tuy nàng không biết A Y Mộ vào bằng cách nào, nhưng nàng cũng hiểu, muốn đường đường mang một Lật Dương Công chúa rời Kiến Khang thành, là hoàn toàn không có khả năng.A Y Mộ lại lần nữa cầm lấy đôi tay nàng, giọng nói so với vừa rồi còn ôn nhu hơn, "Nhưng ta tin rằng, sẽ có một ngày, ta có thể đường đường chính chính mang ngươi rời Kiến Khang thành."Tiêu Doanh không nghĩ tới sẽ nghe thấy một câu này, nàng bỗng dưng ngẩng đầu, khóe mi ngậm lệ, lặng lẽ nhìn về phía A Y Mộ.A Y Mộ buông lỏng tay phải ra, đặt ở ngực, chân thành mà gật đầu đối với Tiêu Doanh, "Đừng sợ, một ngày nào đó, Công chúa sẽ có thể giương cánh bay lượn, làm một người tự do, muốn đi đến đâu liền đi đến đó."Tiêu Doanh rưng rưng cười khẽ, gật đầu thật mạnh, "Hảo!"A Y Mộ cúi người xoay qua, đỡ hai vai nàng, cười nói: "Ta sẽ trở về, nói không chừng lần sau trở về, còn sẽ dọa ngươi nhảy dựng!"Tiêu Doanh hít hít cái mũi, "Bổn cung là đường đường Công chúa, sẽ không sợ ngươi!""Kia......" A Y Mộ đứng lên, "Ta đi rồi......"Tiêu Doanh câu lấy ngón út A Y Mộ, quơ quơ, nghiêm mặt nói: "Nếu ngươi lại lỡ ước hẹn, sau này đừng mong nhìn thấy ta!""Nói mê sảng cái gì vậy!" A Y Mộ lạnh giọng mắng nhẹ, "Ngươi phải sống cho thật tốt! Chuyện ta thiếu ngươi không chỉ có việc hiến vũ thôi đâu!""Ân?" Tiêu Doanh ngẩn ra một chút.A Y Mộ nghiêm túc nói: "Ta nên cảm ơn ngươi, đã cho sư phụ tới cứu ta, bằng không, ta tuyệt đối không sống đến hôm nay, cho nên, ngươi phải tồn tại thật tốt, chờ ta đến báo đáp ngươi."Tiêu Doanh phản ứng lại, năm đó nàng cho Vân Vũ Ảnh đi bảo hộ A Y Mộ sáu ngày, tự nhiên, vị sư phụ đó trong lời A Y Mộ lại là Vân Vũ Ảnh."Nguyên lai...... Mấy năm qua nàng vẫn luôn mang theo ngươi." Lời này của Tiêu Doanh có vài phần mất mát nhàn nhạt, thậm chí có chút không vui, "Thế nhưng nàng không hồi bẩm cho bổn cung một câu!"A Y Mộ nghe ra oán khí, cung kính mà nhất bái đối với Tiêu Doanh, "Còn thỉnh Công chúa chớ có trách cứ sư phụ.""Tạch!"Đột nhiên, ngoài điện vang lên thanh âm của vũ khí khi rời vỏ.A Y Mộ nhanh chóng cảnh giác nhìn lướt qua những thứ bày biện trong điện, nghĩ xem nếu trong lát nữa cửa điện bị mở, nàng nên lược đến nơi nào ẩn thân?"Tống đại nhân?!" Theo sát đó là thanh âm Mai Hương vang lên.Tiêu Doanh liền đem A Y Mộ kéo đến phía sau, thấp giọng nói: "Đây là Tống Kỳ, vệ trưởng Đông Cung, toàn bộ Kiến Khang thành không ai có thể là địch thủ của hắn. Ngươi mau vào tẩm cung ta, trốn tạm một lát." Nói xong, nàng liền cởi áo ấm trên người, đưa hết cho A Y Mộ.Chuyện tới hiện giờ, A Y Mộ cũng không có biện pháp nào khác.Ngoài cửa, Tống Kỳ rút kiếm, đi một vòng trong đình, rồi ngẩng đầu nhìn lên mái nhà —— vừa nãy hắn từ chính chỗ đó nhảy xuống, khiến Mai Hương đang đứng ngoài cửa bị giật mình kinh hãi.Thấy vẻ mặt nàng đầy kinh ngạc, hắn liền dùng ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm nàng: "Kỳ quái. Không ở trong điện hầu hạ Công chúa, ngươi một mình đứng đây làm gì?"Mai Hương thật nhanh thu liễm thần sắc, đạm nhiên trả lời: "Khởi bẩm Tống đại nhân, Công chúa nói muốn yên tĩnh một mình, nếu mở rộng cửa điện thì thật quá lạnh, liền mệnh nô tỳ đem cửa đóng lại, bên ngoài chờ."Hôm nay Tống Kỳ cũng nghe việc Công chúa ở trong phủ làm ầm ĩ, còn kinh động Thái tử cùng Phạm Lương đệ, lúc này ở trong điện giận dỗi, cũng là bình thường.Chỉ là, lúc nãy vừa mới đi tuần trong cung, hắn phát hiện một dấu chân nữ tử trên thạch lan*. Tuy rằng tuyết rơi không nhỏ, nhưng vẫn không đủ để đem dấu chân dấu đi, mặc dù Đông Cung nữ quyến đông đảo, trong trời tuyết này cũng không có tỳ nữ nào bò dẫm lên thạch lan mà chơi. Nếu không cẩn thận từ trên thạch lan ngã xuống, chỉ có kết cục gãy xương.*Thạch lan: kiểu như lan can bằng đá áCho nên, Tống Kỳ cảm thấy hôm nay Đông Cung là có lẫn vào một người xa lạ. Hắn cẩn thận ở khắp nơi tìm kiếm một vòng, cuối cùng là tìm được dấu chân khác, hắn một đường đuổi theo dấu chân đến nơi này, liền nhìn thấy dấu chân biến thành hai cái, đi lên bậc thang vào trong điện, như là cùng nhau đi vào trong.Hắn suy nghĩ, dấu chân kia nên là của Công chúa cùng Mai Hương, nhưng nếu là người khác, bên trong cửa điện đang đóng chặt kia, chỉ sợ là Công chúa đã bị kẻ xấu vây giữ.Thân là Đông Cung vệ trưởng, Tống Kỳ không thể mạo hiểm như vậy, lập tức thu hồi bội kiếm, khấu vang lên ở trước cửa điện, "Hạ quan Tống Kỳ thỉnh gặp Công chúa điện hạ!"Mai Hương ẩn ẩn bất an, nàng nhẹ nhàng kéo tay áo mình, trong lòng suy nghĩ nên làm thế nào để giúp Công chúa thoát khỏi hiểm cảnh."Kẽo kẹt ——"Tiêu Doanh tự mình đem cửa điện mở rộng ra, trên vành mắt là lệ ý, nàng không đợi Tống Kỳ mở miệng, liền tức giận quát: "Một cái lại một cái không cho bổn cung thanh tịnh! Bổn cung đã xem múa không được! Sao? Đến việc một mình yên tĩnh cũng không được sao?!" Khi nói chuyện, thần sắc ủy khuất làm Tống Kỳ không khỏi đau xót trong lòng.Tống Kỳ theo bản năng mà dùng dư quang lướt qua trong điện, thấy cũng không có gì kì lạ, Công chúa cũng không khác thường, chắp tay đối với Tiêu Doanh, bái một cái thật sâu, "Hạ quan quấy nhiễu Công chúa nghỉ ngơi, còn thỉnh Công chúa thứ tội.""Đi!" Tiêu Doanh quay mặt đi, đầy vẻ tức giận.Tống Kỳ gật đầu, lại bái Tiêu Doanh một chút, xoay người đi vài bước, đột nhiên ngừng lại, trầm giọng nói: "Công chúa, tối nay trong cung không yên ổn, hạ quan sẽ tăng mạnh việc tuần tra Đông Cung, Công chúa có thể yên tâm nghỉ ngơi." Nói xong, Tống Kỳ liền bước đi xa.Tiêu Doanh thở phào nhẹ nhõm, thấy Mai Hương còn đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ đã bị lạnh đến đỏ bừng, nàng nhìn đến có chút không đành lòng, "Đi xuống nghỉ ngơi đi.""Nô tỳ không dám." Mai Hương lắc lắc đầu.Tiêu Doanh cảm thấy có chút đau đầu, khẽ liếc nàng một cái, "A Y Mộ là hảo bằng hữu khi ta còn nhỏ. Nàng liều mình xâm nhập Đông Cung, chỉ vì muốn đích thân trao tặng lễ vật sinh thần bảy năm qua cho ta.""A?" Mai Hương không nghĩ tới Công chúa vẫn có bằng hữu như vậy, khi nàng nghe tên vị bằng hữu kia, cũng không phải tên gọi người Lương, "Nàng...... Không phải người Lương?"Tiêu Doanh gật đầu, "Là người nào không quan trọng, tâm tốt chính là người tốt."Mai Hương còn không có bằng hữu như vậy, nàng cũng không hiểu một phần tình nghĩa đó là như thế nào, lại dám xâm nhập cung cấm, trong đêm tuyết dâng tặng lễ vật.Tiêu Doanh nhìn nàng vẫn chưa có muốn rời đi, "Lời giải thích ta cũng đã nói với ngươi, còn không quay về nghỉ ngơi, một khi bị lạnh đến hỏng thân, ngày mai ta liền nói phụ thân đổi tỳ nữ khác đi!""Nô tỳ biết tội, nô tỳ liền cáo lui!" Mai Hương nơi nào còn dám nghịch ý công chúa, nhanh chóng gật gật đầu, bái một cái hành lễ, bước nhanh đi xa.Tiêu Doanh lại lần nữa thở dài nhẹ nhõm, sở dĩ nàng chỉ chừa lại một mình Mai Hương bên người hầu hạ nhiều năm, đó là nhìn trúng sự chân chất của Mai Hương, nào biết tối nay cái tỳ nữ chân chất này thành viên đá cứng nhắc.Tiêu Doanh lắc đầu cười khổ, quay đầu lại đem cửa điện đóng lại lần nữa, lập tức đi vào tẩm cung ở sau điện.Nàng vòng qua tấm bình phong sơn thủy, đột nhiên dừng lại bước chân, an tĩnh mà nhìn A Y Mộ lúc này đang đứng bên cửa sổ.Tối nay không có ánh trăng, A Y Mộ chỉ đẩy ra một đường nhỏ bên cửa sổ, ánh sáng phản chiếu từ tuyết thấu nhập, chiếu lên má nàng, khiến đường nét gương mặt càng thêm rõ ràng đến lạ thường.Tiêu Doanh không biết nàng ấy đang xem cái gì, nhưng khi thấy nàng nhíu chặt mày, nàng định là đang sầu tư điều gì đó?"Ai......" A Y Mộ khẽ thở dài."Làm sao vậy?"Tiêu Doanh đi qua, vẫn là hỏi nàng ấy.A Y Mộ bất đắc dĩ mà than một tiếng, "Tối nay ta rời khỏi đây không được."Không biết vì sao, thế nhưng Tiêu Doanh cảm thấy vui mừng.Tiêu Doanh che lại ý cười trên khóe miệng, lại hỏi một câu, "Sao lại đi không được?"A Y Mộ chỉ chỉ bên ngoài, là binh tuần đang giơ đuốc đi quanh Đông Cung, từ một đội đã chia thành ba, làm sao nàng có thể bình yên rời khỏi Đông Cung?Tối nay, một khi đã bỏ lỡ, chỉ sợ nàng cũng không thể rời Kiến Khang.Hầu Bộ Bình cũng không phải tên ngốc, không đợi được nàng xuất hiện, nhất định sẽ bỏ mặc nàng mà rời đi Kiến Khang thành."Đừng sợ." Tiêu Doanh đem cửa sổ đóng lại, nàng mỉm cười nhìn A Y Mộ, "Mấy ngày tới, ta có thể bảo hộ ngươi chu toàn.""Chính là......" A Y Mộ không nghĩ sẽ chặt đứt quan hệ với Hầu Bộ Bình, nàng còn muốn lợi dụng việc này để tiếp cận Tiêu Chính Đức, nàng không muốn Tiêu Chính Đức chết ở trong tay ngưởi khác.Người nọ, chỉ có thể chết trong tay nàng!"Hiện nay ngươi cũng không ra ngoài được, không phải sao?"Tiêu Doanh lại một lần nữa chỉ ra thế cục lúc này, "Ngươi có sầu lo cũng là vô dụng, chi bằng nghỉ ngơi một đêm thật tốt, ngày mai ta lại ngẫm biện pháp, giúp ngươi bình yên rời Đông Cung.""Cũng chỉ có thể như vậy." A Y Mộ gật gật đầu.----------Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~ hôm nay viết đến điểm chậm, đại gia chậm rãi xem nga ~ ngủ ngon ~