[BHTT][Edit] Bạch nguyệt quang nàng hối tiếc không kịp - Đồ Nghê
Chương 6: Rừng sâu thấy nai
Khi vừa trở thành bạn cùng bàn, cả hai đều không nhắc lại chuyện đêm đó bên vách núi.Ngoại trừ dáng vẻ quyến rũ không hợp với tuổi tác trong đêm ấy, ấn tượng đầu tiên Lộc Miên có về Lâm Giản chính là... nói dễ nghe thì gọi là hay giúp đỡ người khác, nhưng với Lộc Miên thì chỉ là nhiều chuyện tọc mạch.Sau tiết Toán lần trước, Lâm Giản liên tục muốn giúp cô giảng bài tập. Giảng xong, nàng lại cho cô một viên kẹo dẻo vị kiwi làm phần thưởng.Mà nàng thì chẳng hề nhận được lợi ích gì từ phía cô.Thế nhưng với người khác, Lâm Giản lại chẳng hề có sự nhiệt tình phải giảng cho bằng được ấy.Những cô gái như Lâm Giản rất được các nam sinh ưa thích. Trong lớp có cả đống người thầm mến nàng, tìm mọi cách tiếp cận. Dù là học giỏi hay học dốt đều muốn nhờ nàng giảng bài. Nhưng Lâm Giản rất ít khi nhận lời, luôn cười nói: "Tôi bận rồi, cậu có thể đi hỏi giáo viên."Với nữ sinh, nàng tuy vẫn sẽ giải đáp, nhưng tuyệt không bao giờ chủ động. Duy chỉ có đối với Lộc Miên, nàng nhất quyết phải lôi kéo giảng giải cho bằng được.Vì không phải là tự nguyện, tâm trạng Lộc Miên tốt thì sẵn sàng lắng nghe, còn khi không thoải mái thì liền tỏ ra mất kiên nhẫn.Có lần tâm trạng bực bội, cô vô ý trút giận lên nàng, tưởng rằng Lâm Giản sẽ biết khó mà lui. Không ngờ nàng chỉ thoáng lộ chút buồn, còn hỏi ngược lại: "Mình như vậy có phải rất phiền không?"Ánh mắt, giọng điệu khi ấy, đổi lại là ai cũng không nỡ thốt ra chữ "phiền". Nhưng Lộc Miên vốn quen làm theo ý mình, cô thẳng thừng nói: "Đúng, quả thật là phiền."Lời nói dứt khoát như vậy, Lâm Giản không phản bác, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Bị nàng nhìn chằm chằm, Lộc Miên ít nhiều cũng thoáng hối hận, không biết mình có nói quá nặng không. Nhưng nói nặng cũng tốt, để nàng khỏi bám mãi không dứt.Nào ngờ, Lâm Giản lại lấy từ trong túi ra một viên kẹo dẻo kiwi nhét vào tay cô.Lộc Miên nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay. Đây vốn là phần thưởng nàng chỉ cho khi cô chịu học.Đôi mắt trong sáng của Lâm Giản khẽ cong, dịu giọng hỏi:
"Thật ra bạn học Lộc bực bội không phải vì mình, mà vì chuyện khác đúng không?""Hôm nay mình đưa trước cho cậu, ăn rồi biết đâu tâm trạng sẽ tốt hơn một chút?"Lộc Miên hơi sững người, thật sự không thốt nổi một chữ "không".Lộc Miên mang gương mặt lạnh lùng tinh tế, rất được nữ sinh yêu thích. Thường xuyên có người tan học lén chạy đến lớp cô để nhìn trộm.Không chỉ riêng Lâm Giản đưa kẹo cho cô, mà thỉnh thoảng trên bàn học của cô cũng xuất hiện trà sữa, đồ ăn vặt từ người theo đuổi hoặc thầm mến cô.Vốn dĩ Lộc Miên không thích đồ ngọt, cũng chẳng ưa đồ béo ngậy, thường đem mấy thứ ấy chia cho bạn bè khác.Nhưng có một người - hẳn là một nữ sinh, nhìn nét chữ uyển chuyển lại rất đẹp nên đoán vậy. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng từ học kỳ trước, người ấy vẫn thường tặng Lộc Miên sữa chua kèm theo những mảnh giấy nhỏ viết tay tỉ mỉ.Lộc Miên không ghét sữa chua, cho nên mỗi lần đều uống hết, còn hỏi các bạn cùng lớp có ai nhìn thấy là ai đưa không. Cô đối với người này cũng khá có hảo cảm, khá tò mò. Đáng tiếc là, mấy lần Lộc Miên nhớ ra để hỏi, thì đều không có ai nhìn thấy, hoặc là không quen biết.Bất quá gần đây... Lộc Miên phát hiện mình không còn thích uống loại sữa chua kia nữa, lúc uống luôn có một mùi lạ, không phải kiểu ôi thiu quá hạn, mà là hơi hơi đắng, Lộc Miên không thích, thế là không uống nữa.Sau đó mấy chai sữa chua nhét vào, cô đều đưa cho người khác hết.Duy nhất món quà mà cô tự mình ăn, chỉ có kẹo dẻo vị kiwi mà bạn cùng bàn Lâm Giản tặng.Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, thường có người hỏi Lộc Miên, cảm thấy Lâm Giản là một người thế nào.Lâm Giản đương nhiên là tốt rồi, Lâm Giản rất tốt, nàng không có khuyết điểm, không làm sai bất cứ điều gì.Nếu như Lâm Giản không từng hướng về phía cô phát ra những tín hiệu đặc biệt mang tính "chỉ dành riêng cho cậu, cậu đối với mình rất đặc biệt" bằng những buổi dạy kèm và phần thưởng riêng kia, thì Lộc Miên đã sớm tỉnh ngộ ra rồi.*Cách lần trước gặp mặt và nghe Lâm Giản nói lời xin lỗi cũng đã qua một tuần, Lộc Miên cũng không để trong lòng, dù sao thì cô cũng đã không còn là Lộc Miên của bảy năm trước nữa, hơn nữa, cô thật sự có chút bận.Bởi vì gương mặt xinh đẹp và vóc dáng cao gầy hoàn hảo, mấy năm nay cô trong giới người mẫu coi như là vô cùng thành công. Tài nguyên rất tốt, xuất hiện trên vô số ấn phẩm tạp chí, các chiến dịch quảng cáo liên tiếp được tung ra. Đặc biệt dạo gần đây, lịch trình kín mít, buổi sáng ở phía Bắc thành phố, buổi chiều lại xuống phía Nam, hôm sau bay khắp thế giới.Vất vả, kiệt sức đến mức vừa chạm giường là ngủ, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ ngợi lung tung.Ngay khi cô vừa coi như bận rộn xong, lại mọc ra một vấn đề khiến cô đau đầu, trợ lý riêng đi theo cô năm năm nộp đơn xin nghỉ việc, nói là muốn về quê kết hôn với bạn trai, Lộc Miên dù tăng lương đáng kể cũng không giữ được người.Bởi vì cô thật sự rất kén chọn, nên tuyển mấy trợ lý tạm thời, đều không hợp ý Lộc Miên, làm việc chẳng hề suôn sẻ chút nào.Từ Lộ Lộ là một kẻ cả ngày rảnh rỗi không việc gì, nhưng nhân duyên tốt, quan hệ rộng, lại vô cùng hiểu rõ con người cô, sảng khoái đồng ý giúp cô tìm một người đáng tin, còn mở khóa huấn luyện đặc biệt "đào tạo trợ lý cho Lộc Miên".Lộc Miên đơn giản từ chối mấy buổi quay chụp không quan trọng, ở nhà nghỉ ngơi.Mấy ngày trước điện thoại cô vô ý làm hỏng, mua cái mới, lại vì công việc bận nên gần như không có thời gian xem điện thoại, vì vậy WeChat của cô chỉ kịp đăng nhập tài khoản công việc, còn tài khoản riêng thì đã mấy ngày chưa động tới.Lúc này mới nhớ ra đăng nhập, trên đó toàn là tin nhắn chưa trả lời, đủ loại chuyện vặt, đủ loại hỏi thăm mời mọc, ngay cả tin nhắn của Duẫn Noãn cũng chưa kịp trả lời, nhìn những dòng chữ cẩn thận dè dặt mà Duẫn Noãn gửi sau khi không được hồi âm, Lộc Miên sinh ra áy náy, hiếm khi kiên nhẫn an ủi giải thích một chút.Ngoài ra, còn có một lời mời kết bạn.Lộc Miên bấm vào xem, là một người có nickname "Lâm thâm kiến lộc" *, ảnh đại diện cũng là một con nai đang nghỉ chân trong rừng sâu.Tin nhắn của nàng: "Miên Miên, áo khoác của cậu mình đã mang đi tiệm giặt sạch rồi, khi nào cậu rảnh? Mình mang đến cho cậu.""Miên Miên không đồng ý sao?""Miên Miên, đồng ý đi, được không?""Miên Miên......"Là Lâm Giản.Số điện thoại mà Lộc Miên dùng hồi cấp ba vẫn giữ đến tận bây giờ, Lâm Giản chính là thông qua số đó để kết bạn.Nhìn thời gian, đã là chuyện của hai ngày trước.Lâm Giản bị cô để mặc không đáp lại hai ngày rồi.Nhìn lời nhắn của Lâm Giản, trong đầu Lộc Miên không khỏi hiện ra dáng vẻ nàng cầm điện thoại không được hồi âm mà buồn bã thất vọng.Vì sao lại nghĩ như vậy? Lộc Miên cũng không biết, có lẽ bởi từ khi Lâm Giản trở lại Giang Thành, ấn tượng để lại cho cô chính là như thế.. không thể rời khỏi cô.Đây chỉ là lời Lộc Miên tự đùa với mình, cô so với bản thân năm mười tám tuổi thì càng tỉnh táo hơn.Không tiếp tục phớt lờ nàng nữa, rất nhanh cô liền bấm đồng ý lời mời kết bạn.Rồi đem nàng cho vào nhóm phân loại "Giang Thành Nhất Trung".Lâm Giản lập tức gửi cho cô một cái biểu cảm mèo nhỏ kinh ngạc bất ngờ.【Miên Miên】【Mình còn tưởng cậu không muốn để ý tới mình nữa QAQ】Giọng điệu và biểu cảm thật đáng thương, nhưng trong lòng Lộc Miên lại chẳng có bao nhiêu áy náy, vô cảm gõ một câu xin lỗi.【Không sao đâu.】【Miên Miên gần đây có phải rất bận không? Mình đợi lâu một chút cũng không sao, chỉ cần chờ được là tốt rồi.】Lộc Miên quả thật là vì bận mới chưa đồng ý lời mời kết bạn, nhưng câu nói này của nàng lại thật giống như đang tìm sự an ủi, tìm cái cớ, tự gạt mình.Lộc Miên đột nhiên cảm thấy quen thuộc, khẽ cười nhạt, gõ chữ:
【Áo khoác để ở quầy lễ tân của Dạ Sắc đi, tôi sẽ đến lấy.】【Tối nay Miên Miên muốn đến Dạ Sắc sao?】Lộc Miên chọn không trả lời, không cần phải giải thích nhiều, đi đâu làm gì, đều không liên quan đến Lâm Giản.Nhưng dường như Lâm Giản không hiểu thế nào là chừng mực, không đúng, có lẽ nàng hiểu, nhưng vẫn nhịn không được mà thăm dò:
【Miên Miên sao cứ hay đi quán bar vậy, ở đó có nhiều người nhìn cậu chằm chằm, bạn gái cậu sẽ không ghen sao? Hay là... đi cùng bạn gái?】Thật không biết Lâm Giản nói mấy câu này có cảm thấy chột dạ không.【Lần trước tớ thấy bên cạnh cậu có mấy cô gái xinh đẹp vây quanh, ai trong đó là bạn gái của cậu vậy?】Sợ Lộc Miên không vui, Lâm Giản lại gửi thêm một cái biểu cảm kiểu làm nũng.Hình như nàng rất thích mèo, nhưng Lộc Miên thì không hề có cảm giác gì với mèo, tỏ ra vô cùng lạnh nhạt:
【Cậu nói chuyện đàng hoàng với tôi thì được, nhưng cậu cứ quấn lấy tôi hỏi hết cái này đến cái kia như vậy, bạn gái tôi thấy được mới thật sự ghen đấy.】Tin nhắn này gửi đi, bên kia Lâm Giản trầm mặc rất lâu, Lộc Miên đã sớm thoát khỏi khung chat làm chuyện khác, nàng mới trả lời.Một cái biểu cảm ủy khuất, quả thật là chẳng biết hối cải.Lộc Miên cũng không để ý nữa.Không có việc gì, cô thích xem phim, đọc sách, đương nhiên, cũng có thể làm bất cứ điều gì bản thân muốn.Buổi chiều tối, cô ra ngoài.Nhiệt độ khoảng mười bốn mười lăm độ, cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, bên ngoài phối một chiếc blazer kẻ sọc màu nâu nhạt hơi rộng, trông có chút ngầu, tất chân đen phối chân váy bó cùng đôi boots cao quá gối lại cực kỳ gợi cảm.Phối với gương mặt người mẫu đã trang điểm và đôi hoa tai đá quý đắt giá, trông rất ngầu, trường thành quyến rũ.Cô có hẹn rồi.Lần trước vì Lâm Giản mà cô không thể cùng đàn em Duẫn Noãn xem hết bộ phim, trong lòng thấy áy náy, liền đồng ý sẽ mời đàn em ăn một bữa, nhưng do trước đó luôn bận rộn quay chụp không có thời gian, nên kéo dài tới hôm nay.Lộc Miên chọn nhà hàng là một tiệm đồ Nhật, lúc cô đi vào thì đàn em đã đợi sẵn, đàn em luôn đến trước cô."Lộc Miên tỷ tỷ, ở đây này!" Đàn em nhiệt tình vẫy tay về phía cô, trên mặt Lộc Miên nở nụ cười nhạt, ngồi xuống đối diện cô bé, Duẫn Noãn quả nhiên lại khen cô thật đẹp."Em cũng rất xinh mà." Đàn em có gương mặt rất trong sáng, hơi có chút bụ bẫm nên trông rất đáng yêu, thuộc kiểu dễ khiến người khác nảy sinh ham muốn bảo vệ.Vừa nói, Lộc Miên lại đưa ra món quà mình chuẩn bị để xin lỗi vì đã bỏ mặc tin nhắn của cô bé hai ngày không trả lời.Đàn em dĩ nhiên cũng có quà cho cô."Em muốn ăn gì? Gọi món đi." Nhân viên phục vụ bước lại, Lộc Miên bảo đưa thực đơn cho Duẫn Noãn, hai người mỗi người gọi một phần ăn.Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, đàn em có chút căng thẳng gò bó, trông ngốc nghếch, khá dễ thương.Cô bé không giỏi che giấu, hoặc nói đúng hơn, chút tâm tư nhỏ nhoi đều viết hết lên gương mặt, Lộc Miên cùng cô bé ở bên nhau rất thoải mái, nhìn dáng vẻ cô bé ăn uống ngon lành mà chính mình cũng thấy có chút khẩu vị, ăn thêm mấy miếng.Một bữa ăn kéo dài một tiếng, hai người từ tiệm đồ Nhật đi ra, sóng vai dạo trong trung tâm thương mại để tiêu cơm, Duẫn Noãn ngoan ngoãn hỏi cô: "Lộc Miên tỷ tỷ, lát nữa có kế hoạch gì không? Muốn đi đâu chơi không? Hay là về nghỉ ngơi?""Ừm... chị hẹn bạn tối một chút nữa đi bar ngồi.""Bar?" Duẫn Noãn năm nay là đại học năm thứ tư, nhưng vẫn chưa từng đến bar, cảm thấy nơi đó hơi nguy hiểm, trước đây bạn bè đã nhiều lần rủ mà cô bé đều không đi.Cô bé lén nhìn Lộc Miên một cái, Lộc Miên tỷ tỷ quả thật trông giống kiểu phụ nữ sẽ đến bar, chị ấy đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều người bắt chuyện với chị ấy nhỉ?Quán bar rốt cuộc là nơi như thế nào? Duẫn Noãn không khỏi bắt đầu tưởng tượng.Đang nghĩ thì bên tai liền truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Lộc Miên: "Tiểu Noãn chưa từng đi bar phải không?"Duẫn Noãn bị đoán trúng, cảm thấy như vậy bản thân trông hơi ngốc, ngượng ngùng chớp mắt: "Sao Lộc Miên tỷ tỷ biết vậy?"Lộc Miên nói: "Bởi vì em trông rất ngoan.""Vậy sao..." Duẫn Noãn ngẩng đầu nhìn cô: "Vậy em cũng muốn đi, được không?"Lộc Miên có chút bất ngờ: "Em cũng muốn đi?""Ừm, em cũng muốn trải nghiệm một chút... cảm giác đi bar." Thực ra chỉ là muốn ở cùng Lộc Miên thêm một lát.Lộc Miên nheo mắt nhìn Duẫn Noãn một lúc, như đang cân nhắc. Quả thật cô hơi do dự, không muốn dạy hư người ta.Cuối cùng vẫn thua trong ánh mắt mong chờ của cô bé.Hai người dạo trung tâm thương mại thêm nửa tiếng, đã hơn tám giờ, gần chín giờ, Lộc Miên dẫn cô bé đến quán bar Dạ Sắc.Đi vào trong, cô theo bản năng đảo mắt một vòng, Duẫn Noãn lần đầu tiên đến nơi này nên hơi bất an, nắm chặt ống tay áo cô, hỏi cô có phải đang tìm bạn không? Cô lắc đầu, đưa Duẫn Noãn vào phòng riêng.Hôm nay cô có người bạn đi du học từ nước ngoài trở về, còn dẫn theo vài người bạn ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đến làm quen, khoảng mười người, bầu không khí rất tốt, trao đổi phương thức liên lạc. Dưới sự chăm sóc của Lộc Miên, Duẫn Noãn nhanh chóng thích nghi.Nhưng Duẫn Noãn lần đầu chơi trò uống rượu, thua thảm hại, Lộc Miên thay cô bé uống mấy ly, nhưng cuối cùng cô bé vẫn say đến mức không chịu nổi, Lộc Miên không yên tâm để cô bé về một mình, liền hỏi địa chỉ, định gọi xe đưa về.Vừa ra khỏi quán bar, Duẫn Noãn liền nói muốn nôn, Lộc Miên đỡ cô bé đi tới thùng rác, giúp cô bé vỗ lưng.Lúc này, Lộc Miên bỗng nhiên cảm giác có người đang nhìn mình, quay đầu liếc qua, nhìn thấy một dáng người quen thuộc.Bên đường, Lâm Giản.Trời rất lạnh, gió rất lớn, nàng lại ăn mặc rất mỏng manh, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt nàng, tóc bị gió thổi bay rất đẹp, đôi mắt trong sáng sáng ngời, thật đẹp, thật đẹp, tựa như tiên nữ dưới ánh trăng.Trong lòng nàng ôm một chiếc áo khoác đen.Lộc Miên ngẩn ra một chút, mới nhớ mình quên không đến quầy lễ tân của quán bar lấy áo khoác, Lâm Giản cũng không để ở đó, mà là tự mình cầm, chờ ở đây?Lâm Giản cũng nhìn về phía bọn họ, nàng không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói với Lộc Miên: Cậu nên buông cô gái kia xuống, đến bên cạnh mình.Cậu vốn nên ở bên cạnh mình mới đúng.Lộc Miên cũng đã uống chút rượu, không biết có phải do đầu óc hơi rối loạn.Có giọng nói kéo ánh mắt cô khỏi người Lâm Giản: "Lộc Miên tỷ tỷ..."Duẫn Noãn say khướt gọi tên cô, Lộc Miên cúi đầu hỏi: "Sao thế?"Duẫn Noãn không nôn ra được, cơn buồn nôn qua đi, giờ chỉ muốn về ngủ, lắp bắp: "Về... về nhà..."Cô lại ngước mắt nhìn Lâm Giản một lần, khí tức trên người nàng càng thêm nồng đậm.Cảm giác này mấy năm trước hình như đã từng xuất hiện rất nhiều lần, nhưng lần này, cô hoàn toàn có thể kháng cự được.Cô lại cúi đầu, đỡ Duẫn Noãn, mở miệng nói: "Được, chị đưa em về."Cô dìu Duẫn Noãn, gọi một chiếc taxi, đóng cửa xe, cuối cùng dùng khóe mắt liếc ra ngoài cửa sổ, xe phóng đi xa.Giống hệt như bao lần trước đây Lâm Giản đã vứt bỏ cô.---Chú thích:Sau khi tìm hiểu nickname Wechat của Lâm Giản:林深见鹿: Lâm Thâm Kiến LộcLà một câu có ý thơ trong tiếng Trung Quốc. Tách chữ ra thì: 林深 = rừng sâu, 见鹿 = thấy nai. Nghĩa đen: "Rừng sâu thấy nai."Câu này xuất phát từ một câu nói lưu truyền trên mạng: "林深时见鹿,海蓝时见鲸,梦醒时见你。"
Nghĩa là: "Rừng sâu thì thấy nai, biển xanh thì thấy cá voi, tỉnh mộng thì thấy em."Ẩn dụ cho sự mong gặp được điều đẹp đẽ, hiếm có, giống như việc trong rừng sâu mà bắt gặp nai - một hình ảnh trong trẻo, thanh khiết.Vậy "林深见鹿" không chỉ có nghĩa đen là rừng sâu thấy nai, mà còn gợi ý một sự chờ mong, một vẻ đẹp thanh tao, hoặc tượng trưng cho việc gặp được người mình mong muốn trong một thế giới rộng lớn.
"Thật ra bạn học Lộc bực bội không phải vì mình, mà vì chuyện khác đúng không?""Hôm nay mình đưa trước cho cậu, ăn rồi biết đâu tâm trạng sẽ tốt hơn một chút?"Lộc Miên hơi sững người, thật sự không thốt nổi một chữ "không".Lộc Miên mang gương mặt lạnh lùng tinh tế, rất được nữ sinh yêu thích. Thường xuyên có người tan học lén chạy đến lớp cô để nhìn trộm.Không chỉ riêng Lâm Giản đưa kẹo cho cô, mà thỉnh thoảng trên bàn học của cô cũng xuất hiện trà sữa, đồ ăn vặt từ người theo đuổi hoặc thầm mến cô.Vốn dĩ Lộc Miên không thích đồ ngọt, cũng chẳng ưa đồ béo ngậy, thường đem mấy thứ ấy chia cho bạn bè khác.Nhưng có một người - hẳn là một nữ sinh, nhìn nét chữ uyển chuyển lại rất đẹp nên đoán vậy. Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng từ học kỳ trước, người ấy vẫn thường tặng Lộc Miên sữa chua kèm theo những mảnh giấy nhỏ viết tay tỉ mỉ.Lộc Miên không ghét sữa chua, cho nên mỗi lần đều uống hết, còn hỏi các bạn cùng lớp có ai nhìn thấy là ai đưa không. Cô đối với người này cũng khá có hảo cảm, khá tò mò. Đáng tiếc là, mấy lần Lộc Miên nhớ ra để hỏi, thì đều không có ai nhìn thấy, hoặc là không quen biết.Bất quá gần đây... Lộc Miên phát hiện mình không còn thích uống loại sữa chua kia nữa, lúc uống luôn có một mùi lạ, không phải kiểu ôi thiu quá hạn, mà là hơi hơi đắng, Lộc Miên không thích, thế là không uống nữa.Sau đó mấy chai sữa chua nhét vào, cô đều đưa cho người khác hết.Duy nhất món quà mà cô tự mình ăn, chỉ có kẹo dẻo vị kiwi mà bạn cùng bàn Lâm Giản tặng.Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, thường có người hỏi Lộc Miên, cảm thấy Lâm Giản là một người thế nào.Lâm Giản đương nhiên là tốt rồi, Lâm Giản rất tốt, nàng không có khuyết điểm, không làm sai bất cứ điều gì.Nếu như Lâm Giản không từng hướng về phía cô phát ra những tín hiệu đặc biệt mang tính "chỉ dành riêng cho cậu, cậu đối với mình rất đặc biệt" bằng những buổi dạy kèm và phần thưởng riêng kia, thì Lộc Miên đã sớm tỉnh ngộ ra rồi.*Cách lần trước gặp mặt và nghe Lâm Giản nói lời xin lỗi cũng đã qua một tuần, Lộc Miên cũng không để trong lòng, dù sao thì cô cũng đã không còn là Lộc Miên của bảy năm trước nữa, hơn nữa, cô thật sự có chút bận.Bởi vì gương mặt xinh đẹp và vóc dáng cao gầy hoàn hảo, mấy năm nay cô trong giới người mẫu coi như là vô cùng thành công. Tài nguyên rất tốt, xuất hiện trên vô số ấn phẩm tạp chí, các chiến dịch quảng cáo liên tiếp được tung ra. Đặc biệt dạo gần đây, lịch trình kín mít, buổi sáng ở phía Bắc thành phố, buổi chiều lại xuống phía Nam, hôm sau bay khắp thế giới.Vất vả, kiệt sức đến mức vừa chạm giường là ngủ, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ ngợi lung tung.Ngay khi cô vừa coi như bận rộn xong, lại mọc ra một vấn đề khiến cô đau đầu, trợ lý riêng đi theo cô năm năm nộp đơn xin nghỉ việc, nói là muốn về quê kết hôn với bạn trai, Lộc Miên dù tăng lương đáng kể cũng không giữ được người.Bởi vì cô thật sự rất kén chọn, nên tuyển mấy trợ lý tạm thời, đều không hợp ý Lộc Miên, làm việc chẳng hề suôn sẻ chút nào.Từ Lộ Lộ là một kẻ cả ngày rảnh rỗi không việc gì, nhưng nhân duyên tốt, quan hệ rộng, lại vô cùng hiểu rõ con người cô, sảng khoái đồng ý giúp cô tìm một người đáng tin, còn mở khóa huấn luyện đặc biệt "đào tạo trợ lý cho Lộc Miên".Lộc Miên đơn giản từ chối mấy buổi quay chụp không quan trọng, ở nhà nghỉ ngơi.Mấy ngày trước điện thoại cô vô ý làm hỏng, mua cái mới, lại vì công việc bận nên gần như không có thời gian xem điện thoại, vì vậy WeChat của cô chỉ kịp đăng nhập tài khoản công việc, còn tài khoản riêng thì đã mấy ngày chưa động tới.Lúc này mới nhớ ra đăng nhập, trên đó toàn là tin nhắn chưa trả lời, đủ loại chuyện vặt, đủ loại hỏi thăm mời mọc, ngay cả tin nhắn của Duẫn Noãn cũng chưa kịp trả lời, nhìn những dòng chữ cẩn thận dè dặt mà Duẫn Noãn gửi sau khi không được hồi âm, Lộc Miên sinh ra áy náy, hiếm khi kiên nhẫn an ủi giải thích một chút.Ngoài ra, còn có một lời mời kết bạn.Lộc Miên bấm vào xem, là một người có nickname "Lâm thâm kiến lộc" *, ảnh đại diện cũng là một con nai đang nghỉ chân trong rừng sâu.Tin nhắn của nàng: "Miên Miên, áo khoác của cậu mình đã mang đi tiệm giặt sạch rồi, khi nào cậu rảnh? Mình mang đến cho cậu.""Miên Miên không đồng ý sao?""Miên Miên, đồng ý đi, được không?""Miên Miên......"Là Lâm Giản.Số điện thoại mà Lộc Miên dùng hồi cấp ba vẫn giữ đến tận bây giờ, Lâm Giản chính là thông qua số đó để kết bạn.Nhìn thời gian, đã là chuyện của hai ngày trước.Lâm Giản bị cô để mặc không đáp lại hai ngày rồi.Nhìn lời nhắn của Lâm Giản, trong đầu Lộc Miên không khỏi hiện ra dáng vẻ nàng cầm điện thoại không được hồi âm mà buồn bã thất vọng.Vì sao lại nghĩ như vậy? Lộc Miên cũng không biết, có lẽ bởi từ khi Lâm Giản trở lại Giang Thành, ấn tượng để lại cho cô chính là như thế.. không thể rời khỏi cô.Đây chỉ là lời Lộc Miên tự đùa với mình, cô so với bản thân năm mười tám tuổi thì càng tỉnh táo hơn.Không tiếp tục phớt lờ nàng nữa, rất nhanh cô liền bấm đồng ý lời mời kết bạn.Rồi đem nàng cho vào nhóm phân loại "Giang Thành Nhất Trung".Lâm Giản lập tức gửi cho cô một cái biểu cảm mèo nhỏ kinh ngạc bất ngờ.【Miên Miên】【Mình còn tưởng cậu không muốn để ý tới mình nữa QAQ】Giọng điệu và biểu cảm thật đáng thương, nhưng trong lòng Lộc Miên lại chẳng có bao nhiêu áy náy, vô cảm gõ một câu xin lỗi.【Không sao đâu.】【Miên Miên gần đây có phải rất bận không? Mình đợi lâu một chút cũng không sao, chỉ cần chờ được là tốt rồi.】Lộc Miên quả thật là vì bận mới chưa đồng ý lời mời kết bạn, nhưng câu nói này của nàng lại thật giống như đang tìm sự an ủi, tìm cái cớ, tự gạt mình.Lộc Miên đột nhiên cảm thấy quen thuộc, khẽ cười nhạt, gõ chữ:
【Áo khoác để ở quầy lễ tân của Dạ Sắc đi, tôi sẽ đến lấy.】【Tối nay Miên Miên muốn đến Dạ Sắc sao?】Lộc Miên chọn không trả lời, không cần phải giải thích nhiều, đi đâu làm gì, đều không liên quan đến Lâm Giản.Nhưng dường như Lâm Giản không hiểu thế nào là chừng mực, không đúng, có lẽ nàng hiểu, nhưng vẫn nhịn không được mà thăm dò:
【Miên Miên sao cứ hay đi quán bar vậy, ở đó có nhiều người nhìn cậu chằm chằm, bạn gái cậu sẽ không ghen sao? Hay là... đi cùng bạn gái?】Thật không biết Lâm Giản nói mấy câu này có cảm thấy chột dạ không.【Lần trước tớ thấy bên cạnh cậu có mấy cô gái xinh đẹp vây quanh, ai trong đó là bạn gái của cậu vậy?】Sợ Lộc Miên không vui, Lâm Giản lại gửi thêm một cái biểu cảm kiểu làm nũng.Hình như nàng rất thích mèo, nhưng Lộc Miên thì không hề có cảm giác gì với mèo, tỏ ra vô cùng lạnh nhạt:
【Cậu nói chuyện đàng hoàng với tôi thì được, nhưng cậu cứ quấn lấy tôi hỏi hết cái này đến cái kia như vậy, bạn gái tôi thấy được mới thật sự ghen đấy.】Tin nhắn này gửi đi, bên kia Lâm Giản trầm mặc rất lâu, Lộc Miên đã sớm thoát khỏi khung chat làm chuyện khác, nàng mới trả lời.Một cái biểu cảm ủy khuất, quả thật là chẳng biết hối cải.Lộc Miên cũng không để ý nữa.Không có việc gì, cô thích xem phim, đọc sách, đương nhiên, cũng có thể làm bất cứ điều gì bản thân muốn.Buổi chiều tối, cô ra ngoài.Nhiệt độ khoảng mười bốn mười lăm độ, cô mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen, bên ngoài phối một chiếc blazer kẻ sọc màu nâu nhạt hơi rộng, trông có chút ngầu, tất chân đen phối chân váy bó cùng đôi boots cao quá gối lại cực kỳ gợi cảm.Phối với gương mặt người mẫu đã trang điểm và đôi hoa tai đá quý đắt giá, trông rất ngầu, trường thành quyến rũ.Cô có hẹn rồi.Lần trước vì Lâm Giản mà cô không thể cùng đàn em Duẫn Noãn xem hết bộ phim, trong lòng thấy áy náy, liền đồng ý sẽ mời đàn em ăn một bữa, nhưng do trước đó luôn bận rộn quay chụp không có thời gian, nên kéo dài tới hôm nay.Lộc Miên chọn nhà hàng là một tiệm đồ Nhật, lúc cô đi vào thì đàn em đã đợi sẵn, đàn em luôn đến trước cô."Lộc Miên tỷ tỷ, ở đây này!" Đàn em nhiệt tình vẫy tay về phía cô, trên mặt Lộc Miên nở nụ cười nhạt, ngồi xuống đối diện cô bé, Duẫn Noãn quả nhiên lại khen cô thật đẹp."Em cũng rất xinh mà." Đàn em có gương mặt rất trong sáng, hơi có chút bụ bẫm nên trông rất đáng yêu, thuộc kiểu dễ khiến người khác nảy sinh ham muốn bảo vệ.Vừa nói, Lộc Miên lại đưa ra món quà mình chuẩn bị để xin lỗi vì đã bỏ mặc tin nhắn của cô bé hai ngày không trả lời.Đàn em dĩ nhiên cũng có quà cho cô."Em muốn ăn gì? Gọi món đi." Nhân viên phục vụ bước lại, Lộc Miên bảo đưa thực đơn cho Duẫn Noãn, hai người mỗi người gọi một phần ăn.Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, đàn em có chút căng thẳng gò bó, trông ngốc nghếch, khá dễ thương.Cô bé không giỏi che giấu, hoặc nói đúng hơn, chút tâm tư nhỏ nhoi đều viết hết lên gương mặt, Lộc Miên cùng cô bé ở bên nhau rất thoải mái, nhìn dáng vẻ cô bé ăn uống ngon lành mà chính mình cũng thấy có chút khẩu vị, ăn thêm mấy miếng.Một bữa ăn kéo dài một tiếng, hai người từ tiệm đồ Nhật đi ra, sóng vai dạo trong trung tâm thương mại để tiêu cơm, Duẫn Noãn ngoan ngoãn hỏi cô: "Lộc Miên tỷ tỷ, lát nữa có kế hoạch gì không? Muốn đi đâu chơi không? Hay là về nghỉ ngơi?""Ừm... chị hẹn bạn tối một chút nữa đi bar ngồi.""Bar?" Duẫn Noãn năm nay là đại học năm thứ tư, nhưng vẫn chưa từng đến bar, cảm thấy nơi đó hơi nguy hiểm, trước đây bạn bè đã nhiều lần rủ mà cô bé đều không đi.Cô bé lén nhìn Lộc Miên một cái, Lộc Miên tỷ tỷ quả thật trông giống kiểu phụ nữ sẽ đến bar, chị ấy đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều người bắt chuyện với chị ấy nhỉ?Quán bar rốt cuộc là nơi như thế nào? Duẫn Noãn không khỏi bắt đầu tưởng tượng.Đang nghĩ thì bên tai liền truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Lộc Miên: "Tiểu Noãn chưa từng đi bar phải không?"Duẫn Noãn bị đoán trúng, cảm thấy như vậy bản thân trông hơi ngốc, ngượng ngùng chớp mắt: "Sao Lộc Miên tỷ tỷ biết vậy?"Lộc Miên nói: "Bởi vì em trông rất ngoan.""Vậy sao..." Duẫn Noãn ngẩng đầu nhìn cô: "Vậy em cũng muốn đi, được không?"Lộc Miên có chút bất ngờ: "Em cũng muốn đi?""Ừm, em cũng muốn trải nghiệm một chút... cảm giác đi bar." Thực ra chỉ là muốn ở cùng Lộc Miên thêm một lát.Lộc Miên nheo mắt nhìn Duẫn Noãn một lúc, như đang cân nhắc. Quả thật cô hơi do dự, không muốn dạy hư người ta.Cuối cùng vẫn thua trong ánh mắt mong chờ của cô bé.Hai người dạo trung tâm thương mại thêm nửa tiếng, đã hơn tám giờ, gần chín giờ, Lộc Miên dẫn cô bé đến quán bar Dạ Sắc.Đi vào trong, cô theo bản năng đảo mắt một vòng, Duẫn Noãn lần đầu tiên đến nơi này nên hơi bất an, nắm chặt ống tay áo cô, hỏi cô có phải đang tìm bạn không? Cô lắc đầu, đưa Duẫn Noãn vào phòng riêng.Hôm nay cô có người bạn đi du học từ nước ngoài trở về, còn dẫn theo vài người bạn ngoại quốc tóc vàng mắt xanh đến làm quen, khoảng mười người, bầu không khí rất tốt, trao đổi phương thức liên lạc. Dưới sự chăm sóc của Lộc Miên, Duẫn Noãn nhanh chóng thích nghi.Nhưng Duẫn Noãn lần đầu chơi trò uống rượu, thua thảm hại, Lộc Miên thay cô bé uống mấy ly, nhưng cuối cùng cô bé vẫn say đến mức không chịu nổi, Lộc Miên không yên tâm để cô bé về một mình, liền hỏi địa chỉ, định gọi xe đưa về.Vừa ra khỏi quán bar, Duẫn Noãn liền nói muốn nôn, Lộc Miên đỡ cô bé đi tới thùng rác, giúp cô bé vỗ lưng.Lúc này, Lộc Miên bỗng nhiên cảm giác có người đang nhìn mình, quay đầu liếc qua, nhìn thấy một dáng người quen thuộc.Bên đường, Lâm Giản.Trời rất lạnh, gió rất lớn, nàng lại ăn mặc rất mỏng manh, ánh đèn đường chiếu lên gương mặt nàng, tóc bị gió thổi bay rất đẹp, đôi mắt trong sáng sáng ngời, thật đẹp, thật đẹp, tựa như tiên nữ dưới ánh trăng.Trong lòng nàng ôm một chiếc áo khoác đen.Lộc Miên ngẩn ra một chút, mới nhớ mình quên không đến quầy lễ tân của quán bar lấy áo khoác, Lâm Giản cũng không để ở đó, mà là tự mình cầm, chờ ở đây?Lâm Giản cũng nhìn về phía bọn họ, nàng không nói gì, nhưng vẻ mặt rõ ràng đang nói với Lộc Miên: Cậu nên buông cô gái kia xuống, đến bên cạnh mình.Cậu vốn nên ở bên cạnh mình mới đúng.Lộc Miên cũng đã uống chút rượu, không biết có phải do đầu óc hơi rối loạn.Có giọng nói kéo ánh mắt cô khỏi người Lâm Giản: "Lộc Miên tỷ tỷ..."Duẫn Noãn say khướt gọi tên cô, Lộc Miên cúi đầu hỏi: "Sao thế?"Duẫn Noãn không nôn ra được, cơn buồn nôn qua đi, giờ chỉ muốn về ngủ, lắp bắp: "Về... về nhà..."Cô lại ngước mắt nhìn Lâm Giản một lần, khí tức trên người nàng càng thêm nồng đậm.Cảm giác này mấy năm trước hình như đã từng xuất hiện rất nhiều lần, nhưng lần này, cô hoàn toàn có thể kháng cự được.Cô lại cúi đầu, đỡ Duẫn Noãn, mở miệng nói: "Được, chị đưa em về."Cô dìu Duẫn Noãn, gọi một chiếc taxi, đóng cửa xe, cuối cùng dùng khóe mắt liếc ra ngoài cửa sổ, xe phóng đi xa.Giống hệt như bao lần trước đây Lâm Giản đã vứt bỏ cô.---Chú thích:Sau khi tìm hiểu nickname Wechat của Lâm Giản:林深见鹿: Lâm Thâm Kiến LộcLà một câu có ý thơ trong tiếng Trung Quốc. Tách chữ ra thì: 林深 = rừng sâu, 见鹿 = thấy nai. Nghĩa đen: "Rừng sâu thấy nai."Câu này xuất phát từ một câu nói lưu truyền trên mạng: "林深时见鹿,海蓝时见鲸,梦醒时见你。"
Nghĩa là: "Rừng sâu thì thấy nai, biển xanh thì thấy cá voi, tỉnh mộng thì thấy em."Ẩn dụ cho sự mong gặp được điều đẹp đẽ, hiếm có, giống như việc trong rừng sâu mà bắt gặp nai - một hình ảnh trong trẻo, thanh khiết.Vậy "林深见鹿" không chỉ có nghĩa đen là rừng sâu thấy nai, mà còn gợi ý một sự chờ mong, một vẻ đẹp thanh tao, hoặc tượng trưng cho việc gặp được người mình mong muốn trong một thế giới rộng lớn.