[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn

【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 4 )



"Thi đại học xong chúng ta liền kết hôn đi, ta muốn chăm sóc ngươi, đời này để ta chăm sóc ngươi thật thật tốt đi."

Hoàn toàn không nghĩ tới một Ngụy Chước Ngưng ngày thường nghe một câu lời âu yếm còn đỏ mặt ba lần, vậy mà lại đột nhiên nói ra lời như thế này.

Cầu hôn?

Dù đầu óc nhanh nhẹn như Lâm Tiểu Chí, trong một lúc cũng không thể hồi phục tinh thần.

"Ngươi là... đang cầu hôn sao?" Lâm Tiểu Chí hỏi Ngụy Chước Ngưng, "Ngươi là đang cầu hôn ta thật sao?"

Ngụy Chước Ngưng thấy nàng hỏi gấp như vậy, cũng không biết là vui hay là không vui, nhất thời không đoán được, nước mắt cũng lập tức dừng lại.

"Ừm... à... đúng vậy..."

Ngụy Chước Ngưng ở đây ừm à nửa ngày, thấy Lâm Tiểu Chí đưa ra ngón tay xinh đẹp.

Ngụy Chước Ngưng: "?"

"Nếu là cầu hôn thì nhẫn của ta đâu? Mau đeo cho ta đi."

Đón nhận nụ cười rạng rỡ của Lâm Tiểu Chí, Ngụy Chước Ngưng hoàn toàn rơi vào trầm mặc.

Thấy nàng mang vẻ mặt xấu hổ, nụ cười của Lâm Tiểu Chí cũng bắt đầu cứng lại.

"Hóa ra có người mặt ngoài thì cầu hôn, kết quả đến cả nhẫn cũng không chuẩn bị. Thật ra chỉ là nhất thời kích động buột miệng nói ra thôi, căn bản không suy nghĩ kỹ lưỡng đã mở miệng, đúng không?"

Ngụy Chước Ngưng xấu hổ đến mặt đỏ bừng: "Không phải, ta thật sự là nghĩ như vậy, nhưng mà..."

Nhưng mà nàng căn bản không có tiền mua nhẫn.

Đã gần nửa tháng không cập nhật tiểu thuyết, tiền nhuận bút tháng này chắc chỉ có hai ba ngàn, có khi còn không đủ phụ cấp gia đình, càng đừng nói đến việc mua nhẫn loại hàng xa xỉ này.

"Có thể... có thể cho ta thiếu trước được không?" Ngụy Chước Ngưng nắm tay Lâm Tiểu Chí, vô cùng kiên định nói, "Chờ thi đại học xong, ta nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền! Đến lúc đó ngươi muốn chiếc nhẫn nào ta đều mua cho ngươi, ngươi muốn cái gì ta cũng cho ngươi! Ta đem cả thế giới tặng cho ngươi!"

Lâm Tiểu Chí sớm đã đoán được nàng không chuẩn bị nhẫn, nếu Ngụy Chước Ngưng – một tên tiểu ngốc tử đầu óc đơn giản như vậy – mà thực sự móc ra một chiếc nhẫn lấp lánh làm lóa mắt người ta thì Lâm Tiểu Chí mới là người bị dọa chết.

Vốn chỉ định trêu nàng một chút, nhưng thấy nàng vừa chắc chắn vừa sốt ruột như vậy, cứ như thể Lâm Tiểu Chí thật sự sẽ không đồng ý chỉ vì một chiếc nhẫn vậy — đáng yêu đến mức khiến người ta ngứa ngáy tâm can...

Lâm Tiểu Chí cho rằng mình đã đủ hiểu biết về Ngụy Chước Ngưng, biết những cảm xúc nhỏ và tính cách nhỏ của nàng là như thế nào.

Không ngờ, còn có một mặt xa lạ như vậy.

Được Ngụy Chước Ngưng cưng chiều, lúc này Lâm Tiểu Chí chính là người hạnh phúc nhất thế giới.

Thấy Lâm Tiểu Chí chỉ cười mà không nói lời nào, Ngụy Chước Ngưng càng thêm lo lắng.

"Ngươi có phải cảm thấy ta không có thành ý không?" Ngụy Chước Ngưng cúi đầu, thật sự chán nản.

"Chước Ngưng ngốc, nhẫn cũng không phải chỉ có loại bày ở cửa hàng mới gọi là nhẫn đâu."

Tuy không biết Lâm Tiểu Chí đang nói là cái gì, nhưng nhìn nàng vừa tiến sát lại vừa thì thầm, cười mờ ám như vậy, thì chắc chắn lời nàng sắp nói ra không phải thứ đứng đắn gì.

"Vậy... còn có loại nhẫn gì nữa?" Ngụy Chước Ngưng lại còn cam tâm tình nguyện phối hợp với lời nàng.

Lâm Tiểu Chí thấp giọng nói một câu, khuôn mặt Ngụy Chước Ngưng lập tức đỏ bừng.

"Cái gì a! Ngươi nói ngươi, cả ngày toàn nghĩ mấy cái đó!"

"Ờ? Hóa ra ngươi không muốn cho." Lâm Tiểu Chí thở dài một tiếng, buồn bã nói, "Vậy thôi quên đi, có một số người miệng nói nghe thì hay, thực ra căn bản chẳng có chút thành ý nào."

Ngụy Chước Ngưng: "... Ta xác định cái người trước đây gửi cho ta mấy bộ phim nhỏ kia chính là ngươi!"

Lâm Tiểu Chí hào phóng thừa nhận: "Không sai, chính là ta. Giờ mới phát hiện à? Trễ rồi. Giờ chỉ cần nói cho hay không thôi."

Ngụy Chước Ngưng thật sự không còn cách nào, nói đi nói lại, cũng đâu phải chưa từng cho...

"Cho, cho, nhưng mà... hôm nay sao?"

"Đương nhiên không, thi đại học xong rồi tính. Đến lúc đó..." Lâm Tiểu Chí chạm chạm chóp mũi nàng, "Mỗi ngày ít nhất một chiếc nhẫn, không giới hạn số lượng tối đa."

"Hả?!"

"Mỗi ngày cho bao nhiêu, tùy vào trong lòng ngươi xem ta quan trọng đến đâu."

"......"

.

Lột hết mấy lớp da, kỳ thi đại học cuối cùng cũng kết thúc.

Một ngày trước khi kỳ thi kết thúc, đúng lúc có một trận tuyết rơi suốt đêm, lúc này tuyết vẫn chưa tan, Ngụy Chước Ngưng cùng Lâm Tiểu Chí chạy như điên đến công viên Tiểu Sơn gần nhà Lâm Tiểu Chí.

Cả quả đồi chỉ có hai người các nàng, giống như hai kẻ điên hét loạn, nắm từng nắm tuyết ném vào nhau.

Ngụy Chước Ngưng nhân lúc nàng không chú ý, nhét một cục tuyết vào cổ áo Lâm Tiểu Chí.

Lâm Tiểu Chí bị lạnh hét lên, Ngụy Chước Ngưng cười lớn, quay người co chân bỏ chạy.

Nói về tốc độ, Lâm Tiểu Chí bao giờ thua ai?

Ngụy Chước Ngưng chật vật chạy trong tuyết, nói đến cùng vẫn là chân ngắn nên mệt, tuyết dày khiến nàng chạy cực kỳ khó khăn.

Mà Lâm Tiểu Chí thì cứ như đi trên đất bằng, chưa đến mười mét đã túm lấy sau gáy Ngụy Chước Ngưng, một tay ấn nàng xuống tuyết.

"Cứu mạng! Lạnh quá đi!" Ngụy Chước Ngưng ngã vào lớp tuyết mềm, ngã cũng không đau, chỉ là ăn cả một miệng tuyết to, miệng cứng đờ mất tri giác.

"Ngươi cũng biết lạnh à? Hửm? Lúc nhét tuyết vào quần áo ta sao không nói gì?"

"Ta sai rồi ta sai rồi!"

"Giờ mới biết sai? Ỷ vào ta thương ngươi liền khi dễ ta, đúng không? Không dạy dỗ ngươi một chút, sau này địa vị của ta khó giữ được."

Lâm Tiểu Chí ôm nàng tới chiếc xe gần đó, phủi sạch hết tuyết trên người nàng, bắt nàng cởi áo khoác ra.

"Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi nè, điên tiếp nữa là cảm lạnh cho xem." Trong xe máy sưởi mở sẵn, vừa từ trời tuyết vào, Ngụy Chước Ngưng lập tức bị hơi nóng phả ra làm người ướt sũng.

Lâm Tiểu Chí như một bà mẹ già, giục nàng cởi áo khoác, nhưng áo bên trong thì không cởi, sau đó đưa nước ấm, lau khô mồ hôi giúp nàng bằng khăn tay.

Khăn tay của Lâm Tiểu Chí thơm quá...

Ngụy Chước Ngưng ngửi mùi hương trên khăn tay, cả suy nghĩ cũng bay xa.

"Ngươi mua xe khi nào vậy?" Ngụy Chước Ngưng nhìn màn hình điều khiển hiển thị ID là tên Lâm Tiểu Chí.

"Ba ta tặng ta quà tốt nghiệp, sáng nay mới vừa cho ta. Ngươi thích không?"

"Ta? Ngươi thích là được rồi."

Lâm Tiểu Chí ôm vai nàng, kéo mặt nàng thấp xuống một chút, khởi động nhận diện khuôn mặt, quét gương mặt nàng vào, mở khóa toàn bộ chức năng xe:

"Về sau, đây là xe của chúng ta."

"Hả? Tại sao..."

"Sao cái gì mà sao?" Lâm Tiểu Chí còn thấy câu hỏi đó dư thừa, "Đã sắp kết hôn, còn phân của ai với ai nữa?"

Nghe nàng nói vậy, Ngụy Chước Ngưng mới nhớ lại việc trước khi thi nàng đã ngỏ lời kết hôn với Lâm Tiểu Chí.

"Sao thế? Nhìn thái độ ngươi là muốn đổi ý?" Lâm Tiểu Chí lắc đầu, "Đừng hòng. Bây giờ, ở đây, ngay lập tức, đưa ta nhẫn, lát nữa xuống núi hai ta đi thẳng tới Cục Dân Chính làm cho xong."

"Cái gì? Bây giờ? Ở đây?" Ngụy Chước Ngưng hỏi liền ba câu, đồng thời theo bản năng mà nắm chặt cổ áo mình.

"Ngươi còn dám phản đối?" Lâm Tiểu Chí áp sát, bàn tay ấm áp đặt lên mu bàn tay lạnh như băng của Ngụy Chước Ngưng, làm tan ra động tác phòng thủ của nàng, "Ngươi không muốn kết hôn với ta sao?"

Nghe đến đây, Ngụy Chước Ngưng lập tức phủ nhận: "Làm sao có thể! Ta muốn mà! Ta đương nhiên là muốn!"

"Vậy còn dong dài gì nữa? Mau, ta muốn nhẫn."

"Nhưng mà... ở trong xe sao..."

"Xe mới mà, coi như khai trương."

"Cái đồ quỷ! Đợi đã!"

"Không đợi. Nhịn bao nhiêu ngày rồi, còn muốn ta nhịn tới khi nào? Tiểu Chước Ngưng, chẳng lẽ ngươi không nhớ ta sao?"

Lâm Tiểu Chí xoa nhẹ tai Ngụy Chước Ngưng, nhẹ nhàng xoa mấy cái, tai nhỏ xinh của nàng như bị đánh thức, nhanh chóng trở nên đỏ bừng.

Ngụy Chước Ngưng không trả lời câu hỏi của nàng, nhưng dùng biểu hiện cùng tứ chi để đưa ra đáp án.

Đầu ngón tay Lâm Tiểu Chí chạm lên đôi môi mềm mại của Ngụy Chước Ngưng, chậm rãi khám phá vào bên trong.

"Đây là chiếc nhẫn đầu tiên."

"Ưm..."

Trêu đùa đủ rồi đầu lưỡi nhỏ của nàng, rồi tiếp tục trượt xuống thấp hơn.

"Còn một chiếc khác, bây giờ cũng đưa cho ta đi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...