[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 8: Kim chủ và chim hoàng yến



Lâm Giản nói mình lạnh, nói mình sắp bị đông cứng, nàng muốn Lộc Miên mang chút quan tâm từng có trước đây ra cho nàng, chỉ một chút thôi, chỉ một chút thôi cũng được.

Nhưng Lộc Miên cho nàng không phải quan tâm hay để ý, mà là sự thương hại từ trên cao nhìn xuống, khẽ cười nhạt: "Lâm Giản, cậu hình như còn đáng thương hơn cả một con chó hoang."

Tim Lâm Giản chấn động, như bị chọc trúng, gương mặt tái nhợt lại thoáng ửng đỏ, bị màn đêm che khuất.

Bị Lộc Miên nói vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn.

*

Nàng đi theo sau Lộc Miên, suốt dọc đường không dám nói một lời, sợ mình làm cho cô giận mà đổi ý. Cho đến khi cả hai cùng ngồi vào trong xe, nàng mới nở nụ cười, ánh mắt cong cong như hồ ly.

"Cảm ơn Miên Miên, tôi sẽ không làm phiền cậu quá nhiều đâu."

"Tốt nhất là vậy." Lộc Miên nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Để chăm sóc cho đàn em, lúc nãy Lộc Miên thay nàng uống rất nhiều rượu. Vốn đã hơi choáng, lúc này lại thêm sự thoải mái từ điều hoà trong xe khiến cơn mệt mỏi càng lúc càng rõ rệt, đôi mắt khẽ khép hờ, mí mắt nặng trĩu, như sắp bị cơn buồn ngủ nuốt trọn.

Chỉ là, trong đầu cô lại loạn lên như có cây bút chì đen mất kiểm soát vạch lung tung, khiến lòng cô bồn chồn không thể yên.

Lâm Giản ngồi ngay bên cạnh, ban đầu rõ ràng còn chừa ra chút khoảng cách, mà chẳng biết từ khi nào đã ngồi gần đến mức hai bắp đùi mơ hồ dính vào nhau. Giọng nói mềm mại của Lâm Giản vang vọng khắp xe:

"Miên Miên, trên người cậu có mùi rượu, có phải lúc nãy uống nhiều không? Chắc là rất buồn ngủ phải không, có thể nhắm mắt nghỉ một lát, đến nơi mình sẽ gọi."

"Tránh xa tôi ra một chút."

"Được, mình tránh xa, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi."

Giọng nói của Lâm Giản cũng như con người nàng vậy, đều dịu dàng, dường như bẩm sinh đã mang sức mạnh xoa dịu. Rõ ràng chính nàng mới là nguồn gốc khiến Lộc Miên cáu kỉnh, vậy mà lại có thể xoa dịu cô được phần nào.

Lâm Giản thật sự ngồi tránh ra, dạt sang một bên. Lộc Miên nhắm mắt lại, ý thức dần mơ hồi trong cơn say...

*

"Miên Miên, đến nơi rồi."

Lộc Miên chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ là cảnh sắc quen thuộc, ngửi thấy mùi hương trên người Lâm Giản.

Lâm Giản cúi đầu nhìn cô, gọi cô tỉnh dậy, nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng mang theo chút mong cô chậm thêm một chút nữa mới mở mắt.

Vậy nên, ngay cả cách gọi cũng thật khẽ khàng: "Miên Miên?"

Giọng Lộc Miên hơi khàn: "Chúng ta đến rồi sao?"

"Tài xế nói đến rồi." Lâm Giản âm thầm buông bàn tay đang nắm chặt, kéo ra khoảng cách.

Lộc Miên mở cửa xe, một luồng gió lạnh ập tới, hoàn toàn trái ngược với sự ấm áp vừa rồi trong xe. Cô nheo mắt, lập tức tỉnh táo thêm mấy phần.

Cô tự mình bước xuống, Lâm Giản đi theo sau.

Sau khi thanh toán tiền xe, Lộc Miên còn chưa kịp đi, thì bác tài bất ngờ thò đầu ra: "Có phải cãi nhau với bạn gái không? Bạn gái cháu tốt lắm đấy, đừng giận dỗi nữa, cô ấy mong manh thế kia, người trẻ tuổi phải biết trân trọng."

Tài xế là một người đàn ông trung niên, vóc dáng không gầy không béo, có lẽ trải qua nhiều chuyện nên chỉ thoáng nhìn đã nhận ra giữa hai người có gì đó khác thường.

Lộc Miên sững sờ một lúc, Lâm Giản lập tức ôm lấy cánh tay cô kéo đi, còn quay lại mỉm cười với bác tài, ngầm ý bảo đừng nói nữa: "Bác, bọn cháu không phải loại quan hệ đó đâu."

Bác tài nhìn dáng vẻ khiêm nhường của nàng, vẫn không cam lòng, liền lớn tiếng nhắc Lộc Miên: "Cháu nên học cách trân trọng cô ấy đi!"

Dạy cô ấy phải trân trọng nàng sao?

Lộc Miên khẽ bật cười. Lâm Giản vội xoay người dỗ dành: "Bác tài không hiểu đâu, Miên Miên vốn đã đối xử với mình rất tốt rồi, chỉ là... chính mình... Miên Miên đừng giận nhé, có được không?"

Lộc Miên chẳng mấy bận tâm: "Tôi tất nhiên sẽ không tức giận với những người không hiểu rõ sự tình đã vội phán xét."

Điều khiến cô ngạc nhiên là: suốt đường đi gần như cô chẳng nói gì với Lâm Giản, vậy mà sao bác tài lại cho rằng cô và Lâm Giản...

Chẳng lẽ... trên xe Lâm Giản đã làm gì quá mức thân mật?

Đến lúc này Lộc Miên mới muộn màng nhận ra, khi cô mở mắt dậy, dường như cô đang tựa trên vai nàng, bàn tay còn bị nàng nắm lấy.

Bị nắm suốt cả đoạn đường, giờ phút này trong lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng.

Nhưng cô nhớ rõ trước khi ngủ đầu mình dựa về phía cửa sổ cơ mà. Rõ ràng là lúc cô ngủ, Lâm Giản đã thừa cơ... làm ra mấy hành động thân mật.

Vậy nên mới khiến bác tài hiểu lầm quan hệ của hai người.

Lộc Miên liếc nàng một cái, Lâm Giản ra vẻ sợ cô tức giận, thấp giọng: "Miên Miên không giận là được rồi."

Đúng là.. giả vờ giả vịt, nữ nhân khiến người ta chán ghét.

Lúc này đã gần nửa đêm, nhiệt độ so với ban nãy giảm thêm mấy độ, lúc nói chuyện đều phả ra chút khói trắng. Lâm Giản chợt cảm thán: "Bỗng nhiên thấy lạnh thật, chẳng biết có phải vì ngồi taxi lâu quá không."

Lộc Miên không đáp, nàng lại tự mình nói tiếp: "Thật muốn nhanh nhanh về nhà cùng Miên Miên."

Lộc Miên nhìn phía trước, khẽ cười: "Khả năng nói ra mấy lời như thế của cậu đúng là chẳng hề thuyên giảm, Lâm Giản."

Toàn là những lời mập mờ dễ khiến người ta liên tưởng.

Lâm Giản giả vờ ngây thơ một lúc, rồi lại hỏi: "Thế Miên Miên có thích nghe không?" Hay nói đúng hơn là... vẫn sẽ bị mê hoặc chứ?

Nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt Lộc Miên, như thể đang muốn cố gắng tìm kiếm điều gì đó.

Thế nhưng Lộc Miên chỉ đáp một câu khiến nàng đau lòng: "Đương nhiên rồi, mấy câu chuyện cười thì lúc nào cũng đáng để nghe mà."

"À..." Lâm Giản kéo dài âm cuối, chẳng nghe ra được cảm xúc gì.

Vẫn còn lén vui mừng vì Lộc Miên chưa gạt tay ra, nàng càng siết chặt hơn cánh tay cô, rồi chậm rãi dò dẫm tìm bàn tay cô, cuối cùng trọn vẹn bao lấy, khẽ hỏi:

"Miên Miên, nếu mình cứ thế này mà đến nhà cậu, bạn gái cậu biết được có giận cậu không? Sẽ trách cậu chứ?"

Giọng điệu chứa đầy hương vị trà xanh, ngón tay còn định chen vào kẽ tay, muốn cùng cô mười ngón đan xen.

Trong khoảnh khắc ấy, giữa hai người bỗng ngập tràn cảm giác cấm kỵ mơ hồ.

"Đã lo lắng thay tôi đến vậy, thế thì cậu cứ về đi."

"Như vậy, bạn gái tôi sẽ không giận, cũng sẽ không làm ầm lên với tôi nữa." Lộc Miên ra vẻ phiền não, như thể bạn gái cô hờn dỗi rất khó dỗ.

Nghe cô nói thế, Lâm Giản thoáng tổn thương, lại bướng bỉnh siết chặt tay hơn, thì thầm: "Không được, nếu ban đầu Miên Miên không để ý mình, để mình một mình ở bờ sông còn được. Nhưng nếu Miên Miên bây giờ đuổi mình đi, mình sẽ chết mất."

"Sẽ bị lạnh mà chết."

Giây phút này, Lộc Miên chỉ có thể nghĩ đến bốn chữ: làm bộ làm tịch.

Không muốn tiếp tục cuộc tranh cãi vô nghĩa này, Lộc Miên khoát tay: "Buông ra."

"Ừ..." Lâm Giản chậm rãi buông tay Lộc Miên ra, nhưng không đi ngay, mà còn cẩn thận nhét tay cô vào trong túi áo khoác, giữ ấm lại rồi mới chịu buông ra.

Lộc Miên cao hơn cô, bước đi cũng nhanh, nàng vội vã đuổi theo, sóng vai đi cùng, vẫn còn suy nghĩ về mấy câu ban nãy của cô.

"Miên Miên đừng lo, nếu bạn gái cậu thật sự giận dỗi cãi vã, tâm trạng cậu không vui, thì có thể tìm mình. Mình sẽ làm cậu vui lên."

Một câu nói thật hay, quả thật mang mùi trà xanh nồng đậm đến tận cùng.

Trong cuộc sống có rất nhiều loại trà xanh, Lộc Miên cũng từng gặp không ít, nhưng đều cảm thấy bọn họ chẳng có chút lực hấp dẫn nào, rất thấp kém.

Không thể không thừa nhận, đứng từ góc độ khách quan mà nói, Lâm Giản quả thật làm trà xanh rất thành công, hành vi rõ ràng là trơ trẽn, nhưng lại khiến người ta mềm lòng, chịu không nổi.

Nếu như cô và Lâm Giản là người xa lạ lần đầu quen biết, có lẽ sẽ thấy thú vị.

*

"Mang đôi này đi."

Lộc Miên từ giá giày lấy ra một đôi dép chưa qua sử dụng đưa cho Lâm Giản, Lâm Giản cúi người thay vào, cẩn thận dè dặt đi theo sau Lộc Miên, Lộc Miên quay đầu nhìn nàng: "Tôi đi tìm quần áo cho cậu thay, ngồi đây nhé, tắm xong thì ngủ đi."

Lâm Giản gật đầu: "Ừm, làm phiền Miên Miên rồi."

Lộc Miên từ phòng để đồ lấy ra một bộ đồ ngủ chưa mặc và một bộ đồ lót dùng một lần, lúc đi ra thì phát hiện Lâm Giản ngay ngắn chỉnh tề ngồi trên sofa, đang đảo mắt nhìn quanh căn nhà của mình.

Ánh mắt nàng đặc biệt giống như một đứa trẻ quê mùa chưa từng lên thành phố, nhìn căn nhà rộng rãi mà đầy ghen tỵ, làm người ta nhìn thấy thật sự chua xót.

"Lâm Giản."

Lâm Giản như con thỏ nhỏ bị kinh động: "Hửm?"

"Đi tắm đi, tôi đi dọn một phòng khách cho cậu."

Lâm Giản nhận lấy quần áo, rồi lắc đầu: "Không cần phiền toái vậy đâu Miên Miên, tôi ngủ sofa là được rồi, Miên Miên chắc chắn rất mệt, cũng nghỉ sớm đi, được không?"

Ánh mắt Lâm Giản chân thành như thế, một chút cũng không giống đang nói lời khách sáo, thật lòng đau lòng cho sự mệt nhọc của Lộc Miên.

Lộc Miên quả thật rất mệt, đã như vậy thì mặc nàng, chỉ chỉ hướng phòng tắm cho Lâm Giản, sau đó quay về phòng.

Phòng ngủ chính của Lộc Miên cũng có phòng tắm, cô tắm rửa xong đi ra thì Lâm Giản vẫn chưa ra, cô ôm một chiếc chăn đặt lên sofa, định để cho Lâm Giản dùng.

Lộc Miên rót cho mình một cốc sữa, tựa vào bên phải sofa chậm rãi nhấp một ngụm, chẳng bao lâu, Lâm Giản đã mặc đồ ngủ của Lộc Miên đi ra.

Lộc Miên biết nàng thấp hơn mình nửa cái đầu, nên cố ý chọn bộ đồ ngủ nhỏ hơn, không biết có phải chọn quá nhỏ không, vốn kiểu dáng rộng rãi mặc trên người Lâm Giản lại thành bó sát, làm lộ ra những đường cong quyến rũ.

Nàng vừa tắm xong, mang theo hương sữa tắm, làn da mịn màng, mềm mại, thần thái toát lên vẻ dịu dàng. Nàng còn giơ tay lên lau tóc, không biết vô tình hay cố ý ưỡn lưng.

Rõ ràng chỉ là một bộ đồ ngủ rất bình thường, bị nàng mặc lại toát ra vẻ gợi cảm khó cưỡng.

Nàng nhìn Lộc Miên cũng vừa tắm xong, mặc áo choàng ngủ đen, tóc dài xõa xuống, ánh mắt không sạch sẽ chút nào.

"Trên bàn có máy sấy tóc." Lộc Miên nói.

Lâm Giản không lấy, chậm rãi dùng khăn lau tóc: "Miên Miên hình như không sống cùng bạn gái."

"Ừm?" Xem ra Lộc Miên đã đoán sai, nàng không phải là đứa trẻ ngây ngô mới lên thành phố, mà là một con tiểu hồ ly đầy tham vọng.

"Cậu rất quan tâm chuyện riêng của người khác thì phải."

Thật là lạnh lùng, vô tình.

"Chỉ là nghĩ thôi, nếu Miên Miên là bạn gái của mình, cho dù không ở chung, mình cũng sẽ muốn để lại chút dấu vết trong nhà Miên Miên, tuyên bố chủ quyền, nói cho những người phụ nữ khác rằng Miên Miên đã có bạn gái rồi, cho dù Miên Miên không cho phép, mình cũng sẽ lén lưu lại, ví dụ như vài mảnh giấy nhớ đầy lời yêu thương, hoặc là...

"Giấu một chiếc tất đen bị xé rách trong phòng tắm."

Ánh mắt nàng dịu dàng và quyến rũ, nói ra những lời khiến người khác mặt đỏ tim đập, mang theo cảm giác cấm kỵ. Cộng thêm dáng vẻ lười nhác cao cao tại thượng của Lộc Miên, bầu không khí trở nên kỳ quái, mập mờ đến nghẹt thở, hoàn toàn không giống bạn bè bình thường tá túc qua đêm.

Hai người càng giống một kim chủ cao ngạo và một tình nhân ngoan ngoãn nhưng phóng đãng, Lâm Giản sẽ đi đến trước mặt Lộc Miên, hoặc dùng bất kỳ cách nào Lộc Miên thích mà phục vụ cô.

Rồi bị làm * đến rối tinh rối mù.

Lâm Giản đáng xấu hổ mà tưởng tượng ra cảnh tượng này, cảm thấy tê dại từ tim lan ra tứ chi. Tệ thật, lại có cảm giác nữa rồi.

---

Đúng là xấu hổ mà Lâm tỷ này...

Chương trước Chương tiếp
Loading...