[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 9: Tiền trảm hậu tấu
Có lẽ vì quá mệt lại thêm uống rượu, hôm nay Lộc Miên so với bình thường thức dậy muộn gần một tiếng.Mở mắt nhìn thời gian thì đã tám giờ sáng.Ký ức tối qua chậm rãi hiện lên trong tâm trí cô, Lâm Giản nói rất nhiều loại lời lẽ mập mờ cấm kỵ, tất cả đều là về chuyện cô bạn gái vốn không tồn tại của cô, không biết là thử thăm dò hay thật sự đáng khinh như thế.Nghe phiền, cô châm chọc nàng một câu rồi ném nàng ở phòng khách, nàng co rúc trên sofa ngủ cả đêm.Vừa đáng giận vừa đáng thương.Lộc Miên linh cảm Lâm Giản vẫn chưa rời đi, giống như trong không khí còn vương vấn mùi hương của nàng.Cô xoa huyệt thái dương, vén chăn xuống giường, mở cửa phòng, một mùi thơm liền xộc vào mũi, cô kinh ngạc nhìn về phía nhà bếp, quả nhiên, trước bếp có một người phụ nữ mang tạp dề đứng đó.Lộc Miên nhíu mày, giọng buổi sáng mới dậy hơi khàn: "Lâm Giản?""Ừm?" Lâm Giản quay đầu lại, mỉm cười liếc nhìn cô một cái, rồi vội vàng quay lại, loay hoay với thứ trong tay, hình như đang sắp xếp bát đĩa."Cậu đang làm gì?" Lộc Miên đi đến, khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Lâm Giản."Làm bữa sáng cho Miên Miên a..."Lộc Miên dĩ nhiên biết nàng đang làm bữa sáng, cô hỏi chính là cái hành vi này.Lộc Miên không nhớ mình từng nói cần nàng làm những việc này.Nhưng cô ngăn không kịp, Lâm Giản gần như đã làm xong.Trong ánh mắt không mấy dịu dàng của cô, Lâm Giản đem cháo vừa nấu xong đặt lên bàn ăn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô, dịu dàng nói: "Trong tủ lạnh của Miên Miên ngoài ít sữa ra thì chẳng có gì, có phải bình thường không ăn sáng không? Hay chỉ gọi đồ bên ngoài... Mình nhờ người mua ít nguyên liệu, hơi vội vàng, nhưng hương vị chắc cũng không tệ, Miên Miên tối qua uống rượu, cái này rất tốt cho dạ dày.""Cũng không biết có hợp khẩu vị Miên Miên không."Lâm Giản mang tạp dề, tóc búi lên, ôn nhu đến mức chẳng có chút công kích nào, ngay cả giọng điệu cũng như gió xuân thoảng qua, ấm áp toàn thân.Trong đôi mắt hoa đào trong suốt của nàng là chờ mong, chờ mong Lộc Miên có thể thích. Cho dù Lộc Miên thể hiện ra chán ghét, nàng cũng sẽ dốc toàn lực dỗ dành, khiến cô vui vẻ, hoặc đặt thêm một phần đồ ăn bên ngoài cho cô.Về chuyện bản thân bị ghét bỏ hay uổng phí công sức, nàng chỉ biết lặng lẽ đau lòng.Một lúc sau, sắc mặt Lộc Miên mới dần giãn ra, buông một tiếng "cảm ơn" nhạt nhẽo, chẳng mang theo chút tình cảm nào.Lâm Giản đã vượt quá giới hạn, nhưng những lời lạnh băng kia nói thêm cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Ngoài việc để mặc nàng tùy ý, dường như chẳng còn lựa chọn nào khác.Lâm Giản cười rạng rỡ và ấm áp, "Không cần cảm ơn, mau lại ăn đi."Lộc Miên bước tới, ngồi xuống cạnh nàng, vén mái tóc dài bên má ra sau tai, không nghĩ ngợi mà xúc ngay một muỗng cháo. Lâm Giản bất chợt đưa tay ngăn lại.Những ngón tay trắng mảnh của Lâm Giản đặt lên mu bàn tay cô, "Ừm... đợi một chút, có thể vẫn còn hơi nóng." Nói rồi, cô hơi nghiêng người, khẽ thổi vào muỗng cháo. Hơi thở ấm nóng phả lên tay Lộc Miên, nhột nhột, lại có chút ấm áp.Lâm Giản lại đang bày mấy trò tiểu xảo này nữa rồi.Bất giác, Lộc Miên thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, như đã từng xuất hiện rất lâu về trước, kéo cô rơi vào một mảnh ký ức mơ hồ.Ký ức của nhiều năm về trước, vốn đã hiếm khi nhớ đến, mờ nhạt đến mức chẳng còn rõ ràng.Năm lớp 11, sau khai giảng đã gần một tháng, Lộc Miên và bạn cùng bàn cũng dần hòa hợp, cũng đã quen với việc ngày nào Lâm Giản cũng kéo cô làm bài, và quen với mỗi ngày đều ăn hai, ba viên kẹo dẻo vị kiwi.Cô vốn không thích ăn vặt, cũng dễ chán một món, vậy mà kẹo kiwi là thứ hiếm hoi cô kiên trì ăn được lâu nhất.Lâm Giản thật sự rất nhiệt tình dạy cô làm bài, mà khi giảng bài thì vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc, tuyệt đối không cho phép cô lơ là. Lộc Miên bực thì cô dỗ, Lộc Miên không muốn nghe nữa thì cô sẽ dừng lại, đợi tâm trạng cô ổn rồi mới tiếp tục.Còn cẩn thận làm riêng cho Lộc Miên một cuốn sổ ghi chép đặc biệt để cô không gặp lỗi sai, đến mức Lộc Miên có lúc hoài nghi, không chừng Lâm Giản là do ba mẹ bỏ tiền thuê về kèm cặp, chỉ là đổi cách thức để cô đỡ phản cảm.Ngoài việc ấy ra, Lâm Giản trong sinh hoạt cũng là một bạn cùng bàn rất biết chăm sóc người khác.Lộc Miên bình thường đi ngủ rất đúng giờ, 11h đêm ngủ, 6h sáng dậy. Thỉnh thoảng vì thức khuya chơi game hoặc ra ngoài, giờ học sáng sớm hôm sau sẽ đặc biệt mệt mỏi.Ví dụ như lần này, cô chống má ngủ gà ngủ gật gật. Ngồi bên cạnh, Lâm Giản - lớp phó môn tiếng Anh - đang cầm sách hướng dẫn cả lớp đọc.Lớp phó môn tiếng Anh một tay cầm sách, sắc mặt nghiêm túc, chăm chú không một khe hở. Tay còn lại thì lén thò vào hộc bàn, lấy ra một chiếc gối nhỏ, đặt lên bàn Lộc Miên.Lộc Miên quay đầu nhìn nàng, ngơ ngác khó hiểu.Lâm Giản nghiêng người, khẽ nói: "Cậu trông buồn ngủ quá, ngủ một lát đi, tớ giúp cậu canh thầy giám thị."Lộc Miên chớp đôi mắt ngái ngủ, ngược lại tỉnh táo hơn chút: "Cậu để tớ ngủ trong giờ học á?""Ừm, hôm qua cậu có ôn bài đàng hoàng không? Nếu có từ nào chưa hiểu, lát nữa tớ sẽ giảng lại cho cậu." Vừa nói, nàng vừa ấn nhẹ đầu Lộc Miên, để cô tựa lên gối nhỏ, giọng mềm như ru ngủ: "Nhắm mắt lại."Gương mặt Lộc Miên đối diện cô, nhưng Lâm Giản đã quay đầu nghiêm chỉnh đọc bài tiếp. Nhìn góc nghiêng hoàn hảo không tỳ vết kia, nghe giọng đọc đều đều như hát ru, mí mắt Lộc Miên dần khép lại.Cả lớp đang đọc, chỉ có mình cô được phép ngủ - còn là đặc cách của lớp phó môn tiếng Anh.Lộc Miên nghĩ vậy, rồi tựa trên gối, hít thở toàn là hương thơm của Lâm Giản. Có gối êm, dễ ngủ hơn hẳn....Lộc Miên ngủ say, nghe tiếng gọi còn ngỡ là mẹ ở nhà đang gọi dậy, cau mày, mơ hồ lẩm bẩm vài tiếng không rõ, mở mắt ra thì thấy Lâm Giản đang cười."Cậu ngủ say ghê luôn đó."Lộc Miên ngẩn người, rồi cau mày ngồi dậy, vẻ mặt u ám không vui. Vốn gương mặt đã mang vẻ bất cần, giờ lại càng dữ hơn.Lâm Giản như không nghĩ tới, nhìn cô một lát, rồi bất ngờ đưa tay xoa đầu: "Không ngờ bạn học Lộc còn có cả tật xấu cáu kính sau khi ngủ dậy, để tớ dỗ cậu."Mới tỉnh ngủ, Lộc Miên giống hệt con mèo lớn hung dữ, điên cuồng, chỉ có Lâm Giản mới dám chạm vào. Dường như được xoa dịu, nét mặt cô bớt căng lại, nhỏ giọng: "Vẫn còn buồn ngủ.""Còn buồn ngủ hả... rõ ràng mình đã cho cậu ngủ thêm nửa tiếng rồi mà." Lâm Giản nói như trách cứ, xoay nắp bình nước của cô, đặt trước mặt, "Mình vừa pha trà xanh cho cậu, uống xong sẽ tỉnh ngay.""Cậu pha trà cho tớ?" Lộc Miên khẽ nhíu mày, dù quan hệ thân thiết nhưng không nhớ mình từng cho phép cô ấy chạm vào bình nước của mình.Cô vốn có chút bệnh sạch sẽ, bình nước đối với cô là vật rất riêng tư.Lâm Giản nhận ra sự nhăn mày ấy, hơi bất an: "Mình tự ý động vào bình của cậu, cậu không thích đúng không?""Nếu cậu không thích, tớ xin lỗi, sau này không thế nữa."Lâm Giản trông như rất sợ khiến cô mình bực mình. Không thích sao? Nếu là Lâm Giản đụng vào thì..."Lâm Giản ơi là Lâm Giản, lớp phó đại nhân, sao cậu lại thiên vị Miên tỷ nhà mình thế hả?" Giọng trêu chọc từ cậu bạn ngồi sau vang lên.Hai người quay đầu, Lâm Giản trừng mắt cảnh cáo, nhưng hắn vẫn cười hề hề: "Miên tỷ, cậu có biết không, tiết học buổi sáng lúc nãy cô chủ nhiệm đi kiểm tra, Lâm Giản nói cậu khó chịu, nên cô cho phép cậu nghỉ ngơi đó."Lộc Miên ngẩn ra. Lâm Giản chỉ cười, còn thằng nhóc Trần Hạo thì cười ranh mãnh: "Lớp phó đại nhân, thiên vị quá ha, sao lúc tớ ngủ bị bắt gặp, cậu lại không..."Chưa kịp nói hết, Lâm Giản đã lạnh giọng chặn họng hắn: "Vào học rồi." "Rốt cuộc có phải là không thích hay không?"Quay đầu lại, giọng Lâm Giản khi nói với Lộc Miên liền thay đổi hẳn, mềm đến lạ. Trần Hạo thở dài hai tiếng, cắm mặt vào máy chơi game.Lộc Miên nhìn nàng căng thẳng, trong lòng vốn có câu trả lời nhưng cố tình không nói. Cô bèn dùng ngón tay chọc vào vai Lộc Miên, dây dưa hỏi mãi."Mình muốn biết làm vậy có khiến cậu chán ghét không, sau này có được làm nữa hay không?" Nàng muốn biết Lộc Miên có ghét việc nàng chạm vào đồ đạc cá nhân của cô hay không, và liệu nàng có thể lại tiếp tục làm tiếp hay không, có thể vượt xa hơn cả những điều đó hay không.Liệu bản thân có thể trở thành một ngoại lệ của cậu ấy không?Lộc Miên thấy nàng thật sự có chút sốt ruột, cái ác ý nhỏ nhoi trong lòng được thỏa mãn, cũng không trêu nàng nữa:
"Được rồi, không có ghét, chỉ là không ngờ tới thôi.""Không ngờ gì cơ?" Lâm Giản rõ ràng biết mà còn cố hỏi.Ánh mắt Lộc Miên rơi vào chiếc quạt nhỏ đặt trên bàn học, đang quay thổi gió về phía mình, "Ừm... không ngờ bạn học Lâm Giản lại chu đáo thế này?"Không ngờ Lâm Giản lại chu đáo đến vậy? Thật ra làm bạn cùng bàn đã lâu, nhiều lúc Lâm Giản cũng rất chu đáo, chỉ là lần này đặc biệt rõ ràng hơn mà thôi.Lâm Giản khẽ bật cười, giục: "Thế thì mau uống đi, sắp vào học rồi."Lộc Miên uống một ngụm, thấy nàng vẫn nhìn mình, chợt cảm giác nụ cười cùng hàng mi cong cong kia của nàng thật sự rất xinh đẹp.Không chỉ là đẹp, mà bởi trong ánh mắt Lộc Miên nhìn nàng có xen lẫn thứ tình cảm non nớt, khiến nàng như được phủ một lớp filter đặc biệt, trở nên khác hẳn.Có lẽ, người đầu tiên mình từng thích, cho dù sau này không còn thích nữa, cảm giác ấy vẫn không gì thay thế được. Đến mức nhiều năm qua đi, Lộc Miên cũng từng rung động với người khác, từng có người thích, thậm chí từng hẹn hò. Nhưng cái cảm xúc chỉ thuộc về tuổi thanh xuân ấy, chưa bao giờ xuất hiện một lần nữa.Đến khi hoàn hồn, cô đã đưa thìa cháo được Lâm Giản thổi nguội vào miệng.Nhìn bát cháo trước mặt và người bên cạnh, cô chợt phát giác: đồ dùng riêng của mình, lại bị Lâm Giản tự tiện động vào.Vẫn giống như năm xưa, tiền trảm hậu tấu, chẳng cho mình cơ hội từ chối.Những ký ức khi đó, hay nói đúng hơn, là quá trình thích Lâm Giản... thật lòng mà nói, Lộc Miên đã rất ít khi nhớ lại. Có lẽ dần dần, cô sẽ quên hết.Nếu như Lâm Giản không bất ngờ xuất hiện một lần nữa.
*
Kết quả kỳ thi tháng đầu tiên đã có, thành tích của Lộc Miên các môn đều tăng khoảng hai mươi bậc, những dạng bài trước kia hay sai thì lần này không sai câu nào, tiến bộ rõ rệt, được tất cả thầy cô khen ngợi, cha mẹ cũng thưởng cho cô không ít tiền tiêu vặt. Mà tất cả, đương nhiêu đều nhờ công lao của Lâm Giản.Lộc Miên vốn không phải người không biết ơn, tuy rằng chuyện này không phải do chính cô yêu cầu Lâm Giản giúp, nhưng vẫn thường đem những món ăn vặt mà mẹ cô mua từ nước ngoài về tặng cho nàng, xem như học phí. Ngoài ra, thỉnh thoảng cũng giúp nàng thu bài tập tiếng Anh, hoặc khi nàng gặp khó khăn thì đứng ra giúp đỡ, chắn giúp nàng vài mối nhân duyên không thú vị.Trước đây cô từng có định kiến, có lẽ chung bàn với Lâm Giản sẽ chẳng mấy dễ chịu. Nhưng thực tế lại là, ở cạnh nàng rất nhẹ nhõm, thoải mái, khiến cho quãng đời học sinh dài đằng đẵng trở thành một niềm vui.Một ngày nọ, sau giờ học, Lộc Miên dọn bàn xong, khoác balo chuẩn bị đi, trong lòng còn đang nghĩ xem lát nữa sẽ ăn gì, ăn ở đâu. Thì ngoài cửa lớp, giọng một bạn nữ cắt ngang suy nghĩ:
"Lộc Miên, có bạn nữ tìm cậu ở sân thượng, hình như là người hay mang sữa chua cho cậu ấy."Người tặng sữa chua?Lộc Miên nhớ ra rồi, mình luôn muốn tìm người này, vì có ấn tượng khá tốt với cô ấy. So với những người hay viết thư tình sến súa, thì vài dòng ngắn gọn, đáng yêu, tươi sáng lại dễ chạm đến lòng cô hơn.Hơn nữa, trước đây đã uống của người ta bao nhiêu chai sữa chua, cũng nên gặp mặt một lần, tặng lại chút quà."Được, chờ chút, mình --"Lộc Miên còn chưa kịp bước đi, cổ tay đã bị lòng bàn tay mát lạnh của Lâm Giản giữ chặt.
"Lộc Miên..."--
Không nắm lại khéo toàn văn hoàn ròi, nai con cuồng chị gái sữa chua dữ vậy mà :))) đùa thôi nha mấy mom
"Được rồi, không có ghét, chỉ là không ngờ tới thôi.""Không ngờ gì cơ?" Lâm Giản rõ ràng biết mà còn cố hỏi.Ánh mắt Lộc Miên rơi vào chiếc quạt nhỏ đặt trên bàn học, đang quay thổi gió về phía mình, "Ừm... không ngờ bạn học Lâm Giản lại chu đáo thế này?"Không ngờ Lâm Giản lại chu đáo đến vậy? Thật ra làm bạn cùng bàn đã lâu, nhiều lúc Lâm Giản cũng rất chu đáo, chỉ là lần này đặc biệt rõ ràng hơn mà thôi.Lâm Giản khẽ bật cười, giục: "Thế thì mau uống đi, sắp vào học rồi."Lộc Miên uống một ngụm, thấy nàng vẫn nhìn mình, chợt cảm giác nụ cười cùng hàng mi cong cong kia của nàng thật sự rất xinh đẹp.Không chỉ là đẹp, mà bởi trong ánh mắt Lộc Miên nhìn nàng có xen lẫn thứ tình cảm non nớt, khiến nàng như được phủ một lớp filter đặc biệt, trở nên khác hẳn.Có lẽ, người đầu tiên mình từng thích, cho dù sau này không còn thích nữa, cảm giác ấy vẫn không gì thay thế được. Đến mức nhiều năm qua đi, Lộc Miên cũng từng rung động với người khác, từng có người thích, thậm chí từng hẹn hò. Nhưng cái cảm xúc chỉ thuộc về tuổi thanh xuân ấy, chưa bao giờ xuất hiện một lần nữa.Đến khi hoàn hồn, cô đã đưa thìa cháo được Lâm Giản thổi nguội vào miệng.Nhìn bát cháo trước mặt và người bên cạnh, cô chợt phát giác: đồ dùng riêng của mình, lại bị Lâm Giản tự tiện động vào.Vẫn giống như năm xưa, tiền trảm hậu tấu, chẳng cho mình cơ hội từ chối.Những ký ức khi đó, hay nói đúng hơn, là quá trình thích Lâm Giản... thật lòng mà nói, Lộc Miên đã rất ít khi nhớ lại. Có lẽ dần dần, cô sẽ quên hết.Nếu như Lâm Giản không bất ngờ xuất hiện một lần nữa.
*
Kết quả kỳ thi tháng đầu tiên đã có, thành tích của Lộc Miên các môn đều tăng khoảng hai mươi bậc, những dạng bài trước kia hay sai thì lần này không sai câu nào, tiến bộ rõ rệt, được tất cả thầy cô khen ngợi, cha mẹ cũng thưởng cho cô không ít tiền tiêu vặt. Mà tất cả, đương nhiêu đều nhờ công lao của Lâm Giản.Lộc Miên vốn không phải người không biết ơn, tuy rằng chuyện này không phải do chính cô yêu cầu Lâm Giản giúp, nhưng vẫn thường đem những món ăn vặt mà mẹ cô mua từ nước ngoài về tặng cho nàng, xem như học phí. Ngoài ra, thỉnh thoảng cũng giúp nàng thu bài tập tiếng Anh, hoặc khi nàng gặp khó khăn thì đứng ra giúp đỡ, chắn giúp nàng vài mối nhân duyên không thú vị.Trước đây cô từng có định kiến, có lẽ chung bàn với Lâm Giản sẽ chẳng mấy dễ chịu. Nhưng thực tế lại là, ở cạnh nàng rất nhẹ nhõm, thoải mái, khiến cho quãng đời học sinh dài đằng đẵng trở thành một niềm vui.Một ngày nọ, sau giờ học, Lộc Miên dọn bàn xong, khoác balo chuẩn bị đi, trong lòng còn đang nghĩ xem lát nữa sẽ ăn gì, ăn ở đâu. Thì ngoài cửa lớp, giọng một bạn nữ cắt ngang suy nghĩ:
"Lộc Miên, có bạn nữ tìm cậu ở sân thượng, hình như là người hay mang sữa chua cho cậu ấy."Người tặng sữa chua?Lộc Miên nhớ ra rồi, mình luôn muốn tìm người này, vì có ấn tượng khá tốt với cô ấy. So với những người hay viết thư tình sến súa, thì vài dòng ngắn gọn, đáng yêu, tươi sáng lại dễ chạm đến lòng cô hơn.Hơn nữa, trước đây đã uống của người ta bao nhiêu chai sữa chua, cũng nên gặp mặt một lần, tặng lại chút quà."Được, chờ chút, mình --"Lộc Miên còn chưa kịp bước đi, cổ tay đã bị lòng bàn tay mát lạnh của Lâm Giản giữ chặt.
"Lộc Miên..."--
Không nắm lại khéo toàn văn hoàn ròi, nai con cuồng chị gái sữa chua dữ vậy mà :))) đùa thôi nha mấy mom