[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê

Chương 7: Nghĩ quẩn



Lộc Miên đưa Duẫn Noãn về nhà, giúp cô bé ổn định xong mới rời đi, bản thân cũng có chút mệt, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.

Ra khỏi cổng tiểu khu, cô lấy điện thoại định gọi xe về nhà, đột nhiên có cuộc gọi đến.

Là Từ Lộ Lộ gọi đến, lúc nãy Từ Lộ Lộ cũng có mặt trong bữa tiệc kia, nhưng sau đó đi chơi cùng một nam nhân khác, có lẽ mới ra khỏi quán bar không lâu.

Lộc Miên không nghĩ nhiều, nghe máy: "Chuyện gì?"

Từ Lộ Lộ cố ý hạ giọng, nhưng vẫn không che được sự kích động: "Miên Miên, cậu đoán xem tôi nhìn thấy ai?"

"Ai?"

"Là Lâm Giản! Ở bên cầu Giang Bắc, nàng ngồi một mình ở bến tàu, không có chút biện pháp bảo hộ nào, cảm giác chỉ cần gió mạnh là có thể thổi nàng xuống dưới đó luôn! Nàng đã ngồi đó lâu lắm rồi, chẳng lẽ là nghĩ quẩn sao?"

"Nghĩ quẩn?" Tim của Lộc Miên hơi thắt lại.

"Tiểu Lưu nói với tôi, nàng trước đó vẫn luôn đứng ở cửa Dạ Sắc chờ người, chẳng lẽ chính là chờ cậu? Sau đó thấy cậu đưa đàn em về nhà, bi thương đến cực điểm nên mới nghĩ quẩn rồi?"

Lộc Miên: "Đừng nói nhảm nữa."

"Cái gì? Thật mà! Tôi cảm giác nàng bây giờ đặc biệt giống nữ chính trong mấy bộ phim tình cảm, bị tổn thương nên muốn nhảy sông. Trời thì gió lớn như vậy, cái bóng lưng bi thương đó, nhìn thôi mà tôi cũng đau lòng chết đi được..."

Lộc Miên nhíu mày, giọng lạnh đi: "Thế thì cậu còn không mau đi ngăn nàng lại?"

Từ Lộ Lộ vội vàng từ chối: "Tôi ngăn nàng thế nào được? Cậu cũng biết tôi với nàng từng có xích mích, nếu nàng thấy tôi chẳng phải càng khó chịu hơn sao?"

"Bên cạnh cậu không có ai khác sao?"

"Không, bên cạnh tôi chỉ có một gã say xỉn thôi."

Lộc Miên hít một hơi thật sâu, Từ Lộ Lộ lại nhấn mạnh: "Chuyện này tôi đâu có gánh nổi, nên mới gọi điện cho cậu đó! Tôi thấy lần trước nàng bị bệnh còn muốn cậu đến chăm nàng, có phải thật sự nàng vẫn còn tình cảm với cậu không? Chuyện trước kia cứ để tạm qua một bên đi, cứu người mới là quan trọng."

Từ Lộ Lộ không hề nói quá, đêm đen gió lớn thế này, xung quanh lại không có ai, chưa nói đến việc có thật sự muốn nhảy sông hay không, chỉ cần một gã biến thái say rượu xuất hiện thì Lâm Giản cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Lộc Miên khép mắt lại, "Nếu vậy thì báo cảnh sát đi."

"Hả? Báo cảnh sát? Cái này... chỉ là suy đoán của tôi thôi, nhỡ mà hiểu lầm thì Lâm Giản sẽ nhìn tôi thế nào đây? Nếu báo thì cậu báo đi, dù có không phải thì nàng chắc cũng không trách cậu đâu."

"..."

Lâm Giản... trạng thái tinh thần quả thật không quá ổn, Lộc Miên có thể cảm nhận được, cho dù không biết có phải nàng đang giả vờ hay không.

Khi nãy lần cuối nhìn nàng ở trước cửa quán bar, ánh mắt ấy như bị bóng tối nuốt chửng, đen đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Trong lòng Lộc Miên phiền loạn.

"Cậu trông chừng nàng, phát hiện nàng có dấu hiệu làm chuyện dại dột thì lập tức ngăn lại."

Từ Lộ Lộ hỏi: "Thế còn cậu?"

"Gửi địa chỉ cho tôi."

Địa chỉ Từ Lộ Lộ gửi đến cũng không xa, ngay gần Dạ Sắc, đêm khuya đường vắng, ngồi xe khoảng hai mươi phút đã đến bến tàu Giang Bắc. Lộc Miên vừa tới nơi đã thấy Từ Lộ Lộ vẫy tay với mình, nàng vẫn còn đang đỡ một gã đàn ông say khướt, không hiểu chạy đến chỗ hoang vắng này làm gì.

Theo hướng Từ Lộ Lộ chỉ, Lộc Miên nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh.

Chính là Lâm Giản.

Nàng ngồi ở tận cùng bến tàu, đôi chân đong đưa trong không trung, phía dưới là dòng sông, không hề có gì che chắn. Như thể chỉ cần gió mạnh thêm chút nữa, liền có thể thổi nàng rơi vào dòng nước sâu.

Cảnh tượng khiến Lộc Miên rùng mình, tim đập gấp gáp. Từ Lộ Lộ nhẹ đẩy cô, khẽ thì thầm bên tai: "Mặc ít thế này, cậu nói nàng có bị rét chết không..."

Lộc Miên: "Tôi qua xem."

Cuối bến tàu không một ánh đèn, màn đêm gần như nuốt chửng lấy nàng. Ánh đèn từ điện thoại của Lộc Miên chiếu sáng, từng bước một tiến lại gần.

Như thể mang đến cho nàng một chút ánh sáng, khiến nàng bớt cô đơn một chút.

"Lâm Giản." Lộc Miên đứng sau lưng nàng, khẽ gọi một tiếng. Trong bốn bề tĩnh lặng, âm thanh ấy trở nên rõ rệt vô cùng.

Lâm Giản nghe thấy, quay đầu lại. Khi nhìn rõ người phía sau, đôi mắt vô hồn của nàng lập tức nhuốm màu kinh hỉ, khóe miệng cũng cong lên: "Miên Miên?"

"Cậu... cậu sao lại ở đây?" Giọng nàng đầy vui mừng, lại xen chút dè dặt.

"Chỉ là ngang qua thôi."

"Đi ngang qua..." Lâm Giản nhìn cô, hỏi: "Có phải nhà của cô bé đi cùng Miên Miên ở gần đây không?"

"Chuyện đó không quan trọng, vì sao cậu lại ngồi ở đây? Rất nguy hiểm." Giọng Lộc Miên lạnh nhạt, nghe có chút kích động. Lâm Giản thoáng ngẩn người, rồi phản ứng lại: "Miên Miên sợ mình nghĩ quẩn sao?"

Lộc Miên không đáp, xem như thừa nhận.

Tóc Lâm Giản bay phấp phới trong gió, lại khiến dáng vẻ càng thêm quyến rũ. Nàng khẽ cười, nhưng lại hiện lên nét u sầu khó tả: "Mình không nghĩ quẩn đâu... Miên Miên yên tâm, mình chỉ ngồi đây hóng gió thôi."

"Hóng gió?" Lộc Miên cười lạnh: "Lâm Giản, cậu định để gió thổi chết mình à?"

Lâm Giản bĩu môi, "Miên Miên, cậu thật dữ."

Lời nói có vẻ ủy khuất, nhưng sắc mặt lại chẳng có chút ủy khuất nào, thậm chí còn giống như mong Lộc Miên hung dữ thêm vài câu nữa. Nàng ngoan ngoãn chống tay đứng dậy.

Nàng mặc ít đến đáng lo: một chiếc váy liền thân bó sát, bên ngoài khoác áo len nhạt màu, chân mang giày cao gót. Lộc Miên nhìn mà tim thắt lại, sợ cái thân thể mảnh mai này vừa đứng lên đã hoa mắt ngã nhào xuống sông.

May mắn là Lâm Giản không ngã.

"Được rồi, mình đứng dậy rồi, Miên Miên đừng lo nữa."

Lâm Giản bước lại gần cô, Lộc Miên cảm thấy mỗi khi nàng rời xa mép sông để tiến gần mình thì bản thân càng an tâm hơn, cô để mặc cho nàng đến gần mình, khoảng cách vượt qua mức giới hạn xã giao bình thường.

"Mình chỉ đang nghĩ phải làm sao đưa áo khoác này cho cậu. Nên mời cậu đi ăn một bữa hay là nghe lời cậu để ở chỗ quán bar, nhưng nếu vậy thì mình sẽ không được gặp cậu nữa..."

Lâm Giản khẽ cười, "Giờ thì tốt rồi." Nàng đưa cái túi nilon đựng áo khoác gió màu đen cho Lộc Miên.

Lúc này Lộc Miên mới nhận ra, nàng vẫn luôn cầm nó.

Cô nhận lấy, lập tức mở ra, lấy áo khoác bên trong ra. Khoảng cách quá gần, gần đến mức chỉ cần Lộc Miên đưa tay là có thể ôm lấy nàng, cô vung tay, trực tiếp khoác áo lên người Lâm Giản.

Lâm Giản hơi ngẩn người, siết chặt lấy áo khoác, trong mắt ánh lên tia cười ranh mãnh: "Vậy thì mình lại phải giặt một lần nữa, sau đó mới có thể trả lại cho Miên Miên rồi."

Lộc Miên nhíu mày, chỉ thấy nàng giống hệt một con hồ ly tinh ranh.

"Không cần trả lại cho tôi nữa."

Lâm Giản chớp mắt, tự tìm cho mình một cái cớ, "Ý của Miên Miên là... đây là quà tặng cho mình sao?"

"Không phải. Ý tôi là tôi không thích mặc lại đồ người khác từng mặc qua, cho dù cậu trả lại, tôi cũng sẽ không mặc, thậm chí chẳng muốn mang về nhà, tôi sẽ vứt nó vào thùng rác."

Không thích đồ đã qua tay người khác?

Lộc Miên từ trước đến nay đều như vậy, có chút khiết phích nhẹ. Nhưng những "quy tắc" đó, bảy năm trước đối với Lâm Giản, chưa từng có tác dụng.

Bây giờ, nàng cũng đã trở thành "người khác" trong miệng Lộc Miên.

"Ha..." Lâm Giản tự giễu khẽ cười, cúi đầu nhìn mũi giày, "Nếu thật sự như vậy, thì cứ ném nó cho mình đi."

"Giờ thì về nhà đi, nghe rõ chưa?"

Giọng Lộc Miên không gay gắt, thậm chí rất nhẹ nhàng, nhưng gần như mang theo mệnh lệnh uy hiếp. Chính là thứ âm điệu vừa hung dữ vừa lạnh lùng, giống như nữ vương phản diện, khiến người ta chân tay mềm nhũn.

Lâm rùng mình một chút, lập tức cắn môi, không để Lộc Miên nhìn ra manh mối.

Người ngoài nhìn vào, Lâm Giản chỉ giống như bị Lộc Miên ức hiếp quá mức đến suýt khóc. Lúc này đột nhiên điện thoại rung lên, Lộc Miên cúi mắt nhìn.

Từ Lộ Lộ: 【Cậu không thể dịu dàng một chút được sao?】

【Khuyên người kiểu gì thế, chẳng phải đang đổ thêm dầu vào lửa sao?】

Lộc Miên coi như không thấy, cô không có nhiều kiên nhẫn thế. Đúng lúc này, Lâm Giản đã điều chỉnh lại, ngẩng mắt nhìn cô: "Mình không muốn về."

"Tại sao?"

Lâm Giản thì thầm: "Mình không dám về."

Lộc Miên thoáng có dự cảm chẳng lành, "Sao vậy?"

"Mấy buổi tối này, luôn có người đến gõ cửa nhà mình, hình như là mấy gã say rượu. Mình không dám mở cửa. Mình sợ về nhà bọn họ sẽ chặn tôi ngoài hành lang, cũng không chịu nổi cái cảm giác bị gõ cửa lúc nửa đêm, rất nghẹt thở... nên mình đã đổi sang ca đêm, bình thường ban ngày mới về nhà."

"Hôm nay mình xin nghỉ ở cửa hàng."

"Vì cảm thấy Miên Miên sẽ đến Dạ Sắc, nên mình vẫn luôn chờ ở cửa. Đã muộn rồi, hành lang kia rất tối, mình thật sự rất sợ."

Sắc mặt Lộc Miên bỗng nghiêm túc hẳn, "Tình trạng đó kéo dài bao lâu rồi?"

"Gần một tuần."

"Sao không báo cảnh sát?"

Lâm Giản bất lực: "Ở đó không có camera, mình nghĩ báo cũng vô ích thôi."

"Cậu có nghi ngờ ai không?"

Lâm Giản ngẫm nghĩ rồi đáp: "Có vài người, nhưng không chắc."

Khi trước đưa Lâm Giản về, Lộc Miên cũng từng gặp mấy gã đàn ông thô tục đánh mạt chược dưới tầng. Nhưng không có camera, không có chứng cứ, nhiều người như vậy, cảnh sát chắc cũng chẳng giúp gì được. Cách tốt nhất là Lâm Giản nên nhanh chóng dọn đi.

Nhưng bây giờ đã khuya rồi, vấn đề trước mắt là nàng phải ở đâu.

Trên đường đến đây, Lộc Miên cũng từng nghĩ lý do vì sao Lâm Giản lại một mình ngồi ở bến tàu, không ngờ lý do lại là: vì muốn đích thân đưa áo cho mình, chờ đến quá khuya mới không dám về, nên mới ngồi đó?

Tại sao lại cứ phải là loại lý do này? Nỗi bực bội khó tả khiến giọng Lộc Miên thêm phần sắc bén: "Bờ sông thì an toàn hơn nhà cậu chắc? Không thể ở khách sạn à? Hay là ngay cả tiền khách sạn cũng không có?"

"Mình không thích khách sạn, cảm thấy ở đó rất bẩn. Hơn nữa... mình quên mang chứng minh thư rồi."

Lộc Miên nghẹn họng, sắc mặt phức tạp nhìn nàng, giữa mày nhíu lại thành một ngọn núi nhỏ.

Lâm Giản biết, cô đã tức giận.

"Miên Miên đừng giận mà." Nàng lại tiến gần hơn, định đưa tay vuốt gương mặt cô, muốn xoa đi nếp nhăn nơi mi tâm, nhưng bị gạt phắt ra.

Lâm Giản chẳng tức giận, đổi lại nắm lấy bàn tay đang buông thõng của cô, những ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay ấm áp, "Mình biết Miên Miên lo cho mình. Thật ra nơi này khá an toàn, có camera, bên cạnh còn có nhân viên làm việc nữa."

Theo hướng cằm nàng đang hếch lên, Lộc Miên liếc nhìn rồi bật cười giận dữ.

"Vậy nên cậu ngồi đây hóng gió, định để cho gió thổi gần chết, rồi gọi điện cho tôi đến chăm sóc cậu?"

Lộc Miên nhìn nàng chằm chằm, như nhìn thấu tâm tư trong lòng nàng, chậm rãi nói: "Rồi lại đem lý do vì tôi mà không dám về nhà nói cho tôi nghe, khiến tôi sinh ra áy náy? Hay là, khiến tôi càng thêm thương hại cậu?"

Lâm Giản chớp mắt vô tội: "Ừm... nếu thật sự như vậy, thì cũng không tệ."

"Nếu Miên Miên thật sự sẽ đau lòng vì mình."

Nói xong câu này, Lâm Giản biết chắc Lộc Miên sẽ tức giận, nên nàng vội vàng nói thêm: "Đùa thôi mà. Khoác áo của Miên Miên rồi, chẳng lạnh chút nào, sẽ không bị cảm đâu."

Thật kỳ lạ, Lâm Giản vậy mà lại thích thú với cơn giận của cô. Thậm chí, bị hung dữ cũng thấy có cảm giác. Cũng đúng thôi, cô giận, chứng tỏ trong lòng còn quan tâm, mà bản thân nàng lại có thể dỗ dành cô dịu lại.

Lâm Giản đứng trước mặt, ngoan ngoãn không chút phản kháng, miệng khe khẽ thốt ra những lời nhỏ nhẹ nịnh nọt, muốn từ từ làm tan băng trong tim Lộc Miên.

Ngay giây tiếp theo, nàng bị Lộc Miên kéo trở lại hiện thực.

Lộc Miên sao có thể để nàng nắm tay?

Lâm Giản nhìn bàn tay mình bị hất ra, rồi nhét vào túi áo, lẩm bẩm tự trách: "Có phải tay mình lạnh làm Miên Miên thấy khó chịu không? Vậy để mình ủ ấm rồi sẽ nắm lại tay cậu nhé."

Vẻ mặt Lộc Miên hoàn toàn vô cảm: "Đã nói không lạnh rồi thì tùy cậu thôi, muốn thế nào cũng chẳng liên quan gì đến tôi." Nói dứt khoát đến thế, quả nhiên, cô nói xong liền xoay người bỏ đi.

Lâm Giản lập tức bước lên, nắm lấy vạt áo của cô.

"Mình lạnh, thật sự rất lạnh, cả người sắp bị đông cứng rồi."

Nàng nhỏ giọng cầu khẩn: "Tối nay... có thể đến nhà Miên Miên ở nhờ một đêm không?"

---

Tâm cơ nữ nhân bắt đầu lên sàn rồi :)))

Chương trước Chương tiếp
Loading...