[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn

Chương 111. Chiến đội Cửu Thiên chắc chắn thua.



Mẹ Ngụy nhìn thấy Lâm Tiểu Chí xuất hiện, theo bản năng nắm chặt tay vịn xe lăn.

"Chước Ngưng không có việc gì." Lâm Tiểu Chí vén mái tóc rối đang vướng trước trán, trông gọn gàng hơn không ít, "Nàng hiện tại đang ở bệnh viện, chỉ là có chút vết thương ngoài da với lại phát sốt, không có gì nghiêm trọng. Ta bây giờ đến đón ngài đi thăm nàng."

Thấy vẻ mặt Lâm Tiểu Chí không giống như đang an ủi nàng qua loa, trái tim lo lắng cả ngày của mẹ Ngụy cuối cùng cũng có chút tin tức.

"Ta vẫn là ở nhà chờ nàng về đi."

"A di, không dối gạt ngài, tình hình hiện tại có hơi nguy hiểm, Chước Ngưng không yên tâm để ngài một mình ở nhà, cố ý bảo ta tới đón ngài." Lâm Tiểu Chí cùng Ngụy Chước Ngưng đã bàn bạc từ trước, để Ngụy Chước Ngưng video call tự mình nói với mẹ nàng.

Lúc này Ngụy Chước Ngưng đã hoàn toàn lui sốt, đang trên đường đến nhà Lâu Mịch, nàng nói với mẹ nàng cứ đi cùng Tiểu Chí là được.

Mẹ Nguỵ từ sau khi liệt nửa người dưới thì rất ít ra ngoài, lòng tự trọng ngăn trở, cũng không muốn để người khác thấy bộ dạng chật vật của mình.

Nhưng Lâm Tiểu Chí hoàn toàn không khiến nàng cảm thấy áp lực ở phương diện này, suốt hành trình luôn giữ thái độ lễ phép mỉm cười và kiên nhẫn, cẩn thận đưa nàng lên xe.

Ba ba của Lâm Tiểu Chí tự mình lái xe đưa các nàng đến nhà Lâu Mịch trước, mẹ Lâm ngồi ở ghế phụ, bọn họ cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì trước nay con gái vẫn có ý kiến riêng, nay nói muốn tới nhà bằng hữu ở một thời gian, bọn họ cũng không gặng hỏi.

Họ tin tưởng con gái mình chắc chắn có lý do riêng.

Nhà Lâu Mịch có rất nhiều phòng, trên lầu còn có một tầng gác mái.

Trước khi bạn bè thân thích đến, Lâu Mịch thuê AI quản gia dọn sạch tất cả các phòng, mua thêm nệm gối chăn chiếu, cùng Trì Lẫm dọn dẹp lại phòng ngủ đâu ra đấy.

Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện vội vàng trở về, Lâu Mịch liền biết bọn họ muốn hỏi gì:

"Trước cứ đừng nói, tóm lại gần đây ta cùng Tiểu Lẫm gặp phải chuyện phiền toái, hai người các ngươi nếu có thể không đến công ty thì đừng đi, nếu thật sự phải đi thì ta thuê vệ sĩ, để họ đi cùng các ngươi. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được hành động một mình."

Những lời tương tự Lâu Mịch cũng truyền đạt tới tất cả người thân, ai nấy đều biến sắc, có phần sợ hãi.

Nhưng vì thái độ của Lâu Mịch vừa dịu dàng vừa cực kỳ kiên định có lực, kín đáo sắp xếp mọi thứ, cũng phần nào giảm bớt sự lo lắng.

Phía cảnh sát cũng đã cử người nằm vùng ở khu Trường Tuấn hoa viên, hơn nữa bản thân khu dân cư đã có hệ thống an ninh, A Bảo và Tiểu V nếu thật sự muốn ra tay, chắc hẳn phải phái cả một đội quân đến.

Vì việc này ảnh hưởng đến sinh hoạt của người thân, Lâu Mịch cùng Trì Lẫm đều cảm thấy rất áy náy.

Mặc dù mọi người hoàn toàn không trách các nàng, dù sao cũng là vì sự an toàn tính mạng mà suy xét, mọi người ở cùng một chỗ còn có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng Lâu Mịch vẫn chủ động mở nhóm, nhét bao lì xì cho mọi người.

Ngụy Chước Ngưng cùng mẹ nàng vừa mở lì xì ra, tim thiếu chút nữa đập không đều.

Ngụy Chước Ngưng: "Đây là... Mấy cái số 0?"

Lâm Tiểu Chí ngồi bên cạnh lột cam cho nàng ăn, tiện thể liếc sang một cái ánh mắt "Nhìn ngươi xem, chẳng có tiền đồ gì cả".

Mẹ Ngụy cùng Ngụy Chước Ngưng ở tại gác mái, Lâm Tiểu Chí lên đó cùng các nàng.

Tầng gác mái này hoàn toàn không thấp, từ mặt đất đến nóc cũng cao hơn hai mét, hơn nữa Lâu Mịch và Trì Lẫm đã dọn dẹp nơi này thành một không gian rất rộng rãi thoáng mát, còn mát mẻ thoải mái dễ chịu hơn cả khu nhà cấp thấp mà họ từng ở.

Mẹ Ngụy hoàn toàn không cảm thấy mình đang đến tị nạn, Lâu Mịch suốt ngày chiêu đãi ăn ngon uống tốt phục vụ tận tình, còn tự mình tìm lãnh đạo nhà máy của các nàng để giải thích tình hình, xin nghỉ nửa tháng.

Lãnh đạo cũng thực sự thông tình đạt lý, đơn nghỉ phép cũng được duyệt, mẹ Ngụy thấy trong khu nhà suốt ngày đều có người mặc đồ đen tuần tra, dưới lầu lại là tiếng nói chuyện rôm rả của một đám thanh niên, cảm giác hoảng loạn ban đầu cũng dần dần biến mất.

Con gái thực sự không bị thương gì, chỉ là chịu một trận kinh hách lớn.

May mắn nàng trời sinh tính cách lạc quan rộng rãi, lại có Lâm Tiểu Chí bầu bạn, rất nhanh đã hồi phục tinh thần.

Chỉ là dính với Lâm Tiểu Chí một bước cũng không rời, Lâm Tiểu Chí đi đến đâu, nàng liền theo đến đó.

Ngay cả ánh mắt cũng không rời khỏi người nàng lấy một phút đồng hồ.

Tất cả những điều này, mẹ Ngụy đều thu hết vào mắt.

Chước Ngưng nhà nàng từ nhỏ chính là một đứa con gái độc lập.

Bảo bối nhà người khác đều ở bên cha mẹ làm nũng, bảo bối nhà nàng đã bắt đầu mua thực phẩm nấu cơm, gánh vác cả gia đình.

Càng vừa đi học vừa làm thêm, vừa đọc sách vừa phải thức đêm viết tiểu thuyết, kiếm tiền để bổ sung gia dụng cho mẹ mình.

Đây vẫn là lần đầu tiên mẹ Ngụy phát hiện, hoá ra con gái cũng có mặt đặc biệt trẻ con.

Vốn dĩ Tiểu Lâm định ngủ ở thư phòng dưới lầu, nhường toàn bộ gác mái cho hai mẹ con, nhưng Ngụy Chước Ngưng không chịu rời nàng, muốn nàng ở lại.

Lâm Tiểu Chí đương nhiên cũng muốn ở cùng nàng.

Gác mái bỏ thêm cái nệm, Ngụy Chước Ngưng cùng Lâm Tiểu Chí ngủ chung, mẹ Ngụy ngủ ở trên giường.

"Lần sau, vô luận phát sinh tình huống như thế nào, tuyệt đối không thể lại đẩy ta ra ngoài nữa."

Một tối nào đó, Ngụy Chước Ngưng tưởng mẹ nàng đã ngủ, chủ động ôm lấy Lâm Tiểu Chí, nức nở trong lòng ngực Lâm Tiểu Chí, an tĩnh rơi nước mắt, khẽ nói một câu như vậy.

Dưới ánh đèn yếu, Lâm Tiểu Chí mỉm cười vuốt ve mặt Ngụy Chước Ngưng, giúp nàng lau nước mắt.

"Ta lúc đó không phải tình thế cấp bách sao, không suy nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ nghĩ đến việc ngươi có thể bình an vô sự."

"Cho ta xem vết thương sau lưng ngươi."

"Thôi mà."

Ngụy Chước Ngưng không đùa giỡn với nàng, kiên trì muốn xem.

Lâm Tiểu Chí đành phải đầu hàng.

Vết thương sau lưng là nàng để lại khi trốn thoát từ cửa nhà họ Ngụy, vết khâu hai mũi không tính nông.

Mấy ngày qua, khi vén áo ngủ lên nhìn thấy, vẫn trông đáng sợ ghê người như cũ.

Thân thể tốt đẹp như vậy, lại thêm một vết thương đáng sợ như thế.

Ngụy Chước Ngưng muốn chạm vào, rồi lại không dám, ngón tay lơ lửng trên vết thương không ngừng run rẩy.

"Sao lại khóc? Đã nói không cho ngươi xem rồi." Lâm Tiểu Chí xoay người vẫn gây ra chút cảm giác đau đớn, nhưng vì không muốn con thỏ ngốc này khổ sở, nàng cắn răng không lộ ra chút vẻ mặt đau đớn nào, chỉ mỉm cười với nàng.

"Ta muốn xem." Ngụy Chước Ngưng nói, "Ta phải nhớ kỹ, ta cả đời cũng không thể quên nó."

Lâm Tiểu Chí lần đầu tiên nhìn thấy Ngụy Chước Ngưng như vậy.

Trưởng thành, nghiêm túc và thành kính.

Nước mắt còn đọng, nhưng Lâm Tiểu Chí từ khuôn mặt và đôi mắt của nàng, nhìn thấy chính là một loại sự kiên định thoát thai hoán cốt.

Mang theo một loại sức mạnh có thể giao phó.

Ngụy Chước Ngưng chủ động mà cẩn thận hôn Lâm Tiểu Chí, dù mẹ nàng ở phía sau, nàng cũng không sợ.

Bởi vì người trước mắt này, là người đời này kiếp này nàng đều muốn ở bên cạnh.

Thực ra mẹ Ngụy không ngủ, mẹ nàng đều nghe được.

Mẹ Ngụy quay lưng về phía con gái, vui mừng mỉm cười.

Hài tử bỗng nhiên tự trưởng thành.

.

Hơn nửa tháng sau, phía A Bảo bên kia không còn động tĩnh gì nữa.

Có lẽ vì lời cảnh cáo của Trì Lẫm và Lâu Mịch, cũng có khả năng vì sự bố trí chu đáo chặt chẽ của các nàng khiến đối phương không có cơ hội, tóm lại là gió êm sóng lặng.

Bằng hữu người thân vẫn ở tại Trường Tuấn hoa viên, những người cần làm việc cũng lục tục bắt đầu đi làm.

Vệ sĩ 24 giờ bảo hộ sự an toàn của mọi người, A Thấu bên kia mang chút tin tức trở về cho Lâu Mịch.

Máy bay không người lái đã định vị được vị trí đại khái, tuy nhiên vì máy bay không người lái đã chìm xuống đáy biển mấy tháng, muốn vớt lên hoàn chỉnh và khôi phục dữ liệu, kết quả có khả năng sẽ không lý tưởng lắm.

Lâu Mịch lại chuyển một trăm vạn qua: "Dù thế nào đi nữa, xin ngài tận lực."

A Thấu nhanh chóng hồi âm: "Yên tâm đi Lâu tổng, nếu cuối cùng ta không thể làm ngài hài lòng, tất cả tiền ta đều sẽ nguyên số hoàn lại. À đúng rồi, có người trả giá lớn đào chủ lực của chiến đội Gamer A Bảo và Tiểu V, chuyện này ngài có biết không?"

Lâu Mịch: "Biết, chính là ta làm."

A Thấu cười cười: "Vậy không sao, một lúc sau ta lại báo cáo tiến độ với Lâu tổng."

"Được."

Trước đây khi Lâu Mịch suy xét chuyện xuất ngũ, cũng đã bắt tay gầy dựng ra công ty điện tử thể thao của mình.

Công ty đã đăng ký và bắt đầu chiêu binh mãi mã ban đầu, nhưng vì muốn đánh tốt mùa giải cuối cùng này, Lâu Mịch vẫn luôn không đầu tư nhiều tâm trí cùng sức lực.

A Bảo bên này náo loạn, nàng nhân cơ hội này đưa công ty lên quỹ đạo.

Một khoảng thời gian gần đây, ngoài việc tập luyện cần thiết hàng ngày để chuẩn bị cho mùa giải mới, Lâu Mịch vẫn luôn dành thời gian điều hành công ty mới.

Mấy năm nay Lâu Mịch đánh chuyên nghiệp kiếm được tiền cơ bản không tiêu hết.

Nhà ở thì do lão ba lo, xe cũng là Bành Tử Viện tặng, nàng lại là trạch nữ (ở nhà suốt ngày), trong tài khoản ngân hàng tồn bao nhiêu tiền, hai ngày trước nàng mới đi xem sơ qua mới biết.

Đừng nói đào chủ lực của chiến đội Gamer, chính là mua cả câu lạc bộ của bọn họ cũng chẳng vấn đề gì.

Tuy nhiên Lâu Mịch cũng không muốn làm như vậy, như thế sẽ không còn thú vị.

Lâu Mịch muốn ở trận đấu mùa hạ tự mình lên sân giải quyết A Bảo cùng Tiểu V, để nàng nếm đến cái gì gọi là thất bại tâm phục khẩu phục, để nàng tự thấy sỉ nhục mà lăn ra khỏi sân thi đấu chuyên nghiệp.

Nếu nàng da dày tiếp tục ở lại cũng không phải chuyện xấu, sau này bất cứ khi nào trong thi đấu gặp được nàng, bất kể nàng thuộc chiến đội nào, Lâu Mịch gặp một lần đánh một lần.

Nàng cùng A Bảo coi như 'kết hạ' (kết duyên, gắn bó => ý mỉa mai) nơi núi rừng vậy.

Ngoài việc đạp đổ con đường chuyên nghiệp của nàng, Lâu Mịch còn phải tự tay đưa nàng vào tù, để nàng vì hành vi tùy ý làm bậy của mình trả giá tương ứng.

Kết quả phân bảng trận đấu mùa hạ đã ra.

Không biết có phải sự sắp xếp của trời cao hay không, mà chiến đội Cửu Thiên và Gamer nơi A Bảo cùng phân ở bảng R, hơn nữa vòng đầu tiên liền gặp nhau.

Tin tức vừa ra tới, các võng hữu kích động vạn phần.

【Trời ạ! Trận đầu thi đấu chính là trận chung kết trong mơ rồi! Năm nay mùa hạ náo nhiệt nha!】

【Tạ Bất Ngư vẫn sẽ tham gia thi đấu sao? Nàng không phải bị thương sao?】

【Nàng bị thương còn có Lẫm thiếu chủ, hơn nữa trước đó Lâu tỷ tỷ đã từ đội hai tuyển chọn hai thành viên lên, chính là để không giẫm vết xe đổ, có gì bất ngờ thì có người lập tức có thể thay thế, mọi người không cần lo lắng.】

【Oa, Lẫm thiếu chủ cũng ra trận, tiền nhiệm cùng đương nhiệm sẽ quyết đấu trên sân! Ta sắp kìm nén không nổi trái tim nhỏ kích động này rồi!】

【Lầu trên đừng nói bậy được không? Năm đó Lâu tỷ tỷ ở tầng ba Tuyết Vực Thần Động, trước mặt toàn thế giới từ chối A Bảo, chuyện này ngươi quên rồi à?】

【Người theo đuổi cũng có thể tính là tiền nhiệm? Định nói chuyện buồn nôn sao?】

【Cái gì tiền nhiệm đương nhiệm, ăn nói sạch sẽ một chút, Lâu tỷ tỷ của chúng ta chỉ có đương nhiệm không có tiền nhiệm, A Lẫm là mối tình đầu của nàng, ok?】

【Đệch? Nói hay đó, nói giống như A Bảo của chúng ta nhất định phải nhào tới dính Lâu tỷ tỷ nhà ngươi vậy. A Bảo cũng đã rời khỏi Cửu Thiên, các ngươi còn muốn thế nào?】

【Có thể đừng buộc chặt A Bảo nữa được không? Buông tha nàng một chút được không?】

【Rốt cuộc là ai nhắc tới nàng? Có mắt thì ngẩng lên mà nhìn, rốt cuộc là ai đang buộc chặt ai? Ngươi cho rằng có người nguyện ý nhắc nàng chắc?】

Trận đấu còn chưa bắt đầu, fan của Lâu Mịch và A Bảo đã ồn ào náo nhiệt trên mạng rồi, thậm chí các nền tảng giải trí lớn đều bị ảnh hưởng theo.

Trước kia khi hai bên tranh cãi, đương nhiên người ủng hộ Lâu Mịch vẫn chiếm đa số.

Bây giờ không chỉ có fan cuồng của Lâu Mịch, còn có những người ủng hộ nhiệt tình Trì Lẫm, cùng với fan CP Tuyết Đồ Ăn và fan CP Lẫm Tuyết với sức chiến đấu mạnh mẽ, đã ép fan của A Bảo phải co rúm lại.

Gần đây mọi người đều có nghe nói về việc Lâu Mịch và Trì Lẫm bị kẻ bắt cóc tấn công, danh tính thực sự của kẻ đó vẫn chưa rõ ràng.

Trên mạng vẫn luôn có người ám chỉ, những kẻ bắt cóc đó là do A Bảo xúi giục, cho nên ấn tượng của các võng hữu đối với A Bảo lại một lần nữa suy giảm.

Những bê bối trong quá khứ của A Bảo đều bị đào lên không sót mảnh nào, bao gồm việc nàng từng tiềm quy tắc với huấn luyện sinh Gamer, ngủ với fan, đánh giả thi đấu, để Tiểu V thay nàng phát sóng trực tiếp...

Những việc này vừa bị bóc ra, fan club của A Bảo đã mất một số lượng lớn fan, một làn sóng fan hóa anti, thậm chí cả những fan cứng cũng phải leo tường.

Trên mạng có kẻ giả mạo A Bảo, thật ra là A Thấu đội lốt, nàng nhận tiền của Lâu Mịch, rồi âm thầm làm đủ trò, phục vụ toàn diện.

Chỉ cần kim chủ vui vẻ thì nàng cũng vui vẻ, đây chính là phần tặng kèm nhỏ cho kim chủ.

A Bảo cũng đang chuẩn bị cho trận đấu với Cửu Thiên, mỗi ngày đều luyện tập đến tận khuya.

Dù luyện đến mấy giờ, Tiểu V đều ở bên cạnh nàng.

Nàng muốn cầm di động xem thử, Tiểu V không cho.

"Sao vậy?" A Bảo hỏi nàng, "Trên mạng có người đang mắng ta?"

Tiểu V không nói lời nào.

A Bảo duỗi tay vào túi áo Tiểu V mò, bị nàng một phen đè lại.

"Đừng xem." Tiểu V nói, "Trước thi đấu, giữ vững tâm thái là quan trọng nhất."

A Bảo gạt tay nàng sang một bên, không nói một lời lấy điện thoại ra, lướt xem.

Tiểu V nhìn nàng bất đắc dĩ cắt thành kiểu tóc ngắn, trầm mặc.

"Ta còn tưởng là chuyện gì." A Bảo ném điện thoại trở về, "Nói đều là sự thật thôi. Bất quá có thể đem những việc này đều đào ra, Lâu Mịch kia thật tìm được nhân vật lợi hại rồi đấy."

A Bảo cười cười, Tiểu V vén mái tóc trước trán nàng lên, xem vết thương của nàng.

"Còn đau không?"

A Bảo ngẩng đầu nhìn nàng: "Không đau."

"Ta có thể ôm ngươi một cái không?"

A Bảo không nói chuyện, Tiểu V liền ôm lấy nàng.

"Ngươi thay ta giết Trì Lẫm đi." A Bảo ở trong lòng ngực nàng bình tĩnh mà nói, "Trì Lẫm chết rồi, Lâu Mịch có phải sẽ thống khổ cả đời không?"

"Giết người, là phải ngồi tù cả đời đấy."

"Ngươi sợ sao?"

Tiểu V trầm mặc.

Cùng ngày thi đấu, sáng sớm Lâu Mịch cùng Trì Lẫm liền xuất phát đến tòa nhà phát sóng trực tiếp.

Hôm nay như mọi khi có vệ sĩ đi theo các nàng toàn bộ hành trình, Tạ Bất Ngư, Phù Đồ, Hỗ Hỗ và Trác Cảnh Lam cũng đều có mặt trên xe.

"...... Trước tiên đánh chết A Bảo. Chỉ cần A Bảo vừa chết, đội các nàng liền tan, Tiểu V không có tính công kích gì, hoàn toàn không cần sợ nàng. Đây là cơ sở chiến thuật căn bản nhất, chúng ta có thể nghĩ tới, đối phương khẳng định cũng là nghĩ như vậy."

Ánh mắt Lâu Mịch cùng các đồng đội va chạm với nhau, cười.

Tạ Bất Ngư tuy nói thế nhưng thực ra rất tự tin, trình độ của A Bảo và Tiểu V thế nào, các nàng đều hiểu rõ.

Lợi hại thì có lợi hại, nhưng bên các nàng có Lâu Mịch, hiện tại lại thêm Trì Lẫm, treo đối phương lên đánh cũng không vấn đề.

Trì Lẫm ngồi sát vai cạnh Lâu Mịch, nói nhỏ vào tai nàng: "Bất quá, Bệ Hạ, ngươi không sợ các nàng sẽ sử dụng thủ đoạn trong quá trình thi đấu sao? Im lặng lâu như vậy, nếu là ta, chắc chắn sẽ tạo một đòn bất ngờ vào thời điểm thi đấu."

Lâu Mịch: "Làm trò trước mặt toàn thế giới?"

"Có gì mà không thể? Dù có bị quay phim chụp ảnh, đổi một thân thể mới là xong. Đối với các nàng mà nói, không có tổn thất gì cả." Trì Lẫm cúi mắt xuống, giọng nói lại càng thấp,

"Nếu Bệ Hạ đồng ý, ta có thể ám sát A Bảo bất cứ lúc nào."

Trì Lẫm cũng không nói khoe khoang, năng lực ám sát của nàng phi thường xuất chúng, chỉ là xã hội hiện đại có pháp luật ràng buộc, thêm nữa Lâu Mịch vốn là người hiện đại nên tự nhiên có đạo đức ràng buộc, Trì Lẫm không xúc động hành sự, chính là sợ Lâu Mịch sẽ không thoải mái.

Lâu Mịch trầm mặc một lát, lắc đầu.

"Ta không thể thuyết phục bản thân giết người. Ta và A Bảo có bất đồng, nhưng ta làm không được việc đó. Hơn nữa giết người, ngươi nhất định sẽ bị cảnh sát truy nã, cả đời này sẽ không có ngày yên tĩnh."

Trì Lẫm vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, ý bảo mình hiểu.

Một khi đã như vậy, Trì Lẫm chỉ có thể dùng biện pháp khác ôn hòa hơn.

Động thủ trong lúc phát sóng trực tiếp, thật là thời cơ tốt nhất.

Có nguy hiểm, nhưng Lâu Mịch không thể không đi.

"Trận chiến này ta nhất định phải đánh." Lâu Mịch nói, "Nếu lần này ta lùi bước, còn lần sau nữa thì sao? Chỉ cần nàng muốn, nàng có thể mãi mãi đặt chướng ngại ở đâu đó, khiến ta không dám giao phong trực tiếp với nàng. Cứ như vậy, mục đích của nàng mới thực sự đạt được."

Trì Lẫm nắm tay nàng, nói: "Ta hiểu rồi, Bệ Hạ. Ta đã dự đoán được bọn họ sẽ xuất hiện theo cách nào. Lần này nếu bọn họ hiện thân cũng tốt, ta sẽ bắt hết bọn họ trong một lưới, dứt điểm hậu hoạn."

Lâu Mịch tính tính ngày: "Cho nên, hôm nay là......"

"Không sai." Trì Lẫm đem kế hoạch của nàng nói cho Lâu Mịch, Lâu Mịch không quá tán đồng:

"Quá nguy hiểm, ngươi một mình......"

"Chuyện này nhất định phải do ta làm, bọn họ cũng là bị ta đưa đến thời đại này. Thời đại này không nên chấp nhận những kẻ hung ác như bọn họ."

Lâu Mịch thật sự không yên tâm, liên hệ cảnh sát, lại còn muốn điều toàn bộ người của công ty bảo an đến.

Trì Lẫm khuyên nàng: "Người quá nhiều ngược lại bất lợi, ai biết hai người kia sẽ hóa trang thành ai ẩn nấp xung quanh chúng ta? Hơn nữa hôm nay bọn họ nhất định sẽ ra tay, đây là cơ hội tốt nhất để giải quyết bọn họ một lần. Bệ Hạ, việc này ngươi nghe ta, tuyệt đối không sai."

Lâu Mịch đương nhiên biết Trì Lẫm là tướng quân, đã dẫn dắt quân đội trải qua vô số chiến dịch tàn khốc quy mô lớn, nghe qua kế hoạch của nàng, cũng cảm thấy rất tinh diệu.

Chỉ là......

"Ta sợ ngươi sẽ bị thương."

Trì Lẫm cười lắc đầu: "Ta không sợ bị thương, chỉ sợ không có cơ hội một kích trúng đích. Yên tâm, Bệ Hạ, vô luận như thế nào ta đều sẽ vì ngươi mà quý trọng bản thân. Chuyện này ta nhất định sẽ làm tốt."

.

Bên ngoài tòa nhà phát sóng trực tiếp như thường lệ có rất nhiều người ủng hộ, thậm chí vì sự kiện A Bảo gây kích thích, còn nhiều hơn so với ngày thường.

Tiếng hò reo ủng hộ vang trời khiến Lâu Mịch tập trung lực chú ý hơn, cũng càng có ý chí chiến đấu hơn.

Chiến đội Gamer tới phòng phát sóng trực tiếp, A Bảo nhìn lướt qua đội viên xuất chiến hôm nay của Cửu Thiên: Cao Lầu Mịch Tuyết, Tạ Bất Ngư, Phù Đồ, Lẫm.

Khóe miệng nàng mang theo ý cười, bắt đầu bước vào giai đoạn chuẩn bị trước trận chiến.

"Tiểu V hôm nay không lên sân khấu?" Trác Cảnh Lam nhìn thấy cách bài binh bố trận bên kia, có chút nghi hoặc.

Lâu Mịch cùng Trì Lẫm nghe thấy câu này, rõ ràng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.

Tiểu V không lên, nhất định là đang âm thầm thao túng mọi thứ, nhưng ý đồ của các nàng quá rõ ràng.

Cảnh sát đã đến, ngồi ngay trong phòng phát sóng trực tiếp, tất cả nhân viên khả nghi vào phòng phát sóng trực tiếp đều sẽ bị yêu cầu kiểm tra.

Cảnh sát ở chỗ này, nhân viên công tác cũng vây quanh các nàng, ngoài phòng phát sóng trực tiếp là đội bảo an tòa nhà cùng vệ sĩ do Lâu Mịch thuê tới.

Nơi này được bảo vệ ba lớp trong ba lớp ngoài, mọi người trong chiến đội Cửu Thiên có phần an tâm, có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào trận đấu.

Trác Cảnh Lam cùng nhân viên công tác, cùng với Hỗ Hỗ và hai thành viên thay thế khác không lên sân khấu ngồi ở khu vực quan chiến của phòng phát sóng trực tiếp, chỉ cách Lâu Mịch các nàng một tấm kính.

Hỗ Hỗ không rõ gần đây xảy ra chuyện gì, nhưng trong khoảng thời gian ở nhà Lâu Mịch đã nghe Tạ Bất Ngư các nàng kể đại khái, không khỏi có chút sợ hãi.

Máy lạnh trong phòng phát sóng trực tiếp được bật đủ mạnh, giữa mùa hè vốn nên thoải mái, nhưng Hỗ Hỗ cảm thấy cả người run rẩy, không nhịn được đội mũ len lên đầu, che kín cả đầu.

Trác Cảnh Lam hỏi hắn: "Khẩn trương sao?"

Hỗ Hỗ cười cười: "Còn ổn."

Hắn thấy một góc phòng phát sóng trực tiếp đặt một vật lạ, chỉ cho Trác Cảnh Lam:

"Lam tỷ, cái đó là gì vậy?"

"Ta cũng không biết, Lâu tổng nói muốn đặt, nhân viên công tác cũng đồng ý. Tùy nàng thôi, có thể cảm thấy trong phòng quá nóng?"

Hỗ Hỗ nhịn không được lại run lập cập.

Trước trận đấu, Lâu Mịch gọi điện cho A Thấu.

"Có thể làm được không? Cắt tín hiệu phát sóng trực tiếp bên chúng ta, chỉ cần 10 giây thôi."

"Được." A Thấu nói, "Đừng nói 10 giây, 1 phút cũng được."

"...Được, thời gian càng dài càng tốt, cảm ơn."

Trận đấu thu hút sự chú ý của bốn phương tám hướng sắp bắt đầu, đội viên hai đội xuất hiện trong hai khung nhỏ ở hai bên màn hình phát sóng trực tiếp.

Ngay sau đó phó bản được chọn xong, khi bốn chữ "Tuyết Vực Thần Động" xuất hiện trên màn hình phát sóng trực tiếp, làn đạn trực tiếp bùng nổ bay lên.

【Trời ơi ta thật xấu hổ thay các nàng! Hoạt động Tái Chiến Giang Hồ là cố ý hay là cố ý hay vẫn là cố ý?!】

【Nơi này... Không phải năm đó A Bảo tỏ tình với Lâu Mịch rồi bị từ chối ở chỗ này sao?】

【Đúng vậy, cũng là nơi Lâu Mịch và Trì Lẫm lập kỷ lục mới.】

【 Tóm lại, là một chỗ thần kỳ...... 】

【Thật đúng là số phận trêu ngươi, các nàng sắp phải kết thúc ân oán tại đây.】

【 Cửu Thiên tất thắng Cửu Thiên tất thắng Cửu Thiên tất thắng Cửu Thiên tất thắng! 】

【Lẫm thiếu chủ quân lâm thiên hạ! Lâu tỷ tỷ thống nhất giang hồ!】

......

A Bảo cùng các đội viên Gamer xuất hiện tại Tuyết Vực Thần Động, nàng nhìn cửa động màu lam sẫm, ký ức cũ trong đầu cuồn cuộn không ngừng.

"A Bảo?" Đội viên nhắc nhở nàng tập trung.

A Bảo gật gật đầu, phát động kỹ năng tăng tốc, cùng toàn đội tiến vào động.

Trận thi đấu đối đầu giữa hai đội oan gia ngõ hẹp này cũng không khiến bên nào nóng vội, Cửu Thiên và Gamer thể hiện sự cẩn thận còn sâu hơn bình thường.

Bắt đầu từ tầng thứ nhất, hai bên đều có cơ hội mở giao tranh, nhưng không ai có hành động tùy tiện.

Chỉ là một vài cuộc thử nghiệm không đau không ngứa.

Khi mọi người đều cảm thấy hai bên sẽ giữ thế cho đến tầng thứ ba mới quyết chiến, thì Cao Lầu Mịch Tuyết đột ngột phát động tập kích!

Nàng dùng thương lửa tiễn pháp sư của Gamer ra khỏi đội ngũ, chỉ trong nháy mắt!

【 A a a a Lâu tỷ tỷ đúng là Lâu tỷ tỷ! Vĩnh viễn không để lộ sơ hở! 】

【 Ta suýt nữa làm gà gáy luôn! 】

Pháp sư bị lạc đàn, bị Cao Lầu Mịch Tuyết và Phù Đồ chặn đường truy kích, người của Gamer kéo tới cứu viện.

A Bảo đi ở cuối đội hình, toàn bộ Gamer đều đang nghĩ cách cứu pháp sư, phía sau trống rỗng, Tạ Bất Ngư và Lẫm nắm bắt cơ hội từ sau đánh úp tới, chuẩn bị đánh chết A Bảo.

Ngay khi Tạ Bất Ngư kích hoạt buff, A Lẫm có một cảm giác phi thường bất an, khiến nàng kéo Tạ Bất Ngư lại.

"Không đúng, các nàng......"

Còn chưa nói xong, đội viên Gamer khác từ trên trời bay xuống, vừa vặn vây chặt hai người vào giữa.

Gamer cũng không cứu viện đồng đội!

Cao Lầu Mịch Tuyết đoạt được Nhất Huyết, đánh chết pháp sư Gamer!

Nhưng Gamer đã từ bỏ hắn, bọn họ từ sớm đã định dùng một đổi hai!

Hai phút trước.

Các đồng đội muốn lao ra cứu người, nhưng bị A Bảo ngăn lại.

Đây là bẫy rập, nàng quá hiểu chiến thuật của Cao Lầu Mịch Tuyết.

A Bảo cười nói: "Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau. Mục tiêu của các nàng chính là ta. Đuổi theo chính là trúng kế của nàng. Không cần truy đuổi, tự nhiên sẽ có con mồi tự động đến cửa."

Lâu Mịch từng xem nàng như một đệ tử cực kỳ tài hoa, đã dốc hết lòng truyền thụ.

Huống chi nàng từng ái mộ Lâu Mịch, nên tự nhiên đem tất cả những gì Lâu Mịch dạy đều khắc ghi trong lòng.

Không ngờ hôm nay lại trở thành vũ khí sắc bén để phản kích.

Tạ Bất Ngư dùng hết sức mới hộ tống được Lẫm ra ngoài, nhưng bị đối phương đánh chết.

Cửu Thiên mất đi vú em (support), rơi vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi!

A Bảo tự tin đã thấu hiểu chiến thuật của Lâu Mịch, sau khi đánh chết Tạ Bất Ngư, nàng tiếp tục truy kích Lẫm!

Lẫm chỉ còn lại chút máu, lại bị ba người vây công, nếu để bị bắt, thì thất bại của Cửu Thiên trong trận đầu tiên sẽ định sẵn!

A Bảo vốn cũng bị thắng lợi trước mắt kích động đến cả người nóng lên, nhưng đột nhiên cảm thấy một sát khí, khiến nàng lập tức dừng lại.

"Không đúng, đừng đuổi theo!" A Bảo lập tức giữ chặt hai đồng đội lại.

"Sao vậy?"

"Không ổn." A Bảo nhìn về phía những chỗ tối sâu xung quanh, có một loại cảm giác hơi thở của kẻ đi săn quen thuộc đang lượn quanh.

"Lẫm cũng là mồi nhử," A Bảo hiểu ra. "Phù Đồ không hành động cùng Cao Lầu Mịch Tuyết, nàng đang chờ đợi cơ hội diệt đoàn. Lẫm máu càng ít, càng có thể bung ra sát thương cao. Nếu chúng ta tiếp tục truy đuổi, chỉ sợ sẽ bị một chiêu lật bàn. Đừng vội, còn rất nhiều thời gian."

"Đối phương không mắc mưu." Phù Đồ từ sau thạch nhũ nhô đầu ra, chỉ thấy Lẫm mà không thấy kẻ địch truy kích.

Lẫm đi đánh quái hồi máu, Cao Lầu Mịch Tuyết cũng đã trở lại.

"Xem ra trận này, định là một hồi đánh giằng co."

A Bảo đã dự đoán trước, loạt sự kiện vừa rồi sẽ khiến Lâu Mịch tâm phiền ý loạn, nóng vội ra tay.

Không ngờ tới nàng vẫn là cái người khiến người ta kính sợ kia — Cao Lầu Mịch Tuyết, vô cùng trầm ổn, hoàn toàn không mắc mưu.

Hai bên ngươi tới ta đi, bất kể là từ thao tác hay là chiến thuật mà nói, đều là tiêu chuẩn đỉnh cấp thế giới, cho dù là fan ai, xem đến cũng đều hô to đã ghiền.

Bình luận viên nói đến nước miếng văng tứ tung, có lúc tốc độ nói chuyện thậm chí còn theo không kịp tốc độ thao tác của các nàng.

Trận tái đấu đầu tiên của mùa hạ đã thực sự đạt đến độ xuất sắc của một trận chung kết.

【Cửu Thiên trước sau mạnh mẽ như một, nhưng điều khiến ta ngạc nhiên chính là Gamer dường như cũng không kém cạnh bao nhiêu. Hai bên nhìn qua thực sự thế lực ngang nhau.】

【Người lầu trên đừng tự lừa mình dối người, rõ ràng là A Bảo chiếm được tiện nghi từng là đồ đệ của Lâu tỷ tỷ, đúng không?】

【Đúng vậy, ta đều thấy rõ, tất cả chiến thuật của Lâu tỷ tỷ đều bị nàng nhìn thấu.】

【Từ việc A Bảo hóa giải chiến thuật của Lâu tỷ tỷ là có thể thấy được, lúc ấy Lâu tỷ tỷ thật sự không hề giữ lại mà dốc lòng dạy nàng, ai mà ngờ được đâu, từng là tiểu đồ đệ lại lợi dụng hết thảy để phản kích sư phụ, nếu là ta, tâm cũng đã tan nát rồi.】

【A Bảo thật sự quá vô lương tâm! Chính là bạch nhãn lang!】

【Sư môn bất hạnh a!】

【#A Bảo cút khỏi giới esports thực tế ảo# đề tài này có tỷ muội nào đến thêm nhiệt độ không?】

【Tính thêm ta! Ta tới!】

......

Hai bên chiến đấu kịch liệt, Trác Cảnh Lam xem đến mức lòng bàn tay đều toát mồ hôi.

Trước khi thi đấu nàng đã nghĩ tới, A Bảo hiểu rõ Lâu Mịch đến như vậy, chỉ sợ trong giới esports rốt cuộc tìm không ra người thứ hai hiểu rõ tâm tư Lâu Mịch giống như nàng ta.

Cái tiểu hỗn đản này...... Nếu sớm biết nàng sẽ phản bội Lâu Mịch, phản bội Cửu Thiên, lúc trước đã không nên để Lâu Mịch thu nàng làm đồ đệ!

Lúc ấy sao lại không nhìn ra bản tính lòng lang dạ sói của nàng chứ?

Nhân viên công tác tập trung cao độ nhìn chăm chăm vào màn hình, nhìn các đội viên sau cửa kính mắt hầu như không chớp.

Trong quá trình thi đấu, các nàng không thể có bất kỳ một chút phân tâm nào.

Đây là thi đấu kết nối trực tiếp với hệ thần kinh, cũng có kết nối chip thể cảm (cảm ứng thể chất). Một khi có bất kỳ việc gì khác làm phân tán sự chú ý, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hành vi trong lúc thi đấu.

Mức độ tập trung, là yếu tố hàng đầu mà tuyển thủ chuyên nghiệp thực tế ảo cần phải rèn luyện.

Bốn cảnh sát đi lại trong phòng, có một người tiến đến trước cửa kính.

Trác Cảnh Lam nhìn về phía hắn.

Người đó đứng ở cửa kính nhìn vào một lúc rồi lại lùi về.

Đồng nghiệp của hắn từ bên ngoài bước vào nói gì đó, hai người cúi đầu ghé tai nhau.

Trác Cảnh Lam lập tức cảnh giác.

Không phải bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Đúng lúc nàng vừa quay ra ngoài nhìn, hai người kia lại một lần nữa hướng về phòng phát sóng trực tiếp, lần này với tốc độ cực nhanh. "Tích" một tiếng, cửa bị mở khóa!

Trác Cảnh Lam vì quay đầu nhìn ra ngoài mà phân tán sự chú ý trong một giây, thẳng đến khi nàng nghe thấy nhân viên công tác hô to một tiếng "Làm gì!" nàng mới hồi phục tinh thần lại.

Hai gã cảnh sát kia cư nhiên cứ như vậy công khai tiến vào phòng phát sóng trực tiếp của chiến đội Cửu Thiên, khoảng cách tới Lâu Mịch chỉ còn hai mét!

"Bảo an!" Trác Cảnh Lam hét lên một tiếng, toàn bộ nhân viên an ninh xông vào, trong phòng hai gã cảnh sát khác phản ứng còn nhanh hơn, túm chặt đồng nghiệp đang định xông vào phòng phát sóng.

Đồng nghiệp kia quay đầu lại chính là một dao, nếu không phải cảnh sát tránh được kịp thời, thì đã bị bổ nát đầu rồi!

Biến cố xảy ra quá đột ngột khiến tất cả mọi người ở đây đều hoảng loạn.

Còn đang phát sóng trực tiếp mà! Làm cái gì vậy chứ!

Đứng ở cuối hành lang, nhìn cửa phòng phát sóng trực tiếp của chiến đội Cửu Thiên rối loạn thành một đoàn, Tiểu V âm thầm bật cười.

Ta đây ngược lại muốn xem, các ngươi là muốn mạng, hay là muốn thắng thi đấu.

Hai gã cảnh sát xông vào phòng phát sóng trực tiếp trở tay khóa cửa kính lại, dời cái bàn tới, trực tiếp chặn cửa lại.

Cảnh sát ngoài cửa rút súng ra muốn bắn, lại phát hiện toàn bộ đạn đã biến mất!

Hai ba người ngoài cửa liều mạng đẩy cửa, bên trong có một người dùng cái bàn nặng đè lên, trong chốc lát cư nhiên có loại khí thế một người giữ ải, vạn người khó vào, bên ngoài ai cũng không vào được!

Một người khác đã bóp lấy gáy của Lâu Mịch đang thi đấu.

"Lâu Mịch ——!" Trác Cảnh Lam sợ tới mức hét to, điên cuồng đập vào kính pha lê.

Người xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy trên cổ Lâu Mịch đột nhiên xuất hiện một cánh tay đàn ông, toàn bộ đều thấy kỳ quái.

【Cái tay này là của ai a?】

【Có ý gì?】

【Có người quấy rối Lâu tỷ tỷ thi đấu? Con mẹ nó? Bảo an đâu rồi!】

【Xảy ra chuyện gì thế?!】

Hình ảnh chiến đội Cửu Thiên đang được phát sóng trực tiếp đột nhiên bị cắt đứt, nhưng hình ảnh thi đấu vẫn tiếp tục.

Tiểu V sấn tới ngoài phòng phát sóng trực tiếp, nhìn vào bên trong.

Nàng thấy Lâu Mịch dù bị thương ở sau đầu vẫn đứng vững.

"Bệ Hạ." Nam nhân cầm dao nói, "Không ngờ, cuối cùng giết ngươi, vẫn chính là ta."

Tiểu V nhịn không được mở to hai mắt, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ hưng phấn.

Giết nàng đi, nhanh lên! Chính là lúc này!

Cùng lúc đó, trong một góc nào đó của tòa cao ốc phát sóng trực tiếp ——

A Thấu: "Chuẩn bị xong chưa?"

Tiểu Quất: "Việc nhỏ thế này mà còn cần ta tới làm."

"Đừng cằn nhằn nữa, xong việc ta mời ngươi ăn ngon."

Cả tòa tòa nhà phát sóng trực tiếp bỗng nhiên tắt điện, trong một tiếng hét kinh hãi, Tiểu V rơi vào bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc đèn tắt, nàng rõ ràng thấy Trì Lẫm đang ngồi bên cạnh Lâu Mịch đứng dậy, cầm lấy súng, một cước đá vào mặt tên cảnh sát.

Tiếng súng trong bóng đêm vang lên, một tràng pháo hoa khiến mọi người hét lên chói tai.

"Xông vào!" Cảnh sát ngoài phòng đồng tâm hiệp lực phá cửa, lao vào cuộc hỗn chiến trong bóng tối!

Tiểu V lập tức chạy đi, lấy điện thoại ra xem phát sóng trực tiếp.

Với động tác vừa rồi của Trì Lẫm, chiến đội Cửu Thiên chắc chắn thua không còn nghi ngờ gì!

Truyền kỳ bất bại của chiến đội Cửu Thiên kết thúc trong tay A Bảo, hai tên pháo hôi kia cho dù có chết cũng chẳng đáng tiếc.

Muốn lấy mạng của Lâu Mịch và Trì Lẫm, tương lai còn dài, hoàn toàn không cần vội......

Tiểu V mang theo nụ cười mở phát sóng trực tiếp ra, nhưng vừa xem đến hình ảnh trên màn hình thì nụ cười liền đóng băng trên mặt.

Để phòng ngừa tình huống bất ngờ, tòa nhà phát sóng tự nhiên có nguồn điện chuyên dụng cho phát sóng. Cho nên dù hệ thống điện của tòa nhà bị hacker xâm nhập cắt đứt, hình ảnh phát sóng ra toàn thế giới vẫn không hề gián đoạn.

Tiểu V nghĩ mình nhìn lầm.

Trì Lẫm vẫn còn đang thi đấu, đang kề vai chiến đấu cùng Lâu Mịch, hơn nữa đội Cửu Thiên đã dần chiếm thế thượng phong!

Sao có thể......

Rõ ràng hành động vừa rồi của nàng khẳng định sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trận đấu, nhẹ thì bị đánh chết, nặng thì mất kết nối với hệ thống, tạo thành rớt mạng.

Tại sao nàng vẫn còn đang thi đấu?!

Cho dù bên ngoài ồn ào đến mức nào, Hỗ Hỗ đội mũ sam ngồi trong một góc vẫn không hề mở mắt.

Nếu có người quan sát kỹ, sẽ phát hiện "Tuyển thủ thay thế" Hỗ Hỗ trong trận đấu này, lúc này ở đuôi mắt có hai mảnh tinh thể kết nối.

Trước khi thi đấu, Trì Lẫm đã đến tìm hắn.

"Hôm nay ngươi sẽ đăng nhập tài khoản của ta để thi đấu."

"Ta?"

"Đúng vậy, nhưng ngươi không cần vào phòng phát sóng trực tiếp, chỉ cần ở bên ngoài. Yên tâm, sẽ không có ai tra ra việc này, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ." Trì Lẫm ánh mắt sáng như tuyết, "Ngươi nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được để bị ảnh hưởng. Thi đấu cho tốt, Cửu Thiên trông cậy vào ngươi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...