[BHTT][Edit] Có Thể Kết Hôn Trước - Ninh Viễn

Chương 108. Chưa từng thấy bao giờ.



Kỳ nghỉ tuyệt vời thoáng qua như chớp mắt, trên hành trình bay về, Lâu Mịch phát hiện Trì Lẫm cứ mãi cắm mặt vào điện thoại.

Nàng xinh đẹp đáng yêu thế này ngồi ngay bên cạnh, mà tâm tư lại hoàn toàn ở trên màn hình điện thoại.

Điện thoại có gì hay ho thế chứ?

Lâu Mịch chủ động nói chuyện với Trì Lẫm, Trì Lẫm thật ra đều có đáp lại, nhưng toàn là những câu hai ba từ qua loa cho có lệ, hoàn toàn không nhiệt tình như trước.

Thậm chí còn né tránh ánh mắt nàng và cười gượng gạo, khiến Lâu Mịch vô cùng khó hiểu.

Chẳng lẽ ta làm sai điều gì sao?

Sao bỗng nhiên bị lạnh nhạt thế này?

Thực ra Lâu Mịch chẳng làm sai gì cả, Trì Lẫm cũng không nghĩ muốn lạnh nhạt với nàng, chỉ là giờ này khắc này có chuyện thực sự hấp dẫn hết sự chú ý của nàng.

Đại Nguyên vì chuyện phim phóng sự Đan Châu kịch mà bước vào tầm nhìn của công chúng, Trì Lẫm vốn đã có chút bất an.

Nàng làm sao nghĩ được hiện giờ các võng hữu lại có sức mạnh, năng lực lớn đến thế, nàng khổ sở tìm kiếm bấy lâu chỉ đào được vài manh mối lẻ tẻ.

Nhóm lão diễn viên nghiệp dư của Đan Châu kịch kia cũng chỉ nghiên cứu ra được chút ít da lông, nhưng dưới sức ảnh hưởng khủng khiếp của internet giải trí, đã gây chấn động cả giới sử học.

Võng hữu cùng các học giả cộng đồng chung tay, chân dung Đại Nguyên dần hiện ra trước mắt mọi người.

Đại Nguyên hóa ra là một quốc gia nữ quyền, nữ có thể kết hôn đồng giới, nữ nhân có thể làm hoàng đế, giả thuyết này vô cùng phù hợp với giá trị quan chủ lưu hiện đại, khác biệt rất lớn so với ấn tượng về cổ đại.

Chính vì sự tương phản này mà khiến mọi người càng cảm thấy hứng thú.

Có thể nói, từ khi đế quốc Nguyên dần hiện ra từ cát bụi, cả nước đều chú ý, từ mạng xã hội đến đời sống sinh hoạt hàng ngày, khắp nơi đều có người bàn luận.

Ban đầu Trì Lẫm chỉ hơi lo lắng lịch sử Đại Nguyên bị khai quật ra như vậy có thể ảnh hưởng gì đến nàng và Bệ Hạ hay không.

Bất quá nàng và Bệ Hạ đều đã thay đổi dung mạo, mặc dù bản thân đang danh nhân nổi tiếng, còn Đại Nguyên lại đang chịu sự chú ý từ khắp nơi, Trì Lẫm cũng không tự làm loạn đầu trận tuyến.

Muốn ghép đôi nàng và Bệ Hạ thực sự với Đại Nguyên vào cùng một chỗ cũng không dễ dàng như vậy.

Đừng nói người xa lạ, chính bản thân nàng khi trước tìm được Bệ Hạ cũng trải qua trăm chuyển ngàn hồi, vô cùng không dễ dàng gì.

Một mặt cảm thấy không cần thiết căng thẳng như vậy, mặt khác, dù đang nghỉ phép, nàng vẫn chú ý tiến triển của chuyện này.

Lâu Mịch toàn tâm đắm chìm trong thư giãn và giải trí, Trì Lẫm cũng không nói với nàng, chỉ im lặng tự mình theo dõi chú ý chuyện này, tính toán về rồi sẽ kể với Lâu Mịch sau.

Nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ đến việc người hiện đại lại điên cuồng đến thế.

Cái gọi là "truyện đồng nhân" này là chuyện gì vậy?

Trì Lẫm liên tục lướt Weibo và các mạng xã hội khác, đồng nhân về nữ đế Nguyên "Tấn Nghi" đã bùng nổ, nhưng lướt mãi lên đến tận trời cũng chẳng thấy gì liên quan đến nàng Trì Lẫm.

Nếu thực sự bị đào ra cái tên "Trì Lẫm", bản thân Trì Lẫm có lẽ sẽ phải chịu chút rắc rối, chính khi nàng phát hiện tên mình hình như biến mất trong lịch sử Đại Nguyên, mọi người vì thế đều điên cuồng tưởng tượng chuyện tình cảm của Bệ Hạ với người khác, nàng không thể không hoảng hốt.

Tại sao lại không thấy ta?

Thanh mai trúc mã của Bệ Hạ, tiến sĩ tướng quân, hoàng hậu một nước... Tại sao không ai phát hiện nàng?

Trì Lẫm không biết việc tên mình biến mất có liên quan gì đến bí thuật truy hồn hay không, hiện tại về cục diện chính sử Đại Nguyên còn chưa rõ ràng lắm, chỉ có các CP dân gian đã rất rõ ràng.

Ngay cả Ngụy Chước Ngưng và Lâm Tiểu Chí cũng đang ship Bệ Hạ với người khác!

Trước kia Trì Lẫm cảm thấy việc người hiện đại thích xem chuyện tình cảm của người khác thật vô pháp lý giải, hiện tại tới bây giờ nàng mới chân chính hiểu được, khi chuyện rơi xuống chính mình mới có thể thực sự cảm nhận.

Nàng, tuyệt đối không chấp nhận Bệ Hạ yêu người khác.

Kể cả trong thế giới tiểu thuyết cũng không được.

Trải qua chuyện hồn xuyên, nàng hiểu rõ thế giới vô biên thứ kỳ lạ gì cũng có, ai có thể đảm bảo thế giới được cấu thành bởi những văn tự ấy không phải là một thời không thực khác?

Bất luận ở thế giới nào, nàng cũng không muốn Bệ Hạ sủng ái người khác.

Khi Lâu Mịch gọi cơm trưa, tiện tay mang đồ ăn và rượu đến chỗ ngồi của bọn họ, Trì Lẫm vẫn cúi đầu nhìn điện thoại.

Lúc này không chỉ ngón tay lướt lên xuống xem điện thoại, mà còn có vẻ như đang gõ gì đó.

Hơn nữa thân người nàng xoay sang một bên, màn hình điện thoại quay lưng với Lâu Mịch, có chút ý tứ không muốn Lâu Mịch nhìn thấy.

Lâu Mịch sắp xếp thức ăn xong, trợn mắt liếc Trì Lẫm một cái:

"Nên ăn cơm rồi."

"Ừm..." Trì Lẫm ánh mắt căn bản không rời khỏi điện thoại, toàn bộ tâm tư đều còn ở trên điện thoại.

"Ta nói..." Lâu Mịch nhịn không được nghiêng người lại, cũng không muốn cố tình xem nội dung điện thoại của nàng, chỉ là vừa lại gần thế này, Trì Lẫm lập tức khóa màn hình điện thoại.

Lâu Mịch: "Ngươi đang làm gì?"

"Ta đang... làm đề."

Lâu Mịch nhìn khuôn mặt đỏ bừng không tự nhiên của nàng, nói: "Ngươi có biết không, ngươi thực sự không giỏi nói dối với ta."

Trì Lẫm cũng hiểu biểu hiện vừa rồi chắc chắn rất không tự nhiên, nhưng nàng thực sự không muốn Bệ Hạ biết nàng đang làm việc gì đó không đáng tin.

Nàng đang viết đồng nhân về Bệ Hạ và nàng, chính viết đến phần xuất sắc...

Tên Tấn Nghi mọi người đều biết rồi, cái tên "Trì Lẫm" không tiện công khai đem ra, cho nên nàng dùng chính là tự của mình, Hàn Liệt.

Sinh ra trong giá lạnh, dù tên hay tự của Trì Lẫm đều lộ ra một cổ lạnh ngạo, đúng là rất phù hợp tính cách nàng.

Người nhà và đồng liêu thân cận sẽ xưng hô với nàng là Hàn Liệt, nhưng bởi vì Bệ Hạ thích chữ "Lẫm" này, nên bản thân nàng cũng có thêm cảm tình với "Lẫm".

Nhưng Tấn Nghi và Hàn Liệt cùng nhau xuất hiện, tự nhiên đại diện cho sự thân mật của nàng và Bệ Hạ, cũng sẽ không bị người khác phát hiện, rất tốt.

Trì Lẫm luôn cảm thấy tính cách mình thanh lạnh, chuyện tranh giành tình cảm này sẽ không thể nào rơi vào đầu nàng, hơn nữa sống hơn 30 năm, cũng chỉ có một lần vì Bệ Hạ mà thất thố, những lúc khác Bệ Hạ đều bảo vệ nàng rất tốt.

Bệ Hạ đối với nàng tình nghĩa sâu đậm, điều này không thể nghi ngờ.

Ai có thể nghĩ được thay đổi thời không, Bệ Hạ còn có thể bị sắp xếp như vậy.

Mặt nàng tuy không có biến động cảm xúc quá lớn, nhưng nói đến cùng trong lòng vẫn hụt hẫng.

Nhóm tác giả viết đồng nhân tiểu thuyết ấy còn toàn là đảng khảo chứng, thậm chí có thể miêu tả một số đặc điểm dung mạo và tính cách của Bệ Hạ.

Thấy "Tấn Nghi" với người khác nói chuyện tình cảm, từng câu từng chữ đều đâm vào lòng Trì Lẫm, khiến nàng vô cùng khó chịu.

Bệ Hạ từ kiếp trước đến kiếp này, chỉ có một người là nàng, người yêu duy nhất thôi, tại sao phải sắp xếp nàng với công chúa điêu ngoa nào đó, với Thái Hậu gần năm mười tuổi nào đó, còn có cung nữ họ Liễu kia khiến Trì Lẫm không thể chấp nhận.

Liễu thị này năm đó đã tìm mọi cách quyến rũ Bệ Hạ, còn khiến Trì Lẫm giận đến rơi lệ, chính là làm Bệ Hạ đau lòng.

Chỉ là người như vậy mà các ngươi lại để nàng với Bệ Hạ hoa tiền nguyệt hạ ân ân ái ái?

Mặc dù đã đọc đủ thứ sách thánh hiền, trải qua núi đao biển lửa, Trì Lẫm vẫn không thể nào nuốt trôi cơn tức này.

Luận viết văn chương, Trì Lẫm sao lại thua?

Lâm Tiểu Chí và Ngụy Chước Ngưng ngồi ở hàng cuối trong góc.

Ngụy Chước Ngưng tối hôm qua lại bị Lâm Tiểu Chí làm phiền đến không ngủ ngon, mãi đến sáng sớm hôm nay mới chợp mắt ngủ được chút ít, lúc này lại cuộn tròn thành một khối nhỏ, dựa vào vai Lâm Tiểu Chí ngủ bù.

Ngủ được 40 phút thì bị luồng khí rung động đánh thức, Ngụy Chước Ngưng đôi mắt đỏ hoe cả người phát ngốc, mái tóc xoã tung dựng lên thành một dúm, mơ mơ màng màng hỏi Lâm Tiểu Chí:

"Đến rồi à?"

Lâm Tiểu Chí nâng cánh tay sờ sờ tiểu ngốc tử trong lòng ngực: "Còn chưa đến đâu, đại khái còn một tiếng rưỡi nữa, chờ khi nào đến rồi ta sẽ nói với ngươi."

"Vai ngươi có đau không?" Ngụy Chước Ngưng ngủ dậy phát rồ, cả đầu thực sự đè nặng trên vai mỏng manh của Lâm Tiểu Chí, sợ nàng chịu không nổi.

"Không đau, ngươi dựa cả đời cũng sẽ không đau." Lâm Tiểu Chí hôn hôn nàng.

Chính lúc có tiếp viên đi ngang qua, Ngụy Chước Ngưng hoảng sợ, vội vã vùi cả mặt vào lòng ngực Lâm Tiểu Chí.

"Ôi da, thế này mà ngươi ngại, sợ gì chứ." Lâm Tiểu Chí nói, "Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, đều đến tuổi có thể kết hôn, chỉ mới có hôn hôn thôi mà."

Ngụy Chước Ngưng chọc nàng: "Ta đâu có da dày như ngươi."

"Ngươi nói ta da dày? Hừ? Có vẻ đêm qua ta trị ngươi còn chưa đủ, chưa ngoan."

Nói xong Lâm Tiểu Chí liền đi cù ở eo nàng, Ngụy Chước Ngưng bị làm cho mặt đỏ bừng mà không dám lộ ra, liên tục nhận sai.

"Sớm biết thế sẽ không nói cho ngươi ta sợ ngứa ở eo, ngươi liền nắm được điểm yếu của ta mà trêu ta, có xấu hổ không!"

"Như thể ngươi không nói, ta tự mình sẽ không biết thăm dò sao. Ngoài eo ra, chỗ này, chỗ này và chỗ này, đều sợ ngứa cả."

Lâm Tiểu Chí chỉ tai, cổ, còn có mông nhỏ của nàng.

Lúc này vừa mới đi qua, tiếp viên lại quay vòng về, lại một lần nữa thấy cảnh này.

"Ngươi..." Ngụy Chước Ngưng thực sự chịu không nổi nàng không chọn lời, thật sự hơi xấu hổ, "Đừng nói lung tung ở ngoài như thế!"

Biết bạn gái mặt mỏng, Lâm Tiểu Chí cũng không trêu nàng nữa:

"Được rồi thỏ con đừng tức giận, cho ngươi xem đồ vật thần kỳ."

"Không xem."

"Thật sự à? Đây chính là thứ ngươi thích nhất đấy."

"...Ta thích cái gì?"

"Thật sự thật sự, ngươi nhìn sẽ biết."

Ngụy Chước Ngưng chịu không nổi sự dụ dỗ của Lâm Tiểu Chí, đưa đầu ra nhìn.

Lâm Tiểu Chí nhân cơ hội hôn một cái lên tai nhỏ của nàng.

"Ngươi......"

Được tiện nghi xong rồi cảm thấy hài lòng, Lâm Tiểu Chí mở một tài khoản Weibo: "Ngươi xem, đế quốc Nguyên có CP mới."

"Đây là cái gì?" Ngụy Chước Ngưng nhìn ngây người, "Trời ơi, thể văn ngôn?"

"Đúng, thông thiên thể văn ngôn, văn này tuyệt lắm."

Ngụy Chước Ngưng thành tích ngữ văn được coi là tốt nhất trong tất cả các môn, chính là đọc bài văn ngôn này từ trên xuống dưới vẫn thấy rất cố sức.

Viết cái đồng nhân văn thôi mà Đại đại! Không cần thiết nói có sách mách có chứng đến thế đâu?

Không chỉ nói có sách mách có chứng, các loại khiển từ đặt câu còn vô cùng tinh tế tuyệt đẹp, đọc mà Ngụy Chước Ngưng cảm thấy mình có thể ngâm nga.

Dưới sự chỉ dẫn của Lâm Tiểu Chí, Ngụy Chước Ngưng coi như đọc xong bài văn này.

Sau khi đọc xong đầu óc toàn là "ờm".

Hàn Liệt này văn võ song toàn, vừa là tiến sĩ vừa là tướng quân còn làm luôn Hoàng Hậu?

Công chúa Thái Hậu cùng cung nữ trước mặt nàng quả thực chỉ là cặn bã.

Hơn nữa toàn bài Hàn Liệt yêu Tấn Nghi yêu đến sâu đậm như vậy, biết bao chân tình thật cảm ở trong đó, viết thành góc nhìn thứ nhất hoàn toàn không thành vấn đề.

Ngụy Chước Ngưng cảm thán: "Thật là thần tiên đại đại, tuy là đối thủ."

"Vẫn là tài khoản mới, 15 phút trước vừa mới đăng bài văn này, vì đánh tag nên được chuyển vào siêu thoại đồng nhân Đại Nguyên." Lâm Tiểu Chí nói, "Mọi người đều bị thần tiên đại đại thuyết phục bởi cách hành văn, kể cả nhân vật này tạm thời chưa khảo chứng ra được, nhưng cắn cũng khá ngon. Chắc chắn sẽ sớm có siêu thoại."

Ngụy Chước Ngưng tiếp tục nghiên cứu hành văn của vị Đại đại tên "Nam Ngạn" này, Lâm Tiểu Chí lại có hứng thú với cái tên "Hàn Liệt".

Hàn Liệt?

Trì Lẫm?

Lâm Tiểu Chí nhìn về phía trước, thấy Trì Lẫm ngồi ở chỗ đối diện đang vô cùng chuyên chú cúi đầu nhìn điện thoại, động tác trong tay còn bay nhanh.

Hay là......

Lâm Tiểu Chí nghĩ đến thân phận nguyên bản của Trì Lẫm, lại nghĩ đến lần đầu nàng đến thời không này, ngâm nga lưu loát "Tiêu Dao Du", cùng với mối liên hệ giữa phim phóng sự Đan Châu kịch và Đại Nguyên, sự oán niệm ở đêm BBQ kia...

Lâm Tiểu Chí âm thầm cảm thấy buồn cười.

Không nghĩ lại có chuyện trùng hợp như vậy.

A Lẫm nhìn qua thì bình tĩnh lắm, thực ra cũng là một bình giấm chua.

Ngụy Chước Ngưng nhìn người đối diện lại bắt đầu diễn tới tiểu kịch trường, vừa ngạo nghễ vừa ấm áp lại ngọt ngào, như trước kia vẫn tìm kiếm sự nghiêm túc một cách cẩn thận.

Ngụy Chước Ngưng cuối cùng cũng ngồi không yên, quay đầu hôn một cái lên môi Lâm Tiểu Chí.

Lâm Tiểu Chí: "?!"

"Ngoan, ta đang bận một chút, ngươi tự mình chơi nhé." Phát đường xong, Ngụy Chước Ngưng liền bắt đầu vùi đầu vào viết văn, thề phải bảo vệ cp yêu thích của mình!

Trì Lẫm và Ngụy Chước Ngưng im lặng suốt cả quãng đường đánh giá, đợi đến khi máy bay hạ cánh trượt xuống đất, Trì Lẫm cuối cùng cũng cất tiểu kịch trường mới viết xong đi, xoa xoa đôi mắt hơi đau nhức.

"Mắt khó chịu sao? Đừng dùng tay xoa, bẩn lắm, để ta xem." Lâu Mịch nắm tay nàng lại,

"Nhìn ngươi mắt đỏ hoe rồi này, cả chuyến bay đều nhìn chằm chằm vào điện thoại, có chuyện gì quan trọng thế?"

Vốn dĩ lời nói của Lâu Mịch mang theo chút ghen tuông và bất mãn, không ngờ Trì Lẫm lại phi thường thẳng thắn thành khẩn gật gật đầu, nói:

"Là chuyện phi thường quan trọng."

Lâu Mịch: "......"

Quan trọng đến mức nào, có thể so với ta còn quan trọng hơn? Khiến ngươi hơn hai tiếng đồng hồ không để ý đến ta?

Lâu Mịch vốn định làm nũng, nhưng Trì Lẫm hoàn toàn không phát hiện vẻ bực bội của nàng, khiến nàng càng tức hơn.

"Lại đây." Lâu Mịch lấy từ trong túi ra dung dịch rửa tay khô, giúp Trì Lẫm rửa tay, "Sờ điện thoại lâu thế, còn dám chạm trực tiếp vào mắt, cũng không sợ nhiễm trùng."

Trì Lẫm thấy Lâu Mịch cau mày, nói chuyện cũng nhanh hơn, liền hỏi nàng:

"Bệ hạ đang giận ta à?"

Lâu Mịch liếc nàng một cái: "Ngươi nói xem? Lẫm tỷ tỷ lớn thế này rồi, còn như trẻ con vậy muốn ta lo lắng."

Máy bay vừa dừng ổn, cửa khoang mở ra, Lâu Mịch đi lấy hành lý.

Hai nàng xuống máy bay ngồi trên xe hướng về ga sân bay, toàn bộ hành trình Lâu Mịch đều nắm tay Trì Lẫm, nhưng Trì Lẫm vẫn cảm thấy có chút cưỡng chế trong đó.

"Bệ Hạ."

Trì Lẫm muốn giải thích, nhưng Lâu Mịch lại mở miệng hỏi trước:

"Suốt đường đi ngươi đang làm gì vậy?"

Trì Lẫm dừng lại một chút, không mở miệng.

"Ừm, đến bây giờ còn không chịu nói với ta." Lâu Mịch nghiêng mặt liếc nàng một cái, "Được rồi, vậy hôm nay ngươi phải thật sự suy nghĩ kỹ, nên làm thế nào để dỗ ta."

Trì Lẫm thở dài một tiếng.

Lâu Mịch trong lòng "chửi thề" một tiếng, còn dám thở dài nữa?

Suốt đường đi đều lạnh nhạt ta, còn cảm thấy ta vô cớ gây rối đúng không?

Một khi đã như vậy, ta không làm một trận đặc biệt vô cớ gây rối có phải sẽ hơi bất cận nhân tình?

Lâu Mịch trong lòng sôi sục lên men, muốn ném tay Trì Lẫm sang một bên.

Nhưng chung quy vẫn không nhẫn tâm.

Đợi hai nàng và đoàn người đến ga sân bay, lúc quét mặt lấy hành lý ký gửi, Trì Lẫm đem hành lý của hai người các nàng đều cầm lại, một mình xách lên xe đẩy từ tính.

"Bệ Hạ." Trì Lẫm một tay kéo xe đẩy từ tính, một tay kéo góc áo Lâu Mịch, đầu dựa vào vai nàng.

Lâu Mịch liếc nàng một cái, không nói chuyện.

"Bệ Hạ, thật ra ta đang tranh giành tình cảm." Trì Lẫm đỏ mặt thành thật thú nhận.

"Hả?" Lâu Mịch nhất thời không phản ứng kịp.

Trì Lẫm lại thở dài một tiếng, không còn cách nào, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng giao nộp điện thoại ra.

"Ta thật sự không chịu nổi nữa."

Lâu Mịch nhận điện thoại, nhanh chóng nhìn lướt qua.

Ban đầu nàng còn nhíu mày, sau khi nhìn thấy văn tự càng ngày càng nhiều, nụ cười ở khóe miệng cũng ngày càng không kiềm chế được.

Cuối cùng rốt cuộc nhịn không được "phụt" một tiếng bật cười.

"Cái gì vậy." Lâu Mịch gõ gõ đầu Trì Lẫm, "Ngươi từ sáng sớm đều bận việc này sao? Tất cả đều do ngươi viết à?"

Xem ra Lâu Mịch đã biết chuyện Đại Nguyên bị phát hiện, lời nàng vừa thốt ra liền không hề kiêng nể gì, âm lượng cũng chẳng nhỏ.

"Bệ Hạ!" Trì Lẫm sốt ruột, vội vàng ngăn nàng đừng nói nữa.

Lâu Mịch vui đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, cố tình trêu nàng: "Ở chỗ không người mà còn có thể phong lưu trên Hoa Điện, Tiểu Lẫm đúng là sức tưởng tượng dồi dào a."

Trì Lẫm mặt đỏ như máu, không nói thêm với Lâu Mịch nữa, đẩy xe đẩy quay người rời đi.

"Này? Tiểu Lẫm, Tiểu Lẫm!" Lâu Mịch không ngờ nàng lại không chịu nổi đùa giỡn đến mức nói chạy là chạy, bước chân như bay, vội vàng đuổi theo.

Trì Lẫm tốc độ vốn đã nhanh, cộng thêm buff xấu hổ và giận dữ tăng sức mạnh, Lâu Mịch thở hồng hộc mới đuổi kịp, vẫn là vì Trì Lẫm không nỡ để nàng tiếp tục chạy như điên, mới lưu tình chậm bước chân lại.

"Ta sai rồi...... Ta sai rồi, đừng tức giận."

Lâu Mịch lúc nãy chạy nhanh đến mức có thể đi thi đấu chạy 100m, tóc dài của mấy người qua đường bị gió cuốn lên.

Lâu Mịch còn chưa kịp thở, liền liên tiếp "Lẫm tỷ tỷ", làm nũng đến mức suýt làm Trì Lẫm thiếu Oxy mới quay đầu lại nhìn nàng.

"Bệ Hạ sao có thể đem những thứ đó, những thứ đó nói ra miệng được?"

Thực ra Trì Lẫm viết cực kỳ kín đáo, Lâu Mịch cũng không nói chi tiết, thế mà mặt Trì Lẫm đỏ như muốn chảy máu, thật sự là quá đáng yêu đi......

Nhưng lần trước nàng xem tiểu thuyết độ thân mật cực đại của cp Lẫm Tuyết, cũng không thấy ngượng ngùng như vậy a.

Hay là......

Lâu Mịch rất nhanh hiểu ra, a một tiếng, ghé tai Trì Lẫm nói: "Chẳng lẽ, đó đều là thật sự? Không phải tiểu thuyết hư cấu?"

Trì Lẫm nhắm mắt lại, cam chịu gật gật đầu.

"Hàn Liệt chính là ngươi sao?"

"Là tên tự của ta."

"Thế thì..." Lâu Mịch nói đến đây ánh mắt đăm đăm, lúc này mới hiểu điểm xấu hổ tột cùng của Trì Lẫm ở đâu.

Hóa ra đây là nàng viết văn ký thực, có thể so với tiểu thuyết đồng nhân lợi hại nhiều!

"Làm gì vậy..." Trì Lẫm bị nàng nhìn đến cả người đổ mồ hôi.

Lâu Mịch lấy điện thoại ra: "Không được, ta muốn nghiêm túc đọc kỹ lại một lần."

Trì Lẫm: "Cái gì...... Bệ Hạ! Không được xem!"

Hai người vừa đùa giỡn vừa chào tạm biệt đám bằng hữu, lên taxi.

Chờ các nàng rời đi, sân bay liền bắt đầu khó bắt được xe taxi.

Tạ Bất Ngư và Phù Đồ đứng ở đầu hàng chờ, nghe nhân viên điều phối liên hệ công ty taxi điều xe.

Phía sau thỉnh thoảng có chút xôn xao, hai người sóng vai đứng cạnh nhau, suốt hành trình Phù Đồ đều chăm chú nhìn nơi phát ra giọng nói Tạ Bất Ngư.

"Ai, ta không phải đã trở về rồi sao."

"Được được được, tối nay là tối nay, chỗ cũ gặp nhau."

"Không có đâu, chỉ là cùng vài người bạn. À không, là chiến đội đồng đội."

......

Phù Đồ chỉ lặng lẽ nghe, không nói gì. Đến khi một lượt taxi mới tới, Tạ Bất Ngư bảo Phù Đồ lên xe trước.

"Ngươi không cùng đường sao?"

"Ta với ngươi không tiện đường."

"Ngươi đi đâu?"

Tạ Bất Ngư không nghĩ nàng sẽ hỏi như vậy, do dự một chút rồi nói: "Có bằng hữu hẹn ta, ta đi về phía bắc."

Nàng biết Phù Đồ nhà ở phía nam, đúng là hai hướng hoàn toàn trái ngược.

"Không sao, lên xe đi, đưa ngươi đi trước rồi ta về nhà."

Phù Đồ giúp nàng đặt hành lý vào cốp xe.

Tạ Bất Ngư cùng nàng ngồi lên xe, lặng lẽ nhìn nàng.

"Có gì đẹp không." Phù Đồ phát hiện ánh mắt nàng.

"Ngươi muốn đi cùng ta sao?" Tạ Bất Ngư ngồi vào trong xe, "Gặp bằng hữu ta."

"Hả?"

"Mấy đồng học cao trung đến tìm ta chơi, ngươi muốn đi cùng ta không?"

Phù Đồ cũng ngồi vào, ánh mắt lóng lánh chớp chớp: "Ta đi rồi thì sao? Ngươi định giới thiệu ta thế nào?"

Tạ Bất Ngư thấy nàng nói lời ấy đầy căng thẳng, không nhịn được cười, ôm lấy vai nàng kéo vào lòng:

"Ta nói mà, cả kỳ nghỉ ngươi dính lấy ta muốn chết, ta còn tưởng có chuyện gì. Có phải ngươi đã sớm muốn làm bạn gái ta? Không thì đi cùng ta, ta giới thiệu với bằng hữu ta, ngươi là bạn gái ta cũng được, Ôi? Mẹ nó ——"

Tạ Bất Ngư còn chưa nói xong, bên sườn cánh tay đã bị Phù Đồ hung hăng véo một cái, đau đến rơi nước mắt.

"Làm gì a!"

Phù Đồ gần như giận đến sắp khóc, đẩy cửa xe lôi hành lý ra, chui vào chiếc taxi bên cạnh.

Tạ Bất Ngư đầu đầy dấu chấm hỏi chạy theo kéo nàng lại:

"Sao thế này? Ta nói sai gì sao?"

"Ai muốn làm bạn gái ngươi, ngươi tìm ai khác đi!" Phù Đồ đá nàng một cái, xe khởi hành đi mất.

Tạ Bất Ngư đứng giữa đường hơn nửa ngày, chuyện gì đây? A?

Phù Đồ chẳng phải là ngầm đồng ý muốn xác định quan hệ sao? Nàng cũng có ý đó mà.

Chẳng lẽ là cách biểu đạt có vấn đề, khiến nàng tưởng là đang trào phúng?

Tạ Bất Ngư xoa xoa cái đầu đang nhức, tiểu tổ tông này đúng là ngạo kiều từ trên giường đến dưới giường.

Mà cũng đúng, từ trước đến giờ Tạ Bất Ngư luôn là bên chủ động, dù chỉ là bạn giường, Phù Đồ cũng toàn diện thỏa mãn mọi nhu cầu của nàng.

Phù Đồ tuổi tác tuy nhỏ hơn nàng chút, nhưng cũng thật biết quan tâm người.

Tình ý của Phù Đồ, Tạ Bất Ngư thật ra sớm đã nhìn thấu, vừa rồi cũng là đang uyển chuyển thổ lộ.

Tạ Bất Ngư ngồi lại vào xe, điều chỉnh lại chức năng chủ động lái xe, chuẩn bị lái theo xe Phù Đồ.

Nàng cái miệng này từ nhỏ đến lớn chưa nói nổi vài câu đứng đắn, đến thời khắc quan trọng lại rớt xích.

Phù Đồ đứa nhỏ ngốc kia lúc này chắc đang khổ sở đi...

Tạ Bất Ngư đuổi theo xe nàng, một đường nhìn thấy nàng xuống cầu vượt, dừng ở ven đường rất lâu không động đậy.

Tạ Bất Ngư trong lòng chuẩn bị sẵn bản thảo, định xuống xe tìm nàng tâm sự.

Vừa định xuống xe, Phù Đồ đã lái xe rẽ vào một khu trung tâm thương mại gần đó.

Tạ Bất Ngư vội lái xe theo sau.

Đến bãi đỗ xe ngầm, Phù Đồ tự động đỗ xe, xe của Tạ Bất Ngư bị sắp xếp sang khu khác, xuống xe rồi nhìn khoảng cách giữa hai người hơn trăm mét, nàng chạy nhanh về phía Phù Đồ.

Chạy được vài bước, thấy đối diện Phù Đồ có hai người đàn ông cao lớn đang tiến tới.

Hai nam nhân này ít nhất đều cao một mét chín, mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh navy, trang phục rất bình thường, chỉ là hai nam nhân cường tráng này mặc quần áo rất căng, cảm giác giây tiếp theo quần áo sẽ bị cơ bắp căng nứt.

Tóc bọn họ cạo húi cua, mặt xanh xao, ánh mắt u ám, gắt gao nhìn Phù Đồ.

Mà Phù Đồ không biết suy nghĩ cái gì, vẫn cúi đầu suốt quãng đường, thất hồn lạc phách đi về phía thang máy, chưa phát hiện gì.

Hai bên sắp gặp nhau, Phù Đồ vẫn chưa phát hiện hai nam nhân thần sắc quỷ dị này.

Tạ Bất Ngư trong lòng cảnh giác cực mạnh, cảm giác cực kỳ bất ổn, lập tức tăng tốc bước chân, chạy nhanh về phía Phù Đồ.

"Phù Đồ!"

Tạ Bất Ngư gọi một tiếng, Phù Đồ quay đầu, đúng lúc này, tên nam nhân đối diện bất ngờ rút dao, lao đến đâm Phù Đồ.

Tạ Bất Ngư nhảy một cái lao người lên che chắn Phù Đồ trong lòng, hai người lăn mấy vòng trên mặt đất, rồi cùng lúc bật dậy.

Hai người nam nhân kia nhìn về phía các nàng, dường như cũng không nghĩ một dao chắc chắn đó lại không thể thành công.

"Ngươi chảy máu!" Phù Đồ nhìn thấy trên tay Tạ Bất Ngư có một vết thương rất sâu, máu chảy đầm đìa rơi xuống đất, thậm chí có thể nghe được tiếng nhỏ giọt.

"Sao lại thế này?" Ở xa, AI bảo an nghe thấy tiếng động, chạy tới.

Hai nam nhân kia liền rời đi.

"Bọn họ là ai?" Tạ Bất Ngư hỏi Phù Đồ.

"Ta không biết a." Phù Đồ sắc mặt trắng bệch như giấy, "Chưa từng thấy bao giờ."

Chương trước Chương tiếp
Loading...