[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
Chương 110. Có ngươi ở đây, ta một chút cũng không sợ.
Ngụy Chước Ngưng bước đi trong cơn mưa lớn, tay cầm chặt con dao lạnh lẽo u ám.Những giọt nước từ lưỡi dao nhỏ xuống, nàng lau mặt một cái, làm tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn một chút.Nàng đi một vòng trong tiểu khu, không tìm thấy Lâm Tiểu Chí, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh khả nghi nào.Toàn bộ thế giới đều bị cơn mưa lớn ăn mòn, tiếng nước mưa đập vào vạn vật nuốt chửng hết thảy âm thanh khác.Nàng chạy ra khỏi tiểu khu.Ở cổng tiểu khu có một trạm gác đã bỏ hoang từ lâu, nơi đó quanh năm không có bảo vệ canh, cho dù Lâm Tiểu Chí có ra ngoài từ lối này, cũng chưa chắc có ai trông thấy.Tìm kiếm trong tiểu khu dân cư còn có phạm vi nhất định, nhưng khi nàng đứng trên con đường lớn bên ngoài khu dân cư, toàn bộ thế giới hiện ra trước mắt mình.Lâm Tiểu Chí có khả năng ở bất cứ đâu, nhưng cũng có khả năng ở đâu cũng không có nàng.Ngụy Chước Ngưng toàn thân đã bị nước mưa thấm ướt hoàn toàn, tiếng thở dốc nặng nề vẫn luôn quanh quẩn bên tai chính mình, đôi mắt nàng sung huyết, giống như một con ấu thú lần đầu tiên bước vào khu vực săn mồi tàn khốc.Lâm Tiểu Chí ở đâu...Nàng sẽ ở đâu?Khi Ngụy Chước Ngưng đang do dự tại ngã ba đường, phía sau một cánh cửa kính sớm đã đóng của tiệm nhỏ "Bốp" một tiếng bị kéo ra."Tiểu Ngụy."Ngụy Chước Ngưng quay đầu lại nhìn, là Trương a di bán bánh rót, Trương a di mỗi buổi sáng đều bán bánh ở đây, Ngụy Chước Ngưng là khách quen của nàng."Tiểu Ngụy, cái tiểu cô nương thường xuyên tới tìm ngươi kia đã đi về hướng tây rồi." Gương mặt đầy nếp nhăn của Trương a di giờ phút này càng căng chặt hơn, "Còn có hai nam nhân đuổi theo nàng từ phía sau, thật sự rất đáng sợ, là có chuyện gì vậy? Ta thấy tiểu cô nương toàn thân đầy máu, ta đã báo cảnh sát rồi."Ngụy Chước vừa nghe đến chữ "máu", liền lập tức chạy đi không chút do dự.Phía tây có một đồn cảnh sát di động, nơi đó thỉnh thoảng sẽ có cảnh sát, trước kia Lâm Tiểu Chí chắc chắn đã chú ý đến.Ngụy Chước Ngưng nhảy lên từ mép đường, vượt qua lan can bảo hộ, xuyên qua đoạn đường chính trống trải của khu Hạ trầm.Thành tích thể dục từ trước đến nay đều rất kém của nàng, chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể chạy nhanh như vậy.Lâm Tiểu Chí nhất định đã tìm được cảnh sát giúp đỡ, nhất định là vậy.Trên đường ngẫu nhiên có vài chiếc xe chạy vụt qua với tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không thể vì bất kỳ kẻ nào mà dừng lại.Đúng lúc trời đang mưa lớn, người đi đường vốn đã ít lại càng ít, Ngụy Chước Ngưng lần đầu tiên hận bản thân sống ở nơi như thế này.Khu Hạ trầm chính là khu dân nghèo, lực lượng cảnh sát không đủ, tỷ lệ phạm tội cao, nhân tình lạnh nhạt, là góc tối tăm nhất của thành phố này.Phàm chỉ cần có chút tiền, người quý trọng mạng sống đã sớm dọn đi khỏi nơi đây.Nếu chuyện hôm nay xảy ra gần nhà Lâm Tiểu Chí, đừng nói là có người ra tay hành hung với cư dân trong tòa nhà, ngay cả người lạ cũng không thể bước vào được khu nhà nàng.Càng không cần nói dọc theo đường đi cơ bản không có ai sẵn lòng dành chút thời gian để chú ý đến chuyện của người khác.Ít nhất nàng còn có thể tìm ai đó để xin giúp đỡ.Ngụy Chước Ngưng vừa chạy vừa khóc, nàng không biết liệu mình còn có thể tìm thấy Lâm Tiểu Chí hay không.Trong lúc hoảng loạn và sợ hãi, nàng tìm đến đồn cảnh sát di động trong trí nhớ, khi nhìn thấy cửa đồn cảnh sát đóng chặt, Ngụy Chước Ngưng thậm chí hô hấp lập tức biến mất.Trước cửa đồn cảnh sát có dấu vết màu đỏ, Ngụy Chước Ngưng hoảng loạn xác nhận, đó là hai dấu tay bằng máu đã bị nước mưa rửa nhòe.Dấu tay bằng máu dường như vừa mới dính lên để lại.Là Lâm Tiểu Chí, có khả năng Lâm Tiểu Chí vẫn ở gần đây!"Lâm Tiểu Chí ——!" Ngụy Chước Ngưng hét lên, dùng toàn bộ sức lực gào thét lên."Lâm Tiểu Chí ——!"Chưa từng có khi nào giọng của Ngụy Chước Ngưng lại thê lương như thế, dù mưa gió cuồn cuộn, vậy mà cũng có lực xuyên thấu kỳ lạ.Sau khi hét xong, nàng thở dốc mấy lần, tiếp tục kêu nữa.Nếu kẻ bắt cóc vẫn đang truy đuổi Lâm Tiểu Chí, nghe thấy tiếng nàng la hét, nói không chừng sẽ bị hấp dẫn tới đây, Lâm Tiểu Chí sẽ có thể an toàn!Nghĩ đến đây, cho dù trong cổ họng đã có mùi máu tanh, Ngụy Chước Ngưng vẫn cắn răng chịu đựng, tiếp tục kêu.Kêu đến lần thứ tư, thứ năm, đột nhiên nghe thấy từ đằng xa có một giọng nữ vang lên:"Ta ở đây! Các ngươi lại đây!"Ngụy Chước Ngưng sững người, là Tiểu Chí, là giọng của nàng!Thật tốt quá, nàng vẫn còn sống!Nghe thấy tiếng của Lâm Tiểu Chí rõ ràng như vậy, Ngụy Chước Ngưng như thể vừa nuốt một viên thuốc an thần, mọi cảm giác khủng hoảng đều tan biến, cảm giác phấn khích khiến nàng tinh thần phấn chấn, chạy về hướng phát ra âm thanh.Âm thanh truyền ra từ công viên nhỏ gần đó, công viên nhỏ này là nơi công cộng duy nhất trong khu Hạ trầm còn tàm tạm có hình dạng.Cây cối rất nhiều, nhưng quanh năm không ai chăm sóc, cành lá mọc um tùm rối loạn, gần như tạo thành một mảnh rừng rậm Hắc Ám không khe hở.Nơi này địa thế không thể nói là có lợi, nhưng ít ra còn có thể có đường lui.Ngay lúc Ngụy Chước Ngưng sắp lao về phía công viên, sâu trong rừng cây ướt mưa có hai bóng đen lắc lư, tiến về phía nàng.Ngụy Chước Ngưng hơi thở cứng lại, bản năng siết chặt con dao trong tay.Từ bóng tối bước ra, gương mặt của hai tên nam nhân ngày càng rõ ràng hơn.Đó là hai gương mặt xám tro, chết lặng.Trong khoảnh khắc đối diện, Ngụy Chước Ngưng cảm giác như đang nhìn thấy hai người chết.Trong tay họ cầm dao, loại dao này hoàn toàn khác với dao gọt trái cây trong tay Ngụy Chước Ngưng, cứ như một nhát dao là có thể mổ bụng người.Chính là bọn họ...Là bọn họ!Ngụy Chước Ngưng tim đập như sấm, theo bản năng lùi lại phía sau.Nói không sợ là giả, Ngụy Chước Ngưng trước nay chưa từng đối mặt với khoảnh khắc sinh tử trong gang tấc, không có khả năng không sợ.Nhưng mà tưởng tượng đến việc tách được hai người kia ra, Lâm Tiểu Chí liền hoàn toàn an toàn, Ngụy Chước Ngưng không biết dũng khí từ đâu trào ra, hướng bọn họ hét lên:"Đến đây! Đến đây!"Hai người tăng tốc bước nhanh về phía nàng, Ngụy Chước Ngưng xoay người liền chạy, chạy một đoạn lại sợ bọn họ không đuổi kịp, còn quay đầu xác nhận một cái.Không nghĩ tới tốc độ hai người cực nhanh, đã ở ngay phía sau nàng!Ngụy Chước Ngưng thấy lưỡi dao nhắm gáy mình chém tới, theo bản năng ngã nhào cúi người xuống đất.Lưỡi dao lướt qua đỉnh đầu nàng, nàng hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn, căn bản không có thời gian để đứng dậy hoàn toàn, khom lưng đổi hướng muốn trốn về phía bên kia.Nàng vóc dáng nhỏ, lúc này tập trung toàn bộ sự chú ý nên động tác vô cùng linh hoạt, tránh thoát được đòn dao đầu tiên.Nhưng đối phương có hai người.Một người khác túm sau cổ nàng kéo nàng trở về, Ngụy Chước Ngưng bị cổ áo siết đến suýt nữa không thở nổi, động tác cũng không thể thực hiện, không cách nào trốn thoát.Ngụy Chước Ngưng còn chưa kịp sợ hãi, người kéo nàng đột nhiên bị đụng một cái, lực tay có chút buông lỏng, Ngụy Chước Ngưng nhân cơ hội dùng dao cắt rách cổ áo, thoát khỏi tay hắn."Đi mau!" Người đâm hắn cư nhiên là Lâm Tiểu Chí, Lâm Tiểu Chí kéo Ngụy Chước Ngưng ổn định thân người, lập tức đẩy nàng về phía núi.Ngụy Chước Ngưng thấy Lâm Tiểu Chí sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, nước mắt còn chưa kịp rơi xuống, hai người cúi đầu chạy như điên!Lâm Tiểu Chí đã từng xem một cuốn sách khoa học phổ thông nhỏ, khi bị kẻ bắt cóc truy đuổi, hai người ngàn vạn lần đừng nắm tay nhau chạy, như vậy chỉ biết làm chậm và hạn chế động tác của nhau, ngược lại càng không thể tăng tốc.Phương pháp chính xác là vừa giữ được cân bằng vừa đẩy nhau, thúc giục nhau chạy, như vậy mới có lợi cho việc tăng tốc.Ngụy Chước Ngưng chân đã mềm nhũn, nhưng có Lâm Tiểu Chí ngay phía sau, cho nàng cảm giác an toàn vô hạn, hai người chạy về phía ngọn núi nhỏ, phía sau bọn người truy đuổi không chịu buông tha.Thấy sắp bị đuổi kịp, Lâm Tiểu Chí nhanh chóng quyết định, đoạt lấy con dao trong tay Ngụy Chước Ngưng, dừng bước, không chờ Ngụy Chước Ngưng mở miệng, Lâm Tiểu Chí một tay đẩy nàng ra ngoài:"Đi!"Phía sau Ngụy Chước Ngưng là sườn núi nhỏ, bị Lâm Tiểu Chí đẩy như vậy, chân ướt trơn, cả người trượt xuống sườn núi vài mét mới đứng vững."Đi đi!"Lâm Tiểu Chí còn đang hét lên, Ngụy Chước Ngưng đã không còn nhìn thấy thân ảnh nàng."Tiểu Chí!" Ngụy Chước Ngưng liều mạng bò ngược lên.Nàng không thể rời đi, nàng tuyệt đối không thể rời khỏi Lâm Tiểu Chí!Lúc nàng bò trở lại, thấy được bóng lưng của Lâm Tiểu Chí.Lâm Tiểu Chí không hề động, vết máu nhỏ giọt từ trước ngực nàng xuống đất.Trước mắt Ngụy Chước Ngưng tối sầm, gần như vẫn còn đang trong trạng thái choáng váng, không màng gì cả, lao lên ôm lấy nàng, gắt gao che chở nàng trong ngực.Chuẩn bị sẵn tinh thần để bị dao chém, giờ khắc này Ngụy Chước Ngưng không sợ bất cứ đau đớn nào.Trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ —— nàng phải bảo vệ thật tốt Lâm Tiểu Chí, tuyệt đối không để Lâm Tiểu Chí bị thương thêm một chút nào nữa."Hô —— hô —— hô ——"Ngụy Chước Ngưng ngũ quan vặn lại một chỗ, trong tiếng thở dốc nặng nề, nàng nghe thấy Lâm Tiểu Chí đang gọi tên nàng:"Chước Ngưng, Chước Ngưng?"Giọng nói ôn nhu của Lâm Tiểu Chí khiến suy nghĩ của Ngụy Chước Ngưng dần quay lại, thân thể căng cứng cực độ rốt cuộc đã bị chém bao nhiêu dao, nàng một chút cũng không cảm nhận được, hai tay ôm chặt Lâm Tiểu Chí cũng đã không còn chút tri giác nào."Tiểu Chí, Chước Ngưng."Thậm chí nàng cũng chưa nghe ra giọng nói của Trì Lẫm."Không sao đâu bảo bối." Tay Lâm Tiểu Chí bị nàng ôm chặt đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể hôn lên khuôn mặt lạnh ngắt của nàng, "Chúng ta được cứu rồi, A Lẫm tới."Phải tốn rất nhiều sức mới bẻ được cánh tay Ngụy Chước Ngưng ra, Lâm Tiểu Chí nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, cười nói:"Ngươi nhìn xem ta là ai?""Tiểu Chí......""Đúng vậy, ngươi nhìn ta này, không sao cả, không có chuyện gì hết." Lâm Tiểu Chí nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng.Ngụy Chước Ngưng nhìn nàng, lại nhìn Trì Lẫm đang đứng bên cạnh hai người các nàng,Bỗng nhiên nhìn lên người nàng: "Vết thương của ngươi! Máu!""Ta không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ, may mà A Lẫm kịp thời đuổi đến, máu trên mặt đất là của kẻ sát nhân."Ngụy Chước Ngưng như không tin, kiểm tra kỹ ngực và bụng nàng, xác định các vị trí hiểm yếu đều không có gì bất thường mới cuối cùng nhẹ nhõm thở ra.Nàng nhìn về phía trước, thấy trên mặt đất cách đó không xa có hai nam nhân đang nằm.Hai tên nam nhân kia bị một đám cảnh sát ấn xuống đất, đầy mặt là bùn đất, thần sắc lại hoàn toàn không chút hoảng loạn.Thậm chí khi Ngụy Chước Ngưng nhìn về phía bọn họ, trên mặt họ hiện lên một nụ cười phức tạp, âm trầm.Nụ cười đó khiến cả người Ngụy Chước Ngưng run lên......."Chước Ngưng ngủ rồi?""Ừm, ngủ rồi." Lâm Tiểu Chí từ phòng bệnh đi ra, nói với Trì Lẫm và Lâu Mịch."Ngươi cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, cũng dọa người rồi." Lâu Mịch lúc đó cũng chạy đến, nhưng không nhanh bằng Trì Lẫm, nên không thấy được cảnh Lâm Tiểu Chí suýt nữa bị hại.Nếu không phải Trì Lẫm kịp thời đuổi tới, Lâm Tiểu Chí nói không chừng thật sự mất mạng.Bất quá cũng là vì Lâm Tiểu Chí gặp nguy không loạn, mới đem nàng cùng tánh mạng mẹ con Ngụy Chước Ngưng bảo vệ được.Đưa các nàng đến bệnh viện kiểm tra, Ngụy Chước Ngưng trên người chỉ có một ít vết bầm, đến cả da cũng chưa bị rách, nhưng Lâm Tiểu Chí sau lưng cùng trên cánh tay bị rạch hai vết thương, mỗi vết phải khâu hai mũi, mắt cá chân còn bị trật nghiêm trọng.Lúc này Ngụy Chước Ngưng đã bị kinh sợ đến mức đang sốt cao, Lâm Tiểu Chí vất vả lắm mới dỗ nàng ngủ, bản thân lại như người không có việc gì bước ra ngoài.Cửa cũng không dám đóng, sợ nếu đóng cửa thì bên trong đột nhiên lại có nguy hiểm, càng sợ Ngụy Chước Ngưng bất chợt tỉnh lại phát hiện không thấy nàng, sẽ sốt ruột.Lâm Tiểu Chí liền đứng ở cửa, Ngụy Chước Ngưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy nàng, nàng nhỏ giọng cùng Trì Lẫm và Lâu Mịch trò chuyện."Các ngươi vì sao lại đột nhiên tới?" Vừa mới trải qua khoảnh khắc sinh tử, Lâm Tiểu Chí vẫn còn coi như có tinh thần, nhìn ra được tiểu cô nương này tố chất tâm lý thật sự rất mạnh, "Các ngươi có phải biết được cái gì không?"Trì Lẫm nhìn cảnh sát vừa rời đi, nói với Lâm Tiểu Chí: "Tạ Bất Ngư cùng Phù Đồ cũng bị thương, chính là chuyện xảy ra giữa trưa hôm nay. Ta lo lắng ngươi cùng Chước Ngưng không an toàn nên chạy tới xem, trên đường gọi điện không ai trong các ngươi bắt máy, lúc đó ta liền biết có chuyện xảy ra rồi.""Các nàng cũng bị thương?" Lâm Tiểu Chí dù thông minh, lúc này đầu óc cũng có chút hỗn loạn, "Là fan có bệnh tâm thần? Hay là trả thù?""Chuyện này nói ra rất phức tạp." Lâu Mịch đưa cho nàng một ly cà phê, Lâm Tiểu Chí nói khẽ "Cảm ơn", nắm trong tay.Trì Lẫm: "Tỷ tỷ, ngươi ở đây giúp trông Chước Ngưng, Tiểu Chí, ngươi theo ta qua đây."Lâm Tiểu Chí nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Trì Lẫm, liền biết chuyện này chỉ sợ còn kinh khủng hơn nàng tưởng tượng.......Bệnh viện tư nhân này là tài sản của gia đình Lâm Tiểu Chí, nàng với tư cách người nhà nhờ chuẩn bị một phòng, rồi nàng và Trì Lẫm hai người ngồi vào bên trong.Trì Lẫm nói ngắn gọn, đem toàn bộ sự việc nhanh chóng thuật lại.Sau khi nghe xong, Lâm Tiểu Chí im lặng rất lâu mới mở miệng."Vậy cho nên, ý ngươi là hai người kia sẽ tấn công những người xung quanh ngươi, có khả năng là muốn chiếm đoạt thân thể của chúng ta?""Có khả năng, ta suy đoán như vậy." Trì Lẫm nói, "Hiện tại xem ra, đối phương hẳn là không có cách nào chọn lọc trực tiếp để trao đổi hồn phách, nhất định có giới hạn nào đó, nên mới nhắm đến các ngươi mà xuống tay.""Nhưng hai người kia hoàn toàn không hề lưu tình gì cả, ta cảm giác bọn chúng không giống như muốn cướp thân thể, mà hoàn toàn là muốn lấy mạng người."Trì Lẫm cũng không tỏ ra kinh ngạc: "Đúng vậy, dù là thi thể, cũng có thể dùng để hoàn hồn, hơn nữa thi thể còn càng nghe lời hơn."Nghe đến mấy lời này, luôn không sợ trời không sợ đất như Lâm Tiểu Chí rốt cuộc cũng rùng mình một cái, sắc mặt lập tức trắng bệch."Xin lỗi Tiểu Chí." Trì Lẫm từng vào sinh ra tử, lại trải qua vô số chuyện kỳ quái, còn Lâu Mịch gan lớn, nói chuyện với nàng rất quen thuộc, tìm phương án từ khía cạnh nào đó trấn an nàng.Thấy thần sắc Lâm Tiểu Chí hoảng loạn, Trì Lẫm thành khẩn xin lỗi: "Đem các ngươi cuốn vào một chuyện kinh khủng thế này, ta thật sự rất áy náy."Lâm Tiểu Chí lắc đầu: "Này cũng không phải lỗi của các ngươi, hơn nữa ngươi không phải đã bảo vệ chúng ta rất tốt rồi sao, ta cũng đâu có việc gì. Chỉ là......"Trì Lẫm cùng Lâu Mịch đã sớm thương lượng xong: "Thời gian này các ngươi hãy dọn đến nhà của chúng ta ở đi, chúng ta thật sự không yên tâm. Sống cùng một chỗ có thể chiếu cố lẫn nhau, ta thật sự không muốn các ngươi lại bị thương nữa."Trì Lẫm thậm chí còn nắm lấy tay Lâm Tiểu Chí.Lâm Tiểu Chí thấy đôi mắt đỏ hoe của nàng phủ một lớp nước mắt, nhận ra được rằng nàng thật sự lo lắng.Trước kia cảm thấy A Lẫm là người rất lạnh lùng, ngoài tỷ tỷ của nàng ra, cũng không thấy nàng đối với ai thể hiện sự nhiệt tình rõ ràng.Không ngờ nàng và Chước Ngưng đã sớm có vị trí trong lòng A Lẫm.Trì Lẫm đưa ra đề nghị khiến Lâm Tiểu Chí thật sự cảm thấy an toàn, năng lực của Trì Lẫm nàng hiểu, lúc ở tiểu công viên, vừa ra tay trong vòng mười chiêu đã chế phục cả hai người đối phương, chỉ cần có nàng ở đây, an toàn của người thân tuyệt đối không thành vấn đề."Vậy ta cùng Chước Ngưng xin làm phiền, bên ta chắc chắn không giấu được ba mẹ, ta cũng sẽ điều động thêm một ít nhân lực từ phía họ đến đây bảo vệ chúng ta." Lâm Tiểu Chí nói, "À đúng rồi, ta phải đi đón mẹ của Chước Ngưng, có lẽ bây giờ nàng chắc sắp phát điên rồi.""Ngươi bị thương rồi đừng chạy loạn, để ta đi một chuyến.""Được, vất vả A Lẫm."Lâu Mịch nhanh chóng liên hệ một công ty bảo an hàng đầu, thuê 20 vệ sĩ, chia làm hai nhóm: một nhóm đến bảo vệ Lâu Lực Hành và Bành Tử Viện, nhóm còn lại đón Tạ Bất Ngư và Phù Đồ về nhà."Ừm, các ngươi theo họ về là được." Lâu Mịch gọi video cho Tạ Bất Ngư, "Bảo Lam tỷ và Hỗ Hỗ cũng cùng về đây luôn, trên đường chú ý an toàn, có chuyện gì gọi trực tiếp cho ta. Không sao, nhà ta ở được, thêm mười người nữa cũng ở được, yên tâm đi."Bên gia gia nãi nãi cũng cần sắp xếp tiếp theo, Lâu Mịch gọi điện cho gia gia nãi nãi, kiên nhẫn giải thích tình hình, đối phương nghe ra được sự lo lắng trong giọng nàng, cũng không hỏi thêm gì, mọi việc đều làm theo lời nàng dặn.Sắp xếp xong hết thảy, Lâu Mịch mệt mỏi xoa xoa đôi mắt.Chỉ cần là người thân cận với nàng đều bị uy hiếp, cảm giác này khiến nàng cực kỳ không cam lòng, chỉ còn sự phẫn nộ!Nàng đã sớm chặn toàn bộ liên lạc với A Bảo, suy nghĩ một lát, lấy tinh thể kết nối Tái Chiến Giang Hồ ra đăng nhập.Bồ câu đưa thư, tin gửi cho A Bảo Bổn Bảo:【 Ân oán là chuyện giữa ta và ngươi, hà tất phải liên lụy đến những người vô tội khác? Nếu ngươi hận ta, cứ nhắm vào một mình ta là được, ta Lâu Mịch sẽ không né tránh, đang chờ ngươi ở đây. 】Sau khi đọc xong tin nhắn, đôi tay trắng như tuyết xé nát mảnh giấy, dừng lại một chút, rồi lại mở ra, như tiếc nuối lại nhìn thêm lần nữa.Dù là thư viết bằng giấy điện tử, từng câu từng chữ ấy cũng đều thuộc về Lâu Mịch.A Bảo ngửi mảnh giấy, mỉm cười: "Có hương thơm của nàng."Tiểu V ngồi ở bên người nàng, nhìn xuống hàng nghìn bậc thang dưới chân, tựa hồ cùng địa ngục tương liên.A Bảo đem mảnh giấy cắn thành từng mảnh từng mảnh, nuốt vào trong miệng."Hảo ngọt nga." Nàng dựa vào vai Tiểu V, cảm thấy mỹ mãn mà cười.Không nhận được hồi âm từ A Bảo, Trì Lẫm đã trở về."Lâm Tiểu Chí đâu?""Ba mẹ nàng đến rồi, đang nói chuyện với nàng.""Ngươi đã nói hết với nàng?""Ừm."Lâu Mịch nhéo nhéo tay nàng, không nói nữa, có chút mệt, ngồi xuống ghế ngoài cửa."Bệ Hạ."Trì Lẫm đứng ở trước mặt nàng, ôn nhu mà ôm lấy đầu nàng, giúp nàng mát xa, giảm bớt áp lực."Này không phải ngươi sai." Trì Lẫm phi thường minh bạch nàng đang suy nghĩ cái gì, "Ngươi không có làm sai bất luận chuyện gì, cũng không có thương tổn bất luận kẻ nào. Bệ Hạ......"Trì Lẫm kiên định mà nói: "Vô luận phát sinh chuyện gì, ngươi phải nhớ kỹ, bên cạnh có ta. Ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi."Lâu Mịch ngẩng đầu nhìn nàng, vuốt ve khuôn mặt có chút lạnh của nàng:"Yên tâm, ta chỉ là có chút mệt mỏi, vừa trở về liền gặp phải loại sự tình này, trong lòng chưa có chuẩn bị gì. Chờ ta điều chỉnh một chút là được. Chúng ta đương nhiên là bảo hộ lẫn nhau. Tiểu Lẫm, có ngươi ở đây, ta một chút cũng không sợ, nhưng ngươi phải biết rằng, ngươi mới là bảo bối của ta, là tất cả của ta. Vô luận như thế nào, ngươi nhất định phải bình bình an an."Đại khái là bởi vì người bên cạnh liên tục chịu uy hiếp sinh mệnh, Lâu Mịch vốn luôn kiên cường, nhìn qua có chút vô tâm vô phổi cũng trở nên đa sầu đa cảm.Nhưng rất nhanh, loại cảm xúc lo lắng này chuyển thành sự quan tâm cẩn thận tỉ mỉ đối với thân hữu.Lâu Mịch đã làm tốt mọi việc nhắc nhở và công tác phòng hộ, thậm chí còn liên hệ một ít bằng hữu, bắt đầu xuống tay điều tra tình huống của A Bảo cùng Tiểu V bên kia.Khi Ngụy Chước Ngưng tỉnh dậy, vẫn hơi sốt, nhưng ý thức tỉnh táo. Cảnh sát lại đến ghi lời khai, yêu cầu nàng kể rõ mọi chi tiết.Cảnh sát ở trong phòng bệnh, Lâu Mịch và Trì Lẫm cùng chờ bên ngoài. Có một vị nữ nhân dáng người cao gầy, mặc áo khoác màu xám nhạt đến gần Lâu Mịch, gọi nàng một tiếng:"Lâu tổng."Lâu Mịch vỗ vỗ Trì Lẫm, ý bảo nàng rời đi một lát, chính mình thì đi theo nữ nhân kia rời đi."Cục cảnh sát trên dưới đều rất coi trọng chuyện này, hành động cũng rất nhanh, nhưng vụ việc không dễ giải quyết như vậy."A Thấu, lão bản văn phòng thám tử tư nhân, sau khi nhận được điện thoại của Lâu Mịch thì tự mình chạy đến bệnh viện một chuyến, mang đến cho nàng một ít thông tin quan trọng."Vì sao?""Hai người bị bắt ở công viên xảy ra chuyện."A Thấu mở điện thoại, mở một video cho Lâu Mịch xem:"Đây là camera giám sát của cục cảnh sát, xem chỗ này, người vừa được đưa xuống xe ở cửa cục cảnh sát thì đã chết.""Chết thế nào?""Không biết, phía cảnh sát bên kia cũng rất bối rối. Ngoài việc đeo còng tay ra, căn bản không ai động đến bọn họ, vết thương trên người cũng không đến nỗi trí mạng, bỗng nhiên lăn ra chết." A Thấu nhìn hoàn cảnh xung quanh, tay cầm bánh mì ăn, mặt mang nụ cười biểu hiện nhẹ nhàng, khiến hai người các nàng trông như đang thảo luận một ít chuyện vặt thú vị, cố gắng giảm bớt cảm giác căng thẳng."Qua pháp y xem một cái mới biết hai người kia đã chết được vài ngày rồi, cái bọn họ mang về chính là thi thể. Lâu tổng không phát hiện bên này cảnh sát không có biểu tình gì đặc biệt sao, đều là những người đã trải qua nhiều chuyện lớn, vậy mà một đám cũng bị dọa đến ngốc rồi."Nàng vốn tưởng rằng Lâu Mịch nghe được sự tình ly kỳ như vậy sẽ kinh ngạc không thôi, không ngờ Lâu Mịch biểu tình lại giống như là nghe được một chuyện hiển nhiên, chỉ là gật gật đầu, uống một ngụm cà phê trong tay.Thâm tàng bất lộ a.A Thấu ăn xong hết toàn bộ bánh mì, gửi video cho Lâu Mịch, trước khi rời đi nói:"Cảnh sát và phía A Bảo đều đang tìm máy bay không người lái, ta có chút manh mối. Chỉ cần bắt được cái đó, cảnh sát có thể kết tội A Bảo. Cho ta thêm chút thời gian, nhất định sẽ có câu trả lời làm Lâu tổng hài lòng."Lâu Mịch ngay lập tức chuyển thêm một trăm vạn cho A Thấu: "Phiền ngươi.""Ta liền thích người sảng khoái như Lâu tổng. Được, ta đi đây, có tin tức sẽ lập tức liên hệ với ngươi."Lâu Mịch nhìn A Thấu rời khỏi bệnh viện, nàng biết người này bản lĩnh thật sự rất lớn, vẫn là đồng học cũ của Thời Duyệt.Tuy rằng thu phí cao một chút, nhưng nếu muốn tìm tư liệu, chỉ cần thứ đó tồn tại trên thế giới này, thì không có gì là nàng không tìm ra được.Cảnh sát phá án tự nhiên cần chú ý đến chứng cứ, Lâu Mịch không có cách nào đem loại sự tình như hồn xuyên coi như chứng cứ mà cung cấp cho cảnh sát hiện đại.Nhưng đi qua thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết, đừng tưởng rằng có thể mãi mãi tiêu dao tự tại mà trốn ở phía sau màn.Lâu Mịch đem lon trong tay bóp bẹp, mạnh mẽ ném về phía thùng rác.Một cú trúng ngay chính giữa.Lâu Mịch lại lần nữa đăng nhập Tái Chiến Giang Hồ, A Bảo đã nhận được tin nhắn của nàng, nhưng vẫn không trả lời.Nàng một mình phá hủy sạch sẽ công hội của A Bảo, những trang bị đã từng thuộc về nàng bị A Bảo trộm đi, nàng đào ba thước đất, tất cả đều đào ra, từng cái một đoạt lại.Nàng đã từng coi A Bảo là đồ đệ của mình, cũng bị chính mình từ chối làm trò cười trước toàn thế giới, sau này A Bảo trả thù nàng, nàng coi như A Bảo đang lên cơn, cũng không tính toán với nàng.Nhưng hiện tại xem ra, A Bảo là thật sự điên rồi, nàng nhẫn nhịn nhất thời, đổi lại chính là đối phương làm trầm trọng thêm.Lâu Mịch cảm thấy chính mình không cần phải nhịn nữa.Chỉ cần là đồ vật của ta, cho dù là một sợi lông tơ, ngươi cũng đừng mong lấy được.Công hội của A Bảo từ trong ra ngoài bị Lâu Mịch cướp sạch không còn, Lâu Mịch thậm chí còn lười đăng nhập bằng tiểu hào, trực tiếp dùng đại hào mà đi tàn sát.Chuyện này còn lên cả tin tức, diễn đàn cũng đang điên cuồng thảo luận, nói Cao Lầu Mịch Tuyết đây là vì Tạ Bất Ngư cùng Phù Đồ mà báo thù, thủ đoạn báo thù cực kỳ đanh đá, thật đúng là cái người không sợ trời không sợ đất – Cao Lầu Mịch Tuyết.A Bảo đối với chuyện này hoàn toàn không thèm để ý, bị cướp sạch thì bị cướp sạch, đồ trong trò chơi nàng hoàn toàn không để trong lòng.Hơn nữa, hôm nay là ngày nàng đến viện dưỡng lão thăm mẹ nàng.Đến viện dưỡng lão rồi, lại phát hiện mẹ nàng không có ở trong phòng.A Bảo trong tay cầm một bó hoa lớn, túm lấy một y tá đi ngang qua hỏi:"Bằng hữu của ngươi không phải đã đẩy a di ra ngoài rồi sao?" Y tá còn cảm thấy kỳ quái, "Chính là vị nữ sĩ cùng ngươi đến đây lần trước, nói là dẫn a di ra hoa viên phơi nắng."Cùng đến?Ba năm trước, nàng đích xác cùng Lâu Mịch đến đây, khi đó Lâu Mịch đã là tuyển thủ esports nổi danh, y tá tự nhiên nhớ rõ nàng.Ngoài Lâu Mịch ra, nàng chưa từng dẫn theo ai khác đến, ngay cả Tiểu V cũng không có.A Bảo ném bó hoa trong tay xuống đất, lập tức chạy như điên về phía hoa viên.Đến hoa viên, nàng thấy Lâu Mịch đang đẩy mẹ của nàng ra khỏi hoa viên, tiến về phía rừng cây nhỏ."Dừng lại ——!" A Bảo hét lên xong muốn đuổi theo, bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh cực lớn đè ngã xuống đất.A Bảo ra sức giãy giụa, phía sau giống như cả một ngọn núi lớn đè nặng lên, hoàn toàn không thể nhúc nhích.Thanh âm lạnh băng của Trì Lẫm vang lên bên tai nàng:"Nếu còn làm ra chuyện nhàm chán, sẽ không đơn giản như hôm nay mà kết thúc đâu. Ta sẽ bắt ngươi phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ những việc mình đã làm."Trì Lẫm nắm lấy tóc nàng, cắt đứt mái tóc dài ngang gáy, hung hăng đẩy về phía trước, đầu A Bảo đập mạnh xuống đất, rơi vào trạng thái bất tỉnh ngắn ngủi.Ý thức còn chưa khôi phục được bao nhiêu, nàng đã ngơ ngác đứng dậy, gọi mẹ nàng."Bảo bảo?"Mẹ nàng đang ngồi một mình trên xe lăn trong rừng cây nhỏ, bình yên vô sự.Mẹ nàng có chút sa sút trí tuệ của người già, nhìn nàng như vừa quen biết vừa như không quen:Mẹ nàng chỉ chỉ vào trán mình: "Đau."A Bảo xoa xoa vết máu chảy xuống từ trán, cười nói với mẹ nàng: "Hôm nay có ăn cơm đàng hoàng không?"Mẹ nàng cũng không để ý đến nàng, tiếp tục chơi với con thú bông trong tay.Con thú bông này là do Lâu Mịch mang đến, là món quà sinh nhật A Bảo từng tặng cho Lâu Mịch.Lâu Mịch lại tặng lại cho nàng.A Bảo rũ mắt cười lạnh, đoạt lấy thú bông, thuận tay ném sang một bên bãi cỏ.