[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
【 Phiên Ngoại 】 Lâm Tiểu Chí x Ngụy Chước Ngưng ( 5 )
"Làm chính trị?""Ừm, trước kia ta không phải nói với ngươi sao? Lý tưởng của ta là muốn trở thành chính trị gia."Hoàng hôn đã hoàn toàn thu lại, chỉ còn lại một màu đen nhánh phủ khắp nơi.Từ lúc các nàng ra khỏi trường thi, trận đại tuyết này cũng đã hoàn toàn ngừng lại.Ánh chiều tà tan biến, trong đêm tối lại hiện ra một dải ngân hà rõ ràng.Nàng hai ai cũng chưa nói phải về nhà, kéo phẳng ghế xe, cũng thành một chiếc giường nhỏ, mở cửa sổ trần xe, dựa vào nhau ngắm bầu trời đầy sao.Sau nhiều lần tặng "nhẫn", Ngụy Chước Ngưng đã mệt quá sức, nhưng Ngụy Chước Ngưng một chút cũng không muốn rời khỏi Lâm Tiểu Chí, vùi trong ngực nàng, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương của nàng.Lâm Tiểu Chí kéo một cái chăn mỏng mềm phủ lên hai người, nàng thích loại cảm giác thoải mái thân mật da thịt dính sát với Ngụy Chước Ngưng, vươn tay ra, làm gối cho Ngụy Chước Ngưng gối đầu vào.Vẫn luôn vùi đầu ôn tập, dốc sức như điên, lần trước được cùng Ngụy Chước Ngưng nhàn nhã lười biếng như thế này, không bận tâm thời gian, học hành gì cũng gác lại, cũng không biết là bao lâu trước rồi.Ngụy Chước Ngưng vẫn luôn có lý tưởng rất rõ ràng: muốn viết tiểu thuyết, viết kịch bản, dùng ngôn từ để miêu tả thế giới thuộc về nàng.Tuy rằng nàng biết đầu óc Lâm Tiểu Chí rất thông minh, thành tích xưa nay đều nằm trong top năm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nàng nói về chuyện bản thân muốn làm gì sau này.Cảm thấy người trong lòng không có động tĩnh gì, Lâm Tiểu Chí vặn nhỏ âm lượng nhạc, cúi đầu nhìn bảo bối của nàng:"Làm sao vậy? Không thích ta làm chính trị?""Không phải." Ngụy Chước Ngưng vội vàng lắc đầu, "Chỉ là cảm thấy việc ngươi muốn làm, đều thật sự rất lợi hại. Nếu ngươi làm chính trị thật, thì thế giới này trong tay ngươi nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp hơn."Lâm Tiểu Chí cười nói: "Đối với ta lại có lòng tin như vậy?""Có a, đương nhiên là có!""Bản thân ta còn có điểm không chắc chắn."Ngụy Chước Ngưng lập tức chống thân ngồi dậy, nắm lấy cổ tay Lâm Tiểu Chí, nằm đè lên người nàng, nghiêm túc chăm chú nhìn vào mắt nàng nói:"Cho dù người khác làm không được, ngươi nhất định làm được, ngươi chính là Lâm Tiểu Chí!"Những lời này xuất phát từ nội tâm của Ngụy Chước Ngưng, Lâm Tiểu Chí nhìn thấy trong ánh mắt Ngụy Chước Ngưng một sự chân thành khiến nàng rung động.Ngụy Chước Ngưng thật sự nghĩ như vậy.Nàng thật sự tin tưởng rằng người mình yêu không gì là không thể.Lâm Tiểu Chí vòng tay ôm nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, nhắm mắt lại, hít sâu, cảm nhận giây phút này có Ngụy Chước Ngưng ở bên cạnh.Ừm, ta nhất định làm được..Lãnh chứng, từ Cục Dân Chính đi ra, Ngụy Chước Ngưng nhìn thấy phía sau tên mình trong ID trên điện thoại đã đánh dấu "Đã kết hôn", mà người phối ngẫu lại là "Lâm Tiểu Chí".Khi khoảng cách giữa hai người họ gần lại dưới một mét, sẽ tự động có tim hồng bay lên từ điện thoại.Thì ra, kết hôn là như thế này sao?Trái tim nhỏ của Ngụy Chước Ngưng vẫn đang không kiềm được mà đập rộn ràng.Cảm giác như đang nằm mơ...Lâm Tiểu Chí cười nàng: "Ngươi đây là biểu cảm ngốc nghếch gì vậy? Điện thoại sắp bị ngươi nhìn nứt mất rồi.""Ta vui a! Ta thật sự, thật sự rất vui..."Lâm Tiểu Chí còn định cười nhạo nàng một cái nhà văn viết tiểu thuyết mà cảm nghĩ kết hôn lại bình thường như vậy, không có chút gì sáng tạo, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.Lời cười nhạo còn chưa thốt ra một chữ, lại thấy những hạt nước mắt to tướng của nàng lăn dài xuống, Lâm Tiểu Chí "Ai da" một tiếng, vội vàng ôm nàng vào lòng."Sao vậy, ngày đại hỉ lại khóc cái gì chứ.""Ta... vui mà." Vẫn là câu đó.Lâm Tiểu Chí nhịn không được bật cười ha ha.Hôm nay vẫn là con thỏ ngốc.Chỉ là, con thỏ ngốc này cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về nàng, không bao giờ phải lo lắng người khác có thể cướp mất.Lãnh chứng xong, nhưng các nàng không cử hành bất kỳ nghi thức nào.Một là bởi Trì Lẫm còn chưa biết khi nào có thể trở về, Ngụy Chước Ngưng muốn chờ những bằng hữu quan trọng của các nàng đều có mặt rồi mới tổ chức hôn lễ.Hai là vì trong tay nàng còn chưa có tiền.Nàng muốn tự mình kiếm tiền, dùng tiền của mình để mua nhẫn, một chiếc nhẫn thực sự, và dùng chính tay mình tổ chức một hôn lễ tuyệt đẹp.Tiền tiêu vặt của Lâm Tiểu Chí thật ra rất nhiều, mua nhẫn hay tổ chức một lễ cưới xa hoa loại chuyện này thậm chí không cần nàng tự làm, chỉ cần động ngón tay thì quản gia đã có thể giúp nàng làm hoàn hảo.Nhưng nàng không muốn như vậy.Nàng muốn cùng Ngụy Chước Ngưng, bằng đôi tay của các nàng, cùng nhau dựng nên một mái nhà thuộc về riêng các nàng.Trong kỳ nghỉ đông dài, thừa dịp trước khi nhập học, Ngụy Chước Ngưng cuối cùng có thể điên cuồng gõ chữ, viết đặc tả chi tiết.Trừ những lúc hẹn hò với Lâm Tiểu Chí, nàng gần như dành trọn thời gian cho việc gõ chữ.Lâm Tiểu Chí thì cùng mấy người bạn thiết kế một ứng dụng trợ lý đầu tư chứng khoán, sau khi lên sàn thì doanh số không tệ, ba tháng qua cũng không rảnh rỗi, cùng Ngụy Chước Ngưng kiếm tiền.Hai nàng tính toán sau khi vào Đại học sẽ dọn ra ngoài ở chung, nên nghỉ hè tranh thủ kiếm tiền cũng là để dành cho tiền thuê nhà.Bất quá hoàn cảnh gia đình của Ngụy Chước Ngưng có chút đặc thù, mẹ nàng sức khỏe không tốt, cần người chăm sóc, nên dù có thuê nhà cùng Lâm Tiểu Chí, nàng cũng vẫn muốn về nhà mỗi ngày để thăm mẹ."Vậy a..." Lâm Tiểu Chí vẫn như trước nở nụ cười với nàng, "Vậy ta đưa ngươi về, chờ ngươi xử lý xong lại đón ngươi về nhà.""Vậy ngươi không phải sẽ rất mệt sao?""Không mệt đâu, bây giờ đường cao tốc rất nhanh, ngươi xem, chỉ cần không kẹt xe, nửa tiếng là tới nơi. Hoặc là dứt khoát đưa mẹ ngươi ra ngoài ở chung, khu kia cũng không an toàn lắm, chuyển đến gần Đại học chúng ta chẳng phải càng tốt sao?"Lâm Tiểu Chí cũng không có ý ép buộc Ngụy Chước Ngưng, mà chỉ đưa ra hai con đường, để nàng tự lựa chọn.Cả hai con đường đều cần Lâm Tiểu Chí hy sinh một chút.Thấy Ngụy Chước Ngưng có vẻ tinh thần sa sút, Lâm Tiểu Chí chọc chọc má nàng, cười nói:"Sao vậy, lại đang cân nhắc gì đây? Hay là ngươi có ý tưởng gì phải giấu kín với lão bà?"Ngụy Chước Ngưng ôm mặt, chỗ vừa bị chọc vừa rồi vẫn còn hơi ấm.Đúng vậy... Người con gái xinh đẹp lại tài giỏi trước mắt này, chính là lão bà của mình a...Ngụy Chước Ngưng nói: "Cảm giác ở bên ta, ủy khuất cho ngươi quá."Nàng biết bản thân có chút tự ti, đặc biệt là khi đối mặt với Lâm Tiểu Chí, cảm giác tự ti càng dễ trỗi dậy một cách vô thức.Lâm Tiểu Chí quá tốt đẹp, quá ưu tú, cho dù là Đại học đứng đầu cả nước, học viện luật TOP đầu, nàng nói thi là liền vững vàng thi đậu.Ngụy Chước Ngưng chưa bao giờ nghi ngờ năng lực làm chính trị của Lâm Tiểu Chí, nàng muốn làm chuyện gì, nhất định có thể làm được.Nhan sắc, gia thế, trí lực......Lâm Tiểu Chí sở hữu tất cả những thứ đối với Ngụy Chước Ngưng mà nói đều như ở trên mây.Lâm Tiểu Chí chính là người đứng trên đám mây kia.Trên thế giới này có ai có thể xứng đôi với nàng? Ngụy Chước Ngưng cảm thấy, cho dù là người hoàn mỹ nhất cũng không xứng với Lâm Tiểu Chí.Nàng chính là thần.Ngụy Chước Ngưng đem tất cả ý nghĩ của chính mình không thiếu một chữ nói cho Lâm Tiểu Chí nghe."Phốc."Nghe xong lời của Ngụy Chước Ngưng, Lâm Tiểu Chí không nhịn được bật cười.Trên mặt Ngụy Chước Ngưng đầy nghiêm túc: "Ngươi cười cái gì? Ta nói thật mà!"Lâm Tiểu Chí nói: "Ngươi thật sự quá yêu ta, mới có thể đem ta nghĩ thành hoàn mỹ như vậy.""Nhưng ngươi thật sự rất tốt mà!""Ta căn bản không tốt như ngươi nghĩ đâu, trên thế giới làm gì có thần." Lâm Tiểu Chí vừa nói vừa cởi nút áo của mình."Ngươi, đang làm gì vậy?" Ngụy Chước Ngưng không nghĩ tới nàng nói nói một hồi, lại đem quần áo của mình toàn bộ cởi hết ném sang một bên."Ta muốn cho ngươi nhìn rõ, ta chính là một người bình thường đến không thể bình thường hơn."Cảm nhận được độ ấm nóng rực, hô hấp của Ngụy Chước Ngưng gần như đình trệ."Ta sẽ khóc cũng sẽ cười, sẽ vui vẻ cũng sẽ đau lòng, từng có lúc bởi vì không có được thứ mình muốn nhất mà vô cùng mất mát, thậm chí nhiễm luôn thói quen xấu là hút thuốc. Ta chẳng có gì là hoàn mỹ cả, nhưng bởi vì ngươi yêu ta, trong mắt ngươi ta lại trở thành hoàn mỹ như vậy... Chước Ngưng, ta thật sự rất vui. Nhưng ngươi phải hiểu, ta sẽ vì ánh mắt của ngươi mà lạc lối, sẽ vì yêu ngươi mà đắm chìm, ta tham luyến tất cả những gì có liên quan đến ngươi. Ngươi mới là thần của ta. Ta nguyện ý chết trên mảnh đất có ngươi."Lâm Tiểu Chí nắm lấy tay Ngụy Chước Ngưng, dẫn dắt nàng, chủ động hôn lấy nàng."Tiểu Chí......""Cảm nhận thấy chưa? Tình yêu ta dành cho ngươi, ham muốn ta với ngươi, rõ ràng chính xác. Ta không ở trên mây, ta chỉ ở trong lòng bàn tay ngươi."......Ngụy Chước Ngưng sẽ không bao giờ quên bộ dáng khi Lâm Tiểu Chí tự mình ở trước mặt nàng hoàn toàn mở lòng.Chân thật, tham lam, không chút che giấu nàng.Cho dù là mang theo tính công kích, mang theo khát vọng vô hạn, tình nguyện bị khống chế, phát điên vì nàng, Ngụy Chước Ngưng vẫn cảm thấy nàng đáng yêu đến cực độ.Lâm Tiểu Chí vẫn tốt đẹp như vậy, tính khí thẳng thắn của nàng khiến Ngụy Chước Ngưng đau lòng vô cùng.Nàng muốn dùng cả đời để che chở Lâm Tiểu Chí.Từ ngày dọn ra khỏi khu Hạ trầm, mẹ Ngụy nhìn con gái và lão bà của con gái cùng nhau bận rộn trong ngoài, cùng các tiểu bằng hữu giúp chuyển nhà thu dọn đồ đạc, nụ cười của nàng không rời khỏi khóe miệng lấy một lần.Nàng đã từng ảo tưởng về việc dọn khỏi địa phương đáng sợ này, rời xa bóng tối cùng tội phạm, nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi.Hiện giờ, đã thật sự thành hiện thực.Nàng cũng đã từng tưởng tượng sau khi con gái lớn lên sẽ cùng người như thế nào trải qua quãng đời còn lại, có thể là một tiểu tử nào đó hiền lành chân thật, hoặc cũng có thể là một cô nương kiên định chịu thương chịu khó, nhưng người như Lâm Tiểu Chí thì vượt quá sự đoán trước của nàng quá nhiều."Mẹ."Mẹ Ngụy đang lặng lẽ quan sát Lâm Tiểu Chí, bỗng nhiên nàng quay lại gọi nàng một tiếng.Nàng nhất thời chưa phản ứng kịp."Cái chậu rửa mặt này còn muốn mang theo không?" Lâm Tiểu Chí lại đây hỏi nàng, "Có chút nứt rồi, nếu không thì đừng mang đi? Chúng ta mua cái mới.""À, được được." Mẹ Ngụy vội vàng đáp.Lâm Tiểu Chí mỉm cười xán lạn với nàng.Mẹ Ngụy nói: "Cảm ơn ngươi a Tiểu Chí.""Dạ?""Nguyện ý đón ta về ở cùng một chỗ."Lâm Tiểu Chí khựng lại, phát hiện mẹ Ngụy có vẻ hơi thẹn thùng, giống hệt Ngụy Chước Ngưng.Lâm Tiểu Chí nắm tay nàng, dịu dàng nói: "Đều là người một nhà, có gì mà phải cảm ơn? Ta còn phải cảm ơn ngài, đã sinh ra một con gái tốt như vậy. Sau này ngài và Chước Ngưng cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho các ngươi."Mẹ Ngụy cười đến đỏ bừng cả mặt, cười đến rơm rớm nước mắt..Năm nhất Đại học, chương trình học vô cùng căng thẳng, xung quanh toàn là tinh anh, Lâm Tiểu Chí ít nhiều cảm nhận được áp lực.Nàng đã ít nhất nửa năm rồi chưa hút thuốc.Trước đây nàng và Ngụy Chước Ngưng từng giao ước, chỉ cần Ngụy Chước Ngưng chăm chỉ học hành, nàng sẽ cai thuốc.Hiện tại Ngụy Chước Ngưng đã xuất sắc hoàn thành lời hứa của hai người, thi đậu vào khoa tiếng Trung của Đại học L mà nàng hằng mơ ước, theo lý mà nói, Lâm Tiểu Chí cũng nên triệt triệt để để bỏ thuốc.Thế nhưng, khi tâm trạng bức bối và áp lực đè nặng, Lâm Tiểu Chí vẫn có chút muốn hút một điếu để thư giãn.Ngồi trong thư phòng, đầu óc Lâm Tiểu Chí hiếm khi hỗn loạn như vậy, nàng lặng lẽ mở ngăn kéo ra, liếc mắt nhìn bao thuốc chưa bóc và chiếc bật lửa bị giấu ở sâu nhất phía dưới.Không được không được... Lâm Tiểu Chí lập tức đóng ngăn kéo lại.Không thể làm Chước Ngưng thất vọng.Nhưng mà, chỉ trộm hút một điếu thôi...Ôi, dù có trộm hút thuốc, với cái mũi nhỏ nhạy cảm của Chước Ngưng, đợi về nhà chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.Lâm Tiểu Chí cổ họng ngứa lợi hại, đi tắm một cái để bình tĩnh lại.Tắm xong đi ra, giúp mẹ Ngụy lau người, Ngụy Chước Ngưng vẫn còn chưa về nhà.Chiều nay không phải chỉ có hai tiết học sao? Người đâu rồi?Trước khi tắm đã nhắn WeChat cho nàng cũng không thấy hồi âm.Lâm Tiểu Chí đứng bên cửa sổ nhìn xuống, không ngờ rằng nhìn một cái, thật sự liền thấy được Ngụy Chước Ngưng.Nàng đang đứng trong hoa viên của tiểu khu, nói chuyện với một nữ nhân.Lâm Tiểu Chí yên lặng nhìn nàng, nàng cùng nữ nhân kia nói chuyện đại khái hơn nửa tiếng, nữ nhân rời đi rồi, nàng mới đi lên."Sao về muộn như vậy a?" Lâm Tiểu Chí giúp nàng mở cửa, cầm luôn cặp sách nặng trĩu lại đây."Đi đâu vậy?" Lâm Tiểu Chí cười hỏi nàng.Ngụy Chước Ngưng ánh mắt chỉ chạm vào nàng một chút liền dời đi: "Giáo sư có chút việc, ta đi giúp đỡ một chút......""Ta nhắn WeChat cũng không trả lời?""Ngươi nhắn cho ta sao? Xin lỗi, ta không nhìn thấy."Ngụy Chước Ngưng thật sự là không biết nói dối.Toàn bộ quá trình nàng cũng không dám đối diện với Lâm Tiểu Chí."Được rồi, nhanh lên ăn cơm đi, hôm nay ta tự mình xuống bếp đó."Ngụy Chước Ngưng gật gật đầu, nụ cười còn rất miễn cưỡng.Sau này trong vòng một tháng luôn có mấy ngày như vậy, thời gian Ngụy Chước Ngưng về nhà có hơi chậm trễ.Mỗi lần như vậy, Lâm Tiểu Chí sẽ lại tựa vào bên cửa sổ, nhìn Ngụy Chước Ngưng cùng nữ nhân tóc dài đen kia trong hoa viên nói chuyện.Các nàng thường thường sẽ nói hơn mười phút, nói xong nữ nhân kia sẽ rời đi.Ban đầu cũng không có gì quá mức, nhưng hôm nay, Ngụy Chước Ngưng lại cư nhiên lôi kéo cổ áo của nàng ta.Lâm Tiểu Chí mí mắt đột nhiên giật mạnh, liền cầm lấy cái bật lửa trong tay......"Ngươi hút thuốc?"Ngụy Chước Ngưng vừa về tới liền ngửi được mùi thuốc lá trên người Lâm Tiểu Chí."Ừm." Lâm Tiểu Chí vô cùng thản nhiên, không sao cả mà trả lời."Vì cái gì......" Ngụy Chước Ngưng lo lắng nhìn nàng, "Không phải đã rất lâu không hút sao?""Tâm trạng không tốt.""Tại sao tâm trạng lại không tốt?" Ngụy Chước Ngưng vẫn còn đang truy hỏi.Nàng còn không biết xấu hổ mà truy hỏi!Lâm Tiểu Chí một hơi hút liền bốn điếu thuốc, Ngụy Chước Ngưng mới chịu lên lầu, nữ nhân kia, thế mà dám trắng trợn xuất hiện ngay dưới lầu nhà các nàng!Ngụy Chước Ngưng lại còn hỏi nàng vì sao tâm trạng không tốt?"Ta không phải người mù." Lâm Tiểu Chí cảm thấy cần thiết phải nói thẳng, nàng không thể tiếp nhận loại sự tình này, "Ta đều thấy hết rồi."Nước mắt không báo trước mà rơi xuống, hốc mắt Lâm Tiểu Chí lập tức đỏ ửng: "Ngươi làm sao có thể đối xử với ta như vậy?""A?" Ngụy Chước Ngưng có chút ngốc, vội vàng kéo nàng vào phòng ngủ, không để mẹ nàng phát hiện."Ngươi đều thấy rồi?" Vừa đóng cửa phòng, Ngụy Chước Ngưng liền nhanh chóng lấy khăn giấy cho nàng.Lâm Tiểu Chí không nhận: "Ngươi không muốn ta thấy thì cũng đừng đưa người tới ngay dưới lầu nhà a!"Ngụy Chước Ngưng: "Chuyện đó không phải ta quyết định, là nàng một hai cứ muốn tới.""Ha? Rất có can đảm a. Được, một hai muốn tới đúng không, lão nương ngày mai cầm dao chờ nàng, xem ta có chém nàng thành tám khúc không!"Ngụy Chước Ngưng nhìn Lâm Tiểu Chí tóc tai sắp dựng đứng cả lên, khuôn mặt luôn luôn ưu nhã giờ đỏ bừng vì tức, bộ dáng tức muốn hộc máu, cư nhiên lại bật cười.Lâm Tiểu Chí gào lên: "Ngụy Chước Ngưng! Ngươi còn có lương tâm hay không! Chúng ta kết hôn chưa bao lâu ngươi liền làm ra loại chuyện này! Ngươi......"Ngụy Chước Ngưng lập tức che miệng nàng lại: "Đừng ầm ĩ mà Tiểu Chí, ngày mai nàng sẽ không đến nữa, về sau cũng sẽ không xuất hiện nữa.""Sẽ không đến nữa? Làm sao, ta còn chưa động thủ nàng đã biết sợ rồi? Thôi đi Chước Ngưng, ngươi nói thẳng đi, hai người các ngươi quan hệ tới mức nào rồi?" Lâm Tiểu Chí vừa nói, mũi đã bắt đầu chua xót, giọng nói cũng run rẩy: "Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi còn thích ta không? Ngươi còn muốn tiếp tục sống với ta không? Nếu ngươi......"Ngụy Chước Ngưng vội cắt ngang lời nàng: "Tiểu Chí, ngươi hiểu lầm rồi. Ai nha...... Ta với nữ nhân kia không có chút quan hệ nào cả.""Hả?" Lâm Tiểu Chí nước mắt còn đọng nơi khóe mắt, biểu cảm lại thay đổi liên tục."Nàng trước đây là ban 2 trường Tam trung Nam Hồ, cùng khóa với chúng ta, tên là Khúc Hàm, ngươi còn nhớ không?""Ban 2? Khúc Hàm?" Lâm Tiểu Chí đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả người cứng đờ."Ngươi quả nhiên còn nhớ." Ngụy Chước Ngưng ngồi trên giường, đáng thương hề hề nhìn nàng, "Nàng đã thích ngươi nhiều năm rồi, ngươi biết mà."Lâm Tiểu Chí: "......"Cái Khúc Hàm kia hồi cao trung từng tỏ tình với nàng, nhưng nàng một lòng chỉ hướng về phía Ngụy Chước Ngưng, quay đầu liền quên luôn người ta."Thật trùng hợp, nàng hiện tại học cùng lớp với ta, khoảng thời gian trước cứ luôn đến làm phiền ta, ta không đáp lại nàng, sau này nàng đổi cách chọc ta, có chút quá phận.""Quá phận? Quá phận thế nào?!""Chính là......" Ngụy Chước Ngưng nói tới đây có chút khó mở miệng, "Ở khu dạy học từng cố ý va vào ta mấy lần.""Va vào ngươi?! Làm gì!""Không có, ta cũng không để nàng làm gì được."Lúc này Lâm Tiểu Chí thật sự muốn vào bếp tìm dao.Ngụy Chước Ngưng vội vàng khuyên nàng quay trở lại."Sau đó thì sao! Khúc Hàm kia làm khó dễ ngươi là có ý gì?!""Nàng chính là...... muốn thấy ta gặp xui xẻo đi. Bởi vì ta kết hôn với ngươi.""Không đúng, chắc chắn không phải vậy." Lâm Tiểu Chí quá rõ ràng, "Đầu óc nàng ta chắc chắn không đơn giản như thế. Ngươi nói thật đi!"Ngụy Chước Ngưng chưa từng thấy Lâm Tiểu Chí hung dữ như vậy, chỉ có thể nói thật, lời thật lòng: "Nàng...... Có thể là bởi vì không thể làm ngươi thích nàng, nên muốn làm ta thích nàng......""......" Lâm Tiểu Chí thật sự sắp tức điên, "Ngươi như thế nào không nói cho ta!"Ngụy Chước Ngưng co rụt vai, nhỏ giọng nói: "Ngươi gần đây học hành áp lực quá lớn, ta cảm thấy ta có thể xử lý tốt chuyện này, cũng không muốn quấy rầy ngươi.""Đây là chuyện của ta a! Hẳn là để ta tự giải quyết! Nàng khi dễ ngươi thì tính sao!"Ngụy Chước Ngưng không dám lại mở miệng, Lâm Tiểu Chí tức đến mức mạch máu sắp nổ tung, thấy Ngụy Chước Ngưng sợ đến mức không dám nhúc nhích, bình tĩnh một hồi lâu mới dịu lại, bước lên ôm lấy nàng nói:"Sau đó thì sao? Nàng làm sao chịu từ bỏ?""Nàng mỗi ngày đều ở dưới lầu nhà chúng ta, ta thật sự cảm thấy rất phiền, liền đôi co với nàng vài lần. Vừa rồi giận đến suýt nữa động thủ, nàng mới chịu rời đi.""Chỉ như vậy? Về sau nàng sẽ không tới nữa?""Hẳn là không. Nàng nói nàng dây dưa ta lâu như vậy, ta cũng không có chút di tình biệt luyến (thay lòng đổi dạ), tính cách thì yếu đuối nhưng lại có thể vì ngươi cùng nàng đánh nhau, nàng cảm thấy ta hẳn là thật sự rất yêu ngươi, cho nên nói, sau này sẽ không đến quấy rầy chúng ta nữa."Lâm Tiểu Chí vẫn còn tức giận.Từ đâu chui ra cái đồ thiếu tâm nhãn kia! Nàng tính là cái rắm gì, ở đây tự mình đa tình!Ngụy Chước Ngưng níu lấy tay nàng, ngẩng đầu cười nói: "Nói đi cũng phải nói lại, ta có phải rất soái không? Đem tình địch dọa chạy rồi!"Lâm Tiểu Chí chịu không nổi, dùng sức chọt chọt trán nàng: "Không biết xấu hổ còn dám nói! Lần sau có thể đừng có chuyện gì cũng giấu ta! Ta còn tưởng ngươi bên ngoài có người khác nữa đấy!""Vậy nên ngươi liền hút thuốc...""Không thì sao! Đều tại ngươi! Ta đã hơn nửa năm không đụng đến thuốc rồi!""Vậy, giờ phải làm sao?""Mặc kệ, chuyện này ngươi lo mà giải quyết, cai thuốc không xong, ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm.""Được được được, ta chịu trách nhiệm toàn bộ, đều là lỗi ta, Tiểu Chí đừng giận."Ngụy Chước Ngưng kiên nhẫn dỗ nàng, dáng vẻ thật sự khiến Lâm Tiểu Chí động lòng, làm nàng không nhịn được muốn chơi chút tiểu tính tình.Chỉ là, lại không đành lòng.Sau lần hút thuốc lại, cơn nghiện lại nặng hơn, trong lòng như có lửa đang không ngừng trêu chọc.Chuyện này đều là lỗi của họ Khúc.Lâm Tiểu Chí đến Đại học L, làm trò ngay trước mặt họ Khúc, cùng Ngụy Chước Ngưng thể hiện một màn hôn ướt át, khiến người xung quanh ai cũng đỏ mặt mới chịu buông tha."Ngươi nghe rõ cho ta, ta, Lâm Tiểu Chí, đời này chỉ yêu một mình Ngụy Chước Ngưng. Ai dám khi dễ nàng, ta liều mạng với người đó."Lâm Tiểu Chí ném những lời này vào mặt Khúc Hàm, ôm Ngụy Chước Ngưng rời đi.Đi ra khỏi khu giảng đường, độ ấm trên mặt Ngụy Chước Ngưng vẫn chưa hạ."Ngươi đây là tuyên bố chủ quyền sao?""Đúng vậy, ngươi cả đời này đều là của ta, đừng hòng chạy."Vốn nghĩ lúc này hẳn là vô cùng ấm áp, hẳn là thời khắc thổ lộ, nhưng sắc mặt Ngụy Chước Ngưng bỗng trầm xuống, hỏi nàng:"Ngươi có phải lại hút thuốc không?""...... Ta đã thay quần áo rồi, ngươi vẫn nghe ra được.""Không liên quan đến thay quần áo, chỉ cần ngươi hút thuốc, lúc hôn môi nhất định ta sẽ phát hiện ra.""......""Không phải đã hứa với ta là sẽ cai thuốc sao?" Ngụy Chước Ngưng vô cùng thất vọng."Nhưng mà, cai thuốc thật sự rất khó."Ngụy Chước Ngưng cũng biết là khó, nhưng nàng thật lòng muốn Lâm Tiểu Chí hoàn toàn từ bỏ thuốc lá.Hai ngày sau, chiều tối sau khi ăn cơm xong, Lâm Tiểu Chí len lén ra ban công, đang định bật lửa châm thuốc, thì Ngụy Chước Ngưng từ phía sau ôm lấy nàng, chủ động hôn sâu.Lâm Tiểu Chí: "?"Ngụy Chước Ngưng chưa từng nhiệt tình như vậy, một nụ hôn sâu không chút kiềm chế, từ ban công đến tận phòng ngủ, Ngụy Chước Ngưng đè nàng xuống liền bắt đầu cởi quần áo.Lâm Tiểu Chí: "??"Liên tục quần chiến kịch liệt đến tận đêm khuya, mệt đến mức lưng Lâm Tiểu Chí không duỗi thẳng nổi, thuốc lá sớm đã chẳng biết bay đi đâu rồi.Tắm rửa xong trở về, Ngụy Chước Ngưng lại bám lấy nàng."Bảo bối, ngươi thật sự muốn mạng của ta mà......"Từ lần đó trở đi, hễ Lâm Tiểu Chí muốn hút thuốc, Ngụy Chước Ngưng nhất định xuất hiện đầu tiên, ôm cổ nàng hôn lấy hôn để, dụ dỗ kéo nàng lên giường.Qua hơn nửa tháng, Lâm Tiểu Chí không chỉ không hút thuốc nữa, còn gầy đi mấy cân, cả người tràn đầy sức sống, mặt mày hồng hào.Ngụy Chước Ngưng rất vui mừng: "Xem ra phương pháp cai thuốc đặc biệt này thành công rồi."Lâm Tiểu Chí lắc đầu.Ngụy Chước Ngưng: "?""Vẫn chưa coi là thành công, ngươi phải dùng phương pháp này giám sát ta cả đời." ---HOÀN TOÀN VĂN---