[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 10: Gần hơn một chút



"Ừm?" Lộc Miên quay lại, khó hiểu nhìn nàng, "Có chuyện gì vậy?"

Lâm Giản ngẩng đầu, một tay ấn chặt bụng, sắc mặt tái nhợt đầy đau đớn. Nàng cắn môi, khẽ hỏi:
"Cậu... có cái đó không?"

"Cái đó..." Lộc Miên lập tức hiểu ra, ngồi trở lại chỗ, cúi đầu lục túi lấy đồ, kín đáo đưa phía dưới bàn, còn nhét thêm cho nàng một gói khăn giấy.

Lâm Giản không lập tức nhận, mà vẫn nắm chặt tay Lộc Miên không buông. Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, Lộc Miên không khỏi lo lắng:
"Cậu không sao chứ?"

Lâm Giản ậm ừ: "......Ừm."

"Có phải đau lắm không?"

"Có chút..."

Có chút ư - đâu chỉ là có chút thôi.

Lộc Miên cứ thế ngồi bên cạnh nàng. Nữ sinh báo tin cho cô đã đi từ lâu, chẳng bao lâu sau, trong lớp cũng chẳng còn mấy ai.

Lâm Giản chợt định đứng dậy, Lộc Miên ngăn lại:
"Khoan đã."

Lâm Giản liền dừng.

Lộc Miên cởi chiếc sơ mi đồng phục của mình ra, bên trong vẫn còn mặc áo thun đen. Cô cúi xuống gần nàng, Lâm Giản hơi ngẩng mặt, mặc cho cô dùng tay áo sơ mi buộc quanh eo mình.

"Xong rồi."

"Ừm."

"Cậu đi cùng mình được không?" Ánh mắt Lâm Giản bỗng trở nên đáng thương, yếu ớt mang theo chút van nài.

Lộc Miên khẽ sững người, nhưng chẳng có lý do gì để từ chối. Cô gật đầu:
"Được."

Lâm Giản gượng cười, đưa tay nắm lấy cánh tay cô, hơi dựa vào người cô, cùng nhau bước ra khỏi lớp, đi trên hành lang.

Hành lang trường học khá trống trải, hai bên được trang trí bằng các bông hoa do các lớp tự trồng. Đây là tầng ba, rẽ thêm một khúc nữa rồi đi lên tầng bốn chính là sân thượng thường để cho câu lạc bộ khiêu vũ tập luyện. Khi đi ngang, động tác dựa vào Lộc Miên của Lâm Giản lại càng thân mật hơn.

...

Khi hai người quay về lớp, bên trong đã không còn ai. Người thì về nhà, người thì xuống căn tin. Lộc Miên cảm thấy mình như quên mất chuyện gì đó, nhưng nhất thời không nhớ ra được, chắc cũng chẳng quan trọng.

Cô hỏi Lâm Giản:
"Có cần đến phòng y tế không?"

Lâm Giản đáp: "Không cần."

"Nếu vẫn còn đau, về nhà cậu bảo người nhà nấu cho ít canh chân giò hầm táo đỏ, hạt sen uống là được."

Lâm Giản cúi mắt: "Ừm... nhà mình mọi người bận lắm."

"Cậu tự nấu nước đường đỏ cũng được."

"Canh chân giò gì cơ? Miên Miên, cậu muốn uống à? Ở căn tin có mà." Một nữ sinh bất ngờ từ cửa bước vào, nhiệt tình xen lời.

"Căn tin có món này?"

"Ừ."

Lộc Miên quay sang nhìn Lâm Giản: "Cậu có muốn uống không?"

"Ừ..." Ánh mắt đầy mong chờ, Lâm Giản nói nhỏ: "Bạn học Lộc có thể đi lấy giúp mình một ít được không? Thật sự mình..."

"Ngoài canh chân giò ra, cậu còn muốn ăn gì nữa không?"

"Bạn học Lộc cũng ăn chứ? Mình giống cậu là được."

Lộc Miên vốn muốn nói là cô không ăn, nhưng lời đến bên môi lại nuốt xuống:
"Thế cũng được."

Lộc Miên chưa từng ăn cơm ở căng tin, bèn mượn thẻ cơm của một bạn học nội trú, mua phần canh nóng Lâm Giản muốn uống cùng hai phần cơm, mang về lớp.

Lâm Giản đang nằm gục trên bàn, gối đầu lên chiếc gối nhỏ của mình. Tóc mái hơi rối, chân mày nhíu chặt, đôi môi mím lại, trông yếu ớt mà mong manh.

Rất hiếm khi Lâm Giản lộ ra dáng vẻ này, Lộc Miên nhìn thấy, bất giác sinh ra vài phần thương xót. Cô đặt đồ ăn lên bàn, mở hộp ra, đang định đưa tay đẩy nàng dậy, lại phát hiện Lâm Giản đã mở mắt, đang nhìn thẳng vào mình.

"Nhìn gì vậy? Ngồi dậy uống canh đi."

Lâm Giản chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt vẫn không rời Lộc Miên một khắc. Lộc Miên cúi đầu ăn cơm, che giấu sự không tự nhiên của mình.

Lâm Giản múc canh, một hơi uống mấy ngụm:
"Cảm ơn bạn học Lộc đã mua canh về cho mình nhé."

Lộc Miên vén mấy sợi tóc trước trán ra sau tai:
"Không có gì đâu, bạn học Lâm. Chỉ là bạn cùng bàn giúp nhau chút mà thôi."

Bạn cùng bàn giúp nhau? Hiển nhiên Lâm Giản không thích cách nói này, nghe ra thật xa cách.

Nàng đặt thìa xuống, quấn lấy Lộc Miên hỏi:
"Sau này chúng ta không còn ngồi cùng bàn nữa, thì sẽ không giúp nhau nữa sao?"

Giọng điệu rõ ràng đã phấn chấn hơn nhiều. Lộc Miên nhướng mày:
"Xem ra bát canh này quả thật có tác dụng, cậu không còn đau nữa hả?"

"Thật ra vẫn còn chút, nhưng tâm trạng tốt hơn rồi."

"Tại sao?"

"Vì hôm nay được uống bát canh bạn học Lộc đích thân mua về đó. Bình thường vừa tan học cậu đã biến mất, đây là lần đầu tiên sau giờ học còn ở bên mình lâu thế này." Lâm Giản đã không còn bộ dạng bệnh tật như ban nãy, còn trêu chọc Lộc Miên.

Lộc Miên sao lại không nghe ra nàng đang đùa. Thường ngày trong giờ ra chơi, Lâm Giản cũng hay nói đùa như vậy.

Cho nên, Lộc Miên luôn cảm thấy, có nàng ở bên thì sẽ không nhàm chán.

"Ngày nào chúng ta cũng ở cạnh nhau nhiều giờ như vậy, tan học còn muốn ở cùng, cậu không thấy chán à?"

"Không chán đâu, sao mà chán được chứ?" Lâm Giản chống tay lên má, nửa híp mắt nhìn cô, "Chẳng lẽ bạn học Lộc thấy ở cạnh mình rất chán sao?"

Lộc Miên quay đầu ăn cơm, kiêu ngạo nổi lên, cố tình không trả lời.

Cô chưa từng ăn cơm căn tin, nghe nhiều người phàn nàn, nên trong tiềm thức vốn không có ấn tượng tốt. Nhưng bây giờ ăn vào, thật ra cũng không tệ.

"Rốt cuộc có thấy chán không hả..." Lâm Giản không hài lòng với sự im lặng của cô, cố ý đẩy tay cô không cho tiếp tục ăn, ngay khi ánh mắt Lộc Miên lia sang thì lập tức giả vờ đáng thương yếu ớt:
"Bây giờ mình có phải đang làm mất thời gian của cậu không?"

Lại thế rồi. Trong khoảnh khắc này, Lộc Miên thấy có chút quen thuộc - ký ức đêm đó ở vách núi hiện lên trong đầu, cô khẽ chớp mắt, hơi không tự nhiên.

Lâm Giản đúng là rất biết làm nũng.

Lộc Miên rút ra kết luận này. Bởi vì cái cách nàng làm nũng, khiến cô chẳng thể nói lời nào khiến nàng thêm tổn thương.

"Đùa thôi, Lâm Giản, cậu có phải hơi nhạy cảm rồi không?"

Lâm Giản thẳng thắn thừa nhận:
"Đúng vậy, đối với bạn học Lộc, mình đúng là rất nhạy cảm, cho nên bạn Lộc có muốn nghĩ đến việc thử đối xử với mình dịu dàng hơn một chút không?"

Lộc Miên hỏi vặn lại:
"Bình thường mình đối với cậu rất hung dữ sao?"

Lâm Giản đặt đũa lên môi, đôi mắt cong cong dịu dàng: "Không có."

Giọng nàng trầm xuống một chút, như đang nói bí mật chỉ hai người mới biết:
"Chỉ là mình hy vọng, quan hệ giữa chúng ta, có thể không dừng lại ở mức bạn cùng bàn giúp nhau thôi."

Lộc Miên suy nghĩ một chút:
"Vậy thì, coi như là bạn bè giúp nhau đi."

"Cũng được."

Ít ra, đã gần thêm một bước, phải không?

*

Điều kiện gia đình Lộc Miên rất tốt, cha mẹ đều có sự nghiệp riêng, có thể nói là gia thế lớn. Cho nên từ nhỏ cô đã được nuông chiều, dưỡng thành tính cách kiêu ngạo, tùy hứng.

Lộc Miên sống xa nhà, gia đình mua riêng một căn hộ gần trường, cách trường chưa đến một cây số. Gia đình có sắp xếp tài xế riêng, nhưng cô thường đi bộ, không muốn đi thì chạy xe điện, rất tiện.

Hôm nay, vừa hay cô đi xe điện.

Lâm Giản và cô đều phải về nhà.

Nghĩ đến việc bụng Lâm Giản vẫn còn đau, Lộc Miên xuất phát từ sự quan tâm bạn bè, hỏi nhà nàng ở đâu, có muốn ngồi nhờ xe điện nhỏ của mình không.

Lâm Giản nói một địa chỉ, Lộc Miên mới phát hiện, nhà nàng và nhà mình, sau khi ra khỏi cổng trường đi chung một đoạn đường.

Vậy thì tiện quá.

Lộc Miên nhớ lại, trước đây mình từng gặp Lâm Giản vài lần trên đoạn đường đó. Nhưng khi ấy hai người chẳng quen, gần như không có chút tiếp xúc nào, đương nhiên sẽ không chào hỏi. Cô cũng chưa từng nghĩ, liệu Lâm Giản có ở gần đó hay không - vì cô chưa từng quan tâm đến nàng.

Cho đến... sau đêm đó về nhà, cô mới lên diễn đàn tìm kiếm những bài viết có liên quan đến Lâm Giản.

Trên diễn đàn, Lâm Giản cũng giống như mình, rất được chú ý, độ bàn tán rất cao. Nhưng khác ở chỗ, gần như không có bình luận tiêu cực nào về nàng.

Còn bản thân cô, thì luôn bị chê là quá tự phụ, quá kiêu ngạo.

Điều này cô thừa nhận, nhưng thì đã làm sao?

"Sắp đến nơi rồi."

Lộc Miên hoàn hồn lại, mới phát hiện mình sắp đi qua cổng trường, còn chưa lấy xe. Cô vội quay lại, Lâm Giản nhìn cô lấy chìa khóa mở khóa xe điện, hứng thú hỏi:
"Vừa rồi bạn học Lộc nghĩ gì vậy?"

"Mình đang nghĩ, trước kia mình từng gặp cậu mấy lần ở con đường trước cổng trường."

Lâm Giản cười gian xảo:
"Ồ, vậy là cậu đang nghĩ tới mình à~"

Cách nói này... Lộc Miên ngẩn ra một chút, rồi bật cười. Lâm Giản hừ hừ hai tiếng, ủy khuất nói:
"Hồi đó dù có chạm mặt, cậu cũng sẽ không chào mình."

--
Đọc đến đây đố mấy cậu Lâm Giản thích Lộc Miên trước hay Lộc Miên thích Lâm Giản trước, mời suy luận thử a ~~

Chương trước Chương tiếp
Loading...