[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn

Chương 113. Thực xin lỗi, ta vậy mà quên mất rồi.



A Bảo tháo tinh thể ra, sắc mặt xám xịt.

Tại phòng phát sóng trực tiếp của Gamer, các đồng đội khác đã rời đi, chỉ còn lại huấn luyện viên đứng ở ngoài nhìn A Bảo, do dự mãi cuối cùng cũng chẳng nói gì, quay lưng bỏ đi.

Khi A Bảo bước ra ngoài, toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp trống không.

Đồng đội đi rồi, nhân viên công tác cũng đi rồi, toàn bộ truyền thông đều đang ở bên cạnh chuẩn bị phỏng vấn người chiến thắng.

Quạnh quẽ, đúng là đặc quyền dành riêng cho kẻ thất bại.

Thời gian thi đấu quá dài, A Bảo cũng mơ mơ màng màng cực kỳ khó chịu, dựa vào tường, từng bước chậm rãi lê thân ra ngoài.

Có người giữ lấy cánh tay nàng.

Nàng quay đầu lại, là Tiểu V.

Tiểu V dường như vẫn luôn là như vậy, bất kể kêu nàng làm gì, nàng đều không phản đối, chỉ yên lặng giúp A Bảo làm mọi chuyện cho tốt.

Tiểu V chưa từng đòi hỏi điều gì, nhưng lại luôn xuất hiện vào mỗi thời khắc yếu đuối nhất, đỡ lấy nàng một phen, không để nàng ngã xuống chốn vạn kiếp bất phục.

"Đau không?" Tiểu V hỏi nàng.

A Bảo cúi đầu, lắc lắc đầu.

"Ta bị theo dõi."

Tiểu V vừa đỡ nàng đến phòng nghỉ, vừa nhỏ giọng nói bên tai nàng:

"Cái máy bay không người lái kia không biết từ lúc nào đã theo sát bên ta, có khả năng cả đoạn đối thoại trước của chúng ta cũng bị quay lại rồi."

A Bảo kinh ngạc nhìn nàng, theo bản năng muốn quay đầu lại nhìn.

"Đừng nhìn. Ngươi nghe ta nói..."

Yết hầu Tiểu V khẽ chuyển động, ánh mắt A Bảo dời xuống cổ nàng, phát hiện trên cổ nàng có vài vệt hoa văn đỏ đáng sợ, từ cổ áo bên trong kéo dài lên đến gương mặt nàng.

"Ta có lẽ không sống được bao lâu nữa." Tiểu V cùng nàng bước đi trên hành lang tòa nhà phát sóng trực tiếp, phía sau thi thoảng vang lên tiếng hoan hô chúc mừng.

Những tiếng hoan hô kia rất xa, giọng nói hơi run của Tiểu V lại rất gần, rất chân thực.

Những lời này đột nhiên xuất hiện, chẳng hiểu vì sao lại khiến A Bảo lập tức tin.

"Cảnh sát có lẽ rất nhanh sẽ tới tìm chúng ta, nghe ta, đến lúc đó ngươi cứ đẩy hết mọi chuyện lên đầu ta."

"Không được..."

Ngay phía trước khúc ngoặt có hai nam hai nữ đi tới, đều mặc đồng phục cảnh sát.

Bọn họ liếc nhìn A Bảo và Tiểu V, ánh mắt kiên định, tăng tốc chân bước đi về phía hai người.

Động tác của Tiểu V ôm A Bảo càng thêm khẩn trương: "Nhớ kỹ, tất cả mọi chuyện đều đẩy cho ta, dù sao ta cũng sắp chết rồi... Ngươi không giống ta, ngươi còn có tiền đồ tươi sáng!"

"Tại sao?" So với sự khẩn trương của Tiểu V, hận không thể lập tức dặn dò xong mọi chuyện, A Bảo lại đi hỏi một câu dường như chẳng mấy liên quan đến tình huống hiện tại đang rất cấp bách,

"Ngươi sao vậy?"

Tiểu V nhìn A Bảo, nếu nàng nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên A Bảo tỏ vẻ quan tâm đến chuyện của nàng.

Mắt Tiểu V hơi đỏ lên.

Khi nàng phát hiện lời nói của nãi nãi trở thành sự thật, quả hồn cầu thật sự bắt đầu phản phệ lên nàng, điều đầu tiên nàng nghĩ đến không phải cái chết của chính mình, mà là sau này A Bảo phải làm sao bây giờ.

Chưa từng có được thì sẽ không sợ mất đi, Tiểu V không chút sợ hãi chính là vì thế.

Hiện giờ chỉ một câu hỏi quan tâm từ A Bảo, lại đột nhiên khiến nàng bắt đầu có cảm giác sợ hãi.

Tay đang nắm lấy cánh tay A Bảo của Tiểu V run lên: "Ta, hình như sắp chết rồi."

.

"Chúc mừng!"

Khi Lâu Mịch trở về phòng nghỉ, mọi người liền vây đến chúc mừng nàng.

Truyền thông đều chờ ở cửa, muốn vào phỏng vấn Lâu Mịch, Trác Cảnh Lam thấy trạng thái của nàng không tốt lắm, liền giải thích với mọi người:

"Thời gian thi đấu quá dài, các đội viên hiện tại đều rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút. Phỏng vấn xin đợi ta báo lại sau, cảm ơn mọi người, làm phiền quay về trước."

"Tiểu Lẫm." Lâu Mịch đi rất chậm, trong đám đông khuôn mặt của những người khác đều rất mơ hồ, nàng chỉ thấy rõ ràng được một mình Trì Lẫm, "Ngươi đã trở lại? Bị thương sao?"

Lâu Mịch muốn nhìn vết thương của nàng, nhưng lại không dám.

Trì Lẫm đặc biệt vui vẻ, tiến lên một tay ôm lấy Lâu Mịch:

"Tỷ tỷ, ngươi thắng rồi!"

"Ừm..." Lâu Mịch nhắm mắt lại, khẽ thở một hơi thật dài, rồi mở to mắt ra, có chút nghi hoặc nhìn Tạ Bất Ngư và mọi người xung quanh.

"Ai da, buồn nôn quá đi." Tạ Bất Ngư tỏ vẻ ghét bỏ nói, "Mịch tỷ, ngươi mau dẫn muội muội đi bệnh viện xem đi, bị thương thành ra cái dạng gì còn nhất quyết phải chờ ngươi thi đấu xong mới đi."

Lâu Mịch hỏi: "Tiểu Lẫm, ngươi sao lại bị thương?"

Một câu hỏi này lại khiến Trì Lẫm nhất thời không biết đáp ra sao, nàng nhìn vào đôi mắt thâm trầm của Lâu Mịch, trong lòng có chút thấp thỏm.

Bệ Hạ rõ ràng biết hôm nay nàng và Trình Huyền Lương Chính chạm trán, tất nhiên sẽ có một trận ác chiến, bị thương là điều không thể tránh khỏi.

"Tỷ tỷ ngươi đau đầu sao?"

"Ừm..."

Trì Lẫm kéo nàng ngồi xuống ghế sofa, quay đầu lại nói với Tạ Bất Ngư:

"Có thể mời bác sĩ đến đây được không?"

Lúc này Tạ Bất Ngư cũng phát hiện, Lâu Mịch vẫn luôn đang trong trạng thái căng cứng, lúc này ngồi trên sofa, ánh mắt có chút ngây dại nhìn đăm đăm xuống mặt đất, dáng vẻ như vậy trước nay chưa từng thấy.

"Ta đi ngay!"

Tạ Bất Ngư ra cửa, Phù Đồ định đi cùng nàng, nhưng bị Tạ Bất Ngư ngăn lại:

"Ngươi ở lại nơi này giúp một tay!"

Trì Lẫm hỏi Lâu Mịch hiện tại cảm giác thế nào, Lâu Mịch chống đầu, miễn cưỡng cười với nàng:

"Cảm giác được niềm vui chiến thắng."

Trì Lẫm lo lắng đến muốn chết, nước mắt đều ứ ở hốc mắt, không ngờ nàng còn có thể nói đùa:

"Đừng giỡn nữa, ta đang nói nghiêm túc đấy!"

"Có hơi đau, không sao cả, nghỉ ngơi một chút là được."

Trì Lẫm thấy Lâu Mịch mở ba lô, lộ ra một nửa lọ thuốc, lập tức hiểu ra:

"Ngươi uống thuốc kích thích thần kinh?"

Lâu Mịch vô tội lại tủi thân bĩu môi nói: "Đừng mắng ta, ta cũng không có cách nào khác. Ta có thể thua bất cứ ai khác, nhưng chỉ riêng nàng, ta nhất định phải thắng......"

Trì Lẫm đương nhiên không nỡ mắng nàng: "Ta hiểu, nhưng mà, bây giờ đau đến mức nào? Ta đến kiểm tra chỉ số PT cho ngươi."

Trì Lẫm định đi lấy máy kiểm tra, nhưng bị Lâu Mịch ngăn lại.

Lâu Mịch cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, trong đầu vừa mới lóe lên một ý niệm, ngay lúc nàng phân tâm giơ tay, ý niệm kia từ rõ ràng cụ thể bỗng trở nên mờ mịt tàn phai, nàng muốn nắm lấy, lại phát hiện nó lẩn mất qua khe ngón tay.

Lâu Mịch nhìn người trước mặt, bỗng nhiên nói: "Trì Lẫm?"

Trì Lẫm bị nàng gọi tên đầy đủ như thế làm cho không hiểu được, đến khi Lâu Mịch buông tay, càng khiến Trì Lẫm không biết phải làm sao.

"Tạ Bất Ngư đâu?" Lâu Mịch hỏi Phù Đồ.

Phù Đồ: "...... Không phải nàng đi tìm bác sĩ cho ngươi sao?"

Lâu Mịch nhắm mắt xoa đầu, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Trì Lẫm đứng trước mặt nàng, do dự không biết có nên đi lấy máy kiểm tra hay không.

Trác Cảnh Lam đã đuổi truyền thông đi hết, quay lại vỗ vào cánh tay Lâu Mịch:

"Ngươi còn sống không đó? Hả? Về sau có thể bớt khiến người khác lo một chút không? Suýt nữa bị ngươi hù chết biết không?"

Lâu Mịch: "Ta lại làm sao vậy?"

"Chậc, ngươi lại làm sao, chính quả nhân ngươi không rõ trong lòng mình đã làm gì hả?"

"Quả nhân?" Lâu Mịch nhìn Trác Cảnh Lam với ánh mắt rõ ràng là đang nhìn kẻ ngốc.

"Giờ cảm thấy thế nào? Chỉ số PT tiến gần 7, ngươi chính là người đầu tiên trong lịch sử, đầu óc không bị cháy hỏng chứ? Nào, nói ta nghe, một cộng một bằng mấy? Ta cho ngươi ba giây trả lời."

Lâu Mịch nhắm mắt, không phản ứng với nàng.

Hiện giờ đại não nàng đang ở trong trạng thái vô cùng hưng phấn nhưng cũng cực kỳ mỏi mệt, trong đầu có một vài ký ức đang đan xen lặp đi lặp lại.

Nàng không biết mình tại sao lại muốn nhớ những việc này, nhưng chúng liên tục xuất hiện không ngừng, cũng không biết từ góc nào của ký ức nhảy ra, cương quyết bắt nàng xem.

......

"Hàn Liệt chính là ngươi sao?"

"Là tên tự của ta."

"Có phải quá thô lỗ không?"

"Là ta quá thích dính Bệ Hạ."

"Xin lỗi gì chứ, đâu có thâm thù đại hận gì. Bị ta hôn mà còn khóc lóc đòi xin lỗi, nghe kiểu gì ta cũng giống đồ tra vậy......"

"Ta sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ nàng đến cùng!"

"Ta không sao, ngươi đến đây một chút..."

"Bị thương có thể đến đây kêu đau với ta."

"Làm phiền tỷ tỷ đại nhân......"

"Ngươi là cái thá gì? Thật sự cho rằng ngươi là tỷ tỷ của ta? Ta họ Trì ngươi họ Lâu, ngươi có tư cách gì quản ta?"

"Ta không cần ngươi giả lòng tốt, có thể cút xa một chút không?"

......

Lâu Mịch nhìn ly nước thủy tinh trong tầm tay, muốn uống một chút nước, nâng tay lên.

Không ngờ chỉ một động tác đơn giản thế, lại không với tới.

Trì Lẫm lập tức tiến lại muốn giúp nàng lấy, nàng liếc Trì Lẫm một cái, trong mắt cảm xúc rõ ràng là chán ghét.

"Tỷ tỷ?"

Lâu Mịch cầm lấy ly nước, uống xong, trả lời: "Đừng gọi ta như vậy, ta không phải tỷ tỷ của ngươi."

.

Máy bay không người lái được vớt lên từ đáy biển, sau khi sửa chữa, các mô khối quan trọng có thể phục hồi như cũ, trong đó lưu trữ hình ảnh và tín hiệu đường truyền đủ để chứng minh, vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng trên biển cao tốc lần đó, người đứng sau chính là A Bảo.

Lại có một đoạn video chứng cứ được đưa tới tay cơ quan kiểm sát, A Bảo và Tiểu V không chỉ gây ra tai nạn trên biển cao tốc, còn liên quan đến một số vụ cố ý gây thương tích.

Tiểu V bức thiết muốn khiến A Bảo đẩy tất cả tội lỗi lên đầu nàng, nhưng A Bảo không làm như vậy.

"Là ta làm, tất cả đều do ta lên kế hoạch, ta là chủ mưu. Ta vì yêu sinh hận với Lâu Mịch, muốn lấy mạng tất cả những người xung quanh nàng. Chuyện này do ta làm, không liên quan đến bất kỳ ai khác."

A Bảo thành thật khai nhận, cố tình làm nhẹ vai trò của Tiểu V trong vụ việc này.

Dù sao thì loại chuyện thao túng vu thuật này, sẽ không thể tìm ra bất kỳ chứng cứ khoa học nào.

Khi A Bảo bị dẫn ra khỏi phòng thẩm vấn, đi qua hành lang âm u trong trại giam, nàng quay đầu liếc nhìn Tiểu V ở phía cuối hành lang.

Tiểu V dường như có cảm ứng tâm linh với nàng, đúng lúc cũng quay đầu lại.

A Bảo mỉm cười.

Thực xin lỗi, cảm ơn......

A Bảo phạm bao nhiêu tội cũng đã chịu phạt, bị tuyên án tù chung thân, Tiểu V bị tuyên án 4 năm 5 tháng.

Tiểu V trong lúc bị giam đã chết trong ngục, nguyên nhân cái chết không rõ.

Việc này trong giới esports gây ra cuộc thảo luận lớn nhất chưa từng có, có người tiếc hận thở dài, cũng có người cảm thấy trừng phạt đúng tội.

.

Ngoại ô viện dưỡng lão.

Y tá phát hiện cái người tên là Cao Lầu Mịch Tuyết lại tới thăm lão thái thái.

Lão thái thái có người con gái duy nhất bị tuyên án không hẹn ngày trở về, chuyện này toàn bộ người trong viện dưỡng lão đều biết, đều tưởng rằng từ nay về sau lão thái thái sẽ bơ vơ không nơi nương tựa, không bao giờ có ai tới thăm nữa, không ngờ rằng......

Các y tá đều trốn sau tường nhìn lén Cao Lầu Mịch Tuyết.

Lâu tỷ tỷ thật sự rất đẹp, khuôn mặt xinh xắn, dáng người lại càng đẹp hơn, tuy rằng đã xuất ngũ, nhưng ở mùa giải cuối cùng trước khi xuất ngũ vẫn đã đánh bại kình địch, giúp chiến đội Cửu Thiên một lần nữa bước lên đỉnh.

Nàng kết thúc sự nghiệp với thành tích bất bại, huyền thoại Cao Lầu Mịch Tuyết sẽ mãi mãi được khắc vào tấm bia lịch sử của Tái Chiến Giang Hồ, người đến sau muốn vượt qua nàng, cần phải trả giá gấp trăm lần nỗ lực.

Lâu Mịch đẩy mẫu thân A Bảo ra dưới ánh mặt trời, tìm một cái ghế dài ngồi xuống, nhìn mẫu thân A Bảo, hỏi nàng:

"Không nhớ nổi một sự việc nào đó, một người nào đó, là cảm giác gì?"

Mẫu thân A Bảo cúi đầu, tựa như không nghe được lời nàng nói, chỉ nắm chặt chiếc khăn tay nhỏ trong tay.

Lâu Mịch còn nhớ cái khăn tay này, là A Bảo thêu, hoa văn nhỏ trên đó là do A Bảo đích thân thêu lên.

Chuyện từ nhiều năm trước như vậy, Lâu Mịch cũng không hiểu sao bản thân lại còn nhớ rõ, hơn nữa là đột nhiên nhớ ra.

Trì Lẫm đứng ở xa, không kêu một tiếng mà chờ nàng, bảo vệ nàng.

Hôm nay Trì Lẫm như thường lệ đi theo...

Lâu Mịch ở trong lòng thở dài một tiếng.

Thật sự vô pháp tưởng tượng, nàng và Trì Lẫm cư nhiên đang yêu nhau.

Dù mọi người xung quanh đều nói như vậy, nàng vẫn không có cách nào tin được.

Ký ức của nàng dừng lại ở đầu năm ngoái.

Khi đó nàng và Trì Lẫm vẫn còn là nước với lửa, đừng nói yêu nhau, chỉ cần nhắc tới tên đối phương thôi cũng đã có thể sinh ra một bụng tức.

Cái người từng gây ra vô số nghiệt kia, tiểu ma vương làm loạn thế giới, cho dù có làm ra vẻ ngoan ngoãn biết điều, cũng đều là giả dối.

Lâu Mịch để tay lên ngực tự hỏi —— ta rốt cuộc phải thiếu tâm nhãn đến mức nào mới có thể cùng nàng yêu đương?

Bác sĩ Bách nói nàng bởi vì hội chứng game thực tế ảo, lại thêm bị thuốc kích thích hệ thần kinh làm ký ức bị lùi lại.

Bệnh trạng này có chút tương tự với Alzheimer's, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau.

Ký ức của Lâu Mịch hiện đang trong thời kỳ vô cùng hỗn loạn, có khả năng trong thời gian ngắn tự điều chỉnh được trình tự ký ức, cũng có khả năng cả đời không thể phục hồi, thậm chí có khả năng xảy ra tình huống lùi lại lần nữa.

Lâu Mịch: "Ngươi nói có nghĩa là, có khả năng ký ức của ta sẽ lùi lại đến mấy năm trước, hoặc mười mấy năm trước?"

"Không phải không thể." bác sĩ Bách nói, "Đại não của Lâu tiểu thư, dù xảy ra bất kỳ tình huống mới nào cũng không kỳ lạ."

Tình huống hiện tại của Lâu Mịch, trong y học lâm sàng được xem là một chứng bệnh cực kỳ hiếm thấy, cho dù là chuyên gia hội chứng game thực tế ảo, bác sĩ Bách cũng là lần đầu tiên gặp phải.

Nàng nhìn Lâu Mịch, chỉ có thể thở dài:

"Lâu tiểu thư, ta nên nói với ngươi cái gì mới tốt đây."

"Ngươi cứ nói thẳng cho ta biết, ta còn có thể sống được bao lâu đi."

"Hiện tại xem ra thì không đe dọa trực tiếp đến tính mạng của ngươi, đây là phản ứng kích thích hệ thần kinh sau khi bị kích động mạnh. Tế bào thần kinh đã có tổn thương nhất định, nhưng quan sát hiện tại thì tổn thương vẫn khống chế được, chỉ là phản ứng kích thích sẽ kéo dài bao lâu, đạt đến mức độ nào, thì không ai có thể bảo đảm được."

"Ừm, không chết là được rồi."

"Lâu tiểu thư đều luôn lạc quan như vậy."

Lâu Mịch cười nói: "Không biết có phải do ký ức hỗn loạn hay không, ta cứ như nhớ mình kiếp trước là một đại nhân vật gì đó."

Bác sĩ Bách cũng cười: "Kiếp này ngươi cũng vậy."

Vô luận Lâu Mịch nói chuyện với mẫu thân A Bảo như thế nào, nàng đều không có phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vật nàng để tâm.

Lâu Mịch nhìn bộ dáng nàng, nghĩ thầm, về sau ta cũng sẽ biến thành như vậy sao?

Cái gì cũng không nhớ được, cho dù là nghe đến chuyện của người quan trọng nhất, cũng chỉ có thể thờ ơ.

......

"Lâu Mịch."

Không biết từ lúc nào, Lâu Mịch đã ngủ thiếp đi. Lúc gió đêm thổi, có người nhẹ nhàng gọi tên nàng, đánh thức nàng khỏi giấc ngủ nặng nề.

Nàng phát hiện mình đang tựa vào vai Trì Lẫm, trên người có một tấm chăn ấm áp, mẫu thân A Bảo đã được y tá đẩy về, lúc này trong hoa viên chỉ còn lại hai người các nàng.

"Phải về rồi." Không biết đã chịu đựng trọng lượng của nàng bao lâu, Trì Lẫm ôn nhu nói.

"Ừm......" Lâu Mịch ngồi thẳng dậy.

Ngay từ đầu Trì Lẫm gọi nàng tỷ tỷ, thậm chí còn thầm gọi "Bệ Hạ" kiểu xưng hô như vậy, suýt làm Lâu Mịch bật cười.

Cái gì mà Bệ Hạ quả nhân, các ngươi một đám đang nói cái quỷ gì vậy.

Còn nói ta và Trì Lẫm yêu nhau?

Nàng còn gia nhập chiến đội Cửu Thiên, đánh đến giải chuyên nghiệp?

Toàn là chuyện quái quỷ gì thế này.

Lâu Mịch kiên quyết từ chối tiếp thu.

Nhưng......

Trì Lẫm vì sao lại dùng ánh mắt khổ sở như vậy nhìn ta? Lâu Mịch hỏi chính mình, các nàng trước kia tranh đấu gay gắt chẳng phải vẫn chưa đủ sao?

Nàng còn chưa nói câu nào nặng lời đâu, Tiểu Vương bát đản liền bại trận như vậy rồi sao?

"Đừng gọi ta tỷ tỷ nữa, ta cầu xin ngươi đấy." Lâu Mịch sắp bị cái xưng hô thân mật này làm buồn nôn chết.

Từ đó về sau, Trì Lẫm thật sự ngoan ngoãn nghe lời, không gọi tỷ tỷ nữa, đổi sang gọi tên nàng.

Những trận sau đó trong trận đấu mùa hạ, Lâu Mịch chỉ là làm thay thế bổ sung xuất chiến, toàn bộ hành trình đều là Trì Lẫm gánh vác.

Lâu Mịch như thế nào cũng không nghĩ đến, Trì Lẫm lại có thể đánh tốt đến như vậy.

Đăng nhập Weibo của mình, nàng thấy được rất nhiều nội dung không có một chút ấn tượng.

Tại sao bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, Weibo của ta lại luôn luôn ngầm nhắc đến Trì Lẫm?

Album còn có rất nhiều ảnh của Trì Lẫm?

Ngây ngô cười, cứng đờ, chụp lúc lạnh lùng... Khắp nơi đều là nàng.

Chụp nhiều như vậy mà lại không xóa đi?

Lâu Mịch không hiểu, rõ ràng đây là khuôn mặt mà nàng ghét nhất mà.

Tại sao khi Trì Lẫm im lặng nhìn nàng, khi giọng nói nhỏ nhẹ bên tai nàng, khi luyến tiếc từng bước không muốn rời xa, trong cái nhìn thoáng qua đó, tim Lâu Mịch lại bị ánh mắt tĩnh lặng của nàng làm đau nhói?

Loại cảm giác hoảng loạn như quên mất chuyện gì quan trọng, lại một lần nữa dâng lên trong lòng.

Trở lại trong xe, Trì Lẫm đem bình giữ nhiệt mang theo bên người mở ra, thử thử độ ấm xong, đưa cho Lâu Mịch.

"Ta tự mình lấy được." Lâu Mịch cảm thấy nàng chiếu cố có chút quá mức.

Ở đoạn thời gian ký ức mới vừa lùi lại, đầu đau đến chỉ có thể nằm viện đó, Trì Lẫm không chỉ suốt đêm túc trực bên người nàng, thậm chí ngay cả thay quần áo cũng đều giúp nàng, khiến Lâu Mịch gần như xấu hổ muốn chết.

Lại không phải người hầu, vì cái gì phải làm đến mức này?

Lâu Mịch bảo nàng ra ngoài: "Ta tự mình thay được!"

Trì Lẫm liền ngoan ngoãn đi ra ngoài đứng chờ ở cửa, mãi đến khi nàng nói "Vào đi", Trì Lẫm mới lại bước vào.

Dù Lâu Mịch có kháng cự quan hệ với Trì Lẫm thế nào, cự nàng ở ngoài cách ngàn dặm, nàng cũng không có câu than oán nào.

Hoàn toàn không giống trong ký ức như trước kia, cùng nàng cãi nhau om sòm, đập mâm ném bát, nói những lời ác độc.

Thấy Trì Lẫm kiên nhẫn mà ôn nhu như thế, Lâu Mịch nghĩ muốn đuổi nàng đi cũng không thể nói ra được.

Đáp lại có phần lạnh lùng, Trì Lẫm cũng không tức giận, vẫn kiên nhẫn mỉm cười với nàng như cũ, đặt bình giữ nhiệt trong tầm tay nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể với được.

"Bây giờ về nhà? Hay đi ăn chút gì đó?" Trì Lẫm hỏi nàng, chuẩn bị đặt địa điểm về.

"Ngươi không cùng bằng hữu ngươi đi chơi sao? Ngày mai là cuối tuần."

Trì Lẫm nhàn nhạt lắc đầu.

Ta muốn ở bên cạnh ngươi.

Trì Lẫm nghĩ như vậy, nhưng không nói ra.

Nàng không muốn tạo áp lực gì cho Lâu Mịch.

Lâu Mịch không nhớ rõ nàng, Bệ Hạ lại một lần không nhớ rõ nàng.

Loại cảm giác bị quên lãng này thật khiến người đau khổ. Thái độ lạnh lùng của Lâu Mịch đối với nàng, khiến nàng phải tự mình tiêu hóa một thời gian dài mới dần dần thích ứng.

Một bên làm chủ lực đội Cửu Thiên kiên trì đánh giải mùa hạ, một bên lại không cách nào thân cận Lâu Mịch, nhận được đều là ánh mắt nghi hoặc, đoạn thời gian đó Trì Lẫm cắn răng gắng gượng tinh thần, cực kỳ gian nan.

Dường như vận mệnh vẫn luôn trêu ngươi nàng.

Kiếp trước nàng được Bệ Hạ sủng ái, lại bị tàn nhẫn cướp đi.

Kiếp này, nàng thật vất vả mới tìm lại được Bệ Hạ, lại lần nữa bị lôi trở về điểm xuất phát.

Nhưng Trì Lẫm không muốn nhận thua.

So với đời trước nơi biển người mênh mông không biết ái nhân mình ở đâu, lần này đây ái nhân liền ở bên cạnh, ít nhất mỗi ngày đều có thể thấy được nàng, cũng xem như một sự an ủi to lớn.

Nàng vẫn còn có cơ hội, Bệ Hạ sẽ nhớ ra nàng.

Cho dù cả đời cũng không thể nhớ nổi quá trình các nàng yêu nhau, Trì Lẫm cũng đã hạ quyết tâm, muốn mãi mãi ở bên cạnh Lâu Mịch, chiếu cố nàng cả đời.

Chỉ cần Lâu Mịch có thể khỏe mạnh sống tiếp, những thứ khác... cũng không còn quan trọng như vậy nữa.

"Thôi về nhà đi." Lâu Mịch có chút mệt mỏi.

Từ sau khi ký ức bị lùi lại, Lâu Mịch trở nên đặc biệt dễ mệt mỏi, đại não và thân thể dường như đều cần nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Trên đường về nhà, Lâu Mịch ngủ mất, Trì Lẫm chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên một chút, tránh cho nàng bị cảm lạnh.

"Ân?" Lâu Mịch không biết mơ thấy gì, gương mặt vốn đang ngủ yên lại hơi căng chặt.

"Bệ Hạ?" Trì Lẫm lại gần, ôn nhu hỏi nàng, "Làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?"

"Bệ Hạ?" Lâu Mịch vẫn trong trạng thái ngủ mê, lặp lại hai chữ này.

Yên tĩnh một lát, Lâu Mịch lại nói: "Tiểu Lẫm..."

Trì Lẫm nghe được xưng hô mà đã lâu không được nghe thấy, hô hấp cứng lại, vừa chua xót vừa vui mừng.

Bệ Hạ vẫn chưa thật sự quên nàng, chỉ là tạm thời chưa nhớ ra thôi...

Trì Lẫm không thể nhịn được, cúi người hôn Lâu Mịch.

Là hơi thở của Bệ Hạ...

Trì Lẫm chua xót đến mức giống như bị ai đó mạnh mẽ vò nát.

Cảm nhận được độ ấm của môi hôn và nước mắt, Lâu Mịch chậm rãi mở mắt.

"Ngươi đang làm cái gì?"

Lâu Mịch vừa mở miệng, Trì Lẫm như bừng tỉnh từ trong mộng, lập tức tránh ra.

"Xin lỗi......" Trì Lẫm quay lưng về phía nàng nói xin lỗi.

"Ngươi khóc sao?"

Trì Lẫm không trả lời.

Trong xe yên tĩnh như trăng, có thể nghe thấy Trì Lẫm cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không thể hoàn toàn che giấu tiếng thổn thức nhỏ.

Lâu Mịch chưa từng thấy dáng vẻ bất lực như vậy của tiểu hỗn đản, thật khiến người ta lương tâm bất an.

Vài ngày gần đây, Trì Lẫm luôn theo sát nàng, chăm sóc nàng, bất kể nàng muốn đi đâu đều đi theo, bất kể nàng từ chối thế nào cũng không rời đi.

Tuy đã từng thấy bộ dạng nàng mất mát, nhưng chưa bao giờ đột ngột rơi nước mắt như vậy khiến Lâu Mịch cảm thấy có lỗi.

Hình như thật sự khi dễ bạn gái của mình rồi.

"Ai —— đừng khóc mà." Lâu Mịch vội vàng lấy khăn giấy đưa qua, "Ta đâu có nói ngươi gì đâu. Là ngươi hôn ta, đâu phải ta cưỡng hôn ngươi, đúng không? Nào, lau nước mắt đi."

Trì Lẫm nghiêng mặt đón lấy khăn giấy, Lâu Mịch nhìn thấy lông mi dài của nàng đều ướt đẫm nước mắt, vành mắt đỏ hồng, trông giống hệt một chú chó nhỏ đáng thương vừa lạc mất chủ nhân.

Trong khoảnh khắc này, Lâu Mịch rất muốn ôm lấy nàng.

Hai người về đến nhà, Trì Lẫm theo sau Lâu Mịch xuống xe, xác định đã khóa xe cẩn thận rồi mới cùng nhau vào thang máy.

Thang máy chậm rãi đi lên, Lâu Mịch nhìn Trì Lẫm đang cúi đầu, hỏi nàng:

"Làm sao vậy, nãy giờ không nói gì. Ngươi trước kia cũng là như vậy sao?"

Trì Lẫm ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi nói, cái nào trước kia?"

Vấn đề này cũng làm khó Lâu Mịch, nàng bật cười:

"Cảm giác ngươi giống như đã thay đổi thành người khác rồi vậy."

Khi về đến nhà, Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện đã chuẩn bị xong cơm tối.

Sáu món một canh được dọn lên bàn chỉnh chỉnh tề tề, nhưng hai người họ lại không ngồi cùng một chỗ.

Bành Tử Viện mang theo nụ cười có phần cứng đờ, chào hỏi Lâu Mịch:

"Mịch Mịch, đã về rồi à."

Lâu Mịch nói: "Yên tâm đi, trước khi mất trí hay sau khi mất trí ta cũng đều không có ý kiến gì với ngươi."

Bành Tử Viện: "......"

"Đến đây đi, cùng nhau ăn cơm thôi." Lâu Mịch nhìn bàn thức ăn, theo bản năng "A" một tiếng, "Sao lại không có cá hấp?"

Lâu Lực Hành: "Cá hấp?"

Đúng vậy.

Lâu Mịch nói xong thì chính nàng cũng thấy kỳ lạ, sao lại nhất định phải có cá hấp?

Nàng đang dùng ánh mắt tìm kiếm đáp án từ Lâu Lực Hành, lại thấy vành mắt Bành Tử Viện đỏ hoe.

"Ta, ta đi làm ngay." Bành Tử Viện vội vàng đi về phía phòng bếp, Trì Lẫm kéo ghế ra để Lâu Mịch ngồi xuống.

"Kỳ thật ngươi đều nhớ được mà." Lâu Lực Hành vừa chia đũa vừa nói với Lâu Mịch, "Cá hấp là món Tiểu Lẫm thích ăn, ngươi đâu có quên......"

Cơm nước xong xuôi, Trì Lẫm trở lại phòng ngủ làm bài tập.

Nửa tiếng trôi qua, đến khi nàng hồi thần lại, mới phát hiện mình vẫn chưa viết được chữ nào.

Sắp thi đại học đến nơi rồi, nhưng nàng lại chẳng có chút tinh thần chiến đấu nào.

Gục đầu lên bàn, tiện tay lướt điện thoại, thấy trong nhóm WeChat đồng học đều đang bàn chuyện bài tập tối nay, oán than đề thi quá khó và vô nhân tính.

Ngụy Chước Ngưng đã nhắn tin cho nàng từ 15 phút trước:

"A Lẫm, ký ức của Lâu tỷ tỷ vẫn chưa khôi phục sao?"

Trì Lẫm định trả lời, nhưng lại thấy mệt mỏi, đôi mắt trống rỗng nhìn màn hình, ngón tay lơ lửng phía trên, như lạc vào cõi thần tiên.

Lâu Mịch vào từ khi nào nàng cũng không hay biết.

"Này." Lâu Mịch gõ nhẹ lên đầu nàng, khiến Trì Lẫm giật mình run lên.

Lâu Mịch bị nàng chọc cười: "Sao vậy, nhắn WeChat cho ai mà nhập tâm vậy?"

Trì Lẫm vội vàng giải thích: "Là đồng học cùng lớp, nàng có bạn gái rồi."

Lâu Mịch: "...... Ta đâu phải đang nghi ngờ ngươi chuyện này."

"Ờ..."

Lâu Mịch ho nhẹ một tiếng, vào thẳng vấn đề: "Nghe nói thành tích kỳ thi mô phỏng của ngươi bị tụt? Xảy ra chuyện gì? Làm sai chỗ nào có nhớ kỹ không? Có chỗ nào chưa hiểu không?"

Thấy Lâu Mịch dường như muốn giúp nàng học bổ túc, nghĩa là hai nàng sẽ có một đoạn thời gian dài ở cùng nhau.

"Có, có." Trì Lẫm lập tức đi tìm đề, Lâu Mịch nhìn nàng thoắt cái đã chìm vào biển khói của sách vở, vẻ mặt chân thành vui vẻ khiến Lâu Mịch cảm thấy không đành lòng.

Trước kia tuy thật chán ghét nàng bệnh hoạn, nhưng bây giờ rõ ràng là đứa trẻ đáng yêu mà.

Lâu Mịch nghiêm túc giảng bài cho nàng, Trì Lẫm cũng hiểu rất nhanh, thậm chí có thể suy một ra ba.

"Ngươi không phải học rất tốt sao." Lâu Mịch ngạc nhiên nàng lại thông minh như vậy, "Trước kia không làm tốt chắc chắn là tâm tư không tập trung thôi."

Trì Lẫm áy náy gật gật đầu.

Lâu Mịch nhìn nàng, hạ giọng hỏi: "Là vì nghĩ đến chuyện của ta sao?"

Trì Lẫm trầm mặc một lát, rồi lại gật đầu.

"Chúng ta chat WeChat, ta đã nghe hết toàn bộ một lần rồi." Lâu Mịch tựa lưng vào ghế nói, "Nghe như thể đang nghe chuyện của người khác, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, chúng ta...... rất ân ái. Ngươi rất cưng chiều ta, ta cũng rất ỷ lại ngươi. Trì Lẫm, chúng ta thật sự rất yêu nhau. Thực xin lỗi, ta vậy mà quên mất rồi."

Dưới ánh đèn, có thể thấy rõ nước mắt trong hốc mắt Trì Lẫm đang ngưng tụ.

Nàng đang cố gắng giữ cho giọng nói mình không run rẩy:

"Không phải lỗi của ngươi......"

Lâu Mịch nắm tay Trì Lẫm, tách ngón tay nàng đang siết chặt ra, giúp nàng thả lỏng một chút.

"Ta có thể ôm ngươi một cái không?" Lâu Mịch hỏi.

Trì Lẫm cắn môi, dùng sức gật gật đầu.

Lâu Mịch dang tay ra, có chút vụng về ôm lấy nàng vào lòng.

Cơ thể Trì Lẫm so với tưởng tượng còn mỏng manh hơn, nhỏ nhắn gầy gò.

Nhưng khoảnh khắc ôm nàng vào lòng, Lâu Mịch lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Tựa như đang ôm lấy bảo vật vô giá của chính mình vậy.

Trì Lẫm trong lòng nàng khóc không thành tiếng, Lâu Mịch vuốt lưng nàng, vuốt tóc, kiên nhẫn giúp nàng bình phục.

Nếu có thể nhớ lại thì tốt biết mấy.

Lâu Mịch nghĩ, yêu một người như Trì Lẫm, hẳn là rất hạnh phúc đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...