[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng

Chương 27: Tặng khanh thạch châu



*Khanh(卿): là từ ngữ xưng hô thân thiết, ý ở đây là cách vợ chồng gọi nhau.

---

Trong đình là một sự yên tĩnh, tuyết, lẳng lặng rơi, dường như dòng chảy thời gian cũng theo đó chậm lại.

Mai Hương không biết cái nữ tử xa lạ kia rốt cuộc là người nào, nàng cũng không dám đi hỏi đó là ai, chỉ có thể thuận theo phân phó của Công chúa, sau khi chuẩn bị một ấm trà, rời khỏi điện, yên lặng chờ.

"Mai Hương." Tâm tình Tiêu Doanh tâm tình đang rất tốt, trên đuôi lông mày đều mang theo vẻ vui mừng, "Không cần ngươi hầu hạ, trước tiên ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."

"Cái này......" Mai Hương cảm thấy run sợ trong lòng, rốt cuộc cái người xa lạ kia là ai, đột nhiên xâm nhập Đông Cung đã là tội lớn, hiện giờ nàng nếu không trông kĩ, vạn nhất Công chúa xảy ra chuyện gì, nàng phải làm như thế nào?

Tiêu Doanh đứng dậy đi tới bên cửa điện, hơi thu lại ý cười, "Lời bổn cung nói, ngươi cũng không nghe?"

"Nô tỳ không dám!" Mai Hương không nghĩ tới Tiêu Doanh lại làm cho chuyện nghiêm trọng như thế, nàng nhanh chân quỳ xuống dưới mặt đất.

Một màn này tựa hồ có chút quen mắt.

Băng thiên tuyết địa, nếu vẫn quỳ gối ở chỗ đó thật sự không tốt, A Y Mộ nhanh chóng khuyên nhủ: "Quận chúa, để nàng ấy đi, được không?"

"Không tốt." Tiêu Doanh ra vẻ không vui mà ghé mắt qua, liếc A Y Mộ một cái, "Ngươi dám cãi, lát nữa bổn cung cũng tính!"

"......"

A Y Mộ ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, rốt cuộc việc trước kia nàng lỡ hẹn, không biết Quận chúa sẽ phạt nàng như thế nào?

"Nghe rõ, bổn cung chính là nói, ngươi trước tiên nên đi xuống nghỉ ngơi."

Tiêu Doanh vừa nói, một bên dùng hai tay kéo cửa điện, "Nếu là bị lạnh đến hỏng đầu gối, từ trước đến nay Đông Cung không giữ tỳ nữ tàn tật lại, ngươi có biết sẽ bị tống cổ đi nơi nào chứ?"

Mai Hương sợ hãi mà rụt rụt thân mình, nhanh chóng đứng lên từ trên mặt đất, cúi đầu hành lễ đối với Tiêu Doanh, nói: "Nô tỳ lĩnh mệnh."

"Trong cung từ trước đến nay lời thừa thãi có nhiều, bổn cung hy vọng, ngày không nghe thấy đồn đãi vớ vẩn gì." Tiêu Doanh lại dặn dò một câu, không đợi Mai Hương phản ứng, liền đem cửa điện đóng nhanh lại.

Nàng chuyển qua thân, đôi tay khẽ nắm hờ ở sau lưng, hơi hơi ngẩng mặt lên, mỉm cười hỏi: "A Y Mộ, ngươi cũng biết tội của mình chứ hả?"

A Y Mộ vội vàng ôm quyền nhất bái, thanh âm thành thật nói: "Quận chúa, nếu không biết tội, ta đã không tới."

"Ha, bổn cung hiện tại cũng không phải là Quận chúa!" Tiêu Doanh cười nói, đi tới trước mặt A Y Mộ, vòng qua một vòng, nhỏ giọng, "Bổn cung hiện tại đã là Đại Lương Lật Dương Công chúa, so với Quận chúa còn muốn lớn hơn."

A Y Mộ có chút kinh ngạc, rất nhanh phản ứng lại, quỳ xuống trước Tiêu Doanh, "Thảo dân bái kiến Công chúa điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

"Ta lại không nghĩ bản thân giống như một lão yêu tinh, sống lâu đến vậy." Tiêu Doanh thật sự không vui, nàng đứng thẳng người, trầm giọng nói: "Nếu có thể, ta tình nguyện việc cả đời không làm Công chúa."

"Công chúa......" A Y Mộ nhẹ nhàng mà gọi một tiếng, bao năm xa cách, nay gặp lại, Tiêu Doanh vẫn còn nhớ rõ nàng mọi thứ, nhớ rõ điệu múa năm xưa của nàng, những việc này đối A Y Mộ mà nói, đúng là kinh hỉ trong kinh hỉ.

Dần dần bình tĩnh lại mà xét, A Y Mộ cũng không hề giống với tiểu nha đầu năm đó -- hiện giờ nàng chỉ là một cô nương sống trong giang hồ, mà nay, bằng hữu cũ trước mặt lại là thiên chi kiêu nữ.*

*Một nữ tử được trời cao ưu ái.

Một nỗi cô đơn không tên ập vào trong lòng, ý cười trên mặt A Y Mộ lặng yên mất đi, lại bị Tiêu Doanh nhìn rõ.

Cùng lúc, một bàn tay lạnh lẽo dán lên gương mặt A Y Mộ, A Y Mộ có chút giật mình, nàng ngơ ngác mà nhìn Tiêu Doanh, tâm, bỗng dưng nhảy nhanh lên một phách.

"A Y Mộ."

"Ân?"

Tiêu Doanh vốn tưởng rằng bản thân sẽ đem chuyện của bảy năm, thao thao bất tuyệt kể với A Y Mộ, nhưng lời đã đến bên miệng, lại chẳng thể nói ra câu nào.

Sau lần đó, nàng cũng gặp qua không ít tiểu cô nương người dị tộc, nhưng không một ai giống với A Y Mộ, có thể dễ dàng làm dao động đến tâm nàng.

Nàng vẫn luôn không hiểu là vì điều gì? Cho tới bây giờ, nàng cũng như vậy, không thể hiểu được tại sao?

Nhưng trong lòng vẫn luôn có một âm thanh kêu gọi nàng -- đừng cho nàng ấy rời đi, tuyệt đối không thể.

"Ngươi còn sống......" Tiêu Doanh ôn nhu vô cùng mà ôm chặt A Y Mộ lại, nàng đem A Y Mộ đặt trong lòng ngực, cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, thanh âm dần run, "Ngươi đã trở về......"

Vũ y trên người Tiêu Doanh vốn có chút đơn bạc, tuyết vừa rồi dính ở bên trên, lặng lẽ tan rã, đem xiêm y của nàng nửa ẩn nửa hiện lên, hồng nhuận tựa như giọng nói chính nàng, "Ngươi vẫn còn nhớ rõ ta......"

Tai của A Y Mộ liền dán ở mảng ngực mềm mại của Tiêu Doanh, nghe thấy tiếng tim nàng ấy đập, tâm tình A Y Mộ vốn hoảng loạn nay càng hoảng hơn, trong lòng điên cuồng nhảy dựng.

Nàng lẳng lặng mà nghe Tiêu Doanh nói những cái "Còn" kia, A Y Mộ được nàng ôm trong lòng thật lâu, cho đến khi nghe được câu kết thúc -- "Thật tốt."

Tựa như có nơi nào trong tim bỗng rạn nứt, để rồi một dòng ấm áp âm thầm len vào, không tiếng động mà thấm dần.

A Y Mộ ngẩng mặt lên, hai nàng bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt so vừa nãy lại ôn nhu đến bảy phần, "Ta vẫn còn thiếu Công chúa một phần lễ vật sinh thần, ta nhất định phải quay về......"

Bảy năm qua đi, bộ dáng Tiêu Doanh không còn là trẻ con như năm đó nữa.

Năm đó nàng tựa như ánh trăng dịu dàng thu hút, giờ đây, dung mạo khi trưởng thành chính là khuynh thành, thần sắc như dắt hồn, càng giống như là hồng mai tiên tử bước ra từ trong tranh, chỉ cần nhìn một cái, rốt cuộc là A Y Mộ không thể dời tầm mắt.

Cho nên, A Y Mộ nói đến một nửa, lại quên mất tiếp theo nên nói cái gì, bất tri bất giác hai má liền đỏ lên, ngây ngốc mà sững sờ tại chỗ.

Tiêu Doanh là Công chúa đẹp nhất trong hoàng tộc Đại Lương, những năm gần đây, nàng gặp qua quá nhiều kẻ thèm nhỏ dãi khi nhìn thấy dung mạo nàng, mà lúc này đây, sự kinh diễm trong mắt A Y Mộ kia, lại làm cho tâm nàng hơi rung động, đột nhiên nổi lên chút ý vị.

"Cho nên, ngươi là tay không trở về? Ân?" Tiêu Doanh đột nhiên đã mở miệng, biểu tình của nàng không biết có là có giận hay không?

A Y Mộ hồi phục lại tinh thần, đem viên bạch hạt châu trong tay ra, hướng về phía Tiêu Doanh, "Là cho ngươi!"

Tiêu Doanh nhận lấy, nàng đem nó đặt cạnh viên hạt châu của mình, quả thật là một đôi ngọc được mài giũa rất tốt, nàng lại giả vờ không vui mừng, cố ý như vô tình mà nhìn nhìn viên bạch châu kia, "Cái này xem như là lễ vật năm thứ nhất, vậy còn năm thứ hai đâu?"

"Ở đây!" A Y Mộ nhanh chóng đem túi da bên hông cầm xuống, lấy những viên hạt châu bên trong ra, đặc biệt là viên có hoa văn hình mây kia, Tiêu Doanh liếc mắt một cái, liền cảm thấy độc đáo.

Nàng đem kia viên hạt châu văn mây cầm lên, "Nga? Thạch châu ngươi chuẩn bị bảy năm đều đưa ta a?"

A Y Mộ gãi gãi đầu, gấp giọng nói: "Mỗi viên hạt châu đều là do ta tự tay mài giũa thật tốt......"

"Ân, ta biết là do chính ngươi mài giũa, nhưng sau đó?" Tiêu Doanh ngữ khí ổn định, nhàn nhã nghe nàng nói, bên khóe miệng đã lặng lẽ mỉm cười.

"Mỗi lần dừng chân cùng sư phụ, ta liền ở đó tìm một viên đá đẹp nhất, sau đó hảo hảo mài giũa thành hạt châu, gắn vào những cái tua khác nhau." A Y Mộ có chút nóng vội, nàng đứng lên, đem những viên hạt châu còn lại trong tay nhấc lên, "Ngươi xem, tua được kết ở trên đều không giống nhau, ta đã học rất lâu, ắt sẽ có tài."

Tiêu Doanh giương mắt xem thần sắc nôn nóng của nàng, thật giống với A Y Mộ lúc trước, nàng bất giác cảm thấy nhiều phần thân thiết, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ, lạnh lạnh nói: "Ta đây liền cố mà tiếp nhận." Nói, liền đem thạch châu trong lòng bàn tay A Y Mộ cầm lên, mặt trên đá còn dư lại chút ấm áp, tựa như A Y Mộ nhiệt tình như lửa năm đó.

Công chúa giống như không quá thích lễ vật này.

A Y Mộ cảm thấy có chút mất mát, dư quang lại thoáng nhìn thấy khóe miệng Tiêu Doanh cong cong lên.

Ân?

Nàng nhớ rõ, khi còn nhỏ, lúc Tiêu Doanh vui mừng chính là ý cười này, nếu thật sự không thích thạch châu, tại sao lại tươi cười như thế?

"A Y Mộ, ngươi dám nhìn lén bổn Công chúa, là muốn bị xẻo tròng mắt!"

Nhưng việc nhìn lén nho nhỏ này vẫn là bị Tiêu Doanh nhanh chóng phát hiện.

A Y Mộ gấp giọng giải thích, "Ta...... Ta là vô tình thôi!"

"Mấy năm không gặp, đến cả mấy trò vặt của đám lưu manh ngoài kia mà ngươi cũng học theo, tấm tắc... A Y Mộ, ngươi thật là không phạt không được!" Tiêu Doanh ngẩng mặt lên, ánh mắt tựa thủy linh, linh linh như ngôi sao trên trời, "Bắt đầu từ hôm nay, ngươi đừng hòng đi đâu!"

"A?" A Y Mộ ngạc nhiên nhìn Tiêu Doanh, nàng so với Tiêu Doanh là cao hơn nửa cái đầu, vừa nhìn, dư quang có chút không ngoan ngoãn, rơi thẳng xuống cổ áo Tiêu Doanh -- vũ y của nàng tuy rằng tất cả đều là màu đỏ rực, nhưng cái yếm bên trong lại là màu tuyết trắng, đặc biệt ở chỗ cổ áo, còn thêu một đóa tường vân đỏ tươi.

Nàng thề, nàng chỉ đang xem đóa tường vân kia, không hề có ý tứ nhìn lén ngực của Công chúa!

Nhưng Tiêu Doanh đã không muốn buông tha nàng.

"Đẹp không?"

"A? Cái gì đẹp?"

A Y Mộ hồi thần lại.

Tiêu Doanh đem toàn bộ thạch châu đều để lên trên bàn con, nàng bước một bước tới gần A Y Mộ, hai má dường như vì ngại mà đã đỏ bừng, "Trả lời ta, có đẹp không?"

A Y Mộ kinh ngạc nhận ra chính mình hình như đã làm càn, nào dám đáp lời Tiêu Doanh.

Tiêu Doanh lại không cho nàng cơ hội trốn tránh, ngón trỏ điểm lên ngực A Y Mộ, như đang nghiền ngẫm, nói: "A Y Mộ, ngươi thật sự đã thay đổi."

"Ta...... Ta thay đổi chỗ nào?" A Y Mộ hoảng hốt sau một màn này, nàng lui lui một bước, muốn né tránh ngón tay Tiêu Doanh đang điểm ở ngực, sợ hãi việc tim nàng đập hỗn độn bị bại lộ dưới ngón tay ấy.

Từ sớm, Tiêu Doanh cảm giác được nhịp tim hỗn loạn của A Y Mộ.

"Ngươi...... Lại đây......" Tiêu Doanh dựa gần vào A Y Mộ, nàng cười thâm hiểm mà đem tay để ở sau lưng, "Khinh dễ bổn cung, chính là tử tội......"

"Ta...... Ta biết sai rồi!" A Y Mộ nhắm lại hai mắt, cúi đầu thật mạnh xuống.

Đột nhiên ngón tay Tiêu Doanh nâng cằm A Y Mộ lên, thừa dịp này, mà nhìn thật rõ gương mặt A Y Mộ -- nàng ấy thật sự rất đẹp, dung hợp giữa hai loại đẹp Giang Nam cùng đại mạc, những cô nương Thạch quốc thông thường làm sao có thể sánh bằng?

Tiêu Doanh buông lỏng cằm A Y Mộ ra, ngón tay lạnh lạnh nhẹ quét lên sóng mũi thẳng của nàng, đắc ý nói: "A Y Mộ thay đổi đến rất đẹp! Ngươi xem, ta không cần ngươi hỏi, ta liền trực tiếp trả lời ngươi!"

"Công chúa." Thật sự A Y Mộ là không nghĩ tới Công chúa lại vui đùa cùng nàng như thế, nàng chuyển tầm mắt, chột dạ mà đối mắt với Tiêu Doanh, "Nguyên lai thứ ngươi hỏi ta là cái này a."

Tiêu Doanh nhịn cười hỏi: "Ngươi lại nghĩ ta hỏi ngươi cái gì đây a?"

"Không có, không có!" A Y Mộ liên tục xua tay, cười cười làm lành nói, "Công chúa rất đẹp!"

"Đẹp ở chỗ nào?" Tiêu Doanh mỉm cười hỏi lại một câu.

A Y Mộ cười khổ đối với Tiêu Doanh, chắp tay thi lễ, "Cầu Công chúa bỏ qua cho ta đi, A Y Mộ ta thật sự biết sai rồi."

Tiêu Doanh cười đến cao hứng, từng câu từng chữ mà trả lời A Y Mộ, "Ta! Không! Tha!"

----

Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác Tiểu Thạch Đầu gặp được Công chúa liền lúng túng, ha ha ha ngượng ngùng, lại đào hố~

Chương trước Chương tiếp
Loading...