[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn

【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 3 )



Ngụy Chước Ngưng tỉ mỉ chăm sóc dạ dày yếu ớt của Lâm Tiểu Chí, còn Lâm Tiểu Chí thì không thương tiếc gì khi thấy thành tích học tập yếu kém của Ngụy Chước Ngưng.

Năm cuối cùng lớp 12, hai vị tiểu tình nhân này ngay cả thời gian ân ái cũng là thứ vô cùng xa xỉ.

Ngụy Chước Ngưng ngỏ ý muốn cùng Lâm Tiểu Chí trao đổi: "Nếu ta thi đậu khoa Văn học của Đại học L, ngươi sẽ cai thuốc lá, được không?"

Lâm Tiểu Chí biết cai thuốc không phải chuyện dễ dàng, nhưng để khuyến khích Ngụy Chước Ngưng, nàng vẫn gật đầu đồng ý.

Trong khoảng thời gian gần thi đại học, Ngụy Chước Ngưng không chỉ nâng cao thành tích học tập mà ngay cả kỹ năng nấu nướng cũng cùng lúc tăng lên.

Mẹ Ngụy thấy nàng mỗi tối học đến tận mười một, mười hai giờ, buổi sáng chưa đến sáu giờ đã dậy, bận rộn trong bếp nửa ngày, không những giúp nàng chuẩn bị xong bữa sáng và trưa, còn mang theo hai hộp cơm nhỏ đi học.

"Đây là mang cho tiểu lớp trưởng của ngươi một phần phải không?"

Mẹ Ngụy thấy nàng lén lút chuẩn bị hộp cơm, cảm thấy không cần thiết che giấu, lại không phải làm chuyện xấu gì, nên trực tiếp vạch trần nàng.

Ngụy Chước Ngưng quay đầu thấy mẹ Ngụy cười đến ý vị thâm trường, nói chuyện cũng không trôi chảy:

"Vì nàng giúp ta học bổ túc a, hơn nữa nàng lại luôn không thích mang cơm, luôn đi ăn bên ngoài. Đồ ăn bên ngoài làm sao có thể yên tâm bằng tự mình làm? Dạ dày nàng còn không tốt, có bệnh dạ dày, chỉ cần ăn hơi không hợp lý một chút là sẽ tái phát, ảnh hưởng rất lớn đến việc học!"

"Ta chỉ nói một câu, mà ngươi đáp lại một chuỗi như vậy, càng nói càng giống chột dạ."

"Mẹ!"

Mẹ Ngụy cười, nàng đương nhiên biết con gái mình đang yêu đương với tiểu lớp trưởng kia.

Trước đó chính tai nàng nghe được đám tiểu nữ hài bàn tán về chuyện này.

Khi đó còn cảm thấy tiểu lớp trưởng kia học giỏi lại xinh đẹp, hiểu chuyện, mà con gái mình thì tính cách có phần khờ khạo, sợ là sẽ bị người ta xoay như chong chóng.

Tựa như nàng năm đó...

Một khi gặp người không tốt, đi sai một bước, rất có thể sẽ đem cả đời mình đánh đổi.

Con gái nhà mình nàng đương nhiên hiểu rất rõ, dù lớn lên trong gia đình đơn thân, nhưng Chước Ngưng là đứa có tâm tư đơn thuần, ai đối xử tốt với nàng, nàng sẽ ghi lòng tạc dạ, hồi báo lại gấp bội.

Nếu gặp được phu quân tốt thì không sao, nhưng nếu gặp phải kẻ có tâm cơ, lại còn rối rắm, thì thật sự đấu không nổi.

Thế nhưng tiểu lớp trưởng kia quả thật rất đặc biệt, mẹ Ngụy sống gần 40 năm, vẫn là lần đầu tiên gặp một hài tử như vậy.

"Được rồi được rồi, không trêu ngươi nữa. Đúng rồi, vết thương trên cánh tay của tiểu lớp trưởng ngươi bây giờ thế nào rồi?"

Nói đến chuyện này, nét mặt Ngụy Chước Ngưng lập tức ảm đạm: "Để lại sẹo rồi. Có vẻ như vẫn đang dùng các sản phẩm trị sẹo, nhưng hiệu quả không được tốt lắm, dự định sau khi thi đại học sẽ đi phẫu thuật."

"Ừm..." Mẹ Ngụy ngồi trên xe lăn vuốt nút tay áo, suy nghĩ một lúc rồi hỏi, " Vậy phẫu thuật trị sẹo đó tốn bao nhiêu tiền?"

"Ta cũng không rõ lắm, đại khái mấy vạn đi."

"Khoản tiền này để nhà chúng ta lo." Mẹ Ngụy nói, "Lúc trước nếu không có tiểu lớp trưởng của ngươi lanh trí, có khi cả nhà mình đã bị thương rồi, chưa biết chừng còn có hậu quả nghiêm trọng hơn. Một cô gái nhỏ bị dao làm bị thương để lại sẹo, chuyện này chúng ta không thể giả vờ không biết, không thể làm ngơ được."

"Vâng, ta hiểu rồi." Ngụy Chước Ngưng đeo cặp sách lên lưng nói, "Chuyện này ngài đừng nhọc lòng, ta sẽ thu xếp ổn thỏa, yên tâm đi. Ta đi đây, buổi trưa nếu ngài thấy đồ ăn không đủ cay thì cứ cho thêm chút tương ớt nhé. Tương ớt ta làm thêm một hũ tối qua, đặt trên giá trong bếp rồi."

"Được rồi ta biết rồi, ngươi mau đi đi."

Ngụy Chước Ngưng sắp đi, thì mẹ Ngụy lại gọi nàng lại.

Ngụy Chước Ngưng: "?"

Mẹ Ngụy nhìn nàng, mỉm cười cảm khái một tiếng: "Con gái của ta, vất vả cho ngươi rồi."

Ngụy Chước Ngưng không ngờ mẹ nàng sẽ nói vậy, liền bật cười: "Làm gì a, vất vả gì chứ, ta thật sự rất vui mà. Ta đi thật đây."

"Ừ ừ." Mẹ Ngụy mắt đỏ hoe, vẫy tay với nàng, ra hiệu nàng mau đi học.

"Ngài ở nhà một mình được không?"

"Được mà, không sao, lát nữa Trương a di sẽ sang."

"Vậy ta đi đây?"

"Ừm, đi đi."

Trên đường đi học, Ngụy Chước Ngưng cứ nghĩ mãi về lời mẹ nàng vừa nói.

Cái gì chứ...

Ngụy Chước Ngưng chấm chấm khóe mắt, nàng rõ ràng có người mẹ tuyệt nhất trên đời.

Hai ngày liên tục trời đều mưa, nhiệt độ tối cao giảm xuống dưới 0 độ, mặt đất đóng băng.

Ngụy Chước Ngưng vừa xuống xe buýt liền thấy người đi phía trước mình "á" một tiếng, ngã lăn quay.

Ngụy Chước Ngưng thử giữ thăng bằng, suýt chút nữa cũng ngã theo, may mà có người đỡ kịp nên mới không bị ngã.

"Cảm ơn!" Ngụy Chước Ngưng hoảng hồn quay đầu cảm ơn. Người đỡ nàng là một nữ sinh nàng có vẻ quen mặt, cũng là học sinh lớp 12 trường Tam trung Nam Hồ, nhưng học ban 2 ban trọng điểm, có mái tóc đen đặc biệt suôn dài.

Nữ sinh kia cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng lắc đầu, không nói chuyện rồi bước đi.

Ngụy Chước Ngưng nhìn đồng hồ, lập tức nhận ra lại sắp trễ, vội vàng chạy về phía cổng trường.

Ngay khoảnh khắc nàng lao vào cổng trường, lại một lần nữa trượt chân, bay về phía trước năm mét, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Tiểu Chí.

Lâm Tiểu Chí và nàng hai mặt nhìn nhau sau một lúc lâu, AI điểm danh phía sau đang từ từ đóng cổng lại, chuẩn bị ghi danh những học sinh đến trễ.

"Đứng lên đi, còn chưa đến Tết mà đã vội vã dập đầu rồi hả, đứa nhỏ này." Lâm Tiểu Chí nhịn cười đỡ Ngụy Chước Ngưng dậy, "Yên tâm, chắc chắn cho ngươi tiền mừng tuổi."

"Cái gì chứ! Ai dập đầu ngươi! Ta là bị ngã đó!"

Chưa nói hết câu, Lâm Tiểu Chí đã bắt đầu cười ầm lên.

Ngụy Chước Ngưng: "...Ngươi là người thế nào vậy, có ai vui thích khi người ta gặp nạn như ngươi không? Đầu gối ta sắp nát rồi!"

"Thật đáng thương nha, nào, để ta xem có nghiêm trọng không." Vừa nói, Lâm Tiểu Chí vừa với tay kéo cổ áo nàng, định xem cổ trắng như tuyết của nàng.

Ngụy Chước Ngưng vội vàng kéo giãn khoảng cách với nàng: "Ngươi điên rồi, giữa ban ngày ban mặt mà tay chân không yên! Hơn nữa ta bị ngã dập đầu gối! Cổ có bị gì đâu!"

"Ai mà biết được, nói không chừng cũng bị thương rồi." Không biết nhìn thấy gì, biểu tình của Lâm Tiểu Chí bất ngờ có chút chột dạ.

Ngụy Chước Ngưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức kéo khóa áo khoác lông vũ lên tận đỉnh.

"Không phải đâu......"

Ngụy Chước Ngưng nhớ tới ngày hôm qua tiết tự học buổi tối đến hơn 9 giờ, hai nàng lúc ra khỏi thì trong trường đã không còn ai.

Lâm Tiểu Chí lại lôi nàng ra sân thể dục hôn hôn nửa ngày, nếu không phải Ngụy Chước Ngưng thật sự không thích làm loạn ở nơi công cộng, có khi quần áo cũng bị Lâm Tiểu Chí lột sạch rồi.

Lúc ấy Lâm Tiểu Chí đặc biệt có cảm giác, Ngụy Chước Ngưng cũng bị nàng chọc đến cả người khô nóng, nhưng điểm mấu chốt kia tuyệt đối không thể vượt qua, Lâm Tiểu Chí đành phải khuất phục, lưu luyến rất lâu trên cổ nàng.

Cho nên, để lại dấu hôn sao?

Ngụy Chước Ngưng xanh cả mặt, nhỏ giọng chất vấn Lâm Tiểu Chí: "Thật, thật sự có sao?!"

Đối mặt với câu hỏi của nàng, Lâm Tiểu Chí lại đeo khẩu trang lên, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Trời mẹ! Thật sự có!

Nghĩ đến sáng nay ở nhà nàng không mặc nhiều quần áo, chỉ mặc mỗi áo ngủ, mẹ nàng không nhìn thấy đâu, phải không!

Ngụy Chước Ngưng hung hăng lườm Lâm Tiểu Chí một cái, quay đầu bỏ đi.

Lâm Tiểu Chí vội vàng đuổi theo, nắm lấy tay nàng.

Ngụy Chước Ngưng dù vùng hất thế nào cũng không thoát ra, tức giận trừng nàng nói:

"Làm gì vậy! Đừng như vậy ở bên ngoài!"

"Thế này đi, ta không nắm thì ngươi ngã làm sao? Ta sẽ đau lòng chết mất."

"Ta ngốc như vậy sao? Đi đường cũng có thể ngã......"

Còn chưa nói xong, chân Ngụy Chước Ngưng đột nhiên trượt một cái, cả người ngồi phịch xuống đất.

Lâm Tiểu Chí bị nàng kéo theo, không kịp phòng bị cũng ngã chổng vó.

"......"

Hai người nhìn dáng vẻ chật vật của nhau, đối diện không nói gì, khóe miệng co giật, không nhịn được cùng nhau phá lên cười.

Mãi cho đến khi vào lớp cũng chưa ngừng cười, Cao Tường bọn họ dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần để nhìn các nàng.

"Lớp trưởng với Ngụy Chước Ngưng phát điên rồi sao?"

"Có chuyện gì vui dữ vậy?"

Sa Tân Ngữ ở bên cạnh lắc đầu: "Đám cẩu độc thân các ngươi không hiểu đâu."

Mọi người: "??"

Buổi trưa, mọi người đều đi ăn cơm, Sa Tân Ngữ ngã một lần học được khôn, cũng không ở lại trong lớp, chỉ còn hai người Lâm Tiểu Chí và Ngụy Chước Ngưng.

Hôm nay Ngụy Chước Ngưng mang cơm cho nàng như mọi khi vẫn là món thịt bò nàng thích ăn, có chút cay, thịt hầm mềm thơm ngon, đặc biệt hợp khẩu vị Lâm Tiểu Chí.

"Ngươi nói ngươi làm đồ ăn sao mà ngon như vậy hả? Hừm?" Thời gian ôn thi bận rộn, Lâm Tiểu Chí sống sờ sờ bị nàng vỗ béo mấy cân, mặt cũng đầy thịt, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.

"Ngươi thích ăn là được rồi." Ngụy Chước Ngưng thấy nàng ăn thích đến thật tình, thật sự vui vẻ.

Lâm Tiểu Chí thêm một câu: "Về sau chắc chắn là một lão bà tốt."

Mỗi lần nói mấy câu như vậy là có thể chọc cho Ngụy Chước Ngưng xấu hổ một chút, nhưng hôm nay nàng tựa hồ không có phản ứng gì, ngược lại chăm chú nhìn vào cánh tay phải của Lâm Tiểu Chí.

Lâm Tiểu Chí: "Ngươi làm sao vậy?"

Ngụy Chước Ngưng chỉ chỉ vào cánh tay của nàng nói: "Ta có thể xem không?"

Lâm Tiểu Chí hiểu ra: "Có gì đáng xem, vẫn còn chút vết nhạt nhạt."

Ngụy Chước Ngưng không nói gì, mắt mở to chớp cũng không chớp nhìn nàng.

"Ây... Sợ ngươi luôn." Lâm Tiểu Chí chịu không nổi nàng như vậy, chủ động vén tay áo lên,

"Nè, nói trước nha, chỉ được nhìn, không được khóc."

Ngụy Chước Ngưng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe nàng nói như vậy liền hiểu tình huống có lẽ nghiêm trọng hơn tưởng tượng nhiều.

Ngụy Chước Ngưng liên tục gật đầu, hít sâu một hơi, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo dài kia nằm trên cánh tay vốn trắng trẻo xinh xắn của Lâm Tiểu Chí, trước mắt nàng tối sầm lại, cả người cứng đờ như tảng đá.

Nàng nắm lấy cổ tay Lâm Tiểu Chí, trầm mặc nhìn một lúc lâu.

"Đã nói là không được khóc rồi mà......" Lâm Tiểu Chí vội tìm khăn giấy lau nước mắt cho nàng, dịu dàng nói: "Ngươi sao thế, đã hứa với ta là không được khóc rồi mà. Phải, ta biết nhìn có hơi xấu, nhưng không phải còn chưa làm phẫu thuật sao? Chờ làm xong rồi sẽ tốt, đảm bảo lại như trước đây, bạch bạch nộn nộn, giống y như khuôn mặt nhỏ của ngươi."

Lâm Tiểu Chí nhân cơ hội véo véo gò má mềm mềm của Ngụy Chước Ngưng, nhưng trên mặt nàng không có biểu tình gì, nước mắt lại lăn xuống không ngừng.

"Đừng khóc mà bảo bối." Lâm Tiểu Chí thấy nàng khóc, lòng cũng tan nát, dang hai tay ôm nàng vào lòng, vuốt lưng nàng, "Ta không hối hận chút nào, thật sự đó. Hơn nữa ngươi không thấy lúc đó ta đặc biệt soái sao? Có thể bảo vệ ngươi, khiến ngươi không chịu chút thương tổn nào, là lựa chọn đúng nhất đời ta."

Vốn định an ủi Ngụy Chước Ngưng, không ngờ những câu nói đó nói ra, Ngụy Chước Ngưng khóc càng to.

"Này này này sao lại thế này tiểu Chước Ngưng." Lâm Tiểu Chí ôm nàng càng chặt, để nàng trong lòng ngực mình mà khóc, "Thôi thôi, khóc một chút thôi nha, không thì chiều mọi người trở về, thấy mắt sưng đỏ của ngươi, còn tưởng ta khi dễ ngươi."

Ngụy Chước Ngưng giọng khàn khàn nói: "Ngươi khi dễ ta còn ít sao?"

"Đúng là không ít thật, nhưng lần này ta còn chưa thực sự khi dễ đâu, nếu thật sự muốn ta khi dễ, dù bị đánh trào máu ta cũng chịu. Thế nào, bây giờ cho ta khi dễ một chút nha?"

Nói xong Lâm Tiểu Chí định muốn động thủ, Ngụy Chước Ngưng vội từ trong ngực nàng thoát ra: "Ngươi điên rồi!"

Lâm Tiểu Chí lau nước mắt trên mặt nàng, dịu dàng cười nói: "Thật sự không khóc nữa nha."

Ngụy Chước Ngưng chăm chú nhìn người trước mặt, hai tay nắm tay nàng, hít sâu một hơi, như dùng hết can đảm cả đời này, hạ quyết định lớn nhất đời mình, nói với nàng:

"Thi đại học xong chúng ta liền kết hôn đi, ta muốn chăm sóc ngươi, đời này để ta chăm sóc ngươi thật thật tốt đi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...