[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn
Chương 109. Đừng ra ngoài!
"Bị thương? Bị tấn công?"Lâu Mịch cùng Trì Lẫm vừa mới về đến nhà, Trì Lẫm dắt Tiger đi dạo công viên nhỏ, tiện thể âu yếm một chút cái đầu cún con bị Bành Tử Viện nuôi béo ú hai vòng. Chân trước vừa bước ra, sau lưng Lâu Mịch liền nhận được video call từ Trác Cảnh Lam."Sao lại thế này? Bị ai tấn công? Fan cực đoan à?""Ta cũng không biết, ta cũng vừa mới nhận được tin, hiện tại đang trên đường đến bệnh viện."Trác Cảnh Lam đang ở trong xe, trên mặt viết rõ chữ "Sầu" in hoa cỡ lớn.Mùa giải mới sắp bắt đầu rồi, vốn dĩ lúc này việc Lâu Mịch các nàng đi thành phố N nghỉ phép, Trác Cảnh Lam cũng không hoàn toàn đồng ý.Trước trận đấu lớn, mọi người an phận một chút không được sao? Nhỡ đâu ra cửa gặp nguy hiểm thì sao bây giờ? Người lại ở nơi xa, nàng không thể với tay tới.Toàn bộ kỳ nghỉ Trác Cảnh Lam đều giữ liên lạc với các nàng, mỗi ngày hỏi han ân cần, chỉ sợ mấy cái bảo bối bị va chạm gì.Ở thành phố N thì mọi việc đều thuận lợi, ai mà nghĩ tới trên đường trở về lại gặp phải chuyện đáng sợ thế này."Bị thương ở chỗ nào? Tạ Bất Ngư với Phù Đồ đều bị thương à?" Hành lý của Lâu Mịch còn chưa kịp mở ra, đã vội vã chạy ra ngoài."Phù Đồ không có việc gì, Tạ Bất Ngư chắn một dao cho nàng, cánh tay bị rạch ra một vết, hình như khá nghiêm trọng.""A? Tạ Bất Ngư chắn dao cho nàng? Vú em hóa xe tăng đỡ boss hả?" Lâu Mịch vẫn còn có thể mua vui giữa hoạn nạn, muốn đùa một chút để Trác Cảnh Lam bớt lo lắng. Tỷ tỷ này cả ngày chỉ biết nhọc lòng, trước thềm đại chiến lại xảy ra tình huống như vậy, e là tóc lại rụng thêm một mớ.Khóe miệng Trác Cảnh Lam giật giật: "Được rồi ngươi đừng có xàm nữa, ngươi giờ muốn đi bệnh viện cùng đúng không?""Ừm, đợi ta nói một tiếng với Trì Lẫm rồi đi. Ngươi gửi vị trí cho ta.""Được, trên đường chú ý an toàn.""Yên tâm."Trì Lẫm dắt Tiger đi dạo, điện thoại để lại trên bàn trà trong phòng khách, không mang theo, Lâu Mịch phải tự mình ra nói với nàng một tiếng.Trì Lẫm nghe xong thì thực sự lo lắng không yên: "Ta đi với ngươi.""Không cần, mới đi đường dài về, ngươi ở nhà nghỉ ngơi là được rồi.""Không được." Trì Lẫm kiên quyết, "Người tập kích Tạ Bất Ngư và Phù Đồ không biết có mục đích gì, trận đấu mùa hạ sắp bắt đầu, rất có khả năng là nhằm vào Cửu Thiên. Để ta đi cùng ngươi, bằng không ta thật sự không yên tâm."Lâu Mịch chỉ có thể đồng ý.Hai người ở bãi đỗ xe bệnh viện gặp Trác Cảnh Lam, cùng nhau lên lầu.Khi tìm thấy người, cánh tay Tạ Bất Ngư đã được khâu xong, hai người ngồi trong khu nghỉ ngơi riêng tư, Phù Đồ đang đút cơm cho nàng."Ta không muốn ăn rau chân vịt." Tạ Bất Ngư nhìn chằm chằm miếng thịt bò.Phù Đồ dỗ nàng: "Ăn chút rau chân vịt trước rồi ăn thịt bò có được không?""Ta thật sự ghét ăn rau chân vịt.""Được được được, vậy ăn thịt bò trước rồi ăn rau chân vịt."Tạ Bất Ngư liền vui vui vẻ vẻ ăn."Chậm một chút." Phù Đồ lấy khăn giấy giúp nàng nhẹ nhàng lau khóe miệng dính nước canh, cực kỳ ôn nhu.Lâu Mịch mấy người vừa mới đuổi đến, cả người đầy mồ hôi, đứng cách đó năm mét còn không dám bước tới.Đây là hình ảnh gây chói mắt gì thế này?Trác Cảnh Lam khó hiểu: "Hai người các ngươi đang làm gì đó? Chắn dao rồi định lấy thân báo đáp luôn hả?"Tạ Bất Ngư thấy nàng nói chuyện khó nghe: "Cái gì mà chắn dao xong lấy thân báo đáp, không chắn dao cũng cho phép nha.""Cái gì?!"Lâu Mịch "A nha" một tiếng, hận không thể bịt miệng Trác Cảnh Lam lại: "Bây giờ là lúc nói chuyện đại kinh tiểu quái này sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cánh tay thế nào rồi? Người chém các ngươi là ai?"Tạ Bất Ngư lắc lắc cánh tay băng bó được khâu bốn mũi: "Chỉ là chút vết thương ngoài da, nghỉ ngơi một thời gian là ổn, không ảnh hưởng đến trận đấu mùa hạ, yên tâm đi."Tạ Bất Ngư tuy không hay trang điểm, xem như trạch nữ tiêu chuẩn, nhưng dù gì cũng là người có nhan sắc chuẩn chỉnh, tay chân thon dài, di truyền nước da trắng mịn của mẹ, bản thân nàng cũng luôn lấy đó làm tự hào, fan lại càng mê mẩn đôi chân và cánh tay hoàn mỹ của nàng.Hiện tại trên cánh tay xinh đẹp lại lưu lại vết thương đáng sợ, tuy rằng kỹ thuật hiện đại có thể xóa sẹo, nhưng sắc da dẫu sao cũng sẽ có chút khác biệt.Nghĩ đến đó, Phù Đồ đau lòng đến mức muốn chết, cúi đầu âm thầm rơi nước mắt."Ai da tiểu tổ tông lại khóc rồi." Tạ Bất Ngư vội rút giấy, nhẹ nhàng chấm ở khóe mắt nàng, thấm khô nước mắt, sợ đôi mắt to xinh đẹp của nàng bị khóc sưng, "Đã nói là không sao mà, dưỡng một chút là ổn thôi.""Đều tại ta......""Làm sao lại tại ngươi được, hai người kia ngươi vốn không quen biết, đúng không? Không biết từ đâu chui ra hai tên bệnh tâm thần phản xã hội."Tạ Bất Ngư kể lại chuyện hai người các nàng gặp phải trong trung tâm thương mại cho Lâu Mịch các nàng nghe, khi kể đến đoạn đối phương rút dao, Trác Cảnh Lam không nhịn được rùng mình một cái:"Quá điên rồi, hoàn toàn là giết người bất chấp!"Lâu Mịch: "Có ghi lại được bộ dáng đối phương không?"Phù Đồ: "Có, cảnh sát đã lập án, trên mạng cũng có đưa tin.""Ta xem thử."Phù Đồ tìm video tin tức gửi cho Lâu Mịch xem, chỉ nhìn từ trong video thôi cũng làm tim người kinh hãi.Lâu Mịch cùng Trì Lẫm xem chung, con dao tên bắt cóc cầm dài hơn mười centimet, mà hắn cũng nhằm thẳng vào ngực Phù Đồ mà đâm, rõ ràng là muốn lấy mạng người.Nếu không có Tạ Bất Ngư liều chết chắn một nhát, có khả năng Phù Đồ đã không còn sống.Hai người này thật sự quá cao to vạm vỡ, nhìn qua dung mạo cũng cực kỳ hung tàn, các võng hữu phóng to mặt hai người bọn họ, riêng lẻ đăng lên:【Cảm giác không giống mặt người bình thường, có chút cảm giác quỷ dị nói không nên lời】【Đừng dọa người ta nữa được không?!】【Hy vọng Phù Đồ và Tạ Bất Ngư không sao! Thật sự quá đáng sợ!】【Ngàn vạn lần đừng ảnh hưởng đến trận đấu mùa hạ a!】......Xem xong video, Lâu Mịch cùng Trì Lẫm liếc nhau một cái, đi ra khu nghỉ ngơi tư nhân, đến hành lang bên ngoài trò chuyện riêng."Bệ Hạ, ngươi có ý tưởng gì sao?" Trì Lẫm nhìn ra được Lâu Mịch như đang suy nghĩ điều gì, "Hai người kia, ngươi đã gặp?""Không, ta chưa thấy qua, nhưng là ta có cái suy đoán.""Cái gì?""Lần trước chúng ta vì lấy đồ cũ kiếp trước của ta, về Đại Nguyên một chuyến, không phải gặp phản quân sao? Ngươi nói cái Vũ Lâm Quân kia, Hữu kiêu vệ." Lâu Mịch với ký ức đã mờ nhạt lúc ấy nói, "Ngươi kể lại cho ta nghe tất cả chuyện lần trước gặp bọn họ, bất kể chi tiết gì đều không được bỏ sót."Trì Lẫm trí nhớ cực tốt, mặc dù là sự tình phát sinh mấy tháng trước, để nàng đem chi tiết nhất nhất kể lại, cũng hoàn toàn không làm khó được nàng.Nghe xong Trì Lẫm nói, Lâu Mịch sắc mặt càng thêm khó coi: "Lúc ấy ngươi bị thương, huyết phun tới trên mặt đối phương."Trì Lẫm bị nàng nhắc như vậy, cả người không được tự nhiên: "Không sai......""Lúc rơi xuống vực, bọn họ muốn bắt chúng ta nhưng không bắt được, còn có một người rơi xuống theo, có phải không?""Lúc ấy tình thế cấp bách, ta có cái ấn tượng này, nhưng không rõ thời gian xác minh.""Nói cách khác, nếu bọn họ đem máu của ngươi nuốt vào miệng, chỉ cần rơi xuống biển, liền có khả năng xuyên qua vực sâu đi vào thời đại chúng ta.""Là...... Có khả năng."Hai người rơi vào trầm mặc ngắn ngủi."Rất nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng là trong vực sâu dị động ta còn có ấn tượng." Lâu Mịch lại mở miệng, "Chính là lúc ta quay lại tìm tay nải của ngươi, cảm giác vực sâu vốn yên tĩnh lại có dao động bất thường. Thật giống như ở nơi ta không với tới, có sự tồn tại của người khác.""Bệ Hạ cảm thấy, chuyện thương tổn Tạ Bất Ngư cùng Phù Đồ người, đúng là do bọn họ?"Lâu Mịch gật gật đầu: "Bọn họ đi vào thời đại này, đổi thành thân hình hiện tại.""Nhưng nếu là Trình Huyền cùng Lương Chính, bọn họ tới nơi này, vì cái gì muốn làm bị thương Tạ Bất Ngư cùng Phù Đồ?""Mục tiêu của bọn họ là chúng ta, không thể nghi ngờ. Một khi chiến đội Cửu Thiên mất đi Phù Đồ, cuộc chiến mùa hạ liền nguy." Lâu Mịch sắc mặt trầm xuống, vừa nói vừa tự hỏi, "Hơn nữa ta cảm thấy Phù Đồ không phải mục tiêu cuối cùng của bọn họ, chúng ta mục tiêu quá lớn mà lại không có phòng bị, cho rằng ở thời đại này sẽ rất an toàn, nói không chừng bọn họ đã sớm phát hiện thân phận của chúng ta, chính là vì khiến chúng ta khó sống.""Theo lời của Bệ Hạ thì ta có thể lý giải, nhưng nếu là phản quân, bọn họ tự nhiên là vì tiền vì quyền, nếu như đã tới một thời không khác, không có lý do gì tiếp tục tìm chúng ta gây phiền toái. Nói như vậy đi, nếu lúc trước ta không phải vì tìm Bệ Hạ, mà là trong lúc vô tình rơi vào thế giới hoà bình lại thoải mái này, ta rất có khả năng quên đi phiền não, chỉ nghĩ tới hưởng thụ. Trình Huyền cùng Lương Chính loại người này phản quốc, tự nhiên cũng là vì tiền đồ mà đánh cược tánh mạng. Bọn họ xuyên qua tới khẳng định cũng là mượn thân thể người khác, tự mang thân phận xã hội. So với cuộc sống an ổn gấp trăm lần ở Đại Nguyên bày ra trước mắt, bọn họ cũng không có chữ trung thành treo ở trong lòng, vì cái gì còn muốn liều mạng tìm phiền toái?""Ngươi nói đúng." Lâu Mịch nói, "Nhưng mà ngươi có nghĩ tới không, cho dù bọn họ muốn hưởng thụ thế giới này, cũng chưa chắc có cái mạng kia."Trì Lẫm suy nghĩ một lát, rất nhanh liền hiểu ý tứ của Lâu Mịch: "Ngươi là nói, bọn họ vô pháp thích ứng thời đại này?""Hai người bọn họ chính là văn võ song toàn thiên tài sao?""Hai người bọn họ là xuất thân quân nhân, chưa từng học hành gì nhiều, phỏng chừng chữ cũng không nhận biết được bao nhiêu.""Mặc dù là ngươi, cũng mất không ít thời gian mới thích ứng được sinh hoạt hiện đại, hơn nữa lúc ấy ngươi vẫn là vị thành niên, có gia đình che chở. Nếu là bọn họ hồn xuyên đến gia đình bình thường, lấy năng lực của bọn họ chưa chắc có thể tiếp tục sống sót nổi. Nếu sống không nổi, ngươi đoán bọn họ có thể bị người khác dụ hoặc hay không?""Người khác? Dụ hoặc?"Hai mắt Lâu Mịch sáng lên: "Còn nhớ rõ A Bảo cùng Tiểu V khiến ngươi hồn phách ly thể kia không?""Bệ Hạ cảm thấy là hai người kia làm việc cho các nàng?""Loại cảm giác này quá quen thuộc, nguy hiểm đột nhiên ập tới, giống y như lần trước. Hơn nữa, bên người A Bảo là tên Tiểu V, người này thực sự tà môn." Lâu Mịch nói, "Lúc nàng còn ở Cửu Thiên, ta đã nghe nói nãi nãi nàng chuyên nghiên cứu kỳ môn thuật pháp, nhận tiền người khác làm □□. Ta từng đến nhà nàng, nhà ở biệt thự trên đỉnh núi, xung quanh hoang vắng đến dọa người, chỉ có một mảnh lớn...""Bãi tha ma......""Đúng vậy, người nhà các nàng cơ bản không giao du với người thường, trừ bỏ gia đình A Bảo. Hai người các nàng từ nhỏ đã quen biết, quan hệ rất không tồi. Lúc trước nếu không phải A Bảo muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, Tiểu V bồi theo, lấy cá tính hướng nội như Tiểu V, nàng không có khả năng chơi esports.""Nói như vậy, Tiểu V người này cũng rất thông minh, chỉ là vì bồi bằng hữu, cư nhiên cũng có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, còn gia nhập chiến đội Cửu Thiên đệ nhất.""Đúng vậy, cái Tiểu V này vô cùng nguy hiểm, trong tay nắm giữ không biết bao nhiêu tà môn ma đạo. Trước kia ta chỉ cho rằng nhà nàng có chút giả thần giả quỷ, hiện tại ngẫm lại, thật sự làm người ta sởn gai ốc. Gộp lại các loại lợi ích và ân oán từ hai phía, nàng cùng A Bảo là hiềm nghi lớn nhất.""Vụ tai nạn trên cao tốc biển lúc trước, cảnh sát cuối cùng điều tra kết quả thế nào?""Ta vẫn luôn theo dõi, cảnh sát có hoài nghi hai người các nàng, thậm chí thẩm vấn rồi, nhưng cuối cùng chứng cứ không đủ, cũng không có cách nào với các nàng."Trì Lẫm gật đầu: "Các nàng trước khi hành động, tự nhiên đã chuẩn bị chu toàn. Bệ Hạ cảm thấy, lần này lại là A Bảo cùng Tiểu V tìm được Trình Huyền cùng Lương Chính, dùng vật chất trợ giúp làm mồi, khiến bọn họ làm việc sao?""Nghe qua thì hợp tình hợp lý. Bất quá hai người kia đã lộ mặt, bị theo dõi và chụp hình lại, về sau muốn lại hành hung cũng không dễ dàng gì."Trì Lẫm bỗng nhiên nắm lấy tay áo Lâu Mịch, sắc mặt càng thêm tái nhợt."Nếu thật sự như Bệ Hạ suy đoán, bọn họ sẽ không sợ bị theo dõi. Cái tên Tiểu V kia có thể khiến ta và nguyên chủ hoán đổi hồn phách, khẳng định cũng có thể thao túng người khác. Trong đó nhất định có điều kiện hạn chế, nhưng sau khi gây án chỉ cần lại đổi một thân thể khác, chúng ta căn bản không thể nào phòng bị. Chúng ta ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, nếu đổi vào thân thể người quen thuộc của chúng ta, lại cố ý che giấu, Bệ Hạ nên phân biệt thế nào đây?"Lâu Mịch bị nàng nhắc nhở như thế, giống như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, cả người lạnh ngắt..Giữa hè, cơn mưa to nói đến là đến.Lâm Tiểu Chí nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại, thầm than cơn mưa tầm tã này ít nhất còn phải kéo dài hai tiếng nữa.Đường trong tiểu khu nhà Ngụy Chước Ngưng quá hẹp, taxi không thể vào, chỉ có thể dừng bên kia đường.Muốn cứng rắn tiễn Ngụy Chước Ngưng đến tận nhà, Lâm Tiểu Chí tính lấy ô từ cốp xe, lại phát hiện cốp trống trơn, xem ra đã bị ai đó dùng rồi mà chưa kịp bổ sung."Đừng tiễn." Ngụy Chước Ngưng nói, "Ta tự mình đi vào là được mà."Nếu là người khác, có thể sẽ gọi điện cho gia đình, người nhà liền sẽ ra mang ô đến. Nhưng nhà Ngụy Chước Ngưng chỉ có mẹ ngồi xe lăn bất tiện, mưa to như vậy, nàng không muốn phiền mẹ phải chạy một chuyến, quá cực khổ."Không được." Lâm Tiểu Chí cởi áo khoác ra, "Bị mưa rồi bệnh thì sao bây giờ? Áo khoác ta không thấm nước, chắc chắn có thể cản được một lát, đi thôi."Lâm Tiểu Chí xuống xe trước, căng áo khoác ra, đem hành lý của Ngụy Chước Ngưng xách ra để bên cạnh, rồi mời nàng vào lòng ngực mình.Lâm Tiểu Chí cao lớn với đôi tay dài, căng áo khoác như thế này thật sự tạo ra được hiệu ứng che chắn hiệu quả.Ngụy Chước Ngưng bước nhanh từ trong xe nhảy ra, chui vào phía trước nàng, đỉnh đầu vang tiếng mưa rơi tí tách, còn có vài giọt nước bắn tung tóe lên mặt.Vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt tươi cười của Lâm Tiểu Chí, mưa mưa gió gió gì cũng hóa thành bối cảnh tán tỉnh."Đi nào." Lâm Tiểu Chí vì nàng che chắn một khoảng trời nhỏ, chính nàng đẩy hành lý, hai người sát cạnh nhau đi vào trong tiểu khu.Đi đến cửa tòa nhà, mưa to như vậy mà Ngụy Chước Ngưng chỉ ướt chút giày, tóc dính vài giọt nước, chỗ khác chẳng hề bị mưa tưới.Cả đoạn đường đều là Lâm Tiểu Chí che chở nàng, ngược lại chính mình không may mắn như thế, cả lưng đều bị ướt sũng."Mau lên đi." Lâm Tiểu Chí tóc tai ướt đẫm, vai còn khoác áo, nhưng nụ cười vẫn ngọt ngào như trước, "Rửa giày đi, ngâm nước ấm tắm một cái, ngàn vạn lần đừng bị bệnh. Ngày mai ta lại đến tìm ngươi học bù."Lâm Tiểu Chí đang định đi, Ngụy Chước Ngưng kéo nàng lại một chút:"Quần áo ngươi ướt hết rồi, như vậy trở về rất khó chịu.""Không sao đâu, ta về xe đợi, rất nhanh sẽ đến nhà.""Từ chỗ này về nhà ngươi phải đến hơn nửa tiếng." Ngụy Chước Ngưng nói, "Hay là, ngươi lên nhà với ta đi, ít nhất thay một bộ quần áo."Lâm Tiểu Chí hơi ngạc nhiên: "Ta lên nhà? Bây giờ sao? Có được không, có quá phiền không?"Ngụy Chước Ngưng nắm lấy tay Lâm Tiểu Chí, phát hiện bàn tay đẹp đẽ quý giá kia lúc này toàn là nước mưa, sờ vào còn rất lạnh."Làm gì có phiền hay không...... Nếu ngươi quay về rồi sinh bệnh, ta sẽ lo lắng chết mất."Tòa nhà không có thang máy, việc này khiến Lâm Tiểu Chí rất kinh ngạc.Đừng nói năm 2044, ngay cả 20 năm trước, tòa nhà không thang máy cũng chẳng còn bao nhiêu.Ngụy Chước Ngưng kiên trì muốn tự xách hành lý, nhưng bị Lâm Tiểu Chí ngăn lại:"Thôi đi, với sức lực bé tí của ngươi tỉnh táo chút được không? Đừng nói xách, ngươi kéo còn chưa kéo nổi." Lâm Tiểu Chí xoa xoa đầu nàng, yêu thương nàng như cưng một đứa con gái nhỏ, "Hơn nữa trong hành lý đều là đồ của ta mang, đương nhiên phải ta mang về cho ngươi. Ngoan nào bảo bối, ngươi cứ đi theo sau ta là được."Nói xong, Lâm Tiểu Chí không để nàng cãi nữa, xách hành lý nặng trĩu, một hơi hăng hái leo cầu thang.Nhà Ngụy Chước Ngưng không may mắn còn ở tầng sáu, dù là Lâm Tiểu Chí kiểu quái lực thiếu nữ, cũng phải thở hổn hển khi vác hành lý nặng trĩu này lên."Cầu thang này...... Cũng cao thật." Lâm Tiểu Chí thở dốc, "Chờ một chút, mẹ ngươi có ở nhà không?""Chắc là có, nàng ấy rất ít ra ngoài.""Vậy cho ta chút thời gian, để ta bình ổn lại hơi thở...... Rồi chúng ta vào." Lâm Tiểu Chí mở camera điện thoại soi như gương, chỉnh tóc và sửa lại dung nhan một chút, tiện thể luyện tập nụ cười."Được rồi, ngươi còn muốn thật sự chỉnh chu nữa sao.""Không làm không được, lần đầu tiên gặp mẹ ngươi, ta phải thể hiện tinh thần và diện mạo tốt nhất chứ." Lâm Tiểu Chí ngó trái ngó phải, vừa lòng, cất điện thoại đi."Được rồi, để ta xem thử bà bà (mẹ vợ) tương lai của ta." Lâm Tiểu Chí bày ra dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn xuất sắc, Ngụy Chước Ngưng thấy nàng hứng thú bừng bừng, cũng không nỡ nhắc nhở, hiện tại ấn tượng của mẹ nàng đối với Lâm Tiểu Chí, đã không còn là "Có chút giống lớp trưởng nhỏ", mà là thiếu nữ trưởng thành sớm trong những đoạn phim nhỏ chia sẻ bừa bãi trên mạng.Bất quá, cho dù có muốn né tránh thế nào, cũng vẫn phải đưa Lâm Tiểu Chí gặp mẹ một lần.Gặp thì gặp đi... Lâm Tiểu Chí thông minh như vậy, nhất định có thể tìm ra cách chung sống hòa bình với mẹ."Mẹ." Ngụy Chước Ngưng vừa mở cửa sắt vừa nói, "Ta về rồi."Bên trong có một giọng nữ đáp lại, hiệu quả cách âm của cửa không được tốt lắm, đứng ngoài cửa là đã nghe thấy tiếng xe lăn lăn lại gần."Chước Ngưng a."Là một giọng nữ rất dễ nghe, nghe qua rất trẻ, không quá tương xứng với cái thân phận "mẹ".Cũng phải thôi, Lâm Tiểu Chí im lặng nghĩ, mẹ của Chước Ngưng sinh nàng năm 18 tuổi, hiện tại cũng chỉ mới 36 thôi.Ngụy Chước Ngưng mở cả cửa sắt lẫn cửa gỗ, đẩy mạnh hành lý vào trong."Về rồi à." Mẹ Ngụy đang ngồi trên xe lăn nhanh chóng phát hiện ra ngoài cửa có một nữ hài chưa từng thấy.Khi nàng và Lâm Tiểu Chí đối diện, Lâm Tiểu Chí lập tức nở một nụ cười ngọt ngào rạng rỡ, ngọt ngào gọi một tiếng: "A di."Lâm Tiểu Chí biết nụ cười của mình rất được trưởng bối yêu thích, mỗi lần tham dự các loại buổi họp mặt của ba mẹ, chỉ cần nàng trưng ra nụ cười sở trường, lập tức có thể bắt lấy trái tim của một loạt trưởng bối.Quả nhiên, mẹ Ngụy vừa nhìn thấy nàng liền sững người —— tiểu công chúa nhà ai từ đâu tới thế này?"Mẹ, đây là đồng học cùng trường của ta, Lâm Tiểu Chí." Ngụy Chước Ngưng giới thiệu."À ——" mẹ nàng đáp một tiếng như vừa chợt hiểu ra, thuần thục xoay xe lăn đổi hướng, để cửa hẹp trở nên rộng hơn một chút, "Thì ra là Tiểu Lâm đến, mau vào đi, sao lại ướt cả rồi?""Vâng, chúng ta không mang dù." Ngụy Chước Ngưng ít khi thấy mẹ vui vẻ như vậy, bỗng nhiên hạnh phúc thế này, rõ ràng từ cái nhìn đầu tiên mẹ Ngụy đã thích Lâm Tiểu Chí.Mẹ Ngụy nhiệt tình như thế, lại khiến Ngụy Chước Ngưng càng thấy ngượng ngùng.Lâm Tiểu Chí nói: "Làm phiền a di, Chước Ngưng nói để ta đến thay quần áo.""Mau vào mau vào."Lâm Tiểu Chí chuẩn bị cùng Ngụy Chước Ngưng vào nhà, lúc này bỗng có hai người đi từ tầng trên xuống.Lâm Tiểu Chí liếc mắt đã phát hiện ra bọn họ.Tầng trên?Chẳng phải đây là tầng cao nhất sao?Mang theo nghi ngờ trong lòng, Lâm Tiểu Chí theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.Là hai nam nhân, thấp lùn nhưng rất vạm vỡ, mặc áo thun đen ngắn tay giống hệt nhau, đầu gần như hình vuông, ánh mắt âm trầm khiến cả người toát ra khí tức nguy hiểm.Lâm Tiểu Chí phát hiện hai người kia đều giấu tay phải ra sau lưng, đang nhìn nàng và Ngụy Chước Ngưng."Chước Ngưng." Lâm Tiểu Chí đặt tay lên sau lưng nàng, nhỏ giọng nói, "Vào nhà.""Hả?"Tên nam nhân đột nhiên rút dao, từ sau lưng Ngụy Chước Ngưng đâm thẳng tới, Lâm Tiểu Chí phản ứng cực nhanh, lập tức đẩy mạnh một cái, trực tiếp đẩy Ngụy Chước Ngưng vào trong phòng, khiến nàng ngã nhào xuống đất.Lâm Tiểu Chí muốn vào theo, nhưng vì động tác vừa rồi đẩy Ngụy Chước Ngưng, nàng cứu được Ngụy Chước Ngưng, còn bản thân bị con dao chắn ngay ngoài cửa.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lâm Tiểu Chí căn bản không kịp suy nghĩ, theo bản năng bất chấp nguy hiểm, quay tay lại kéo mạnh, trực tiếp đóng sập cửa gỗ lại, cùng lúc đó Ngụy Chước Ngưng ngã sấp mặt hồi hộp, chỉ nghe thấy bên ngoài cửa sắt cũng đóng sầm với tiếng vang lớn."Đừng ra ngoài!"Một tiếng hét kinh hoàng vang lên, là tiếng rống tê tâm liệt phế của Lâm Tiểu Chí."Chước Ngưng!" Mặt mẹ Ngụy tái mét, định đứng dậy đỡ Ngụy Chước Ngưng, thân hình lảo đảo, suýt nữa cũng ngã nhào theo xuống đất."Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Mẹ Ngụy chưa nhìn rõ gì cả, Ngụy Chước Ngưng lại càng không biết chuyện gì đã xảy ra, đầu óc hỗn loạn như mớ bòng bong.Ngoài cửa đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Lâm Tiểu Chí lại đột nhiên đẩy nàng?Vừa rồi hình như có tiếng bước chân từ trên lầu? Là ai?Nàng chưa từng nghe Lâm Tiểu Chí gào thét đáng sợ như vậy, người luôn luôn nho nhã như Lâm Tiểu Chí chưa từng nói chuyện lớn tiếng, huống chi là gào lên giận dữ.Tiếng rống giận dữ kia khiến trong lòng Ngụy Chước Ngưng lần đầu tiên sinh ra nỗi sợ chưa từng có."Mẹ, người đừng ra! Ở yên trong này chờ ta!"Nàng dĩ nhiên là sợ, nàng hoàn toàn không biết bên ngoài có nguy hiểm như thế nào, nhưng nàng biết, cho dù ngoài cửa có là cơn ác mộng đáng sợ nhất, nàng cũng tuyệt đối sẽ không để Lâm Tiểu Chí một mình gánh chịu!Tuyệt đối không thể để Lâm Tiểu Chí bị bất kỳ thương tổn nào, dù chỉ một chút!Ngụy Chước Ngưng vội vàng nhìn quanh phòng một lượt, chụp lấy con dao gọt trái cây trên bàn ăn, mở cửa gỗ rồi tiếp tục kéo cửa sắt ra.Mẹ Ngụy cố túm lấy một cái nhưng không kịp, nàng đã cầm dao lao ra ngoài, phát hiện hành lang không có ai, chỉ còn dấu chân đầy đất cùng những vết máu bị giẫm đạp hỗn loạn.Vừa nhìn thấy vết máu, Ngụy Chước Ngưng lập tức choáng váng, cả người như phủ một lớp trắng bệch từ đầu đến chân, tim như ngừng đập.Đối diện có hàng xóm từ khe cửa thò ra một đôi mắt, run rẩy hỏi: "Sao... sao vậy? Giết người à?"Ngụy Chước Ngưng ổn định cảm xúc, nhìn thấy dấu chân dính máu hướng về phía dưới lầu, lập tức ném cho mẹ Ngụy bốn chữ "Mau báo cảnh sát", xách theo dao nhanh chóng chạy xuống lầu, mặc kệ tiếng mẹ nàng gào thét gọi tên nàng sau lưng.Ngụy Chước Ngưng một hơi lao xuống lầu, mưa lớn đã rửa sạch mọi vết máu.Trong mưa hầu như không có ai, nàng thậm chí không tìm thấy một người chứng kiến nào.Lâm Tiểu Chí đi đâu rồi?Ngụy Chước Ngưng gấp đến mức muốn bật khóc, toàn thân run rẩy, nhưng nàng biết lúc này không thể khóc, nàng phải giữ vững bình tĩnh.Nàng nhớ đến lời Lâm Tiểu Chí từng nói với nàng: "Nếu trước khi thi thấy căng thẳng thì hít thật sâu, sau đó thở ra. Giống như vậy, hít vào —— thở ra —— giữ cho đầu óc tỉnh táo, ngươi có thể làm được."Ngụy Chước Ngưng hít một hơi thật sâu, đè nén cơn run rẩy dữ dội, để đầu óc hỗn loạn dần dần hoạt động trở lại.Bên trái là ngõ cụt, Lâm Tiểu Chí đã từng đến nơi này, với sự thông minh của nàng, nhất định đã nhớ rõ tuyến đường.Vậy nên, nàng sẽ chạy về phía bên phải, nhất định là như thế!Ngụy Chước Ngưng lập tức lao mình vào trong màn mưa lớn.