[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn

Chương 112. Luôn có một vài chuyện còn quan trọng hơn cả mạng sống.



Chính vì thế, ngay từ đầu Trì Lẫm đã không tham gia vào trận đấu.

Tiểu V hai mắt nhìn chằm chằm màn hình, động cũng không động.

Nàng nghĩ tới hết thảy khả năng, nhưng vẫn không thể dự đoán được Cửu Thiên lại dám liều như vậy.

Trận quyết chiến thế kỷ với Gamer, Cửu Thiên cư nhiên dám không đưa ra đội hình mạnh nhất?

Tối hôm qua A Bảo nói: "Các nàng nhất định sẽ có phòng bị. Nhưng ta một chút cũng không nghi ngờ ngươi có thể thắng bằng cách đánh bất ngờ a. Năng lực ngươi sở hữu chính là tài sản lớn nhất của chúng ta. Hiện tại ta chỉ có ngươi, ngươi nhất định sẽ bảo vệ tốt ta, sẽ không để ta phải chịu một chút thương tổn, đúng không?"

A Bảo chưa bao giờ ỷ lại vào nàng như vậy, Tiểu V biết, thời điểm thể hiện giá trị bản thân trước mặt A Bảo đã đến.

Đây chính là cơ hội tốt nhất của nàng.

Nàng đương nhiên biết Lâu Mịch là một nhân vật khó đối phó, nàng vẫn luôn suy nghĩ sách lược vẹn toàn.

Mấy ngày nay, nàng đều đang bố cục, thậm chí không ngủ được một giấc ngon.

......

Khi Trì Lẫm đến thời đại này, Tiểu V là người đầu tiên phát hiện ra.

Từ quả hồn cầu được truyền lại từ đời nãi nãi nãi nãi của nàng cho nàng biết, có một hồn phách không an phận lợi dụng bí thuật vượt qua thời không, đi tới thời đại nàng đang sống.

Tiểu V cảm thấy vô cùng hứng thú với loại chuyện này, sau một thời gian không ngắn xác định được, hồn phách xuyên không kia chưa từng biết, cư nhiên ở bên cạnh Lâu Mịch.

Trời cho cơ hội quá tốt, Tiểu V liền đem kế hoạch của mình nói cho A Bảo, A Bảo cũng rất tán đồng.

"Năm đó nàng cự tuyệt ta khiến ta làm trò cười trước mặt toàn thế giới, hiện giờ ta cũng muốn để nàng nếm thử đau khổ của thất tình là mùi vị thế nào."

Dù A Bảo ngoài miệng nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt nàng dường như cũng không hưng phấn đến thế.

Ít nhất không vui vẻ như trong tưởng tượng của Tiểu V.

Kế hoạch thất bại, máy bay không người lái mất tích, cảnh sát truy đuổi phía sau, sát sao chú ý nhất cử nhất động của các nàng trong đoạn thời gian đó, A Bảo thực sự không vui.

Ai có thể nghĩ được, Trì Lẫm cư nhiên vì chuyện hồn phách trao đổi với nguyên chủ mà gia nhập chiến đội Cửu Thiên, tình yêu với Lâu Mịch ngày càng nồng nàn, ngày càng được nhiều người ủng hộ và yêu thích, lúc ấy A Bảo ngày càng trầm mặc.

A Bảo ngày càng tiều tụy, tâm nàng cũng từ từ biến đổi, trở nên càng thêm đen tối và không thể nắm bắt.

Rõ ràng trước khi quen biết Lâu Mịch, A Bảo là một nữ hài vô cùng rộng rãi.

Tất cả những điều này đều là lỗi của Lâu Mịch.

Nếu không thể cho toàn bộ tình yêu, tại sao ngay từ đầu lại đối xử tốt với A Bảo như vậy?

Đơn giản chỉ là sư đồ thôi sao?

Tiểu V cảm thấy cực kỳ buồn cười, cái người họ Lâu kia hoàn toàn là đang tự lừa mình dối người.

Trên thế giới này không có bất kỳ một loại trả giá nào là thuần túy, trước khi trả giá, nhất định là muốn có được hồi báo tương xứng.

Không muốn đáp lại tình yêu, những chuyện này chỉ có trong truyện cổ tích.

Giống như nàng đối xử tốt vô điều kiện với A Bảo, cũng là muốn được A Bảo đáp lại.

Dù chỉ là một nụ cười nhợt nhạt, hoặc là một cái ôm như có như không, nàng đều sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Chỉ cần là A Bảo, nàng đều thích.

Cho nên, tại sao Lâu Mịch lại có thể không vì "yêu" mà trả giá?

A Bảo muốn đáp lại, Lâu Mịch cư nhiên lùi bước, còn nói gì trước nay đều không hề nghĩ về phương diện đó?

Tiểu V không thể lý giải, cũng không muốn lý giải.

Nàng chỉ muốn nhìn thấy nữ nhân dối trá kia thân bại danh liệt, muốn nhìn thấy người mà nàng ghét có kết cục thê thảm.

Chỉ là, vận mệnh tựa hồ đặc biệt thiên vị Lâu Mịch.

Nàng cùng A Bảo cùng nhau rời khỏi chiến đội Cửu Thiên, Lâu Mịch vẫn có thể dẫn dắt Cửu Thiên duy trì thần thoại bất bại.

Đã 26 tuổi, vẫn có thể duy trì trạng thái kỹ thuật esports vô cùng tốt.

Hơn nữa cái nữ nhân xuyên tới kia, cư nhiên nhanh như vậy liền có thể dung nhập vào sân đấu chuyên nghiệp, trợ giúp Lâu Mịch vượt mọi chông gai.

Thật sự vô cùng buồn cười, Tiểu V sống nỗ lực như vậy, mà ông trời lại chẳng thèm để mắt tới nàng.

Cái Lâu Mịch kia lại nhẹ nhàng đạt được tất cả điều nàng mong muốn.

Trước nay không nói thẳng, nhưng Tiểu V đã nghĩ rất nhiều rất nhiều lần.

Nếu người A Bảo thích là nàng, nàng nhất định sẽ che chở A Bảo thật tốt, cho đến ngày cuối cùng của sinh mệnh hai người.

Tiểu V đang tìm kiếm nơi máy bay không người lái rơi xuống, thì bỗng phát hiện quả hồn cầu lại bắt đầu một vòng chấn động mới.

Lần này, còn mãnh liệt hơn lúc Trì Lẫm xuất hiện.

Tiểu V đem chuyện này nói cho A Bảo, A Bảo liền cho người theo sát chặt chẽ bọn họ.

Hai kẻ xuyên tới lần này hoàn toàn khác Trì Lẫm, bọn họ lỗ mãng lại ngu dốt, uổng có một thân sức lực, lại không cách nào dung nhập vào thời đại này.

Hai tháng trôi qua, bọn họ ham ăn biếng làm không chỉ gây chuyện với người nhà, mà còn nghèo rớt mồng tơi, đến mức chỉ có thể phạm pháp.

A Bảo tìm được bọn họ, cho bọn hắn một con đường —— nguyện trung thành với ta.

Có thể tùy ý đổi thân thể quả thực vô cùng thuận tiện, mỗi lần phạm án xong là có thể vứt bỏ thân thể, cho dù bị cảnh sát bắt cũng không sao, thậm chí còn có thể để hồn thể của bọn họ tách ra.

Tiểu V ở thời điểm thao túng những chuyện này qua quả hồn cầu, có một loại khoái cảm giống như trở thành thượng đế.

Dù năm đó, thời điểm nãi nãi đem quả hồn cầu giao cho nàng, đã từng nhiều lần ra lệnh và giảng giải báo ứng cho nàng:

"Quả hồn cầu là vật tà ác, chỉ có thể dùng nó để làm thiện tích đức, không thể làm xằng làm bậy, nếu không chắc chắn phản phệ đến trên người của ngươi! Nhớ lấy nhớ lấy!"

Nhưng lần thao túng hồn phách Trì Lẫm xong, Tiểu V cũng không gặp bất cứ phản phệ nào, nên lá gan càng lớn thêm.

Hôm nay là cơ hội tốt nhất để một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng mà, vì cái gì......

Thi đấu còn đang tiếp tục, Lẫm càng đánh càng hăng,

Tiểu V trong lòng bất an, cầm điện thoại đứng dậy, hướng về phòng nghỉ của chiến đội Gamer.

Phía sau Tiểu V bay theo một chiếc máy bay không người lái mini có chức năng quay đêm.

Nó chỉ bằng con ruồi lớn, nếu không quan sát cẩn thận, căn bản phát hiện không được sự tồn tại của nó, huống chi cả tòa nhà còn đang trong trạng thái tối tăm.

Nó lặng yên đi theo phía sau, đem nhất cử nhất động của Tiểu V toàn bộ quay lưu lại.

Hỗ Hỗ sử dụng tài khoản Lẫm liều mạng đánh chết xe tăng (tanker) của Gamer lúc sau, sau đó bị phản sát.

Hai bên chiến đội đều chỉ còn lại có hai người.

Nhân viên cuối cùng khôi phục hệ thống điện của tòa nhà, trong nháy mắt phòng phát sóng trực tiếp sáng đèn.

Lâu Mịch an an ổn ổn gồi ở ghế trên, đôi tay giao nhau ôm ở trước ngực, nhắm hai mắt, mày hơi hơi nhăn lại, toàn bộ sự chú ý vẫn tập trung vào bên trong trò chơi.

Nhưng Trì Lẫm vừa mới offline không thấy đâu.

Vị trí bên cạnh Lâu Mịch trống trơn.

Điều khiến cảnh sát và vệ sĩ xông tới không thể hiểu được chính là, hai người cảnh sát đồng nghiệp đột nhiên nổi điên kia đi đâu rồi?

Phòng phát sóng trực tiếp này chỉ có một cánh cửa mở, chính là cánh cửa mà bọn họ vừa lao vào, còn lại có cái cửa thoát hiểm khẩn cấp, nhưng vẫn đang đóng kín.

Nhiều người như vậy chen chúc bên trong, dù trong bóng tối, có người đi ngược chiều chắc chắn cũng sẽ cảm nhận được trước.

Nhưng không có, không ai rời khỏi căn phòng này.

Mọi người nhìn nhau.

Người đâu?!

Sáng sớm ở góc phòng phát sóng trực tiếp đã có đặt một thùng nước, nước bây giờ tràn ra không ít, có người phát hiện, nhìn vào bên trong.

Thùng nước cực kỳ lớn, đủ chứa hai người, nhưng cũng là thùng nước bình thường, liếc mắt một cái liền thấy đáy.

Không ai chú ý đến nó, một cảnh sát đi đến cửa thoát hiểm khẩn cấp, kéo thử, cư nhiên bị hắn kéo ra được.

Hắn quay đầu trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp, hai người chạy về hướng lối thoát hiểm khẩn cấp.

Trọng tài, ban tổ chức và MC chạy tới hỏi sao lại thế này, có muốn tạm dừng trận đấu không.

Trác Cảnh Lam nhìn hình ảnh phát sóng trực tiếp, Lâu Mịch cùng Phù Đồ đang ở thế thượng phong, nàng ý bảo tạm thời không cần dừng.

Trong quá trình phát sóng trực tiếp có sự cố ngoài ý muốn xảy ra, nếu thật sự bất lợi, chiến đội Cửu Thiên còn có cơ hội khiếu nại.

Hiện tại vẫn đang chiếm ưu thế, Trác Cảnh Lam cũng không muốn làm phiền Lâu Mịch.

Trước trận đấu, Lâu Mịch đã trao đổi với Trác Cảnh Lam, thùng nước trong phòng phát sóng trực tiếp kia cần phải dọn vào, bằng cách nào cũng phải đặt mua cho tốt.

"Chờ khi Tiểu Lẫm offline, nhớ rõ, lập tức tìm cớ đem thùng nước dọn về phòng nghỉ!"

Lâu Mịch nói ra yêu cầu có vẻ buồn cười, nhưng khi nàng nói những lời này biểu tình lại vô cùng nghiêm túc, như thể chuyện có liên quan tính mạng.

"...... Được rồi, chuyện này giao cho ta."

Hiện giờ Trì Lẫm không chỉ offline, người còn không thấy, Trác Cảnh Lam có chút hoang mang không hiểu hai vị tổ tông này rốt cuộc đang làm gì, nhưng nàng nhớ rõ mình đã hứa chuyện gì.

Nàng ở ngoài cửa nóng ruột chỉ chỉ thùng nước, hạ thấp giọng gầm nhỏ: "Ai đặt cái này ở phòng phát sóng trực tiếp?!"

Nhân viên công tác nói: "Không phải Cửu Thiên các ngươi tự muốn đặt sao? Nói lão bản mê tín phong thủy, ở góc Đông Nam đặt thùng nước, chắn tai ương."

Trác Cảnh Lam: "Đừng náo loạn nữa, máy lạnh mở như vậy mà còn đặt thùng nước, sợ tuyển thủ không bị bệnh sao? Nhanh dọn ra!"

Nói nàng xong liền ra hiệu cho Hỗ Hỗ cùng nhóm huấn luyện sinh, mọi người lập tức hiểu ý, đi lên dọn thùng nước.

"Chờ đã." Có nhân viên an ninh trận đấu ngăn cản các nàng, "Vừa rồi hai người trong phòng kia làm sao mất tích? Hơn nữa, đội viên các ngươi đâu? Tại sao cũng biến mất?"

Lâu Mịch nghe được những lời này, hơi hơi có chút thất thần.

A Bảo nhân cơ hội phóng thích kỹ năng, thiếu chút nữa đánh Lâu Mịch choáng váng tại chỗ, may mắn Phù Đồ khai tráo, đem choáng váng đỡ xuống, kéo Lâu Mịch ra khỏi khu vực nguy hiểm.

"Đừng phân tâm!" Phù Đồ cũng ở phòng phát sóng trực tiếp, Lâu Mịch nghe được bao nhiêu nàng cũng nghe được bấy nhiêu, biết hoàn cảnh hiện tại thực sự hỗn loạn.

Nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là thi đấu.

Đã đấu đến tỷ số này, tranh đua không còn là kỹ thuật và chiến thuật, mà là sự tập trung.

Lâu Mịch biết Trì Lẫm đem Trình Huyền cùng Lương Chính kéo vào trong nước, muốn đưa bọn họ đưa về Đại Nguyên.

Chỉ là nếu thùng nước không dọn đi, sau khi nàng hoàn thành xong mọi chuyện, trước mặt nhiều người trồi lên khỏi thùng nước sao?

Vậy còn lợi hại hơn?

Lâu Mịch có chút cấp bách.

Lam tỷ, mau nghĩ biện pháp đi!

Nhân viên an ninh còn ở trong phòng tuần tra, trọng tài không vui, nhỏ giọng nói:

"Mời các ngươi lập tức rời đi phòng phát sóng trực tiếp, tuyển thủ đang ở thi đấu, các ngươi ở chỗ này sẽ quấy nhiễu đến tuyển thủ phát huy."

Nhân viên an ninh bị đuổi đi, Trác Cảnh Lam lập tức cho huấn luyện sinh khiêng thùng nước đi.

Được rồi, khiêng đi rồi......

Bệnh gì không biết, Trác Cảnh Lam căng thẳng đến mồ hôi trên trán chảy dài, thùng nước này rốt cuộc là sao vậy?

Một bộ phận người xem trực tuyến còn đắm chìm trong quyết chiến căng thẳng, bộ phận khác phát hiện hình ảnh trực tiếp tuyển thủ vẫn không truyền về.

【Rốt cuộc sao vậy! Căng thẳng quá! Lâu tỷ tỷ có gặp nguy hiểm không?】

【Chắc không có việc gì, còn đang thi đấu ở đây mà.】

【Vừa rồi có lỗi nhỏ, rõ ràng là tinh lực phân tán gây ra.】

【Đừng thi đấu nữa, có người bóp cổ nàng kìa, còn đấu gì nữa! An toàn Lâu tỷ tỷ quan trọng nhất!】

【Ai ở hiện trường, có tin tức không! Lo chết ta rồi!】

......

Trên mạng bàn tán sôi nổi không ngừng, Phù Đồ cùng tuyển thủ khác của Gamer tiêu diệt lẫn nhau offline, chỉ còn lại Lâu Mịch cùng A Bảo.

【Trời...... Này thật là vận mệnh an bài, 1v1!】

【Đã đánh gần 3 tiếng, 3 tiếng sau còn không phân thắng bại thì có phải tính hòa không?】

【Không phải, trận đấu mùa hạ có quy định, trong thời gian thi đấu 3 tiếng không thể quyết thắng bại thì còn phải tiếp tục đánh thêm 1 tiếng. Nếu 1 tiếng sau vẫn không thể đánh chết đối phương, liền dựa theo dữ liệu sát thương để quyết định bên nào thắng lợi.】

【Tàn nhẫn vậy?!】

【Đúng, học từ thể thao truyền thống bên kia đấy.】

【Đều xảy ra tình huống rồi còn tiếp tục thi đấu? Quá không công bằng!】

【Cửu Thiên hẳn là có suy tính, lúc này mới không có ngưng hẳn thi đấu. Rốt cuộc Lâu tỷ tỷ là chủ lực tấn công, A Bảo là phụ trợ, bây giờ chỉ còn hai người họ, bên nào có ưu thế vừa nhìn là hiểu ngay.】

【Lâu tỷ tỷ cố lên! Nhanh ngược chết A Bảo!】

Mọi người đều rời đi rồi, phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng lại trở nên yên tĩnh, Phù Đồ cùng Tạ Bất Ngư cũng rời khỏi phòng, ngồi bên ngoài cùng Trác Cảnh Lam và Hỗ Hỗ, căng thẳng quan sát hình ảnh thi đấu.

Trong vực sâu, Trì Lẫm mạnh mẽ kéo Trình Huyền cùng Lương Chính vào để tránh thoát đòn tấn công điên cuồng của đối phương, đã giết chết một người, cướp được vũ khí của đối phương.

Người chết chính là Lương Chính.

Lương Chính trúng đạn, hồn phách phiêu ra khỏi thân thể, trong vực sâu dần dần tiêu tan, hóa thành một làn khói nhẹ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Trình Huyền bị cảnh tượng này thu hút sự chú ý trong nháy mắt, Trì Lẫm nhân cơ hội nổ súng về phía hắn.

Trì Lẫm trời sinh ra đã có hứng thú với vũ khí, khi nàng vừa đến thời hiện đại, từ hệ thống Tiên sinh kia học tập lịch sử cận đại, liền phát hiện ra loại "súng" này.

Nàng thực sự mê mẩn súng đạn, đặc biệt là trải nghiệm qua súng ống trong game, hiện tại sử dụng không có chút ngượng tay nào.

Nhưng vì ảnh hưởng của vực sâu, viên đạn bắn ra tốc độ giảm bớt, chịu lực cản như đi trong nước.

Trình Huyền vội vàng tránh thoát, nhưng bàn tay bị trúng đạn, vũ khí trong tay rơi xuống.

Trình Huyền vớt một phen không thể vớt lên, Trì Lẫm định nổ súng tiếp, nhưng hết đạn.

Trình Huyền từ hông rút ra chủy thủ, hướng về phía ngực Trì Lẫm đâm tới.

Trì Lẫm nhanh nhẹn tránh thoát, khống chế cánh tay Trình Huyền, muốn đoạt lại chủy thủ.

Hai người giằng co một lúc, ngón tay Trì Lẫm di chuyển vài phần, mạnh mẽ ấn vào huyệt đạo trên người hắn.

Cánh tay Trình Huyền tê dại, trong lòng hoảng hốt.

Hắn biết thuật điểm huyệt của Trì Lẫm cực kỳ tinh vi, nếu đối đầu trực diện với nàng, chắc chắn không có đường tốt để đi.

Trình Huyền ra sức thoát thân, chuẩn bị bơi trở về.

Trì Lẫm thấy hắn cũng không định trở lại Đại Nguyên, mục đích vẫn là thời hiện đại, lập tức duỗi tay túm lấy mắt cá chân hắn.

Trình Huyền trở tay đặt lên mu bàn tay nàng, máu tươi trong không trung văng tung tóe.

Trong vực sâu không có chỗ đứng, nàng cùng Trình Huyền đều ở trạng thái lơ lửng, động tác rất khó kiểm soát, nếu không Trì Lẫm đã sớm chế phục hắn.

Nguyên ra tình huống này nên là cận chiến vật lộn, nhưng Trình Huyền trong tay có vũ khí sắc bén, tiếp cận hắn tùy tiện rất có khả năng sẽ bị thương.

Nhưng Trình Huyền gấp gáp muốn xuyên không trở về, Trì Lẫm biết, một khi để hắn trở về, biến mất trong biển người mênh mông, lần sau muốn bắt lại hắn sẽ rất khó.

Không thể thả hắn đi!

Trì Lẫm lao tới, khóa cứng yết hầu hắn.

Trình Huyền cũng là mãnh tướng trăm trận, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, trong tay hắn có chủy thủ, Trì Lẫm dám cận chiến vật lộn sao?

Thật là không sợ chết!

Trình Huyền không chút khách khí ra tay sau đó, nhưng lúc này Trì Lẫm đột ngột ngả người về phía sau rồi lướt lên cao, khiến mấy đòn tấn công liên tiếp của Trình Huyền đều không đến nàng. Cuối cùng, vung một nhát dao thật mạnh, đâm trúng vào cánh tay của Trì Lẫm.

......

3 giờ thi đấu đã hết, A Bảo đến phút cuối cùng vẫn còn sót lại một tia máu.

Cao Lầu Mịch Tuyết không thể tiêu diệt nàng ở thời khắc cuối cùng.

Trác Cảnh Lam thấy thời gian đến lúc đó, suýt nữa nhảy dựng lên khỏi ghế.

"Sao lại thế này? Cuối cùng rõ ràng có cơ hội mà!"

Hai bên nghỉ ngơi 15 phút, nghỉ ngơi xong tiếp tục tiến hành 1 giờ thi đấu thêm giờ.

Lâu Mịch tháo tinh thể kết nối xuống, không lập tức đứng lên khỏi ghế, ấn đường của nàng lúc này nhăn thành tiểu sơn, liếc mắt nhìn về phía Trác Cảnh Lam.

Trác Cảnh Lam thấy bộ dáng của nàng, trong lòng loạn thành một đoàn.

Hay là......

Trác Cảnh Lam lập tức chạy đến bên người Lâu Mịch, đỡ lấy cánh tay của nàng, dìu nàng đi.

"Ngươi không sao chứ?" Trác Cảnh Lam không dám lớn tiếng ồn ào, thấp giọng hỏi Lâu Mịch.

Lâu Mịch mặt mày trắng bệch: "Về phòng nghỉ mới nói."

Đoàn người trở về phòng nghỉ, lúc Lâu Mịch muốn ngồi lên sofa, thiếu chút nữa không ngồi vững.

Phù Đồ: "Mịch tỷ sao vậy?!"

Trác Cảnh Lam thấy Lâu Mịch đang xoa huyệt Thái Dương, không cần hỏi cũng rõ: "Có lẽ là đau đầu tái phát."

Tạ Bất Ngư: "A? Đau đầu? Hội chứng game thực tế ảo?"

"Hơn phân nửa là vậy rồi."

Lâu Mịch đưa mắt về góc thùng nước: "Tiểu Lẫm đã trở lại chưa?"

Trác Cảnh Lam: "Ta còn muốn hỏi ngươi nàng đã đi đâu đấy!"

Thì ra là vẫn chưa về.

Lâu Mịch vừa lục túi lấy thuốc, vừa nói: "Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng vũ khí để ứng phó với thứ trong thùng nước, nếu lát nữa từ thùng nước ra là gia hỏa nào đó không phải Tiểu Lẫm, thì trực tiếp đánh luôn."

"A? Đánh luôn?"

"Tòa nhà phát sóng trực tiếp kiểm tra an ninh nghiêm ngặt như vậy, làm gì có vũ khí?"

"Gậy golf. Ở chỗ kia." Lâu Mịch chỉ chỉ túi đen ở mép sofa, cũng là nàng mang tới.

Nàng vừa định uống thuốc thì bị Trác Cảnh Lam cản lại:

"Ngươi định uống cái gì đó?"

Lâu Mịch không lên tiếng.

"Thuốc kích thích thần kinh sao?"

"Yên tâm, tạm thời chưa nằm trong danh sách thuốc cấm."

"Nó sẽ làm trí nhớ ngươi thoái hóa, ngươi có biết không? Uống nhiều não bộ ngươi sẽ hỏng đó! Hiểu không! Ngươi không muốn sống nữa sao?!" Trác Cảnh Lam định cướp thuốc kia, bị Lâu Mịch một tay túm lại.

"Thân thể ta, ta tự chịu trách nhiệm. Ta tuyệt đối không thể thua ở đây, thua bởi nàng."

Một câu nói này của Lâu Mịch, khiến trong phòng trở nên yên tĩnh.

Phù Đồ lặng lẽ chọc chọc khuỷu tay Tạ Bất Ngư, nhưng Tạ Bất Ngư vốn miệng lưỡi sắc bén, nhưng lúc này lại thật sự không biết nên nói gì.

Ân oán giữa Lâu Mịch và A Bảo các nàng đều thấy trong mắt, trận thi đấu này mang theo không chỉ là thắng thua trên bề mặt đơn giản như vậy.

Lâu Mịch đã quyết tâm rồi.

Trác Cảnh Lam không nói gì, quay đầu rời khỏi phòng nghỉ.

Tạ Bất Ngư thở dài một tiếng, ngồi xuống bên kia.

Hỗ Hỗ cùng nhóm huấn luyện sinh lặng lẽ cầm lấy gậy golf, tuy rằng bọn họ nói gì cũng hơi chậm nhịp, nhưng ít nhất vẫn có thể đánh người xấu.

Chỉ có Phù Đồ dám đến gần Lâu Mịch, giúp nàng rót nước, ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Mịch tỷ, nếu ngươi thật sự suy nghĩ kỹ rồi, nhất định phải làm, ta sẽ ủng hộ mọi quyết định của ngươi. Nhưng điều kiện là, ngươi nhất định phải cân nhắc lợi hại, ngàn vạn đừng hành động vì xúc động!"

Lâu Mịch gật đầu, ngửa đầu uống hết thuốc.

Dù cánh tay bị cắt bao nhiêu nhát dao, động tác khóa cứng Trình Huyền của Trì Lẫm vẫn không lỏng lẻo.

Động tác của Trình Huyền ngày càng chậm, dao trong tay dần dần rơi xuống, cả động tác của hắn cũng đình trệ.

Trì Lẫm thấy hồn phách Trình Huyền từ trong thân thể bay ra, cũng biến thành một đám khói nhẹ, hoàn toàn biến mất, nàng vừa nổi lên ác ý giây trước nhưng giờ phút này không còn chút sức lực nào, kéo thân mình đầy vết thương trở về đường cũ.

Khi Trì Lẫm bò ra từ thùng nước, bọn Hỗ Hỗ giật mình hoảng sợ, vừa định giơ gậy golf lên thì bị Tạ Bất Ngư ngăn lại:

"Là muội muội!"

Trì Lẫm sức cùng lực kiệt bò ra, Tạ Bất Ngư và Phù Đồ cùng đến đỡ nàng.

Hỗ Hỗ cùng nhóm huấn luyện viên nhìn Trì Lẫm, rồi nhìn lại thùng nước, duỗi tay vào vớt vớt thử xem, sự thật sao, làm sao mà biến ra một người sống sờ sờ thế này?

"Sao lại bị thương nặng như vậy!" Phù Đồ thấy cánh tay nàng đã máu thịt mờ hồ, còn đang chảy máu, tim như siết chặt.

"Không sao đâu...... Bệ, tỷ tỷ đâu?" Trì Lẫm vừa trải qua một trận chiến kịch liệt, giờ đang ở trạng thái hư thoát, nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng Lâu Mịch.

"Mịch tỷ còn đang thi đấu."

Trì Lẫm liếc mắt nhìn màn hình phát sóng trực tiếp: "Còn chưa xong?"

"Ừm, đang trong thời gian thêm giờ."

Trì Lẫm từ túi của mình lấy ra hộp thuốc, sát trùng băng bó xong uống chút nước, thay quần áo rồi hồi phục tinh thần, thấy Lâu Mịch đã đấu một-một với A Bảo, cũng không quá chiếm thượng phong.

"Tỷ tỷ sao vậy?" Trì Lẫm phát hiện động tác của Lâu Mịch rất trì độn.

"Nàng đau đầu tái phát." Trác Cảnh Lam đẩy cửa bước vào, "Ta vừa từ trung tâm giám sát ban tổ chức trở về, các ngươi đoán PT của Lâu tổng hiện tại lên đến bao nhiêu?"

"Bao nhiêu......"

"Gần đến 7 rồi!" Trác Cảnh Lam bỗng nhiên gào lên, làm mọi người trong phòng giật mình.

"Sắp 7 rồi! Cái đầu này có phải không cần nữa không?! Ban tổ chức nói, một khi đạt 7, sẽ gây tổn thương không thể đoán trước cho não bộ, họ sẽ lập tức cưỡng chế đình chỉ trận đấu của nàng! Hôm nay mọi nỗ lực của nàng sẽ uổng phí! Thi đấu là chuyện nhỏ, tính mạng quan trọng nhất, nàng tại sao không hiểu?!"

Trì Lẫm bị một tràng lời nói này của Trác Cảnh Lam làm cho trong lòng đau còn hơn cả vết thương nơi cánh tay.

Bệ Hạ hiểu rõ, nàng hiểu hơn bất kỳ ai.

Tính mạng đương nhiên quan trọng, ai cũng chỉ có một mạng, mất rồi là không còn.

Nhưng trên đời này, luôn có một vài chuyện còn quan trọng hơn cả mạng sống, có thể đánh cược tánh mạng để giữ lấy thứ đó.

Đời trước, là Đại Nguyên, mà đời này, là Tái Chiến Giang Hồ.

Đó là thế giới của Bệ Hạ, là vinh quang của nàng, là thứ mà Bệ Hạ dù phải liều cả tính mạng cũng muốn nắm giữ trong tay.

Trì Lẫm minh bạch, bất kể đối mặt với địch nhân là người khác hay là chính mình, Lâu Mịch đều không có chút ý định lùi bước.

Trì Lẫm thấy mọi thứ trước mắt có chút mờ mịt.

Đây chính là Bệ Hạ, người mà nàng yêu suốt hai đời.

Tuyết Vực Thần Đồn tầng thứ ba, đây là nơi làm A Bảo không thoải mái.

Nàng từng nghĩ cả đời này mình sẽ không quay lại đây nữa, nhưng vận mệnh vẫn đưa nàng trở lại.

Thậm chí cùng Lâu Mịch hai người, lại một lần nữa trở thành tâm điểm của toàn thế giới, về đến nơi này.

Có thể nhìn ra, trạng thái kỹ thuật của Lâu Mịch lúc này vô cùng kém, nói cách khác, Lâu Mịch lẽ ra nên kết thúc trận đấu từ nửa giờ trước.

Nhưng ý chí chiến đấu của Lâu Mịch lại không hề suy giảm bởi bất cứ điều gì, đạp đổ toàn bộ Tuyết Vực để truy sát A Bảo, dùng khí thế nuốt trọn vạn dặm, hóa giải toàn bộ sức chống cự của A Bảo.

Giờ khắc này Lâu Mịch, còn chuyên chú, còn có sức bật, còn cường đại hơn cả trong ấn tượng của A Bảo

Khi Lâu Mịch cuối cùng cũng đuổi kịp nàng, ấn nàng xuống dưới thân, giơ cao thương lửa sắp đâm xuyên qua nàng, A Bảo nhìn chăm chú vào khuôn mặt Lâu Mịch, không có bất kỳ động tác phản kháng nào.

Một kích cuối cùng rốt cuộc đã đến, toàn thế giới như ngừng hô hấp.

【 Cuối cùng bắt được nàng rồi! 】

【 Mau lên đi Lâu tỷ tỷ! Kết thúc trận đấu đi! 】

【 Ta có một dự cảm không lành... Cảm giác A Bảo còn có hậu chiêu. 】

"Sư phụ."

A Bảo nhìn Lâu Mịch, đã từ bỏ giãy giụa, trong mắt mang theo ý cười.

"Sư phụ, ta sai rồi." A Bảo nói, "Đừng giận ta được không. Về sau ta sẽ không làm bậy nữa."

Những lời này nàng đã từng nói với Lâu Mịch vô số lần, mỗi khi nàng trốn khỏi buổi huấn luyện, hoặc lại gian lận trong thi đấu, khi Lâu Mịch dạy nàng, nàng luôn chơi xấu như vậy.

Nàng đã sớm minh bạch Lâu Mịch là người như thế nào, bên ngoài nhìn hung dữ, ai cũng không dám chọc nàng, nhưng kỳ thật lại là người mềm lòng.

Mỗi lần phạm sai lầm lớn, chỉ cần nàng xin tha như vậy, Lâu Mịch sẽ không trách phạt nàng.

【 Mẹ nó? Ta đang nhìn thấy cái gì vậy? A Bảo vậy mà vào lúc này lại muốn tung ra một cú hồi ức sát? 】

【 Hồi ức sát cái con khỉ á! Rõ ràng là âm mưu! Muốn khiến Lâu tỷ tỷ mềm lòng! 】

【... Thật sự thất vọng về A Bảo, trước kia cảm thấy nàng là người dám buông dám nắm, bị từ chối cũng có thể dứt khoát một đao cắt đứt. Nhưng đến giờ phút này, vì sao nàng lại làm như vậy...】

【 Thất vọng +1 】

【 Lâu tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng để bị mê hoặc a! 】

【 Lâu tỷ tỷ ngươi tỉnh táo lên! 】

Miệng vết thương lại bắt đầu rỉ máu, Trì Lẫm chỉ đơn giản băng bó một vòng, ngay cả khâu lại cũng không có.

Trác Cảnh Lam khuyên nàng suốt nửa ngày, bảo nhanh đi bệnh viện khám xem, nhưng nàng không cách nào rời đi được.

Nàng muốn ở chỗ này chờ Bệ Hạ của nàng, Bệ Hạ nhất định cũng muốn lập tức nhìn thấy nàng.

Nàng không thể đi.

Lúc này, toàn bộ sự chú ý của nàng đều đặt trên màn hình phát sóng trực tiếp, quên mất cả cảm giác đau đớn nơi cánh tay.

Lời nói của A Bảo, nàng cũng nghe thấy được.

Hai mắt Lâu Mịch hơi nheo lại, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Tim A Bảo theo nụ cười nàng như muốn bay lên tận trời.

"Cút."

Ánh mắt Lâu Mịch chợt trở nên lạnh lẽo, như hàn băng cấp tốc đóng băng trái tim A Bảo.

Lâu Mịch dùng toàn bộ sức lực phóng thích kỹ năng, ngọn thương lửa trên trời vẽ nên cung cầu vồng kinh thiên, ầm ầm hướng về thân thể A Bảo.

Toàn bộ Thần Động bị nổ tung đến tan nát, ngọn lửa bùng lên xuyên qua bầu trời!

Vùng Tuyết Vực mênh mông nghìn năm phong sương, giờ phút này bị Lâu Mịch thiêu cháy thành một vùng rực lửa!

Thần Động bị thương lửa đâm xuyên thành một vực sâu, A Bảo biến mất không còn dấu vết.

Mặt đất nứt nẻ, Lâu Mịch đứng ở nơi cao nhất của Tuyết Vực, dòng chữ 【 Người thắng: Chiến đội Cửu Thiên】 hiện lên sau lưng nàng.

【 A a a a a —— Lâu tỷ tỷ uy võ! 】

【 Chiến đội Cửu Thiên số một thế giới! 】

【 Lâu tỷ tỷ thống nhất giang hồ! 】

Chương trước Chương tiếp
Loading...