[BHTT][EDIT] Do Ký Chá Chi Hồng - Lưu Diên Trường Ngưng

Chương 26: Hồng mai ánh tuyết



Bông tuyết rơi rào rạt, từng mảnh lại từng mảnh, phảng phất như tuyết năm nay đều rơi đến vĩnh viễn không ngừng.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi từ quân doanh ra tới, bỗng nhiên dừng lại.

Hầu Bộ Bình vén rèm nhìn về phía A Y Mộ ở ngoài doanh, cười nói: "Ngươi thật ra tới rất sớm a."

A Y Mộ khép miệng mỉm cười, gật đầu, liền lên xe ngựa.

Hầu Bộ Bình ngắm liếc song kiếm Nếu Thủy trên tay A Y Mộ, nghiêm túc nói: "Chuyện cơ mật ta còn dẫn theo ngươi, ngươi cũng đừng đề phòng ta a."

A Y Mộ hơi hơi giật mi, ngược lại ý cười tươi càng đậm chút, "Nếu ngươi không phải người xấu, cần gì phải lo lắng việc ta sẽ xuất kiếm giết ngươi?"

Lời nói tuy nhiên có lý, nhưng Hầu Bộ Bình vẫn cảm thấy không thoải mái.

Nghĩ như vậy, Hầu Bộ Bình cởi xuống loan đao trên eo, phóng qua một bên, "Lát nữa khi vào thành, sẽ không được mang binh khí, ngươi xem, ta đã cởi xuống trước."

A Y Mộ có chút chần chờ.

Hầu Bộ Bình giải thích: "Nếu là hoà đàm, tự nhiên phải có thành ý hoà đàm, không phải sao?"

A Y Mộ nghĩ nghĩ, cuối cùng đem Nếu Thủy xuống, cẩn thận để quan một bên.

Hầu Bộ Bình thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ không cần lo lắng việc A Y Mộ lại đem song kiếm để trên yết hầu hắn, cho nên thần sắc cũng tự nhiên lên rất nhiều, "Chốc lát sẽ đến yết kiến bệ hạ, cần biết chút lễ nghi, lúc này ta dạy ngươi trước, tránh cho lát nữa thất lễ."

"Ta không đi gặp Lương đế." A Y Mộ lập tức phủ đầu quyết định của Hầu Bộ Bình, cho hắn một hợp lý giải thích, "Ta muốn đến nơi năm xưa a phụ từng đưa ta đi một chút."

"......" Hầu Bộ Bình là cô nhi, đối với việc tưởng niệm tình phụ mẫu, hắn bỗng thấy đồng cảm như chính bản thân mình cũng từng, tự nhiên không có phản đối việc này, hắn suy nghĩ một chút, dặn dò nói: "Mấy ngày gần đây,  trong thành đuổi những người ngoại tộc, ngươi phải cẩn thận chút."

A Y Mộ nghi hoặc hỏi: "Vì sao?"

Hầu Bộ Bình cười nói: "Phần lớn là bởi vì nghĩa phụ tạo phản đi."

Dừng một chút, hắn cẩn thận nhìn nhìn mặt A Y Mộ, "Bất quá, chỉ cần ngươi không bị người khác cẩn thận nhìn, vẫn là nhìn không ra có phải người dị tộc hay không." Nghĩ vậy, Hầu Bộ Bình yên tâm không ít, "Nhớ rõ, trước hừng đông, ta sẽ ở nam li môn chờ ngươi, mang ngươi cùng trở về."

"Ân." A Y Mộ gật gật đầu.

Hầu Bộ Bình vốn định lại lải nhải đôi ba câu, nhưng hắn lại nghĩ, Tiểu Thạch Đầu đã từng tới Kiến Khang thành, hẳn sẽ không lạc đường, cho nên hắn đơn giản ngậm miệng lại.

Vì thế, A Y Mộ mang theo sự kích động nho nhỏ, yên ổn đi theo Hầu Bộ Bình đến đường vào Kiến Khang.

Cùng lúc đó.

Tiếng nhạc trong cung viện Tiêu Doanh vang lên không dứt, Tiêu Doanh vận trên người bộ vũ y đỏ như máu, ở trong điện cùng nhóm Vũ Cơ đã múa trong lúc lâu, thế là kinh động đến bên Thái Tử Tiêu Cương.

Tiêu Cương mang theo thân mẫu Tiêu Doanh—Phạm Lương đệ* đi tới bên trong cung viện, hắn không vui mà ho khan một tiếng.

*"Lương đệ" là một danh hiệu phi tần, thường được xếp dưới Hoàng Thái tử phi, nói cách khác, là một trong những tước vị dành cho vợ lẽ của Thái tử. Và mẫu thân Tiêu Doanh họ "Phạm"

Nhóm nhạc sư Vũ Cơ thấy Thái Tử, lập tức quỳ xuống.

Tiêu Doanh làm như uống say đến chuếnh choáng, híp mắt lờ đờ, khi nhìn thấy rõ ràng là phụ thân và mẫu thân, lúc này mới xiêu xiêu vẹo vẹo mà hành lễ.

Phạm Lương đệ vẫn luôn lấy sinh việc sinh ra Tiêu Doanh làm vinh, nhưng mấy năm gần đây, Tiêu Doanh tựa hồ luôn làm cho Thái tử tức giận, nàng không khỏi lại bị Thái Tử huấn giáo. Hiện giờ thấy ái nữ sống mơ mơ màng màng như vậy, đáy lòng thật sự là nhịn không được phẫn nộ, tiến lên quát: "Lật Dương, ngươi làm gì vậy?"

Tiêu Doanh cười cười trong cơn say, không tình nguyện quỳ xuống, "Phụ thân, ngươi không cho ta tham dự chính sự, ta liền không tham dự chính sự, quang cảnh ở đây rất đẹp, lại không cho ta hát vang nhiệt vũ sao?"

Không biết bắt đầu từ khi nào, Tiêu Cương rất đau đầu cái nữ nhi này, hắn lắc đầu thở dài: "Ngươi có thể múa có thể ca, nhưng cũng phải chờ đến lúc a, hiện giờ ngoài thành đang đánh giặc, ngươi ở đây hoan ca vui múa, ngươi nghĩ những binh sĩ đang tắm máu trên chiến trường biết được, sẽ coi ngươi ra cái gì?"

"Đó là chuyện chính sự, ta có quan hệ gì đâu?" Tiêu Doanh lạnh lạnh mà nói một câu.

"Ngươi!" Tiêu Cương tức giận đến chồm râu trên môi nhảy lên, hắn tả trừng mắt với mấy Vũ Cơ bên cạnh, "Cút! Đều Cút! Sau này nếu không có lệnh cô*, ai trong các ngươi cũng không được tới hiến vũ cho Lật Dương!"

* "Cô": từ mà các vị vương tử hay dùng để xưng hô, như "tôi" ấy.

"Vâng!" Nhóm Vũ Cơ sôi nổi lui xuống.

Khóe miệng Tiêu Doanh đầy sự tự giễu mà cười, nàng cười đến bất đắc dĩ, "Phụ thân, người là muốn ta làm một con chim hoàng yến đến việc nói cũng không thể a?"

"Lật Dương, một vừa hai phải đi." Tiêu Cương phất tay áo xoay người, liền nhìn thấy chủ bộ vội vàng từ hướng bên ngoài đi tới.

"Khởi bẩm Thái Tử, bệ hạ triệu ngài tiến cung nghị sự."

Tiêu Cương thật sự cảm thấy chiến trận này thật phiền, hắn nhịn xuống sự phẫn nộ với Tiêu Doanh, "Phạm Lương đệ, Lật Dương giao cho ngươi giáo huấn, làm cho tốt."

"Vâng." Phạm Lương đệ vừa hành lễ tiễn Tiêu Cương, liền muốn xoay người giáo huấn Tiêu Doanh.

Tiêu Doanh liền đi trước một bước, mở miệng nói, "Mẫu thân, ta biết ta nên làm cái gì, ta đây liền đi sao chép kinh Phật, tu tĩnh tâm mình."

Nếu Tiêu Doanh đã biết sai rồi, Phạm Lương đệ cũng không trách cứ nàng quá, vì thế nàng chỉ nói một câu, "Ngươi nha, đừng chọc ngươi phụ thân ngươi tức giận nữa, biết không?" Nói xong, nàng liền mang vẻ mặt buồn rầu, rời khỏi cung viện.

Sau khi chờ mẫu thân Tiêu Doanh đi xa, Mai Hương liền tiến lên đỡ nàng dậy.

"Mai Hương, chuẩn bị bút mực đi." Chớp mắt cái, Tiêu Doanh giống như cắt đứt mọi quan hệ với biểu cảm như rối gỗ vừa rồi.

Mai Hương biết có một số việc không khuyên được Công chúa, nàng chỉ có thể thuận theo, cho nên, không bao lâu sau, nàng liền dâng đến cho Tiêu Doanh bút mực đã chuẩn bị tốt.

Tiêu Doanh ngồi xuống bên bàn con, cho lui những tỳ nữ khác, chỉ để lại một mình Mai Hương.

Nàng cầm bút còn dính dính mực, ngơ ngẩn nhìn tờ giấy trắng trên bàn.

Mai Hương đem đèn cung đình đặt đến gần giấy trắng, tinh tường nhìn thấy một giọt lệ rơi trên mặt giấy, vô thanh vô tức mà dần loang.

"Công chúa......" Mai Hương ôn nhu gọi nàng một câu.

Tiêu Doanh hít sâu một hơi, cố nén những giọt lệ trong hốc mắt, nàng đột nhiên nhìn về phía Mai Hương, rưng rưng cười khẽ, "Mai Hương, ta đột nhiên muốn múa một điệu, ngươi kèm nhạc thật tốt cho ta, được không?"

Mai Hương kinh hãi nói: "Không được a! Nếu như Thái tử mà biết......"

"Ngươi cũng không phải nhạc sư, cũng không phải Vũ Cơ, ngươi chỉ cần ở bên cạnh vỗ tay là được." Ánh mắt Tiêu Doanh sáng quắc, nước mắt lại rưng rưng đến long lanh, chẳng có điểm nào cho đối phương cự tuyệt, "Tối nay, cho ta tùy hứng một lần cuối cùng đi."

Mai Hương ảm đạm cúi đầu, ngầm xem như là đồng ý.

Tiêu Doanh gác bút lông trong ta xuống, đứng dậy lôi kéo Mai Hương đi tới trong đình, nàng nhìn về phía Đông Cung thủ vệ canh giữ ở trước cửa, lạnh giọng quát: "Nếu ngươi dám đi nói cho phụ thân hoặc mẫu thân, khi trở về, ta liền cắt lưỡi các ngươi! Đều lui ra!"

Đông Cung thủ vệ nào dám lắm miệng? Lập tức lui ra sau năm mươi bước, đứng ở nơi xa, tiếp tục canh gác.

Tiêu Doanh vận một bộ hồng y đứng trong trời tuyết, cùng với hồng mai trong đình, tôn lên dáng vẻ rạng rỡ nhất, thật giống như một hoa mai tiên tử, đột nhiên giáng trần.

Nàng hơi hơi ngửa đầu, tùy ý để cho những bông tuyết lạnh lẽo rơi trên đuôi mày, vẫn cảm thấy rất lạnh, nàng xem như còn có thể coi là một người đang sống.

Nếu  là  người vẫn còn sống, thì cần thiết làm việc người sống nên làm.

Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vê lan chỉ, khẽ làm một thức khởi thế trong điệu múa. Nàng ngoái đầu, ánh mắt ngơ ngẩn dừng lại nơi Mai Hương đang đứng lặng cách đó không xa.

"Người từng nợ ta một khúc múa, là kẻ vĩnh viễn sẽ không còn xuất hiện nữa. Ta cũng không còn cơ hội được thấy Chá Chi vũ. Cho nên... đêm nay, ta muốn múa lần cuối cùng."

Lại một lần nữa nghe công chúa nhắc đến người ấy, tim Mai Hương không khỏi se thắt. Nàng vô thức giơ tay lên, nhưng lại không biết có nên vỗ tay phụ họa hay không.

Tiêu Doanh thấy vậy, tưởng Mai Hương đã chuẩn bị sẵn sàng tán thưởng nàng, liền cúi đầu, tháo dải tua đang vắt bên hông viên Tiểu Thạch Đầu, quấn lấy giữa các ngón tay. "A Y Mộ, ước định của chúng ta,  kết thúc như vậy đi.".

Mỗi lần nghĩ đến kết quả như vậy, tâm Tiêu Doanh lại đau, quả nhiên tiểu cô nương tự do hoạt bát kia, cũng chỉ là khách nhân qua đường, giống như là  sao băng trên bầu trời, chỉ chợt lóe lướt qua.

Sẽ không có ai trở lại, chấp niệm này của nàng, cũng nên thật sự buông xuống.

"Bang!"

Bàn tay Mai Hương bắt đầu chụp vang, Tiêu Doanh ở trong tuyết cũng bắt đầu rồi múa.

Góc váy màu đỏ tung bay trên nền tuyết trắng, nàng như là một đóa hồng mai, từ trong tuyết trắng nở rộ ra. Thật làm cho tuyết trắng nghĩ rằng, bản thân lai sở hữu thứ tuyệt đẹp kia.


Chỉ vì một lần múa, điệu múa nàng thích nhất, Chá Chi vũ.

Những sợi chỉ trên viên tiểu thạch càng thêm lạnh lẽo, tua rua khẽ nhếch lên trong gió,  mỗi một lần nàng xoay người đều thư cánh tay, cứ như là đang cùng ai đó múa.

"A Y Mộ, đây là lần đầu tiên ta múa Chá Chi vũ, năm đó ngươi không ở lại dạy ta, ngươi nhìn xem, ta múa là tốt hay không?"

Khoé mắt Tiêu Doanh lặng yên xuất hiện giot nước mắt, theo cách nàng xoay người, lặng yên rơi xuống.

"A Y Mộ, có lẽ, rất nhanh thôi ta sẽ đến với ngươi......"

Tuy rằng mặt sau nàng không có đi tra việc A Y Mộ, nhưng nàng vẫn là biết tin Tạ Hoài chết, nàng vẫn luôn không tin A Y Mộ cũng gặp bất hạnh, cho nên sinh thần mỗi năm của nàng đều chờ A Y Mộ xuất hiện, chính là một năm lại một năm, nàng phát hiện, khoảng cách giữa nàng cùng A Y Mộ càng ngày càng xa, hiện giờ khả năng gặp lại là không thể.

Bất quá, tối nay nàng độc vũ Chá Chi, đột nhiên có một con đường rộng mới, có lẽ, trên hoàng tuyền, nàng có cơ hội tìm thấy nàng ấy, cũng có thể nàng ấy đang chờ nàng.

Một đời này, không ai thiếu hẹn với nàng, chỉ có một người A Y Mộ thiếu nàng.

Mai Hương nhìn đến xuất thần, tiếng vỗ tay dần dần chậm lại.

Đối với Tiêu Doanh lúc này mà nói, nàng đã quên mất việc có cần tiếng vỗ tay hay không, nàng thậm chí quên mất chính mình vẫn là Đại Lương Lật Dương Công chúa —— nàng múa đến quên mình, phảng phất như hóa thành một đóa hồng mai, tùy thời thuận gió bay xa, nàng múa đến say mê, phảng phất như viên hạt châu trong tay chính là tay của A Y Mộ, tựa như, chính nàng ấy đang nắm tay nàng, cùng múa trong gió tuyết.

Ai cũng không phát hiện ra, trên mái hiên trắng phau phau, đã có một người ngồi trên đó từ lâu, trê áo choàng cừu màu xám đã vương đầy tuyết.

Hốc mắt người ấy dần ửng hồng. Cúi đầu, nàng từ chiếc túi da nhỏ bên hông lấy ra một viên thạch châu tuyết trắng, giống hệt như viên trên tay Tiêu Doanh, nhẹ nhàng quấn lên giữa kẽ tay, rồi chậm rãi đứng dậy.


Nhiều năm qua đi, ai cũng không còn giống với bộ dáng lúc xưa.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ múa Chá Chi vũ, cả hai liền có thể nhận ra đối phương, người mà mình mong nhớ bấy lâu.

Mũi chân hơi hơi điểm một chút, người nọ giống như cánh quạ lướt qua mái hiên, không nghiêng không lệch mà dừng ở bên người Tiêu Doanh, duỗi tay đem vòng thạch châu ra, đồng thời cũng cầm lấy thạch chây trên tay Tiêu Doanh.

Xúc cảm ấm áp chân thật, cảm giác tiếp xúc làm hai người bỗng dưng cả kinh, dồng thời thấy rõ ràng gương mặt lẫn nhau, đáy mắt cả hai không hẹn mà cùng hiện lên một loạt tình tố phức tạp.

Kinh ngạc, hoài nghi, suy đoán, khẳng định.

Nhưng điều đầu tiên hai người làm, lại là cùng lúc nghiêng đầu nhìn về phía Mai Hương, đưa tay lên, ra hiệu im lặng: "Suỵt."

Mai Hương suýt nữa thì buột miệng thốt lên: "Có thích khách!"

Nàng ngơ ngác nhìn hai người trước mặt — chưa từng thấy hai cô nương nào cùng đứng một chỗ mà lại đẹp đến vậy, cũng chưa từng thấy gương mặt Công chúa lại mang nụ cười rạng rỡ đến thế.

-------

Tác giả có lời muốn nói: Càng văn ~~

Editor: nay bận quá nên không về được, mình đành edit trên điện thoại, nếu có sai gì thì cho tớ xin lỗi nhé.
Điện thoại khó dùng quá🥹

Chương trước Chương tiếp
Loading...